Editor: Vivi

Hai tay Ninh Thải Nhi ôm chặt cổ hắn, phồng má nói: "Sau này chàng chính là người của ta, không cho phép ức hiếp ta như trước, ta nói cái gì cũng phải nghe lời ta."

Thiên Quyết công tử nắm cằm nàng, khóa chặt đôi mắt như ngọc lưu ly đen: "Vật nhỏ, nàng đang tính toán gì đấy hả?"

Ninh Thải Nhi thấy hắn không chịu nghe lời, định sắc dụ một phen, tới gần cổ của nam nhân, đưa lưỡi khẽ liếm hầu kết tinh sảo, khẽ thì thầm: "Rốt cuộc chàng có đồng ý không, có đồng ý không?"

Hầu kết của hắn lên xuống nhấp nhô, giọng nói khàn khàn mê người: "Trước tiên để cho ta ăn nàng, ta sẽ suy nghĩ thêm một chút xem nên cho ai làm chủ."

Ninh Thải Nhi còn lâu mới đồng ý cho hắn có quyền quyết định, nàng tách hai chân, ngồi lên đùi hắn, khẽ cắn đôi môi mỏng khêu gợi: "Ta ăn chàng mới giống người bình thường, hôm nay đến lượt ta chơi với chàng!"

Ai bảo hắn luôn tỏ vẻ cố chấp với nàng, không cho hắn biết một chút sự lợi của nàng, thì từ nay về sau, ngày ngày nàng sẽ bị hắn đè ở dưới mất thôi.

Ninh Thải Nhi làm cho hắn đóng vai tiểu quan, giật tung nút áo của hắn, phanh áo ra để lộ lồng ngực to lớn, giống đồi núi băng băng lao xuống đồng bằng tới đúng vùng bụng hở ra của cơ thể.

Hô hấp của Ninh Thải Nhi  hơi chậm lại, có cảm giác ngựa hoang đứt cương  không khống chế nổi, giơ tay lên chạm tới vùng bụng căng đầy của hắn, lqd 

phía dưới nóng rực được quần dài bao quanh.

"Cái này không được?" Hắn ngẩng đầu, liếc nhìn nàng.

Khuôn mặt của nàng nóng  bừng, toàn thân cũng bị đốt nóng, ngón tay run rẩy cởi đai lưng của cả hai người, thử thao túng nam nhân dưới thân nàng ở trong lòng bàn tay.

......

Chiều tối, sau khi mây mưa, Ninh Thải Nhi mệt rã rời nằm trên giường, hai mắt lờ đờ nhìn chằm chằm xà nhà như muốn treo cổ bản thân mình lên đó, oán trách mình thật không có tiền đồ, không để ý một tý là lại bị hắn đè lqd xuống dưới.

Mùi hương tràn ngập không có lối, mệt mỏi ức chế sức lực cơ thể, Ninh Thải Nhi miễn cưỡng mở mắt, chỉ thấy hắn hôn nhẹ nơi mềm mại của nàng, đôi mắt hẹp dài nhìn nàng, nở nụ cười giống như vui vẻ vì đã thực hiện được gian kế.

"Ta bị chàng ăn gắt gao, chàng thỏa mãn chưa?" Ninh Thải Nhi vô cùng bực bội.

"Mới ăn được có một lần, sao có thể đủ." Hắn lật người nàng lại, muốn đổi một tư thế khác.

Ninh Thải Nhi gào lên: "Không được, ta phải nhanh chóng về nhà. Chậm chút nữa, người nhà ta sẽ mắng chết ta."

Thiên Quyết công tử nói lạnh nhạt: "Sáng sớm ngày mai, ta theo nàng về."

"Chàng nói thật?" Ninh Thải Nhi giật mình, nghiêm túc quan sát hắn, "Chàng muốn cùng ta về nhà, gặp người nhà của ta?"

Thiên Quyết công tử cười: "Phàm trần các nàng có câu gì ý nhỉ, sớm muộn ta cũng phải gặp bọn họ."

"Là nàng dâu xấu xí cũng phải gặp cha mẹ chồng, nhưng câu này đâu có dùng cho nam nhân." Ninh Thải Nhi cắn môi, vẫn cảm thấy khó tin.

Bằng lòng gặp cha mẹ nàng, nói cách khác, Thiên Quyết công tử muốn lấy nàng? Ninh Thải Nhi thử hỏi: "Gặp người nhà của ta, chàng biết điều đó có ý nghĩa thế nào không, một khi nữ nhân mang nam nhân xa lạ về nhà, đều bị người khác nói những lời tổn thương."

Thiên Quyết công tử dí nhẹ chóp mũi nàng: "Dĩ nhiên là lấy thân phận là nam nhân  của nàng."

"Có  ai cầu hôn như vậy,  trước tiên phải tìm bà mai đặt sính lễ chứ." Đôi mắt Ninh Thải Nhi hơi ửng hồng, ngoan ngoãn ngả đầu dựa vào ngực hắn, lqd chấp nhận, "Được rồi, không tìm bà mai cũng được, người nhà của ta không câu nệ lễ tiết, chỉnh bản thân chàng tự đưa mình tới cửa là được."

Người có phong thái xuất sắc như Thiên Quyết công tử, đại giá quang lâm tới ngôi nhà nhỏ của bọn họ, cha nương nàng còn vui mừng không kịp đấy. Từ lâu ca ca nàng đã muốn gặp Thiên Quyết công tử một lần, nói không lqd chừng hai người còn có thể trò chuyện với nhau thật vui.

Nghĩ như vậy, đối với ngày mai, nàng bắt đầu mong đợi rồi.

Đêm đó, tiểu nhị ở trà lâu tới Ninh gia truyền lời, nói đêm nay Ninh Thải Nhi nghỉ đêm ở nhà của chủ trà lâu, ngày mai chủ tử sẽ đích thân đưa châu về Hợp Phố.

Buổi nói chuyện này lại khiến song thân Ninh gia vô cùng lo lắng.

Nữ nhi là hoàng hoa khuê nữ, còn phải giữ mình trong sạch mới gả được ra ngoài, nghỉ đêm ở nhà nam nhân xa lạ, muốn phá hủy danh tiếng hay sao.

Ninh lão cha giận tới mức cầm đao to, muốn tới nhà chủ tử của hắn tìm khuê nữ  về.

Ninh Thái Thần vội vàng khuyên can Ninh lão gia,  nói dịu dàng, nếu chủ nhân tận tụy tới mức  phái người tới thông báo, cũng sẽ không ép buộc muội muội, khuyên Ninh lão gia bình tĩnh chớ nóng giận.

Ninh lão gia biết Ninh Thái Thần là người phân rõ thị phi, ngay cả hắn cũng không lo lắng cho muội muội, nói rõ chuyện này không cần triệu tập nô bộc trong nhà, chỉ có thể đợi tới ngày mai quan sát tình hình.

Miệng nói không lo lắng, hai vợ chồng vẫn lo lắng không yên, tới nửa đêm mới ngủ.

Gần tới trưa hôm sau, ngoài sân vang lên tiếng chó sủa, Ninh lão cha nghe tiếng đứng dậy, vội vàng lao ra khỏi phòng.

Ninh phu nhân vội vàng chạy theo, cũng giật mình.

Chỉ thấy hàng rào trúc bị đẩy ra, một nam một nữa từ từ bước vào, nữ xinh đẹp động lòng người, giữa hai lông mày tràn đầy linh khí. Nam càng thêm tuấn mĩ phi phàm, giống như công tử đẹp trai đi ra từ  bức họa.

Hai người tay dắt tay, thân mật khăng khít, bức tranh này khiến người khác ghen tới chết.

Ninh lão gia ngạc nhiên hỏi: "Thải Nhi, vị công tử này là?"

Đối với câu hỏi của cha mẹ, Ninh Thải Nhi mặt lộ vẻ ngượng ngùng, ấp úng nói: "Hắn gọi là Thiên Quyết,..... Là bằng hữu của con."

Ninh Thải Nhi thật sự tìm không ra được từ nào để nói về mối quan hệ giữa nàng Thiên Quyết công tử, nếu nói là nam nhân của nàng thì dường như quá trực tiếp, nói là tình nhân thì nghe lại giống như nhân tình.

Ninh lão gia nhìn hai người nắm tay nhau, đã sớm hiểu rõ quan hệ của bọn họ, chỉ là vị công tử này thật là lạnh nhạt, ánh mắt chỉ nhìn nữ nhi, giống lqd như người không dễ gần.

Sau khi hai vợ chồng Ninh lão gia mời Thiên Quyết công tử vào nhà, Ninh mẫu kéo Ninh Thải Nhi đến phòng bếp, lặng lẽ hỏi gia đình hắn  ở đâu, cha mẹ có khoẻ mạnh không.

Ninh Thải Nhi chỉ nói rằng, nàng quen hắn ở một nơi ở cách huyện Ô Cốc mấy trăm dặm, những chuyện khác hoàn toàn không biết.

Ninh mẫu rất lo lắng, nữ nhi không biết người này, nếu xui xẻo hồ đồ phó thác cả đời mình cho hắn, còn ở trong nhà của hắn cả đêm không rõ ràng.

Ninh mẫu lại hỏi: "Vậy hắn đối xử với con tốt không?"

Ninh Thải Nhi nhớ lại một lúc, cũng nói không rõ là tốt hay xấu, đáp lại: "Nếu nói về tính cách của hắn, phải nói là hắn rất tốt với con."

Ninh mẫu thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."

Ninh Thải Nhi có thể hiểu được suy nghĩ của mẫu thân.

Người làm cha mẹ đều hy vọng con gái gả cho phu quân tốt, con rể đối xử tốt với nữ nhi là quan trọng nhất, tướng mạo gia sản chỉ là thứ yếu.

Sau khi hai mẹ con ở trong phòng bếp làm xong món ăn, vừa định gọi Thiên Quyết công tử và Ninh lão gia vào nhà ăn cơm, bỗng nghe thấy tiếng cười lqd sang sảng của Ninh lão gia.

Trong tiểu viện, cánh hoa hòe bay xuống đón gió, hoa rụng rực rỡ trên mặt đất, công tử áo trắng đứng cạnh bàn đá, một tay vén táy áo rộng khỏi tuột xuống, một tay cầm ấm trà màu tím, nghiêng mình rót trà nhẹ nhàng tựa lqd như lông hồng, hơi nước mờ ảo bay lên, lá trà trong chén cũng theo đó mà từ từ chìm dần.

"Hay, thật là khéo." Ninh lão gia khen ngợi, "Thiên công tử không chỉ hiểu lá trà, công phu trà đạo cũng cực tốt, số mệnh Thải Nhi nhà ta thật là tốt."

Thiên Quyết công tử nhìn Ninh Thải Nhi, môi mỏng nhếch lên nở nụ cười.

Ninh Thải Nhi nhìn thẳng vào mắt hắn, khuôn mặt nóng như bị bỏng.

Vốn dĩ nàng còn đứng ở phòng bếp lo lắng, không ngờ phụ thân lại thay đổi nhanh như vậy, trong lòng nhanh chóng phâm phục Thiên Quyết công tử.

Ninh mẫu dọn xong món ăn, thở dài: "Không biết ca ca con bận viện tới khi nào."

Trời còn chưa sáng, Ninh Thái Thần đã ra cửa làm việc, mười năm nay cứ như vậy, vì cái này nhà vất vả bôn ba.

Ninh lão gia cũng đau lòng, nhưng không thể mất lễ phép trước mặt khách, sau khi ngồi xuống nói: "Chúng ta ăn trước đi, chờ hắn về, đun lại thức ăn là được."

Cả bàn thức ăn vô cùng phong phú, Ninh Thải Nhi vẫn lo lắng Thiên Quyết công tử ăn không quen thức ăn phàm trần, nhưng nhìn hắn nói chuyện với Ninh lão gia thật vui  vẻ, gắp món ăn vào bát, hắn cũng ăn sạch sành sanh, lòng Ninh Thải Nhi trầm xuống.

"Cha mẹ, muội muội đã về?" Cánh cửa khẽ mở, Ninh Thái Thần khoác bộ quần áo đầy bụi bặm về nhà, thấy phòng khách bày một bàn đầy thức ăn, lqd cha mẹ và muội muội ngồi quanh công tử tuấn tú mặc áo trắng.

Hắn như châu ngọc, ngồi bên cạnh muội muội, căn phòng nho nhỏ sơ sài cũng không thể che đậy được hào quang của hắn.

Công tử  tuấn tú cảm nhận được ánh mắt ngạc nhiên của hắn, nghiêng đầu nhìn lại, đáy mắt hiện  nụ cười sâu xa.

Là hắn, thật sự là hắn.

Nỗi sợ hãi nhiều năm qua chôn sâu nơi đáy lòng nay lại bị đào lên, hóa thành sương phù giăng kín bầu trời, một lần nữa đẩy hắn xuống vực sâu vạn trượng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện