"Ta, sẽ là người cứu trại này", Diệp Tuyền hứng thú đung đưa lọ thuốc trong tay.

"Thực vậy sao", giọng Hạo Thiên đầy mỉa mai, "Ta thà liếm mông cừu còn hơn phải uống thứ nước kia", có trời mới biết Diệp Tuyền đã bỏ những gì vào thứ chất lỏng sền sệt và có mùi như bãi nôn kia.

"Người đẹp chưa hiểu được những điều thú vị về môn độc dược học đâu", Diệp Tuyền cười "Pha trộn ngẫu nhiên và cho ra kết quả bất ngờ"

Phải là người có khả năng thì Lãnh Nguyệt mới gọi Diệp Tuyền đến đây, Hạo Thiên kết luận:

"Thuốc này có thể cứu được trại"

Diệp Tuyền gật đầu:

"Ta khẳng định điều đó"

Hạo Thiên đồng ý phân phát thuốc, cùng với sự giúp đỡ từ Thanh Thư và quân đội, dịch bệnh đã bị dập tắt.

Quả thực loại thuốc Diệp Tuyền điều chế đã phát huy tác dụng.

Tối đó ở lửa trại, mọi người cùng hát hò uống rượu lấy lại tinh thần sau khoảng thời gian dài chiến đấu vất vả.

Binh lính reo hò, Diệp Tuyền ưỡn ngực đầy tự hào:

"Công lao này thuộc về tất cả chúng ta, tôi chỉ góp một chút sức lực"

Giúp gì? Giúp làm màu, Thanh Thư nghĩ.

Nhìn điện hạ ngồi một chỗ tách biệt với mọi người, Thanh Thư lấy một ly rượu bước tới gần.

Những người xung quanh không chú ý ư, tất nhiên là họ chú ý chứ, họ chỉ không có gan đến bắt chuyện với điện hạ.

"Người trông có vẻ cô đơn"

Hạo Thiên cau mày:

"Tại sao? Bởi vì ta ngồi một chỗ và đéo thèm quan tâm đến xung quanh, hay là ta quá tệ và thông minh khi không tham gia vào điệu nhảy ngớ ngẩn kia?"

Thanh Thư toát mồ hôi hột:

"Người có thể tỏ ra thân thiện dù chỉ một phút được không? Ta chỉ muốn tỏ ra tử tế thôi mà"

Hạo Thiên nhếch miệng:

"Ta không quan tâm.

Ngươi hay bất kì ai khác"

"Nhưng Lãnh Nguyệt.."

"Huynh ấy là một ngoại lệ", Hạo Thiên nói nhanh.

Thanh Thư nuốt nước bọt một cái:

"Nhưng người không thấy bất thường sao? Hai người đều là nam nhân"

Thích chính là thích, còn phải quản nhiều thế sao, Hạo Thiên chỉ biết Lãnh Nguyệt là một sự tồn tại đặc biệt đối với hắn.

Hạo Thiên lười nói, giơ ngón giữa với Thanh Thư, xong không đợi y phản ứng đã bỏ đi.

Thanh Thư gãi đầu, gãi tai nhìn theo, mấy người đẹp thường hay điên.

"Khẩu vị không tốt à?", Diệp Tuyền thấy điện hạ bỏ đi nên bám theo.

Hạo Thiên vốn đang khó chịu, nhịn không được cáu kỉnh:

"Khẩu vị không tốt"

"Không như ta", Diệp Tuyền cười tà "Ta đều ăn tất"

Hạo Thiên nghe ra có điểm không đúng, vung tay đấm Diệp Tuyền một cú giữa mặt.

"A, mũi ta", Diệp Tuyền thét lên, ôm cái mũi be bét máu, "hình như gãy mất rồi"

Hạo Thiên thản nhiên rút khăn tay ra lau tay:

"Cho ngươi chừa cái thói ăn nói láo toét trước mặt ta"

Diệp Tuyền vừa cầm máu vừa nói:

"Ta nói gì sai chứ? Chúng ta giống nhau, đều có vấn đề với sự tự do"

Hạo Thiên tỉ mỉ lau sạch vết máu trên tay, chà sát đến mức da tay đỏ ửng lên.

"Chúng ta không phải thấy sai trái về việc đó", Diệp Tuyền nói tiếp "Người mắc chứng khiết phích?"

"Không, ta chỉ cảm thấy ghê tởm với những thứ không sạch sẽ"

"Như thế là khiết phích..

à, mà khoan, như thế là nói ta không sạch sẽ?"

Hạo Thiên khinh thường liếc mắt:

"Đấy là ngươi tự nói"

Diệp Tuyền ngửa mặt lên trời ngăn cho máu chảy, nhăn nhở cười:

"Đáng yêu không chịu được"

Nghe vậy Hạo Thiên lạnh mặt, định giơ tay táng cho y thêm một quyền thì Diệp Tuyền đã nhanh tay đỡ được, cười cười:

"Ta lỡ mồm"

Hạo Thiên thu tay lại, cười lên, ngay khi Diệp Tuyền tưởng hắn đã bỏ qua thì Hạo Thiên giơ chân lên đá chéo một cú vào mạn sườn Diệp Tuyền.

"Ta lỡ chân"

Diệp Tuyền đau thấu xương cũng không dám phản đối, mặt y nhăn nhó:

"Ta sai, ta sai rồi"

Hạo Thiên lườm một cái.

Diệp Tuyền đau nhưng vẫn chưa biết sợ mà nói:

"Ta có một chỗ rất hay, điện hạ muốn đi không?"

Hạo Thiên khinh cười:

"Nơi hay ho từ miệng ngươi chắc không phải hắc "

Diệp Tuyền cười, nhưng xương sườn bị rạn làm hắn cười như mếu:

"Không phải hắc bình thường, một tụ điểm ăn chơi và buôn bán trái phép thuốc cấm"

"Một hố phân à"

"Không phải phép màu mà là phép màu, nơi sẽ đáp ứng mọi ham của con người", Diệp Tuyền nhiệt tình giới thiệu.

"Ngươi nói thật không đấy"

Diệp Tuyền lập tức khẳng định:

"Sẽ không làm điện hạ thất vọng"

Hạo Thiên đảo mắt:

"Được một phần mười như ngươi nói là được"

Diệp Tuyền gãi gãi mũi, với một con nghiện lâu năm như hắn, thế giới ngầm đã nằm trong lòng bàn tay.

Hôm sau, Diệp Tuyền dẫn Hạo Thiên đến trước một hắc , lối vào là một cánh cửa tạo hình một bông hoa sen khổng lồ.

Xung quanh đèn lồng đỏ trang trí nhấp nháy.

Không thấy người ra vào tấp nập nhưng cửa bên trong có mở khi Diệp Tuyền giơ tấm thẻ thành viên lên.

Một loài hoa quá thanh cao để làm biểu tượng của nơi này, Hạo Thiên nghĩ.

Thấy hai người, tên gác cổng mỉm cười:

"Lâu rồi không thấy đại nhân quay lại, chúng tôi mới có món hàng mới đấy"

Diệp Tuyền đưa mắt nhìn Hạo Thiên gật đầu bảo đồng ý.

Bên trong là một tiền sảnh rộng lớn, không phải mấy trò câu khách rẻ tiền, nơi đây bày trí hàng trăm những phòng riêng phục vụ cho những mục đích khác nhau.

Hạo Thiên đi qua một phòng, từ khe hở của chiếc rèm, hắn trông thấy một bà đồng đang xem bói cho một cô gái thông qua bã trà cô ta vừa uống, và nhìn biểu cảm trên gương mặt cô ta thì có vẻ mọi thứ đang không được suôn sẻ cho lắm.


Lãnh Nguyệt sẽ thích trò này cho xem, Hạo Thiên nghĩ.

"Phòng của chúng ta ở bên này", Diệp Tuyền nhắc.

Hạo Thiên đi theo lên trên phòng.

Diệp Tuyền kêu lên:

"Tuyệt vời", hắn lôi ra một thứ trông rất lạ.

Hạo Thiên ngồi xuống ghế đá, duỗi người một cái:

"Ta không đến đây vì mấy trò nhảm nhí của ngươi đâu"

"Ôi người đẹp", Diệp Tuyền thở dài, "Được rồi nghe này, ta biết người không phải kiểu nghiện ngập"

Hạo Thiên liếc nhìn Diệp Tuyền mang ra một cây nấm, "nhưng nếu người muốn mở ra cánh cửa tri giác, thứ này đây".

Từ màu sắc trên mũ nấm, Hạo Thiên biết thứ này có độc.

"Cái gì cơ?"

Diệp Tuyền giơ nó lên trước mặt.

"Nó là chìa khóa, thứ này rất hiếm, nó được tìm thấy ở Vệ quốc, nhưng ở đây, chúng tôi gọi nó là" nấm thức thần ".

Hạo Thiên bắt đầu thấy hối hận khi theo ý đến đây.

Diệp Tuyền hào hứng nói:

" Nếu ăn bé này, người sẽ không chỉ nói chuyện được với thần mà còn giải phóng được linh hồn khỏi nhà tù này "

" Được rồi, ta đi đây ", Hạo Thiên không thể chịu thêm một giây nào nữa.

" Khoan đã ", Diệp Tuyền vội ngăn lại," Thử một lần thì đã mất gì "

Hạo Thiên nhìn cây nấm và không hề có ý định muốn ăn nó.

Thấy vậy, Diệp Tuyền liền làm mẫu trước, cho vào miệng và nhai.

Hạo Thiên nhíu mày:

" Ngươi điên rồi, tất cả những thứ ngươi chạm vào đều biến thành thuốc hết, chuyện gì sẽ xảy ra, ta sẽ chết "

" Không, không, đương nhiên là người sẽ không chết được chứ? ", hơi dừng lại Diệp Tuyền nói tiếp:" Một phần trong người sẽ chết nhưng sẽ được tái sinh "

Chuyện này thật điên rồi.

Mọi thứ sẽ ổn thôi, Hạo Thiên tự nhủ và đánh liều lấy thứ kia bỏ vào miệng.

" Phải mất một lúc thuốc mới ngấm ", Diệp Tuyền giải thích.

" Mọi thứ trước mắt ta đang trở thành màu tím ", Hạo Thiên kêu lên.

" Á đù, ta đoán chỉ người mới nên ngấm nhanh như vậy ", Diệp Tuyền bất ngờ.

" Thở sâu ", Hạo Thiên hít một hơi thật sâu và thuốc thấm nhanh hơn.

" Điện hạ là người biết chơi đó ", Diệp Tuyền hả hê.

Hạo Thiên không thể tập chung vào lời y, cũng có khả năng là không chuyện gì xảy ra nhưng..

" Ha ha..

", năm phút sau, từ trong phòng truyền ra tiếng cười như điên.

Mọi thứ xung quanh biến đổi không ngừng, không gian như bị méo mó biến dạng.

Một cảm giác lâng lâng lan khắp người Hạo Thiên giống như đang bay.

Trước mắt Hạo Thiên một cây hoa sen mọc ra ngay trước mặt, hương hoa thơm ngát thu hút những con bướm đến, những con bướm với đủ màu sắc cầu vồng rất đẹp.

" Thật đấy, ta đang nhìn thấy ngươi cả người tím ngắt này "

Diệp Tuyền cười không ngừng:

" Thứ này gây ảo giác mạnh "

Hạo Thiên chỉ thấy cả người sảng khoái biết bao, lâu lắm rồi hắn mới thấy dễ chịu như thế.

Sâu thẳm trong tâm khảm, hắn day dứt không yên, muốn dừng lại, nhưng thôi, cứ tận hưởng thêm chút nữa, đợi Diệp Tuyền tỉnh táo, bàn bạc sau cũng không muộn.

Phòng bên cạnh, một bà già đang phàn nàn về dịch vụ với ông chủ:

" Tôi vẫn ổn cho đến sáng nay và rồi, tôi cũng không biết nữa, tôi thức dậy và thấy choáng váng trở lại.

Nó còn tệ hơn lúc tôi mới vào nữa "

Ông chủ cho đại phu bắt mạch.

" Mạch đập hơi yếu.

Choáng váng có thể là biểu hiện ban đầu của việc thiếu máu "

Ông chủ cười hòa nhã:

" Bữa tối hôm qua bà đã dùng gì? "

Bà già thản nhiên đáp:

" Tôi ăn chay, họ nói như vậy sẽ tốt cho cơ thể tôi, thừa chất sẽ gây áp lực nên tim "

" Rau xanh tất cả các bữa trong tuần ", ông chủ suy nghĩ," trái với chỉ thị của tôi "

" Thiếu chất ", ông chủ kết luận, nói xong ông cùng đại phu ra ngoài.

Hạo Thiên đi ra khỏi phòng, mọi thứ trôi tuột đi như thể thời gian bị tua đi nhanh hơn, hắn cố nhìn rõ nhưng càng tập chung thì càng nhòe nhoẹt.

Giờ nên làm gì đây? Trong lúc đang không biết phải làm gì thì Hạo Thiên nghe được tiếng nhạc.

Khóe miệng cong lên thành một nụ cười:

" Đi chơi thôi "

Hạo Thiên chưa bao giờ vui đến thế, sinh ra trong hoàng tộc, mọi thứ đều tuân theo quy củ, mỗi người đều giống như tượng gỗ rối gốm, không vui vẻ thoải mái.

Ở đây hắn được làm những thứ mình muốn, chơi mấy trò đỏ đen, chơi đấu tay đôi, đánh người một cách lỗ mãng, uống rượu và thảy một đống đồ ngọt vào người.

Hạo Thiên vốc một nắm kẹo tọng vào miệng, đang định bốc thêm một nắm bỏ vào túi để dành ăn dần thì một kẻ đi ngang qua, va vào người hắn làm kẹo vung vãi khắp sàn.

Hạo Thiên chửi thề:

" Mày không có mắt à "

Tên kia ngoái đầu lại nhìn, hắn thề không phải do ảo tưởng mà tên kia trông như hình nhân dùng để đốt cho người chết.

Bây giờ thì có chuyện không ổn rồi.

Dưới sảnh một tiểu đội mặc áo giáp rầm rập tiến vào.

" Lính đánh thuê "

Diệp Tuyền đứng cạnh nói, quần áo xộc xệch giống như mặc vội, chiếc áo khoác ngoài không cánh mà bay, cả người sực nức mùi nước hoa phụ nữ.

Hạo Thiên cũng chẳng muốn biết y vừa đi đâu, làm gì.

" Sao ngươi biết chúng là lính đánh thuê "

Diệp Tuyền căng thẳng tự tát vào mặt cho tỉnh táo:

" Họ giống lính cho thuê, sẽ làm bất cứ việc gì với một cái giá thích hợp.

Nhưng Đại Đồng là lãnh thổ trung lập, họ không có quyền ở đây "

Phía dưới người canh gác đứng ra nói:

" Chúng tôi trào mừng các người đến đây..


", nhìn vào bộ giáp, hắn nuốt ực một tiếng nói tiếp:" Trong hòa bình "

Tên chỉ hủy rút thanh trủy thủ, người canh cửa vội vàng nói:

" Xin đừng giết tôi, làm ơn "

Tên chỉ huy đẩy gã đứng vào tường, lấy thanh trủy thủ cắt vào tay gã, máu được hứng vào một lọ dung dịch màu xanh.

Sau khi không có phản ứng sảy ra, tên chỉ huy mới lùi lại nói:

" Ngươi sẽ được đưa vào danh sách "

Tên chỉ huy quay ra nói với những tên lính khác, hắn ra lệnh:

" Lên danh sách tất cả những nghi phạm "

Trông giống bọn tội phạm hơn, Hạo Thiên nghĩ.

" Bọn chúng dám làm loạn ở đây sao? "

Diệp Tuyền biết điện hạ định làm gì, vội cản lại:

" Không đơn giản như thế đâu.

Chúng ta còn chưa biết mục đích thật sự của bọn họ.

Chúng ta không thể đánh bại cả đám này đâu, tin ta đi, chúng được huấn luyện để làm những việc này "

Hạo Thiên càng lúc càng thấy khó hiểu.

Diệp Tuyền lẩm bẩm:

" Chúng đang lập danh sách, chúng đang đuổi theo một thứ gì đó, và điều đó rất tệ với ta "

" Tại sao? "

Có điều gì đó trong mắt Diệp Tuyền làm Hạo Thiên sửng sốt, sự sợ hãi:

" Ngươi đang đùa ta à.

Đừng lố bịch thế chứ "

Diệp Tuyền là một trong số họ.

" Đi thôi nào ", và hắn đang chạy trốn.

Bà già ngồi trong phòng đã rung chuông hai lần nhưng vẫn chưa có ai tới, bà ra ngoài và trông thấy một người phục vụ chạy qua liền hỏi:

" Ngươi có thể..

", bà chưa nói hết thì người phục vụ đã hoảng hốt chạy đi.

" Tôi xin lỗi, tôi không thể ".

Phục vụ kém quá, bà nghĩ và đi về phòng ông chủ.

" Tôi xin lỗi, nhưng tôi không biết phải hỏi ai cả, ông có thể giúp tôi không? "

Ông chủ ngó xuống dưới quan sát, cái thứ không tên kia đang diễu hành bên dưới, ông còn đang bận mải lo cho công việc kinh doanh của mình nên không nghe thấy lời bà ta:

" Nhưng tôi cần giúp đỡ "

" Nhưng tôi không thể làm gì cả ", ông gắt lên, một mụ già phiền phức.

" Ồ, nhưng tôi nghĩ ông có thể giúp được ", giọng bà ta vẫn rất nhẹ nhàng.

Bỗng nhiên hai người xông vào phòng, ông chủ quay người lại thì sợ hãi vì gương mặt của họ, hai gương mặt không chút biểu cảm như hình nhân.

Ông la lên:

" Các người muốn gì? "

Bà già hiền từ nói:

" Đây là hai đứa con trai của tôi, tôi không muốn làm bẩn tay của mình chút nào "

Ông chủ kinh hãi khi hai hình nhân tiến đến chỗ ông.

" Ông thấy đó, những cuộc kiểm tra tuyệt vời đang diễn ra, và..

", bà ta thở dài" những hành động tệ hại, do tôi gây ra đấy ".

Bà ta nói với sự tự hào như thể chẳng có chút hối hận về hành động mình gây ra cùng với những rắc rối bây giờ.

Hai đứa con của bà chế trụ hai tay ông chủ.

" Nhưng nếu sống qua việc này, tôi cần ông "

Ông chủ không hiểu làm sao.

" Bà đang nói gì thế "

Đôi mắt bà ta lóe lên tia khát máu:

" Máu ", bà ta liếm môi vẻ thèm thuồng," tôi cần máu của ông "

Lúc này ông chủ hoảng sợ hét lên:

" Thả tôi ra, thả ra.

Các người đang làm gì thế "

Bà ta từng bước đi về phía ông chủ:

" Ông thấy chứ, tôi bị thiếu chất, tôi rất giỏi trong việc hấp thu chúng "

Đứng trước mặt, ông chủ có thể nhìn thấy đôi mắt đói khát của bà ta đang hau háu nhìn mình.

" Nhưng giờ tôi cần lửa trong mạch máu của mình, và còn ai tốt hơn ông chủ với chất dinh dưỡng tuyệt vời, những bữa ăn cao lương mĩ vị và đủ loại thuốc bổ tốt nhất "

Ông chủ há hốc miệng:

" Bà là ai? "

Như con thú ăn thịt đang chuẩn bị kết liễu con mồi của mình, bà ta nhe răng ra:

" Tôi là kẻ sống sót, ông chủ à.

Bằng bất cứ giá nào ", nói đoạn bà ta cười lên man rợ và cắn phập vào cổ ông ta.

Tiếng hét phát ra hòa vào âm thanh kêu gào bên dưới.

Những tên lính bắt đầu chia nhau ra lục soát từng tầng.

Những người phục vụ cố gắng trấn an khách hàng:

" Họ sẽ không làm hại ta, hãy nghe lời họ "

Nói chưa dứt lời thì một gã khách đã hành động nhanh hơn, dùng một bình hoa từ phía sau đập vào đầu một người lính.

Tên lính kia với cái đầu đẫm máu không nói một lời trực tiếp rút kiếm xiên cho gã khách một nhát.

Có tiếng hét:" Ngươi đâu cần phải làm thế "

Tên chỉ huy mặt không cảm xúc:

" Hành động nhanh gọn "

Rất nhanh bọn lính đánh thuê đã rà xoát lên tầng ba.

Hạo Thiên và Diệp Tuyền trốn vào một phòng.

Diệp Tuyền run cầm cập:

" Nếu bị phát hiện, ta sẽ bị xử tử ngay lập tức "

" Cũng giống trong quân đội thôi ", Hạo Thiên không nhịn được cười nhạo:" Ngươi là kẻ đào ngũ "

Diệp Tuyền giọng quẫn bách nói:

" Người đẹp ơi, chỗ đó là địa ngục, là địa ngục thật đấy "

Hạo Thiên nhòm qua khe cửa, trông thấy bọn chúng đang đi lên từ cuối hành lang.

" Lãnh Nguyệt có biết chuyện này không? Chuyện ngươi từng là lính đánh thuê ấy "

Diệp Tuyền lắc đầu, trong mắt là cảm xúc phức tạp.

" Đệ ấy không biết.

Chúng ta đã nhất trí với nhau sẽ không nhắc lại chuyện quá khứ "

" Tìm đi ", tiếng một người lính quát lên, bọn chúng đang ngày càng gần.

" Làm sao thái sư lại thu nhận hai ngươi? ", Hạo Thiên không nghĩ ra được bất cứ mối liên hệ nào giữa thái sư Đại Đồng với lính đánh thuê Vệ quốc.

Trong lòng Diệp Tuyền trùng xuống:

" Ngài tình cờ thấy bọn ta bị ngất ở ven đường, bị đánh đập và bỏ đói ".

Cả đời này hắn cũng không quên được chiếc bánh năm ấy lão thái sư cho mình.

Vào phủ mười năm, hai huynh đệ hắn vẫn luôn ghi nhớ ơn của thái sư.

Hạo Thiên luôn muốn biết về tuổi thơ của Lãnh Nguyệt và những mối quan hệ xung quanh y, nhưng hắn càng muốn biết vì sao lão thái sư lại để hai đứa trẻ từng được huấn luyện để trở thành lính đánh thuê ở bên cạnh cháu trai mình.

Hạo Thiên chỉ muốn dạo chơi một chút lại không ngờ vướng phải rắc rối này.

" Chúng đang tìm kiếm thứ gì? "

Có gì đó trong cái khách này thu hút bọn chúng.

Diệp Tuyền nói:

" Ta không biết chúng tìm gì, nhưng ta biết chắc chúng sẽ không dừng lại cho đến khi tìm ra "

Hạo Thiên quan sát bọn chúng lấy máu thử từng người, có gì đặc biệt chứ vì tất cả đều là con người.

Đúng vậy, Hạo Thiên đã đoán ra:

" Thứ gì đó trông như con người nhưng không phải "

" Một thứ ẩn dưới lớp ngụy trang con người ", Diệp Tuyền rất nhanh bắt kịp.

Có lẽ nó thay đổi hình dạng, phải nhanh tìm ra kẻ đó trước khi chúng giết tất cả mọi người.

" Một kẻ có những triệu chứng hiếm gặp về máu chăng? "Hạo Thiên tự hỏi.

" Thông minh quá ", Diệp Tuyền khen ngợi.

" Chúng ta cần đi gặp ông chủ, có lẽ ông ta biết ", mỗi vị khách vào đây đều có nhu cầu riêng về sức khỏe của họ và ông chủ phải đảm bảo điều đó.

Không ai muốn có một người khách bị chết vì sốc thuốc cả, và nhất là bị sờ gáy bởi đám quan binh.

Cả hai định âm thầm đi đến phòng ông chủ nhưng ngay cửa lại bị bọn lính phát hiện đành chia nhau ra hành động.

Diệp Tuyền là người biết rõ sơ đồ từng phòng ở đây nên tới chỗ ông chủ, còn Hạo Thiên giúp đánh lạc hướng đám lính.

" Ông chủ..

", Diệp Tuyền đứng sững lại khi nhìn thấy ông chủ nằm ngay đơ trên đất, cả người xám ngoét không còn một giọt máu.

Một nữ nhân xinh đẹp trẻ trung từ sau chiếc bàn xuất hiện, đôi môi đỏ tươi nhiễm máu hô lên:

" Giết hắn ta! ", hai tên hình nhân cử động và lao về phía Diệp Tuyền.

Trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Diệp Tuyền chạy thẳng xuống tầng dưới, bọn lính đánh thuê này làm việc rất có quy tắc nhưng cũng có sai xót.

Những tầng đã qua kiểm tra sẽ không quay lại.

Diệp Tuyền trông thấy Hạo Thiên thì vội nói:

" Ta đã tìm thấy ả đàn bà đó "

Bám sát Diệp Tuyền là hai tên hình nhân trông giống hệt nhau.


Hạo Thiên không bỏ lỡ cơ hội nói móc:

" Ồ, nhìn kìa, một cặp sinh đôi, giống ngươi "

Diệp Tuyền bây giờ mới thấm thía, không nên chọc vào ổ kiến lửa, đen mặt gọi:

" Nhanh, chạy đi "

Thuật hình nhân, những tên nô lệ điều khiển.

Kẻ nào đó được chúng sùng bái quái đản.

" Ngươi nói là một người phụ nữ "

" Chúng đã làm việc cho ả ta, giống như người hầu vậy "

Hai người vừa chạy vừa nói.

" Ả ta còn hút cạn máu của ông chủ "

Khẩu vị lạ thật đấy, hai mắt Hạo Thiên sáng lên:

" Ả ta đang lẩn trốn "

Dùng bữa vào giờ này thì buồn cười nhỉ, nhưng ả ta bắt buộc phải làm thế.

Diệp Tuyền reo lên:

" Đúng rồi, sự thay đổi bên trong.

Ả ta không uống máu, ả ta hấp thu nó ".

Trong y học cũng đã ghi lại rất nhiều trường hợp dùng máu chữa bệnh.

" Ta phải tìm ả ta và cho bọn lính đánh thuê biết, đi thôi ".

Hạo Thiên hối thúc.

Tiếng tên chỉ huy quát ầm ầm phía trên:

" Lập danh sách "

Hai người quay trở lại phòng ông chủ nhưng ả nữ nhân kia đã đi mất.

" Ả vừa ở đây ", Diệp Tuyền rỉ," hút khô máu ông ta, cho đến giọt cuối cùng "

Ả ta đang lẩn trốn, nếu mình là ả ta, bị truy nã và bao vây, mình sẽ làm gì đây? Hạo Thiên tự hỏi và tự tìm ra câu trả lời, quay xang Diệp Tuyền nói:

" Ta cần thêm thời gian, ngươi giữ chân chúng lại "

Diệp Tuyền có một dự cảm chẳng lành:

" Sao ta có thể làm được điều đó "

Thần sắc Hạo Thiên lộ ra sự vui thích:

" Không có ý gì đâu ", nói xong hắn đẩy mạnh Diệp Tuyền xuống cầu thang, lăn mấy vòng rồi ngã ngay trước mặt bọn lính.

Đó mà là không gì sao? Diệp Tuyền gào thét trong lòng.

Ngay sau đó bị bọn lính túm cổ xách lên, hắn nghĩ thầm, thằng nhóc xấc láo.

Hạo Thiên hoảng hốt chạy vào phòng của bà đồng lúc mới gặp sáng nay, quả nhiên trông thấy một ả nữ nhân đang lúi húi làm phép.

" Cô có thấy chúng không, những tên lính ngoài kia "

Ả ta cầm trên tay một xấp giấy và nhỏ máu vẽ bùa.

Truyện chữ tặng bạn gói xem phim Galaxy Play Mobile 6 tháng trị giá 100k.

Nhận quà ngay!


Hạo Thiên vẫn tiếp tục nói:

" Những tên lính giết người không ghê tay, thật đáng sợ "

Mặc kệ Hạo Thiên nói không ngừng, ả ta cũng chẳng mảy may ngó đến.

" Ta đến đây chỉ muốn vui chơi một chút, những viên kẹo rất ngon và những người phục vụ rất dễ thương, họ chẳng hỏi ta bao nhiêu tuổi mà cứ cho ta nốc rượu thật lực.

Ta sẽ giới thiệu mọi người đến chỗ này "

Dường như không thể chịu đựng được việc Hạo Thiên cứ lải nhải bên tai, ả ta phát cáu lên:

" Giữ cô bé lại "

Diệp Tuyền bị dồn vào tường, xung quanh bị bao vây bởi năm tên lính tay cầm kiếm sẵn sàng xiên cho hắn vài lỗ bất cứ lúc nào.

" Nghe này, ta biết người các ngươi đang tìm.

Một người phụ nữ..


au ", tay hắn nhói đau khi bị dao cứa vào.

Chất lỏng trong bình không đổi.

" Ngươi không phải người chúng ta đang tìm "

Tên chỉ huy nhìn kĩ gương mặt của Diệp Tuyền, nheo mắt nói:

" Ta đã gặp ngươi chưa nhỉ "

Trong lòng Diệp Tuyền nhảy thót một cái.

Mẹ nó, đã không biết bao nhiêu lần bị coi thành con gái, Hạo Thiên tức đến muốn mắng người nhưng vẫn cố nhịn, một bộ ngây thơ hỏi:

" Cô đang làm gì vậy, cái tờ giấy đó dùng để làm gì "

" Ngươi sẽ không hiểu đâu "

Hạo Thiên cười nhạt:

" Ta từng thấy thứ đó rồi, hình vẽ như con giun đó là bùa chú, cô là thầy cúng sao "

Bị gọi là thầy cúng khiến cho ả ta tức giận:

" Ta là một phù thủy, nhớ cho kĩ "

Hạo Thiên giả bộ không biết:

" Ta tưởng phù thủy là những bà lão vừa già vừa xấu với cái mũi khoằm nhọn hoắt và sống cùng lũ mèo hôi đen xì ", hắn vờ ngó xung quanh:" Mèo của bà đâu "

Ả ta nhìn Hạo Thiên như muốn lột sống da hắn:

" Ta sẽ giết hết bọn lính kia, và thoát khỏi đây.

Khi đó ta sẽ mang ngươi theo làm thức ăn dọc đường "

Hạo Thiên nghẹn ngào:

" Cô đang đùa ta à, sao ta có thể trở thành thức ăn cho cô "

" Ta không hề đùa cợt ", ả ta cười ác:" Ta đã biến vô số người thành bữa ăn của ta, ngươi sắp trở thành một trong số đó "

Hạo Thiên lắp bắp:

" Vậy những tên lính đó đang tìm cô "

Ả ta giơ bàn tay của mình lên, khoe một vết thương vẫn còn mới, cười nói:

" Đúng vậy nhưng ta đã ẩn mình rồi "

Ả đã uống máu của ông ta và thoát được vòng kiểm tra.

Hạo Thiên không nao núng:

" Ồ, đúng rồi.

Có lẽ đó là lý do chúng tăng cường lấy máu "

" Chúng làm gì cơ ", Ả ta lập tức quan tâm.

" Tên lính chỉ huy đó nói rằng không có dấu hiệu nên đã tăng cường kiểm tra sâu hơn "

Tin này làm ả ta điêu đứng:

" Vậy ta phải đồng hóa lại "

Hạo Thiên chớp mắt:

" Điều đó có nghĩa là gì "

" Ta phải hiện diện như một con người.

Có nghĩa là ta cần ăn ngươi ngay bây giờ ".

Nói xong bà ta vẫy tay cho hai tên thuộc hạ giữ người Hạo Thiên lại.

Hạo Thiên kêu lên:

" Đừng ăn ta, ta đã ăn rất nhiều bánh ngọt sáng nay, cô có thể bị tiểu đường đấy "

Ả ta mỉm cười gian ác:

" Ngươi đúng là một cô bé đáng yêu.

Khuôn mặt trắng trắng và rất quyến rũ.

Thật đáng thương, nhưng hãy xem nụ cười là mục đích sống dưới địa ngục nhé "

" Cô làm gì thế? ", Hạo Thiên vùng vẫy nhưng thật kì lạ, hai tên này được làm giấy nhưng da cứng như da trâu.

Ả nhe răng:

" Ta e rằng sẽ đau đấy "

Hạo Thiên đột nhiên cười:

" Chắc rồi "

Bọn lính cưỡng ép Diệp Tuyền cúi đầu xuống, chúng vạch cổ áo ra xem, thế nhưng phần da sau gáy hoàn toàn bình thường, không có bất cứ hình xăm nào cả.

Tên lính dõng dạc nào:

" Xác nhận người bình thường "

Tên chỉ huy ra hiệu thả Diệp Tuyền ra và tiếp tục tìm kiếm.

" Ngươi sẽ cần thứ này ", hắn thả vào tay Diệp Tuyền một đồng tiền vàng, nói nhanh:

" Bồi thường "

Diệp Tuyền nắm chặt đồng tiền trong tay, rồi quay bước đi, vì xoay người quá nhanh, miếng da sau gáy trượt xuống để lộ hình xăm được đóng trên da.

Nữ nhân điên cuồng cào xé, cổ họng ả như bị thiêu đốt như có một ngọn lửa cháy bên trong.

Viền mắt đỏ quạch, đôi mắt trợn trừng nhìn Hạo Thiên:

" Ngươi là ai "

Hạo Thiên cầm mấy tấm bùa xé rách trong tay, thản nhiên cười:

" Ta đã nói rồi mà, nó đau đúng không "

Ả ta bắt đầu phát hoảng:

" Ngươi không phải con người "

Hạo Thiên ném đống giấy vụn vào trong lò than, nhìn mặt ả ta tái mét, đôi môi tím đen lại, cười khoái trá:

" Không hẳn, ta chỉ biểu thị giống như con người.

Trong máu ta chính là chất cực độc, ngươi luôn mồm nói về khả năng đồng hóa của mình, giờ ngươi có thể đồng hóa được không? "

Ả ta đau đớn rú lên và hộc máu đen ra khỏi miệng.

Một hơi nóng làm bạt hơi ả, Hạo Thiên một cước đá văng ả ta xuống lầu, thu hút sự chú ý của đám lính.

" Ả ta đấy, người các ngươi cần tìm "

Diệp Tuyền chen người vào nhìn, đợi đã, cô ta đã uống máu của điện hạ ư.

Tên chỉ huy cho người lấy máu, kết quả, nước trong lọ chuyển màu xanh dương.

" Không phải con người "

Cái gì, điều đó có nghĩa là..

Diệp Tuyền nhìn lên, thấy Hạo Thiên đang chống tay cười khúc khích, kia cũng không phải con người.

Tên chỉ huy tuyên bố:

" Xác nhận, phù thủy máu, can tội ám sát tiểu công chúa của quan nhiếp chính Vệ quốc "

Nguyên lai là vậy, sau gáy Diệp Tuyền phát đau, cảm giác như bị sắt nung lần trước, đầu hắn choáng váng, tiểu công chúa chết rồi.

Ả nữ nhân rít lên:

" Cô ta đáng bị như thế, đôi má hồng với lọn tóc vàng khè và giọng nói cường điệu ấy.

Ả ta van xin một vết cắn của ta "

" Ngươi thú tội ", chỉ huy hỏi.

" Thú tội? ", ả cười chói tai," ta tự hào về điều đó "

Tên chỉ huy rút kiếm ra, kết tội:

" Tử hình ", nói rồi tự mình kết liễu ả.

Trước khi chết ả ta vẫn cố kêu gào:

" Các ngươi sẽ bị thiêu rụi cùng ta, cùng chết dưới địa ngục nào "

Có lẽ việc đồng hóa đã làm ả ta có cảm xúc của con người, một nỗi sợ muôn thuở về địa ngục.

Nhiệm vụ kết thúc, tên chỉ huy cho quân sơ tán.

" Tất cả đơn vị rút lui ", nói xong cứ thế bỏ đi.

" Lũ khốn này cần được dạy giỗ lại", Hạo Thiên nhìn đống đổ nát chúng gây ra, miệng nguyền rủa một câu..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện