Chương 767: Cuộc cờ của bậc Trí giả
- Hết Ủy viên Hội đồng, tới Thánh Nữ, giờ là gì nữa đây? Shadow Runner Hắc Kê à? Các người cứ bu lấy ta như vậy là vì cớ gì? - Anh bạn trẻ - Nguyễn Bạch lại tợp 1 ngụm rượu - Cậu ngây ngô hay giả vờ ngốc nghếch? Cậu nghĩ từ cái ngày cậu bước chân ra khỏi trại Từ Mẫu, cậu sẽ được 1 ngày yên ổn hay sao? Cậu chẳng lẽ không ý thức được mình cũng là 1 quân cờ trên bàn cờ lớn hay sao?
- Ta không quan tâm lắm - Diệt Vô Sắc hờ hững nói - Ta chỉ làm những điều ta muốn làm. Nếu điều ta muốn làm lại nằm sẵn trong kế hoạch mà người khác sắp xếp, âu cũng là lẽ trời. Ta nào có thể thay đổi?
- Chàng trai, vậy điều cậu muốn làm là gì?
- …
Diệt Vô Sắc im lặng không đáp. Có lẽ chính hắn cũng không biết câu trả lời.
Nguyễn Bạch hục hặc 1 tiếng, chẳng biết là đang cười hay đang sặc rượu. Hắn dợm quay người thì tiếng Eric cất lên.
- Đợi đã! Ông Hắc Kê, ông có biết tung tích của Brother Plea chứ? Từ hồi chia tay ở Ijuk, tôi đã mất liên lạc với anh ấy…
- Ồ, Ijuk à? - Nguyễn Bạch mở lớn 2 mắt - Các người đã ở Ijuk à?
- … - Eric biết mình đã lỡ lời. Lão đê tiện trước mắt mình dù có biết thông tin này hay không, thì giờ mình cũng đã cho lão biết mất rồi.
- Tới Ijuk, là theo lệnh của Cú sao? - Nguyễn Bạch tiếp tục cắn lấy chủ đề này - Hay lắm. Ijuk. Lại là 1 cuộc Vu Linh Đại Chiến nữa sao? Cú, mi vẫn thật thú vị. Mọi động thái giương đông kích tây của mi, cuộc tranh giành ở Cận Tây, hoạt động tìm kiếm Đại Thư viện ở Tân Lục địa, lần tranh bảo vật tại Hải Thành, tất cả chỉ để che giấu mục đích thật sự ở Ijuk sao…
Nguyễn Bạch nhe răng cười khành khạch.
- Hay lắm. Thú vị lắm. Này, Diệt Đương gia của tôi, chuyến này tôi tới đây chỉ với thiện ý nhắc nhở cậu cẩn thận 1 chút. Mọi quân cờ khi đã đặt xuống bàn cờ, thì tứ bề đều là kẻ địch. Nhưng cậu không nên lo sợ điều ấy. Thực ra, tất cả bọn chúng phải e sợ cậu.
- Ta đã nói rồi, ta không quan tâm. Địch thủ ư? Tới kẻ nào, ta giết kẻ đó. Giờ thì đừng làm phiền ta ngắm trăng nghe đàn nữa, nếu ngươi muốn ta vẫn còn khách khí với ngươi.
- Chỉ 1 câu hỏi nữa thôi, ta muốn hỏi, cậu không cần trả lời cũng được. Rốt cuộc cậu ngưỡng mộ điều gì ở Phạm Viết Phương chứ?
- …
Lại là sự im lặng. Diệt Vô Sắc cũng không trả lời câu hỏi này.
Nguyễn Bạch nhếch mép mỉm cười, sau đó quay người nhảy khỏi ban công.
- À đồ tôn của ta, Plea là kẻ có bản lĩnh. Hắn cũng không dễ chết vậy đâu.
Nói với 1 câu như vậy, rồi Nguyễn Bạch xoay người giữa không trung, dùng vạt áo choàng đen che phủ thân mình, rồi bắt chước lối di chuyển của Cú, biến mất hút vào màn đêm.
===
- Trà quán do đích thân Bắc Hoàng mở ra có khác, trà thực sự đều là đỉnh phong chi ẩm.
- Sư phụ, có cần phái Truy Tung Bí Thức đuổi theo Hắc Kê hay không?
Trên tầng lầu cao hơn của Diệu Thế Kim Quang, Hà Khuyết Minh khẽ nhấp chén trà. Vừa từ Sa Li Khan trở về Kim Hành Kinh, không ngờ ý tưởng lớn gặp nhau, đã đụng ngay Nguyễn Bạch tại nơi này.
- Ở Sa Li Khan đã chậm hơn hắn 1 bước chân, giờ lại để hắn tiếp cận Diệt Vô Sắc trước. Còn chưa nói ở Hải Thành, hắn ta tìm ra Bạch Linh trước…
Hắn khẽ thở dài. Đối diện với hắn, Lôi Phú lặng im lắng nghe lời sư phụ phân phó.
- Truy Tung Bí Thức lần trước ở Hải Thành đã để hắn quan sát được khá nhiều, giờ cũng không còn hiệu quả với Hắc Kê cho lắm đâu. Dù sao thì, chuyện lần trước ở Nguyệt Phong Lâu ngươi đã xử lý rất tốt, giả sử là ta cũng chưa chắc đưa ra được lựa chọn cao minh hơn.
- Con cám ơn lời khen của thầy. - Lôi Phú cúi đầu.
- Tiểu Phi cũng thăng cấp A+ rồi. Định Chế của Tiểu Định cũng ngày càng hoàn thiện. Đám nhóc các ngươi dù mỗi đứa chỉ lĩnh ngộ được 1 sở học của ta, nhưng đứa nào đứa nấy đều phát huy đến nơi đến chốn. Chỉ có điều, Tiểu Lôi này, có điều này ta đặc biệt phải dặn dò ngươi…
- Xin thầy cứ dạy bảo.
- Mọi mưu ma chước quỷ, hãy giữ lấy mà sử dụng với người ngoài. Lợi ích của Hội là trên hết. Chức Hội trưởng chẳng sớm thì muộn cũng giao lại cho ngươi, nên nhớ Tiểu Định và Tiểu Phi đối với ngươi đều tình như ruột thịt, chỉ có đoàn kết lại mới giúp các ngươi chống chọi với ngoại giới. Nghề Runner 4 phía đều là địch nhân, chẳng thể tin tưởng 1 ai, nếu đến đồng Hội còn chia 5 xẻ 7, thì thế giới ngoài kia sẽ nghiền nát chúng ta đến chẳng còn mảnh thịt.
- Sư phụ, lòng trung của tiểu Lôi, tiểu Lôi sẵn lòng dùng cái chết để thể hiện. Chẳng lẽ, ngài vẫn còn bận tâm chuyện của tiểu Hoàng?
Tiểu Hoàng, là muốn nói tới Hoàng Hữu Khải, Hội trưởng Chi hội Đại Nam, vốn cũng là 1 người học trò mà Hà Khuyết Minh tin yêu hết mực.
- Tên Quân chủ đó, thứ Tâm Nhãn của hắn… có mị lực gì có thể lôi kéo được Hoàng Hữu Khải chứ?
Hà Khuyết Minh lẩm bẩm. Không chỉ câu chuyện Tâm Nhãn, hắn không nói với Lôi Phú về số bit đen đang biến mất ở Sa Li Khan. Có 1 linh cảm nào đó khiến hắn nghĩ tới Bạch Linh Đội, đến Quân chủ của chúng, Từ Nghiệp Hoa.
Đầu mối duy nhất để lần ra Từ Nghiệp Hoa, hiện tại lại chỉ có Diệt Vô Sắc.
Mọi thứ cứ kết nối với nhau như 1 sự sắp đặt. Hay nói đúng hơn, chúng như những nước cờ đan xen. Cuộc cờ giữa Vương Vũ Hoành và Phạm Viết Phương rốt cuộc đã mở rộng chiến trường tới đất Bắc Hà rồi chăng?
===
Ngày hôm sau, người dân Kim Hành Kinh lại nhìn thấy 2 thanh kiếm to lớn bay ngang bầu trời. Người dân bản xứ năm nào cũng nhìn thấy cảnh tượng này, sớm đã quen với Hộ Sơn Sát Thần Kiếm và Thanh Long Tử Thiên Kiếm, 2 Phi Hành Khí của Trúc Sơn Phái. 2 thanh kiếm này có kích thước nhỏ hơn phân nửa so với Cổ Thanh Đồng Tước của Mai Sơn, bù lại có tốc độ bay nhanh hơn, nhưng tổng cộng cần nhiều người điều khiển và tiêu hao Khí Lực cũng lớn hơn.
Kim Tinh Võ Hội sớm tới ngày khai mạc, Tứ Đại Tiên Phái cũng tề tựu tại Kim Hành Kinh, thời điểm không cách xa nhau là mấy.
===
- Cẩn thận! Cẩn thận chút! Mấy bác nhẹ tay giúp cháu, toàn hàng dễ vỡ đấy!
- Cô nương yên tâm! Bác lái xe vận tải mấy chục năm rồi, Kim Tinh Võ Hội bao nhiêu năm qua, chưa lần nào đổ vỡ bất kì kiện hàng nào!
- Dạ, không được! Sư phụ cháu có dặn dò cẩn thận, để cháu theo bác đem hàng về tới tận kho mới xong!
Nói rồi, Vân nhảy lên ghế phụ xe. Đoàn xe tải chở theo các kiện hàng lớn dỡ từ trên Hộ Sơn Sát Thần Kiếm, nổ máy chạy khỏi sân thượng tòa nhà. Hàng năm, không chỉ Tứ Đại Tiên Phái, các Học viện trên khắp Bắc Hà đều mang theo số lượng lớn các kiện hàng đồ đạc để phục vụ cho Kim Tinh Hội. Đội xe này đã là đối tác vận chuyển quen thuộc đã nhiều năm nay.
A Cửu năm nay 60 tuổi, lái xe đã 30 năm, gương mặt không rõ vui buồn, không sung mãn cũng chẳng mỏi mệt. Hắn nhìn cô thiếu nữ vừa nhảy lên xe ngồi chễm chệ bên cạnh mình.
- Muốn giám sát bọn ta về tận kho à, tiểu thư?
- Dạ vâng. Phải về tận kho chứ. À mà, bác này…
- Sao?
- Sự kiện sắp tới có lẽ bên cháu sẽ cần vận chuyển rất nhiều chuyến. Bác có nhận làm thêm không?
- Hết Ủy viên Hội đồng, tới Thánh Nữ, giờ là gì nữa đây? Shadow Runner Hắc Kê à? Các người cứ bu lấy ta như vậy là vì cớ gì? - Anh bạn trẻ - Nguyễn Bạch lại tợp 1 ngụm rượu - Cậu ngây ngô hay giả vờ ngốc nghếch? Cậu nghĩ từ cái ngày cậu bước chân ra khỏi trại Từ Mẫu, cậu sẽ được 1 ngày yên ổn hay sao? Cậu chẳng lẽ không ý thức được mình cũng là 1 quân cờ trên bàn cờ lớn hay sao?
- Ta không quan tâm lắm - Diệt Vô Sắc hờ hững nói - Ta chỉ làm những điều ta muốn làm. Nếu điều ta muốn làm lại nằm sẵn trong kế hoạch mà người khác sắp xếp, âu cũng là lẽ trời. Ta nào có thể thay đổi?
- Chàng trai, vậy điều cậu muốn làm là gì?
- …
Diệt Vô Sắc im lặng không đáp. Có lẽ chính hắn cũng không biết câu trả lời.
Nguyễn Bạch hục hặc 1 tiếng, chẳng biết là đang cười hay đang sặc rượu. Hắn dợm quay người thì tiếng Eric cất lên.
- Đợi đã! Ông Hắc Kê, ông có biết tung tích của Brother Plea chứ? Từ hồi chia tay ở Ijuk, tôi đã mất liên lạc với anh ấy…
- Ồ, Ijuk à? - Nguyễn Bạch mở lớn 2 mắt - Các người đã ở Ijuk à?
- … - Eric biết mình đã lỡ lời. Lão đê tiện trước mắt mình dù có biết thông tin này hay không, thì giờ mình cũng đã cho lão biết mất rồi.
- Tới Ijuk, là theo lệnh của Cú sao? - Nguyễn Bạch tiếp tục cắn lấy chủ đề này - Hay lắm. Ijuk. Lại là 1 cuộc Vu Linh Đại Chiến nữa sao? Cú, mi vẫn thật thú vị. Mọi động thái giương đông kích tây của mi, cuộc tranh giành ở Cận Tây, hoạt động tìm kiếm Đại Thư viện ở Tân Lục địa, lần tranh bảo vật tại Hải Thành, tất cả chỉ để che giấu mục đích thật sự ở Ijuk sao…
Nguyễn Bạch nhe răng cười khành khạch.
- Hay lắm. Thú vị lắm. Này, Diệt Đương gia của tôi, chuyến này tôi tới đây chỉ với thiện ý nhắc nhở cậu cẩn thận 1 chút. Mọi quân cờ khi đã đặt xuống bàn cờ, thì tứ bề đều là kẻ địch. Nhưng cậu không nên lo sợ điều ấy. Thực ra, tất cả bọn chúng phải e sợ cậu.
- Ta đã nói rồi, ta không quan tâm. Địch thủ ư? Tới kẻ nào, ta giết kẻ đó. Giờ thì đừng làm phiền ta ngắm trăng nghe đàn nữa, nếu ngươi muốn ta vẫn còn khách khí với ngươi.
- Chỉ 1 câu hỏi nữa thôi, ta muốn hỏi, cậu không cần trả lời cũng được. Rốt cuộc cậu ngưỡng mộ điều gì ở Phạm Viết Phương chứ?
- …
Lại là sự im lặng. Diệt Vô Sắc cũng không trả lời câu hỏi này.
Nguyễn Bạch nhếch mép mỉm cười, sau đó quay người nhảy khỏi ban công.
- À đồ tôn của ta, Plea là kẻ có bản lĩnh. Hắn cũng không dễ chết vậy đâu.
Nói với 1 câu như vậy, rồi Nguyễn Bạch xoay người giữa không trung, dùng vạt áo choàng đen che phủ thân mình, rồi bắt chước lối di chuyển của Cú, biến mất hút vào màn đêm.
===
- Trà quán do đích thân Bắc Hoàng mở ra có khác, trà thực sự đều là đỉnh phong chi ẩm.
- Sư phụ, có cần phái Truy Tung Bí Thức đuổi theo Hắc Kê hay không?
Trên tầng lầu cao hơn của Diệu Thế Kim Quang, Hà Khuyết Minh khẽ nhấp chén trà. Vừa từ Sa Li Khan trở về Kim Hành Kinh, không ngờ ý tưởng lớn gặp nhau, đã đụng ngay Nguyễn Bạch tại nơi này.
- Ở Sa Li Khan đã chậm hơn hắn 1 bước chân, giờ lại để hắn tiếp cận Diệt Vô Sắc trước. Còn chưa nói ở Hải Thành, hắn ta tìm ra Bạch Linh trước…
Hắn khẽ thở dài. Đối diện với hắn, Lôi Phú lặng im lắng nghe lời sư phụ phân phó.
- Truy Tung Bí Thức lần trước ở Hải Thành đã để hắn quan sát được khá nhiều, giờ cũng không còn hiệu quả với Hắc Kê cho lắm đâu. Dù sao thì, chuyện lần trước ở Nguyệt Phong Lâu ngươi đã xử lý rất tốt, giả sử là ta cũng chưa chắc đưa ra được lựa chọn cao minh hơn.
- Con cám ơn lời khen của thầy. - Lôi Phú cúi đầu.
- Tiểu Phi cũng thăng cấp A+ rồi. Định Chế của Tiểu Định cũng ngày càng hoàn thiện. Đám nhóc các ngươi dù mỗi đứa chỉ lĩnh ngộ được 1 sở học của ta, nhưng đứa nào đứa nấy đều phát huy đến nơi đến chốn. Chỉ có điều, Tiểu Lôi này, có điều này ta đặc biệt phải dặn dò ngươi…
- Xin thầy cứ dạy bảo.
- Mọi mưu ma chước quỷ, hãy giữ lấy mà sử dụng với người ngoài. Lợi ích của Hội là trên hết. Chức Hội trưởng chẳng sớm thì muộn cũng giao lại cho ngươi, nên nhớ Tiểu Định và Tiểu Phi đối với ngươi đều tình như ruột thịt, chỉ có đoàn kết lại mới giúp các ngươi chống chọi với ngoại giới. Nghề Runner 4 phía đều là địch nhân, chẳng thể tin tưởng 1 ai, nếu đến đồng Hội còn chia 5 xẻ 7, thì thế giới ngoài kia sẽ nghiền nát chúng ta đến chẳng còn mảnh thịt.
- Sư phụ, lòng trung của tiểu Lôi, tiểu Lôi sẵn lòng dùng cái chết để thể hiện. Chẳng lẽ, ngài vẫn còn bận tâm chuyện của tiểu Hoàng?
Tiểu Hoàng, là muốn nói tới Hoàng Hữu Khải, Hội trưởng Chi hội Đại Nam, vốn cũng là 1 người học trò mà Hà Khuyết Minh tin yêu hết mực.
- Tên Quân chủ đó, thứ Tâm Nhãn của hắn… có mị lực gì có thể lôi kéo được Hoàng Hữu Khải chứ?
Hà Khuyết Minh lẩm bẩm. Không chỉ câu chuyện Tâm Nhãn, hắn không nói với Lôi Phú về số bit đen đang biến mất ở Sa Li Khan. Có 1 linh cảm nào đó khiến hắn nghĩ tới Bạch Linh Đội, đến Quân chủ của chúng, Từ Nghiệp Hoa.
Đầu mối duy nhất để lần ra Từ Nghiệp Hoa, hiện tại lại chỉ có Diệt Vô Sắc.
Mọi thứ cứ kết nối với nhau như 1 sự sắp đặt. Hay nói đúng hơn, chúng như những nước cờ đan xen. Cuộc cờ giữa Vương Vũ Hoành và Phạm Viết Phương rốt cuộc đã mở rộng chiến trường tới đất Bắc Hà rồi chăng?
===
Ngày hôm sau, người dân Kim Hành Kinh lại nhìn thấy 2 thanh kiếm to lớn bay ngang bầu trời. Người dân bản xứ năm nào cũng nhìn thấy cảnh tượng này, sớm đã quen với Hộ Sơn Sát Thần Kiếm và Thanh Long Tử Thiên Kiếm, 2 Phi Hành Khí của Trúc Sơn Phái. 2 thanh kiếm này có kích thước nhỏ hơn phân nửa so với Cổ Thanh Đồng Tước của Mai Sơn, bù lại có tốc độ bay nhanh hơn, nhưng tổng cộng cần nhiều người điều khiển và tiêu hao Khí Lực cũng lớn hơn.
Kim Tinh Võ Hội sớm tới ngày khai mạc, Tứ Đại Tiên Phái cũng tề tựu tại Kim Hành Kinh, thời điểm không cách xa nhau là mấy.
===
- Cẩn thận! Cẩn thận chút! Mấy bác nhẹ tay giúp cháu, toàn hàng dễ vỡ đấy!
- Cô nương yên tâm! Bác lái xe vận tải mấy chục năm rồi, Kim Tinh Võ Hội bao nhiêu năm qua, chưa lần nào đổ vỡ bất kì kiện hàng nào!
- Dạ, không được! Sư phụ cháu có dặn dò cẩn thận, để cháu theo bác đem hàng về tới tận kho mới xong!
Nói rồi, Vân nhảy lên ghế phụ xe. Đoàn xe tải chở theo các kiện hàng lớn dỡ từ trên Hộ Sơn Sát Thần Kiếm, nổ máy chạy khỏi sân thượng tòa nhà. Hàng năm, không chỉ Tứ Đại Tiên Phái, các Học viện trên khắp Bắc Hà đều mang theo số lượng lớn các kiện hàng đồ đạc để phục vụ cho Kim Tinh Hội. Đội xe này đã là đối tác vận chuyển quen thuộc đã nhiều năm nay.
A Cửu năm nay 60 tuổi, lái xe đã 30 năm, gương mặt không rõ vui buồn, không sung mãn cũng chẳng mỏi mệt. Hắn nhìn cô thiếu nữ vừa nhảy lên xe ngồi chễm chệ bên cạnh mình.
- Muốn giám sát bọn ta về tận kho à, tiểu thư?
- Dạ vâng. Phải về tận kho chứ. À mà, bác này…
- Sao?
- Sự kiện sắp tới có lẽ bên cháu sẽ cần vận chuyển rất nhiều chuyến. Bác có nhận làm thêm không?
Danh sách chương