Đám người Thiên Nguyệt Triệt đang ngủ thì bừng tỉnh, bên ngoài đại hỏa mãnh liệt, bên trong phòng nóng bỏng, cơ hồ đem mấy người xông chết. Bằng tu vi của nhóm Thiên Nguyệt Thần, sao lại không biết lúc nửa đêm có người phóng hỏa, cho nên trận hỏa hoạn này không làm gì được bọn hắn, cũng may khách điếm không có khách, vì lúc chiều đám người Thiên Nguyệt Triệt gây náo loạn, khách trọ đã sớm đào tẩu.

Thiên Nguyệt Triệt mông lung cảm giác có người ôm lấy hắn, thay hắn mặc quần áo vào. "Phụ hoàng, ta không muốn rời giường." Thiên Nguyệt Triệt ôm cánh tay Thiên Nguyệt Thần, ngay cả động cũng cảm thấy mệt.

"Nếu không rời giường sẽ bị đốt chết." Thiên Nguyệt Thần vén chăn lên, vì bé mặc quần.

"Phụ hoàng, kết giới đi... Phụ hoàng... Kết giới đi, chúng ta tiếp tục ngủ." Thiên Nguyệt Triệt vặn vẹo thân thể, không muốn rời giường.

"Ngoan, để ngoạn một lát." Tiểu tử đã đem kết giới trở thành phòng ốc.

Cong lên cái miệng nhỏ nhắn tùy ý Thiên Nguyệt Thần ôm, Thiên Nguyệt Triệt tìm vị trí thư thích trong lòng Thiên Nguyệt Thần tiếp tục ngủ, gương mặt cọ cọ lồng ngực Thiên Nguyệt Thần, hưởng thụ ấm áp, hạnh phúc cùng thỏa mãn. Thiên Nguyệt Thần mở cửa sổ, lửa mạnh mẽ tràn vào, Thiên Nguyệt Thần dời bước về phía sau, thân thể trở nên căng thẳng. Lúc này truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm phi thường vội vàng, đám người Đàn Thành thấy hai người chưa đi ra, cho nên lo lắng.

Một cước đá văng cửa, toàn bộ tụ tập ở chỗ này, mọi người thiếu chút nữa té xỉu, đại khái cũng chỉ có Thiên Nguyệt Triệt bốc đồng còn ngủ ngon, may mắn có Thiên Nguyệt Thần, nếu không, ai chịu được.

"Sao các ngươi không đi ra ngoài?" Thiên Nguyệt Thần hỏi.

"Ngươi cũng phát hiện sao?" Mạc Tà mở miệng đầu tiên, bước vào vừa nhìn, phát hiện cửa sổ bị mở, lửa đã vọt tới.

"Ừm, phát hiện." Thiên Nguyệt Thần gật đầu, ngọn lửa khác với bình thường.

"Vốn cảm thấy không sao cả nên ngủ thêm một lát, nhưng khi bọn ta thức dậy, phát hiện lửa này không tầm thường." Mạc Tà biết lửa này giống như có linh tính, có thể di động theo người.

"Ta từng nghe, Ma giới có một loại đằng điều, có linh tính, sau khi đốt cháy đằng điều, nó sinh ra ngọn lửa cũng có linh tính."

"Ta từng gặp qua đằng điều." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên mở miệng, hấp dẫn tầm mắt mọi người.

"Gặp lúc nào?" Thiên Nguyệt Thần cúi đầu, nếu Triệt nhi đụng phải, sao y lại không biết.

"Phụ hoàng đừng lo lắng." Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần, "Ngày đó ở Hán Lệ thành, ta giả mạo tân nương bị A Nô bắt đi, khi đó A Nô dùng loại đằng điều này trói tay ta, làm phiền Thủ Điện Đồng, nó nói đằng điều này chỉ có tác dụng với vật sống, lúc ta bị trói bằng đằng điều, dù giãy dụa thế nào, cũng mở không được, Thủ Điện Đồng thay ta mở, rất nhanh liền thoát."

"Thật ly kỳ." Mạc Tà kinh ngạc.

"Ừm." Thiên Nguyệt Triệt gật đầu. "A Nô nói cho ta biết, đằng điều nghe lời y."

"Nói cách khác, dù bây giờ đằng điều bị thiêu đốt, nhưng nó sẽ căn cứ hơi thở mà truy lùng chúng ta, chỉ cần chúng ta còn sống, mạch đập còn tồn tại, thì không cách nào thoát ư?" Mạc Tà phẫn hận nói, xem ra bọn họ quá sơ ý.

"Phải nói là, chỉ chúng ta ra không được, Thủ Điện Đồng ra đây." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên xấu xa cười nói, khởi động nhẫn Tạp Cơ Tư.

"Tiểu đệ đệ... ." Thủ Điện Đồng một thân giá y vọt ra, nhiệt tình ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt, dù ai bị khô lâu ôm cũng sẽ không thoải mái, nhưng Thiên Nguyệt Triệt đã quen.

"Đừng quá dùng sức, sẽ vặn gãy cổ ta." Thiên Nguyệt Triệt ngóc đầu ra từ trong tay xương khô của Thủ Điện Đồng, chỉ vào ngọn lửa phía ngoài, "Ngươi nhìn, những thứ này là do đằng điều ngươi nói lần trước tạo ra." Thủ Điện Đồng mở to hai mắt, đương nhiên không có con ngươi, chỉ có thể thấy hốc mắt trống rỗng phát ra thanh âm “tách tách”.

"Tiểu đệ đệ muốn ta đi ra ngoài?" Thủ Điện Đồng giật giật xương ống chân, tựa hồ có chút đắc ý, mặc dù mọi người nhìn không thấy ánh mắt của nó, nhưng cũng biết, bọn họ bị bộ xương khô này xem thường.

"Ừm, ngươi đi xem tình huống bên ngoài, bọn ta sẽ ra đó sau." Thiên Nguyệt Triệt vô cùng hài lòng với vẻ đắc ý của Thủ Điện Đồng, đương nhiên Thủ Điện Đồng là vật sở hữu của Thiên Nguyệt Triệt, nó kiêu ngạo chính là hắn kiêu ngạo.

Thủ Điện Đồng bước vào phòng của Thiên Nguyệt Thần, dọc đường phát ra tiếng "Bang bang", sau đó đi đến cửa sổ rực lửa.

"Đợi một chút." Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên kêu lên. Thủ Điện Đồng mới đi vào hỏa diễm liền dừng lại, xoay người nhìn Thiên Nguyệt Triệt.

"Giá y của ngươi sẽ bị đốt..." Hiển nhiên lời của Thiên Nguyệt Triệt đã chậm, chỉ nghe thấy thanh âm "Tách tách", giá y đỏ thẫm trên người Thủ Điện Đồng đã bị đốt trụi, chỉ còn lại một bộ bạch cốt. Thủ Điện Đồng ngây dại, quên phản ứng, sững sờ đứng trong hỏa diễm, bất đắc dĩ nước mắt của nó, ai cũng nhìn không thấy.

"Không sao, sau này sẽ bảo ty chế phòng chuẩn bị thêm mấy bộ." Thiên Nguyệt Triệt bảo đảm, "Cũng là xinh đẹp nhất, so với tân nương còn xinh đẹp hơn."

"Thật ư?" Thanh âm nghẹn ngào tựa hồ đã tốt lên nhiều, nhưng vẫn còn tiếng nức nở.

"Thật." Thiên Nguyệt Triệt khẳng định. Thủ Điện Đồng nức nở mấy tiếng, không quay đầu lại liền nhảy ra cửa sổ.

"Đúng là một hảo hài tử." Nặc Kiệt gục trên vai Địch Trạch, cảm động khóc, thật ra hắn định cố ý trêu chọc làm bẩn áo của Đàn Thành, nhưng cả người Đàn Thành lạnh như băng, Nặc Kiệt vẫn còn có chút sợ, cho nên liền biến thành Địch Trạch.

"Thế nào, Nặc Kiệt cũng muốn học một chút?" Mắt Thiên Nguyệt Triệt chớp động, người này đúng là thú vị.

"Đừng đừng đừng... Tiểu điện hạ, nô tài không có ý đó... Không có..." Lặng lẽ di động đến một góc Thiên Nguyệt Triệt nhìn không thấy, nhắm mắt làm ngơ. Một lát, lửa bùng cháy, cũng bắt đầu lan ra chung quanh, phía ngoài có chút ồn ào, nhưng nghe không rõ. Đoán chừng là Thủ Điện Đồng ở bên ngoài náo loạn, bị phát hiện, mọi người nghĩ thầm.

"Bây giờ đi ra ngoài thế nào?" Liệt La Đặc hỏi.

"Nếu có Thủy Linh châu ở đây thật tốt." Kim cảm thán.

Mọi người đưa mắt nhìn sang hắn. Kim dừng một chút: "Phàm là ngũ hành tương khắc, dù nói thế nào nó cũng là Hỏa, chắc chắn nước bên trong Thủy Linh châu có thể dập tắt."

"Cái này có gì khó khăn?" Thiên Nguyệt Triệt khinh thường, "Dùng thánh linh châu mượn lực Thủy Linh châu là được?"

"Không bằng thử một chút." Thiên Nguyệt Thần cũng đồng ý, "Ta dùng kiếm hủy đằng điều, đợi có kẽ hở xuất hiện, Triệt nhi đi ra ngoài trước."

"Được." Mọi người đều nhất trí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện