“Ngươi nói cái gì?” Thân ảnh trên giường có chút sửng sốt, thế nào cũng không nghĩ được chuyện xảy ra như vậy.
“Những câu thuộc hạ nói là thật, nơi cuối cùng dữu thử đi vào là Cẩm Hoa Cung, nghĩ đến Cẩm Hoa Cung là chủ tử… là tẩm cung của Cẩm phi nương nương, thuộc hạ không tiện đi vào, hơn nữa… .” Đàn Thành nói đến một nửa lại trầm mặc.
“Nói.” Thiên Nguyệt Triệt nói ra một chữ độc nhất, trong ngôn ngữ không nghe ra lãnh ý.
“Xà ngày ấy ở Ngự hoa viên cùng xà hại chủ tử không phải là cùng một cái.” Đàn Thành biết một khi đem chuyện này nói ra, cũng chính là đại biểu cho bí mật của một người khác sắp bị tố giác.
Mục mâu kim sắc xẹt qua sát ý, vô số cánh hoa anh đào trong phút chốc bay xuống, trong nháy mắt bé vốn nằm ở trên giường đã đến trước mặt Đàn Thành.
Mái tóc dài thủy phấn tung bay, bàn tay nhỏ bé non mịn nâng cằm Đàn Thành lên, động tác quyến rũ lại ngả ngớn, hài tử năm tuổi như Thiên Nguyệt Triệt làm lại mang theo một cỗ hồn nhiên dụ hoặc.
“Ngươi còn che giấu bổn điện hạ cái gì?” Âm thanh lạnh như băng từ cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn nhả ra, ánh mắt nhìn thẳng Đàn Thành.
Một cỗ rét lạnh từ trong lòng Đàn Thành truyền ra, cảm giác như ngày ấy, chủ tử trước mắt này thật có thể tiện tay giết hắn.
Hai chân khẽ cong, quỳ trên mặt đất: “Thuộc hạ vô tình giấu diếm chủ tử, thỉnh chủ tử lượng giải.”
Hai chân Thiên Nguyệt Triệt chấm đất, nhìn Đàn Thành hồi lâu, bóng dáng nho nhỏ trở lại trên giường, chân ngắn nhếch lên, đan chung một chỗ, ngoái đầu nhìn, lại là một cỗ phong tình khác: “Đứng lên đi, bổn điện hạ biết ngươi vô tình giấu diếm bổn điện hạ, bổn điện hạ có chút hứng thú nghe ngươi giải thích.”
Thanh âm nhu hòa mang theo tiếu ý, lại là Thiên Nguyệt Triệt mà bọn họ quen thuộc, một màn mới vừa rồi phảng phất không có phát sinh, nhưng không ai sẽ quên.
Bọn hắn không biết những cánh hoa bay xuống kia, song màu sắc trên cánh hoa giống màu sắc mái tóc của Thiên Nguyệt Triệt.
Cũng may cung nữ đã được Thiên Nguyệt Triệt cho lui, ở đây chỉ có Đàn cùng Đàn Thành.
“Thuộc hạ, từ khi ra đời thì có năng lực cùng động vật nói chuyện, nghe nói tổ tông của thuộc hạ đã từng cứu Đại địa chi vương — bạch hổ lúc hấp hối, bởi vậy bạch hổ ban cho tổ tông năng lực như thế. Nhưng bởi vì vài đời nay tổ tông của thuộc hạ cũng không có xuất hiện loại năng lực này, cho nên cho tới nay, mọi người đều nghĩ chẳng qua là truyền thuyết, chỉ là không nghĩ loại năng lực này sẽ phát sinh ở trên người thuộc hạ.”
Nga? Loại chuyện này Thiên Nguyệt Triệt đương nhiên sẽ không thấy xa lạ, đây chính là cái gọi là khế ước, tựa như hắn và Thánh Anh.
Chẳng qua là…
Như có điều suy nghĩ, mục mâu đảo quanh trên người Đàn Thành, xem ra, Đàn Thành phảng phất lại trở thành một tác phẩm nghệ thuật đáng giá nghiên cứu.
Đàn Thành âm thầm rụt cổ, loại nét mặt này của chủ tử so với lãnh ý mới vừa rồi càng làm cho hắn sợ, phảng phất như địch nhân ở chỗ tối, sẽ khiến người khác khó lòng phòng bị.
“Đã như vậy, dựa theo ý của ngươi xà tập kích bổn điện hạ là từ Cẩm Hoa Cung đi ra, mà xà tập kích Thiên Nguyệt Thiên Ngọc là từ một nơi khác?” Cẩm Hoa Cung trầm mặc năm năm cũng bắt đầu hành động sao? Hay là nói Tư Đặc Lặc gia tộc sau lưng Cẩm phi Da La • Tư Đặc Lặc muốn hành động, chẳng qua là tại sao trầm mặc năm năm.
Hắn nhớ kỹ ở yến hội, ánh mắt Cẩm phi nhìn hắn là khát vọng cùng từ ái như vậy, đó là ái ý của mẫu thân đối với một đứa con trai.
Loại ánh mắt này kiếp trước hắn từng thấy trên người mẫu thân của hắn.
Nhưng nếu như Cẩm phi thật sự quan tâm hắn thì tại sao sẽ có chuyện xà độc tập kích hắn?
Chuyện này có phải phụ hoàng cũng biết hay không?
Bởi vì không muốn làm cho hắn lo lắng, cho nên chưa nói cho hắn biết, phụ hoàng biết lúc đó hắn không thể nào dừng tay.
“Như vậy xà tập kích Thiên Nguyệt Thiên Ngọc là chuyện gì xảy ra?” Tạm thời đem chuyện của mình để ở một bên, Thiên Nguyệt Triệt suy tư chuyện củaThiên Nguyệt Thiên Ngọc, hài tử đáng thương kia.
“Ở toàn bộ bên trong hoàng cung, nơi cuối cùng xà kia dừng lại là Nghênh Tân Các.”
Nghênh Tân Các?
Nói cách khác là không có đầu mối sao?
Nhưng càng là chuyện không dễ dàng phát hiện thì càng thú vị, không phải sao?
“Đàn, thay bổn điện truyền tin, nói sủng vật dữu thử của bổn điện hạ nuôi không thấy.”
Tiếp theo yên lặng chờ thu võng đi.
Đưa tay ra đấm đấm sau lưng, sờ sờ bụng nhỏ, cảm giác tựa hồ có chút đói bụng, thân thể từ trên giường nhảy xuống: “Đàn Thành cùng bổn điện hạ đi Ngự thư phòng.”
Phụ hoàng cũng thiệt là, cũng đến giờ Dậu ( xế chiều 17: 00—19: 00 ), lúc này sao còn chưa tới ăn cơm, bụng nhỏ của hắn như lời Nặc Kiệt nói, vô cùng trân quý a.
Nghĩ đến hình như mình cũng chưa từng đi Ngự thư phòng, vừa lúc đi xem một chút nơi hoàng đế giải quyết sự tình trong truyền thuyết là dạng gì .
Ngự thư phòng tượng trưng cho quyền lợi đế vương, trừ đại điện đế vương vào triều, nơi này là bí ẩn nhất, uy nghiêm nhất.
Rất xa nhìn thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt mang theo Đàn Thành đi vào, bọn thị vệ hai tay giao nhau ngăn cản Thiên Nguyệt Triệt đi đến: “Vị tiểu công tử này là?”
Bọn thị vệ cũng chưa từng thấy qua Thiên Nguyệt Triệt, lúc này đối với hài đồng như bạch ngọc muốn vào Ngự thư phòng cũng có chút buồn bực.
“Bổn điện hạ muốn gặp phụ hoàng.” Thanh âm thanh thúy ngọt ngào, trong nháy mắt lại là tiểu điện hạ khả ái của Mạn La đế quốc, song hồn nhiên lại mang mấy phần cao ngạo.
Đem khí chất tôn quý của hoàng gia biểu lộ không thể nghi ngờ.
Bổn điện hạ?
Thị vệ đánh giá cẩn thận bé trước mắt, cẩm y hoàng sắc qua đầu gối, trường khố (quần dài) hắc sắc bó vào trong ủng ngắn hắc sắc, bên ngoài ủng ngắn khảm bảo thạch hồng sắc (màu đỏ).
Đó là hồng bảo thạch ma pháp hệ hỏa mà người khác thích dùng để luyện ma pháp, có giá trị liên thành?
Bọn thị vệ có chút không dám tin, đây là hài tử trong truyền thuyết …
“Tham kiến tiểu điện hạ.” Bọn thị vệ cung kính hành lễ.
Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, thị vệ phụ hoàng tuyển quả nhiên có ánh mắt, thân thể vượt qua trước những thị vệ quỳ xuống đất hành lễ, thảnh thơi đi vào Ngự thư phòng.
“Những câu thuộc hạ nói là thật, nơi cuối cùng dữu thử đi vào là Cẩm Hoa Cung, nghĩ đến Cẩm Hoa Cung là chủ tử… là tẩm cung của Cẩm phi nương nương, thuộc hạ không tiện đi vào, hơn nữa… .” Đàn Thành nói đến một nửa lại trầm mặc.
“Nói.” Thiên Nguyệt Triệt nói ra một chữ độc nhất, trong ngôn ngữ không nghe ra lãnh ý.
“Xà ngày ấy ở Ngự hoa viên cùng xà hại chủ tử không phải là cùng một cái.” Đàn Thành biết một khi đem chuyện này nói ra, cũng chính là đại biểu cho bí mật của một người khác sắp bị tố giác.
Mục mâu kim sắc xẹt qua sát ý, vô số cánh hoa anh đào trong phút chốc bay xuống, trong nháy mắt bé vốn nằm ở trên giường đã đến trước mặt Đàn Thành.
Mái tóc dài thủy phấn tung bay, bàn tay nhỏ bé non mịn nâng cằm Đàn Thành lên, động tác quyến rũ lại ngả ngớn, hài tử năm tuổi như Thiên Nguyệt Triệt làm lại mang theo một cỗ hồn nhiên dụ hoặc.
“Ngươi còn che giấu bổn điện hạ cái gì?” Âm thanh lạnh như băng từ cái miệng hồng nhuận nhỏ nhắn nhả ra, ánh mắt nhìn thẳng Đàn Thành.
Một cỗ rét lạnh từ trong lòng Đàn Thành truyền ra, cảm giác như ngày ấy, chủ tử trước mắt này thật có thể tiện tay giết hắn.
Hai chân khẽ cong, quỳ trên mặt đất: “Thuộc hạ vô tình giấu diếm chủ tử, thỉnh chủ tử lượng giải.”
Hai chân Thiên Nguyệt Triệt chấm đất, nhìn Đàn Thành hồi lâu, bóng dáng nho nhỏ trở lại trên giường, chân ngắn nhếch lên, đan chung một chỗ, ngoái đầu nhìn, lại là một cỗ phong tình khác: “Đứng lên đi, bổn điện hạ biết ngươi vô tình giấu diếm bổn điện hạ, bổn điện hạ có chút hứng thú nghe ngươi giải thích.”
Thanh âm nhu hòa mang theo tiếu ý, lại là Thiên Nguyệt Triệt mà bọn họ quen thuộc, một màn mới vừa rồi phảng phất không có phát sinh, nhưng không ai sẽ quên.
Bọn hắn không biết những cánh hoa bay xuống kia, song màu sắc trên cánh hoa giống màu sắc mái tóc của Thiên Nguyệt Triệt.
Cũng may cung nữ đã được Thiên Nguyệt Triệt cho lui, ở đây chỉ có Đàn cùng Đàn Thành.
“Thuộc hạ, từ khi ra đời thì có năng lực cùng động vật nói chuyện, nghe nói tổ tông của thuộc hạ đã từng cứu Đại địa chi vương — bạch hổ lúc hấp hối, bởi vậy bạch hổ ban cho tổ tông năng lực như thế. Nhưng bởi vì vài đời nay tổ tông của thuộc hạ cũng không có xuất hiện loại năng lực này, cho nên cho tới nay, mọi người đều nghĩ chẳng qua là truyền thuyết, chỉ là không nghĩ loại năng lực này sẽ phát sinh ở trên người thuộc hạ.”
Nga? Loại chuyện này Thiên Nguyệt Triệt đương nhiên sẽ không thấy xa lạ, đây chính là cái gọi là khế ước, tựa như hắn và Thánh Anh.
Chẳng qua là…
Như có điều suy nghĩ, mục mâu đảo quanh trên người Đàn Thành, xem ra, Đàn Thành phảng phất lại trở thành một tác phẩm nghệ thuật đáng giá nghiên cứu.
Đàn Thành âm thầm rụt cổ, loại nét mặt này của chủ tử so với lãnh ý mới vừa rồi càng làm cho hắn sợ, phảng phất như địch nhân ở chỗ tối, sẽ khiến người khác khó lòng phòng bị.
“Đã như vậy, dựa theo ý của ngươi xà tập kích bổn điện hạ là từ Cẩm Hoa Cung đi ra, mà xà tập kích Thiên Nguyệt Thiên Ngọc là từ một nơi khác?” Cẩm Hoa Cung trầm mặc năm năm cũng bắt đầu hành động sao? Hay là nói Tư Đặc Lặc gia tộc sau lưng Cẩm phi Da La • Tư Đặc Lặc muốn hành động, chẳng qua là tại sao trầm mặc năm năm.
Hắn nhớ kỹ ở yến hội, ánh mắt Cẩm phi nhìn hắn là khát vọng cùng từ ái như vậy, đó là ái ý của mẫu thân đối với một đứa con trai.
Loại ánh mắt này kiếp trước hắn từng thấy trên người mẫu thân của hắn.
Nhưng nếu như Cẩm phi thật sự quan tâm hắn thì tại sao sẽ có chuyện xà độc tập kích hắn?
Chuyện này có phải phụ hoàng cũng biết hay không?
Bởi vì không muốn làm cho hắn lo lắng, cho nên chưa nói cho hắn biết, phụ hoàng biết lúc đó hắn không thể nào dừng tay.
“Như vậy xà tập kích Thiên Nguyệt Thiên Ngọc là chuyện gì xảy ra?” Tạm thời đem chuyện của mình để ở một bên, Thiên Nguyệt Triệt suy tư chuyện củaThiên Nguyệt Thiên Ngọc, hài tử đáng thương kia.
“Ở toàn bộ bên trong hoàng cung, nơi cuối cùng xà kia dừng lại là Nghênh Tân Các.”
Nghênh Tân Các?
Nói cách khác là không có đầu mối sao?
Nhưng càng là chuyện không dễ dàng phát hiện thì càng thú vị, không phải sao?
“Đàn, thay bổn điện truyền tin, nói sủng vật dữu thử của bổn điện hạ nuôi không thấy.”
Tiếp theo yên lặng chờ thu võng đi.
Đưa tay ra đấm đấm sau lưng, sờ sờ bụng nhỏ, cảm giác tựa hồ có chút đói bụng, thân thể từ trên giường nhảy xuống: “Đàn Thành cùng bổn điện hạ đi Ngự thư phòng.”
Phụ hoàng cũng thiệt là, cũng đến giờ Dậu ( xế chiều 17: 00—19: 00 ), lúc này sao còn chưa tới ăn cơm, bụng nhỏ của hắn như lời Nặc Kiệt nói, vô cùng trân quý a.
Nghĩ đến hình như mình cũng chưa từng đi Ngự thư phòng, vừa lúc đi xem một chút nơi hoàng đế giải quyết sự tình trong truyền thuyết là dạng gì .
Ngự thư phòng tượng trưng cho quyền lợi đế vương, trừ đại điện đế vương vào triều, nơi này là bí ẩn nhất, uy nghiêm nhất.
Rất xa nhìn thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt mang theo Đàn Thành đi vào, bọn thị vệ hai tay giao nhau ngăn cản Thiên Nguyệt Triệt đi đến: “Vị tiểu công tử này là?”
Bọn thị vệ cũng chưa từng thấy qua Thiên Nguyệt Triệt, lúc này đối với hài đồng như bạch ngọc muốn vào Ngự thư phòng cũng có chút buồn bực.
“Bổn điện hạ muốn gặp phụ hoàng.” Thanh âm thanh thúy ngọt ngào, trong nháy mắt lại là tiểu điện hạ khả ái của Mạn La đế quốc, song hồn nhiên lại mang mấy phần cao ngạo.
Đem khí chất tôn quý của hoàng gia biểu lộ không thể nghi ngờ.
Bổn điện hạ?
Thị vệ đánh giá cẩn thận bé trước mắt, cẩm y hoàng sắc qua đầu gối, trường khố (quần dài) hắc sắc bó vào trong ủng ngắn hắc sắc, bên ngoài ủng ngắn khảm bảo thạch hồng sắc (màu đỏ).
Đó là hồng bảo thạch ma pháp hệ hỏa mà người khác thích dùng để luyện ma pháp, có giá trị liên thành?
Bọn thị vệ có chút không dám tin, đây là hài tử trong truyền thuyết …
“Tham kiến tiểu điện hạ.” Bọn thị vệ cung kính hành lễ.
Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, thị vệ phụ hoàng tuyển quả nhiên có ánh mắt, thân thể vượt qua trước những thị vệ quỳ xuống đất hành lễ, thảnh thơi đi vào Ngự thư phòng.
Danh sách chương