" Tại hạ là quản gia nơi này, ra mắt công tử." Quản gia nhìn thiếu niên tuấn mỹ trước mắt, ánh mắt chợt lóe lên, vậy thiếu niên tuyệt mỹ vô song này chính là tiểu hoàng tử Thiên Nguyệt Triệt trong truyền thuyết sao? Chỉ là một thiếu niên gần mười ba tuổi, tại sao lại có một cỗ uy nghiêm khiến người ta nhìn cũng không dám nhìn.

Mục mâu kim sắc sâu thẳm rồi lại có một làn sóng trong suốt, phảng phất hết thảy đều thu vào trong mắt hắn.

Một thân huyền y vây lấy thân thể mảnh khảnh, trang sức ngân sa chiếu rọi, bên hông là đai lưng ngân sắc, trên đai lưng là một phi ưng rất sống động, con mắt sắc bén của phi ưng được khảm hai khỏa bảo thạch ám lục sắc (màu xanh thẫm), dưới chân là giày da ngân sắc.

Tóc dài tới eo bồng bềnh, rõ ràng là hơi thở ôn hòa lại mang theo hàn ý.

Thế nào cũng không ngờ chủ tử của đại thiếu gia lại là một nhân vật uy hiếp như vậy.

"Quản gia khách khí, mười ngày trước bổn điện hạ nhân được thư của Liệt La Đặc, trong thư nhắc tới hắn muốn tham gia cuộc so tài thực thần hai ngày sau, bổn điện hạ từng xem qua vô số trân bảo, nhưng hiếm khi được thưởng mỹ thực trong thiên hạ, tò mò liền dẫn tâm phúc đến Lạc thành, hy vọng sẽ không quấy rầy đến Hồi Giác thế gia." Nghiền ngẫm từng chữ một, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt không thường làm, nhưng lại là sở trường của hắn.

"Đương nhiên sẽ không, nếu công tử là chủ tử của đại thiếu gia, đương nhiên là khách quý của Hồi Giác gia, nhưng không biết công tử là... ? " Quản gia giả vờ không biết, hỏi.

"Nga, " Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, dừng bước lại, tay phải trụ vào tượng đá, đùa giỡn lá cây bên đường, "Cái này thật kỳ lạ, nhớ kỹ, hình như là hai năm trước, Liệt La Đặc còn nói lão gia tử của Hồi Giác hồi âm bảo Liệt La Đặc thay hắn vấn an bổn điện hạ mà, thế nào? Lão gia tử không nói cho các ngươi biết thân phận bổn điện hạ sao? Hay là Liệt La Đặc chưa từng viết thư cho các ngươi?" Trong phút chốc, ánh mắt hồn nhiên không giải thích được dừng lại trên người quản gia.

Dù quản gia là người khôn khéo lợi hại thế nào, cũng nhìn không ra tâm tư của Thiên Nguyệt Triệt, hài tử mười ba tuổi đáng lý vẫn còn làm nũng với phụ mẫu, huống chi hài tử này là nhi tử bệ hạ yêu thương nhất.

Xem sắc mặt thuần khiết như như tinh linh, đáy mắt trong vắt như nước biển.

Chẳng lẽ một màn vừa rồi chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, nếu là như vậy, vì sao lời nói của Thiên Nguyệt Triệt lại thêm một chút hứng thú gây sự?

"Xấu hổ, lão gia tử luôn luôn không nhắc chuyện đại thiếu gia với hạ nhân, có lẽ nhị thiếu gia hiểu rõ tình hình, cho nên công tử... ?" Làm bộ như không biết thân phận Thiên Nguyệt Triệt là bước cần thiết đầu tiên.

"Không ngại." Thiên Nguyệt Triệt thu hồi tay đùa bỡn lá cây, "Bổn điện hạ tên Thiên Nguyệt Triệt." Thiên Nguyệt Triệt cố ý thẳng thắn, muốn nhìn nét mặt lão quản gia một chút.

Quản gia nghe nói, đầu tiên là cả kinh, sau đó lui về phía sau hai bước, khom lưng hướng phía Thiên Nguyệt Triệt hành lễ, "Lão nô bái kiến lục điện hạ?"

Nhưng hồi lâu cũng chưa không nghe Thiên Nguyệt Triệt đáp lại, quản gia vốn đang cúi đầu hành lễ kỳ quái ngẩng đầu, lại thấy Thiên Nguyệt Triệt dùng nét mặt ý vị sâu xa nhìn chằm chằm hắn.

Quản gia kinh ngạc, "Lục điện hạ, lão... Lão nô có vấn đề gì sao?"

"Hì hì." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên phát ra tiếng cười thanh thúy, "Quản gia, ngươi thật buồn cười, bổn điện hạ nói bổn điện hạ là Thiên Nguyệt Triệt, ngươi liền tin tưởng, vạn nhất bổn điện hạ chỉ là tên phóng túng thích lừa gạt, vậy thì thế nào?"

Ách?

Quản gia không ngờ Thiên Nguyệt Triệt lại hỏi vấn đề quỷ dị như vậy, vội vàng đáp, "Tên lục điện hạ, thử hỏi thiên hạ này ai dám giả mạo, huống chi vạn nhất bị phát hiện, tội danh cửu tộc."

"Sao có thể?" Thiên Nguyệt Triệt không đồng ý, "Quý phủ từ trên xuống dưới cũng chưa từng biết Liệt La Đặc đi theo bổn điện hạ, chờ bọn ngươi phát hiện, bổn điện đã sớm đi xa ngàn dặm , thử hỏi điều tra thế nào, hơn nữa nếu bắt không được bổn điện hạ, thì làm sao diệt tận gốc tội cửu tộc?"

Này...

Cái miệng thật lợi hại, quản gia kêu khổ trong lòng, đối phó với tiểu tổ tông này quả là việc phiền toái, sớm biết như thế ban đầu giao cho nhị thiếu gia xử trí.

"Là lão nô sơ suất." Nhiều thêm một câu là sai, ít đi một câu là chậm trễ, tiến không được mà lui cũng không xong, mồ hôi lạnh từ trán quản gia bắt đầu chảy xuống.

"Đừa thật thú vị, bộ dạng quản gia thật ra khiến bổn điện hạ nhớ tới tổng quản Nặc Kiệt bên cạnh phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt chuyển đề tài tán gẫu.

Nguyên lai là nói giỡn, tâm quản gia buông xuống rất nhiều, có lẽ lục điện hạ này thích chơi trò trinh thám, dù sao cũng chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi.

"Lão nô sao dám cùng tổng quản đại nhân đánh đồng." Quản gia khiêm nhường nói, người ta là thái giám, nhưng hắn là con cháu đầy đàn, thật ra trong lòng quản gia đầy khinh thường.

Thiên Nguyệt Triệt không tiếp tục đề tài, được quản gia dẫn đường tiêu sái đi qua hoa viên, sau đó giống như là nhớ ra cái gì, đột nhiên mở miệng, "Bổn điện hạ đã đến được một lúc, sao không thấy Liệt La Đặc tới đón?"

Quản gia vừa định mở miệng, Đàn Thành đã tiến lên một bước cung kính nói: "Hồi chủ tử, lúc trước thuộc hạ đã hỏi quản gia, quản gia nói Liệt La Đặc đã rời khỏi Lạc thành từ một tháng trước."

"Càn rỡ." Thiên Nguyệt Triệt xoay người giận giữ nhìn Đàn Thành.

"Chủ tử bớt giận."

"Chủ tử bớt giận."

Đàn Thành cùng Đàn song song quỳ xuống, quản gia xem không hiểu tình huống cũng vội vàng quỳ xuống, nghĩ thầm lại chọc tiểu điện hạ được cưng chiều này sinh khí.

"Liệt La Đặc thật to gan, nếu đã rời nhà đi vì sao lại gửi thư cho bổn điện hạ, lừa gạt bổn điện hạ, nói trong nhà có việc, muốn tham gia cuộc so tài thực thần, bổn điện hạ có hảo ý đặc biệt thỉnh thánh chỉ của phụ hoàng, để bổn điện hạ làm chủ bình thẩm, đây là hắn sỉ nhục tôn nghiêm của bổn điện hạ?" Thiên Nguyệt Triệt nắm chặt hai tay, tức giận nói.

"Có lẽ... Có lẽ Liệt La Đặc không có ý này, thỉnh chủ tử bớt giận, thân thể quan trọng hơn." Đàn lo lắng nói.

"Có lẽ? Cái bổn điện hạ muốn là có lẽ sao? Như ngươi nói, hắn có ý gì khi lừa gạt bổn điện hạ?" Thiên Nguyệt Triệt vừa sinh khí, vừa ho khan.

"Liệt La Đặc ở trong cung luôn luôn theo khuôn phép, sẽ không đại nghịch bất đạo như thế, thỉnh chủ tử nghĩ lại." Đàn vội vàng đứng lên, cẩn cẩn dực dực đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt, nhẹ nhàng vỗ sau lưng của hắn, "Chủ tử, mấy ngày lên đường liên tiếp , thân thể mang bệnh nhẹ, không nên sinh khí, không tốt."

Nghe Đàn lời nói, Thiên Nguyệt Triệt quả nhiên bình tĩnh lại, chẳng qua là hô hấp có chút dồn dập, "Cũng đúng, Liệt La Đặc theo bổn cung mấy năm, nhân phẩm của hắn bổn cung nên tin, hai người các ngươi cũng đứng lên đi."

"Tạ chủ tử."

"Tạ điện hạ." Quản gia tựa hồ hai chân cũng bắt đầu run rẩy, khó trách người ta nói hài tử nhà đế vương trưởng thành sớm, thật sự không giả, lục điện hạ này nổi giận lên đúng là không thể nói chơi được, nghĩ đến khí chất uy nghiêm cùng lửa giận kia trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Ánh mắt lạnh lùng khiến lòng người khiếp đảm.

"Cho nên... ." Thiên Nguyệt Triệt chỉ nói hai chữ, thành công đem suy nghĩ của lão quản gia kéo trở lại.

Quản gia hai mắt không dám nhìn thẳng Thiên Nguyệt Triệt, chỉ có thể run run cố gắng đứng vững hai chân nghe lời nói kế tiếp của Thiên Nguyệt Triệt.

"Cho nên dựa theo Đàn nói, Liệt La Đặc không thể nào lừa gạt bổn điện hạ, như vậy chỉ có một khả năng, lừa gạt bổn điện hạ là người khác."

Tầm mắt Thiên Nguyệt Triệt nhìn lướt qua bọn họ, sau đó không biết là cố ý hay là vô ý dừng lại trên người quản gia.

Phanh

Quản gia hai chân co quắp quỳ trên mặt đất, "Thỉnh điện hạ minh xét, lão nô không có nói dối, thật sự đại thiếu gia đã rời đi từ một tháng trước, người hầu của quý phủ đều có thể làm chứng."

"Quản gia mau mau đứng lên, bổn điện hạ hiển nhiên biết không phải là ngươi, các ngươi đều là thân nhân của Liệt La Đặc, chắc chắn sẽ không lừa gạt bổn điện hạ, bởi vì theo lời quản gia nói lúc trước, lừa gạt bổn điện hạ là tội cửu tộc, quản gia sẽ không ngu ngốc đem mạng mình ra đánh cược, bổn điện hạ nói có đúng không?"

Thiên Nguyệt Triệt ý bảo Đàn Thành đỡ quản gia đứng lên.

Tội cửu tộc... Tội cửu tộc... Sắc mặt quản gia nhất thời tái nhợt, nhanh chóng trả lời, "Tạ điện hạ anh minh... Tạ điện hạ anh minh ... "

"Nếu Liệt La Đặc không ở, như vậy bổn điện hạ cũng cáo từ." Trong nháy mắt, Thiên Nguyệt Triệt lại khôi phục bộ dáng hài tử, xoay người đi tới đi lui.

"Đợi một chút... Thỉnh điện hạ chờ." Quản gia vội vàng tiến lên "Điện hạ, đây là... Định... Định trở về đế đô sao?"

Hừ, đáy lòng Thiên Nguyệt Triệt cười lạnh, nhưng vẫn làm bộ tò mò, "Bổn điện hạ thật vất vả tới, hiển nhiên phải du ngoạn một phen, bổn điện hạ rất mong đợi cuộc so tài thực thần vào hai ngày sau, hơn nữa... ."

Thiên Nguyệt Triệt nhìn quản gia, "Hành tung của Liệt La Đặc còn chưa biết, bổn điện hạ cũng lo lắng, nếu một tháng trước hắn đã rời Lạc thành, nhưng gửi tin cho bổn điện hạ, chuyện này sợ là có ẩn tình, bổn điện hạ còn phải hạ lệnh, để các thành phụ cận nghiêm tra có tin tức Liệt La Đặc xuất nhập hay không, quản gia sự vụ bận rộn, bổn điện hạ cũng không tiện quấy rầy, cáo từ."

Thiên Nguyệt Triệt đi vài bước, ngừng lại, "Nếu quản gia đã biết tin tức Liệt La Đặc mất tích, chắc chắn cũng sẽ phái người của Hồi Giác thế gia đi tìm, nếu như có tin tức gì thì báo cho bổn điện hạ biết, tạm thời bổn điện hạ sẽ ở tại phủ thành chủ của Lạc thành."

Nói xong Thiên Nguyệt Triệt thoái mái rời đi.

Lưu lại quản gia phía sau, chảy mồ hôi lạnh, sắc mặt co quắp nhìn bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt biến mất ở cửa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện