Chương 755: Đại Đạo
- Chuyện là vậy.
Đường Thái Nguyên đã lựa lời trình bày kế hoạch của mình cho Trương Đại Vệ. Đơn giản là mượn 1 số lượng không quá nhiều Tạp Vụ của hắn để nấu thuốc mà thôi. Nhà bếp của Tạp Vụ Đường rộng lớn miên man, lại không phải lúc nào cũng sử dụng. Kim Tinh Hội sắp tới đương nhiên sẽ xảy ra nhiều thương tích cho môn đồ, Đường Thái Nguyên chỉ muốn thay mặt môn phái yêu cầu Tạp Vụ Đường giúp chút công sức chuẩn bị thuốc nước để trù bị cho Kim Tinh Hội mà thôi.
Lão biết Trương Đại Vệ cũng là lão hữu chinh chiến bên cạnh lão nhiều năm, vài ba lời nói qua loa như vậy hẳn chưa thể qua mắt hắn, nhưng với phong phạm 1 nhà thương thuyết, chẳng ai ngửa bài quá sớm.
Trương Đại Vệ vẫn nhồm nhoàm đánh chén. Thức ăn còn nuốt chưa hết, hắn đã lại nâng bát lên mời rượu đối phương. Hắn uống rượu còn nhiều hơn cả nước lã. Muốn tiếp rượu với Trương Đại Vệ nếu không phải những Đường chủ tu vi cao thâm, bất kể ai cũng đều say quắc cần câu mà gục, làm gì còn tơ hào nhờ vả gì hắn nữa.
Đường Thái Nguyên cũng hào sảng tiếp rượu.
- Lão lại muốn chơi đểu gì Vũ Đăng Phiên phải không? Nghe câu hỏi này, Đường Thái Nguyên vẫn ung dung uống hết ngụm rượu, chẳng tỏ ra bất kì phản ứng nào khác lạ.
- Là chuyện chung của toàn môn phái, kì thực đều đem lại lợi ích cho mọi người. Làm gì có chuyện ai thiệt ai hại chứ?
Lão quay lại nhìn thẳng vào mắt Trương Đại Vệ, họ Trương cũng nhìn thẳng vào mắt lão.
- Nào, tiếp chén nữa.
Cứ nhìn nhau lom lom như vậy kể ra cũng kì. Đường Thái Nguyên lại tươi cười chủ động rót rượu cho Trương Đại Vệ.
- Thằng Vương Thành Văn đó kì thực không tệ. Ăn ở gọn gàng, tác phong ngăn nắp, nấu nướng cũng khá. - Trương Đại Vệ đột ngột chuyển chủ đề.
- A, Vương Thành Văn nào nhỉ? Trong môn phái ta có kẻ tên gọi như vậy hay sao?
- Đừng giả quẻ nữa, lão già. Môn phái mấy nghìn sư sinh, lão có nhớ hết tên từng người hay chăng? Vương Thành Văn trong mắt lão vốn đâu phải con át chủ bài trong Kim Tinh Hội, hà cớ gì lão phải đầu tư cho nó tốn kém tới vậy? Đừng hỏi vì sao ta vẫn chưa bao giờ ưa nổi những toan tính của lão. Đại chiến cũng đã chiến thắng vẻ vang, chúng ta hưởng vinh hoa phú quý, ung dung tự tại cũng đã đủ mãn nguyện kiếp người, lão còn tham vọng gì to lớn hơn nữa được chăng? Vũ Đăng Phiên dù có là kẻ đáng ghét ăn cây táo rào cây sung đi chăng nữa, chẳng qua tham vọng của hắn chỉ đơn giản là cho chính hắn. Hắn kì thực là kẻ không chút nguy hiểm. Còn đối với lão… Ai chà…
Hắn khẽ lắc đầu. Nhiều lúc, hắn cũng không biết mình căm ghét đến tận xương tủy, hay đang âm thầm ngưỡng mộ người đàn ông này. Đúng như hắn nói, Đường Thái Nguyên cũng đã chạm tới đỉnh phong của 1 kiếp người, những toan tính của ông ta không còn là cho chính bản thân ông ta nữa. Tầm nhìn của ông ta, hoài bão của ông ta luôn vượt xa khỏi chính những tầm với của bản thân, và vì điều gì chứ? Bản thân lão chẳng được lợi ích gì từ những toan tính ấy, những toan tính có thể làm lay chuyển cả lục địa.
- Mấy chục triệu người đã vong mạng trong Vu Linh Đại Chiến, vẫn còn chưa đủ sao? - Trương Đại Vệ mắt nhìn bát rượu vừa mới rót đầy, cay đắng gằn giọng, mà lại như đang tự nói với chính mình.
- Nếu không ngăn cản Vân Như Tài, sẽ còn triệu triệu sinh mạng phải tiêu vong. - Đường Thái Nguyên cũng nhìn bát rượu, đáp lời.
- Ấy là việc ta và lão có thể quản được sao? Vân Như Tài được ủng hộ hậu thuẫn như vậy, chẳng phải chính là đại biểu cho ý chí của Điện hạ sao? Điện hạ cũng chỉ thuận theo Thiên Mệnh, liệu ta và lão có thể đối kháng lại ý chí của Thiên Mệnh? Nếu Thiên Mệnh nói rằng phải có triệu triệu người phải chết, âu cũng là lẽ trời không thể thay đổi.
- Ai rồi cũng phải chết, lão đệ à. 1000 Chiến Nô năm đó nếu không lao vào cảm tử để giết chết Cửu U Vu Chủ, liệu còn bao nhiêu trong số họ sống tới ngày hôm nay? Nhưng cái chết của họ đã giúp cho bao nhiêu thế hệ Tiên Phái được hưởng phúc lành? Để con đường dẫn tới Chân lý vẫn chưa bị đứt đoạn?
- Chân lý! Lại là Chân lý! Các người ai cũng cho rằng Chân lý của bản thân mới là đúng đắn. Chân lý của lão cũng sẽ là 1 hồi hạo kiếp, cũng sẽ là triệu triệu sinh mạng tiêu vong, chỉ để cứu mạng cho triệu triệu sinh linh khác. Sinh mệnh Đại Nam hay Bắc Hà thì đều là sinh mệnh, ai cho lão quyền được định đoạt xem sinh mệnh nơi đâu đáng quý hơn?
- Ta không định đoạt. Lão già này làm gì có được bậc ấy ngạo mạn và hoang tưởng? Hạt giống ấy đã được cấy xuống, ta chỉ là kẻ hữu duyên đi ngang qua, góp thêm chút nước để hạt giống được nảy mầm nhanh hơn mà thôi. Nghĩ đi, lão đệ, Thành Văn hay Diệt Vũ, tất thảy đều là số mệnh được Vũ trụ an bài, ngươi nghĩ ta và người có quyền quyết định hay sao?
Trương Đại Vệ quay đầu nhìn Đường Thái Nguyên, gằn lên từng chữ:
- Có đáng hay không?
Đường Thái Nguyên cũng không hề tránh né ánh mắt ấy:
- Từ khoảnh khắc bước chân lên Đại Đạo, mọi cái giá đều là xứng đáng.
Vân Như Tài khát khao Đại Đạo. Đường Thái Nguyên cũng có Đại Đạo. Đại Đạo vốn dĩ không tồn tại, người ta bước đi trên nó mới khiến nó thành hình. Hàng triệu sinh linh, nối dài qua hàng ngàn thế hệ, tiếp bước nhau trên chuyến hành trình bất tận, từ đó Đại Đạo mới ra đời. Con đường ấy chạy dọc lịch sử của nền Văn minh, len lỏi qua những trường hạo kiếp táng đảm kinh hồn, tiếp tục duy trì 1 lộ tuyến ngoằn nghoèo vô định, thấm đẫm máu và nước mắt. Những kẻ sống sót từ trong tinh phong huyết vũ mà bước ra để nhìn thấy được Đại Đạo, cũng chỉ có thể tiếp tục con đường ấy thông qua vô vàn xương máu của sinh linh. Đối với họ, không có thây phơi đầy đồng, máu chảy thành sông, Đại Đạo chẳng cách nào tiếp tục. Chỉ trong chiến tranh khốc liệt, người ta mới tạo nên những đột phá hướng tới tương lai, hướng tới Chân lý.
- Cho mượn nhà bếp cũng được, chẳng phải vấn đề quá to tát. Nhưng… - Trương Đại Vệ đột nhiên lên tiếng.
- Nhưng?
- Cho ta 1 viên Bạch Long Tinh Hạch. Tên oắt con Vương Thành Văn kia cứ bám lấy ta đòi như đòi nợ vậy.
- Chuyện là vậy.
Đường Thái Nguyên đã lựa lời trình bày kế hoạch của mình cho Trương Đại Vệ. Đơn giản là mượn 1 số lượng không quá nhiều Tạp Vụ của hắn để nấu thuốc mà thôi. Nhà bếp của Tạp Vụ Đường rộng lớn miên man, lại không phải lúc nào cũng sử dụng. Kim Tinh Hội sắp tới đương nhiên sẽ xảy ra nhiều thương tích cho môn đồ, Đường Thái Nguyên chỉ muốn thay mặt môn phái yêu cầu Tạp Vụ Đường giúp chút công sức chuẩn bị thuốc nước để trù bị cho Kim Tinh Hội mà thôi.
Lão biết Trương Đại Vệ cũng là lão hữu chinh chiến bên cạnh lão nhiều năm, vài ba lời nói qua loa như vậy hẳn chưa thể qua mắt hắn, nhưng với phong phạm 1 nhà thương thuyết, chẳng ai ngửa bài quá sớm.
Trương Đại Vệ vẫn nhồm nhoàm đánh chén. Thức ăn còn nuốt chưa hết, hắn đã lại nâng bát lên mời rượu đối phương. Hắn uống rượu còn nhiều hơn cả nước lã. Muốn tiếp rượu với Trương Đại Vệ nếu không phải những Đường chủ tu vi cao thâm, bất kể ai cũng đều say quắc cần câu mà gục, làm gì còn tơ hào nhờ vả gì hắn nữa.
Đường Thái Nguyên cũng hào sảng tiếp rượu.
- Lão lại muốn chơi đểu gì Vũ Đăng Phiên phải không? Nghe câu hỏi này, Đường Thái Nguyên vẫn ung dung uống hết ngụm rượu, chẳng tỏ ra bất kì phản ứng nào khác lạ.
- Là chuyện chung của toàn môn phái, kì thực đều đem lại lợi ích cho mọi người. Làm gì có chuyện ai thiệt ai hại chứ?
Lão quay lại nhìn thẳng vào mắt Trương Đại Vệ, họ Trương cũng nhìn thẳng vào mắt lão.
- Nào, tiếp chén nữa.
Cứ nhìn nhau lom lom như vậy kể ra cũng kì. Đường Thái Nguyên lại tươi cười chủ động rót rượu cho Trương Đại Vệ.
- Thằng Vương Thành Văn đó kì thực không tệ. Ăn ở gọn gàng, tác phong ngăn nắp, nấu nướng cũng khá. - Trương Đại Vệ đột ngột chuyển chủ đề.
- A, Vương Thành Văn nào nhỉ? Trong môn phái ta có kẻ tên gọi như vậy hay sao?
- Đừng giả quẻ nữa, lão già. Môn phái mấy nghìn sư sinh, lão có nhớ hết tên từng người hay chăng? Vương Thành Văn trong mắt lão vốn đâu phải con át chủ bài trong Kim Tinh Hội, hà cớ gì lão phải đầu tư cho nó tốn kém tới vậy? Đừng hỏi vì sao ta vẫn chưa bao giờ ưa nổi những toan tính của lão. Đại chiến cũng đã chiến thắng vẻ vang, chúng ta hưởng vinh hoa phú quý, ung dung tự tại cũng đã đủ mãn nguyện kiếp người, lão còn tham vọng gì to lớn hơn nữa được chăng? Vũ Đăng Phiên dù có là kẻ đáng ghét ăn cây táo rào cây sung đi chăng nữa, chẳng qua tham vọng của hắn chỉ đơn giản là cho chính hắn. Hắn kì thực là kẻ không chút nguy hiểm. Còn đối với lão… Ai chà…
Hắn khẽ lắc đầu. Nhiều lúc, hắn cũng không biết mình căm ghét đến tận xương tủy, hay đang âm thầm ngưỡng mộ người đàn ông này. Đúng như hắn nói, Đường Thái Nguyên cũng đã chạm tới đỉnh phong của 1 kiếp người, những toan tính của ông ta không còn là cho chính bản thân ông ta nữa. Tầm nhìn của ông ta, hoài bão của ông ta luôn vượt xa khỏi chính những tầm với của bản thân, và vì điều gì chứ? Bản thân lão chẳng được lợi ích gì từ những toan tính ấy, những toan tính có thể làm lay chuyển cả lục địa.
- Mấy chục triệu người đã vong mạng trong Vu Linh Đại Chiến, vẫn còn chưa đủ sao? - Trương Đại Vệ mắt nhìn bát rượu vừa mới rót đầy, cay đắng gằn giọng, mà lại như đang tự nói với chính mình.
- Nếu không ngăn cản Vân Như Tài, sẽ còn triệu triệu sinh mạng phải tiêu vong. - Đường Thái Nguyên cũng nhìn bát rượu, đáp lời.
- Ấy là việc ta và lão có thể quản được sao? Vân Như Tài được ủng hộ hậu thuẫn như vậy, chẳng phải chính là đại biểu cho ý chí của Điện hạ sao? Điện hạ cũng chỉ thuận theo Thiên Mệnh, liệu ta và lão có thể đối kháng lại ý chí của Thiên Mệnh? Nếu Thiên Mệnh nói rằng phải có triệu triệu người phải chết, âu cũng là lẽ trời không thể thay đổi.
- Ai rồi cũng phải chết, lão đệ à. 1000 Chiến Nô năm đó nếu không lao vào cảm tử để giết chết Cửu U Vu Chủ, liệu còn bao nhiêu trong số họ sống tới ngày hôm nay? Nhưng cái chết của họ đã giúp cho bao nhiêu thế hệ Tiên Phái được hưởng phúc lành? Để con đường dẫn tới Chân lý vẫn chưa bị đứt đoạn?
- Chân lý! Lại là Chân lý! Các người ai cũng cho rằng Chân lý của bản thân mới là đúng đắn. Chân lý của lão cũng sẽ là 1 hồi hạo kiếp, cũng sẽ là triệu triệu sinh mạng tiêu vong, chỉ để cứu mạng cho triệu triệu sinh linh khác. Sinh mệnh Đại Nam hay Bắc Hà thì đều là sinh mệnh, ai cho lão quyền được định đoạt xem sinh mệnh nơi đâu đáng quý hơn?
- Ta không định đoạt. Lão già này làm gì có được bậc ấy ngạo mạn và hoang tưởng? Hạt giống ấy đã được cấy xuống, ta chỉ là kẻ hữu duyên đi ngang qua, góp thêm chút nước để hạt giống được nảy mầm nhanh hơn mà thôi. Nghĩ đi, lão đệ, Thành Văn hay Diệt Vũ, tất thảy đều là số mệnh được Vũ trụ an bài, ngươi nghĩ ta và người có quyền quyết định hay sao?
Trương Đại Vệ quay đầu nhìn Đường Thái Nguyên, gằn lên từng chữ:
- Có đáng hay không?
Đường Thái Nguyên cũng không hề tránh né ánh mắt ấy:
- Từ khoảnh khắc bước chân lên Đại Đạo, mọi cái giá đều là xứng đáng.
Vân Như Tài khát khao Đại Đạo. Đường Thái Nguyên cũng có Đại Đạo. Đại Đạo vốn dĩ không tồn tại, người ta bước đi trên nó mới khiến nó thành hình. Hàng triệu sinh linh, nối dài qua hàng ngàn thế hệ, tiếp bước nhau trên chuyến hành trình bất tận, từ đó Đại Đạo mới ra đời. Con đường ấy chạy dọc lịch sử của nền Văn minh, len lỏi qua những trường hạo kiếp táng đảm kinh hồn, tiếp tục duy trì 1 lộ tuyến ngoằn nghoèo vô định, thấm đẫm máu và nước mắt. Những kẻ sống sót từ trong tinh phong huyết vũ mà bước ra để nhìn thấy được Đại Đạo, cũng chỉ có thể tiếp tục con đường ấy thông qua vô vàn xương máu của sinh linh. Đối với họ, không có thây phơi đầy đồng, máu chảy thành sông, Đại Đạo chẳng cách nào tiếp tục. Chỉ trong chiến tranh khốc liệt, người ta mới tạo nên những đột phá hướng tới tương lai, hướng tới Chân lý.
- Cho mượn nhà bếp cũng được, chẳng phải vấn đề quá to tát. Nhưng… - Trương Đại Vệ đột nhiên lên tiếng.
- Nhưng?
- Cho ta 1 viên Bạch Long Tinh Hạch. Tên oắt con Vương Thành Văn kia cứ bám lấy ta đòi như đòi nợ vậy.
Danh sách chương