Lúc dậy ăn sáng, cả Thiên Nguyệt Triệt lẫn Tư Đồ Thánh Phi đều không yên lòng, mắt hai người đều có quầng thâm, thần sắc tai tái. Dù đã cố gắng trấn an chính mình nhưng cứ hễ nhớ lại tâm vẫn bất ổn.

Đối mặt ngồi xuống, liếc qua nhau, dường như đồng thời phát hiện đối phương cũng ở trong trạng thái tệ như mình.

Thiên Nguyệt Triệt khó có một hôm không nổi lên ý xấu trêu chọc đối phương.

“Tiểu Phi, người tối hôm qua lại đi gác đêm?” thì lại được Thương Khung nổi hứng đùa ghẹo.

Liếc Thương Khung một cái, Tư Đồ Thánh Phi cúi đầu cặm cụi ăn, được vài miếng nhưng chẳng có khẩu vị gì hết. Nhìn bộ dáng người nọ không có tinh thần, Thương Khung vô cùng không vừa mắt, giống như trong lòng bỗng dưng sinh ra buồn bực chẳng lý do.

“Này, ngươi như thế thật hả.” Chân dài hích hích Tư Đồ Thánh Phi một chút, nếu là bình thường thì y đã sớm phải đón một chướng táp qua, nhưng hôm nay đến trừng y một cái hắn cũng keo kiệt.

Buông đũa, Tư Đồ Thành Phi đưa mắt nhìn Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Triệt cũng đang nhìn qua, hai người như ngầm thống nhất, đi ra ngoài.

Song song bước trên hành lang.

“Ngươi muốn nói cái gì?” Thiên Nguyệt Triệt mở miệng.

Tư Đồ Thánh Phi ấn giữ thang máy, “Muốn xuống đi dạo chút không?”

Đi dạo?Liếc mắt về phía cửa, “Đi.”



Sáng sớm, không khí vô cùng tươi mát, nơi ở họ chọn nằm ở vùng tiếp giáp giữa nội thành và ngoại thành, là một khu biệt thự cao cấp cho nên vô cùng yên tĩnh. Thời điểm này cũng chỉ có mấy cô gái dắt theo chú chó nhỏ đi bộ hoặc là tiếng động cơ xe của số ít người đi làm.

Không khí tuy rằng sạch nhưng ban sáng quả thực nhiệt độ hơi thấp, hơn nữa thần kinh họ hiện tại rất không bình thường, cho nên gió thổi qua chỉ càng làm cho độ ấm trên người cả hai hạ nhiệt.

“Tối hôm qua ta gặp ác mộng.” Tư Đồ Thánh Phi lên tiếng, kèm theo ánh mắt vô cùng vô cùng đáng thương mà nhìn Thiên Nguyệt Thần, như là đang oán hắn.

Thiên Nguyệt Triệt tựa vào một thân cây, “Tối qua ta cũng gặp ác mộng.” Cả hai rõ ràng gương mặt không hề giống nhau nhưng từ giọng nói cho tới biểu tình thì lại y hệt.

Giờ khắc này cả hai như trùng vào làm một, mặt trời hửng lên phía đằng đông dần dần chiếu rọi, trên mặt đường bóng người cũng bắt đầu đổ xuống.

Ai………

Tiếng cả hai thở dài.

“Ngươi thấy thế nào?” Tư Đồ Thánh Phi ngẩng đầu, thứ cảm giác mệt mỏi kia thoáng chốc vô tung, ánh mắt sáng sắc hơi hơi nhíu lại.

“Biết ta cũng như ngươi, còn cần phải hỏi sao?” Thiên Nguyệt Triệt hỏi lại, đáy mắt đã đong lại đầy sức sống.

“Rồi thì……..” Tư Đồ Thánh Phi nhếch mi, vẻ mặt uể oải tê liệt từ tối hôm qua rốt cuộc đã có chút biến đổi, khóe môi gợi lên ý cười, trong mắt thêm phần lạnh lẽo thêm phần vô tình.

“Ta cho tới bây giờ cũng không phải là người bị động.” Thiên Nguyệt Triệt hầm hừ nói, “Đã có đối tượng đương nhiên là chủ động đánh, mặc kệ giấc mơ có là thực hay không ta cũng không cho phép nó xảy ra.”

“Chuẩn bị chủ động như thế nào?” Tư Đồ Thánh Phi hứng thú hỏi.

“Tên nam nhân xuất hiện trong Ám Dạ Châu kia ngươi còn nhớ không?”

“Ý ngươi là trước tìm được hắn sau đó ……. Lỡ như tên kia không biết …….” Tư Đồ Thánh Phi có điểm băn khoăn.

“Sao có thể, ta không có nói hắn với Mông Sa có quan hệ gì, ta chỉ không cho rằng cùng một chủng tộc sống trên tinh cầu xa lạ này chẳng lẽ lại không biết tới sự tồn tại của đối phương.” Thiên Nguyệt Triệt vô cùng chắc chắn.

“Cho nên, chỉ cần tìm được tên kia là ổn.” Tư Đồ Thánh Phi gật gật đầu, hắn dĩ nhiên cũng đồng ý với những gì Thiên Nguyệt Triệt nói.

Một làn hương thơm ngát trượt qua chóp mũi cả hai, Thiên Nguyệt Triệt cùng Tư Đồ Thánh Phi đưa mắt qua nhau, mùi hương này bọn họ đều quen thuộc, ánh mắt đồng thời trở nên nghiêm túc, thân ảnh đột nhiên biến mất tại chỗ.

Trong rừng sâu, thân ảnh nữ tử phiêu dật, quay đầu, nở một nụ cười nhẹ nhàng thoải mái, khiến cho tâm bất cứ ai đối diện cũng theo đó mà giãn ra.

“Đã lâu không gặp.” Thiên Nguyệt Triệt mở lời, mỉm cười nhìn nữ tử trước mắt, khôi phục dáng vẻ ban đầu.

“Điện hạ.” Nữ tử nhìn thấy Thiên Nguyệt Triệt, đáy mắt càng thêm ý cười, đột nhiên quỳ xuống, “Chủ tử.”

“Ngươi gọi như vậy thật khiến ta cảm thấy mất tự nhiên.” Hắn cùng Tư Đồ Thánh Phi trên cả hai thân thể đều là chủ nhân của nàng.

Thánh Anh nghe xong cười mà rằng, “Còn có thể gặp lại điện hạ, Thánh Anh không cầu gì hơn.”

“Là ta làm phiền tới ngươi rồi.” Nếu năm đó Thánh Anh còn nhỏ, không đem Quang Minh thần tử nhận nhầm là Tinh Linh hoàng thì sẽ không có Thánh Anh của hiện tại.

Một người từ bỏ thân phận công chúa Tinh Linh tộc tôn quý ẩn hiện giữa hai nửa thời không, đến với tinh cầu xa lạ.

“Không, có đôi khi, cùng với nhân loại trải qua ngày tháng cũng là một loại hạnh phúc. Nô tỳ nhớ rõ tiểu điện hạ trước kia thích nhất là giảng giải đạo lý, mỗi một câu Thánh Anh đều không hiểu. Sau này Thánh Anh cùng con người tiếp xúc rồi mới tự ngộ ra.” Rõ ràng chỉ mới có một khoảng thời gian không gặp, Thiên Nguyệt Triệt bỗng cảm thấy nữ tử trước mắt không còn là tiểu tinh linh ngày trước Quang Minh thần tử thu lưu nữa, cũng không còn là Thánh Anh – người ngày đêm làm bạn với Thiên Nguyệt Triệt khi xưa.

Nàng đã trưởng thành hay phải nói là đã thành thục hơn.

Thiên Nguyệt Triệt nhìn nàng, nở một nụ cười nhẹ, “Thật có lỗi, đã từng che giấu ngươi.”

Lừa gạt một công chúa mang tâm hồn thuần khiết vướng vào một quỹ đạo đầy âm mưu.

“Không, nô tỳ thực vinh hạnh, có thể được Quang Minh thần từ ngài che chở.” Là che chở, ít nhất năm đó Quang Minh thần tử thực sự bảo vệ nàng.

Nói cách khác, vinh hạnh được Quang Minh thần tử nhìn tới, tất cả chủng tộc có ai là không chờ mong.

“Ngươi nói vậy, ta sẽ ……” Thiên Nguyệt Triệt trêu chọc, “……cảm thấy ngượng ngùng.”

Tư Đồ Thánh Phi nghe xong thiếu chút nữa lăn đùng ra đất, tiểu tử này dám đùa giỡn cả người nhà mình.

Liếc người bên cạnh một cái khinh bỉ, Tư Đồ Thánh Phi nhìn thẳng Thánh Anh, “Người lần này trở về là?”

Bởi vì bên này vẫn chưa có tin tức gì về tên Ám Dạ cần tìm cho ên Tư Đồ Thánh Phi cho Thánh Anh tới những nơi khác điều tra, hiện tại quay về chẳng lẽ? “Chủ tử, lo lắng của người lúc trước quả nhiên chính xác, tên Ám Dạ kia vốn không xuất phát từ Trung Quốc, nói theo ngôn ngữ của địa cầu thì đã từ rất lâu rất lâu trước đây, có xuất hiện quỷ hút máu. Là ở ngoại ô nước Pháp, nô tỳ không dám tiếp cận quá sâu nên sử dụng linh lực hệ Mộc điều khiển thực vật giúp mình nghe ngóng, ở nơi đó có một điểm có từ trường rất mạnh, người bình thường đi vào thoáng sau sẽ bị lạc mất phương hướng. Có rất nhiều lời đồn, một vài nhà thám hiểm cũng đi vào nhưng không thấy trở ra, ta cũng từng thử đi tới nhưng khác với nhân loại vô linh vô lực, ta bị kết giới chặn lại không thể tiến lên.” Thánh Anh giải thích, “Hơn nữa, nô tỳ cảm giác được kết giới đối phương giăng ra càng lúc càng mạnh.”

Đây cũng là nguyên nhân khiến nàng vội vã trở về.

“Ngươi có ý kiến gì không?” Tư Đồ Thánh Phi nhìn về phía Thiên Nguyệt Triệt. Kỳ thật mặc dù không hỏi, hắn cũng biết đối phương sẽ nghĩ gì.

Thiên Nguyệt Triệt không nói mà xoay người đi về phía tiểu khu.

“Thánh Anh, ngươi trước trở về trường học đi, an toàn bên đó giao cho ngươi phụ trách.” Tư Đồ Thánh Phi giao việc xong, vội vàng đuổi theo.

“Rõ.”

Đối với bọn họ mà nói, sinh mệnh bất tử kỳ thực càng mệt mỏi hơn, sẽ càng lúc càng không rõ mục đích sống là thứ gì, càng không biết ngày mai phải tiêu phí thời gian ra làm sao.

Nhưng hiện tại, ngay cả Thánh Anh cũng đã đổi khác, cuộc sống không với danh phận Tinh Linh công chúa như bây giờ, mỗi ngày đều có mục tiêu. Chẳng hạn như hiện tại, mục tiêu của nàng là bảo hộ tất cả sinh viên trong ngôi trường đó không bị thương hại, dù không có nghĩa vụ bắt buộc phải như thế nhưng nàng vẫn làm thực vui vẻ, vì tâm tình có thứ để lo.



Buổi tối Thiên Nguyệt Triệt không ngủ được, Thiên Nguyệt Thần biết nhưng không hề hỏi thêm, bình thường những khi khó ngủ, Thiên Nguyệt Triệt thường thích lăn qua lăn lại, đêm nay thì đặc biệt lặng yên.

Sau khi bừng tỉnh khỏi ác mộng, suốt một ngày Thiên Nguyệt Triệt đều không có phản ứng, chỉ đơn giản ngồi đó xem TV, ngẫu nhiên cùng Nặc Kiệt cười đùa một chút, trên cơ bản làm tổ ở sô pha.

Trong lòng Thiên Nguyệt Thần dù rằng có vô vàn nghi vấn chính là đều cất giấu trong lòng.

Duỗi tay ra, đem Thiên Nguyệt Triệt ấp vào lồng ngực, siết thật chặt, ôm thật sâu.

Phụ hoàng……. Thiên Nguyệt Triệt mở miệng nhưng không kêu ra tiếng, rất tự nhiên nằm hẳn trên người Thiên Nguyệt Thần.

Chính là, ngay sau đó …….

“Triệt nhi……….” Thiên Nguyệt Thần cảm giác được có một luồng khí từ bên hông hướng lên, y muốn động lại phát hiện chính mình không thể nhúc nhích, “Triệt nhi, ngươi là gì?”

Đứa nhỏ bốc đồng này dám phong tỏa sức mạnh của hắn, chỉ trong nháy mắt, sao có thể làm được, trừ phi ……..

Trong mắt hiện lên tia nhìn sắc bén, Thiên Nguyệt Thần biết mình trúng kế, bởi vì Triệt nhi cả ngày không yên lòng khiến cho toàn bộ tâm tư y đều đặt trên mình đối phương, có kẻ sở hữu linh lực mạnh tiếp cận, y tất nhiên sẽ không để ý thấy.

“Đi ra.” Lạnh lùng lên tiếng.

Tư Đồ Thánh Phi lập tức hiện thân.

Chỉ một mình Thiên Nguyệt Triệt hiện tại thì không thể phong tỏa được sức mạnh của Thiên Nguyệt Thần, nhưng nếu cùng Tư Đồ Thánh Phi tụ lại một thể thì sẽ khác. Thần lực của Quang Minh trọn vẹn áp đi ám lực trong Triệt nhi.

Các ngươi định đi đâu?” Y cũng không vội hỏi vì sao cả hai hợp lực phong trụ mình, vì y biết hỏi cũng không được đáp án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện