"Dương Hạ, rốt cuộc em muốn thế nào? Tôi sợ em rồi, được chưa?" Trần Khiêm nhanh chóng quay lại để Dương Hạ khỏi hét nữa.

"Hứ, Trần Khiêm, tôi chỉ cần anh nói với tôi, một trăm nghìn này là chuyện gì? Anh buộc phải nói cho tôi biết!"

Trần Khiêm nhíu mày.

Bây giờ anh đã không còn hy vọng gì về cô gái này nữa

Anh cũng không muốn còn liên hệ gì với cô ta.

Chẳng bằng tiếp tục nói dối, cho cô ta buông tay? "Ồ, trăm nghìn này là tôi đem đi trả cho người ta. Chẳng phải trước đây tôi đã cứu cô gái đó sao, ngoài tấm thẻ quý giá kia ra thì họ còn cho tôi mười nghìn tệ nữa. Nhưng lúc đó người ta gửi nhầm đến tận trăm nghìn nên giờ tôi đi trả lại cho người ta chín mươi nghìn."

Vẻ mặt của Trần Khiêm rất chân thành.

Còn Dương Hạ thì cũng đã hiểu rõ đầu đuôi.

Thứ nhất, tên Trần Khiêm này vốn chẳng biết nói dối cho. lảm.

'Thứ hai, nếu Trần Khiêm thật sự giàu lên sau một đêm như cô ta dự đoán thì sao bây giờ còn ăn mặc rách nát thế. này?

Chẳng giống người mới lên hương chút nào cả...

Hơn nữa, theo lời giải thích của Trân Khiêm.

Thì mọi chuyện rất logic.

"Tôi hiểu rồi, cũng có nghĩa là bây giờ trên người anh ngoài mười nghìn này thì chẳng còn gì sất!"

Dương Hạ hít sâu vào một hơi, trái tim treo lơ lửng xem như là đã về đúng vị trí của nó rồi.

"Nếu không còn chuyện gì thì tôi đi đây!" Trần Khiêm nói xong thì ôm một trăm nghìn bỏ đi. "Hứ, nghèo hèn mãi mãi vẫn nghèo hèn, thôi về tìm anh

Thần của mình vậy!" Cô ta khinh bỉ nhìn bóng lưng của Trần Khiêm rồi giận dữ bỏ di...

Trần Khiêm đi gửi xong tiền thì trong lòng cũng chẳng biết mùi vị gì.

Dương Hạ thay đổi rồi, không phải là người con gái anh quen nữa.

Dương Hạ ơi Dương Hạ.

Nếu lúc nãy em không quan tâm đến chiếc túi kia, không để tâm đế số tiền kia, cho dù là em có thể tiếp tục giả vờ.

'Thì Trần Khiêm tôi cũng sẽ đồng ý với em, bây giờ tôi không chỉ có mười nghìn tệ mà còn có vô số mười nghìn tệ khác nữa!

Haiz!

Anh thở dài một hơi rồi định quay về.

Ngay lúc này thì điện thoại lại reo.

Là Mã Hân Nhiên gọi đến.

"Trần Khiêm, cậu ăn bánh kem không? Nếu cậu muốn ăn thì đến dưới ký túc xá nữ của tớ, tớ mang xuống cho cậu!"

"Trước giờ Mã Hân Nhiên vẫn luôn rất quan tâm Trần Khiêm.

Nói thế nào nhỉ, cô ấy và anh là bạn cùng bàn, hơn nữa chơi với anh, cô ấy cũng thấy rất thoải mái và vui vẻ.

Cô ấy còn có thể tâm sự được với anh.

Không giống đám đàn ông thối khác, chỉ muốn yêu đương rồi lên giường này nọ với các cô gái, nghĩ thôi cũng thấy buồn nôn.

Hứt

"Bánh kem à? Tớ không ăn đâu..."

Trần Khiêm cười nói, anh cũng rất trân trọng người bạn giới tính nữ duy nhất này của mình.

"Vậy được thôi, dù hôm nay xảy ra chuyện gì thì Trần Khiêm, chúng ta là bạn tốt của nhau, cậu mua túi cho tớ, tớ

cũng rất thích!"

Hai người nói thêm vài câu thì Mã Hân Nhiên cúp máy.

Bấy giờ, khá nhiều người đến ký túc xá của cô ấy, đều là những người bạn của cô ấy.

"Tớ nói nhé Hân Nhiên, cậu đối tốt với loại người như thế làm gì chứ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện