Editor: Vivi
Ngày mai là ngày đầu tiên thi vòng đầu của kỳ thi xuân, một chút nóng ran chạy toán loạn trong người, Ninh Thải Nhi nằm trên giường, lăn lộn khó ngủ, tùy tiện khoác thêm áo ngoài, đi bộ trên hàng lang làm bằng gỗ lim.
Vài chiếc giấy đèn trắng treo lơ lửng, hé ra từng chùm ánh sáng trắng nhạt, làm nổi bật màn đêm thê lương đen như mực. Màn đêm u tĩnh thâm trầm, lqddường như tự đặt nó vào trong ngôi chùa cổ âm u.
Phật viết, tất cả mọi thứ, như cơn mộng, như sương cũng như sét, nên nhìn nhận chúng như thế.
Cái gọi là người quỷ không cùng đường, qua lại một chút với người ở Lan Nhược lqd Tự, không phải cũng giống như sương cũng như sét hay sao? Cũng sạch sẽ như hương thơm mặt ngọt, khi dừng sẽ khát, nếu như sấm sét khiến lqd nàng sợ hãi. Cũng không biết hắn có làm theo cam kết hay không, không hề nhúng tay vào chuyện khoa cử.
Ninh Thải Nhi cô độc đứng trong gió đêm, dần dần cảm thấy rét lạnh, đang muốn về phòng nghỉ ngơi, chợt nghe thấy âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng gọi tình mê hoặc trong ngày xuân của mèo hoang.
Những bụi hoa hình tròn quây chằng chịu ngoài hành lang, rực rỡ vươn mình như muốn che giấu nơi phát ra âm thanh, Ninh Thải Nhi tò mò nhìn qua cành hoa, trong phút chốc, cảnh xuân hiện ra.
Chỉ thấy, quần áo mỏng manh treo xộc xệch trên người thiếu nữ, cưỡi trên háng nam nhân, ngẩng đầu lên trời, thân thể mềm mại nhún nhẩy.
Cự vật đỏ tím ẩn hiện dưới bờ mông trắng như tuyết, nhiều lần đâm vào toàn bộ rồi lại nhanh chóng rút ra, đâm chọc, kéo ra ra từng dòng chất lỏng óng ánh, dính vào nơi giao hợp của hai người.
Nam nhân không nhìn rõ mặt, eo ếch bất ngờ đâm vào nơi sâu nhất của thiếu nữ. Cả người thiếu nữ giống như lâm vào trại thái co giật, giữa hai chân trào ra dương tinh nồng đậm, sức lực như bị rút cạn, ngã lên người nam nhân.
Nam nhân khẽ vuốt sống lưng thiếu nữ: "Minh Châu, về phòng chờ ta."
Thiếu nữ mềm mại cất tiếng: "Tuân lệnh, thiếu gia."
Có lẽ là công tử Lý phủ nhưng Lý đại nhân từng nói con trai hắn bệnh tật yếu ớt, lại vào lúc đêm hôm khuya khoắc, ở chỗ này triền miên, hứng thú thật là khác biệt.
Lý công tử ho khan mấy tiếng, như cỏ lau run rẩy trong gió, khiến người khác dâng trào cảm xúc thương hại.
Một lúc lâu, tiếng ho tê tâm liệt phế dừng lại, Lý công tử yếu ớt thở dài: "Tiểu Đạo Sĩ, xem kịch lâu rồi, còn muốn trốn tới khi nào?"
Ninh Thải Nhi rùng mình, thì ra mình đã bi phát hiện ra từ lâu rồi, nhưng tại sao nàng lại ngu như vậy, đối phương vừa mới nói có một câu nàng đã lòi đuôi ra rồi.
Nàng kiễng chân lên, đi nhanh như mèo, lặng lẽ đi về phòng ngủ, nhưng tại sau lại có người đứng từ phía sau kéo đai lưng của nàng.
"Sao lại trốn thế, Tiểu Đạo Sĩ, bản thiếu gia không ăn ngươi đâu." Giọng nói truyền tới từ sau lưng nàng, Ninh Thải Nhi sợ hãi không dám nhúc nhích.
Lý công tử tới gần cổ nàng, hít một hơi thật sâu: "Mùi hương trên người ngươi, thật thơm."
Ninh Thải Nhi giật thót, đẩy mạnh hắn, lảo đảo chạy đi.
Lý công tử nhìn bóng lưng nàng từ xa, đôi mắt hiện lên sự dâm tà, liếm khóe môi.
"Chắc chắn mùi vị không tệ đâu."
Ninh Thải Nhi chạy trở về phòng ngủ, thở gấp vô cùng vất vả, thấy lá bùa màu vàng dán trên cánh cửa, chữ viết siêu siêu vẹo vẹo, vừa nhìn đã biết là Hề Phong viết.
Trong lúc giật mình mới nhớ ra hắn từng cảnh cáo mình, nửa đêm không được đi ra khỏi lqd phòng, lúc ấy Ninh Thải Nhi không để ý, có lẽ hắn cũng không nghĩ là nàng không tin hắn.
Lễ bộ bố trí nơi thi ở Đại Phủ, hôm sau, lúc trời còn chưa sáng, ngoài cửa phủ đã có hơn trăm thí sinh xếp hàng. Mười mấy Ngự sử coi thi đứng rải rác ở bên trong và bên ngoài, gọi đến tên thí sinh nào, người đó mới được vào bên trong.
Ninh Thải Nhi chỉ có thể chen chúc trong đám người, đợi vào bàn thi, vô ý nhìn thấy bóng dáng của Lý công tử và Lý đại nhân.
Lý công tử cầm khăn lụa che miệng, ho khan không ngừng. Lý đại nhân lo lắng vỗ lưng cho hắn, mở miệng nói vài câu giống như đang nhẹ nhàng an ủi.
Cuối cùng cũng đến lượt Ninh Thải Nhi vào sân, Ngự sử đứng ở cửa yêu cầu kiểm tra văn điệp, kiểm tra xem nàng có đi thi hộ hay không.
Ngự sử nhìn ngực nàng: "Sao to thế, có phải giấu giấy ở trong không hả?"
Sáng sớm, Ninh Thải Nhi vội vàng thức dậy, vải quấn ngực không bó chặt, hơi đội lên một chút, không ngờ bị Ngự sử phát hiện.
Ninh Thải Nhi giữ vững bình tĩnh: "Đại nhân, hôm qua ra cửa đâm vào tảng đá lớn, ngực mới sưng to như vậy."
Làm sao Ngự sử lại nghe nàng chứ, lạnh lùng nói: "Cởi áo, kiểm tra một lần."
Trán Ninh Thải Nhi vã mồ hôi lạnh, cắn răng nói: "Tiểu nhân không giấu đồ rối loạn kỉ cương."
Ngự sử tức giận: "Dám to gan không nghe lời quan giám thị, trong đó chắc chắn có gì đó mờ ám."
Thấy Ngự sử vươn tay về phía nàng, theo bản năng Ninh Thải Nhi lui về sau trốn.
Đúng lúc này, một trận gió lạnh thổi qua, Ngự sử hắt hơi một cái.
Ngự sử híp mắt hít mũi, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Ninh Thải Nhi: "Đứng lỳ ở đây làm gì, còn không mau vào bàn."
Ninh Thải Nhi vâng một tiếng, tỏ vẻ xun xoe rời đi.
Ngày đầu kỳ thi xuân, đề phòng rối kỉ cương, thí sinh phải ngồi trong phòng riêng làm bài thi, lqd thí sinh không được mang theo bất kỳ thứ gì, ngay cả bút cũng do Ngự sử phát cho. Nếu thí sinh có chuyện gì bất tiện, phải gõ cửa vài lần, Ngự sử coi thi mới mở cửa.
Bút lông so với bút thường còn tinh xảo hơn, cán bút khắn hình trúc xanh, lông bút làm từ nguyên lqd liệu trân quý như lông sói với lông dê, viết trên giấy viết vô cùng trơn tru. Ngày thứ hai thi 《 Luận Ngữ 》, 《 Mạnh Tử 》, 《 Lễ Thư 》 tất cả ba đạo, đối với Ninh Thải Nhi cũng là khó khăn lớn.
Ninh Thải Nhi nâng bút làm bài thi, bút lông lại giống như không nghe sai bảo, cho dù nàng dùng bao nhiêu lực, cũng không viết được một chữ.
Lúc Ninh Thải Nhi trờ tay không kịp, bỗng nhiên, tiếng cười trêu tức vang lên: "Thải Nhi, tay nàng ướt quá kìa, khẩn trương quá mất thôi."
Giọng vô cùng trầm thấp hấp dẫn, lười biếng vang lên từ phòng bên cạnh, là cơn ác mộng day dưa với nàng suốt mấy ngày liền.
Tim Ninh Thải Nhi run lên, cẩn thận nhìn bốn phía: "Thiên Quyết, ngươi ở đâu?"
Giọng nói của hắn lại vang lên: "Không cần nhìn, ta ở trong lòng nàng."
Ninh Thải Nhi ngạc nhiên đặt bút lông xuống, mực nước vẩy lung tung trên giấy trắng như tuyết, bôi loạn nên khiến tờ giất nát bét đen sì.
Danh sách chương