Nhìn hài tử ngồi ăn chuối tiêu trước mặt, trán Mạc Tà đều nổi gân xanh, Thiên Nguyệt Triệt thật đúng quỷ quái... lại không thể phản đối.

"Ăn đi, không nên khách khí." Thiên Nguyệt Triệt gọi mọi người, bởi vì chuối tiêu thật sự rất nhiều, Tiểu Bạch nghe Thiên Nguyệt Triệt nói, cũng thành thật ngồi xuống bên cạnh bắt đầu ăn, thật ra Thủ Điện Đồng cũng muốn ăn, nhưng nàng không thể tiêu hóa được mấy thứ này.

Nhìn một người một ma thú ăn say sưa, mọi người có chút đói bụng.

Thiên Nguyệt Triệt thật biết điều đem trái chuối tiêu ngon nhất cho Thiên Nguyệt Thần: "Phụ hoàng, bổ sung năng lượng."

Thiên Nguyệt Thần tiếp lấy.

Mọi người thấy Thiên Nguyệt Thần cũng ăn, rốt cục nhịn không được, Thiên Nguyệt Triệt nói rất đúng, trước hết bổ sung năng lượng tương đối trọng yếu, đồng thời còn có thể quan sát tình hình, dù sao đã nói kết giới của Thiên Nguyệt Thần có thể bảo hộ bọn họ đến khi ra khỏi nơi này.

Lời của y mọi người chưa bao giờ hoài nghi.

"Ăn ăn hết mình, nhưng khi ra ngoài phải nhớ, mọi người thiếu ta một thiên đại ân tình." Thiên Nguyệt Triệt cố ý tăng thêm hai chữ thiên đại, muốn người khác nhớ kỹ vừa thiếu hắn ân tình, vạn nhất sau này cần, cũng có thể lợi dụng.

Nghe hắn nói, mọi người đang ăn chuối tiêu thoáng ngừng một chút, sau cũng không có bao nhiêu phản ứng, bởi vì với chuyện Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên "Tính toán chi li", bọn họ cũng đã quen.

Mọi người không nhớ rõ mình ăn bao nhiêu, chẳng qua cảm thấy bất khả tư nghị về không gian chứa chuối tiêu trong chiếc nhẫn của Thiên Nguyệt Triệt.

Hơn nữa dưới tình huống như vậy ăn chuối tiêu cũng đặc biệt tốt, nhưng ngọt ngào luôn ngắn ngủi, mọi người lại phải quay về chính sự.

Suy nghĩ khắp các phương diện, ra trận đầu tiên là Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nở nụ cười xấu hổ, cũng không biết Thiên Nguyệt Triệt làm thế nào dưỡng ma thú, chẳng qua mọi người có ấn tượng về Tiểu Bạch rất tốt, chỉ là cảm thán Thiên Nguyệt Triệt gian trá, lại có thể cho ra một ma thú như vậy.

Tiểu Bạch vươn hai tay, một cỗ khí mát mẻ từ bốn phía xuất hiện, dưới chân truyền đến lạnh lẻo, mọi người bắt đầu hối hận, chẳng lẻ băng tằm muốn đông chết bọn họ sao? Cố nhiên, sở dĩ Tiểu Bạch đơn thuần như vậy, nguyên lai là thông minh của hắn đều đã bị Thiên Nguyệt Triệt hấp thu.

Ít nhất nhóm người Mạc Tà nghĩ thế.

Tê...

Một thanh âm thanh thúy truyền ra, cũng có chút dễ nghe, bất quá bọn họ cảm giác càng ngày càng lạnh, Thiên Nguyệt Triệt chui vào trong ngực Thiên Nguyệt Thần, nghi ngờ hỏi: "Phụ hoàng, Tiểu Bạch đang làm gì vậy?"

Thiên Nguyệt Thần đảo cặp mắt trắng dã: "Triệt nhi đừng quên, đây là ma thú của ngươi."

Nghi ngờ ngắn ngủi, lập tức bọn họ hiểu dụng ý Tiểu Bạch, hóa ra Tiểu Bạch dùng băng tạo thành con đường, bốn phía cũng bị đóng băng, băng rắn chắc, như vậy cát bụi không đè xuống được, cho nên kết giới của Thiên Nguyệt Thần tạm thời có thể thu hồi.

"Thì ra đây là cảm giác ở trong hầm băng." Thiên Nguyệt Triệt chết rét, đích thật là ở trong hầm băng, Thiên Nguyệt Triệt vội vàng thu Tiểu Bạch sắc mặt có chút tái nhợt vào trong nhẫn Tạp Cơ.

Mọi người dọc theo đường băng đi tới, bất quá đều dựa vào nhau, bởi vì thật sự quá lạnh.

"Rốt cục hầm băng này dài bao nhiêu?" Liệt La Đặc rất muốn cởi giầy, bởi vì hắn đi giày vải bình thường, hắn cảm giác đáy giày đã ướt rồi, nhưng vẫn chưa đi đến cuối.

"Đoán chừng rất dài." Mạc Tà nói, mặc dù không đành lòng đánh vỡ hy vọng, "Ngươi không phát hiện băng tằm đã mệt té xỉu sao? Cho nên ta đoán chừng nó đem tất cả công lực tạo thành đường băng."

"Đừng dọa ta." Liệt La Đặc cũng có ý định té xỉu, "Chủ tử, ngươi cũng thu ta vào trong nhẫn Tạp Cơ đi, tiếp tục như vậy nữa, ta tuyệt đối sẽ bị đóng băng." Tiểu Bạch a Tiểu Bạch, tại sao ngươi phải dùng hết sức như vậy a.

"Không muốn." Thiên Nguyệt Triệt quyết đoán cự tuyệt, "Ai cũng không thể bỏ qua tâm ý của Tiểu Bạch." Hắn là chủ nhân tốt, tuyệt đối không cho phép ai phá hỏng công lao của Tiểu Bạch.

Hắt xì...

Rốt cục hội trưởng vĩ đại của hiệp hội ma pháp cũng phải nghênh đón lần đầu tiên cảm mạo trong đời, Thiên Nguyệt Triệt đắc ý nhếch đuôi hồ ly, hắn muốn đông lạnh cũng không được, bởi vì đã có Thiên Nguyệt Thần che chở hắn.

"Đủ rồi, không được lấy thân thể đùa giỡn nữa, phải biết rằng trong tất cả mọi người ở đây, thân thể của ngươi kém nhất." Mắt thấy thân thể Thiên Nguyệt Triệt lạnh đi không ít, Thiên Nguyệt Thần quyết định không để tiểu tử tiếp tục chơi đùa.

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, hắn thật ra cũng rất lạnh.

Ngọn lửa đỏ rực xuất hiện trên tay Thiên Nguyệt Triệt: "Thử xem một chương này không biết có đủ lực hay không." Thiên Nguyệt Triệt run rẩy nói, vươn ra năm ngón tay, ngọn lửa nhanh chóng bay đi, đường băng bắt đầu tan.

"Đợi một chút... ." Thiên Nguyệt Thần hô to, đã không kịp, băng tan, cát bụi phía trên lại một lần nữa dội xuống, cát bụi lẫn nước, càng thêm khó xử lý.

Cũng may ngọn lửa của Thiên Nguyệt Triệt chưa hoàn toàn phát huy, chỉ mới hòa tan một phần băng.

"Liệt La Đặc, ngươi tách những thứ này ra." Thiên Nguyệt Thần nói.

"Ta?" Liệt La Đặc chỉ chỉ mình, nói đùa sao, hắn nào có năng lực lớn như vậy, bất quá dưới ánh mắt chăm chú của Thiên Nguyệt Thần, Liệt La Đặc nhận mệnh.

"Bắt chước cách của Tiểu Bạch, tạo một đường hầm bằng cây." Thiên Nguyệt Triệt bồi thêm một câu.

Đường hầm bằng cây, với công lực của hắn, đoán chừng không tới mười thước, Liệt La Đặc xám xịt nghĩ.

Công lực của Liệt La Đặc không thâm hậu, cũng may mộc linh châu nhận thức được chủ nhân, nguyện ý phối hợp, nhưng dù mộc linh châu phối hợp thế nào đi nữa, với tu vi Liệt La Đặc vẫn kém một mảng lớn, phía trước xuất hiện một cây leo xanh rì, không ngừng trưởng thành, tạo thành một hầm ngầm thẳng tắp.

Rốt cục lực cạn, Liệt La Đặc toàn thân vô lực tựa vào Địch Trạch.

"Phi phi, đây không phải là địa đạo sâm lâm sao? Thật lãng mạn a." Thiên Nguyệt Triệt trêu ghẹo, "Bất quá băng bên dưới còn chưa tan hết."

Lúc này Liệt La Đặc đã không còn khí lực cãi lại, mềm nhũn nhìn Thiên Nguyệt Triệt, nét mặt vô cùng ai oán.

Ai...

Thiên Nguyệt Thần than thở, lòng bàn tay hướng xuống, nhất thời băng và bùn cát phía dưới biến hóa nghiêng trời lệch đất, chỉ trong chớp mắt, phần công lực này lại làm Mạc Tà bị thuyết phục.

Các ngươi đều là cao thủ, tại sao lại bắt ta động thủ? Liệt La Đặc cực kỳ ủy khuất.

Thiên Nguyệt Triệt lắc lắc đuôi hồ ly, chạy ra ngoài, đại khái là muốn chơi đùa.

Đi hết cái gọi là địa đạo sâm lâm, phía trước lại bế tắc, bởi vì bị Tiểu Bạch đóng băng lúc trước, cho nên cát bụi không thể bay vào.

Nếu lúc này làm tan băng, cát bụi lại dội xuống.

Thiên Nguyệt Thần còn chưa kịp triển khai kết giới, lại nghe Nặc Kiệt hô to: "Phía sau thật giống như có thanh âm gì truyền đến, tựa hồ là vật nặng rơi xuống."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, mắt bị lóa.

"Là sa hùng đuổi tới." Thụy Miện hô to.

Một lát sau, quả thật sa hùng đuổi đến.

"Mau." Thiên Nguyệt Thần nhanh chóng triển khai kết giới, Thụy Miện cản phía sau, chém dây leo xuống, toàn bộ cát bụi ngăn sa hùng.

Kim và Mạc Tà đồng thời mở đường, bất quá không còn là hướng về phía trước mà hướng về phía trên, so với phía trước không biết khoảng cách, phía trên tương đối nhanh.

Nhưng muốn khai thông phía trên vẫn có chút khó khăn, dù sao bão cát đang không ngừng di chuyển cuồn cuộn.

"Nặc Kiệt, ngươi tới ổn định kết giới." Thiên Nguyệt Thần nói, sa hùng đang cố mở đường đi nhanh về phía trước, ở ngoài kết giới nhìn vào bọn họ, dù không thể đánh vỡ kết giới của Thiên Nguyệt Thần, nhưng bị nhốt trong lòng đất cũng không phải chuyện tốt .

"Vâng." Nặc Kiệt triển khai kết giới mới bên trong kết giới của Thiên Nguyệt Thần, vây quanh mọi người.

"Triệt nhi, muốn thử một chút không?" Thiên Nguyệt Thần mỉm cười nhìn Thiên Nguyệt Triệt, thần thái trên mặt càng trở nên tuấn mỹ.

"Ân." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu.

Kim Mang trường kiếm mang theo quang mang màu vàng từ trong tay hai người xuất hiện.

Kim và Mạc Tà giao toàn bộ vị trí toàn bộ cho bọn họ, hai người chia ra đứng ở hai bên, đem lực lượng tập trung lên người Nặc Kiệt, như thế này lao ra sẽ phát sinh va chạm rất lớn với bão cát.

"Phụ hoàng." Thiên Nguyệt Triệt kêu, hai bóng dáng đồng thời nhảy lên, hai mũi kiếm chạm vào nhau, phá vỡ kết giới bên ngoài, bão cát bị phân tán ở hai bên.

Tạo thành mưa cát mỹ lệ, giống như lưu tinh.

Theo tốc độ tăng lên càng lúc càng nhanh, lực cản bão cát cũng càng lúc càng lớn, Kim và Mạc Tà thêm dụng lực.

Phanh...

Cát bụi bay đầy trời, không biết qua bao lâu, mọi người vừa hoàn hồn thì phía trước đã là lối vào rừng rậm xanh biếc, tâm chưa buông xuống, phía sau lại là cát bụi mù mịt.

Sau đó, sa hùng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện