Chỉ là sau khi cửa được mở ra, người bước vào lại không phải là Trần Khiêm.
"Hứa Nam! Cậu đến đây làm gì?"
Mã Hân Nhiên vừa thấy Hứa Nam, sắc mặt thay đổi ngay.
Mặc dù là bạn cùng lớp, lúc trước, Mã Hân Nhiên cũng từng mời Hứa Nam.
Nhưng sáng sớm hôm nay, sau khi Mã Hân Nhiên biết chuyện Hứa Nam chơi Trần Khiêm thì cô ấy đã mắng anh ta một trận.
Không ngờ răng, thăng nhóc lại mặt dày đến vậy, còn dám đến đây!
"Hân Nhiên, cậu còn giận à? Hôm qua tớ chỉ đùa với Trần Khiêm chút thôi mà, ai ngờ cậu ta đi đưa thật đâu!"
Hứa Nam vui cười hớn hở.
Mấy người bạn cùng phòng của anh ta cũng đến, còn mua vài món quà.
Nói ra thì thật ra gia đình Mã Hân Nhiên cũng rất giàu, đã từng cố gắng muốn giúp đỡ Trần Khiêm vô số lần nhưng Trần Khiêm không muốn.
Mà Hứa Nam là bạn cấp ba của Mã Hân Nhiên.
"Hân Nhiên, cậu ấy nhắc đến Trần Khiêm, là người tên Trần Khiêm mà cậu định giới thiệu cho tớ đó hả? Đã xảy ra chuyện gì?"
Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Nhất Phàm khẽ nheo, hỏi một cách hờ hững.
Khoảnh khắc Hứa Nam nhìn thấy Triệu Nhất Phàm, ngay lập tức, đôi mắt của anh ta sáng rực. Thật ra, từ lâu anh ta đã muốn làm quen với Triệu Nhất Phàm, cô ta là hoa khôi của khoa phát thanh viên.
Lần này anh ta mặt dày đến xin lỗi Mã Hân Nhiên, nói trằng ra là anh ta biết Triệu Nhất Phàm sẽ đến tham dự lễ sinh nhật của Mã Hân Nhiên.
Vừa nghe được câu này, Hứa Nam đã vội nói: "Ôi ôi, bạn Nhất Phàm xinh đẹp ơi, Trần Khiêm là sinh viên của khoa tớ, nghèo lắm, hôm qua cậu ta... Ha ha hai”
Vừa nghĩ đến chuyện hôm qua Trần Khiêm đưa Durex cho bạn gái cũ, giúp người ta bắn pháo, Hứa Nam buồn cười
muốn chết, tóm tắt câu chuyện một cách ngắn gọn.
“Cậu im miệng cho tôi.” Mã Hân Nhiên nổi giận, trừng mắt nhìn Hứa Nam.
Mà nét mặt của Triệu Nhất Phàm và các bạn cùng phòng xinh đẹp của cô ta trở nên khác thường.
Lại có người nghèo đến vậy à, hèn đến thế ư? Vẻ mặt bạn cùng phòng với Trần Khiêm cũng khó nhìn, Hứa Nam, đúng là miệng chó không phun được ngà voi.
Được được được... Tớ không nói nữa!
Hân Nhiên, cậu xem tớ mua quà gì cho cậu đi..."
Đúng lúc này, cửa phòng riêng vang lên tiếng gõ nho nhỏ.
Sau khi cửa mở ra, lần này, Trần Khiêm mới mang một chiếc bao nilon màu đỏ đến!
"Trần Khiêm, cậu đến rồi!" Mã Hân Nhiên lập tức đứng lên cười hì hì.
Trần Khiêm gật đầu, tất nhiên anh chỉ cần nhìn thoáng qua là đã thấy Hứa Nam đang nhìn mình cười mỉa.
Nếu là trước đây, mỗi khi mình gặp phải cậu ấm này đều sẽ cảm thấy rất hèn mọn, nhưng bây giờ thì... Ha ha.
"Cậu ấy chính là Trần Khiêm?"
Triệu Nhất Phàm cũng nhìn về phía Trần Khiêm.
Thật ra Triệu Nhất Phàm thật sự muốn tìm một người bạn trai, gia đình của người bạn trai này không cần phải quá giàu, bình thường một chút cũng không sao nhưng phải đẹp trai, phải có phẩm chất hấp dẫn được cô ta.
Ngay lập tức, cô ta thấy mặc dù Trần Khiêm khá thư sinh nhưng quần áo nón nảy từ đầu đến chân, chắc chắn không quá một trăm năm mươi tệ.
Cực kỳ bình thường!
Đặc biệt là nghĩ đến chuyện ban nấy Hứa Nam đã kể, ngay lập tức, ấn tượng về Trần Khiêm rơi xuống mức thấp nhất.
Triệu Nhất Phàm rất thất vọng.
"Trần Khiêm, đây là Nhất Phàm, đây là bạn cùng phòng của Nhất Phàm, mọi người làm quen với nhau đi!"
Mã Hân Nhiên cười giới thiệu.
Trần Khiêm gật đầu: "Tôi tên Trần Khiêm, sau này mong giúp đỡ nhiều hơn, bạn Nhất Phàm!"
Trần Khiêm lịch sự vươn tay.
Mà Triệu Nhất Phàm, thậm chí còn không nhìn, nghiêng đầu uống nước trái cây. Bàn tay của Trần Khiêm lơ lửng trong không trung, không thể không bực mình rụt về.
Mã Hân Nhiên biết tính tình bạn thân mình từ xưa đã vậy, thích thì sẽ nói thêm vài câu, ghét rồi thì rất thê thảm, đến trả lời cũng sẽ không trả lời.
Trần Khiêm cũng chẳng nói gì về thái độ này. Vừa mới chuẩn bị ngồi xuống.
Lúc này, ánh mắt của Hứa Nam chuyển sang chiếc bao nilon màu đỏ trong tay Trần Khiêm.
Lập tức mỉa mai: "Này, Trần Khiêm, sinh nhật của Hân Nhiên, cậu tặng quà gì thế? Lấy ra cho mọi người mở mang Tầm mắt đi!"
Ký túc xá trưởng của Trần Khiêm không chịu nổi nữa: "Hứa Nam, tại sao cậu cứ rảnh rỗi nhắm vào Trần Khiêm vậy?
Hứa Nam cười ha ha, chế nhạo người khác, sẽ làm anh ta cảm thấy mình rất có giá trị tồn tại.
Sau đó, anh ta lạnh lùng nhìn Trần Khiêm, lấy quà của mình ra.
Vừa khéo, cũng là một chiếc túi hàng hiệu màu đen. Hân Nhiên, đây là quà tớ tặng cho cậu, Hermes!
Hứa Nam vừa lấy chiếc túi này ra, lập tức thu hút ánh mắt của Triệu Nhất Phàm và bạn cùng phòng xinh đẹp của cô ta.
“Hermes Thoughtless? Giá thị trường của chiếc túi này là 8999 nhỉ?"
Ánh mắt nhìn về phía Hứa Nam của những người đẹp đó thay đổi ngay.
Người này hào phóng quá đi.
Ngay cả nữ thần Triệu Nhất Phàm luôn lạnh lùng cũng không thể không nhìn Hứa Nam.
"Không đắt vậy đâu, ba tớ và giám đốc chỉ nhánh Hermes thân nhau nên tớ mua với giá 7999, người quen cả mài"
Hứa Nam cười, hưởng thụ ánh mắt sùng bài của mọi người.
Mặc dù bây giờ Mã Hân Nhiên rất ghét Hứa Nam nhưng không ai đánh người đang cười nên cô ấy vẫn nhận.
"Hermes Thoughtless, là dòng túi xách vừa mới được Hermes tung ra thị trường, bán rất chạy ở Hồng Kông, Đài Loan, giá cả bên đó sẽ năm trong khoảng mười hai nghìn!"
Triệu Nhất Phàm nhìn thoáng qua rồi nói.
Hứa Nam nhướn mày: "Bạn Nhất Phàm xinh đẹp, không ngờ cậu cũng nghiên cứu về nhiều về hàng xa xỉ nhỉ?"
Triệu Nhất Phàm nhìn Hứa Nam rồi cười nhạt: "Lúc trước tớ cũng muốn mua chiếc túi này nhưng giá cả hơi đắt..."
Hứa Nam vội nói: "Bạn Nhất Phàm xinh đẹp, chờ đến khi sinh nhật cậu, tớ sẽ tặng cho cậu mà, tám chín nghìn, chỉ là số tiền nhỏ thôi, hơn nữa cửa hàng Hermes trước trường chúng ta là bạn bè người quen của tới"
Triệu Nhất Phàm im lặng không nói gì, chỉ hơi cười cười.
Lúc trước cô ta cũng quen cậu bạn cấp ba này của Mã Hân Nhiên, chỉ nghe nói rằng Hứa Nam là một công tử phóng đãng.
Không ngờ, lại là người hào phóng rộng rãi như vậy.
Ấn tượng của Triệu Nhất Phàm về anh ta cũng tốt hơn nhiều.
Sau đó, đám bạn ký túc xá trưởng của Trần Khiêm cũng sôi nổi tặng quà.
Tất nhiên không đắt và xa xỉ như Hứa Nam nhưng cũng ba bốn trăm.
Trần Khiêm không biết nói thế nào, định sau khi xong việc rồi mới tặng Hermes cho Mã Hân Nhiên.
Mà lúc này, Hứa Nam nhìn về phía chiếc bao nilon đỏ thẫm trong tay Trần Khiêm, chế giễu nói:
"Tớ nói này Trần Khiêm, ban nãy chúng tớ xin cậu cho chúng tớ được diện kiến món quà của cậu, bây giờ cậu cũng nên lấy ra cho mọi người chiêm ngưỡng đi chứ, nhìn bao của cậu vui mắt biết bao!"
"Hứa Nam, cậu câm miệng cho tôi, Trần Khiêm có tặng gì tôi cũng vui cả!"
Mã Hân Nhiên lại cảnh cáo Hứa Nam một lần nữa.
Nhưng Mã Hân Nhiên vẫn nhìn về phía Trần Khiêm, ánh mắt mong chờ.
Trần Khiêm hơi hối hận.
Lúc đó vì không kịp thời gian nên không đợi nửa tiếng đồng hồ kia, biết thế đã để nhân viên bán hàng gói chiếc túi này lại.
Ai ngờ được, cứ ngỡ là một bữa gặp gỡ cực kỳ đơn giản nhưng tên khốn Hứa Nam này cũng đến!
"Hân Nhiên, tớ mua cho cậu một chiếc túi!" Trần Khiêm đứng lên, lột chiếc bao ni lông màu đỏ xuống.
Triệu Nhất Phàm nhíu mày, mà bạn cùng phòng của cô ta thì khinh thường!
Người này, thật sự quá thô thiển! Quá tầm thường! 'Wowl Chỉ là sau khi Trần Khiêm lấy ra xong, Hứa Nam hét lên:
"Hermes, ha ha ha, Trần Khiêm cũng tặng Hermes nha! Đồ xa xỉ đó!"
"Trần Khiêm! Cậu nói nhanh đi, cậu mua chiếc túi này ở sạp nào vậy? Mắc lắm đúng không?"
Câu nói này của Hứa Nam làm các nữ sinh cười vang.
Triệu Nhất Phàm khẽ lắc đầu.
Vốn dĩ cô ta cho rằng mặc dù Trần Khiêm nghèo nhưng là người thật thà, chất phác. Nếu làm bạn bè bình thường thì
Trần Khiêm vẫn có tư cách.
Nhưng bây giờ, Triệu Nhất Phàm cực kỳ khinh thường Trần Khiêm.
“Đây là chiếc túi Hermes ra mắt nhân dịp lễ kỷ niệm hai trăm năm thành lập. Trên thế giới chỉ có hai trăm chiếc, mỗi chiếc ít nhất ba trăm nghìn trở lên!”
Triệu Nhất Phàm nhìn thoáng qua là nhận ra ngay.
“Trên mạng cũng có bán loại fake mô phỏng lại, khoảng một trăm năm mươi đồng thôi, nhưng dù là người tầm thường thích hào nhoáng cũng sẽ không mua xách ra ngoài đâu. Đây là mặt hàng cao cấp xa xỉ, xách ra ngoài sẽ mất mặt lắm.”
Triệu Nhất Phàm cũng không khách sáo, nhìn thẳng vào Trần Khiêm, người trước mặt này, làm cô ta cảm thấy buồn nôn!
Mã Hân Nhiên cho rằng Trần Khiêm sẽ mua cho cô ấy chút đồ chơi gì đó nhưng không ngờ anh lại mua hàng fake cho cô ấy.
Nhưng Mã Hân Nhiên vẫn rất vui vẻ, nói: “Trần Khiêm, cho dù thế nào tớ vẫn cảm ơn cậu đã tặng quà cho tớ, nhưng sau này cậu đừng tiêu tiền lung tung nữa, một trăm năm mươi đồng cũng nhiều mà”
Trần Khiêm khóc không ra nước mắt, anh muốn nói đây là hàng thật nhưng nhìn ánh mắt khinh thường của Triệu Nhất
Phàm và bạn cùng phòng của cô ta.
Đoán chừng mình có nói ra thì cũng không tin mà ngược lại còn khinh bỉ mình hơn!
Lúc này, Triệu Nhất Phàm nhìn về phía Mã Hân Nhiên, nói:
“Hân Nhiên, từ lúc nào mà cậu lại quen một người không hề đáng tin cậy như vậy thế?”
Mã Hân Nhiên thấy Trần Khiêm khó xử thì vội vã nói tránh:
“Được rồi được rồi, hôm nay là sinh nhật tớ mà, mọi người là bạn bè với nhau, mình cạn ly đi!”
Triệu Nhất Phàm và bạn cùng phòng của cô ta đều chán ghét Trần Khiêm, không hề đáp lại.
Bọn Hứa Nam thì đứng bên cạnh mỉa mai.
Trần Khiêm nhìn Mã Hân Nhiên đang bối rối vì bị kẹp giữa mình và bạn cùng phòng.
Nên anh đứng lên, nói: “Hân Nhiên, hôm nay tớ chúc cậu sinh nhật vui vẻ, nhưng tớ bỗng nhớ ký túc xá còn chuyện nên tớ về trước nhé, mọi người chơi vuil”
Trần Khiêm biết mình là người thừa!
Đứng dậy rời đi.
“Trần Khiêm!”