Trở lại phòng, Thiên Nguyệt Triệt còn đang suy nghĩ lời Ti đã nói, trong mắt lóe tinh quang, Thiên Nguyệt Thần nhìn lại là lắc đầu.
Hôm sau.
Thiên Nguyệt Triệt luôn luôn thích ngủ nướng lại dậy rất sớm, hiển nhiên là vì án mạng hôm qua, cho nên thời điểm rời giường, Thiên Nguyệt Triệt đặc biệt có tinh thần.
Rời giường, chuyện thứ nhất là ăn sáng, bởi vì bọn họ dậy quá sớm, những kẻ gọi là con cháu quý tộc vẫn chưa dậy, cho nên chưa chuẩn bị bữa ăn, Thiên Nguyệt Triệt kéo Thiên Nguyệt Thần vào bếp, bếp lớn thế, một đầu bếp cũng không còn, Thiên Nguyệt Thần hoàn toàn quẫn bách.
"Khách nhân, sao vậy?" Quản gia đi vào trong, nhìn thấy liền lên tiếng.
Tới vừa lúc, hai mắt Thiên Nguyệt Triệt tỏa sáng: "Bọn ta đói bụng, không thấy ai liền vào xem, lúc này đầu bếp vẫn chưa rời giường sao?"
Thiên Nguyệt Triệt rất buồn bực, trong cung, đầu bếp đều dậy rất sớm a.
"Không, nơi này không có đầu bếp." Quản gia khiêm tốn nói, người này nhìn qua không hề hèn mọn, dù lúc trước bị thiếu niên đánh, cũng khiến người ta không cảm giác được thấp kém.
"Không có đầu bếp, bữa tối hôm qua từ đâu tới?" Thiên Nguyệt Triệt kinh ngạc, khoa trương mở to mắt nghiên cứu, rất đáng yêu.
Quản gia cười nhạt: "Người không nhiều lắm, để đầu bếp tới quá mức phiền toái, cho nên ta tự mình làm, nếu tiểu công tử không chê, xin chờ một chút, ta lập tức chuẩn bị bữa sáng cho công tử."
Quản gia vừa nói vừa bắt đầu làm bữa sáng.
Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên không ghét bỏ, hai tay ôm ngực tựa vào cửa, Thiên Nguyệt Thần cũng phụng bồi hắn.
Người này, thật sự không tệ, công lực cao, có thể xuống bếp, Thiên Nguyệt Triệt hài lòng gật đầu. Nghĩ tới thiếu niên, Thiên Nguyệt Triệt nhất thời cười đến càng thêm ý vị, thiếu niên hẳn không thể nào áp nam nhân này a.
Nhìn nét mặt phong phú của hắn, Thiên Nguyệt Thần biết, nhi tử của y lại đang nghĩ loạn.
"Tại sao bỏ tỏi đi?" Thiên Nguyệt Triệt nhìn động tác của quản gia, trong đầu nổi lên ý niệm, thoáng cái lại không giải thích được, là làm gì? "Tỏi có thể khử mùi, nhưng có một số người không thích ăn tỏi, cho nên phải bỏ đi." Quản gia giải thích.
Mùi? Đúng rồi, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên thông suốt, khi đó A Nặc cũng trong vũng máu, cơ hồ tất cả mọi người có chút... Chỉ có...
"Quản gia tiên sinh, có thể hỏi ngươi vài vấn đề chứ?"
"Tiểu công tử xin nói." Động tác trong tay cũng không dừng lại.
"Quản gia tiên sinh không phản ứng với mùi vị sao?" Thiên Nguyệt Triệt nhìn quản gia.
Dừng động tác nêm gia vị trên tay, tầm mắt quản gia rốt cục dời về phía Thiên Nguyệt Triệt: "Ý tiểu công tử là?" Không hiểu hỏi.
"Ha hả..." Thiên Nguyệt Triệt cười thanh thúy, "Ta đang nghĩ khứu giác của quản gia tiên sinh nhất định có vấn đề." Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, cầm lấy cái thìa trong tay quản gia, "Mùi thơm như vậy, ta cũng nhịn không được mà hít hà, quản gia tiên sinh đứng gần thế, một động tác cũng không có, bất kể là chủng tộc gì, nghe được mùi hương luôn động động lỗ mũi, nhưng quản gia tiên sinh lại lhasc."
Thiên Nguyệt Triệt cười càn rỡ, nhìn nét mặt quản gia thoáng hiện lo lắng sau đó nhanh chóng dấu đi: "Tiểu công tử nói rất đúng, khứu giác của ta khác với người thường, bởi vì từ nhỏ ngửi không được."
Nha... Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, không nói gì nữa.
Ra khỏi phòng bếp, Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt, sắc mặt có chút nghiêm túc: "Người kia có vấn đề gì sao?" Đối với án tử lần này, Thiên Nguyệt Thần cũng không nhúng tay, không có hứng thú, y lười quản.
"Phụ hoàng còn nhớ rõ phương hướng của những người chạy tới khi A Nặc kêu lớn chứ?"
Thiên Nguyệt Thần suy nghĩ một chút: "Nhớ kỹ, trong tất cả mọi người, chỉ có quản gia và người tên Nguyện là ra cuối cùng, bọn họ tới từ một hướng với nam nhân ôn hòa kia."
"Phụ hoàng, chúng ta đi xem hiện trường, nhìn người chết." Thiên Nguyệt Triệt kéo tay Thiên Nguyệt Thần hướng phía hành lang.
Tái diễn tình huống trong đầu, y phục có vết máu vẫn còn đặt ở góc tường: "Phụ hoàng, ngươi nhìn." Thiên Nguyệt Triệt dần Thiên Nguyệt Thần đi qua hiện trường, quẹo sang.
Thiên Nguyệt Thần ngồi xổm xuống, bởi vì quẹo sang nơi ánh sáng rất mờ nhạt, cho nên không ai phát hiện, nơi này cũng có một vết máu, hơn nữa màu sắc sàn gần màu máu.
"Nếu không phải tối hôm qua dẫm lên, ta cũng không thể nào tin nổi."
"Đây là vết máu hung thủ, không, là vết máu dính vào người hung thủ lúc chạy trốn đến nơi này." Thiên Nguyệt Thần khẳng định.
"Uh, " Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Cho nên phụ hoàng, ta liên tục nghĩ mãi mà không rõ, nếu hung thủ đụng phải máu, ma pháp của người xung quanh mạnh như vậy, nếu hung thủ trốn tránh, nhất định sẽ bị người khác phát hiện mùi máu tươi trên người.
Nếu hung thủ thật sự từ hướng này trốn đi, vậy đối diện đi tới chính là thiếu niên và quản gia, khứu giác quản gia có vấn đề, hắn không ngửi thấy mùi, thông qua tối hôm qua, ta phát hiện thiếu niên dị ứng mùi máu tươi, hơn nữa đến trình độ vô cùng nghiêm trọng.
"Phụ hoàng, ngươi nhìn lại bộ y phục này." Thiên Nguyệt Triệt chỉ chỉ y phục bị nam tử ôn hòa cởi xuống.
"Ta hiểu được."
"Ta cũng vậy, hiểu rõ."Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục nói, phụ tử hai người nhìn nhau, sau đó cười nói: "Đi thôi, phụ hoàng, chúng ta đi nhìn người chết, Triệt nhi có không ít tò mò đâu, rốt cuộc là thủ đoạn lợi hại thế nào, có thể khiến nạn nhân không thể đánh trả."
Đi tới gian phòng đặt thi thể, thi thể vẫn duy trì bộ dạng trước khi chết, con ngươi mở lớn, nói rõ trước khi chết nạn nhân kinh sợ tột cùng.
"Triệt nhi, ngươi nhìn."Thiên Nguyệt Thần chỉ vào đầu người chết.
Thiên Nguyệt Triệt đi vào, quả nhiên, lúc trước không phát hiện, nhưng hiện tại bọn hắn thấy, chỗ mi tâm có vết máu tụ, nhiều hơn nơi khác, cái này nói rõ...
Thiên Nguyệt Triệt vươn tay trái, lòng bàn tay phát ra một số thủy linh tử, thủy linh tử như có linh tính dời vết máu đi, nhưng cũng không dễ phát hiện.
"Thật đúng là tà môn ."Thiên Nguyệt Triệt nói.
"Chỉ có hung thủ mới biết được, rốt cuộc nạn nhân chết như vậy ."Thiên Nguyệt Thần nhu bả vai Thiên Nguyệt Triệt: "Đi thôi, ăn sớm một chút, sau đó tới Ma thú sâm lâm hái ma quả, nhưng không được hái quá nhiều, cũng không cho hồi cung làm chuyện quá mức phiền phức."
Thiên Nguyệt Thần âm thầm cảnh cáo, bởi vì y dự liệu, sau khi hồi cung cuộc sống sẽ không bình yên.
"Phụ hoàng, ngươi cũng quá coi thường ta, chuyện phiền phức quá mức ta khinh thường làm, ta muốn làm là chuyện kinh thiên động địa." Thiên Nguyệt Triệt vẫy vẫy đuôi hồ ly, kiêu ngạo nói.
Hôm sau.
Thiên Nguyệt Triệt luôn luôn thích ngủ nướng lại dậy rất sớm, hiển nhiên là vì án mạng hôm qua, cho nên thời điểm rời giường, Thiên Nguyệt Triệt đặc biệt có tinh thần.
Rời giường, chuyện thứ nhất là ăn sáng, bởi vì bọn họ dậy quá sớm, những kẻ gọi là con cháu quý tộc vẫn chưa dậy, cho nên chưa chuẩn bị bữa ăn, Thiên Nguyệt Triệt kéo Thiên Nguyệt Thần vào bếp, bếp lớn thế, một đầu bếp cũng không còn, Thiên Nguyệt Thần hoàn toàn quẫn bách.
"Khách nhân, sao vậy?" Quản gia đi vào trong, nhìn thấy liền lên tiếng.
Tới vừa lúc, hai mắt Thiên Nguyệt Triệt tỏa sáng: "Bọn ta đói bụng, không thấy ai liền vào xem, lúc này đầu bếp vẫn chưa rời giường sao?"
Thiên Nguyệt Triệt rất buồn bực, trong cung, đầu bếp đều dậy rất sớm a.
"Không, nơi này không có đầu bếp." Quản gia khiêm tốn nói, người này nhìn qua không hề hèn mọn, dù lúc trước bị thiếu niên đánh, cũng khiến người ta không cảm giác được thấp kém.
"Không có đầu bếp, bữa tối hôm qua từ đâu tới?" Thiên Nguyệt Triệt kinh ngạc, khoa trương mở to mắt nghiên cứu, rất đáng yêu.
Quản gia cười nhạt: "Người không nhiều lắm, để đầu bếp tới quá mức phiền toái, cho nên ta tự mình làm, nếu tiểu công tử không chê, xin chờ một chút, ta lập tức chuẩn bị bữa sáng cho công tử."
Quản gia vừa nói vừa bắt đầu làm bữa sáng.
Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên không ghét bỏ, hai tay ôm ngực tựa vào cửa, Thiên Nguyệt Thần cũng phụng bồi hắn.
Người này, thật sự không tệ, công lực cao, có thể xuống bếp, Thiên Nguyệt Triệt hài lòng gật đầu. Nghĩ tới thiếu niên, Thiên Nguyệt Triệt nhất thời cười đến càng thêm ý vị, thiếu niên hẳn không thể nào áp nam nhân này a.
Nhìn nét mặt phong phú của hắn, Thiên Nguyệt Thần biết, nhi tử của y lại đang nghĩ loạn.
"Tại sao bỏ tỏi đi?" Thiên Nguyệt Triệt nhìn động tác của quản gia, trong đầu nổi lên ý niệm, thoáng cái lại không giải thích được, là làm gì? "Tỏi có thể khử mùi, nhưng có một số người không thích ăn tỏi, cho nên phải bỏ đi." Quản gia giải thích.
Mùi? Đúng rồi, Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên thông suốt, khi đó A Nặc cũng trong vũng máu, cơ hồ tất cả mọi người có chút... Chỉ có...
"Quản gia tiên sinh, có thể hỏi ngươi vài vấn đề chứ?"
"Tiểu công tử xin nói." Động tác trong tay cũng không dừng lại.
"Quản gia tiên sinh không phản ứng với mùi vị sao?" Thiên Nguyệt Triệt nhìn quản gia.
Dừng động tác nêm gia vị trên tay, tầm mắt quản gia rốt cục dời về phía Thiên Nguyệt Triệt: "Ý tiểu công tử là?" Không hiểu hỏi.
"Ha hả..." Thiên Nguyệt Triệt cười thanh thúy, "Ta đang nghĩ khứu giác của quản gia tiên sinh nhất định có vấn đề." Thiên Nguyệt Triệt tiến lên, cầm lấy cái thìa trong tay quản gia, "Mùi thơm như vậy, ta cũng nhịn không được mà hít hà, quản gia tiên sinh đứng gần thế, một động tác cũng không có, bất kể là chủng tộc gì, nghe được mùi hương luôn động động lỗ mũi, nhưng quản gia tiên sinh lại lhasc."
Thiên Nguyệt Triệt cười càn rỡ, nhìn nét mặt quản gia thoáng hiện lo lắng sau đó nhanh chóng dấu đi: "Tiểu công tử nói rất đúng, khứu giác của ta khác với người thường, bởi vì từ nhỏ ngửi không được."
Nha... Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, không nói gì nữa.
Ra khỏi phòng bếp, Thiên Nguyệt Thần nhìn Thiên Nguyệt Triệt, sắc mặt có chút nghiêm túc: "Người kia có vấn đề gì sao?" Đối với án tử lần này, Thiên Nguyệt Thần cũng không nhúng tay, không có hứng thú, y lười quản.
"Phụ hoàng còn nhớ rõ phương hướng của những người chạy tới khi A Nặc kêu lớn chứ?"
Thiên Nguyệt Thần suy nghĩ một chút: "Nhớ kỹ, trong tất cả mọi người, chỉ có quản gia và người tên Nguyện là ra cuối cùng, bọn họ tới từ một hướng với nam nhân ôn hòa kia."
"Phụ hoàng, chúng ta đi xem hiện trường, nhìn người chết." Thiên Nguyệt Triệt kéo tay Thiên Nguyệt Thần hướng phía hành lang.
Tái diễn tình huống trong đầu, y phục có vết máu vẫn còn đặt ở góc tường: "Phụ hoàng, ngươi nhìn." Thiên Nguyệt Triệt dần Thiên Nguyệt Thần đi qua hiện trường, quẹo sang.
Thiên Nguyệt Thần ngồi xổm xuống, bởi vì quẹo sang nơi ánh sáng rất mờ nhạt, cho nên không ai phát hiện, nơi này cũng có một vết máu, hơn nữa màu sắc sàn gần màu máu.
"Nếu không phải tối hôm qua dẫm lên, ta cũng không thể nào tin nổi."
"Đây là vết máu hung thủ, không, là vết máu dính vào người hung thủ lúc chạy trốn đến nơi này." Thiên Nguyệt Thần khẳng định.
"Uh, " Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, "Cho nên phụ hoàng, ta liên tục nghĩ mãi mà không rõ, nếu hung thủ đụng phải máu, ma pháp của người xung quanh mạnh như vậy, nếu hung thủ trốn tránh, nhất định sẽ bị người khác phát hiện mùi máu tươi trên người.
Nếu hung thủ thật sự từ hướng này trốn đi, vậy đối diện đi tới chính là thiếu niên và quản gia, khứu giác quản gia có vấn đề, hắn không ngửi thấy mùi, thông qua tối hôm qua, ta phát hiện thiếu niên dị ứng mùi máu tươi, hơn nữa đến trình độ vô cùng nghiêm trọng.
"Phụ hoàng, ngươi nhìn lại bộ y phục này." Thiên Nguyệt Triệt chỉ chỉ y phục bị nam tử ôn hòa cởi xuống.
"Ta hiểu được."
"Ta cũng vậy, hiểu rõ."Thiên Nguyệt Triệt tiếp tục nói, phụ tử hai người nhìn nhau, sau đó cười nói: "Đi thôi, phụ hoàng, chúng ta đi nhìn người chết, Triệt nhi có không ít tò mò đâu, rốt cuộc là thủ đoạn lợi hại thế nào, có thể khiến nạn nhân không thể đánh trả."
Đi tới gian phòng đặt thi thể, thi thể vẫn duy trì bộ dạng trước khi chết, con ngươi mở lớn, nói rõ trước khi chết nạn nhân kinh sợ tột cùng.
"Triệt nhi, ngươi nhìn."Thiên Nguyệt Thần chỉ vào đầu người chết.
Thiên Nguyệt Triệt đi vào, quả nhiên, lúc trước không phát hiện, nhưng hiện tại bọn hắn thấy, chỗ mi tâm có vết máu tụ, nhiều hơn nơi khác, cái này nói rõ...
Thiên Nguyệt Triệt vươn tay trái, lòng bàn tay phát ra một số thủy linh tử, thủy linh tử như có linh tính dời vết máu đi, nhưng cũng không dễ phát hiện.
"Thật đúng là tà môn ."Thiên Nguyệt Triệt nói.
"Chỉ có hung thủ mới biết được, rốt cuộc nạn nhân chết như vậy ."Thiên Nguyệt Thần nhu bả vai Thiên Nguyệt Triệt: "Đi thôi, ăn sớm một chút, sau đó tới Ma thú sâm lâm hái ma quả, nhưng không được hái quá nhiều, cũng không cho hồi cung làm chuyện quá mức phiền phức."
Thiên Nguyệt Thần âm thầm cảnh cáo, bởi vì y dự liệu, sau khi hồi cung cuộc sống sẽ không bình yên.
"Phụ hoàng, ngươi cũng quá coi thường ta, chuyện phiền phức quá mức ta khinh thường làm, ta muốn làm là chuyện kinh thiên động địa." Thiên Nguyệt Triệt vẫy vẫy đuôi hồ ly, kiêu ngạo nói.
Danh sách chương