Bùmmmmmm!!!!!!
Trần Thịnh đang ngồi trong phòng thí nghiệm, chợt nghe thấy tiếng nổ mạnh.
- Có chuyện gì vậy? Hắn hỏi một gã nhân viên.
- Phòng thí nghiệm bị đột nhập!
Đó là câu trả lời mà hắn nhận được.
Trên camera ghi lại, 3 người, trùm kín mặt, phá tường xông vào.
- Trần Thịnh, tôi nghĩ ông nên rời khỏi đây. Bạch Y Hội chúng tôi luôn bảo đảm an toàn cho những người hỗ trợ. Nơi này giờ quá nguy hiểm rồi, chúng tôi sẽ cho người đưa ông lên trên.
Làm việc với tổ chức đã lâu, giờ đây Trần Thịnh mới nghe thấy chính người trong tổ chức tự gọi họ. Bạch Y Hội, là vì luôn mặc áo blouse trắng sao?
Một nhân viên bước tới, dẫn đường cho hắn.
Ra tới cửa, cậu nhân viên bấm mật mã. Đây là đường bí mật thông thẳng lên bên trên mặt đất.
Bỗng nhiên, cánh cửa mở ra. Đứng sau đó, là một người trùm áo choàng đen.
Mỗi khi giết người, Thiên Anh lại nhìn thấy cô Vân. Hình ảnh ấy càng ngày càng đáng sợ, càng ngày càng ghê rợn. Lần này, khi vừa đấm nát nội tạng một tên mặc áo blouse trắng, hắn lại nhìn thấy cô Vân, với da thịt phân huỷ thối rữa, vẫn giương đôi mắt trắng bệch nhìn hắn.
Số 1 và số 2 cũng đang bắt đầu cuộc thảm sát.
Tiếng súng đạn, tiếng chém giết.
Sử dụng Hoả Phù phá tan bức tường, bọn họ phát hiện ra một phòng thí nghiệm lớn ẩn giấu phía sau. Nơi đây, có rất nhiều nhân viên mặc áo blouse trắng, được trang bị vũ khí, lao ra chào đón họ.
Một tên cảnh vệ áo trắng, đang điên cuồng xả đạn về phía số 2, khiến hắn phải co rúm trong một góc tường.
- Má, bắn rát vậy? - Tên này làu bàu. Tiếng đạn rít ngay bên tai hắn. Số 2 lấy ra vài lá bùa, lại hí húi làm gì đó.
Tên cảnh vệ đang xả đạn, bỗng nhiên một đợt khí lành tràn tới. Hắn không kịp nhìn thấy thứ gì xảy ra, chỉ thấy cánh tay mình lạnh buốt. Nhìn xuống dưới, đã thấy đứt lìa.
- Aaaaaaaa!!!!!!
Tiếng kêu đau đớn vang lên.
Số 1 lướt qua hắn, tiếp tục xông thẳng về phía trước. Hắn đi tới đâu, như có một luồng gió lạnh theo tới đó, luồng gió này cuốn qua, là tay chân rơi rụng.
- Bắn!
Một loạt đạn lại bắt đầu nổ ra, nhắm thẳng vào số 1.
- Phát!
Uỳnh!!
Một vụ nổ bốc lên ngay sau lưng đám cảnh vệ. Áp suất vụ nổ khiến chúng chết ngay lập tức.
Trung tâm vụ nổ, là một bức tường đã cháy đen, vẫn còn dấu vết của một Trận pháp.
Viễn Tâm Trận.
Áp dụng nguyên lý của Thấu Thị Trận lên Hoả Phù Trận, kích hoạt Hoả Phù ở khoảng cách xa. Tốn thời gian để xếp đặt và phát động, nhưng rất thích hợp khi đánh lén.
Số 1 giơ ngón tay cái về phía số 2. Tên này nãy giờ hí hoáy trong góc tường để phát động Viễn Tâm Trận. Vị trí phát động, cũng đầy tính chiến lược. Số 2 đã nhìn ra được vị trí mà số 1 cần được yểm hộ nhất, trước cả khi số 1 ra tay.
Hắc Long, tuy chỉ là một chi nhánh nhỏ của Phạm thị, đặt tại Hải Thành, không có những cường giả bậc Tiến sĩ, nhưng những thành viên đội số 1, đều là tầng lớp tinh hoa, trải qua huấn luyện kĩ càng, lại có tiềm năng to lớn.
Chiến lực của Phạm thị, không nằm ở quân đội, mà giống như ngụ binh ư nông, dùng sức ảnh hưởng của Phạm Viết Phương để chiêu dụ những tên côn đồ, những tên sát thủ, những tên tội phạm, hợp lại thành nhiều băng đảng rải rác khắp cả Đế quốc. Nhìn qua có vẻ Phạm thị không so bì được với Vương tộc, nhưng khi đích thân lão Phương đứng ra kêu gọi, những lực lượng ngầm này nổi dậy, chiến lực không thể nào tưởng tượng.
Giống như số 1 và số 2, đều là những hạt giống đầy triển vọng để tiến cử lên Long Thành.
Hắc Long được giao cho Phan Thành quản lý, cũng chỉ theo nhiệm kì. Hắc Long, không phải vật sở hữu của Phan Thành, mà là của Phạm Viết Phương.
Số 2 lại sử dụng tài năng chiến thuật của mình, theo dõi toàn bộ chiến địa. Đây mới chỉ là lớp ngoài của phòng thí nghiệm. Cảnh vệ đã ùa ra tiếp đón. Bên trong còn cất giấu bí mật gì, hắn không ngừng đề phòng tới trường hợp đối phương kích nổ phòng thí nghiệm này, thì đôi bên đều không vui vẻ.
Hắn để mặc Trần Thiên Anh phía xa điên cuồng giết chóc, lại sử dụng Thấu Thị Trận. Hắn cần quan sát sâu hơn.
Mất 30 giây, Thấu Thị Trận mới có thể phát động.
Hắn ghé mắt vào nhìn.
Bỗng nhiên, con mắt trái của hắn nổ tung, máu tươi tung toé.
Số 2 căn răng chịu đau đớn, nhảy lùi ra sau, hét lên.
- Lui!! Có cường giả!
Hắn vừa hô hết câu, phía đằng xa, một người trùm áo đen đã xuất hiện.
- Ngươi là Vũ Minh Kiệt?
- Đúng vậy. Còn ngươi là ai?
Vũ Minh Kiệt toàn thân ướt sũng, đứng đối diện với một tên mặc áo choàng đen. Bên cạnh hắn, là xác của một tên khổng lồ, hai tay vẫn cầm hai cây búa khổng lồ, giờ đã bị áp lực của nước bóp méo mó không còn hình dạng.
- Tổ chức cử ta tới đây để xử lý ngươi.
- Vậy ra, cái đám quái vật này cũng thuộc tổ chức của ngươi? Xin lỗi nha, ta xử mất hai con rồi.
- Không quan trọng, ngươi lấy mạng ra đền là được rồi.
- Cá trích con, chạy mau! Ngươi đánh không lại đâu!
Tiếng cô gái vang lên từ đằng sau. Vũ Minh Kiệt không quay đầu lại, chỉ lên tiếng hỏi:
- Sao vậy? Ta cảm nhận thấy, tên này cũng chỉ có 3 bằng Tiến sĩ mà thôi. Đúng chứ?
- Đúng vậy. - Người áo đen gật đầu. - Xử ngươi xong, ta sẽ bắt cô ta về.
- Vậy để xem ai xử ai. - Vũ Minh Kiệt cười cười. Cơn say đất liền của hắn, đã tan đi gần hết, chỉ còn lại sự hưng phấn nơi chiến trường.
Cô gái bĩu môi, mặc kệ hai tên này lao vào nhau, cô quay lưng bỏ chạy.
“Hắc Y Hội, cũng vì chuyện này mà xuất động, lại còn là cấp cao? Chúng không hề bị động như ta nghĩ.”
- Hắc Y Hội?
Trên đường đi lên mặt đất, Trần Thịnh hỏi cậu nhân viên bên cạnh.
- Đúng vậy, trong tổ chức, chúng tôi là những người chuyên về nghiên cứu, được gọi là Bạch Y Hội. Những kẻ vừa rồi, chuyên về chiến đấu, gọi là Hắc Y Hội. Bọn họ thành viên đông đảo, đặc biệt là càng lên cấp cao, thực lực càng mạnh. Không chỉ có bằng cấp cao, mà so với những người đồng cấp, mạnh hơn rất nhiều. Nếu bọn họ đã xuất động, thì vụ lùm xùm này, chắc chắn sẽ bị dẹp yên.
Trần Thịnh hơi hơi cảm thấy yên lòng. Hắn xuống dưới này, cũng vì phải tìm ra cách xử lý vụ việc này, để còn giao đãi với Trần gia. Nhưng một phần, hắn cũng bị choáng ngợp vì quy mô của tổ chức.
Hồng là một con gián. Mỗi lần xuất hiện, hắn lại không quên giới thiệu mình là gián.
Hồng vốn ưa thích ngăn nắp, sạch sẽ, dù hắn có là gián. Mà để làm gián, càng cần ngăn nắp. Nhưng lúc này người hắn ướt sũng nước cống hôi rình. Bởi hắn vừa bơi cùng Vũ Minh Kiệt cả đoạn đường.
Hiện giờ, hắn có một nhiệm vụ, nhiệm vụ cực kì quan trọng, và bí mật, mà hắn tự giao cho mình.
Hắn phải theo dõi cô gái bí ẩn kia. Hồng ở dưới cống ngầm đã lâu, đã biết tới một Thánh Nữ bí ẩn trong lời đồn đại. Cô ta rốt cuộc là ai, có mục đích gì, đối với Vương tộc, là bạn hay là thù? Vì sao cô ta có thể hô hào cho đám người thú nổi dậy?
Có vẻ cô ta quen biết với Vũ Minh Kiệt, cũng có thể là quen biết với quân đội, nhưng quen biết, không có nghĩa là đồng minh. Vũ Minh Kiệt đối với cô ta, Hồng cũng có thể nhận ra, là quan hệ làm ăn buôn bán.
Người phụ nữ này, rất quan trọng đối với thế cục hiện giờ của Đại Nam, thậm chí có thể còn hơn thế nữa. Nếu Hồng bắt thóp được cô ta, hắn sẽ trở thành ân nhân lớn của Vương tộc.
Cô gái đi theo một lộ tuyến vòng vo, Hồng bí mật bám sát theo.
Bất chợt, cô ta dừng lại.
- Đã hôi rình như vậy rồi, còn muốn theo dõi ta, tưởng ta bị điếc mũi chắc?
Trần Thịnh đang ngồi trong phòng thí nghiệm, chợt nghe thấy tiếng nổ mạnh.
- Có chuyện gì vậy? Hắn hỏi một gã nhân viên.
- Phòng thí nghiệm bị đột nhập!
Đó là câu trả lời mà hắn nhận được.
Trên camera ghi lại, 3 người, trùm kín mặt, phá tường xông vào.
- Trần Thịnh, tôi nghĩ ông nên rời khỏi đây. Bạch Y Hội chúng tôi luôn bảo đảm an toàn cho những người hỗ trợ. Nơi này giờ quá nguy hiểm rồi, chúng tôi sẽ cho người đưa ông lên trên.
Làm việc với tổ chức đã lâu, giờ đây Trần Thịnh mới nghe thấy chính người trong tổ chức tự gọi họ. Bạch Y Hội, là vì luôn mặc áo blouse trắng sao?
Một nhân viên bước tới, dẫn đường cho hắn.
Ra tới cửa, cậu nhân viên bấm mật mã. Đây là đường bí mật thông thẳng lên bên trên mặt đất.
Bỗng nhiên, cánh cửa mở ra. Đứng sau đó, là một người trùm áo choàng đen.
Mỗi khi giết người, Thiên Anh lại nhìn thấy cô Vân. Hình ảnh ấy càng ngày càng đáng sợ, càng ngày càng ghê rợn. Lần này, khi vừa đấm nát nội tạng một tên mặc áo blouse trắng, hắn lại nhìn thấy cô Vân, với da thịt phân huỷ thối rữa, vẫn giương đôi mắt trắng bệch nhìn hắn.
Số 1 và số 2 cũng đang bắt đầu cuộc thảm sát.
Tiếng súng đạn, tiếng chém giết.
Sử dụng Hoả Phù phá tan bức tường, bọn họ phát hiện ra một phòng thí nghiệm lớn ẩn giấu phía sau. Nơi đây, có rất nhiều nhân viên mặc áo blouse trắng, được trang bị vũ khí, lao ra chào đón họ.
Một tên cảnh vệ áo trắng, đang điên cuồng xả đạn về phía số 2, khiến hắn phải co rúm trong một góc tường.
- Má, bắn rát vậy? - Tên này làu bàu. Tiếng đạn rít ngay bên tai hắn. Số 2 lấy ra vài lá bùa, lại hí húi làm gì đó.
Tên cảnh vệ đang xả đạn, bỗng nhiên một đợt khí lành tràn tới. Hắn không kịp nhìn thấy thứ gì xảy ra, chỉ thấy cánh tay mình lạnh buốt. Nhìn xuống dưới, đã thấy đứt lìa.
- Aaaaaaaa!!!!!!
Tiếng kêu đau đớn vang lên.
Số 1 lướt qua hắn, tiếp tục xông thẳng về phía trước. Hắn đi tới đâu, như có một luồng gió lạnh theo tới đó, luồng gió này cuốn qua, là tay chân rơi rụng.
- Bắn!
Một loạt đạn lại bắt đầu nổ ra, nhắm thẳng vào số 1.
- Phát!
Uỳnh!!
Một vụ nổ bốc lên ngay sau lưng đám cảnh vệ. Áp suất vụ nổ khiến chúng chết ngay lập tức.
Trung tâm vụ nổ, là một bức tường đã cháy đen, vẫn còn dấu vết của một Trận pháp.
Viễn Tâm Trận.
Áp dụng nguyên lý của Thấu Thị Trận lên Hoả Phù Trận, kích hoạt Hoả Phù ở khoảng cách xa. Tốn thời gian để xếp đặt và phát động, nhưng rất thích hợp khi đánh lén.
Số 1 giơ ngón tay cái về phía số 2. Tên này nãy giờ hí hoáy trong góc tường để phát động Viễn Tâm Trận. Vị trí phát động, cũng đầy tính chiến lược. Số 2 đã nhìn ra được vị trí mà số 1 cần được yểm hộ nhất, trước cả khi số 1 ra tay.
Hắc Long, tuy chỉ là một chi nhánh nhỏ của Phạm thị, đặt tại Hải Thành, không có những cường giả bậc Tiến sĩ, nhưng những thành viên đội số 1, đều là tầng lớp tinh hoa, trải qua huấn luyện kĩ càng, lại có tiềm năng to lớn.
Chiến lực của Phạm thị, không nằm ở quân đội, mà giống như ngụ binh ư nông, dùng sức ảnh hưởng của Phạm Viết Phương để chiêu dụ những tên côn đồ, những tên sát thủ, những tên tội phạm, hợp lại thành nhiều băng đảng rải rác khắp cả Đế quốc. Nhìn qua có vẻ Phạm thị không so bì được với Vương tộc, nhưng khi đích thân lão Phương đứng ra kêu gọi, những lực lượng ngầm này nổi dậy, chiến lực không thể nào tưởng tượng.
Giống như số 1 và số 2, đều là những hạt giống đầy triển vọng để tiến cử lên Long Thành.
Hắc Long được giao cho Phan Thành quản lý, cũng chỉ theo nhiệm kì. Hắc Long, không phải vật sở hữu của Phan Thành, mà là của Phạm Viết Phương.
Số 2 lại sử dụng tài năng chiến thuật của mình, theo dõi toàn bộ chiến địa. Đây mới chỉ là lớp ngoài của phòng thí nghiệm. Cảnh vệ đã ùa ra tiếp đón. Bên trong còn cất giấu bí mật gì, hắn không ngừng đề phòng tới trường hợp đối phương kích nổ phòng thí nghiệm này, thì đôi bên đều không vui vẻ.
Hắn để mặc Trần Thiên Anh phía xa điên cuồng giết chóc, lại sử dụng Thấu Thị Trận. Hắn cần quan sát sâu hơn.
Mất 30 giây, Thấu Thị Trận mới có thể phát động.
Hắn ghé mắt vào nhìn.
Bỗng nhiên, con mắt trái của hắn nổ tung, máu tươi tung toé.
Số 2 căn răng chịu đau đớn, nhảy lùi ra sau, hét lên.
- Lui!! Có cường giả!
Hắn vừa hô hết câu, phía đằng xa, một người trùm áo đen đã xuất hiện.
- Ngươi là Vũ Minh Kiệt?
- Đúng vậy. Còn ngươi là ai?
Vũ Minh Kiệt toàn thân ướt sũng, đứng đối diện với một tên mặc áo choàng đen. Bên cạnh hắn, là xác của một tên khổng lồ, hai tay vẫn cầm hai cây búa khổng lồ, giờ đã bị áp lực của nước bóp méo mó không còn hình dạng.
- Tổ chức cử ta tới đây để xử lý ngươi.
- Vậy ra, cái đám quái vật này cũng thuộc tổ chức của ngươi? Xin lỗi nha, ta xử mất hai con rồi.
- Không quan trọng, ngươi lấy mạng ra đền là được rồi.
- Cá trích con, chạy mau! Ngươi đánh không lại đâu!
Tiếng cô gái vang lên từ đằng sau. Vũ Minh Kiệt không quay đầu lại, chỉ lên tiếng hỏi:
- Sao vậy? Ta cảm nhận thấy, tên này cũng chỉ có 3 bằng Tiến sĩ mà thôi. Đúng chứ?
- Đúng vậy. - Người áo đen gật đầu. - Xử ngươi xong, ta sẽ bắt cô ta về.
- Vậy để xem ai xử ai. - Vũ Minh Kiệt cười cười. Cơn say đất liền của hắn, đã tan đi gần hết, chỉ còn lại sự hưng phấn nơi chiến trường.
Cô gái bĩu môi, mặc kệ hai tên này lao vào nhau, cô quay lưng bỏ chạy.
“Hắc Y Hội, cũng vì chuyện này mà xuất động, lại còn là cấp cao? Chúng không hề bị động như ta nghĩ.”
- Hắc Y Hội?
Trên đường đi lên mặt đất, Trần Thịnh hỏi cậu nhân viên bên cạnh.
- Đúng vậy, trong tổ chức, chúng tôi là những người chuyên về nghiên cứu, được gọi là Bạch Y Hội. Những kẻ vừa rồi, chuyên về chiến đấu, gọi là Hắc Y Hội. Bọn họ thành viên đông đảo, đặc biệt là càng lên cấp cao, thực lực càng mạnh. Không chỉ có bằng cấp cao, mà so với những người đồng cấp, mạnh hơn rất nhiều. Nếu bọn họ đã xuất động, thì vụ lùm xùm này, chắc chắn sẽ bị dẹp yên.
Trần Thịnh hơi hơi cảm thấy yên lòng. Hắn xuống dưới này, cũng vì phải tìm ra cách xử lý vụ việc này, để còn giao đãi với Trần gia. Nhưng một phần, hắn cũng bị choáng ngợp vì quy mô của tổ chức.
Hồng là một con gián. Mỗi lần xuất hiện, hắn lại không quên giới thiệu mình là gián.
Hồng vốn ưa thích ngăn nắp, sạch sẽ, dù hắn có là gián. Mà để làm gián, càng cần ngăn nắp. Nhưng lúc này người hắn ướt sũng nước cống hôi rình. Bởi hắn vừa bơi cùng Vũ Minh Kiệt cả đoạn đường.
Hiện giờ, hắn có một nhiệm vụ, nhiệm vụ cực kì quan trọng, và bí mật, mà hắn tự giao cho mình.
Hắn phải theo dõi cô gái bí ẩn kia. Hồng ở dưới cống ngầm đã lâu, đã biết tới một Thánh Nữ bí ẩn trong lời đồn đại. Cô ta rốt cuộc là ai, có mục đích gì, đối với Vương tộc, là bạn hay là thù? Vì sao cô ta có thể hô hào cho đám người thú nổi dậy?
Có vẻ cô ta quen biết với Vũ Minh Kiệt, cũng có thể là quen biết với quân đội, nhưng quen biết, không có nghĩa là đồng minh. Vũ Minh Kiệt đối với cô ta, Hồng cũng có thể nhận ra, là quan hệ làm ăn buôn bán.
Người phụ nữ này, rất quan trọng đối với thế cục hiện giờ của Đại Nam, thậm chí có thể còn hơn thế nữa. Nếu Hồng bắt thóp được cô ta, hắn sẽ trở thành ân nhân lớn của Vương tộc.
Cô gái đi theo một lộ tuyến vòng vo, Hồng bí mật bám sát theo.
Bất chợt, cô ta dừng lại.
- Đã hôi rình như vậy rồi, còn muốn theo dõi ta, tưởng ta bị điếc mũi chắc?
Danh sách chương