Mười mấy tên áo đen vây hai người vào giữa, bắt mắt nhất chính là vị công tử trẻ tuổi vừa lên tiếng kia, hắn mỉm cười ôn nhu, cẩm y như phát sáng, chỉ nhìn trang phục cùng khí chất cũng đủ biết là vương tôn công tử. Hắn đứng đó, chiết phiến trong tay, thanh nhàn thong dong, phảng phất như những chuyện này không hề liên quan tới hắn vậy.
Đối phương nhanh như vậy đã động thủ, quả là ngoài dự đoán, biết rõ hôm nay không thể thoát thân, Ôn Hải trấn định, cười nhạt nói: “Thì ra là Diệp thiếu chủ của Thiên Tâm, thất kính!”
Diệp Dạ Tâm vuốt cằm nói: “Diệp mỗ cũng đã sớm nghe đại danh của Ôn huynh!” Ánh mắt liếc nhìn Bạch Tiểu Bích.
Chuyện nàng sợ nhất rốt cuộc cũng xảy ra, Bạch Tiểu Bích hoảng sợ, bước đến đứng ngăn trước Ôn Hải nói: “Diệp công tử đã quên chuyện mình đáp ứng với ta rồi sao?”
Diệp Dạ Tâm không nhìn nàng, chuyển sang nhìn Ôn Hải nói: “Ôn huynh xuất thân từ phái Đang Nguyên, hai người chúng ta cũng coi như là đồng đạo!”
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Không chỉ có thế, ta và ngươi cùng đi tìm một người, đều hành sự vì chủ nhân mình mà thôi!”
Diệp Dạ Tâm cười nói: “Diệp mỗ luôn muốn biết chủ nhân thật sự sau lưng Đang Nguyên là ai, mấy ngày gần đây mới đột nhiên hiểu ra một chút, Ôn huynh cũng đang tìm người sao? Theo Diệp mỗ thấy thì lai lịch Ôn huynh dường như không đơn giản!”
Sắc mặt Ôn Hải không đổi nói: “Diệp huynh hoài nghi ta chính là người nọ?”
Diệp Dạ Tâm thản nhiên nói: “Người nọ đến nay còn chưa tới tìm nàng, chỉ có thể lý giải là hắn đã sớm ở bên cạnh nàng rồi.” Nói rồi lại lắc đầu, “Không chỉ có thế, Diệp mỗ còn nhớ tới một chuyện bí mật khác trong cung, chính là chuyện Kính phi cùng Cửu vương chết thảm, Ôn huynh có từng nghe về chuyện này chưa?”
Ôn Hải nhìn hắn nói: “Kính phi vốn là nữ tử nhân gian được Tiên hoàng mang vào cung, đáng tiếc nàng vì khó sinh nên đã mất sớm, sau đó trong cung xảy ra một trận hỏa hoạn, Cửu vương gia táng thân trong biển lửa.”
Diệp Dạ Tâm lại nói: “Nhưng nhân gian có tin đồn, Cửu vương gia được một cung nhân cứu thoát, lặng lẽ đưa ra ngoài cung, từ đó mai danh ẩn tích trong nhân gian.”
Ôn Hải nhìn hắn hỏi: “Ngươi hoài nghi là ta?”
Diệp Dạ Tâm cười nói: “Ôn huynh đến tột cùng là họ Ôn hay họ Tạ, ta cũng không có bằng chứng, nhưng là… để tránh đêm dài lắm mộng, ta không thể làm ngơ được.”
Ôn Hải nhàn nhạt hỏi: “Diệp huynh có tính toán gì không?”
Diệp Dạ Tâm không trả lời, nhìn Bạch Tiểu Bích nói: “Mệnh cách nàng ẩn chứa dị số, mang theo bên người rất dễ gặp nguy hiểm.”
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Diệp huynh hoài nghi ta là người sinh giờ Thìn kia, giữ nàng bên cạnh sẽ thành chuyện tốt, có lẽ nàng thật sự có thể mang chút vận khí tới cho ta?”
Diệp Dạ Tâm chậm rãi đi vào trong vòng cây, mỉm cười nói: “Đã sớm nghe nói Ôn huynh tài nghệ cao cường, hôm nay cả gan muốn lãnh giáo mất chiêu, không biết Ôn huynh có nể mặt không?”
Ôn Hải thản nhien nói: “Ta còn có lựa chọn khác sao?” Lúc hắn lên núi vẫn có người âm thầm đi theo bảo vệ, nhưng hiện tại không thấy một ai xuất hiện, cho thấy bọn họ đã sớm bị khống chế, nếu đối phương đã sớm quyết định, thà rằng giết lầm chứ không chịu bỏ sót thì làm gì có chuyện bỏ qua cho hắn? Diệp Dạ Tâm làm tư thế mời rồi nói: “Mời Ôn huynh!”
“Không được!” Bạch Tiểu Bích sợ hãi, bất chấp lễ nghĩa, lên tiếng khuyên can: “Diệp công tử không cần quá lo lắng, sư phụ ta tuyệt đối không phải Cửu vương gia nào cả, công tử sợ người nhúng tay vào chuyện này sao, chúng ta cũng không muốn nhúng tay vào, nhưng là…”
Không một ai để ý tới nàng.
Chiết phiến trong tay khép lại, không có bất kỳ sự báo trước nào, Diệp Dạ Tâm lấn người về phía trước.
Bạch Tiểu Bích đang muốn ngăn cản, chỉ nghe tiếng gió vang lên bên người, Ôn Hải cũng không thấy tăm hơi đâu cả.
Hai đạo nhân ảnh rất nhanh chạm vào nhau, song phương lấy chiết phiến làm vũ khí. Bạch Tiểu Bích biết cuộc tỷ thí này thập phần hiểm ác, liên quan đến mạng người, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Bạch Tiểu Bích chợt nhớ tới một chuyện, lớn tiếng hét lên nhắc nhở Ôn Hải: “Sư phụ cẩn thận cây quạt, trên đó có cơ quan cùng độc dược!”
Có tiếng người cười khẽ nhưng nàng không biết là ai đang cười cả.
Gió càng lúc càng lớn, tốc độ của hai người nhanh đến nỗi không thể phân biệt được ai với ai cả.
Càng gấp gáp, kết quả càng chậm chạp không hiện ra, Bạch Tiểu Bích nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa muốn cuộc tỷ thí này nhanh kết thúc vừa sợ nó kết thúc. Hắn mang theo nhiều người như vậy, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cho dù Ôn Hải có thắng, hắn thật sự sẽ để hai người đi sao?
Bạch Tiểu Bích đang chìm trong suy nghĩ, một đạo hàn quang đột ngột đánh tới chỗ nàng. Bạch Tiểu Bích theo bản năng lùi lại.
Nhưng một người không luyện võ sao có thể nhanh hơn kiếm được? Trong tình huống chỉ mành treo chuông, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là đâm tới nàng, một thân ảnh bay tới cắt ngang đường kiềm.
Bạch Tiểu Bích mặt cắt không còn giọt máu, thất thanh kêu lên: “Sư phụ, cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy chưởng phong xé gió tới, người trước mặt văng ra, rơi thẳng xuống vách núi đá!
Bạch Tiểu Bích ngơ ngác, không la hét cũng không nhúc nhích, bất động không phản ứng không thể tin được những chuyện phát sinh trước mắt. Nàng không thể nào tin được, hắn vì cứu nàng mà chết! Nàng muốn khóc nhưng lại phát hiện bản thân không thể nào khóc nổi.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Bích nhịn được lao tới vách đá.
Nữ tử áo đen thu kiếm nói: “Thuộc hạ vừa tới, tự tiện xuất thủ, xin thiếu chủ trách phạt!”
Diệp Dạ Tâm giơ tay ngăn nàng ta lại rồi nói: “Thôi, không liên quan tới ngươi!”
Nữ tử áo đen nhìn Bạch Tiểu Bích đứng trên vách đá, cất tiếng hỏi: “Phải xử trí nàng ta thế nào?”
Diệp Dạ Tâm không trả lời, chậm rãi bước đến gần vách đá.
Bạch Tiểu Bích nghe tiếng động, chậm rãi xoay người: “Chuyện Lý gia coi như xong, sư phụ ta cũng không còn để đối nghịch với ngươi nữa, Diệp công tử tính xử trí ta như thế nào?” Sắc mặt nàng không đổi nhìn thẳng vào hắn, đờ đẫn nói: “Giết hay giữ lại? Không biết ta còn giá trị lợi dụng nữa không?”
Diệp Dạ Tâm không trả lời. Xử trí nàng thế nào, hết thảy đều đã có kế hoạch rồi, sẽ không bởi vì bất kỳ ai mà nương tay.
Lần đầu gặp mặt, thấy nàng cửa nát nhà tan, khả ai đáng thương nên mới ra tay nghĩa hiệp. Những lần sau đó tiếp cận cũng chỉ vì mệnh cách khác thường của nàng.
Rõ ràng là rất sợ hãi nhưng lại cố tỏ ra vẻ trấn tĩnh cùng kiên cường, tiểu nha đầu tâm tư linh hoạt thú vị, hắn làm sao không nhận ra được tâm tư của nàng chứ, rõ ràng là đã động tâm với hắn nhưng hết lần này tới lần khác mạnh miệng nói vì báo ân, bị hắn lợi dụng, bị Ôn Hải lợi dụng nhưng vẫn một mực hi vọng ở hai người bọn họ, thật là một nha đầu ngốc!
Diệp Dạ Tâm phất tay ra hiệu cho nữ tử áo đen lui xuống, khẽ thở dài nói: “Dọa đến ngươi rồi, tới đây, theo ta trở về!”
Bạch Tiểu Bích nghe vậy cũng không tỏ ý vui mừng, chỉ cười nói: “Còn tưởng rằng Diệp công tử thấy ta tội nghiệp mà giơ cao đánh khẽ, hóa ra là muốn giữ ta lại bên người, tiếp tục giúp ngươi dẫn dụ người sinh giờ Thình kia ra sao?”
Diệp Dạ Tâm không phủ nhận, giọng nói vẫn nhân nhượng như ngày nào: “Tới đây, ta sẽ không giết ngươi!”
Nàng lắc đầu nói: “Nếu ta không đi theo ngươi?”
Hắn im lặng không lên tiếng, ý tứ rất rõ ràng, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Bạch Tiểu Bích nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, lắc đầu, lớn gan thừa nhận: “Mỗi một lần ta xảy ra chuyện đều là được ngươi cứu, ta cũng có chút thích ngươi, nhưng như vậy thì sao? Người lợi dụng ta chính là ngươi, người giết sư phụ ta cũng là người, muốn bắt ta về nhốt lại cũng là ngươi, có phải ngươi đang chê cười ta si tâm vọng tưởng, có mắt không tròng?”
Hắn không nhịn được cười, chậm rãi bước đến gần nàng nói: “Theo ta trở về!”
Nàng vẫn không nhúc nhích: “Trở về để ngươi nhốt ta lại sao?”
“Làm sao như vậy được?”
“Ta còn có thể tin ngươi sao?”
Diệp Dạ Tâm dừng bước, ôn nhu nói: “Hôm nay ngươi chỉ có thể tin ở ta, chẳng lẽ ta đối với ngươi không tốt bắng hắn?”
“Nhưng người cứu ta chính là hắn, từ đầu đến cuối ngươi đều lợi dụng ta, lợi dụng ta đi tìm người sinh giờ Thìn kia,” nói nàng thương tâm, không bằng nói nàng đang tuyệt vọng thì đúng hơn. Bạch Tiểu Bích không nhìn hắn nói, “Cho dù ngươi không chê cười thì ta cũng tự chê cười chính mình, đã biết ngươi không từ thủ đoạn nào hại người, lại còn muốn tin tưởng ngươi, còn cho rằng ngươi thật lòng đối tốt với ta, nhưng hôm nay, ta sẽ không để ngươi lợi dụng nữa, các ngươi ai cũng đừng nghĩ lợi dụng ta.”
“Tiểu nha đầu!” Diệp Dạ Tâm biến sắc, phi thân tới vách đá.
Vách đá sâu hun hút, sương mờ che kín, đâu còn bóng dáng của nàng!
Diệp Dạ Tâm chậm rãi thu tay lại, cúi đầu nhìn xuống vách núi, im lặng không nói. Đã quen lợi dụng người khác làm việc thay mình, vậy mà tới lượt nàng lại có chút không đành lòng, hắn chưa từng nghĩ nàng lại có dũng khí như vậy.
Nữ tử áo đen lên tiếng gọi: “Thiếu chủ!”
Diệp Dạ Tâm hoàn hồn, quay người hỏi: “Nhận được tin?”
Nữ tử áo đen do dự một chút rồi nói: “Chủ công vừa mới gửi tin, nói thiếu chủ không cần lo lắng về chuyện Cửu vương gia, chuyện năm đó là chủ công đích thân xử lý.” Thấy hắn im lặng không nói, nàng ta vội nói thêm: “Họ Ôn kia dù sao cũng không nên giữ lại, thiếu chủ xử trí như vậy rất hợp lý.”
“Viết thư nói cho lão nhân gia ngài, có thể khởi sự được rồi,” hắn không nhìn nàng ta mà quay đầu nhìn những người còn lại, thản nhiên nói: “Đi xuống tìm cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Bạch Tiểu Bích vừa rớt xuống, nước từ bốn phía lập tức bao lấy nàng, tràn vào mũi miệng, cảm giác khó thở ập tới, lồng ngực bị đè ép muốn vỡ tung, trong lúc cận kề với cái chết, Bạch Tiểu Bích mới phát hiện, hóa ra chết cũng không dễ dàng gì. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chết lại đáng sợ như vậy, hành hạ thể xác so với tuyệt vọng càng khó có thể chịu đựng được, nàng không thể ngờ trước khi chết lại phải chịu thống khổ như thế!
Bạch Tiểu Bích vạn lần khó chịu, cánh tay quơ loạn trong nước.
Đột nhiên, tay nàng tóm được vật gì đó, cảm giác thô ráp giống như là gốc cây?
Trải qua hành hạ về thể xác, ý muốn được sống mãnh liệt dâng lên, hoặc là do bản năng sinh tồn, nàng liều mạng tóm chặt lấy gốc cây, muốn ngoi lên hít thở không khí. Chỉ cần ngoi lên mặt nước là mọi chuyện sẽ ổn thôi…
Bất chợt, một cánh tay không biết từ đâu vươn tới nắm chặt cánh tay trái của nàng, khí lực mạnh đến nỗi khiến nàng thiếu chút nữa bị kéo xuống lại, người nọ cũng đang chật vật đối kháng với dòng nước chảy xiết, giãy dụa mong được sống.
Bạch Tiểu Bích nào có tâm tư mà nghĩ nhiều, càng lúc càng cảm thấy khó thở, ý nghĩ duy nhất trong đầu nàng lúc này là… không bao giờ muốn chịu loại hành hạ như thế này lần nữa…
Hai tay ôm chặt lấy gốc cây kia như thể ôm cây cứu mạng, chết cũng không chịu buông tay, thống khổ giãy dụa muốn ngoi lên…
Đột nhiên, nàng cảm thấy gốc cây kia mềm mại hơn cả, phảng phất như da thịt con người, lại còn có hơi ấm…
Bạch Tiểu Bích mở bừng mắt.
Sơn động âm u, chung quanh là nham thạch đã nguội lạnh.
Nàng chưa chết sao? Bạch Tiểu Bích ngồi bật dậy, trong giây lát liền cảm thấy dạ dày vô cùng khó chịu, nghiêng người nôn ra mấy ngụm nước.
Tay, tay nàng vừa rồi…
Bạch Tiểu Bích kinh hãi quay đầu nhìn lại mới phát hiện bên cạnh còn một người nữa, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, sống mũi kiên định khiến khí thế trên người hắn không giảm đi chút nào.
Mà giờ phút này, tay nàng đang nắm một tay của hắn, tay kia nắm chặt chiết phiến vẫn khép lại.
Giọng Bạch Tiểu Bích khàn đi, thử lên tiếng dò xét: “Sư phụ?”
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Bạch Tiểu Bích rất nhanh phản ứng lại, bàn tay hắn nóng đến dọa người, cho thấy hắn vẫn còn sống, thập phần mừng rỡ đưa tay lên sờ trán hắn, quả nhiên nóng đến đáng sợ. Bạch Tiểu Bích nhất thời bối rối, không biết nên làm thế nào cho tốt.
Làm thế nào hạ nhiệt cho hắn bây giờ? Bạch Tiểu Bích nghĩ nghĩ rồi quyết định đặt tay mình lên trán Ôn Hải.
Ôn Hải cảm nhận được cơn lạnh, khẽ giật giật ngón tay.
Người trước mặt này cũng từng lợi dụng nàng, sở dĩ nàng có dũng khí nhảy xuống theo, không thể phủ nhận, có một nửa duyên cớ là do quá thất vọng về người kia, phần còn lại chính là cảm kích hắn, lúc kiếm của nữ tử áo đen kia đâm tới, hắn không để ý an nguy chắn cho nàng, coi như hắn thật lòng khi nói: “Sau này xong chuyện, vi sư cũng sẽ không bỏ lại đồ nhi!”.
Mặc dù không cứu nàng thì hắn cũng chưa chắc chạy thoát, nhưng hắn bất chấp an nguy khiến nàng cảm động.
Bạch Tiểu Bích ngây ngốc một hồi lâu mới phát hiện bên tai có tiếng nước chảy, nghĩ tới hai người có thể còn ở trong núi cho nên vội vàng đứng dậy, ra ngoài xem xét.
Cửa động bị cây cỏ che lấp, ánh sáng le lói, nàng vốn tưởng trời đã tối, không ngờ ra ngoài nhìn ánh mặt trời le lói mới phát hiện mới qua buổi trưa.
Mặt sông phẳng lặng, nước ở đây chảy không xiết lắm, không giống với hồ Thanh Long chút nào. Xem ra là do sợ những người kia đi tìm nên hắn đã không quản đêm tối đưa nàng đến đây, đến lúc kiệt sức lại bị vết thương hành hạ nên mới hôn mê.
Chắc người kia cũng nghĩ là bọn họ đã táng thân nơi đáy hồ rồi.
Chỗ lạnh lẽo này không thích hợp cho người bệnh ở lâu, tình hình của hắn bây giờ không ổn chút nào, nếu không được chuẩn trị cùng uống thuốc nhất định sẽ nguy hiểm tới tình mạng. Bạch Tiểu Bích để ý thấy trên sông có thuyền đánh cá.
Đối phương nhanh như vậy đã động thủ, quả là ngoài dự đoán, biết rõ hôm nay không thể thoát thân, Ôn Hải trấn định, cười nhạt nói: “Thì ra là Diệp thiếu chủ của Thiên Tâm, thất kính!”
Diệp Dạ Tâm vuốt cằm nói: “Diệp mỗ cũng đã sớm nghe đại danh của Ôn huynh!” Ánh mắt liếc nhìn Bạch Tiểu Bích.
Chuyện nàng sợ nhất rốt cuộc cũng xảy ra, Bạch Tiểu Bích hoảng sợ, bước đến đứng ngăn trước Ôn Hải nói: “Diệp công tử đã quên chuyện mình đáp ứng với ta rồi sao?”
Diệp Dạ Tâm không nhìn nàng, chuyển sang nhìn Ôn Hải nói: “Ôn huynh xuất thân từ phái Đang Nguyên, hai người chúng ta cũng coi như là đồng đạo!”
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Không chỉ có thế, ta và ngươi cùng đi tìm một người, đều hành sự vì chủ nhân mình mà thôi!”
Diệp Dạ Tâm cười nói: “Diệp mỗ luôn muốn biết chủ nhân thật sự sau lưng Đang Nguyên là ai, mấy ngày gần đây mới đột nhiên hiểu ra một chút, Ôn huynh cũng đang tìm người sao? Theo Diệp mỗ thấy thì lai lịch Ôn huynh dường như không đơn giản!”
Sắc mặt Ôn Hải không đổi nói: “Diệp huynh hoài nghi ta chính là người nọ?”
Diệp Dạ Tâm thản nhiên nói: “Người nọ đến nay còn chưa tới tìm nàng, chỉ có thể lý giải là hắn đã sớm ở bên cạnh nàng rồi.” Nói rồi lại lắc đầu, “Không chỉ có thế, Diệp mỗ còn nhớ tới một chuyện bí mật khác trong cung, chính là chuyện Kính phi cùng Cửu vương chết thảm, Ôn huynh có từng nghe về chuyện này chưa?”
Ôn Hải nhìn hắn nói: “Kính phi vốn là nữ tử nhân gian được Tiên hoàng mang vào cung, đáng tiếc nàng vì khó sinh nên đã mất sớm, sau đó trong cung xảy ra một trận hỏa hoạn, Cửu vương gia táng thân trong biển lửa.”
Diệp Dạ Tâm lại nói: “Nhưng nhân gian có tin đồn, Cửu vương gia được một cung nhân cứu thoát, lặng lẽ đưa ra ngoài cung, từ đó mai danh ẩn tích trong nhân gian.”
Ôn Hải nhìn hắn hỏi: “Ngươi hoài nghi là ta?”
Diệp Dạ Tâm cười nói: “Ôn huynh đến tột cùng là họ Ôn hay họ Tạ, ta cũng không có bằng chứng, nhưng là… để tránh đêm dài lắm mộng, ta không thể làm ngơ được.”
Ôn Hải nhàn nhạt hỏi: “Diệp huynh có tính toán gì không?”
Diệp Dạ Tâm không trả lời, nhìn Bạch Tiểu Bích nói: “Mệnh cách nàng ẩn chứa dị số, mang theo bên người rất dễ gặp nguy hiểm.”
Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Diệp huynh hoài nghi ta là người sinh giờ Thìn kia, giữ nàng bên cạnh sẽ thành chuyện tốt, có lẽ nàng thật sự có thể mang chút vận khí tới cho ta?”
Diệp Dạ Tâm chậm rãi đi vào trong vòng cây, mỉm cười nói: “Đã sớm nghe nói Ôn huynh tài nghệ cao cường, hôm nay cả gan muốn lãnh giáo mất chiêu, không biết Ôn huynh có nể mặt không?”
Ôn Hải thản nhien nói: “Ta còn có lựa chọn khác sao?” Lúc hắn lên núi vẫn có người âm thầm đi theo bảo vệ, nhưng hiện tại không thấy một ai xuất hiện, cho thấy bọn họ đã sớm bị khống chế, nếu đối phương đã sớm quyết định, thà rằng giết lầm chứ không chịu bỏ sót thì làm gì có chuyện bỏ qua cho hắn? Diệp Dạ Tâm làm tư thế mời rồi nói: “Mời Ôn huynh!”
“Không được!” Bạch Tiểu Bích sợ hãi, bất chấp lễ nghĩa, lên tiếng khuyên can: “Diệp công tử không cần quá lo lắng, sư phụ ta tuyệt đối không phải Cửu vương gia nào cả, công tử sợ người nhúng tay vào chuyện này sao, chúng ta cũng không muốn nhúng tay vào, nhưng là…”
Không một ai để ý tới nàng.
Chiết phiến trong tay khép lại, không có bất kỳ sự báo trước nào, Diệp Dạ Tâm lấn người về phía trước.
Bạch Tiểu Bích đang muốn ngăn cản, chỉ nghe tiếng gió vang lên bên người, Ôn Hải cũng không thấy tăm hơi đâu cả.
Hai đạo nhân ảnh rất nhanh chạm vào nhau, song phương lấy chiết phiến làm vũ khí. Bạch Tiểu Bích biết cuộc tỷ thí này thập phần hiểm ác, liên quan đến mạng người, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Bạch Tiểu Bích chợt nhớ tới một chuyện, lớn tiếng hét lên nhắc nhở Ôn Hải: “Sư phụ cẩn thận cây quạt, trên đó có cơ quan cùng độc dược!”
Có tiếng người cười khẽ nhưng nàng không biết là ai đang cười cả.
Gió càng lúc càng lớn, tốc độ của hai người nhanh đến nỗi không thể phân biệt được ai với ai cả.
Càng gấp gáp, kết quả càng chậm chạp không hiện ra, Bạch Tiểu Bích nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, vừa muốn cuộc tỷ thí này nhanh kết thúc vừa sợ nó kết thúc. Hắn mang theo nhiều người như vậy, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cho dù Ôn Hải có thắng, hắn thật sự sẽ để hai người đi sao?
Bạch Tiểu Bích đang chìm trong suy nghĩ, một đạo hàn quang đột ngột đánh tới chỗ nàng. Bạch Tiểu Bích theo bản năng lùi lại.
Nhưng một người không luyện võ sao có thể nhanh hơn kiếm được? Trong tình huống chỉ mành treo chuông, chỉ còn một chút xíu nữa thôi là đâm tới nàng, một thân ảnh bay tới cắt ngang đường kiềm.
Bạch Tiểu Bích mặt cắt không còn giọt máu, thất thanh kêu lên: “Sư phụ, cẩn thận!”
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy chưởng phong xé gió tới, người trước mặt văng ra, rơi thẳng xuống vách núi đá!
Bạch Tiểu Bích ngơ ngác, không la hét cũng không nhúc nhích, bất động không phản ứng không thể tin được những chuyện phát sinh trước mắt. Nàng không thể nào tin được, hắn vì cứu nàng mà chết! Nàng muốn khóc nhưng lại phát hiện bản thân không thể nào khóc nổi.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Bích nhịn được lao tới vách đá.
Nữ tử áo đen thu kiếm nói: “Thuộc hạ vừa tới, tự tiện xuất thủ, xin thiếu chủ trách phạt!”
Diệp Dạ Tâm giơ tay ngăn nàng ta lại rồi nói: “Thôi, không liên quan tới ngươi!”
Nữ tử áo đen nhìn Bạch Tiểu Bích đứng trên vách đá, cất tiếng hỏi: “Phải xử trí nàng ta thế nào?”
Diệp Dạ Tâm không trả lời, chậm rãi bước đến gần vách đá.
Bạch Tiểu Bích nghe tiếng động, chậm rãi xoay người: “Chuyện Lý gia coi như xong, sư phụ ta cũng không còn để đối nghịch với ngươi nữa, Diệp công tử tính xử trí ta như thế nào?” Sắc mặt nàng không đổi nhìn thẳng vào hắn, đờ đẫn nói: “Giết hay giữ lại? Không biết ta còn giá trị lợi dụng nữa không?”
Diệp Dạ Tâm không trả lời. Xử trí nàng thế nào, hết thảy đều đã có kế hoạch rồi, sẽ không bởi vì bất kỳ ai mà nương tay.
Lần đầu gặp mặt, thấy nàng cửa nát nhà tan, khả ai đáng thương nên mới ra tay nghĩa hiệp. Những lần sau đó tiếp cận cũng chỉ vì mệnh cách khác thường của nàng.
Rõ ràng là rất sợ hãi nhưng lại cố tỏ ra vẻ trấn tĩnh cùng kiên cường, tiểu nha đầu tâm tư linh hoạt thú vị, hắn làm sao không nhận ra được tâm tư của nàng chứ, rõ ràng là đã động tâm với hắn nhưng hết lần này tới lần khác mạnh miệng nói vì báo ân, bị hắn lợi dụng, bị Ôn Hải lợi dụng nhưng vẫn một mực hi vọng ở hai người bọn họ, thật là một nha đầu ngốc!
Diệp Dạ Tâm phất tay ra hiệu cho nữ tử áo đen lui xuống, khẽ thở dài nói: “Dọa đến ngươi rồi, tới đây, theo ta trở về!”
Bạch Tiểu Bích nghe vậy cũng không tỏ ý vui mừng, chỉ cười nói: “Còn tưởng rằng Diệp công tử thấy ta tội nghiệp mà giơ cao đánh khẽ, hóa ra là muốn giữ ta lại bên người, tiếp tục giúp ngươi dẫn dụ người sinh giờ Thình kia ra sao?”
Diệp Dạ Tâm không phủ nhận, giọng nói vẫn nhân nhượng như ngày nào: “Tới đây, ta sẽ không giết ngươi!”
Nàng lắc đầu nói: “Nếu ta không đi theo ngươi?”
Hắn im lặng không lên tiếng, ý tứ rất rõ ràng, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Bạch Tiểu Bích nhìn gương mặt quen thuộc trước mắt, lắc đầu, lớn gan thừa nhận: “Mỗi một lần ta xảy ra chuyện đều là được ngươi cứu, ta cũng có chút thích ngươi, nhưng như vậy thì sao? Người lợi dụng ta chính là ngươi, người giết sư phụ ta cũng là người, muốn bắt ta về nhốt lại cũng là ngươi, có phải ngươi đang chê cười ta si tâm vọng tưởng, có mắt không tròng?”
Hắn không nhịn được cười, chậm rãi bước đến gần nàng nói: “Theo ta trở về!”
Nàng vẫn không nhúc nhích: “Trở về để ngươi nhốt ta lại sao?”
“Làm sao như vậy được?”
“Ta còn có thể tin ngươi sao?”
Diệp Dạ Tâm dừng bước, ôn nhu nói: “Hôm nay ngươi chỉ có thể tin ở ta, chẳng lẽ ta đối với ngươi không tốt bắng hắn?”
“Nhưng người cứu ta chính là hắn, từ đầu đến cuối ngươi đều lợi dụng ta, lợi dụng ta đi tìm người sinh giờ Thìn kia,” nói nàng thương tâm, không bằng nói nàng đang tuyệt vọng thì đúng hơn. Bạch Tiểu Bích không nhìn hắn nói, “Cho dù ngươi không chê cười thì ta cũng tự chê cười chính mình, đã biết ngươi không từ thủ đoạn nào hại người, lại còn muốn tin tưởng ngươi, còn cho rằng ngươi thật lòng đối tốt với ta, nhưng hôm nay, ta sẽ không để ngươi lợi dụng nữa, các ngươi ai cũng đừng nghĩ lợi dụng ta.”
“Tiểu nha đầu!” Diệp Dạ Tâm biến sắc, phi thân tới vách đá.
Vách đá sâu hun hút, sương mờ che kín, đâu còn bóng dáng của nàng!
Diệp Dạ Tâm chậm rãi thu tay lại, cúi đầu nhìn xuống vách núi, im lặng không nói. Đã quen lợi dụng người khác làm việc thay mình, vậy mà tới lượt nàng lại có chút không đành lòng, hắn chưa từng nghĩ nàng lại có dũng khí như vậy.
Nữ tử áo đen lên tiếng gọi: “Thiếu chủ!”
Diệp Dạ Tâm hoàn hồn, quay người hỏi: “Nhận được tin?”
Nữ tử áo đen do dự một chút rồi nói: “Chủ công vừa mới gửi tin, nói thiếu chủ không cần lo lắng về chuyện Cửu vương gia, chuyện năm đó là chủ công đích thân xử lý.” Thấy hắn im lặng không nói, nàng ta vội nói thêm: “Họ Ôn kia dù sao cũng không nên giữ lại, thiếu chủ xử trí như vậy rất hợp lý.”
“Viết thư nói cho lão nhân gia ngài, có thể khởi sự được rồi,” hắn không nhìn nàng ta mà quay đầu nhìn những người còn lại, thản nhiên nói: “Đi xuống tìm cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”
Bạch Tiểu Bích vừa rớt xuống, nước từ bốn phía lập tức bao lấy nàng, tràn vào mũi miệng, cảm giác khó thở ập tới, lồng ngực bị đè ép muốn vỡ tung, trong lúc cận kề với cái chết, Bạch Tiểu Bích mới phát hiện, hóa ra chết cũng không dễ dàng gì. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới chết lại đáng sợ như vậy, hành hạ thể xác so với tuyệt vọng càng khó có thể chịu đựng được, nàng không thể ngờ trước khi chết lại phải chịu thống khổ như thế!
Bạch Tiểu Bích vạn lần khó chịu, cánh tay quơ loạn trong nước.
Đột nhiên, tay nàng tóm được vật gì đó, cảm giác thô ráp giống như là gốc cây?
Trải qua hành hạ về thể xác, ý muốn được sống mãnh liệt dâng lên, hoặc là do bản năng sinh tồn, nàng liều mạng tóm chặt lấy gốc cây, muốn ngoi lên hít thở không khí. Chỉ cần ngoi lên mặt nước là mọi chuyện sẽ ổn thôi…
Bất chợt, một cánh tay không biết từ đâu vươn tới nắm chặt cánh tay trái của nàng, khí lực mạnh đến nỗi khiến nàng thiếu chút nữa bị kéo xuống lại, người nọ cũng đang chật vật đối kháng với dòng nước chảy xiết, giãy dụa mong được sống.
Bạch Tiểu Bích nào có tâm tư mà nghĩ nhiều, càng lúc càng cảm thấy khó thở, ý nghĩ duy nhất trong đầu nàng lúc này là… không bao giờ muốn chịu loại hành hạ như thế này lần nữa…
Hai tay ôm chặt lấy gốc cây kia như thể ôm cây cứu mạng, chết cũng không chịu buông tay, thống khổ giãy dụa muốn ngoi lên…
Đột nhiên, nàng cảm thấy gốc cây kia mềm mại hơn cả, phảng phất như da thịt con người, lại còn có hơi ấm…
Bạch Tiểu Bích mở bừng mắt.
Sơn động âm u, chung quanh là nham thạch đã nguội lạnh.
Nàng chưa chết sao? Bạch Tiểu Bích ngồi bật dậy, trong giây lát liền cảm thấy dạ dày vô cùng khó chịu, nghiêng người nôn ra mấy ngụm nước.
Tay, tay nàng vừa rồi…
Bạch Tiểu Bích kinh hãi quay đầu nhìn lại mới phát hiện bên cạnh còn một người nữa, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, sống mũi kiên định khiến khí thế trên người hắn không giảm đi chút nào.
Mà giờ phút này, tay nàng đang nắm một tay của hắn, tay kia nắm chặt chiết phiến vẫn khép lại.
Giọng Bạch Tiểu Bích khàn đi, thử lên tiếng dò xét: “Sư phụ?”
Hắn vẫn không nhúc nhích.
Bạch Tiểu Bích rất nhanh phản ứng lại, bàn tay hắn nóng đến dọa người, cho thấy hắn vẫn còn sống, thập phần mừng rỡ đưa tay lên sờ trán hắn, quả nhiên nóng đến đáng sợ. Bạch Tiểu Bích nhất thời bối rối, không biết nên làm thế nào cho tốt.
Làm thế nào hạ nhiệt cho hắn bây giờ? Bạch Tiểu Bích nghĩ nghĩ rồi quyết định đặt tay mình lên trán Ôn Hải.
Ôn Hải cảm nhận được cơn lạnh, khẽ giật giật ngón tay.
Người trước mặt này cũng từng lợi dụng nàng, sở dĩ nàng có dũng khí nhảy xuống theo, không thể phủ nhận, có một nửa duyên cớ là do quá thất vọng về người kia, phần còn lại chính là cảm kích hắn, lúc kiếm của nữ tử áo đen kia đâm tới, hắn không để ý an nguy chắn cho nàng, coi như hắn thật lòng khi nói: “Sau này xong chuyện, vi sư cũng sẽ không bỏ lại đồ nhi!”.
Mặc dù không cứu nàng thì hắn cũng chưa chắc chạy thoát, nhưng hắn bất chấp an nguy khiến nàng cảm động.
Bạch Tiểu Bích ngây ngốc một hồi lâu mới phát hiện bên tai có tiếng nước chảy, nghĩ tới hai người có thể còn ở trong núi cho nên vội vàng đứng dậy, ra ngoài xem xét.
Cửa động bị cây cỏ che lấp, ánh sáng le lói, nàng vốn tưởng trời đã tối, không ngờ ra ngoài nhìn ánh mặt trời le lói mới phát hiện mới qua buổi trưa.
Mặt sông phẳng lặng, nước ở đây chảy không xiết lắm, không giống với hồ Thanh Long chút nào. Xem ra là do sợ những người kia đi tìm nên hắn đã không quản đêm tối đưa nàng đến đây, đến lúc kiệt sức lại bị vết thương hành hạ nên mới hôn mê.
Chắc người kia cũng nghĩ là bọn họ đã táng thân nơi đáy hồ rồi.
Chỗ lạnh lẽo này không thích hợp cho người bệnh ở lâu, tình hình của hắn bây giờ không ổn chút nào, nếu không được chuẩn trị cùng uống thuốc nhất định sẽ nguy hiểm tới tình mạng. Bạch Tiểu Bích để ý thấy trên sông có thuyền đánh cá.
Danh sách chương