Nhìn khuôn mặt đang ngủ say trên long sàng rộng lớn, lời nời lúc ban ngày của Thiên Nguyệt Triệt thản nhiên vang lên bên tai, là dạng linh hồn gì có thể tạo ra cảnh tượng như vậy.
Triệt nhi… Tâm của trẫm tựa hồ đã muốn đợi không kịp.
Đem cánh tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt lộ ra ngoài bỏ vào trong chăn tơ, chính hắn cũng không hiểu nổi tại sao lúc phát hiện Triệt nhi không ở Kim Long điện, tâm sẽ sinh ra một tia tức giận.
Hay là phụ hoàng cho rằng ta vĩnh viễn chỉ là chim hoàng yến trong lồng, cất tiếng hót làm vui lòng những kẻ không hề hiểu rõ tiếng hót đó sao? Trẫm đương nhiên biết ngươi không phải là chim hoàng yến trong lồng, chủ nhân của một đôi mắt thuần khiết thông tuệ như vậy sao có thể là chim hoàng yến trong lồng chứ?
Mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Thiên Nguyệt Thần đứng ở trước giường: “Phụ hoàng… .” Thanh âm mơ hồ mang theo một chút mềm mại thuộc về hài đồng: “Phụ hoàng, trời đã sáng sao?”
Vén chăn tơ lên, Thiên Nguyệt Thần lên giường, giờ hợi mỗi đêm ( buổi tối 9 điểm ——11 điểm ) đã thành thói quen lên giường, bởi vì Thiên Nguyệt Triệt đặc biệt sợ lạnh, cho nên hắn luôn phê duyệt tấu chương thật sớm.
Nghĩ đến ngày mai là sinh thần của hắn, có chút bận bịu, nhưng lúc này đã qua giờ hợi, nếu vẫn không thấy hắn lên giường, tự nhiên Thiên Nguyệt Triệt sẽ tỉnh lại.
“Còn sớm, ngủ đi.” Đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực, rất sợ hắn gặp lạnh.
“Ân.” Mềm mại gật đầu, chăn tơ ấm áp cũng không bằng nhiệt độ cơ thể người, huống chi Thiên Nguyệt Triệt cực kỳ yêu thích mùi hương trên người Thiên Nguyệt Thần.
Mùi hương đã ngửi được năm năm rồi a.
——— ———————
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ Mạn La hoàng cung bao phủ không khí vui mừng, song tẩm cung của hoàng đế cũng cực kỳ an tĩnh.
Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở trong chăn chờ cung nữ hầu hạ hắn mặc y phục: “Tại sao không gọi ta rời giường?”
Thanh âm mềm mại của hài tử nghe mang theo chút khàn khàn vừa rời giường, nhưng lại dị thường ấm áp lòng người, mỗi người ở Kim Long điện đều là thân tín của Thiên Nguyệt Thần, bọn họ nhìn Thiên Nguyệt Triệt từ nhỏ lớn lên, nói đến tiểu điện hạ chỉ có thể dùng một chữ: Triệt.
Người cũng như tên, tên cũng như người. Được hoàng đế sủng hạnh nhưng hoàng tử vẫn bình thản như vậy, phảng phất giống như đám mây trôi trong thiên nhiên, rồi lại mang theo khí chất cao quý của hoàng tộc.
Bên trong hoài băng thanh, bên ngoài hàm ngọc nhuận, ngọc không tỳ vết, băng thanh khiết, làm nổi bật lẫn nhau, tất cả tạo nên một chữ “Triệt”.
Chính là một hài tử có khí chất đạm đạm như vậy lại mang theo một chút thanh lãnh, mục mâu trong sáng càng làm nổi bật linh hồn thánh khiết như ngọc, thanh âm hài tử còn mang theo uy nghiêm trời sinh.
——— —————— ————
Đàn là cung nữ chiếu cố Thiên Nguyệt Triệt, năm nay vừa mới mười tám, xinh đẹp như hoa, ban đầu là do Thiên Nguyệt Thần sợ Thiên Nguyệt Triệt quá nhỏ cho nên phân phó Nặc Kiệt tìm một số cung nữ hơi nhỏ tuổi đến chơi với hắn.
Mà cái tên Đàn là do lúc Thiên Nguyệt Triệt hai tuổi đặt cho nàng.
Thật ra trừ người của Kim Long điện, người ở phía ngoài cũng không biết tiểu hoàng tử của Mạn La đế quốc là một thiên tài, chuyện này Thiên Nguyệt Thần nghiêm cấm mọi người nhắc tới.
“Chủ tử không biết, sáng nay bệ hạ cố ý phân phó không cho ồn ào quấy rầy giấc ngủ của chủ tử.” Rốt cục giúp Thiên Nguyệt Triệt mặc xong y phục, Đàn ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt ở trên giường, đi giày cho hắn.
“Ân.” Gật đầu, sau đó nhớ ra cái gì đó: “Nặc Kiệt có mang đồ tới không?”
Đàn cười cười, từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo: “Chủ tử nói cái này phải không, sáng sớm Nặc tổng quản liền phân phó nô tỳ cất giữ thật tốt, chờ chủ tử tỉnh lại đích thân giao cho chủ tử.”
Tiếp lấy cái hộp nhỏ trong tay Đàn, mở ra vừa nhìn, mục mâu thủy linh thoáng chốc phát sáng quang mang kim sắc, tay nhỏ bé nhẹ nhàng nhẹ vỗ về đồ trong hộp, không hổ là thương phẩm lớn nhất đế đô, trình độ quả nhiên là số một.
“Mang ta đến Kim Long điện đi.” Đóng nắp hộp nhỏ lại, có chút khẩn trương muốn nhìn một chút nét mặt của nam nhân kia khi thấy phần lễ vật này.
Triệt nhi… Tâm của trẫm tựa hồ đã muốn đợi không kịp.
Đem cánh tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt lộ ra ngoài bỏ vào trong chăn tơ, chính hắn cũng không hiểu nổi tại sao lúc phát hiện Triệt nhi không ở Kim Long điện, tâm sẽ sinh ra một tia tức giận.
Hay là phụ hoàng cho rằng ta vĩnh viễn chỉ là chim hoàng yến trong lồng, cất tiếng hót làm vui lòng những kẻ không hề hiểu rõ tiếng hót đó sao? Trẫm đương nhiên biết ngươi không phải là chim hoàng yến trong lồng, chủ nhân của một đôi mắt thuần khiết thông tuệ như vậy sao có thể là chim hoàng yến trong lồng chứ?
Mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn Thiên Nguyệt Thần đứng ở trước giường: “Phụ hoàng… .” Thanh âm mơ hồ mang theo một chút mềm mại thuộc về hài đồng: “Phụ hoàng, trời đã sáng sao?”
Vén chăn tơ lên, Thiên Nguyệt Thần lên giường, giờ hợi mỗi đêm ( buổi tối 9 điểm ——11 điểm ) đã thành thói quen lên giường, bởi vì Thiên Nguyệt Triệt đặc biệt sợ lạnh, cho nên hắn luôn phê duyệt tấu chương thật sớm.
Nghĩ đến ngày mai là sinh thần của hắn, có chút bận bịu, nhưng lúc này đã qua giờ hợi, nếu vẫn không thấy hắn lên giường, tự nhiên Thiên Nguyệt Triệt sẽ tỉnh lại.
“Còn sớm, ngủ đi.” Đem Thiên Nguyệt Triệt ôm vào trong ngực, rất sợ hắn gặp lạnh.
“Ân.” Mềm mại gật đầu, chăn tơ ấm áp cũng không bằng nhiệt độ cơ thể người, huống chi Thiên Nguyệt Triệt cực kỳ yêu thích mùi hương trên người Thiên Nguyệt Thần.
Mùi hương đã ngửi được năm năm rồi a.
——— ———————
Sáng sớm hôm sau, toàn bộ Mạn La hoàng cung bao phủ không khí vui mừng, song tẩm cung của hoàng đế cũng cực kỳ an tĩnh.
Thiên Nguyệt Triệt ngồi ở trong chăn chờ cung nữ hầu hạ hắn mặc y phục: “Tại sao không gọi ta rời giường?”
Thanh âm mềm mại của hài tử nghe mang theo chút khàn khàn vừa rời giường, nhưng lại dị thường ấm áp lòng người, mỗi người ở Kim Long điện đều là thân tín của Thiên Nguyệt Thần, bọn họ nhìn Thiên Nguyệt Triệt từ nhỏ lớn lên, nói đến tiểu điện hạ chỉ có thể dùng một chữ: Triệt.
Người cũng như tên, tên cũng như người. Được hoàng đế sủng hạnh nhưng hoàng tử vẫn bình thản như vậy, phảng phất giống như đám mây trôi trong thiên nhiên, rồi lại mang theo khí chất cao quý của hoàng tộc.
Bên trong hoài băng thanh, bên ngoài hàm ngọc nhuận, ngọc không tỳ vết, băng thanh khiết, làm nổi bật lẫn nhau, tất cả tạo nên một chữ “Triệt”.
Chính là một hài tử có khí chất đạm đạm như vậy lại mang theo một chút thanh lãnh, mục mâu trong sáng càng làm nổi bật linh hồn thánh khiết như ngọc, thanh âm hài tử còn mang theo uy nghiêm trời sinh.
——— —————— ————
Đàn là cung nữ chiếu cố Thiên Nguyệt Triệt, năm nay vừa mới mười tám, xinh đẹp như hoa, ban đầu là do Thiên Nguyệt Thần sợ Thiên Nguyệt Triệt quá nhỏ cho nên phân phó Nặc Kiệt tìm một số cung nữ hơi nhỏ tuổi đến chơi với hắn.
Mà cái tên Đàn là do lúc Thiên Nguyệt Triệt hai tuổi đặt cho nàng.
Thật ra trừ người của Kim Long điện, người ở phía ngoài cũng không biết tiểu hoàng tử của Mạn La đế quốc là một thiên tài, chuyện này Thiên Nguyệt Thần nghiêm cấm mọi người nhắc tới.
“Chủ tử không biết, sáng nay bệ hạ cố ý phân phó không cho ồn ào quấy rầy giấc ngủ của chủ tử.” Rốt cục giúp Thiên Nguyệt Triệt mặc xong y phục, Đàn ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt ở trên giường, đi giày cho hắn.
“Ân.” Gật đầu, sau đó nhớ ra cái gì đó: “Nặc Kiệt có mang đồ tới không?”
Đàn cười cười, từ trong lòng lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo: “Chủ tử nói cái này phải không, sáng sớm Nặc tổng quản liền phân phó nô tỳ cất giữ thật tốt, chờ chủ tử tỉnh lại đích thân giao cho chủ tử.”
Tiếp lấy cái hộp nhỏ trong tay Đàn, mở ra vừa nhìn, mục mâu thủy linh thoáng chốc phát sáng quang mang kim sắc, tay nhỏ bé nhẹ nhàng nhẹ vỗ về đồ trong hộp, không hổ là thương phẩm lớn nhất đế đô, trình độ quả nhiên là số một.
“Mang ta đến Kim Long điện đi.” Đóng nắp hộp nhỏ lại, có chút khẩn trương muốn nhìn một chút nét mặt của nam nhân kia khi thấy phần lễ vật này.
Danh sách chương