Cách cảng biển không xa, là trụ sở Hạm đội Hải quân số 7, đóng tại Hải Thành.

Nơi đây, Hạm đội Hải quân của Vrahta vẫn còn lưu lại. Cùng rất nhiều học giả của Vrahta.

Đã gần 2 tháng kể từ sau khi cuộc chinh phạt Vrahta kết thúc, nhưng âm mưu ám sát Vương Vũ Hoành, cần được điều tra cặn kẽ.

Vishtal đi đi lại lại trong phòng của mình. Căn phòng không quá rộng, vốn là phòng kí túc của các binh sĩ Hải quân Đại Nam. Cùng phòng với hắn, còn có 5 người khác, đều là học giả Vrahta.

Hắn cảm thấy khá bồn chồn. Nói gì thì nói, Vishtal cũng là một Siêu cường giả với 3 bằng Tiến sĩ. Hiện giờ, theo như những thông tin hắn thu thập được từ các mối quan hệ, hắn cũng đã được xác định là vô can, chuyện được thả về nước là sớm hay muộn mà thôi.

Nhưng hắn bồn chồn, vì trong nước còn đang tổ chức bầu cử. Hoàng tộc thất sủng, rất nhiều thế lực đang nổi lên. Tất cả những thế lực này, vừa phải tìm kiếm sự đồng thuận từ nhân dân, vừa phải tìm kiếm sự đồng thuận từ Đại Nam.

Vishtal cũng có gia tộc của mình, có thế lực của mình, hắn không thể trở về nước vào thời điểm này, vô cùng sốt ruột.

Điều có lợi duy nhất khi bị cầm chân ở đây, là có cơ hội làm thân với những học giả khác, và những sĩ quan Đại Nam. Đối với các học giả, đồng cam cộng khổ, dễ nảy sinh thân tình. Còn các sĩ quan Đại Nam, cũng không dám thất lễ với các học giả, cũng không ai ngại kết thêm thân tình với các vị Tiến sĩ.

Cộc! Cộc!

Tiếng gõ cửa.

Một người bước vào.

Một chàng trai, khá trẻ. Hơn ba mươi tuổi một chút. Hắn ta nhìn Vishtal cười, Vishtal cũng cười đáp lại hắn. Hai người theo nhau bước ra ngoài.

Người vừa đến, Vũ Minh Kiệt, thiên tài xuất chúng trong quân đội Đại Nam. Đạt tới quân hàm Thiếu Tướng khi mới 30 tuổi. Hắn ta, chính là Đô đốc Hạm đội số 7.

Hai tháng này, Vishtal cũng có chút thâm tình với Minh Kiệt. Với tư cách học giả 3 bằng Tiến sĩ, Vishtal thường xuyên là người đại diện cho các học giả Vrahta và Hạm đội Hải quân Vrahta đứng ra bàn bạc về các vấn đề chung, thường xuyên gặp gỡ Minh Kiệt. Người trẻ tuổi này cũng hồ hởi kết giao với hắn. Cả hai đều là Siêu Cường giả, ít nhiều đều có chung tiếng nói về học thuật, về chính trị.

Hơn nữa, Vishtal mong muốn được Vũ Minh Kiệt ủng hộ trong cuộc bầu cử sắp tới. Chưa nói tới quân hàm Thiếu Tướng có thể có tác động ra sao trong chính quyền Đại Nam, chỉ riêng việc Hạm đội số 7 kiểm soát vùng cảng biển giao thương lớn nhất Đại Nam, đã đủ để kết thân.

Vũ Minh Kiệt, có vẻ cũng không ngại việc trở thành một thành viên danh dự trong nội các Vrahta.

Vrahta hiện nay, là miền đất hứa cho các thế lực trong nước, nhưng đâu ai ngờ, cũng là miền đất hứa cho các thế lực Đế quốc. Mỗi vị Tướng đều tham gia ủng hộ một cử tri nào đó, giống như cùng nhau chơi một ván bạc, kẻ thắng sẽ có được những quyền lợi to lớn. Tất nhiên, ván bạc này chỉ dừng lại khi có kết quả bầu cử, và quân đội không được phép vì thế mà chia rẽ.

Quân đội Đại Nam, đều được đảm bảo hết lòng trung thành với Vương tộc. Ví dụ như Vũ Minh Kiệt đây, nào dám đảm bảo Vishtal lại không phải gián điệp hai mang của Vương tộc đi, nói chuyện mà ôm thêm vài quan điểm phản nghịch, biết đâu sáng mai Địa Long Nữ Chúa lại không tới đánh chìm cả Hạm đội của hắn.

Chỉ cần không phải Vương tộc, muốn đấu đá với kẻ khác, tuỳ thích, miễn là biết lượng sức mình.

Hạm đội số 7, đóng ở Hải Thành, nhưng bao quát 6 tỉnh thành tất cả. Đại Nam Đế quốc chia làm 13 vùng Kinh tế chiến lược, thì 6 tỉnh thành này, cùng Hải Thành, tạo nên vùng kinh tế số 7, lấy cảng biển làm trung tâm, phát triển giao thương buôn bán.

Trong khu kinh tế số 7, Vũ Minh Kiệt cũng có một đại địch, hay ít ra là hắn coi là đại địch, là Thiếu Tướng Nguyễn Thế Sơn, chỉ huy binh đoàn Lục quân đóng tại Nam Lĩnh, kề sát Hải Thành. Hai người trẻ tuổi này đối chọi nhau từ thời còn học trường Sĩ quan, giờ đã thành Tướng rồi vẫn ôm mối thù truyền kiếp. Nghe đâu, là vì một vị nữ Sĩ quan khác.

Nguyễn Thế Sơn, cũng đang hậu thuẫn cho một gia tộc của Vrahta. Cuộc bầu cử này, lại là cuộc tranh đấu ngầm của hai người.

Minh Kiệt vừa dẫn Vishtal đi dọc hành lang, vừa nói chuyện rôm rả. Qua Minh Kiệt, Vishtal cũng rõ ràng hơn về tình hình ở Đại Nam.

Vương tộc, và Phạm thị, đang truy diệt Trần gia. Vũ Minh Kiệt có khá nhiều lần ngầm ý hỏi hắn về hệ thống cống ngầm, nhưng Vishtal đủ khôn ngoan để không trả lời. Vrahta biết bao nhiêu về cống ngầm Đại Nam, hắn thực sự cũng không rõ ràng. Nói linh tinh sẽ chỉ khiến mình bị tình nghi. Hắn chỉ hứa với Minh Kiệt rằng, khi trở về, hắn sẽ tích cực điều tra.

Hiện nay, có lẽ mọi thế lực ở Vrahta cũng đang không ngừng cung cấp những thông tin có thể tìm thấy, về mối liên hệ giữa Hoàng tộc cũ với Trần gia, nhằm lấy lòng Vương tộc.

Người Đại Nam có nói, gió chiều nào che chiều ấy. Vương Vũ Hoành, chỉ một lần xuất chinh, có thể dấy lên cả một cơn cuồng phong.

Câu chuyện, lại có đá sang Ám Hành Sứ Giả tại Hải Thành. Tin đồn này, giờ nhà nhà đều biết. Vishtal cũng không phải bị cô lập về thông tin.

- Ám Hành Sứ Giả, chính ta cũng chưa được gặp. - Vũ Minh Kiệt lắc đầu. - Thậm chí, hành tung của hắn, cũng rất khó nắm bắt. Kẻ này, trời sinh đã có thiên phú làm sát thủ, quá mờ nhạt, khó nhận biết. Ta chỉ biết, thực lực của người này, chưa đạt tới Tiến sĩ, nhưng đã có thể sử dụng Âm Dương Long Khí, là thiên tài đích thực.

- Ám Hành Sứ Giả, chưa đạt tới Tiến sĩ sao? - Đúng vậy. Nhưng chuyện này thật sự cũng không quan trọng lắm. Tài năng như vậy, đột phá lên Tiến sĩ cũng chỉ là một sớm một chiều mà thôi. Hi vọng lúc đó, ở Hải Thành này, sẽ nhìn thấy Thiên Kiếp!

- Hi vọng trong lúc ở đây, tôi còn kịp được chứng kiến. - Vishtal cười.

Thiên Kiếp, đối với các Cường giả, đều rất quen thuộc. Nó giống như một bài kiểm tra vậy. Vượt qua được nó, mới được công nhận là chân chính Cường giả.

Việc học của loài người, hay của bất kì giống loài nào, tức là tìm kiếm tri thức, là từ vô tri trở thành hiểu biết về thế giới, hiểu biết về vũ trụ. Nói ngắn gọn, là tìm kiếm trí tuệ.

Nhưng Trí Tuệ, lại là điều cấm kị của vũ trụ. Bất kì kẻ nào đạt tới một thành tựu nhất định, đều sẽ bị xác suất vũ trụ tạo nên Thiên Kiếp, để trừng trị nỗ lực ấy.

Thiên Kiếp, do xác suất vũ trụ tạo nên, nhưng vì là xác suất, nên người ta cũng có vài mánh khoé để lợi dụng.

Ví dụ như Vương Vũ Hoành, vì sao hắn phải tự mình chúc phúc cho vị thần Visshara Alaya, chính là để biến vị thần đó thành Thiên Kiếp của mình, qua đó thi triển thành công Âm Dương Hoàng Long, thành tựu bằng Tiến sĩ thứ 9, Dịch học.

Quá liều lĩnh, nhưng cũng rất tiện lợi, một công đôi chuyện.

Hai người đang nói chuyện, chợt có một sĩ quan chạy tới nói nhỏ với Vũ Minh Kiệt. Sắc mặt hắn đang vui vẻ, bỗng trở nên nghiêm túc.

- Ông bạn, hôm nay, thời tiết lại không tốt rồi. Tôi đi chống bão chút. Cậu này, đưa ngài Vishtal về lại phòng nhé.

Vishtal theo chân cậu sĩ quan kia trở về phòng, thầm nghĩ Hải Thành có biến rồi. Thời tiết không tốt, chính là cách nói của Vũ Minh Kiệt. Có chuyện gì cần hắn giải quyết sao.
Vũ Minh Kiệt chạy tới đài chỉ huy.

- Sao vậy?

- Thưa ngài, là phía Thanh Hải liên lạc.

- Thanh Hải?

Thanh Hải, là chi nhánh kinh doanh của Vương Nghiệp tại Hải Thành. Nói sâu xa, Thanh Hải và Hạm đội số 7, đều trực thuộc Vương tộc, nhưng ở hai lĩnh vực khác nhau, nước sông cũng không phạm nước giếng, rất hiếm có cơ hội để làm việc cùng.

Tuy nhiên, mạng lưới tình báo của Thanh Hải, cũng khá hữu dụng. Hạm đội 7 là một Hạm đội Hải quân, sức ảnh hưởng trên đất liền là có hạn. Về khoản này, Thanh Hải rõ ràng là một trợ thủ đắc lực, nên hai bên quan hệ cũng khá hài hoà.

- Tình báo của bọn họ, cho biết, dưới cống ngầm có... một cuộc nổi loạn. Quy mô khá lớn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện