Đúng như là Thiên Nguyệt Thần nói, Thiên Nguyệt Triệt mệt mỏi liền ngủ, cũng không để ý là nơi nào, cũng may ôn tuyền luôn luôn ấm áp, nếu không Thiên Nguyệt Triệt nhất định cóng chết.

Thiên Nguyệt Triệt bị tiềng ồn ào đánh tỉnh, bên ngoài Kim Long điện quá ầm ĩ, cau mày, đang ngủ bị quấy rầy thật sự không vui, liền đứng dậy rời khỏi ôn tuyền.

Bọt nước theo thân thể nhỏ giọt, cầm khăn lông lau hai cái, trên người còn mang theo ẩm ướt, khoác hắc y bên trong, dây lưng tùy ý buộc vô cùng lỏng lẽo, làn da trắng nõn nhất thời lộ ra ngoài.

Thiên Nguyệt Triệt đi tới cửa Kim Long điện, bên ngoài đều là đám người trong hậu cung, nhìn sắc trời, gần đến thời gian dùng bữa tối, những người này thật là rảnh rỗi.

"Ô, rốt cục tiểu điện hạ của chúng ta đã đi ra?" Thanh âm đầy yêu khí, xuất phát từ Trữ quý phi, là mẫu phi của Thiên Nguyệt Thiên Hâm, nữ nhân này luôn thích bắt nạt kẻ yếu, chẳng qua đều dựa vào thế lực phía sau chống lưng, toàn bộ hậu cung không ai dám chống đối.

Nếu không phải niệm tình nàng là mẫu phi Thiên Nguyệt Thiên Hâm, ngày đó Thiên Nguyệt Triệt không chỉ đốt mông nàng đơn giản như vậy.

Lạnh lùng liếc Trữ quý phi, phía sau còn có chiêu nghi, tài tử... , có thể thấy được hai tháng này hoàng đế không ở, các nàng rất đoàn kết, như thể không hề có chuyện tranh giành tình nhân.

Bất quá, lúc này, phụ hoàng trở lại liền hừng hực xông tới, cũng may thị vệ Kim Long điện đủ phân lượng, bất quá phân lượng kia là Thiên Nguyệt Triệt bồi dưỡng mới có, so với những tần phi này, bọn họ càng sợ Thiên Nguyệt Triệt hơn.

"Mới mấy ngày không thấy, thanh âm của ngươi vẫn thật chói tai." Thiên Nguyệt Triệt lười nhác mở miệng, "Thế nào, phụ hoàng không ở, không nhân cơ hội bảo dưỡng?" Thiên Nguyệt Triệt liếc qua mọi người, lần nữa nhìn Trữ quý phi, "Xem những người này, đều trẻ đẹp hơn ngươi, phụ hoàng... Phụ hoàng rốt cuộc là nam nhân mà, luôn là thích trẻ tuổi, xinh đẹp."

"Ngươi, tiểu hồ ly, ngươi đừng đắc ý quá sớm, bổn cung là thiên sinh lệ chất." Trữ quý phi đắc ý hất cằm lên, bất quá, dung nhan nàng đúng là trời sinh lệ nhạc, sinh trong nhà quyền quý, một phần khí chất được trời ưu đãi, không tần phi nào bắt chước được.

Đây là kiêu ngạo phát ra từ trong xương tủy.

"Hừ." Thiên Nguyệt Triệt đi vào một bước, vừa mới tắm rửa, thân thể còn tản ra mùi thơm nhàn nhạt, "Đừng nói bổn điện xem ngươi già mà không kính, nhìn mặt của ngươi, phấn thô vài tầng, bên mắt, nếp nhăn cũng đã có, thân thể so với xưa cũng không bằng..."

Thiên Nguyệt Triệt đánh giá nàng một phen, sau đó đến trước mặt Thư phi: "Đây mới là nữ nhân nên có."

Muốn cùng hắn nháo, không có cửa đâu, Thiên Nguyệt Triệt chán ghét nữ nhân nào đi chăng nữa, cũng không chán ghét ai bằng Thư phi.

"Ngươi... Ngươi..." Thiên Nguyệt Triệt nói, không thể nghi ngờ đả kích tự tin của Trữ quý phi, đặc biệt lại còn trước một phi tử trẻ tuổi xinh đẹp, nàng đã sinh hai hài tử, hiển nhiên không thể so sánh với họ.

Hơn nữa, Thư phi một đầu tóc dài cuộn sóng, thoạt nhìn thật kiều mỵ, mang theo thanh thuần, cái này cũng đã khiến Trữ quý phi ghen tỵ muốn chết, nhưng hôm nay...

Trữ quý phi sớm đã lĩnh giáo miệng mồm tiểu hồ ly, hắn là muốn nói, chính mình so với bất kì ai đều trẻ trung hơn phải không? Hừ, Trữ quý phi tức chỉ kém không hộc máu, tầm mắt chuyển tới trên người Thư phi, nữ nhân này là công chúa tiểu quốc, đâu phải tiểu quốc không có nam nhân, hết lần này tới lần khác đến đây cùng nàng đoạt trượng phu.

Hiện tại thiếu đi một Hoàng quý phi Tả Lạp, lại thêm một cái gai trong mắt.

"Thư phi muội muội cũng nhìn thấy, tiểu điện hạ của chúng ta đối với nữ nhân của bệ hạ kén chọn vô cùng, nhưng đối với Thư muội muội khen không dứt miệng, sau này tỷ tỷ cùng thư muội muội lãnh giáo một chút, Thư muội muội sẽ không cự tuyệt tỷ tỷ đi?" Quay đầu liền thay đổi thái độ, nữ nhân hậu cung thay đổi sắc mặt thật lợi hại.

Cho dù Thư phi không muốn, lại có thể nói không, hậu cung là nơi Trữ quý phi thao túng, dù nàng được gọi là Thư phi, cùng bệ hạ không cần lật bài, nhưng quyền lực của Trữ quý phi tại hậu cung tựa như Hoàng quý phi Tả Lạp ngày đó, huống chi nàng còn sinh một hoàng tử, một công chúa.

"Tỷ tỷ khách khí, đây là phúc phận của muội muội." Thư phi ôn nhu nói, trong lòng đem Thiên Nguyệt Triệt mắng ngàn vạn lần, quả nhiên là tiểu hồ ly, đừng tưởng rằng như vậy có thể độc chiếm bệ hạ.

Nhớ lại Thiên Nguyệt Thần tuấn lãng, mắt hoa đào cười câu hồn người, Thư phi âm thầm hạ quyết tâm nhất định phải mang thai hài tử của y.

Tâm tư của nàng, sao Thiên Nguyệt Triệt không hiểu, trong lòng cười nhạo, nếu chọc giận bổn thiếu gia, cẩn thận ta chỉnh chết ngươi.

"Như vậy, các ngươi tới đây làm gì? Là muốn chờ phụ hoàng trở lại lật bài, hay lúc này muốn theo bổn điện?" Thiên Nguyệt Triệt chớp chớp mắt, đầy phong lưu, nếu không phải hắn còn quá trẻ, chắc chắn mê luyến không ít tần phi.

Mọi người đỏ mặt, đây chỉ là một oa nhi sao.

"Chuyển bữa tối tới Mạn La các, bổn điện thiết yến." Thiên Nguyệt Triệt hướng thị vệ bên cạnh nói.

"Dạ." Thị vệ lĩnh mệnh lập tức rời đi.

Thiên Nguyệt Triệt nếu tỉnh, cũng không có ý định ngủ lại, gọi cung nữ, đổi y phục.

Hắn không rõ tại sao mình thích màu trắng nhất, một thân bạch y vô cùng linh động, đai lưng hắc sắc bên hông dùng tơ vàng thêu long, ở hoàng cung, trừ hắn ra không ai dám dùng.

Dù sao đây là tượng trưng cho hoàng đế.

Ra khỏi Kim Long điện, theo sau là thị vệ và cung nữ, Thiên Nguyệt Triệt dạo quanh Ngự hoa viên một vòng, bước chân bất động, đây là... Thiên Nguyệt Triệt dừng một chút, nơi này là tẩm cung của nữ nhân kia.

Là tẩm cung của nữ nhân sinh ra hắn, nếu Tinh Linh hoàng rời đi, không phải lúc này nữ nhân kia là người điên sao?

Nếu như vậy...

Thiên Nguyệt Triệt hoang mang, đối với mẫu thân, hắn vẫn luôn để ý, có lẽ hắn để ý chính là mẫu thân kiếp trước, xưng hô đó, cho nên đối với mẫu thân hiện giờ tồn tại chút tò mò.

Nếu gắng phải giải thích, có lẽ là huyết thống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện