Chương 752: Nguyên Anh trong ống trúc

Nguyễn Thanh Phong bước tới trước cây trúc xanh biếc ấy. Hắn đưa cây bút lên phất 1 vòng. Cây trúc bị cắt đôi. Bên trong thân trúc, hình hài 1 đứa bé màu xanh ngọc đang nằm co mình, lớn tiếng khóc ròng.

Hắn đưa ngón tay chìa tới đứa bé. Đứa bé mắt vẫn nhắm nghiền, hai bàn tay nhỏ bám lấy ngón tay hắn, sau đó ngừng khóc. Khuôn miệng nhỏ bắt đầu cười khúc khích.

Thanh Phong cảm thấy 1 mối liên kết kì lạ với đứa trẻ này. Nó cũng giống như hắn, trần trụi lẻ loi giữa 1 khu rừng không lối thoát. Nó phải thu mình trong ống trúc này như 1 tháp ngà bảo vệ. Trong nỗi cô đơn ấy, nó cất tiếng khóc mà chẳng ai lắng nghe.

Ngắm nhìn thằng bé, hắn bất giác mỉm cười. Bọn hắn giống nhau, đều là những đứa trẻ ngây ngô giữa rừng rậm cuộc đời, lạc lối trong cõi phàm tục chằng chéo những mối quan hệ và sự toan tính. Tiếng khóc của hắn không thể phát ra thành thanh âm, hắn dồn hết lên những bức hình, có lúc trên mặt giấy, có lúc trong tâm tưởng. Tiếng khóc ấy cũng chìm khuất vào những tạp âm của trần gian.

Đứa bé này đã chờ đợi trong khu rừng này bao lâu? Chỉ để chờ đợi hắn tới và lắng nghe tiếng khóc của nó. Mà cũng có thể, cả Vũ trụ đã an bài để bọn hắn gặp được nhau, như 1 điều tất định. Đứa bé này chính là hắn, hắn cũng chính là nó.

Đứa bé đưa ngón tay hắn lên miệng, khẽ mút chùn chụt. Rồi bất thình lình, nó tan biến thành 1 luồng khí xanh biếc, luồng khí ấy chui tuột vào trong người Phong.

Trong cõi Suy tưởng của mình, hắn có thể nhìn thấy đứa bé ấy đã chìm vào giấc ngủ say, nét mặt vô cùng hạnh phúc và an yên.

===

Hắc Tu há hốc mồm chứng kiến diễn biến vừa xảy ra, cho tới khi Thanh Phong quay lại phía lão, lão vẫn còn chưa hoàn thành quá trình tiếp nhận thông tin.

Nắng sáng đã chiếu rọi rực rỡ khu rừng, chiếu lên bóng người thiếu niên cao gầy đang đứng trước mặt lão, mái tóc xoăn khẽ bay vài lọn trong gió.

Cái cảm xúc khi được chứng kiến 1 Tuyệt thế thiên tài phô diễn tài năng đích thực của mình sao có thể diễn tả thành lời? Càng khó tả hơn khi nhìn thấy thiên tài ấy bộc lộ ra tiềm năng phát triển còn vượt xa mọi loại hình dung. Kẻ được gọi là Tuyệt thế thiên tài, không chỉ bởi tài năng nội tại của chính hắn, mà còn bởi thứ được gọi là Khí vận.

- Ngươi hờ hững với Tiên Đạo, nhưng Tiên Đạo lại không dám hờ hững với ngươi… - Hắc Tu lẩm bẩm - Ngươi vốn không có nhu cầu bước đi trên Tiên Đạo, nhưng chính Tiên Đạo phải tìm tới mà cúi mình trải cho ngươi tấm thảm đỏ, dò xem bước chân ngươi đặt xuống nơi đâu để mà trải xuống nơi đó.

Lão thở dài. Vu hay Tiên, trăm vạn đại đạo đều quy về 1 quy tắc duy nhất. Ấy là cơ duyên. Ai nói cơ duyên chỉ là thứ hão huyền vô nghĩa? Loài người được xuất hiện trên cõi đời này, vượt qua mọi loại xác suất hi hữu, chẳng phải cũng chính là cơ duyên? Người khát cầu được hữu duyên bước trên đại đạo, nhưng bản thân đại đạo phải chăng cũng muốn người bước trên nó mà tìm tới Chân lý? Hắc Tu cầm ô đứng dậy. Lão vặn vặn thân mình đã có tuổi của mình. Nơi đây đã chẳng cần che ô nữa, vì ngã ba này đã trở thành giống như trảng đất kia, là nơi đã được “thanh tẩy” khỏi sự uế trọc của oán hồn.

- Nguyên Anh trong ống trúc - Lão nói với Thanh Phong - Ta không phải kẻ tu Tiên, cũng chẳng thể hiểu rõ Nguyên Anh là khái niệm thế nào, nhưng từ thời rất xa xưa, đã có 1 hệ thống tu luyện Tiên Đạo dựa trên khái niệm ấy. Thời đó, Tiên Nhân không tụ Đan trong nội thể. Thay vào đó, họ đưa hết Khí lực bản thân vào trong Nguyên Anh, mượn nhờ Nguyên Anh để thay họ tu luyện Tiên Pháp. Nguyên Anh nghe qua có vẻ cũng giống như Tụ Đan của thời hiện đại, nhưng nó lại có linh trí. Nó không phải 1 sinh vật, cũng không phải là 1 loại nhân cách bị phân hóa của chủ thể. Kì thực rất khó mô tả, vì lối tu luyện ấy đã thất truyền từ rất lâu rồi.

Nếu Hắc Tu có tìm hiểu qua các lí thuyết về thông tin của Đại Nam, chắc sẽ hiểu được 1 loại lí thuyết về nhận thức: nhận thức được hình thành khi mạng lưới thông tin đạt tới độ phức tạp nhất định. Người Hà Quốc cổ đại đương nhiên không có nghiên cứu về thông tin hay nhận thức, họ chỉ đơn thuần bằng sự kết nối tâm linh mạnh mẽ của mình mà cảm nhận được sự tồn tại của Nguyên Anh. Mượn nhờ linh trí của Nguyên Anh để thay chủ thể tu luyện Tiên Pháp, nguyên lí tương tự như mượn nhờ cõi “mộng” để suy tưởng của Người Bướm. Đây cũng chính là lí do mà Tiên Đạo Bắc Hà và Tiên tộc Ocellote tìm thấy ở nhau nhiều điểm tương đồng.

Hãy tưởng tượng, 1 học sinh ban ngày không cần học thuộc bài, chỉ cần đọc lướt qua tất cả cuốn sách rồi đi chơi, đến đêm ngủ não bộ lại tự động ôn luyện những gì đã đọc ban ngày, chẳng phải là quá sung sướng? Sử dụng Nguyên Anh để tu luyện cũng chính là như vậy.

- Tiếp tục nuôi dưỡng Nguyên Anh đó - Hắc Tu nói - Với kẻ hờ hững với thế tục như ngươi, quả thực chẳng có kì ngộ nào phù hợp hơn nữa. Haizz. Lão Đường chắc cũng không ngờ tới diễn biến thế này, nhưng đoán chắc khi lão nhìn thấy Nguyên Anh của ngươi, sẽ nhảy cẫng lên mà sung sướng. Đoán chừng lão còn nhồi cho nó toàn bộ sở học Định Chế của lão. Thôi, cũng nên trở về rồi. Nhờ ơn ngươi, ngã ba này đã không còn quái gở nữa. Ta thấy được đường về rồi.

Thanh Phong đương nhiên không phản đối lời Hắc Tu. Lão bảo về, hắn cũng sẽ đi về. 1 già 1 trẻ cứ thế che ô bước đi.

Hắc Tu vẫn chưa nói ra hết những suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu. Nguyên Anh này đối với Nguyễn Thanh Phong đâu thể nào chỉ là công cụ tu luyện Tiên thuật? Giả sử, 1 ngày nào đó, Nguyên Anh này có thể trưởng thành, có phải cũng là thời điểm Tuyệt thế Thiên tài này thực sự thức tỉnh?

- Đừng lo, tôi sẽ chăm sóc nó cẩn thận. - Nguyễn Thanh Phong đột ngột cất tiếng.

- Hả?! - Hắc Tu giật mình quay lại - Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?!

- Dạ, cũng không có gì. - Thanh Phong quay lại, lại trưng ra gương mặt xã giao vô cảm thông thường - Tiền bối, mình về thôi.

Quét mắt quan sát 1 vòng không thấy điều gì bất thường, Hắc Tu bán tín bán nghi quay người đi tiếp, lòng vẫn không ngừng cảnh giác những chuyện quái dị trong trúc lâm.

Phía xa xa, trong bóng tối đan xen của những cây trúc già, 1 bóng trắng như ẩn như hiện dõi theo họ, rồi dần dần tan biến vào nắng mai.

Từ đó về sau, những lời đồn thổi về hình bóng của Phạm Nương trong U Linh Trúc Lâm cũng không còn xuất hiện. Qua thời gian, niềm tin tưởng rằng có 1 thứ được gọi là Thông Thiên Môn tồn tại trong trúc lâm cũng dần phai nhạt. Thêm rất nhiều năm về sau nữa, khi hầu như tất cả các oán linh rốt cuộc đã siêu thoát, và trúc lâm không còn quái dị như xưa, đã có hằng hà sa số rất nhiều người vào tìm kiếm thứ được gọi là “cánh cổng thông lên trời” ấy, tất cả đều thất bại.

Câu chuyện về 1 thiếu niên đã từng trình diễn cả 1 bản giao hưởng với các oan hồn trong khu rừng, rồi hạnh ngộ với 1 Nguyên Anh trong ống trúc, thế nhân chẳng ai biết tới.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện