Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Trần Hi sốc rồi.
Mấy nữ sinh đứng sau tiểu Khúc cũng sốc luôn.
“Cậu còn thu phí á?”
Trần Mỹ Mỹ đứng sau lưng Khương Noãn, gương mặt hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
Giống với lúc cô ta phát hiện mình và Trần Hi chỉ là quan hệ tiền bạc, cái loại cảm giác ai cũng như mình ôi mới tốt đẹp làm sao.
“Đại tỷ...”
“Khương Noãn không cần tiền. Các cậu thì thu.” Trần Hi nghiêm túc nói.
“Nhưng mà bọn tớ đã nói, ơn cứu mạng không có gì báo đáp, cậu có thể...”
“Giảm giá nhé.” Trần Hi chỉ thiếu tiền, gương mặt nhỏ nhắn ngại tới đỏ bừng, nói.
Mỗi khi cô nhắc tới chuyện thu tiền, cả người ngập đầy dũng khí, đôi mắt tròn vo lấp lánh, bộ dạng này trước mặt mấy nữ sinh kia giống như là nếu họ nói thêm một câu từ chối thì quá là tổn thương cô gái đơn thuần này.
Tiểu Khúc nghĩ tới nữ quỷ bị giải quyết nhanh gọn kia, lại nhìn Trần Hi đang đợi mình bỏ tiền mà mở bàn tay trắng nõn, cô bạn đành run rẩy lấy bóp tiền ra.
“Chỉ còn năm trăm, cậu có thẻ không? Tớ có thể chuyển khoản.”
“Năm trăm là đủ rồi.” Trần Hi thấy đều là bạn cùng lớp, trước đó Trần Mỹ Mỹ còn mua của mình nhiều bùa như thế, thế là hào phóng giảm giá cho mọi người, nhận được 500 liền hiện mặt vui vẻ.
cô đúng thực là rất vui sướng, cả ngày làm thêm ở tiệm cà phê đồ uống lạnh, sáng còn phải đi phát báo, cuộc sống của cô quá ư vất vả, nhưng tiền lương bèo bọt, dù sao cũng chỉ là làm thêm, đâu được nhiều tiền. Ví như phát báo, mệt chết luôn, hôm nào cũng phải dậy sớm, nhưng một tháng cũng chỉ được mỗi 500.
một buổi tối đã ngang tiền cả tháng.
“Tuy là chuyện này đã được giải quyết, nhưng trên người các cậu vẫn còn âm khí, gần đây phải mang theo bùa bình an để đảm bảo an toàn.” Trần Hi rất ư là cẩn thận, cất năm trăm đó vào cái cặp sách nặng nề của mình như giấu bảo vật, bộ dạng vô cùng quý trọng, hình như cảm giác được mấy nữ sinh kia đang nhìn mình, có chút lơ mơ hỏi, “Sao mấy cậu còn chưa về nhà?”
Chuyện này đã giải quyết, bọn họ chắc chắn không bị hại nữa, thế còn ở lại đây làm gì? cô ngơ ngác, nghiêng nghiêng đầu, Trần Mỹ Mỹ co giật khóe mắt, mở miệng nói, “Trần Hi, chuyện hôm nay thật sự cảm ơn cậu...Sau này chúng ta chính là bạn bè.” Hóa ra đưa là lời đề nghị làm bạn mà cũng khó khăn như vậy.
Bọn họ hiếm khi tiếp nhận người không có gia thế ưu tú, nhà nghèo chỉ có mỗi thành tích tốt như Trần Hi.
Những cô gái như thế cho dù là bất kỳ khía cạnh nào cũng đều không tương thích với họ.
Nhưng chỉ với chuyện hôm nay, bọn họ không thể không thừa nhận, bọn họ tình nguyện tiếp nhận Trần Hi.
...Chỉ cần không đề cập tới chuyện tiền bạc, Trần học bá vẫn rất đáng yêu...
“Sau này bọn tớ không bắt nạt cậu nữa, cũng sẽ che chở cho cậu, không cho người khác ức hiếp cậu. Tóm lại, sau này cậu chính là thành viên trong nhóm bọn tớ.” Trần Mỹ Mỹ lén nhìn sắc mặt đại tỷ nhà mình, thấy Khương Noãn không phản bác mình, lập tức cứng cổ hẳn, lại thấy tiểu cô nương lúc nãy vì tiền nong mà hận không thể biến mình thành kỵ sĩ chiến đấu, giờ lại về vẻ mềm mại, ngượng ngùng nhìn mình. cô lấy mũi chân chà chà trên đất, nhỏ giọng nói, “Bạn nhiều hơn thì phải tốn hơn.” Cái bộ dạng quỷ keo kiệt này làm Trần Mỹ Mỹ sợ ngây người.
“Cậu nói lại lần nữa coi!” Đây là lý do từ chối tình hữu nghị kỳ lạ nhất mà cô ta từng nghe đấy.
“Được rồi, bớt lại, ai bảo mấy người dùng bộ dạng cao cao tại thượng tuyên cáo muốn làm bạn với cậu ta?” Khương Noãn ngồi cũng bàn với Trần Hi ba năm, đã sớm biết cô gan cô to tới mức nào, hừ lạnh một tiếng, hơi nâng cằm lên, lạnh lùng nói, “Cứ như là được mấy người nhận làm bạn là niềm vinh hạnh ấy. đi đi đi, gần 11 giờ rồi, không về chả nhẽ lại đợi trường gọi bố mẹ tới đón à?” cô nàng vừa nói, mấy nữ sinh kia đã chạy biến, Trần Mỹ Mỹ khóe miệng giựt giựt, chưa nói cái gì, chịu thương chịu khó đi theo mọi người thành một đám, chuồn ra từ cái cửa nhỏ của trường, từng người lên xe tư gia về nhà.
Trần Hi đứng ở cửa trường học, chuẩn bị về nhà.
Hôm nay muộn rồi, để mai rồi tìm nữ quỷ áo đỏ...
cô đang mải mê suy nghĩ, chợt nghe thấy Khương Noãn lên tiếng, “Trần Hi, tôi đưa cậu về.” cô vừa quay đầu đã thấy Khương Noãn đứng cạnh cửa xe, cô ngẩn ngơ, nhưng mà nghĩ tới được xe đưa về, có phần khẩn trương túm chặt dây quai cặp, hỏi thử, “Có làm phiền cậu lắm không?”
cô khẩn trương lại ngại ngùng đứng dưới ánh trăng, yên tĩnh đứng bên bức tường trường học, một chút ánh trăng rơi trên gương mặt trắng nõn của Trần Hi, khóe miệng Khương Noãn hơi rủ xuống, hiện vẻ không vui, “Giờ muộn như vậy, lỡ như trên đường cậu xảy ra chuyện gì, không phải liên lụy tới tôi à.”
“sẽ không có việc gì đâu.” Trần Hi lầm bầm.
“Cậu giỏi đánh quỷ, nhưng đối với người thì hoàn toàn không được.” Khương Noãn tuy là giáo bá, cũng là một nữ hán tử, đương nhiên phải biết con gái đi đêm là không an toàn.
Tuy là cô nàng suốt ngày bắt nạt Trần Hi, nhưng nếu Trần Hi gặp chuyện chẳng may, cô phải chịu tội ác tày trời.
Huống chi Trần Hi là cô gái xinh đẹp mềm mại, bộ dạng dễ bị ức hiếp, đúng là làm người ta lo lắng mà.
“Vậy làm phiền cậu rồi.” Trần Hi dừng một chút, rồi nhỏ giọng nói cám ơn.
cô nàng là bạn cùng lớp của Trần Hi, hơn nữa đối xử với cô rất tốt. Trần Hi nói chính xác địa chỉ nhà mình, chiếc xe trong bóng đêm im hơi lặng tiếng chạy vào trong con đường nhỏ. Tuy là đã gần mười một giờ, nhưng thành phố này vẫn đèn đuốc rực rỡ, đường bên ngoài cũng không phải trống hoàn toàn. Khương Noãn ngồi ở ghế lái phụ im lặng thật lâu, ngay lúc Trần Hi đang mơ màng sắp ngủ, đột nhiên mở miệng nói, “Trần Hi, cảm ơn cậu.”
“Hở...không sao đâu, Khương Noãn đã chăm sóc tớ lâu như vậy mà.” cô gái nhỏ vội lau khóe miệng, sợ mình chảy nước miếng sẽ bị Khương Noãn cười chê.
Khương Noãn nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, thấy một đôi mắt thuần khiết chân thành.
cô thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: “Tôi cũng không chăm sóc gì cậu, chỉ không nhìn quen thôi.” Tuy cô nàng là giáo bá, nhưng trước giờ chưa từng làm chuyện ỷ thế hiếp người, cũng không ỷ vào gia thế nhà mình mà đi bắt nạt mấy học sinh xuất sắc nhưng gia cảnh bình bình.
Trong phong cách của trường Thừa Đức, có một điểm khiến cô nàng không thích, cứ ra tay ức hiếp với người không đối phó được với mình, cái này đúng là không đạo đức. Khương Noãn dù là đánh nhau ẩu đả bắt nạt cũng chỉ tìm người nào mạnh như mình hoặc mấy tên có cùng giai cấp với mình. Lúc trước Trần Hi thành bạn cùng bàn, vừa đơn thuần vừa ngây thơ, cả người đều mềm mại, rất dễ bắt nạt, chẳng qua cô nàng chỉ vòng tay kéo cô đến trước mặt mình thôi.
cô nàng không cảm thấy mình đang làm chuyện tốt.
Nhưng cô nàng lại không nghĩ tới, vậy mà Trần Hi ghi nhớ tất cả, sau đó ngay lúc cô nàng cần trợ giúp đã đứng ra.
“Dù cậu lấy tâm tình gì để tới chăm sóc tớ cũng được, tớ vẫn phải cảm ơn cậu, bởi vì tớ được cậu che chở.” Trần Hi cảm thấy đó không phải là lý do để mình thành bạch nhãn lang. (bạch nhãn lang: kẻ vong ơn)
Khương Noãn hừ lạnh một tiếng. cô nàng không nói gì nữa.
Hôm nay bị dọa sợ, cô nàng bề ngoài thì nhìn thờ ơ chứ trong lòng sợ chết khiếp.
Ngay khi nữ quỷ xuất hiện trước mặt mình, máu cả người Khương Noãn đều chảy ngược lên não, giây phút ấy không hét chói tai, lý do là Trần Mỹ Mỹ gào còn to hơn mình, Khương Noãn không tìm được cơ hội.
Lúc này, sức lực căng thẳng của cô nàng bắt đầu mất dần, người mềm yếu mệt mỏi, thoi thóp nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Trần Hi vẫn cái bộ dáng thường lệ. cô nàng thấy phiền chết đi được, dựa vào xe chẳng nói chẳng rằng.
Trần Hi thấy cô không nói, đưa tay cẩn thận sờ thử mấy thứ trang trí đẹp đẽ trong xe, lúc này mới gật gà gật gù. cô mơ màng được một lát, đã bị Khương Noãn đánh thức, cả gương mặt cô đỏ bừng, thấy xe đã dừng lại, Khương Noãn mở cửa xe, nhíu mày nhìn cô. Thấy bên ngoài là tòa nhà quen thuộc, Trần Hi vội kéo cặp bự bò ra.
“Cảm ơn cậu, Khương Noãn.”
“Cậu ở chỗ này.” Khương Noãn nhìn khu dân cư dơ bẩn cũ nát này rồi nhíu mày.
“Đây là nhà tớ.” Trần Hi cầm cặp, nghiêm túc nói.
Tuy là không đẹp đẽ, cũng chẳng xa hoa gì, nhưng đây là nơi mà cô sống, nơi có biết bao kỷ niệm với ông ngoại.
Là ngôi nhà duy nhất, độc nhất vô nhị.
Dù có cũ nát, Trần Hi vẫn muốn ở lại đây, chỗ nào cũng không đi.
Thêm là, cô đã chẳng còn người thân nào.
Khương Noãn khựng lại, gật đầu không nói nữa, lên xe đi về.
Trần Hi vẫy tay tiễn biệt thật lâu, lúc này mới quay người đi về khu nhà, gặp bà Lý run run muốn ra cửa, thấy bà lại muốn đợi mình, Trần Hi cong mắt cười, vội vàng đi lên, “Bà Lý ơi, cháu về rồi.”
Giọng cô mềm mại mát lạnh, bà Lý nheo đôi mắt đã mờ đục nhìn cô một lát, lúc này mới nở nụ cười yên tâm, không đi ra nữa, giọng rung rung nói với Trần Hi, “Hi Hi, sau này nhớ về sớm. Cháu là con gái, người xấu ngoài kia nhiều lắm.”
Bà lại bắt đầu lải nhải, Trần Hi yên tĩnh nghe, cong mắt cười tươi, kiên nhẫn nghe bà lão nói.
cô cảm thấy chỉ tiếng lải nhải này cũng làm cô càng thấy hạnh phúc biết bao.
“Vâng, cháu biết rồi ạ.” cô dỗ bà Lý vào nhà, khi về đến nhà, đếm thử mới thấy mấy hôm nay mình kiếm được rất nhiều tiền, theo bản năng nhìn lịch.
cô khoanh vòng ngày cuối tháng, trịnh trọng ghi nhớ để không quên, lúc này mới xếp gọn lại tiền, đè dưới gối. không biết có phải ảo giác không, cô nằm gối lên tiền, một đêm mộng đẹp.
Nhưng mà cô ngủ một đêm yên ổn, không biết rằng vị thần tượng quốc dân độ nổi tiếng bùng nổ kia đang ở nhà buồn bực.
Lục Cảnh lại thêm một tối trốn trong phòng ngủ, mà ngồi một bên là trợ lý Trương xanh mặt đang dụi mắt. Trợ lý Trương đã một ngày một đêm không ngủ, mắt kính gọng vàng đã tháo xuống từ lâu, giờ này đang véo mũi nhìn tên Nhị thiếu run rẩy lo sợ, núp trong chăn kia. một lúc sau mới mở miệng nói, “Nhị thiếu, ăn sáng không?” anh ta đi tới chỗ cửa sổ, roạt một tiếng, kéo bức rèm ra, ánh nắng chiếu rọi vào, nhưng lại nghe tiếng Lục Cảnh run lẩy bẩy hỏi, “Đại ca tôi đâu rồi?”
“Đêm qua có việc.”
“anh ấy thế mà cả đêm không về ngủ.”
Khóe miệng trợ lý Trương co quắp, nhìn tên Nhị thiếu này cứ như oán phụ đang lên án trượng phu mình trèo tường.
“Tôi đã thảm thế này rồi, đại ca lại còn cả đêm không về ngủ...” Vị thần tượng này vì tình huynh đệ thấy chết không cứu mà lệ nóng doanh tròng.
Hôm trước đã lấy xe mình chạy, đêm qua lại lái xe mình ra ngoài...
đi gặp tiểu yêu tinh nào rồi?!
anh chàng đang oán hận ông anh trai bỏ mặc sự sống chết của thằng em, liền nghe thấy bên ngoài phòng ngủ truyền tới tiếng bước chân quen thuộc.
Thanh niên anh tuấn soái khí sửng sốt, lập tức bọc chăn lại, té lộn nhào lăn về cửa, dưới ánh mắt chết lặng của trợ lý Trương mà mở cửa ra.
Ngoài cửa, một người đàn ông cao lớn trên người con mang theo chút gió đêm lạnh lẽo, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn sang.
Lục tổng không vui.
Ngồi canh cả một đêm trên con phố dài, thế mà chả thấy kẻ lừa đảo ngồi ở đây đâu, tâm trạng rất không tốt, vô cùng không tốt...
Giả danh lừa bịp còn tự chọn cho mình ngày nghỉ, không thèm tích cực lừa người kiếm tiền.
Đạo đức nghề nghiệp vứt đâu rồi? p/s: thời học sinh sao không có ai giống Khương Noãn, chở che cho mình nhỉ. Ôi nữ thần của lòng em.
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Trần Hi sốc rồi.
Mấy nữ sinh đứng sau tiểu Khúc cũng sốc luôn.
“Cậu còn thu phí á?”
Trần Mỹ Mỹ đứng sau lưng Khương Noãn, gương mặt hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
Giống với lúc cô ta phát hiện mình và Trần Hi chỉ là quan hệ tiền bạc, cái loại cảm giác ai cũng như mình ôi mới tốt đẹp làm sao.
“Đại tỷ...”
“Khương Noãn không cần tiền. Các cậu thì thu.” Trần Hi nghiêm túc nói.
“Nhưng mà bọn tớ đã nói, ơn cứu mạng không có gì báo đáp, cậu có thể...”
“Giảm giá nhé.” Trần Hi chỉ thiếu tiền, gương mặt nhỏ nhắn ngại tới đỏ bừng, nói.
Mỗi khi cô nhắc tới chuyện thu tiền, cả người ngập đầy dũng khí, đôi mắt tròn vo lấp lánh, bộ dạng này trước mặt mấy nữ sinh kia giống như là nếu họ nói thêm một câu từ chối thì quá là tổn thương cô gái đơn thuần này.
Tiểu Khúc nghĩ tới nữ quỷ bị giải quyết nhanh gọn kia, lại nhìn Trần Hi đang đợi mình bỏ tiền mà mở bàn tay trắng nõn, cô bạn đành run rẩy lấy bóp tiền ra.
“Chỉ còn năm trăm, cậu có thẻ không? Tớ có thể chuyển khoản.”
“Năm trăm là đủ rồi.” Trần Hi thấy đều là bạn cùng lớp, trước đó Trần Mỹ Mỹ còn mua của mình nhiều bùa như thế, thế là hào phóng giảm giá cho mọi người, nhận được 500 liền hiện mặt vui vẻ.
cô đúng thực là rất vui sướng, cả ngày làm thêm ở tiệm cà phê đồ uống lạnh, sáng còn phải đi phát báo, cuộc sống của cô quá ư vất vả, nhưng tiền lương bèo bọt, dù sao cũng chỉ là làm thêm, đâu được nhiều tiền. Ví như phát báo, mệt chết luôn, hôm nào cũng phải dậy sớm, nhưng một tháng cũng chỉ được mỗi 500.
một buổi tối đã ngang tiền cả tháng.
“Tuy là chuyện này đã được giải quyết, nhưng trên người các cậu vẫn còn âm khí, gần đây phải mang theo bùa bình an để đảm bảo an toàn.” Trần Hi rất ư là cẩn thận, cất năm trăm đó vào cái cặp sách nặng nề của mình như giấu bảo vật, bộ dạng vô cùng quý trọng, hình như cảm giác được mấy nữ sinh kia đang nhìn mình, có chút lơ mơ hỏi, “Sao mấy cậu còn chưa về nhà?”
Chuyện này đã giải quyết, bọn họ chắc chắn không bị hại nữa, thế còn ở lại đây làm gì? cô ngơ ngác, nghiêng nghiêng đầu, Trần Mỹ Mỹ co giật khóe mắt, mở miệng nói, “Trần Hi, chuyện hôm nay thật sự cảm ơn cậu...Sau này chúng ta chính là bạn bè.” Hóa ra đưa là lời đề nghị làm bạn mà cũng khó khăn như vậy.
Bọn họ hiếm khi tiếp nhận người không có gia thế ưu tú, nhà nghèo chỉ có mỗi thành tích tốt như Trần Hi.
Những cô gái như thế cho dù là bất kỳ khía cạnh nào cũng đều không tương thích với họ.
Nhưng chỉ với chuyện hôm nay, bọn họ không thể không thừa nhận, bọn họ tình nguyện tiếp nhận Trần Hi.
...Chỉ cần không đề cập tới chuyện tiền bạc, Trần học bá vẫn rất đáng yêu...
“Sau này bọn tớ không bắt nạt cậu nữa, cũng sẽ che chở cho cậu, không cho người khác ức hiếp cậu. Tóm lại, sau này cậu chính là thành viên trong nhóm bọn tớ.” Trần Mỹ Mỹ lén nhìn sắc mặt đại tỷ nhà mình, thấy Khương Noãn không phản bác mình, lập tức cứng cổ hẳn, lại thấy tiểu cô nương lúc nãy vì tiền nong mà hận không thể biến mình thành kỵ sĩ chiến đấu, giờ lại về vẻ mềm mại, ngượng ngùng nhìn mình. cô lấy mũi chân chà chà trên đất, nhỏ giọng nói, “Bạn nhiều hơn thì phải tốn hơn.” Cái bộ dạng quỷ keo kiệt này làm Trần Mỹ Mỹ sợ ngây người.
“Cậu nói lại lần nữa coi!” Đây là lý do từ chối tình hữu nghị kỳ lạ nhất mà cô ta từng nghe đấy.
“Được rồi, bớt lại, ai bảo mấy người dùng bộ dạng cao cao tại thượng tuyên cáo muốn làm bạn với cậu ta?” Khương Noãn ngồi cũng bàn với Trần Hi ba năm, đã sớm biết cô gan cô to tới mức nào, hừ lạnh một tiếng, hơi nâng cằm lên, lạnh lùng nói, “Cứ như là được mấy người nhận làm bạn là niềm vinh hạnh ấy. đi đi đi, gần 11 giờ rồi, không về chả nhẽ lại đợi trường gọi bố mẹ tới đón à?” cô nàng vừa nói, mấy nữ sinh kia đã chạy biến, Trần Mỹ Mỹ khóe miệng giựt giựt, chưa nói cái gì, chịu thương chịu khó đi theo mọi người thành một đám, chuồn ra từ cái cửa nhỏ của trường, từng người lên xe tư gia về nhà.
Trần Hi đứng ở cửa trường học, chuẩn bị về nhà.
Hôm nay muộn rồi, để mai rồi tìm nữ quỷ áo đỏ...
cô đang mải mê suy nghĩ, chợt nghe thấy Khương Noãn lên tiếng, “Trần Hi, tôi đưa cậu về.” cô vừa quay đầu đã thấy Khương Noãn đứng cạnh cửa xe, cô ngẩn ngơ, nhưng mà nghĩ tới được xe đưa về, có phần khẩn trương túm chặt dây quai cặp, hỏi thử, “Có làm phiền cậu lắm không?”
cô khẩn trương lại ngại ngùng đứng dưới ánh trăng, yên tĩnh đứng bên bức tường trường học, một chút ánh trăng rơi trên gương mặt trắng nõn của Trần Hi, khóe miệng Khương Noãn hơi rủ xuống, hiện vẻ không vui, “Giờ muộn như vậy, lỡ như trên đường cậu xảy ra chuyện gì, không phải liên lụy tới tôi à.”
“sẽ không có việc gì đâu.” Trần Hi lầm bầm.
“Cậu giỏi đánh quỷ, nhưng đối với người thì hoàn toàn không được.” Khương Noãn tuy là giáo bá, cũng là một nữ hán tử, đương nhiên phải biết con gái đi đêm là không an toàn.
Tuy là cô nàng suốt ngày bắt nạt Trần Hi, nhưng nếu Trần Hi gặp chuyện chẳng may, cô phải chịu tội ác tày trời.
Huống chi Trần Hi là cô gái xinh đẹp mềm mại, bộ dạng dễ bị ức hiếp, đúng là làm người ta lo lắng mà.
“Vậy làm phiền cậu rồi.” Trần Hi dừng một chút, rồi nhỏ giọng nói cám ơn.
cô nàng là bạn cùng lớp của Trần Hi, hơn nữa đối xử với cô rất tốt. Trần Hi nói chính xác địa chỉ nhà mình, chiếc xe trong bóng đêm im hơi lặng tiếng chạy vào trong con đường nhỏ. Tuy là đã gần mười một giờ, nhưng thành phố này vẫn đèn đuốc rực rỡ, đường bên ngoài cũng không phải trống hoàn toàn. Khương Noãn ngồi ở ghế lái phụ im lặng thật lâu, ngay lúc Trần Hi đang mơ màng sắp ngủ, đột nhiên mở miệng nói, “Trần Hi, cảm ơn cậu.”
“Hở...không sao đâu, Khương Noãn đã chăm sóc tớ lâu như vậy mà.” cô gái nhỏ vội lau khóe miệng, sợ mình chảy nước miếng sẽ bị Khương Noãn cười chê.
Khương Noãn nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, thấy một đôi mắt thuần khiết chân thành.
cô thu lại ánh mắt, bình tĩnh nói: “Tôi cũng không chăm sóc gì cậu, chỉ không nhìn quen thôi.” Tuy cô nàng là giáo bá, nhưng trước giờ chưa từng làm chuyện ỷ thế hiếp người, cũng không ỷ vào gia thế nhà mình mà đi bắt nạt mấy học sinh xuất sắc nhưng gia cảnh bình bình.
Trong phong cách của trường Thừa Đức, có một điểm khiến cô nàng không thích, cứ ra tay ức hiếp với người không đối phó được với mình, cái này đúng là không đạo đức. Khương Noãn dù là đánh nhau ẩu đả bắt nạt cũng chỉ tìm người nào mạnh như mình hoặc mấy tên có cùng giai cấp với mình. Lúc trước Trần Hi thành bạn cùng bàn, vừa đơn thuần vừa ngây thơ, cả người đều mềm mại, rất dễ bắt nạt, chẳng qua cô nàng chỉ vòng tay kéo cô đến trước mặt mình thôi.
cô nàng không cảm thấy mình đang làm chuyện tốt.
Nhưng cô nàng lại không nghĩ tới, vậy mà Trần Hi ghi nhớ tất cả, sau đó ngay lúc cô nàng cần trợ giúp đã đứng ra.
“Dù cậu lấy tâm tình gì để tới chăm sóc tớ cũng được, tớ vẫn phải cảm ơn cậu, bởi vì tớ được cậu che chở.” Trần Hi cảm thấy đó không phải là lý do để mình thành bạch nhãn lang. (bạch nhãn lang: kẻ vong ơn)
Khương Noãn hừ lạnh một tiếng. cô nàng không nói gì nữa.
Hôm nay bị dọa sợ, cô nàng bề ngoài thì nhìn thờ ơ chứ trong lòng sợ chết khiếp.
Ngay khi nữ quỷ xuất hiện trước mặt mình, máu cả người Khương Noãn đều chảy ngược lên não, giây phút ấy không hét chói tai, lý do là Trần Mỹ Mỹ gào còn to hơn mình, Khương Noãn không tìm được cơ hội.
Lúc này, sức lực căng thẳng của cô nàng bắt đầu mất dần, người mềm yếu mệt mỏi, thoi thóp nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Trần Hi vẫn cái bộ dáng thường lệ. cô nàng thấy phiền chết đi được, dựa vào xe chẳng nói chẳng rằng.
Trần Hi thấy cô không nói, đưa tay cẩn thận sờ thử mấy thứ trang trí đẹp đẽ trong xe, lúc này mới gật gà gật gù. cô mơ màng được một lát, đã bị Khương Noãn đánh thức, cả gương mặt cô đỏ bừng, thấy xe đã dừng lại, Khương Noãn mở cửa xe, nhíu mày nhìn cô. Thấy bên ngoài là tòa nhà quen thuộc, Trần Hi vội kéo cặp bự bò ra.
“Cảm ơn cậu, Khương Noãn.”
“Cậu ở chỗ này.” Khương Noãn nhìn khu dân cư dơ bẩn cũ nát này rồi nhíu mày.
“Đây là nhà tớ.” Trần Hi cầm cặp, nghiêm túc nói.
Tuy là không đẹp đẽ, cũng chẳng xa hoa gì, nhưng đây là nơi mà cô sống, nơi có biết bao kỷ niệm với ông ngoại.
Là ngôi nhà duy nhất, độc nhất vô nhị.
Dù có cũ nát, Trần Hi vẫn muốn ở lại đây, chỗ nào cũng không đi.
Thêm là, cô đã chẳng còn người thân nào.
Khương Noãn khựng lại, gật đầu không nói nữa, lên xe đi về.
Trần Hi vẫy tay tiễn biệt thật lâu, lúc này mới quay người đi về khu nhà, gặp bà Lý run run muốn ra cửa, thấy bà lại muốn đợi mình, Trần Hi cong mắt cười, vội vàng đi lên, “Bà Lý ơi, cháu về rồi.”
Giọng cô mềm mại mát lạnh, bà Lý nheo đôi mắt đã mờ đục nhìn cô một lát, lúc này mới nở nụ cười yên tâm, không đi ra nữa, giọng rung rung nói với Trần Hi, “Hi Hi, sau này nhớ về sớm. Cháu là con gái, người xấu ngoài kia nhiều lắm.”
Bà lại bắt đầu lải nhải, Trần Hi yên tĩnh nghe, cong mắt cười tươi, kiên nhẫn nghe bà lão nói.
cô cảm thấy chỉ tiếng lải nhải này cũng làm cô càng thấy hạnh phúc biết bao.
“Vâng, cháu biết rồi ạ.” cô dỗ bà Lý vào nhà, khi về đến nhà, đếm thử mới thấy mấy hôm nay mình kiếm được rất nhiều tiền, theo bản năng nhìn lịch.
cô khoanh vòng ngày cuối tháng, trịnh trọng ghi nhớ để không quên, lúc này mới xếp gọn lại tiền, đè dưới gối. không biết có phải ảo giác không, cô nằm gối lên tiền, một đêm mộng đẹp.
Nhưng mà cô ngủ một đêm yên ổn, không biết rằng vị thần tượng quốc dân độ nổi tiếng bùng nổ kia đang ở nhà buồn bực.
Lục Cảnh lại thêm một tối trốn trong phòng ngủ, mà ngồi một bên là trợ lý Trương xanh mặt đang dụi mắt. Trợ lý Trương đã một ngày một đêm không ngủ, mắt kính gọng vàng đã tháo xuống từ lâu, giờ này đang véo mũi nhìn tên Nhị thiếu run rẩy lo sợ, núp trong chăn kia. một lúc sau mới mở miệng nói, “Nhị thiếu, ăn sáng không?” anh ta đi tới chỗ cửa sổ, roạt một tiếng, kéo bức rèm ra, ánh nắng chiếu rọi vào, nhưng lại nghe tiếng Lục Cảnh run lẩy bẩy hỏi, “Đại ca tôi đâu rồi?”
“Đêm qua có việc.”
“anh ấy thế mà cả đêm không về ngủ.”
Khóe miệng trợ lý Trương co quắp, nhìn tên Nhị thiếu này cứ như oán phụ đang lên án trượng phu mình trèo tường.
“Tôi đã thảm thế này rồi, đại ca lại còn cả đêm không về ngủ...” Vị thần tượng này vì tình huynh đệ thấy chết không cứu mà lệ nóng doanh tròng.
Hôm trước đã lấy xe mình chạy, đêm qua lại lái xe mình ra ngoài...
đi gặp tiểu yêu tinh nào rồi?!
anh chàng đang oán hận ông anh trai bỏ mặc sự sống chết của thằng em, liền nghe thấy bên ngoài phòng ngủ truyền tới tiếng bước chân quen thuộc.
Thanh niên anh tuấn soái khí sửng sốt, lập tức bọc chăn lại, té lộn nhào lăn về cửa, dưới ánh mắt chết lặng của trợ lý Trương mà mở cửa ra.
Ngoài cửa, một người đàn ông cao lớn trên người con mang theo chút gió đêm lạnh lẽo, nghiêng đầu lạnh lùng nhìn sang.
Lục tổng không vui.
Ngồi canh cả một đêm trên con phố dài, thế mà chả thấy kẻ lừa đảo ngồi ở đây đâu, tâm trạng rất không tốt, vô cùng không tốt...
Giả danh lừa bịp còn tự chọn cho mình ngày nghỉ, không thèm tích cực lừa người kiếm tiền.
Đạo đức nghề nghiệp vứt đâu rồi? p/s: thời học sinh sao không có ai giống Khương Noãn, chở che cho mình nhỉ. Ôi nữ thần của lòng em.
Danh sách chương