Cuối cùng anh đồng ý.

'Về phần địa điểm, để chứng tỏ sự long trọng nên không chọn phố thương mại của gia đình, mà chọn khách sạn đối thủ.

Khách sạn Huy Hoàng.

Sau khi thông báo với bọn Dương Huy, Trần Khiêm xuống lầu, dạo dạo một chút rồi mới đi.

Lúc đi ngang kí túc xá nữ, Trần Khiêm vừa ngẩng đầu liền thấy một nữ sinh đi ra từ kí túc xá. Đọc‎ 𝘁𝗿𝗎𝒚ện‎ ha𝒚,‎ 𝘁𝗿𝗎𝒚‎ cập‎ nga𝒚‎ --‎ T𝖱𝗎‎ MT𝖱U𝗬eN﹒vn‎ --

Chính là Dương Hạ. "Ồ? Sao cô ta lại về kí túc xá?"

Trần Khiêm vốn tưởng Dương Hạ thuê phòng với Lục Thần bên ngoài.

Trần Khiêm vì việc đó nên lòng nguội lạnh. Dương Hạ cũng cùng lúc nhìn thấy Trần Khiêm.

"Haha, Trần Khiêm. Cuối tuần cũng phải ra ngoài kiếm tiền sao. Có phải là tối qua tiêu sạch tiền rồi không?”

"Tôi nói cho anh biết, anh vĩnh viễn không so sánh được với Lục Thần đâu. Hôm qua Lục Thần chẳng cần đến một tiếng đồng hồ đã quay lại rồi, chúng tôi vốn định thuê phòng bên ngoài, nếu không phải tôi đến kì rớt dâu thì..."

Dương Hạ đắc ý nhìn Trần Khiêm. Cô ta cố tình nói vậy để khích tướng.

Dương Hạ tôi là nữ thần mà Trần Khiêm anh vĩnh viễn không bao giờ có được.

"Tốt thôi!"

Trần Khiêm cười khổ một tiếng, nghĩ thầm, đúng là tự mình đa tình.

Vừa lúc ấy, một chiếc BMW 325i chạy tới.

Cửa xe hạ xuống, Lục Thần cười tủm tỉm nhìn Dương Hạ, đương nhiên cũng liếc nhìn Trần Khiêm một cái.

"Haha, Trần Khiêm. Tôi biết hôm qua cậu đợi coi tôi mất mặt. Nhưng mà rất tiếc đã làm cậu thất vọng. Cậu thật sự cho rằng ông đây không có tiền sao?"

Lục Thần cười gắn.

Sau đó móc trong túi ra một chiếc nhẫn kim cương:

"Dương Hạ, anh tặng em nè. Thích không?”

"Wow. Nhẫn kim cương, chắc hơn mười ngàn nhỉ? Cậu Thần đúng là lầm tiền, không phải như ai kia nhờ trúng xổ số, không có cửa để bì."

"Còn phải nói, đương nhiên là có tiền. Hạ Hạ, hôm nay dắt em đi một nơi, chúng ta ăn tiêu thả ga! Nhưng mà có người nào đó lại trở về thân phận nghèo khổ rồi! Lên xe!"

Dương Hạ vô cùng phấn khích, vội vàng leo lên xe.

Lục Thần khinh thường nhìn Trần Khiêm rồi phi xe ra khỏi khuôn viên trường.

Trên đường, mặt Dương Hạ vẫn còn hào hứng: "Thần Thần, anh mau nói em biết, hôm qua anh làm sao có được số

tiền lớn như vậy? Hơn nữa còn trở nên giàu có hơn! Ba anh cho hả?"

Lục Thần cười ha ha, vừa lái xe vừa lướt điện thoại.

Tranh thủ xóa một App trên điện thoại: "Chuyện này em không cần biết. Tóm lại em chỉ cần nhớ, Trần Khiêm trong mắt anh chẳng có kí lô nào cả."

"Ôi. Hạnh phúc chết mất!”

Lại nói Trân Khiêm, mới sáng sớm đã bị hai người kia châm chọc, làm mất cả hứng đi dạo.

Chỉ là có chút buồn bực, tên Lục Thần đó đêm qua làm cách nào mà gom được nhiều tiền như vậy? Ha ha...

Trần Khiêm tự cười chính mình, nghĩ chuyện đó làm cái gì chứ...

Anh nhanh chóng đi đến thư viện đọc sách một chút.

Đợi đền gần trưa thì gọi xe đi khách sạn Huy Hoàng.

Đây là một khách sạn sáu sao ở thành phố Kim Lăng. Tuy không bằng phố thương mại Kim Lăng, nhưng chất lượng

cũng rất tốt.

Do đọc sách với kẹt xe nên lúc đến nơi, Trần Khiêm đã trễ hẹn mấy phút.

Lúc đó đi đứng có hơi vội vàng "Ầm! "A. Người này bị cái gì vậy không biết!"

Lúc đi qua cửa xoay, Trần Khiêm đẩy nhẹ cửa, không ngờ làm cô gái phía sau đụng phải.

Cô ta mắng Trần Khiêm một thôi một hồi, khiến không ít người ở sảnh lớn quay nhìn bọn họ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện