Chương 747: Cuộc xạ kích của các hạt vi mô
Đây không phải lần đầu tiên Văn “gặp” người khác trong không gian tưởng tượng. 4 năm trước, hắn đã gặp “ông bác” trên bãi cát tưởng tượng. Vì vậy, hắn cũng không quá ngạc nhiên.
- Anh Elexa, như anh thấy, từ nơi này em đã có thể nhìn thấy 1 số lượng vô cùng lớn các khả năng có thể xảy ra của hệ chuyển động, nhưng số lượng này giới hạn trong khả năng tính toán của não bộ em thôi, những gì chúng ta đang nhìn thấy là những khả năng nằm gần “trạng thái hiện tại” nhất, ngoài xa kia là vô vàn những khả năng khác, nhưng chúng ở quá xa và em không thể tính toán tới.
Văn chỉ về phía xa xa, nơi những mô hình Tinh Mệnh Đồ trong dòng thời gian dần mờ nhạt rồi biến mất trong hư vô. Elexa cũng không thể quan sát được quá nơi đó.
- Do được quan sát tại 1 thời điểm, - Văn chỉ về phía xa nhất theo phương dọc tầm mắt, ở đó là 1 mô hình Tinh Mệnh Đồ duy nhất - Đó là Tinh Mệnh Đồ mà em quan sát ở thời điểm thực. Điểm đó là dấu mốc thời gian. Từ đó, xuất hiện các biến số theo dòng thời gian. Thời gian trôi qua càng lâu, các dao động biến số xuất hiện càng mãnh liệt. Theo Hiệu ứng cánh bướm, các hệ chuyển động rất nhạy cảm với các tham số đầu vào, chỉ cần khác biệt chút xíu từ đầu vào có thể tạo ra những sai lệch như trời với đất ở kết quả đầu ra. Và thời gian trôi qua càng xa, lượng khả năng biến số càng khổng lồ, nó đã sớm vượt quá khả năng tính toán của em rồi. Số lượng biến số vô hạn, mà khả năng tính toán của em có hạn, nên những mô hình chúng ta đang nhìn thấy bị giới hạn bởi tốc độ tính toán của em, nó mở rộng theo hình nón, nên em gọi nó là Nón tư duy. Bên ngoài Nón tư duy này là những khả năng ta không thể xem xét tới.
Elexa ngẩng đầu ngắm nhìn hằng hà sa số các mô hình đang rực sáng trong không gian, như vô vàn những hạt cát giữa biển cát. Nếu đây chỉ là 1 số lượng hữu hạn trong tổng số vô hạn các khả năng, vậy thì khái niệm vô hạn là cỡ nào khủng khiếp? Ngừng lại 1 chút, Văn nói tiếp:
- Chúng ta đã tới giới hạn ở Tầng này rồi. Hiện tại em còn có thể xuống 1 Tầng nữa, từ nơi đó ta mới có thể tiếp cận được Sâm La Vạn Tượng, hay đúng hơn là Sâm La Vạn Tượng tồn tại ở tất cả mọi tầng, nhưng với khả năng cảm nhận của con người thì ít nhất phải xuống tới Tầng thứ 3 mới có thể thấy được sự khác biệt rõ rệt.
- Xuống 1 Tầng nữa sao? - Elexa nhíu mày. - Ta không chắc có thể lần theo Khí lực của mi để xuống tiếp không, nhưng cứ thử xem. Nếu ta không theo kịp, nhớ trở lại đây.
- Vâng.
Văn nói, rồi bản thể này của hắn nhắm mắt lại. Theo như Elexa nhìn thấy, bản thể của Văn thụp xuống, như chìm vào 1 bể chất lỏng vô hình. Hắn vừa như đang chìm xuống sâu phía dưới, vừa lại giống như đang di chuyển đi thật xa về 1 phương hướng trước mắt, lại vừa giống như đang thu nhỏ đến vô hạn. Elexa biết nơi đây khái niệm Không gian 3 chiều không tồn tại, thứ hắn nhìn thấy chỉ là cách mà não bộ hắn cảm nhận Khí lực của Văn, sau đó mô tả lại dưới hình ảnh 3 chiều mà thôi. Cho tới khi Khí lực của Văn mất hút, hắn cũng không còn quan sát được thằng nhóc nữa.
- Phù… Đã tới đây rồi, cũng nên đi tới cùng 1 chuyến.
Elexa tự nhủ. Hắn dò theo Khí lực của Văn mà tới “thế giới” kì lạ này, thông qua 1 con đường mà hắn không rõ lắm từ cõi mộng. Nếu để lạc Văn, bản thân hắn sẽ chẳng thể quay về cõi mộng của mình, cuối cùng là lạc lối tới vĩnh hằng trong đây. Đương nhiên hắn cũng không thể theo chân thằng nhóc phiêu lưu quá lâu trong thứ lĩnh vực xa lạ với hắn.
Nhắm mắt lại, tìm kiếm Khí lực của Văn. Ngay lúc này, chút ít Long Khí rò rỉ ra từ thằng nhóc lại sáng rực rỡ trong không gian, dù chỉ là 1 tia mỏng manh vốn bị tạp âm của thực tại che giấu tới mức chẳng thể nào nhận biết, giờ lại như ngọn hải đăng sáng rực giữa biển đêm.
Dò theo tia Long Khí ấy, Elexa tốn khoảng 15 phút (theo nhận thức của hắn trong thế giới này) để tìm lại được Văn. Đối với thằng nhóc, nó chỉ vừa trải qua 1 tích tắc.
- Anh Elexa!
Khi nghe giọng Văn gọi mình, Elexa mới yên tâm mở mắt. Mọi thứ rực sáng và nóng hổi. Hắn nhận thấy mình đang đứng trên 1 bãi cát trải dài vô tận. Phía xa xôi ở tít đường chân trời, mà có vẻ như xa tới vô tận, là vầng mặt trời đen khổng lồ ló 1 nửa lên trên nền cát. Mặt trời ấy đen tới mức không thể nào đen hơn, và ta chỉ có thể nhìn thấy nó bằng quầng sáng rực rỡ bao quanh. Quầng sáng ấy bao trọn 1 nửa mặt trời cho tới khi nhập vào đường chân trời, như thể là 1 phần của biển cát.
- Hắc… Hắc Nhật Quang Hoa?
Elexa buột miệng.
- Dạ, sao anh?
- Không… không có gì.
Hắn nhìn thiếu niên Vương Thành Văn trước mắt mình. Dị tượng trong Vũ trụ đã là gì chứ, nếu so với thiếu niên này? Elexa bỗng cảm thấy, đối với những khái niệm chính bản thân mình cũng không quá rõ ràng, hay là cứ để cho thiếu niên này tự mình khám phá mà thôi.
Hắc Nhật Quang Hoa, sự xuất hiện của nó mang ý nghĩa gì, chắc thiếu niên ấy sẽ phải tự tìm ra câu trả lời.
- Thời gian anh còn có thể lưu lại nơi đây không nhiều. - Elexa nói - Chú em có thể tranh thủ giải thích cho anh nốt điều anh đang thắc mắc không?
- Về tính toán các sai số của hệ Tinh Mệnh ạ? Được thôi, ở Tầng trên, em đã nói là việc quan sát các khả năng xảy ra sẽ bị giới hạn trong năng lực tính toán của em. Em nghĩ rằng nếu thay vì sử dụng não bộ, mà sử dụng các siêu máy tính mạnh nhất hiện tại, Nón Tư duy sẽ được mở rộng ra gấp hàng triệu triệu lần, nhưng như vậy có ý nghĩa gì chứ? Chúng ta đang nói tới khái niệm vô hạn. Triệu triệu lần chẳng là gì khi đặt lên thang đo vô hạn. Sau đó, em lại nghĩ, nếu áp dụng Lý thuyết cá tính để phân ra các trường hợp “có lợi” và trường hợp “bất lợi” của các thiên thể và xu hướng hành vi của chúng, ta sẽ giới hạn các điểm xuất phát mới, từ đó lại mở Nón tư duy để không ngừng thu hẹp các khả năng. Nó làm em liên tưởng tới bộ môn Tin học ở trường vậy, về cách người ta viết các thuật toán đào tạo AI. Người ta gọi nó là “Thuật toán tiến hóa”, và cơ sở của thuật toán ấy chính là Định lý Bayes.
- Ờ, - Elexa hời hợt trả lời, “làm như tao hiểu được cái đống mài vừa nói ấy”, hắn nghĩ.
- Kể cả như vậy, nếu phải làm thủ công để tiếp tục tính toán từng điểm xuất phát mới, tốc độ tính toán dù có nhanh bao nhiêu cũng không đủ. Như em đã nói, đây là thang đo vô hạn. Ở Sa Li Khan, em đã đọc được khá nhiều sách trong bộ nhớ của con Abo, à mà, con Abo đó lại xưng mình là Hà Tuyết Di, à mà thôi, bỏ qua đi, trong các tài liệu đó, kể cả các máy tính lượng tử hiện đại nhất ở Sa Li Khan cũng không thể kham nổi thuật toán này. Lúc đó, em lại tình cờ gặp lại “ông bác” ở Sa Li Khan…
- Lằng nhằng quá! - Elexa cáu - Không cần diễn giải dài dòng đâu. Anh mày cũng đâu có hiểu! Đi tới trọng tâm xem nào!
- Đại khái thì, ừm, về mặt Toán học thì khá phức tạp, mà chính em cũng không đủ khả năng để giải thích cho anh, em chỉ cảm nhận nó mà thôi. Phương pháp mô phỏng Monte Carlo, lấy sức mạnh của cái vô hạn để đấu lại sự ngẫu nhiên. Ta phải giả sử rằng số lượng cát trong bình nguyên cát này là vô hạn, em sẽ mượn vô hạn các hạt cát này để tính toán ra vô hạn các khả năng.
Nói rồi, Văn đưa bàn tay phải lên. Đây là không gian tưởng tượng của hắn. Cát ở nơi đây toàn bộ là của hắn. Một hạt cát bay lên không. Rồi hai hạt, hàng trăm hạt, hàng ngàn, hàng tỉ, hàng tỉ tỉ hạt…
Hắn nhắm mắt lại. Đừng quan sát. Quan sát tạo nên thiên kiến. Quan sát tạo ra những biến động lượng tử. Lượng tử chỉ tồn tại khi ta không quan sát chúng. Từ bỏ thiên kiến của bản thân. Từ bỏ trí tò mò. Từ bỏ sự khác biệt. Ta là Một. Vũ trụ này là Một.
Tâm Nhãn.
Vầng mặt trời đen đã biến mất, hay đúng hơn là vì toàn bộ quầng sáng bao quanh nó đã hóa thành cát và trôi nổi trong Vũ trụ. Và vì vầng mặt trời ấy đen tối hơn bất kì màu đen nào, nên người ta không còn quan sát được nó nữa. Vô vàn hạt cát trong không gian rực sáng trong mắt Elexa, rồi mờ nhòe như đang dao động, lại vừa như tĩnh lặng, đang di chuyển với tốc độ siêu cao, lại vừa như đang đứng yên tại chỗ.
Văn đưa cánh tay phải chỉ lên phía trên. Ở xa xôi tới gần như vô tận phía trên ấy, Tầng tưởng tượng nơi xuất hiện vô hạn các Tinh Mệnh Đồ. Ngón tay hắn chỉ về nơi đó.
- Bắn.
Đồng loạt theo mệnh lệnh của hắn, vô hạn các hạt cát vụt bay lên với tốc độ ánh sáng, bắn thẳng lên trên. Đây là 1 cuộc xạ kích, của vô hạn các hạt vi mô.
Đây không phải lần đầu tiên Văn “gặp” người khác trong không gian tưởng tượng. 4 năm trước, hắn đã gặp “ông bác” trên bãi cát tưởng tượng. Vì vậy, hắn cũng không quá ngạc nhiên.
- Anh Elexa, như anh thấy, từ nơi này em đã có thể nhìn thấy 1 số lượng vô cùng lớn các khả năng có thể xảy ra của hệ chuyển động, nhưng số lượng này giới hạn trong khả năng tính toán của não bộ em thôi, những gì chúng ta đang nhìn thấy là những khả năng nằm gần “trạng thái hiện tại” nhất, ngoài xa kia là vô vàn những khả năng khác, nhưng chúng ở quá xa và em không thể tính toán tới.
Văn chỉ về phía xa xa, nơi những mô hình Tinh Mệnh Đồ trong dòng thời gian dần mờ nhạt rồi biến mất trong hư vô. Elexa cũng không thể quan sát được quá nơi đó.
- Do được quan sát tại 1 thời điểm, - Văn chỉ về phía xa nhất theo phương dọc tầm mắt, ở đó là 1 mô hình Tinh Mệnh Đồ duy nhất - Đó là Tinh Mệnh Đồ mà em quan sát ở thời điểm thực. Điểm đó là dấu mốc thời gian. Từ đó, xuất hiện các biến số theo dòng thời gian. Thời gian trôi qua càng lâu, các dao động biến số xuất hiện càng mãnh liệt. Theo Hiệu ứng cánh bướm, các hệ chuyển động rất nhạy cảm với các tham số đầu vào, chỉ cần khác biệt chút xíu từ đầu vào có thể tạo ra những sai lệch như trời với đất ở kết quả đầu ra. Và thời gian trôi qua càng xa, lượng khả năng biến số càng khổng lồ, nó đã sớm vượt quá khả năng tính toán của em rồi. Số lượng biến số vô hạn, mà khả năng tính toán của em có hạn, nên những mô hình chúng ta đang nhìn thấy bị giới hạn bởi tốc độ tính toán của em, nó mở rộng theo hình nón, nên em gọi nó là Nón tư duy. Bên ngoài Nón tư duy này là những khả năng ta không thể xem xét tới.
Elexa ngẩng đầu ngắm nhìn hằng hà sa số các mô hình đang rực sáng trong không gian, như vô vàn những hạt cát giữa biển cát. Nếu đây chỉ là 1 số lượng hữu hạn trong tổng số vô hạn các khả năng, vậy thì khái niệm vô hạn là cỡ nào khủng khiếp? Ngừng lại 1 chút, Văn nói tiếp:
- Chúng ta đã tới giới hạn ở Tầng này rồi. Hiện tại em còn có thể xuống 1 Tầng nữa, từ nơi đó ta mới có thể tiếp cận được Sâm La Vạn Tượng, hay đúng hơn là Sâm La Vạn Tượng tồn tại ở tất cả mọi tầng, nhưng với khả năng cảm nhận của con người thì ít nhất phải xuống tới Tầng thứ 3 mới có thể thấy được sự khác biệt rõ rệt.
- Xuống 1 Tầng nữa sao? - Elexa nhíu mày. - Ta không chắc có thể lần theo Khí lực của mi để xuống tiếp không, nhưng cứ thử xem. Nếu ta không theo kịp, nhớ trở lại đây.
- Vâng.
Văn nói, rồi bản thể này của hắn nhắm mắt lại. Theo như Elexa nhìn thấy, bản thể của Văn thụp xuống, như chìm vào 1 bể chất lỏng vô hình. Hắn vừa như đang chìm xuống sâu phía dưới, vừa lại giống như đang di chuyển đi thật xa về 1 phương hướng trước mắt, lại vừa giống như đang thu nhỏ đến vô hạn. Elexa biết nơi đây khái niệm Không gian 3 chiều không tồn tại, thứ hắn nhìn thấy chỉ là cách mà não bộ hắn cảm nhận Khí lực của Văn, sau đó mô tả lại dưới hình ảnh 3 chiều mà thôi. Cho tới khi Khí lực của Văn mất hút, hắn cũng không còn quan sát được thằng nhóc nữa.
- Phù… Đã tới đây rồi, cũng nên đi tới cùng 1 chuyến.
Elexa tự nhủ. Hắn dò theo Khí lực của Văn mà tới “thế giới” kì lạ này, thông qua 1 con đường mà hắn không rõ lắm từ cõi mộng. Nếu để lạc Văn, bản thân hắn sẽ chẳng thể quay về cõi mộng của mình, cuối cùng là lạc lối tới vĩnh hằng trong đây. Đương nhiên hắn cũng không thể theo chân thằng nhóc phiêu lưu quá lâu trong thứ lĩnh vực xa lạ với hắn.
Nhắm mắt lại, tìm kiếm Khí lực của Văn. Ngay lúc này, chút ít Long Khí rò rỉ ra từ thằng nhóc lại sáng rực rỡ trong không gian, dù chỉ là 1 tia mỏng manh vốn bị tạp âm của thực tại che giấu tới mức chẳng thể nào nhận biết, giờ lại như ngọn hải đăng sáng rực giữa biển đêm.
Dò theo tia Long Khí ấy, Elexa tốn khoảng 15 phút (theo nhận thức của hắn trong thế giới này) để tìm lại được Văn. Đối với thằng nhóc, nó chỉ vừa trải qua 1 tích tắc.
- Anh Elexa!
Khi nghe giọng Văn gọi mình, Elexa mới yên tâm mở mắt. Mọi thứ rực sáng và nóng hổi. Hắn nhận thấy mình đang đứng trên 1 bãi cát trải dài vô tận. Phía xa xôi ở tít đường chân trời, mà có vẻ như xa tới vô tận, là vầng mặt trời đen khổng lồ ló 1 nửa lên trên nền cát. Mặt trời ấy đen tới mức không thể nào đen hơn, và ta chỉ có thể nhìn thấy nó bằng quầng sáng rực rỡ bao quanh. Quầng sáng ấy bao trọn 1 nửa mặt trời cho tới khi nhập vào đường chân trời, như thể là 1 phần của biển cát.
- Hắc… Hắc Nhật Quang Hoa?
Elexa buột miệng.
- Dạ, sao anh?
- Không… không có gì.
Hắn nhìn thiếu niên Vương Thành Văn trước mắt mình. Dị tượng trong Vũ trụ đã là gì chứ, nếu so với thiếu niên này? Elexa bỗng cảm thấy, đối với những khái niệm chính bản thân mình cũng không quá rõ ràng, hay là cứ để cho thiếu niên này tự mình khám phá mà thôi.
Hắc Nhật Quang Hoa, sự xuất hiện của nó mang ý nghĩa gì, chắc thiếu niên ấy sẽ phải tự tìm ra câu trả lời.
- Thời gian anh còn có thể lưu lại nơi đây không nhiều. - Elexa nói - Chú em có thể tranh thủ giải thích cho anh nốt điều anh đang thắc mắc không?
- Về tính toán các sai số của hệ Tinh Mệnh ạ? Được thôi, ở Tầng trên, em đã nói là việc quan sát các khả năng xảy ra sẽ bị giới hạn trong năng lực tính toán của em. Em nghĩ rằng nếu thay vì sử dụng não bộ, mà sử dụng các siêu máy tính mạnh nhất hiện tại, Nón Tư duy sẽ được mở rộng ra gấp hàng triệu triệu lần, nhưng như vậy có ý nghĩa gì chứ? Chúng ta đang nói tới khái niệm vô hạn. Triệu triệu lần chẳng là gì khi đặt lên thang đo vô hạn. Sau đó, em lại nghĩ, nếu áp dụng Lý thuyết cá tính để phân ra các trường hợp “có lợi” và trường hợp “bất lợi” của các thiên thể và xu hướng hành vi của chúng, ta sẽ giới hạn các điểm xuất phát mới, từ đó lại mở Nón tư duy để không ngừng thu hẹp các khả năng. Nó làm em liên tưởng tới bộ môn Tin học ở trường vậy, về cách người ta viết các thuật toán đào tạo AI. Người ta gọi nó là “Thuật toán tiến hóa”, và cơ sở của thuật toán ấy chính là Định lý Bayes.
- Ờ, - Elexa hời hợt trả lời, “làm như tao hiểu được cái đống mài vừa nói ấy”, hắn nghĩ.
- Kể cả như vậy, nếu phải làm thủ công để tiếp tục tính toán từng điểm xuất phát mới, tốc độ tính toán dù có nhanh bao nhiêu cũng không đủ. Như em đã nói, đây là thang đo vô hạn. Ở Sa Li Khan, em đã đọc được khá nhiều sách trong bộ nhớ của con Abo, à mà, con Abo đó lại xưng mình là Hà Tuyết Di, à mà thôi, bỏ qua đi, trong các tài liệu đó, kể cả các máy tính lượng tử hiện đại nhất ở Sa Li Khan cũng không thể kham nổi thuật toán này. Lúc đó, em lại tình cờ gặp lại “ông bác” ở Sa Li Khan…
- Lằng nhằng quá! - Elexa cáu - Không cần diễn giải dài dòng đâu. Anh mày cũng đâu có hiểu! Đi tới trọng tâm xem nào!
- Đại khái thì, ừm, về mặt Toán học thì khá phức tạp, mà chính em cũng không đủ khả năng để giải thích cho anh, em chỉ cảm nhận nó mà thôi. Phương pháp mô phỏng Monte Carlo, lấy sức mạnh của cái vô hạn để đấu lại sự ngẫu nhiên. Ta phải giả sử rằng số lượng cát trong bình nguyên cát này là vô hạn, em sẽ mượn vô hạn các hạt cát này để tính toán ra vô hạn các khả năng.
Nói rồi, Văn đưa bàn tay phải lên. Đây là không gian tưởng tượng của hắn. Cát ở nơi đây toàn bộ là của hắn. Một hạt cát bay lên không. Rồi hai hạt, hàng trăm hạt, hàng ngàn, hàng tỉ, hàng tỉ tỉ hạt…
Hắn nhắm mắt lại. Đừng quan sát. Quan sát tạo nên thiên kiến. Quan sát tạo ra những biến động lượng tử. Lượng tử chỉ tồn tại khi ta không quan sát chúng. Từ bỏ thiên kiến của bản thân. Từ bỏ trí tò mò. Từ bỏ sự khác biệt. Ta là Một. Vũ trụ này là Một.
Tâm Nhãn.
Vầng mặt trời đen đã biến mất, hay đúng hơn là vì toàn bộ quầng sáng bao quanh nó đã hóa thành cát và trôi nổi trong Vũ trụ. Và vì vầng mặt trời ấy đen tối hơn bất kì màu đen nào, nên người ta không còn quan sát được nó nữa. Vô vàn hạt cát trong không gian rực sáng trong mắt Elexa, rồi mờ nhòe như đang dao động, lại vừa như tĩnh lặng, đang di chuyển với tốc độ siêu cao, lại vừa như đang đứng yên tại chỗ.
Văn đưa cánh tay phải chỉ lên phía trên. Ở xa xôi tới gần như vô tận phía trên ấy, Tầng tưởng tượng nơi xuất hiện vô hạn các Tinh Mệnh Đồ. Ngón tay hắn chỉ về nơi đó.
- Bắn.
Đồng loạt theo mệnh lệnh của hắn, vô hạn các hạt cát vụt bay lên với tốc độ ánh sáng, bắn thẳng lên trên. Đây là 1 cuộc xạ kích, của vô hạn các hạt vi mô.
Danh sách chương