Tám năm sau
Lá cây xanh biếc nhẹ nhàng phiêu hạ, hoa anh đào phấn sắc (hồng nhạt) đã nở đầy Mạn La các, khắp hoàng cung Mạn La đế quốc, nơi này là nơi mỹ lệ nhất.
Tuy cả vườn là hoa anh đào, nhưng Mạn La các cũng không vì vậy mà đổi tên.
Dưới cây hoa anh đào, một thiếu niên nằm trên xích đu, dưới thân là chăn lông hắc sắc, cẩm y tơ lụa bạch sắc vây lấy thân thể mảnh mai, mái tóc dài thủy phấn xõa tung trên y phục, trên chăn lông.
Trên cổ áo thắt khăn vuông hắc sắc, ưu nhã mà cao quý.
Những cánh hoa anh đào rối rít bay xuống, phân tán bốn phía xích đu, tô điểm cho sự xinh đẹp của thiếu niên, đẹp, đẹp đến mức lòng người khó cưỡng lại.
Một bên là băng tằm màu tuyết trắng, thân thể mập đô đô, đang lột vỏ cam cho vào trong miệng, ai nói tằm thích ăn lá dâu, nó chính là thích ăn trái cây, hơn nữa đặc biệt thích ăn.
Phải biết rằng trái cây từ các nơi tiến cống, trên căn bản đều vào bụng của nó, đó là lý do mà nó suốt ngày không nói.
Bên kia là Thủ Điện Đồng đang ngắm nghía trang phục của mình trong gương, chẳng qua, dù nàng có mặc y phục đẹp thế nào cũng là cái dạng kia.
Chỉ là từng mảnh từng mảnh tơ lụa.
“Chủ tử, Liệt La Đặc sai người đưa thư tới.” Đàn Thành đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, cung kính nói.
Thiếu niên đang nhắm mắt ngủ say đột nhiên mở mắt, mục mâu kim sắc cũng như vẻ ngoài của hắn khiến người ta trầm mê, hai mắt sâu không thấy đáy tự tiếu phi tiếu, thậm chí mang theo một tia hàn ý, ẩn sâu trong đó là vô tình và lãnh khốc.
Chỉ là rất nhiều người trầm mê ở bề ngoài xinh đẹp của hắn mà không thể nào phát giác.
Tám năm, thời gian không lâu, nhưng đủ để thay đổi rất nhiều thứ, mà địa vị của Thiên Nguyệt Triệt trong tám năm qua cũng được củng cố, tên của tiểu hoàng tử Mạn La đế quốc cũng đủ làm người nghe sợ mất mật.
Thiên Nguyệt Triệt bước xuống xích đu, tiếp lấy thư tín trong tay Đàn Thành, mấy năm qua liên tục làm bạn với hắn là ba người kia, ở trên danh nghĩa Đàn, Đàn Thành, Liệt La Đặc là thuộc hạ của hắn, nhưng trên thực tế lại giống như huynh đệ.
Mở thư của Liệt La Đặc, ánh mắt quét qua chữ viết bên trong, tay để mở thật lâu, trang giấy được gió nhẹ thổi bay, sau đó bị thiêu rụi.
“Liệt La Đặc rời cung đã bao lâu?” Đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt nhớ ra cái gì đó.
“Bẩm chủ tử, đã hai tháng.” Đàn Thành nói.
Hai tháng? Thiên Nguyệt Triệt nói thầm trong lòng, thật ra trong thư cũng không có nội dung gì, chỉ là mấy hàng chữ ngắn gọn, nói trong nhà còn có việc nên ở lại thêm mấy ngày.
Nhưng với quan hệ của Thiên Nguyệt Triệt và Liệt La Đặc, nếu chỉ trì hoãn mấy ngày, thì không cần thiết viết thư, trừ phi…
Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt trở nên băng lãnh, hướng về phía Đàn Thành phân phó: “Chuẩn bị hành lý, ngày mai lên đường tới Lạc thành.”
Lạc thành là quê quán của Liệt La Đặc, khắp Mạn La đế quốc thậm chí toàn bộ đại lục, thành trấn này phi thường nổi danh, bởi vì Hồi Giác thế gia ở nơi đó.
Thần thực Hồi Giác thế gia tọa lạc tại Lạc thành, cho nên du khách từ các quốc gia nhiều vô số, thậm chí có khuynh hướng áp đảo đế đô.
Đương nhiên Lạc thành nổi danh cũng không phải do một mình Hồi Giác thế gia, mà nơi đó vốn có nhiều mỹ thực, nói cách khác nơi đó có truyền thống về ẩm thực.
Mà Hồi Giác thế gia từ mỗi lần thi đấu có thể đạt được danh hiệu thực thần, cũng là điều hiển nhiên.
Bữa tối hôm đó, Thiên Nguyệt Triệt tự mình chưng thang bưng đến ngự thiện phòng cho Thiên Nguyệt Thần.
Thật ra tay nghề của Thiên Nguyệt Triệt tương đối tốt, dù sao ở trên địa cầu hắn đã từng sống một mình, dù sau đó hắn được gia tộc thừa nhận, thì cũng chỉ hắn và ca ca sống với nhau, ca ca là nhà vật lý học, bình thường cũng không ở nhà, mà từ trước đến giờ hắn luôn thích sạch sẽ, nên ba bữa cơm đều tự mình nấu.
Thiên Nguyệt Thần ngồi bên cạnh bàn, khiêu mi nhìn Thiên Nguyệt Triệt, vô sự xum xoe tức phi gian đạo, mà hắn hiểu rất rõ nhi tử bảo bối của hắn.
“Phụ hoàng.” Chỉ có ở trước mặt Thiên Nguyệt Thần, thiếu niên cao ngạo này mới có bộ dáng hài tử.
“Ân?” Thiên Nguyệt Thần hai tay ôm ngực, mục mâu sắc bén bao hàm nhu tình cùng cơ trí.
“Phụ hoàng, ngày mai ta muốn lên đường tới Lạc thành.” Thành thật thông báo, muốn nói dối trước mặt nam nhân này là không thể thực hiện được, hơn nữa Thiên Nguyệt Triệt cũng không muốn nói dối.
“Lạc thành?” Trong đầu Thiên Nguyệt Thần hiện lên những hiểu biết về Lạc thành: “Liệt La Đặc?”
“Ân, đây chỉ là một phương diện, về phương diện khác ta muốn đi xem cái gọi là mỹ thực.” Thiên Nguyệt Triệt vô cùng chờ đợi nhìn Thiên Nguyệt Thần: “Đương nhiên ta càng hy vọng phụ hoàng đi cùng ta.”
“Ta rất muốn đi.” Thiên Nguyệt Thần phải thành thật thừa nhận, khi hắn nghe được Thiên Nguyệt Triệt hy vọng hắn đi cùng, hắn vô cùng hưng phấn : “Nhưng ta mới nhận quốc thư, ngày mai, quốc gia liên bang lên đường tới nước ta, cho nên….” Thiên Nguyệt Thần xin lỗi nhìn nhi tử bảo bối của mình.
Đáy mắt Thiên Nguyệt Triệt hiện lên một tia thất vọng.
“Lần sau ta nhất định đi cùng ngươi.” Không đành lòng để hắn khổ sở, Thiên Nguyệt Thần lập tức bảo đảm: “Bởi vì quan hệ hữu nghị lần này là ước hẹn 5 năm trước, cho nên không thể thoái thác.”
“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng gật đầu.
… …
LúcThiên Nguyệt Triệt chuẩn bị cởi lý y (áo trong) cuối cùng xuống, tay cởi dây lưng đột nhiên dừng lại, tầm mắt nóng rực kia khiến tim Thiên Nguyệt Triệt đập rộn lên.
“Phụ hoàng.” Xoay người nhìn thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Thần vừa rảo bước tiến lên, nhất thời tay kia cởi tiếp cũng không được, mà thả ra cũng không xong.
Thiên Nguyệt Thần nuốt nuốt nước miếng, lúc Thiên Nguyệt Triệt còn nhỏ, hai người luôn cùng nhau tắm rửa, dần dần Thiên Nguyệt Triệt lớn lên, Thiên Nguyệt Thần buộc phải từ bỏ cơ hội tắm chung.
Chẳng qua là hôm nay hắn vội vàng từ trong thư phòng đi ra, tưởng rằng Triệt nhi đã đi ngủ, song khi hắn đi tới dục trì, bóng dáng duyên dáng qua tấm bình phong cứ như vậy rơi vào trong mắt của hắn, muốn xoay người rời đi, nhưng thế nào cũng được, ngược lại thần không biết quỷ không hay đi đến.
Bởi vì lúc còn bé Triệt nhi bị băng tằm ảnh hưởng, cho nên thân thể từ trước đến giờ không tốt, gần hai tháng nay trong nhà xảy ra chuyện nên Liệt La Đặc xuất cung, thức ăn của trù phòng càng không hợp ý hắn.
Mà từ trước đến giờ dù chăm sóc cẩn thận, ăn uống thế nào cũng không béo lêm, thân thể mảnh mai hợp với dung nhan tuyệt sắc, lại tăng thêm một phần điềm đạm đáng yêu.
Cho dù mỹ nữ cũng thua kém ba phần.
“Ta nghĩ ngươi đã đi ngủ.” Thiên Nguyệt Thần làm như không có chuyện gì tiến lên, nếu như lúc này hắn chạy đi chắc chắn khiến Triệt nhi chết cười, nhưng tiến lên lại gây cho chính mình vấn đề lớn hơn nữa.
Thiên Nguyệt Triệt nghe Thiên Nguyệt Thần nói cũng không thấy có cái gì lạ, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng vẫn cởi lý y, nhảy xuống nước, làn da tuyết trắng băng thanh ngọc khiết, khiến Thiên Nguyệt Thần hít một hơi thật sâu.
Trong mắt đều là bóng dáng kia, tầm mắt chăm chú nhìn hắn, hết thảy đều thu vào mắt.
Dòng nhiệt lưu vừa quen thuộc vừa xa lạ di chuyển trong thân thể, quen thuộc vì dục vọng muốn động, xa lạ là bởi vì hắn đã cấm dục tám năm qua, chỉ là một khi bị châm lửa, bộc phát cũng vượt qua tưởng tượng của mình.
Tay nắm y phục, thế nào cũng không dám cởi xuống, lúc lý trí chuẩn bị sụp đổ, thủy linh tử trong trẻo lạnh lẽo lưu chuyển trên người, nhưng mặc nó lưu chuyển như thế nào, bóng dáng đẹp đẽ kia không thể xóa đi.
Trong đầu đấu tranh từng chút từng chút một.
Không được.
Nghiêm túc nói với chính mình, cố gắng dời tầm mắt.
“Phụ hoàng, không xuống sao?” Thanh âm trong trẻo của thiếu niên không trầm thấp như nam tử trưởng thành, cũng không tinh khiết như hài đồng, mà mang theo một chút thanh nhã.
Thiên Nguyệt Thần đang xoay người đột nhiên dừng lại, tầm mắt rơi trên người Thiên Nguyệt Triệt, làn da lộ ra trên mặt nước còn mang theo bọt nước, từng điểm từng điểm như trân châu sáng ngời dưới quang mang dạ minh châu.
Nửa người thiếu niên ẩn trong nước, nhưng gợn sóng trong suốt đã hiện rõ hết thảy.
Trước ngực nhẵn nhụi, mang theo một chút gầy yếu, hai điểm phấn hồng vì nhiệt độ của nước mà trở nên đỏ sậm.
Thiên Nguyệt Thần nhắm mắt lại, lúc mở ra đã không còn vẻ mê mang như vừa rồi, mục mâu chứa tiếu ý không gợn sóng nhìn chăm chú vào Thiên Nguyệt Triệt, tiến lên từng bước từng bước đến gần dục trì, y phục trên người cũng đồng thời từng kiện từng kiện rơi xuống.
Lúc này đến phiên Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu tim đập rộn ràng, thân thể nam nhân khác với mình, đây là vóc dáng của nam tử trưởng thành, ngay từ lúc hắn còn rất nhỏ cũng biết vóc người phụ hoàng rất tuyệt, nhưng khi đó hắn vẫn chỉ là hài tử, đầu óc không chứa nổi cái tư tưởng của lứa tuổi kia.
Nhưng bây giờ đã khác, nhìn thân hình thon dài của Thiên Nguyệt Thần, trong thân thể phảng phất có cái gì đó không thể khống chế, cách lý ý hơi mỏng, thân thể như ẩn như hiện kia càng hấp dẫn, xương sườn khêu gợi, hầu kết lên xuống khiến tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt không cách nào dời đi.
Tại sao thân thể đột nhiên nóng như vậy, tựa hồ đang chờ đón cái gì, tay có chút run rẩy, nghĩ đến cảm giác khi tiếp xúc.
Thiên Nguyệt Thần đi tới bên dục trì, khẽ cúi người xuống, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt vươn tay, thanh âm trầm thấp mang theo khàn khàn của dục vọng, nhưng lại càng liêu nhân: “Triệt nhi, không giúp ta xuống sao?”
Lá cây xanh biếc nhẹ nhàng phiêu hạ, hoa anh đào phấn sắc (hồng nhạt) đã nở đầy Mạn La các, khắp hoàng cung Mạn La đế quốc, nơi này là nơi mỹ lệ nhất.
Tuy cả vườn là hoa anh đào, nhưng Mạn La các cũng không vì vậy mà đổi tên.
Dưới cây hoa anh đào, một thiếu niên nằm trên xích đu, dưới thân là chăn lông hắc sắc, cẩm y tơ lụa bạch sắc vây lấy thân thể mảnh mai, mái tóc dài thủy phấn xõa tung trên y phục, trên chăn lông.
Trên cổ áo thắt khăn vuông hắc sắc, ưu nhã mà cao quý.
Những cánh hoa anh đào rối rít bay xuống, phân tán bốn phía xích đu, tô điểm cho sự xinh đẹp của thiếu niên, đẹp, đẹp đến mức lòng người khó cưỡng lại.
Một bên là băng tằm màu tuyết trắng, thân thể mập đô đô, đang lột vỏ cam cho vào trong miệng, ai nói tằm thích ăn lá dâu, nó chính là thích ăn trái cây, hơn nữa đặc biệt thích ăn.
Phải biết rằng trái cây từ các nơi tiến cống, trên căn bản đều vào bụng của nó, đó là lý do mà nó suốt ngày không nói.
Bên kia là Thủ Điện Đồng đang ngắm nghía trang phục của mình trong gương, chẳng qua, dù nàng có mặc y phục đẹp thế nào cũng là cái dạng kia.
Chỉ là từng mảnh từng mảnh tơ lụa.
“Chủ tử, Liệt La Đặc sai người đưa thư tới.” Đàn Thành đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, cung kính nói.
Thiếu niên đang nhắm mắt ngủ say đột nhiên mở mắt, mục mâu kim sắc cũng như vẻ ngoài của hắn khiến người ta trầm mê, hai mắt sâu không thấy đáy tự tiếu phi tiếu, thậm chí mang theo một tia hàn ý, ẩn sâu trong đó là vô tình và lãnh khốc.
Chỉ là rất nhiều người trầm mê ở bề ngoài xinh đẹp của hắn mà không thể nào phát giác.
Tám năm, thời gian không lâu, nhưng đủ để thay đổi rất nhiều thứ, mà địa vị của Thiên Nguyệt Triệt trong tám năm qua cũng được củng cố, tên của tiểu hoàng tử Mạn La đế quốc cũng đủ làm người nghe sợ mất mật.
Thiên Nguyệt Triệt bước xuống xích đu, tiếp lấy thư tín trong tay Đàn Thành, mấy năm qua liên tục làm bạn với hắn là ba người kia, ở trên danh nghĩa Đàn, Đàn Thành, Liệt La Đặc là thuộc hạ của hắn, nhưng trên thực tế lại giống như huynh đệ.
Mở thư của Liệt La Đặc, ánh mắt quét qua chữ viết bên trong, tay để mở thật lâu, trang giấy được gió nhẹ thổi bay, sau đó bị thiêu rụi.
“Liệt La Đặc rời cung đã bao lâu?” Đột nhiên Thiên Nguyệt Triệt nhớ ra cái gì đó.
“Bẩm chủ tử, đã hai tháng.” Đàn Thành nói.
Hai tháng? Thiên Nguyệt Triệt nói thầm trong lòng, thật ra trong thư cũng không có nội dung gì, chỉ là mấy hàng chữ ngắn gọn, nói trong nhà còn có việc nên ở lại thêm mấy ngày.
Nhưng với quan hệ của Thiên Nguyệt Triệt và Liệt La Đặc, nếu chỉ trì hoãn mấy ngày, thì không cần thiết viết thư, trừ phi…
Ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt trở nên băng lãnh, hướng về phía Đàn Thành phân phó: “Chuẩn bị hành lý, ngày mai lên đường tới Lạc thành.”
Lạc thành là quê quán của Liệt La Đặc, khắp Mạn La đế quốc thậm chí toàn bộ đại lục, thành trấn này phi thường nổi danh, bởi vì Hồi Giác thế gia ở nơi đó.
Thần thực Hồi Giác thế gia tọa lạc tại Lạc thành, cho nên du khách từ các quốc gia nhiều vô số, thậm chí có khuynh hướng áp đảo đế đô.
Đương nhiên Lạc thành nổi danh cũng không phải do một mình Hồi Giác thế gia, mà nơi đó vốn có nhiều mỹ thực, nói cách khác nơi đó có truyền thống về ẩm thực.
Mà Hồi Giác thế gia từ mỗi lần thi đấu có thể đạt được danh hiệu thực thần, cũng là điều hiển nhiên.
Bữa tối hôm đó, Thiên Nguyệt Triệt tự mình chưng thang bưng đến ngự thiện phòng cho Thiên Nguyệt Thần.
Thật ra tay nghề của Thiên Nguyệt Triệt tương đối tốt, dù sao ở trên địa cầu hắn đã từng sống một mình, dù sau đó hắn được gia tộc thừa nhận, thì cũng chỉ hắn và ca ca sống với nhau, ca ca là nhà vật lý học, bình thường cũng không ở nhà, mà từ trước đến giờ hắn luôn thích sạch sẽ, nên ba bữa cơm đều tự mình nấu.
Thiên Nguyệt Thần ngồi bên cạnh bàn, khiêu mi nhìn Thiên Nguyệt Triệt, vô sự xum xoe tức phi gian đạo, mà hắn hiểu rất rõ nhi tử bảo bối của hắn.
“Phụ hoàng.” Chỉ có ở trước mặt Thiên Nguyệt Thần, thiếu niên cao ngạo này mới có bộ dáng hài tử.
“Ân?” Thiên Nguyệt Thần hai tay ôm ngực, mục mâu sắc bén bao hàm nhu tình cùng cơ trí.
“Phụ hoàng, ngày mai ta muốn lên đường tới Lạc thành.” Thành thật thông báo, muốn nói dối trước mặt nam nhân này là không thể thực hiện được, hơn nữa Thiên Nguyệt Triệt cũng không muốn nói dối.
“Lạc thành?” Trong đầu Thiên Nguyệt Thần hiện lên những hiểu biết về Lạc thành: “Liệt La Đặc?”
“Ân, đây chỉ là một phương diện, về phương diện khác ta muốn đi xem cái gọi là mỹ thực.” Thiên Nguyệt Triệt vô cùng chờ đợi nhìn Thiên Nguyệt Thần: “Đương nhiên ta càng hy vọng phụ hoàng đi cùng ta.”
“Ta rất muốn đi.” Thiên Nguyệt Thần phải thành thật thừa nhận, khi hắn nghe được Thiên Nguyệt Triệt hy vọng hắn đi cùng, hắn vô cùng hưng phấn : “Nhưng ta mới nhận quốc thư, ngày mai, quốc gia liên bang lên đường tới nước ta, cho nên….” Thiên Nguyệt Thần xin lỗi nhìn nhi tử bảo bối của mình.
Đáy mắt Thiên Nguyệt Triệt hiện lên một tia thất vọng.
“Lần sau ta nhất định đi cùng ngươi.” Không đành lòng để hắn khổ sở, Thiên Nguyệt Thần lập tức bảo đảm: “Bởi vì quan hệ hữu nghị lần này là ước hẹn 5 năm trước, cho nên không thể thoái thác.”
“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt nhẹ nhàng gật đầu.
… …
LúcThiên Nguyệt Triệt chuẩn bị cởi lý y (áo trong) cuối cùng xuống, tay cởi dây lưng đột nhiên dừng lại, tầm mắt nóng rực kia khiến tim Thiên Nguyệt Triệt đập rộn lên.
“Phụ hoàng.” Xoay người nhìn thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Thần vừa rảo bước tiến lên, nhất thời tay kia cởi tiếp cũng không được, mà thả ra cũng không xong.
Thiên Nguyệt Thần nuốt nuốt nước miếng, lúc Thiên Nguyệt Triệt còn nhỏ, hai người luôn cùng nhau tắm rửa, dần dần Thiên Nguyệt Triệt lớn lên, Thiên Nguyệt Thần buộc phải từ bỏ cơ hội tắm chung.
Chẳng qua là hôm nay hắn vội vàng từ trong thư phòng đi ra, tưởng rằng Triệt nhi đã đi ngủ, song khi hắn đi tới dục trì, bóng dáng duyên dáng qua tấm bình phong cứ như vậy rơi vào trong mắt của hắn, muốn xoay người rời đi, nhưng thế nào cũng được, ngược lại thần không biết quỷ không hay đi đến.
Bởi vì lúc còn bé Triệt nhi bị băng tằm ảnh hưởng, cho nên thân thể từ trước đến giờ không tốt, gần hai tháng nay trong nhà xảy ra chuyện nên Liệt La Đặc xuất cung, thức ăn của trù phòng càng không hợp ý hắn.
Mà từ trước đến giờ dù chăm sóc cẩn thận, ăn uống thế nào cũng không béo lêm, thân thể mảnh mai hợp với dung nhan tuyệt sắc, lại tăng thêm một phần điềm đạm đáng yêu.
Cho dù mỹ nữ cũng thua kém ba phần.
“Ta nghĩ ngươi đã đi ngủ.” Thiên Nguyệt Thần làm như không có chuyện gì tiến lên, nếu như lúc này hắn chạy đi chắc chắn khiến Triệt nhi chết cười, nhưng tiến lên lại gây cho chính mình vấn đề lớn hơn nữa.
Thiên Nguyệt Triệt nghe Thiên Nguyệt Thần nói cũng không thấy có cái gì lạ, mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng vẫn cởi lý y, nhảy xuống nước, làn da tuyết trắng băng thanh ngọc khiết, khiến Thiên Nguyệt Thần hít một hơi thật sâu.
Trong mắt đều là bóng dáng kia, tầm mắt chăm chú nhìn hắn, hết thảy đều thu vào mắt.
Dòng nhiệt lưu vừa quen thuộc vừa xa lạ di chuyển trong thân thể, quen thuộc vì dục vọng muốn động, xa lạ là bởi vì hắn đã cấm dục tám năm qua, chỉ là một khi bị châm lửa, bộc phát cũng vượt qua tưởng tượng của mình.
Tay nắm y phục, thế nào cũng không dám cởi xuống, lúc lý trí chuẩn bị sụp đổ, thủy linh tử trong trẻo lạnh lẽo lưu chuyển trên người, nhưng mặc nó lưu chuyển như thế nào, bóng dáng đẹp đẽ kia không thể xóa đi.
Trong đầu đấu tranh từng chút từng chút một.
Không được.
Nghiêm túc nói với chính mình, cố gắng dời tầm mắt.
“Phụ hoàng, không xuống sao?” Thanh âm trong trẻo của thiếu niên không trầm thấp như nam tử trưởng thành, cũng không tinh khiết như hài đồng, mà mang theo một chút thanh nhã.
Thiên Nguyệt Thần đang xoay người đột nhiên dừng lại, tầm mắt rơi trên người Thiên Nguyệt Triệt, làn da lộ ra trên mặt nước còn mang theo bọt nước, từng điểm từng điểm như trân châu sáng ngời dưới quang mang dạ minh châu.
Nửa người thiếu niên ẩn trong nước, nhưng gợn sóng trong suốt đã hiện rõ hết thảy.
Trước ngực nhẵn nhụi, mang theo một chút gầy yếu, hai điểm phấn hồng vì nhiệt độ của nước mà trở nên đỏ sậm.
Thiên Nguyệt Thần nhắm mắt lại, lúc mở ra đã không còn vẻ mê mang như vừa rồi, mục mâu chứa tiếu ý không gợn sóng nhìn chăm chú vào Thiên Nguyệt Triệt, tiến lên từng bước từng bước đến gần dục trì, y phục trên người cũng đồng thời từng kiện từng kiện rơi xuống.
Lúc này đến phiên Thiên Nguyệt Triệt bắt đầu tim đập rộn ràng, thân thể nam nhân khác với mình, đây là vóc dáng của nam tử trưởng thành, ngay từ lúc hắn còn rất nhỏ cũng biết vóc người phụ hoàng rất tuyệt, nhưng khi đó hắn vẫn chỉ là hài tử, đầu óc không chứa nổi cái tư tưởng của lứa tuổi kia.
Nhưng bây giờ đã khác, nhìn thân hình thon dài của Thiên Nguyệt Thần, trong thân thể phảng phất có cái gì đó không thể khống chế, cách lý ý hơi mỏng, thân thể như ẩn như hiện kia càng hấp dẫn, xương sườn khêu gợi, hầu kết lên xuống khiến tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt không cách nào dời đi.
Tại sao thân thể đột nhiên nóng như vậy, tựa hồ đang chờ đón cái gì, tay có chút run rẩy, nghĩ đến cảm giác khi tiếp xúc.
Thiên Nguyệt Thần đi tới bên dục trì, khẽ cúi người xuống, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt vươn tay, thanh âm trầm thấp mang theo khàn khàn của dục vọng, nhưng lại càng liêu nhân: “Triệt nhi, không giúp ta xuống sao?”
Danh sách chương