Khói đen dần nhen nhóm, trong thoáng chốc đã bay mù mịt đầy trời. Đàn đại bàng phần vì khó thở, phần vì bị hun nóng, bắt đầu kêu quác quác bay đi.

Chỉ còn lại nó với con rồng khốn khổ. Mắt con rồng nhìn nó, như muốn cảm ơn.

Loài Drake, quả nhiên rất thông minh. Tuy nhiên, con rồng cũng đang yếu dần.

Giờ đã có lửa để nhóm, cũng tiện cho việc cầm máu. Nó lấy một nắm lá nhọ nồi, hơ lên lửa cho nóng, sau đó đè lên từng vết thương của con rồng.

Xèo!

Con rồng đau đớn, như muốn giãy giụa, nhưng lại cố kiềm lại. Thú vật, kiềm chế đau đớn luôn giỏi hơn con người.

Chườm lá nhọ nồi vào khắp các vết thương, Văn bắt đầu đắp lên đó các loại thảo dược đã được nghiền nát. Nó cũng tiện tay đắp lên tay mình luôn. Hơi xót một chút, nhưng sau đó, là cảm giác êm dịu, khoan khoái.

- Mày có đi được không? Con rồng gật gật đầu. Nó dẫn con rồng từ từ bò đến gần một cây Sinh Thực.

Không có đèn pin, chỉ có ánh sáng từ bó đuốc do con Kiki thắp lên. Có thể, sẽ kích thích được cây này một chút. Nó đưa bó đuốc xa xa chiếu vào búp cây Sinh Thực. Búp cây lại co bóp, rồi lại “ợ” ra một tiếng. Con rồng như cũng biết, dí mũi vào đó hít. Oxy, đối với những sinh vật bị thương, đều rất cần thiết.

Để con rồng núp dưới bụi cây, Văn lại đi tìm nguồn nước. Muốn sinh tồn, trước hết phải có nước uống. Cần phải đi tìm một con sông. Hoặc là một nơi có người sinh sống.

Nó áp tai xuống đất, cố gắng nghe tiếng nước chảy.

Anh Quang dạy nó thế, nhưng nó chả nghe ra cái quái gì. Làm sao để phân biệt có nguồn nước hay không, nó chịu. Có lẽ cần có kinh nghiệm mới làm được.

Nó đứng trên sườn núi, cố gắng nhìn về phía xa. Cố gắng tìm xem có đám khói nào không.

Khói, hoặc là dấu hiệu của thiên nhiên, hoặc là dấu hiệu của con người.

Nhưng không có.

Nó đành chọn một nơi đất ẩm, đào xuống một cái hố. Xong xuôi, nó cần kiếm một cái cốc. Không có cốc, nó vặt luôn cái búp của cây Sinh Thực, nhét xuống dưới đáy hố. Bên trên, lót một lớp lá chuối, khum xuống cái búp. Nước sẽ dần dần lắng đọng và chảy xuống cái búp.

Nó làm vài ba cái hố như vậy, ở cách nhau. Nhưng cách thức này, chỉ là để đề phòng mà thôi. Lúc cần thiết, một giọt nước cũng quý hơn vàng.

Sau đó, cần tìm kiếm một nguồn nước đáng tin hơn.

Nó đi loanh quanh một vòng, phát hiện thấy những vết nứt trên đá, nhìn giống như vết tích của những dòng nước đã cạn.

Nó lần theo những vết nứt. Vết nứt này, dẫn tới một hang động.

Có nên vào hay không?

Trong các hang động, có thể có thú dữ làm tổ. Nó cố tìm kiếm xung quanh. Tìm những dấu vết của các loài thú ăn thịt. Không có.

Nó đánh bạo bước vào.

Nền hang khá khô ráo. Điểm tốt là sẽ không bị trơn trượt. Điểm tệ, là rất ít có khả năng có nguồn nước.

Nó sẽ chỉ bước vào chừng vài trăm mét để nghe ngóng mà thôi, vì vào quá sâu, nó sẽ bị lạc.

Hệ thống hang động trong núi đá vôi, những hang động này sẽ kết nối với những hang động khác, chằng chịt. Mấy câu chuyện về những người bị thất lạc trú ẩn trong hang động rồi xông vào phía sâu tìm kiếm được những di tích bí ẩn hay những thứ kì bí, đều là bịa đặt. Đám người đó, hẳn đều bị lạc trong hang mà chết rục xương. Nếu là những nhà thám hiểm chuyên nghiệp thì còn có thể.

Hơn nữa, vấn đề oxy, cũng vô cùng quan trọng. Nó luôn cố gắng quan sát cây đuốc phía trước. Chỉ cần có chút dấu hiệu tắt thôi, là nó sẽ ra ngoài. Hang động khá rộng, nhưng nó cũng cần để ý lượng oxy. Chưa kể, phải để ý phân dơi. Phân dơi khi gặp lửa sẽ phát nổ. Nó cũng không muốn bị nổ chết.

Cẩn thận tới vậy, nó cũng đã đi được vài trăm mét. Nơi đây, trần hang rất rộng. Nó đưa ngọn đuốc cố gắng soi về phía xa. Xa quá, không thể nhìn thấy gì. Không có tiếng động. Không có côn trùng. Không có bò sát. Chỉ có tiếng nước rỏ róc rách.

Thứ nước đá vôi nhỏ xuống từ trần hang, có lẽ không uống được. Nó muốn quay ra. Có lẽ, anh Quang cũng sẽ đi tìm nó. Một con rồng to lớn như vậy bay trên trời, hẳn rất nhiều người nhìn thấy. Trường hợp vùng núi này quá khó tìm kiếm, nó vẫn có thể chờ con Drake khôi phục để bò xuống núi.

Xuống núi, có lẽ sẽ gặp được người tìm kiếm, hoặc một bản làng nào đó. Thậm chí, cứ theo phương hướng, tìm thẳng về phía biển, có thể trở về phía Đông Nam của Hải Thành. Nơi đó, chắc chắn có người ở.

Một loạt những phương hướng được vạch ra trong đầu nó. Nó ý thức được mình đang ở trong hiểm cảnh như thế nào, nhưng hoảng loạn cũng không thể giúp được gì. Chỉ có thể không ngừng suy nghĩ về những gì có thể làm được.

Nó lần mò tìm ra ngoài.

Sau lưng nó, là hang động tối tăm và âm u.
Thịt đại bàng, đem đi thui rơm. Ít ra nó cũng đã từng phụ mẹ làm bếp, nên khi nướng thịt, dù có hơi cháy một chút, nhưng vẫn chín đều, vẫn ăn được. Nó xé một miếng to ngồi ăn ngấu nghiến. Con Drake nhồm nhoàm nuốt chửng cả con đại bàng.

- Kiki, mày sinh ra ở vùng núi này, có thể dẫn tao đi tìm nguồn nước được chứ?

Con rồng gật đầu. Vương Thành Văn, là ân nhân của nó. Hơn nữa, trong máu của thằng bé, có thứ gì khiến nó cảm thấy thân thuộc.

Văn yên tâm, nằm xoài ra bãi cỏ. Chỉ cần có nguồn nước, là có thể sống. Nó cảm thấy hơi mệt mỏi. Mắt nó như díp lại. Cả người nó, cũng không hề lành lặn gì, mà đau ê ẩm.

Nó chợt nhớ về ảo ảnh hồi sáng. Một bình nguyên.

Nó không biết nơi đó là đâu, hình ảnh ấy có ý nghĩa gì, nó chỉ biết, đó không phải là một giấc mơ.

Nó còn biết rằng, thứ ảo ảnh ấy có được, như một sự kết nối với con Drake. Con Drake bỗng dưng biến hoá, phát cuồng, lại còn có thể nói được, như làm nó nghĩ tới cái gì.

Tri thức. Loài Drake, mang huyết mạch của rồng, nhưng chúng không có được tri thức và trí tuệ cao như loài rồng.

Những biểu hiện của con Kiki hôm nay, giống như ai đó cưỡng ép nó phải đạt tới một lượng tri thức khổng lồ, khiến cơ thể nó đột ngột biến đổi, đột ngột trở nên mạnh mẽ. Nhưng sau đó, lại phải chịu một tác dụng phụ kinh khủng.

Bây giờ, con Kiki nằm cạnh nó, không khác gì một con chó to, cũng đang thở phì phò. Cặp mắt vẫn dáo dác cảnh giác xung quanh.

Chợt, nó bật dậy, gầm gừ một tiếng. Mắt nó nhìn về một phương hướng trong rừng.

Văn cũng nhổm dậy, nhìn theo.

Có tiếng loạt xoạt. Có bóng dáng, của một con khỉ, đang lao đi rất nhanh trong rừng.

- Chỉ là một con khỉ thôi mà, không có gì đâu... A!

Văn đang cố trấn an con rồng, thì nó nhìn thấy từ xa xa, trên bầu trời, một bóng đen bay tới.

Giống như, một cái trực thăng.

Nó vẫy vẫy tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện