Tựa: Thiên tài xuất thế
Gió núi thổi vào cửa sổ, nghe rõ tiếng xào xạc của hàng phi lao. Chiếc đồng hồ quả lắc đã sờn, cất lên từng tiếng chuông đồng rung rung. Đúng 15 phút trước nửa đêm.
Trong căn phòng nhỏ, thầy Thường chậm rãi ngồi dậy trên giường, từ tốn mở tủ áo. Chiếc tủ làm bằng gỗ lim đã sờn. Bộ áo dài màu xanh thẫm treo ngăn nắp trong tủ. Chậm rãi mà dứt khoát, thầy thay bộ pijama đang mặc bằng bộ áo dài, vấn tóc quấn khăn. Thầy nhìn qua chiếc gương đồng treo trên tủ, chỉnh lại tà áo, vuốt vuốt chòm râu. Trong gương, thầy như 1 ông đồ đã ngoại ngũ tuần, gương mặt đã phong sương, cặp mắt sáng quắc, nghiêm nghị, nở nụ cười dịu dàng. Chốc chốc, thầy lại vuốt chòm râu đã điểm bạc.
Error loading player: No playable sources found
Tất cả mất 5 phút. Đúng 12 giờ kém 10, tiếng gõ cửa vang lên. Đúng 3 tiếng gõ. Không cần thầy trả lời, cảnh cửa mở hé, một cậu thanh niên mặc áo dài đen nghiêm chỉnh bước vào, khoanh tay lạy thầy. Thầy khẽ gật đầu.
- Thiên, cho thầy mượn bàn tính của con một lát.
Cậu thanh niên cũng khẽ thở dài, hai tay dâng lên cho thầy một chiếc máy tính cầm tay. Cậu đã nhiều lần nhắc thầy, mà người già cũng thật là bảo thủ. Thầy Thường luôn gọi thiết bị này là bán tính, dù cậu đã nói rằng thứ này là máy tính. Có lẽ đối với thầy Thường, chiếc máy tính này với bàn tính thời của thầy không khác gì nhau, cũng chỉ là thứ để tính toán mà thôi. Hai thầy trò bước ra khỏi phòng. Thầy tắt đèn phòng, đi theo hành lang tối tăm, một tay vuốt lên từng nút bấm chiếc máy tính. Thiên đi theo thầy.
- Mười vạn ba ngàn sáu trăm hai mươi bảy phép tính. Hôm nay con rất chăm chỉ tính toán? Thiên khẽ giật mình, rồi lại bình tĩnh trở lại. Cậu vẫn chưa bao giờ hết ngạc nhiên mỗi lần thầy Thường nhắc tới những con số. Cậu khẽ cảm nhận, 5 ngón tay của thầy vẫn vuốt ve những nút bấm.
- Thưa thầy, hôm nay con gặp vài bài toán khá khó. Con càng tính càng cảm thấy hứng thú, bất giác dùng cả ngày để tính toán mà mới giải được một nửa.
Thầy Thường hơi mỉm cười. Hai thầy trò lại im lặng đi tới một cầu thang. Cầu thang dẫn tới sân thượng. Từ sân thượng toà nhà, có thể nhìn thấy toàn cảnh trên đỉnh núi, và thành phố xa xa. Trên sân thượng đặt một chiếc kính viễn vọng. Bầu trời đêm im vắng, gió thổi nhè nhẹ.
Đã là thường lệ rồi, mỗi ngày vào lúc nửa đêm, thầy Thường lại mặc áo dài bước lên sân thượng quan sát thiên văn, bất kể thời tiết.
- Thưa thầy, con muốn hỏi. Vì sao...
Thiên khẽ hỏi, thầy Thường đã đáp:
- Vì sao ngày nào thầy cũng mượn bàn tính của con? Đừng ngạc nhiên thế, thầy thấy con thắc mắc lâu rồi mà chưa hỏi, giờ đoán ra thôi mà. Bàn tính cũng như con người, không trui rèn liên tục là sẽ rệu rã. Bàn tính của thầy đã mấy chục năm nay cất một chỗ, sợ là cũng quên mất bản năng của nó rồi. Bàn tính của con ngày nào cũng được sử dụng hàng vạn lần, phép tính nó làm ra chưa phải là thông tuệ nhất, nhưng lại thuần thục nhất.
Phép tính vốn chỉ có đúng sai, lại còn có cả thông tuệ với thuần thục sao? Máy tính thì miễn còn pin là còn chạy, còn cần trui rèn sao? Thiên ngơ ngẩn. Cả rổ câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu. Với tư cách cử nhân Toán học chuyên ngành, cậu theo học nghiên cứu sinh với thầy Thường đã vài năm rồi. Đồ án Toán học của cậu đã gần xong, nhưng cậu bắt đầu tò mò với thầy giáo mình, không chỉ là Giáo sư Tiến sĩ Toán học chuyên ngành, thầy Thường còn đạt những học vị rất cao tại các ngành Toán học ứng dụng như Thiên Văn, Tướng số, Dịch học và cả ngành Triết học. 20 năm trước, thầy được người đời biết đến với danh hiệu Vô Thường đại sư, xếp hạng Đệ nhất Chiêm tinh gia bởi các tạp chí lớn trong nhiều năm trời, người có thể nhìn thấu mọi sự ở đời. Mai danh ẩn tích đã lâu, bỗng một đêm cách đây 3 năm, thầy qua phòng Thiên mượn nhờ máy tính rồi dẫn cậu lên trời ngắm sao, chỉ cho cậu những dị tượng của trời đất, những kiến thức mà Thiên hoàn toàn mù tịt, vì nó không nằm trong chuyên ngành của cậu. Từ đó, đều đặn hàng ngày như vậy cho tới tận hôm nay. Thiên băn khoăn, lý do gì bỗng khiến thầy...
- Thiên!
Thầy Thường bỗng gọi giật giọng khiến cậu giật mình.
- Dạ!
- Con ngắm trời ngắm đất cũng đã lâu. Con thử nói cho thầy biết trời đất hôm nay có dị tượng gì?
Thiên lặng im một hồi, quan sát trời đất. Một ngày đầu tháng, không trăng, không mây. Các chòm sao vằng vặc trên trời. Vòm trời mùa hạ cao cao. Gió thổi nhè nhẹ. Phi lao xào xạc. Một chiếc máy bay bay vọt qua bầu trời, mang lại tiếng động cơ ồn ào. Sau đó, vạn vật lại trở về như vốn có.
- Thưa thầy, con không hiểu biết quá nhiều, chỉ thấy rằng đêm nay rất yên bình, hoàn toàn không có dị tượng.
Thiên chần chừ trả lời, nhìn phản ứng của thầy. Thầy Thường cũng trầm ngâm không nói vài giây.
- Đúng vậy. Hoàn toàn không có dị tượng nào...
Bỗng thầy quay lại nhìn Thiên.
- Con có biết cái gì gọi là dị tượng không? Là những trạng thái kì dị của vạn vật. Vạn vật có chuyển động, có tương tác, mới sinh ra dị tượng. Mà thực tế, vạn vật luôn chuyển động, luôn tương tác, nên dị tượng vốn không có gì kì dị, mà là sự tất yếu. Hoàn toàn không có dị tượng... - Thầy Thường trầm mặc - mới là dị tượng khủng khiếp nhất!
Thiên trân trân nhìn thầy. Cậu không có thành tựu quá cao môn Triết học, nhưng điểm số tối đa môn Logic cũng đủ để cậu nghiền ngẫm những điều thầy Thường vừa nói. Cộng với sắc mặt ngưng trọng của thầy, cậu cảm giác đêm nay bản thân mình sẽ được chứng kiến một sự kiện ghê gớm không tưởng tượng nổi.
Thầy Thiên không nói nữa, chầm chậm quay đầu bước tới chiếc kính viễn vọng. Tay thầy không ngường vuốt ve từng nút bấm máy tính. Qua kính viễn vọng, thầy cẩn thận quan sát từng chòm sao, miệng lẩm nhẩm tính toán, bàn tay không hề sử dụng đến máy tính, mà chỉ liên tục sờ qua từng nút bấm. Tai thầy căng lên nghe từng tiếng động. Mũi thầy hít ngửi không khí. Da thầy cảm nhận làn gió. Một tiếng chuông nhà thờ vang lên từ thôn xóm dưới chân núi. Đã 12 giờ đêm.
Không có gì sai lầm. Mọi thứ luôn đúng như những gì nó vốn có. Thậm chí từng chòm sao đều ở tại chính xác vị trí toán học của chúng. Gió vẫn thổi. Phi lao vẫn đung đưa. Chim vẫn kiếm mồi. Loài người vẫn tồn tại... Chỉ có trên đúng tầng cao, một áng mây nhè nhẹ dần bay hơi, tạo nên một vệt sáng nhẹ trên bầu trời.
- Thiên! Vạn vật đều có sai số. Khoảnh khắc mà thế gian không có một sai số nào, xác suất để xảy ra chuyện như vậy... là bao nhiêu?
Giọng thầy không còn ôn tồn, không còn rành mạch như trước. Bản thân Thiên cũng thấy đầu óc mình trống rỗng. Thầy Thường vẫn nói tiếp, như thể đang độc thoại.
- Thiên Văn với Nhân sinh, vốn là một mặt gương tham chiếu. Những vì sao trên trời vốn chả liên quan gì tới vận mệnh con người, nhưng những xác suất xảy ra với bầu trời, cũng là xác suất xảy tới với con người (1). Kẻ sinh vào thời khắc vạn vật đều chính danh, vạn vật đều thuần phục, quy tụ mọi xác suất trên đời, kẻ đó... kẻ đó phải có Thiên mệnh tột cùng! Là tuyệt thế thiên tài, có tuyệt thế khí vận. Chỉ sợ... chỉ sợ... vận mệnh thế giới này, tốt đẹp hay diệt vong, đều do đứa bé này...
Thầy Thường bỗng ngẩng đầu cười dài. “Sở học một đời, rốt cục, rốt cục ta cũng sống tới ngày đọc được Thiên cơ!”.
Bỗng bầu trời quang ngưng tụ một đám mây đen càng ngày càng lớn, gió nổi cuồn cuộn.
“Là vì ta đã thấy được... Thiên Mệnh sao?”.
- Thiên, chạy mau!
Thầy Thường vội vàng hét lên, bàn tay bắt đầu bấm một loạt phép toán lên chiếc máy tính. Từng hàng số từ chiếc máy tính bay ra, lơ lửng trong không trung, toả ra ánh sáng rực rỡ. Những hàng số ấy dần xếp thành một vòng tròn xung quanh thầy, ánh sáng chiếu đan xen vào nhau, tạo nên một bản đồ sao.
Bản đồ sao này, mô phỏng 60 chòm Tinh Mệnh trên bầu trời.
Lục Thập Tinh Mệnh Đồ!
Đạt tới học vị Tiến sĩ, người ta đã có thể đối kháng với trời đất.
Nhưng, trước Thiên Kiếp giáng xuống, liệu thầy có thể chống cự hay không, thầy cũng không biết. Thầy chỉ biết, cần phải bảo vệ Thiên.
Uỳnh!
Ngày hôm đó, dân làng dưới núi đều nghe thấy tiếng sét oanh động trên đỉnh núi.
12 giờ 1 phút đêm ngày 1 tháng 7 năm Kỉ lịch 6000, trên một ngọn nút ngoại ô, Vô Thường đại sư, nguyên Giáo sư Đại học Quốc gia Đại Nam Đế quốc, nguyên Phó Chủ tịch Hội Khoa học Đế quốc, người sáng lập Hiệp hội Dịch học Quốc tế từ trần.
12 giờ đêm ngày 30 tháng 6 năm Kỉ lịch 6000, trong Hoàng thành của Đại Nam Đế quốc, một tiếng khóc oe oe chào đời.
------------
Truyện đầu tay, mong các đạo hữu ủng hộ.
(1) Lấy ý của Karl Gustave Jung, người lập nên trường phái Tâm phân học, ông cho rằng bói bài Tarot chính là để mô phỏng lại xác suất, từ đó suy diễn ra số phận con người.
Gió núi thổi vào cửa sổ, nghe rõ tiếng xào xạc của hàng phi lao. Chiếc đồng hồ quả lắc đã sờn, cất lên từng tiếng chuông đồng rung rung. Đúng 15 phút trước nửa đêm.
Trong căn phòng nhỏ, thầy Thường chậm rãi ngồi dậy trên giường, từ tốn mở tủ áo. Chiếc tủ làm bằng gỗ lim đã sờn. Bộ áo dài màu xanh thẫm treo ngăn nắp trong tủ. Chậm rãi mà dứt khoát, thầy thay bộ pijama đang mặc bằng bộ áo dài, vấn tóc quấn khăn. Thầy nhìn qua chiếc gương đồng treo trên tủ, chỉnh lại tà áo, vuốt vuốt chòm râu. Trong gương, thầy như 1 ông đồ đã ngoại ngũ tuần, gương mặt đã phong sương, cặp mắt sáng quắc, nghiêm nghị, nở nụ cười dịu dàng. Chốc chốc, thầy lại vuốt chòm râu đã điểm bạc.
Error loading player: No playable sources found
Tất cả mất 5 phút. Đúng 12 giờ kém 10, tiếng gõ cửa vang lên. Đúng 3 tiếng gõ. Không cần thầy trả lời, cảnh cửa mở hé, một cậu thanh niên mặc áo dài đen nghiêm chỉnh bước vào, khoanh tay lạy thầy. Thầy khẽ gật đầu.
- Thiên, cho thầy mượn bàn tính của con một lát.
Cậu thanh niên cũng khẽ thở dài, hai tay dâng lên cho thầy một chiếc máy tính cầm tay. Cậu đã nhiều lần nhắc thầy, mà người già cũng thật là bảo thủ. Thầy Thường luôn gọi thiết bị này là bán tính, dù cậu đã nói rằng thứ này là máy tính. Có lẽ đối với thầy Thường, chiếc máy tính này với bàn tính thời của thầy không khác gì nhau, cũng chỉ là thứ để tính toán mà thôi. Hai thầy trò bước ra khỏi phòng. Thầy tắt đèn phòng, đi theo hành lang tối tăm, một tay vuốt lên từng nút bấm chiếc máy tính. Thiên đi theo thầy.
- Mười vạn ba ngàn sáu trăm hai mươi bảy phép tính. Hôm nay con rất chăm chỉ tính toán? Thiên khẽ giật mình, rồi lại bình tĩnh trở lại. Cậu vẫn chưa bao giờ hết ngạc nhiên mỗi lần thầy Thường nhắc tới những con số. Cậu khẽ cảm nhận, 5 ngón tay của thầy vẫn vuốt ve những nút bấm.
- Thưa thầy, hôm nay con gặp vài bài toán khá khó. Con càng tính càng cảm thấy hứng thú, bất giác dùng cả ngày để tính toán mà mới giải được một nửa.
Thầy Thường hơi mỉm cười. Hai thầy trò lại im lặng đi tới một cầu thang. Cầu thang dẫn tới sân thượng. Từ sân thượng toà nhà, có thể nhìn thấy toàn cảnh trên đỉnh núi, và thành phố xa xa. Trên sân thượng đặt một chiếc kính viễn vọng. Bầu trời đêm im vắng, gió thổi nhè nhẹ.
Đã là thường lệ rồi, mỗi ngày vào lúc nửa đêm, thầy Thường lại mặc áo dài bước lên sân thượng quan sát thiên văn, bất kể thời tiết.
- Thưa thầy, con muốn hỏi. Vì sao...
Thiên khẽ hỏi, thầy Thường đã đáp:
- Vì sao ngày nào thầy cũng mượn bàn tính của con? Đừng ngạc nhiên thế, thầy thấy con thắc mắc lâu rồi mà chưa hỏi, giờ đoán ra thôi mà. Bàn tính cũng như con người, không trui rèn liên tục là sẽ rệu rã. Bàn tính của thầy đã mấy chục năm nay cất một chỗ, sợ là cũng quên mất bản năng của nó rồi. Bàn tính của con ngày nào cũng được sử dụng hàng vạn lần, phép tính nó làm ra chưa phải là thông tuệ nhất, nhưng lại thuần thục nhất.
Phép tính vốn chỉ có đúng sai, lại còn có cả thông tuệ với thuần thục sao? Máy tính thì miễn còn pin là còn chạy, còn cần trui rèn sao? Thiên ngơ ngẩn. Cả rổ câu hỏi xuất hiện trong đầu cậu. Với tư cách cử nhân Toán học chuyên ngành, cậu theo học nghiên cứu sinh với thầy Thường đã vài năm rồi. Đồ án Toán học của cậu đã gần xong, nhưng cậu bắt đầu tò mò với thầy giáo mình, không chỉ là Giáo sư Tiến sĩ Toán học chuyên ngành, thầy Thường còn đạt những học vị rất cao tại các ngành Toán học ứng dụng như Thiên Văn, Tướng số, Dịch học và cả ngành Triết học. 20 năm trước, thầy được người đời biết đến với danh hiệu Vô Thường đại sư, xếp hạng Đệ nhất Chiêm tinh gia bởi các tạp chí lớn trong nhiều năm trời, người có thể nhìn thấu mọi sự ở đời. Mai danh ẩn tích đã lâu, bỗng một đêm cách đây 3 năm, thầy qua phòng Thiên mượn nhờ máy tính rồi dẫn cậu lên trời ngắm sao, chỉ cho cậu những dị tượng của trời đất, những kiến thức mà Thiên hoàn toàn mù tịt, vì nó không nằm trong chuyên ngành của cậu. Từ đó, đều đặn hàng ngày như vậy cho tới tận hôm nay. Thiên băn khoăn, lý do gì bỗng khiến thầy...
- Thiên!
Thầy Thường bỗng gọi giật giọng khiến cậu giật mình.
- Dạ!
- Con ngắm trời ngắm đất cũng đã lâu. Con thử nói cho thầy biết trời đất hôm nay có dị tượng gì?
Thiên lặng im một hồi, quan sát trời đất. Một ngày đầu tháng, không trăng, không mây. Các chòm sao vằng vặc trên trời. Vòm trời mùa hạ cao cao. Gió thổi nhè nhẹ. Phi lao xào xạc. Một chiếc máy bay bay vọt qua bầu trời, mang lại tiếng động cơ ồn ào. Sau đó, vạn vật lại trở về như vốn có.
- Thưa thầy, con không hiểu biết quá nhiều, chỉ thấy rằng đêm nay rất yên bình, hoàn toàn không có dị tượng.
Thiên chần chừ trả lời, nhìn phản ứng của thầy. Thầy Thường cũng trầm ngâm không nói vài giây.
- Đúng vậy. Hoàn toàn không có dị tượng nào...
Bỗng thầy quay lại nhìn Thiên.
- Con có biết cái gì gọi là dị tượng không? Là những trạng thái kì dị của vạn vật. Vạn vật có chuyển động, có tương tác, mới sinh ra dị tượng. Mà thực tế, vạn vật luôn chuyển động, luôn tương tác, nên dị tượng vốn không có gì kì dị, mà là sự tất yếu. Hoàn toàn không có dị tượng... - Thầy Thường trầm mặc - mới là dị tượng khủng khiếp nhất!
Thiên trân trân nhìn thầy. Cậu không có thành tựu quá cao môn Triết học, nhưng điểm số tối đa môn Logic cũng đủ để cậu nghiền ngẫm những điều thầy Thường vừa nói. Cộng với sắc mặt ngưng trọng của thầy, cậu cảm giác đêm nay bản thân mình sẽ được chứng kiến một sự kiện ghê gớm không tưởng tượng nổi.
Thầy Thiên không nói nữa, chầm chậm quay đầu bước tới chiếc kính viễn vọng. Tay thầy không ngường vuốt ve từng nút bấm máy tính. Qua kính viễn vọng, thầy cẩn thận quan sát từng chòm sao, miệng lẩm nhẩm tính toán, bàn tay không hề sử dụng đến máy tính, mà chỉ liên tục sờ qua từng nút bấm. Tai thầy căng lên nghe từng tiếng động. Mũi thầy hít ngửi không khí. Da thầy cảm nhận làn gió. Một tiếng chuông nhà thờ vang lên từ thôn xóm dưới chân núi. Đã 12 giờ đêm.
Không có gì sai lầm. Mọi thứ luôn đúng như những gì nó vốn có. Thậm chí từng chòm sao đều ở tại chính xác vị trí toán học của chúng. Gió vẫn thổi. Phi lao vẫn đung đưa. Chim vẫn kiếm mồi. Loài người vẫn tồn tại... Chỉ có trên đúng tầng cao, một áng mây nhè nhẹ dần bay hơi, tạo nên một vệt sáng nhẹ trên bầu trời.
- Thiên! Vạn vật đều có sai số. Khoảnh khắc mà thế gian không có một sai số nào, xác suất để xảy ra chuyện như vậy... là bao nhiêu?
Giọng thầy không còn ôn tồn, không còn rành mạch như trước. Bản thân Thiên cũng thấy đầu óc mình trống rỗng. Thầy Thường vẫn nói tiếp, như thể đang độc thoại.
- Thiên Văn với Nhân sinh, vốn là một mặt gương tham chiếu. Những vì sao trên trời vốn chả liên quan gì tới vận mệnh con người, nhưng những xác suất xảy ra với bầu trời, cũng là xác suất xảy tới với con người (1). Kẻ sinh vào thời khắc vạn vật đều chính danh, vạn vật đều thuần phục, quy tụ mọi xác suất trên đời, kẻ đó... kẻ đó phải có Thiên mệnh tột cùng! Là tuyệt thế thiên tài, có tuyệt thế khí vận. Chỉ sợ... chỉ sợ... vận mệnh thế giới này, tốt đẹp hay diệt vong, đều do đứa bé này...
Thầy Thường bỗng ngẩng đầu cười dài. “Sở học một đời, rốt cục, rốt cục ta cũng sống tới ngày đọc được Thiên cơ!”.
Bỗng bầu trời quang ngưng tụ một đám mây đen càng ngày càng lớn, gió nổi cuồn cuộn.
“Là vì ta đã thấy được... Thiên Mệnh sao?”.
- Thiên, chạy mau!
Thầy Thường vội vàng hét lên, bàn tay bắt đầu bấm một loạt phép toán lên chiếc máy tính. Từng hàng số từ chiếc máy tính bay ra, lơ lửng trong không trung, toả ra ánh sáng rực rỡ. Những hàng số ấy dần xếp thành một vòng tròn xung quanh thầy, ánh sáng chiếu đan xen vào nhau, tạo nên một bản đồ sao.
Bản đồ sao này, mô phỏng 60 chòm Tinh Mệnh trên bầu trời.
Lục Thập Tinh Mệnh Đồ!
Đạt tới học vị Tiến sĩ, người ta đã có thể đối kháng với trời đất.
Nhưng, trước Thiên Kiếp giáng xuống, liệu thầy có thể chống cự hay không, thầy cũng không biết. Thầy chỉ biết, cần phải bảo vệ Thiên.
Uỳnh!
Ngày hôm đó, dân làng dưới núi đều nghe thấy tiếng sét oanh động trên đỉnh núi.
12 giờ 1 phút đêm ngày 1 tháng 7 năm Kỉ lịch 6000, trên một ngọn nút ngoại ô, Vô Thường đại sư, nguyên Giáo sư Đại học Quốc gia Đại Nam Đế quốc, nguyên Phó Chủ tịch Hội Khoa học Đế quốc, người sáng lập Hiệp hội Dịch học Quốc tế từ trần.
12 giờ đêm ngày 30 tháng 6 năm Kỉ lịch 6000, trong Hoàng thành của Đại Nam Đế quốc, một tiếng khóc oe oe chào đời.
------------
Truyện đầu tay, mong các đạo hữu ủng hộ.
(1) Lấy ý của Karl Gustave Jung, người lập nên trường phái Tâm phân học, ông cho rằng bói bài Tarot chính là để mô phỏng lại xác suất, từ đó suy diễn ra số phận con người.
Danh sách chương