Rốt cục sau khi Thiên Nguyệt Triệt đói bụng nửa canh giờ, Nặc Kiệt chảy mồ hôi xuất hiện ở trước cửa Kim Long điện.

“Nhanh lên một chút… Nhanh lên một chút… .” Thanh âm cao cao tức thời vang lên.

Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt đi ra bên ngoài tẩm cung, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng nhịn không được mà sửng sốt, một con trâu lớn xuất hiện trong cung điện của hắn? “Ngươi làm cái gì vậy?” Cau mày hỏi Nặc Kiệt, nhưng Thiên Nguyệt Triệt vận tiểu y phục kim hoàng (vàng rực) nằm ở trong lòng hắn lại sáng mắt lên, Thiên Nguyệt Triệt biết đại công công mập mạp kia định làm cái gì.

Nhất thời ở trong ngực Thiên Nguyệt Thần huy vũ tay chân.

“Hoàng nhi lại bắt đầu đói bụng sao?” Thiên Nguyệt Thần vỗ vỗ cái bụng nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt an ủi: “Hoàng nhi đừng lo lắng, xong ngay đây.”

“Nặc Kiệt.”

“Vâng, vâng, vâng.” Nặc Kiệt nhanh chóng sai người mang ngọc sạch sẽ tới chế thành thùng nước, đồ mà tiểu điện hạ dùng đương nhiên là phải thượng đẳng , sau đó đem ngọc dũng đặt dưới bụng trâu, tiếp theo tự mình dùng tay vắt sữa, nhất thời một mảnh sữa tươi tuyết trắng chảy xuống.

Ha hả…

Ha hả…

Một trận tiếng cười thanh thúy phát ra từ cái miệng nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt, mục mâu kim sắc lóe quang mang, thú vị nhìn Nặc Kiệt, người này có chút ý tứ.

Nhưng không ngờ trên người của hắn cũng có một đạo quang mang thú vị nóng rực theo dõi, khóe miệng nam nhân đồng dạng nở nụ cười.

Tâm chấn động mạnh một cái, Thiên Nguyệt Triệt khẽ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Thiên Nguyệt Thần, ở nơi mục mâu thâm thúy không thấy đáy, Thiên Nguyệt Triệt nhìn rõ ràng bóng dáng của mình, nhưng tầm mắt Thiên Nguyệt Thần quá mức lột trần cùng bá đạo, khiến cho tim của hắn phảng phất bị khống chế, nam nhân này phát hiện cái gì sao?

Toét cái miệng nhỏ nhắn hướng phía Thiên Nguyệt Thần bày ra quang mang rực rỡ nhất, giơ lên bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của Thiên Nguyệt Thần.

Bàn tay to bao trùm lên tay nhỏ bé, thanh âm trầm thấp từ đôi môi khêu gợi Thiên Nguyệt Thần nhả ra: “Hoàng nhi cũng biết phụ hoàng đang suy nghĩ gì sao?”

Ân?

Hai mắt Thiên Nguyệt Triệt hai mắt vừa chuyển, nhịn không được muốn té xỉu, ta van ngươi đừng xem ta như anh nhi (con nít) có được hay không, mà thế nào mình lại biết?

Chờ một chút, tại sao mình lại nghe hiểu lời nói của quốc gia này, tại sao mình lại biết mình không phải là anh nhi mới sinh, thật giống như trong ý thức đã có, là ai cho mình những ý thức này, con mắt trong suốt hồn nhiên vụt qua một tia sắc bén, cũng bởi vì đây là ánh mắt của anh nhi nên người khác không để ý.

Cô lỗ lỗ…

Bụng nhỏ lại tức thời kêu lên, quấy rầy ánh mắt thăm dò của Thiên Nguyệt Thần.

“Nặc Kiệt.” Thiên Nguyệt Thần hướng phía Nặc Kiệt hô.

“Bệ hạ, được rồi.” Nặc Kiệt cầm cái chén từ trong tay cung nữ, dùng cái muỗng múc sữa tươi trong ngọc dũng vào chén, sau đó cầm lấy thìa đặt chén sữa trên mâm để cung nữ bưng, đi tới trước mặt Thiên Nguyệt Thần: “Bệ hạ, sữa bò này có thể đút cho tiểu điện hạ.”

Thiên Nguyệt Thần nghi hoặc nhìn Nặc Kiệt: “Cái này ngươi học được từ đâu?”

“Hồi bệ hạ, nô tài thấy những nương nương khác thường xuyên phái người đến bãi cỏ vắt sữa, nô tài tò mò đi theo, bởi vậy hiểu được.” Nặc Kiệt kính cẩn nói.

Di… Di…

Thiên Nguyệt Triệt động cánh tay nhỏ bé, ta đã muốn chết đói, các ngươi cũng đừng rầy rà nữa.

“Xem ra hoàng nhi rất đói bụng.” Thiên Nguyệt Thần cười nhẹ nhéo nhéo gương mặt trắng noãn, cầm lấy thìa múc sữa tươi từ trong chén ra đút vào cái miệng nhỏ nhắn của Thiên Nguyệt Triệt.

Thìa sữa còn chưa đến gần cái miệng nhỏ nhắn, Thiên Nguyệt Triệt đã khẩn cấp há to miệng ra.

Ha ha ha…

Kim Long điện lại một lần nữa truyền ra tiếng cười sung sướng của đế vương.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện