Ninh Thái Nhi ngượng ngùng đứng dậy muốn đi, lại bị nắm cổ tay kéo lại, lập tức bị ôm bổng lên đặt trên bàn đá.

Thiên Quyết công tử đứng lên bước tới gần, đặt hai tay ở hai bên hông nàng, lại cúi đầu nhìn nàng:

"Huynh không phải bảo rằng muốn đền lại đàn cho ta ư, sao lại sợ đến như vậy."

"Thiên công tử, ta và huynh đều là nam nhi." Ninh Thái Nhi hết đường trốn, chân tay luống cuống, lôi ra một cái lý do để đối phó với y.

"Là nam nhi thì có làm sao?" Môi của y ghé sát vào bên tai nàng, khẽ hà một hơi ở vành tai, có chút ngưa ngứa giống như bị mèo cào.

Khuôn mặt như tranh này chỉ cách nàng khoảng một gang tay, y lại trêu ghẹo mờ ám như thế, Ninh Thái Nhi chưa từng bị trêu chọc như vậy bao giờ, suýt chút nữa đã bị sắc đẹp mê hoặc đến mụ mị, nàng bắt buộc mình tỉnh táo tập trung lại, chống tay lên bàn lùi ra sau.

"Ta sẽ từ từ nghĩ cách đền cho huynh, không cần phải dùng cách này."

"Cách này là cách gì, hả?" Thiên Quyết công tử nhỏ giọng cười nhẹ, khẽ vươn tay tay cởi ra cúc áo của nàng.

Ninh Thái Nhi toàn thân xiêm y ướt sũng dán sát vào người, bên trong là một miếng vải bó ngực buột chặt, bó lấy chỗ bí mật căng tròn của cô gái.

"Đây là cái gì?" Thiên Quyết công tử hỏi.

Ninh Thái Nhi cho rằng y nói vải bó ngực, ấp úng đáp:

"Là vải băng bó vết thương, ngực ta mới bị thương nặng, công tử chi bằng tha cho ta một lần đi."

"Ta đây càng phải nên cởi ra, xem xem bị thương thế nào." Thiên Quyết công tử xoa xoa miếng vải bó ngực của nàng, chạm đến hai chỗ nhô lên trên bầu ngực, "Xem ra huynh bị thương thật nặng, lại bị đến nỗi này, có cần ta bôi thuốc giúp không?"

Dien~dan@le*quy~don

"Không cần, hôm nay ta đã bôi rồi, mở ra lại càng không tốt cho miệng vết thương."

Bộ ngực của nàng vốn đã bị buột chặt đến đau không thôi, một cái vuốt ve này càng khiến cả người khẽ run, nàng vội lui nhanh về phía sau, sơ ý ngã xuống bàn đá, tựa hồ bị ngã tới nổi mông nở hoa.

Ninh Thái Nhi xuýt xoa đứng dậy, vô cùng lúng túng nói:

"Ta đi về trước đây..."

Dứt lời, nàng qua loa sửa sang lại xiêm y xốc xếch, rất là chật vật chạy đi.

Vị mỹ công tử này thế mà lại là tên đoạn tụ, nhớ tới cách ngày thi còn không bao lâu nữa, nàng không thể dừng chân ở Lan Nhược tự quá lâu, về chuyện đền lại dao cầm, cái gọi là vô giá có lẽ là y cố ý trêu đùa mình, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi cái chỗ quỷ quái này thôi.

Thiên Quyết công tử nhìn bóng nàng khuất dần sau rừng cây, ánh mắt sáng rực lóng lánh có thể so bì với trăng sao, trong nụ cười mang theo một tia khiêu khích:

"Lan Nhược tự là địa bàn của ta, nàng có thể trốn đi đâu được?"

Ninh Thái Nhi sau khi chạy về phòng thu dọn hành lý, vốn định sáng hôm sau sáng sớm liền lên đường rời đi, nào ngờ không lâu sau đầu nàng lại mơ màng choáng váng, nàng sờ sờ trán thầm nghĩ đây là bị sốt sao.

Rốt cục cả ngày hôm đó nàng đều nằm bẹp trên giừơng không dậy nổi, chỉ qua loa dùng một cái khăn ướt đắp lên trán, vừa thiếp đi thì cả người liền mơ màng.

Khuya hôm sau, một bóng người màu vàng nhạt lẻn vào cửa phòng, lẳng lặng đi đến bên đầu giường của Ninh Thái Nhi, nhướn mày quan sát khuôn mặt đỏ bừng của nàng.

Thiên Quyết công tử xưa nay không thích thân cận với đám quỷ nô bọn họ, càng khỏi nói đến những người sống dơ bẩn trên dương gian. Diệp Lê lần đầu thấy y gần gũi như vậy với một người, quan sát kỹ khuôn mặt cũng có thể xem như là xinh đẹp vô cùng của thiếu niên, vẫn là không có điểm nào làm cho hắn cảm thấy đặc biệt.

Phàm nhân này hẳn là nhiễm bệnh thương hàn, lúc này là khi dương khí yếu nhất, mặc dù không thấy được dương hỏa trên vai, vẫn có thể hút ra dương khí của nàng.

Diệp Lê tuy rằng từng quyến rũ vô số đàn ông, lại chưa từng đụng chạm da thịt với bọn họ bao giờ, cũng không muốn chạm vào Ninh Thái Nhi chút nào, liền trực tiếp cạy miệng nàng ra, đứng từ xa hút dương khí của nàng.

Dương khí nóng rực chui vào miệng Diệp Lê, mặt của Ninh Thái Nhi dần dần từ đỏ chuyển sang xanh, làn da mềm mại căng mọng giống như cánh hoa héo rũ, mi mắt cố gắng nhấc lên trong đau đớn.

Khi tính mệnh của nàng đang chỉ mành treo chuông, Diệp Lê bị một sức mạnh thật lớn hất ra, một bàn tay thon dài túm lấy cổ của hắn, dương khí trong cơ thể lại bị hút ngược vào miệng người khác lần nữa.

Người nọ đẩy Diệp Lê ngã xuống đất, trầm giọng nói:

"Chẳng phải ta đã nói, không được chạm vào nàng sao."

Diệp Lê nằm nhoài trên đất tập trung nhìn lại, thấy là Thiên Quyết công tử toàn thân xiêm y như tuyết, sợ tới mức mồ hôi lạnh đầm đìa:

"Công tử, ta cũng chỉ vì người..."

"Không cần ngươi lo." Thiên Quyết công tử chỉ vào cửa, mất kiên nhẫn nói, "Cút."

"Công tử, ta thật sự không hiểu nổi." Diệp Lê tủi thân hít hít mũi, lảo đảo đứng dậy rời khỏi phòng.

Thiên Quyết công tử đi đến đầu giường, lấy ra cái khăn trên trán nàng, đầu ngón tay xoa xoa khuôn mặt trắng bệch, thầm nghĩ nếu là tới chậm một bước, phỏng chừng đã gặp phải vong hồn của nàng rồi.

"Ta còn chưa muốn lấy hồn của nàng, người chết rồi lạnh như băng, vẫn là khi còn sống ấm áp hơn một chút."

Y vén lên một góc chăn chui vào, toàn bộ sức nặng đặt lên trên thân thể của nàng, môi mỏng dán chặt lấy cái miệng nhỏ đang mấp máy của nàng, phun dương khí trả về chỗ cũ.

Khuôn mặt của Ninh Thái Nhi rút dần màu trắng bệch, lại trở nên hồng hào rạng rỡ, bị y đè lên rên nhẹ một tiếng, sau đó quấn lấy y như bạch tuộc, cũng chẳng biết lấy sức lực từ đâu, lại lật người lại đè y xuống dưới giường, khó chịu dụi dụi vào ngực y.

Y lại quên mất một chuyện khác, nếu là trong một lúc tiếp nhận nhiều dương khí, sẽ kích thích bản năng của người sống, cũng chính là dâm dục.

Giờ thì tốt rồi, y phải làm sao chế phục con mèo hoang phát xuân này đây...

lại pha chút âm u của ma quỷ, vừa dịu dàng lại vừa... gợi dục.

Uầy, muội nói anh Bạch nào của tỷ thế? Tỷ thì thấy anh này hao hao Thư Tranh, nhưng ảnh lạnh lùng men lỳ hơn tí, Thư Tranh nhà tỷ là rắn nên dẹo quá.:v
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện