Sở Đại bị Phượng Tiêu liên tiếp dùng danh nghĩa khoa học đả kích như thế, không còn muốn nói chuyện nữa.

Phượng Tiêu quả thực có thể tìm tới căn cứ khoa học để khắc những chuyện trái với lẽ thường, sau kiến quốc không thể thành tinh vào trong xương cốt.

Đến công trường, sau khi Sở Đại một lần nữa xác định Phượng Tiêu muốn hoàn thành di nguyện của sư phụ Quan Trần, trong lòng anh ta mặc dù không hiểu lắm suy nghĩ của ẩn sĩ cao nhân này, cùng tùy theo Phượng Tiêu.

Hôm nay anh ta vốn ở công trường bớt thời gian đến nhà ga đón Phượng Tiêu, nếu không phải ơn cứu mạng hai mươi năm trước, Sở Đại tuyệt đối sẽ không rời khỏi công trường nửa bước.

Lần này anh ta nhận công trình bất động sản của Cố thị, tập đoàn Cố thị có yêu cầu vô cùng khắt khe với việc xây dựng bất động sản dưới tên tập đoàn. Lần này công trình của Cố thị anh ta tốn sức chín trâu hai hổ với lấy được hợp tác.

Có thể có được lợi ích không nói, mấu chốt nhất đó là móc nối được với nhà họ Cố.

Đây là khu biệt thự cao cấp Cố thị xây dựng, Cố thị có đội thi công riêng, rất ít khi để người ngoài tham gia công trình xây dựng. Lần này họ lựa chọn Sở Đại, ngoại trừ nhà họ Cố xảy ra chút chuyện nhỏ, cũng đánh giá cao danh tiếng của Sở Đại. Trong quá trình thi công tuyệt đối không thể xảy ra sự cố được.

Bây giờ đã đón được người, Sở Đại dẫn Phượng Tiêu chạy thẳng đến công trường bụi bặm.

Đến công trường, công nhân đang làm việc với khí thế ngất trời nhao nhao chào hỏi Sở Đại, Sở Đại cũng rất hiền hòa đáp lại. Đừng nhìn lúc này mặt mũi Sở Đại hiền lành, nhưng có người chạm đến ranh giới cuối cùng của anh ta làm ra chuyện ăn cây táo rào cây sung, anh ta nhất định sẽ không nương tay.

Thương trường như chiến trường, Sở Đại dùng hơn mười năm đứng vững ở thương trường này, ngoài bản thân có năng lực cũng có mấy phần may mắn trong đó. Bây giờ anh ta có thể nói là bò lên được cái thuyền lớn nhà họ Cố, công trình lần này anh ta làm tốt, ngày sau chắc chắn sẽ còn có nhiều hợp tác với nhà họ Cố hơn.

Trong bóng tối không biết có bao nhiêu người ghen ghét với anh ta, giới kinh doanh cũng có rất nhiều ghen tị, những loại người này không nhìn nổi người khác nổi lên.

Đương nhiên, không chỉ là thương trường, loại người này cũng có trong các ngành nghề khác.

Trong lòng Sở Đại hiểu rõ những điều này, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh ta chú trọng tin nhắn của Quan Trần như thế. Sau khi anh ta làm giàu nghe nói một số thế gia đều sẽ mời nhân vật như kiểu thầy phong thủy tọa trấn.

Nghe nói một thầy phong thủy năng lực cao cường có thể khiến một gia tộc thịnh vượng cũng có thể khiến một gia tộc diệt vong, thầy phong thủy bình thường sẽ không làm ra chuyện trái luân lý.

Nhưng thế giới này vốn có hai mặt, có tuân thủ quy tắc sẽ có phá vỡ quy tắc, lỡ như đụng phải một vài người không nói lý, vậy e rằng phải ngậm đắng nuốt cay.

Mấu chốt là loại người này không phải có tiền là có thể mời được, hiện giờ Sở Đại cũng coi như có chút sản nghiệp, ngoại trừ kẻ lang thang lúc trước không biết thật hay giả, anh ta vẫn chưa từng gặp dạng người này đâu.

Bây giờ Sở Đại kiếm được là những đồng tiền vất vả, tự nhận là không lọt vào mắt những gia nghiệp lớn kia. Nếu bên cạnh thật sự có một người như vậy, ít nhiều sẽ cảm thấy an tâm.

Bây giờ Phượng Tiêu tới rồi, thật ra Sở Đại rất muốn hỏi, những kiểu người như họ không phải có mánh khóe lật lọng à. Sau này gặp phải Phượng Tiêu làm chuyện gì không đúng lẽ thường, anh ta cũng tiện có chuẩn bị tâm lý.

Có điều đối với gương mặt xa cách lạnh tanh kia của Phượng Tiêu, Sở Đại nuốt lại những gì muốn hỏi. Anh ta cảm thấy cho dù mình hỏi, chắc chắn Phượng Tiêu cho anh ta một câu trả lời phải tin vào khoa học.

Cảm giác bất lực trong đối thoại Sở Đại cũng không muốn trải nghiệm nữa.

Sở Đại dẫn Phượng Tiêu đến bên cạnh một người đàn ông trung niên, người đàn ông này tên là Lý Đại Thuần, năm nay bốn mươi ba, dáng người không cao, làm culi dùng xe nhỏ đẩy gạch, đẩy vôi trên công trường trong thời gian dài.

Làm việc rất ra sức, kiếm những đồng tiền vất vả. Nhìn từ mặt mũi chú chính là kiểu người trung thực không thích nói chuyện.

Thấy Sở Đại đi tới, Lý Đại Thuận hơi xấu hổ cười một cái, người rất mất tự nhiên tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu.

Sở Đại lên tiếng chào hỏi chú, sau đó nói: “Anh Lý, đây là một người… một người đồng hương, đến làm việc. Cậu ấy chưa quen công trường, sau này đi theo anh, anh dạy cậu ấy làm việc thế nào.”

Lý Đại Thuận không biết tán gẫu cho lắm, nhìn thấy ông chủ nhịp tim tăng tốc vô cùng thấp thỏm. Đột nhiên nghe nói như thế, cả người chú cũng mờ mịt, đừng nói là chú, những người trên công trường lắng tai nghe Sở Đại nói chuyện cũng ngu người.

Lúc Sở Đại dẫn Phượng Tiêu đến đây, họ vẫn chưa bao giờ gặp người đẹp như thế đâu. Nhưng nhìn tướng mạo và khí chất này của Phượng Tiêu, họ còn tưởng rằng là cậu chủ của nhà họ Cố kia đến đây thị sát chứ.

Kết quả người không thể nhìn vẻ bề ngoài, vậy mà muốn đi theo Lý Đại Thuận làm công. Không trách bọn họ khiếp sợ, điều này giống như Phượng Hoàng biến thành gà rừng, mẫu đơn thành cỏ dại, có thể không khiến người ta kinh ngạc ư? Chưa kể, làm việc trên công trường có gì hay để học?

Ngay từ đầu đám người còn tưởng Sở Đại nói đùa, kết quả sau khi nhìn thấy Sở Đại ném người ở đó rồi không quản nữa, mọi người yên lặng thu hồi ánh mắt, bắt đầu tiếp tục làm việc.

Nhưng tình cảnh cười cười nói nói lúc đầu hết rồi, bầu không khí có phần kỳ lạ, ánh mắt cũng không khỏi tự chủ bay về phía Phượng Tiêu.

Người không biết làm thế nào trong đó nhất là Lý Đại Thuận, chú làm công việc hỗn tạp, công việc nhỏ gì cũng phải làm một ít, chuyển gạch, thêm nước, chú không hề biết phải mở miệng nói chuyện với Phượng Tiêu thế nào.

Chú cũng không thích trở thành tiêu điểm hội tụ ánh nhìn của mọi người, vì vậy chú bất chấp khó khăn mở miệng: “Cậu có gì muốn làm ấy, thì cứ làm theo đó là được.”

Phượng Tiêu gật đầu, sau đó để ba lô sau lưng xuống một nơi khá sạch sẽ bên cạnh, bắt đầu làm việc vặt. Nhặt giấy vụn, xách xi-măng, thêm vôi cũng là công việc nội bộ.

Phượng Tiêu có gương vặt thế này khí chất thế kia, đứng ở đó giống như con nhà giàu chưa bao giờ chịu khổ, nhưng khi cúi người xuống làm việc cũng sẽ không cho người ta cảm giác không được tự nhiên.

Có lẽ bởi vì sự bình tĩnh và nghiêm túc trong mắt hắn, vạn sự vạn vật trong mắt hắn dường như đều giống nhau. Công việc không chia cao thấp, người không có khác biệt giàu nghèo.

Nhìn thấy Phượng Tiêu thế này, trong mắt Lý Đại Thuận toát ra một chút ghen tị không nói ra được. Năm ngoái con chú thi đậu đại học Vân Châu, trước kia đứa con có thời gian sẽ đến công trường thăm chú, có kỳ nghỉ còn làm công việc nhỏ trên công trường một khoảng thời gian.

Sở Đại khá là rộng lượng với sinh viên, chỉ cần chịu khó, làm bao nhiêu ngày công kết toán bấy nhiêu tiền công. Nhưng năm nay con của chú không tới làm công, con trai không đến công trường làm việc, bản thân Lý Đại Thuận rất đau lòng, chú chỉ hy vọng con trai có thể học giỏi, sau này không làm cu li như chú.

Năm nay chú đến Vân Châu lâu như thế, đầu tháng hai còn đến thăm con trai cho cậu ta tiền. Về sau con của chú chủ động gọi điện thoại cho chú, nói việc học của mình bận bịu, bảo Lý Đại Thuận sau này đừng đến trường tìm cậu ta nữa, chuyển thẳng vào trong thẻ của cậu ta.

Mới đầu Lý Đại Thuận không rõ tại sao, sau đó nghe giọng nói không kiên nhẫn của con, chú biết mình bị chê. Lý Đại Thuận cũng không nói nên lời cảm giác trong lòng mình là gì, lại cảm thấy rất buồn.

Từ đó về sau Lý Đại Thuận không đến thăm con nữa, nhưng mỗi lần nhận tiền công, chú đều sẽ đến ngân hàng chuyển một phần tiền vào tài khoản của con trai, một phần chuyển về nhà, chỉ để lại cho mình một khoản nhỏ.

Phượng Tiêu không để ý lắm đến ánh mắt của người khác, hắn thấy ở trên núi tu luyện xem phim chơi điện thoại không khác gì làm việc vặt ở dưới núi, đều có thể tôi luyện người. Đương nhiên, nếu không phải nguyện vọng của sư phụ hắn, hắn sẽ không xuống núi.

Hắn là người không có ham muốn gì, có thể ở một nơi mấy chục năm.

Về phần nguyên nhân sư phụ hắn cứ bảo hắn xuống núi, sư phụ hắn không muốn nói, hắn cũng không hỏi, dù sao lúc đó biểu cảm của sư phụ hắn cũng rất xoắn xuýt.

Hình như rất không muốn hắn đi, cuối cùng lại không thể không bảo hắn đi.

Theo Phượng Tiêu, mọi thứ đều có số mệnh, nếu hắn đã tới, ngày sau chẳng chóng thì chày sẽ hiểu ý của sư phụ, cũng không quá nôn nóng.

*

Đến thời gian tan làm, trên công trường mọi người rời đi theo tốp năm tốp ba. Tâm trạng Sở Đại vẫn khá tốt, hôm nay có lẽ là có Phượng Tiêu, mọi người làm việc đều rất ra sức, hơn công việc ngày thường làm rất nhiều, chất lượng cũng tốt.

Lý Đại Thuận và Triệu Thiết còn phải trông đêm, chào Sở Đại xong thì rời đi. Phượng Tiêu nhặt ba lô của mình lên, đứng ở bên cạnh.

Sở Đại đi đến trước mặt Phượng Tiêu định bảo hắn ở trong nhà mình, mình có thể mang hắn tới làm. Trên công trường của Sở Đại bao bữa cơm trưa, cơm là đồ ăn bình thường, đại loại như màn thầu, mì.

Nơi ở tại vùng ngoại thành xa xôi, bởi vì tính toán thuê nhà ở ngoại ô rẻ lại rộng, bên trong đặt vài chiếc giường chung lớn, mười mấy hai mươi người ở một căn phòng.

Nhưng không đợi Sở Đại lên tiếng, Phượng Tiêu đã nói chuyện: “Nơi này cần người gác đêm à?”

Sở Đại à một tiếng gật đầu, Phượng Tiêu bình tĩnh thương lượng: “Vậy tôi cũng ở đây gác đêm.”

Sở Đại chớp mắt: “Cậu muốn sống ở trên công trường? Chuyện này không tốt lắm đâu, công trường vừa bẩn vừa loạn.”

Phượng Tiêu nói: “Đây là chỗ tốt, ở đây rất tốt.” Hắn vừa tới đã phát hiện, nơi này dù là thiên nhiên địa thế hay là sau này khai quật, đều thuộc về kế thừa tốt nhất.

Đợi nhà này xây xong, số mệnh của người sống bên trong cũng sẽ không quá kém.

Phượng Tiêu nói bừa, Sở Đại lại cảm thấy trong này có ý sâu xa, anh ta có ý riêng nói: “Đây là tòa nhà của nhà họ Cố, ông cụ Cố luôn thành tâm về phượng diện phong thủy, đi tìm rất nhiều cao nhân đến xem đất.”

Sở Đại nói xong lời này chỉ cảm thấy Phượng Tiêu dùng ánh mắt rất kỳ lạ nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt kia muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng Phượng Tiêu vẫn không mở miệng.

Chẳng biết tại sao, Sở Đại hơi e ngại với Phượng Tiêu, lúc trước sư phụ Phượng Tiêu cũng không cho anh ta cảm giác này.

Sau khi đồng ý chuyện Phượng Tiêu gác đêm, Sở Đại lại nói: “Vậy tôi dẫn cậu đi ăn trước, tiện thể mua cho cậu ít đồ dùng.” Bây giờ trời nóng nực, chỗ chưa xây phòng trải đại cái chiếu lên là có thể thích hợp ở.

Nhưng gặp được người như Phượng Tiêu, Sở Đại cứ cảm thấy hắn phải nằm trên giường tốt nhất, bên cạnh có người hầu hạ mới đúng. Điều khiến Sở Đại xót xa nhất đó là, anh ta nhận ra trời nóng như vậy Phượng Tiêu lại không đổ một giọt mồ hôi, làm việc lâu đến thế, ngoại trừ trên người có ít bụi, ngay cả tóc cũng không rối.

Đối với đề nghị của Sở Đại, Phượng Tiêu ngay lập tức từ chối: “Không cần, có thể gọi thức ăn qua điện thoại.”

Sở Đại đang cảm thán trên người Phượng Tiêu rất có tiên khí, đột nhiên nghe được lời nói bình dân như thế, nháy mắt lại không có chuyện để nói.

Anh ta trơ mắt nhìn Phượng Tiêu lấy ra một chiếc điện thoại mới từ trong ba lô lắc lắc với anh ta, rất hài lòng nói: “Điện thoại rất tiện.”

Mặt Sở Đại không cảm xúc nói: “Đúng rồi, thật sự rất tiện.” Cao nhân thế ngoại[1] cũng bắt đầu dùng di động gọi thức ăn ngoài, rất tiện lợi đúng không?

[1] cao nhân thế ngoại: miêu tả người được cho là rất giỏi, phi phàm, thần kỳ, thoát tục

Sau khi Sở Đại rời đi, Phượng Tiêu kiểm tra tình huống camera xung quanh. Trước khi hắn xuống núi sư phụ hắn phổ cập khoa học tỉ mỉ cho hắn về hình dáng của camera, sư phụ hắn nói dưới núi đâu đâu cũng có camera, sau khi hắn làm một vài chuyện kỳ lạ, rất dễ bị quay lại. Kiểu người khác thường như hắn, nếu bị bắt lại, vậy là sẽ bị quốc gia bắt làm nghiên cứu.

Lúc đó Phượng Tiêu nghe lời này mà mặt không biểu cảm, nhưng vì để cho ông cụ yên tâm, hắn vẫn ghi tạc trong lòng những việc cần nhớ.

Nhìn thấy camera tương đối nhiều, theo bản năng Phượng Tiêu muốn lấy bùa ẩn thân trong túi trữ đồ ra sử dụng. Có điều tay chỉ vừa đụng vào lá bùa, hắn nghĩ đến chuyện sư phụ bảo hắn ít sử dụng pháp thuật, hiếm khi do dự chốc lát, hắn lại thả bùa xuống.

Phượng Tiêu đứng dậy đi xung quanh một vòng, khi hắn trở lại chỗ ban đầu, trời đã tối rồi.

Lý Đại Thuận và Triệt Thiết đã trở về, hai người nhìn thấy Phượng Tiêu đều hơi ngẩn người. Lý Đại Thuận căng thẳng trong lòng, bờ môi mấp máy lại nói không nên lời.

Triệu Thiết hơn hai mươi tuổi, sắc mặt không tốt lắm, hơi xanh xao, dáng vẻ hữu khí vô lực. Tính tình cậu ta cởi mở, nhìn thấy tình hình này cũng không nghĩ nhiều, đi lên trước hỏi: “Thầy Phượng, sao anh chưa đi?” Những tay lão luyện trong nghề này của họ được gọi là thầy, họ cũng biết tên của Phượng Tiêu, nhưng cứ cảm thấy gọi tên Phượng Tiêu hơi đường đột, nên gọi hắn là thầy Phượng.

Phượng Tiêu nhìn cậu ta một cái rồi thu hồi ánh mắt, thản nhiên nói: “Tôi gác đêm.”

Triệu Thiết ngẩn ra nói: “Ông chủ Sở không hài lòng về tôi và anh Lý à? Vậy chúng tôi cần trông nữa không?”

Phượng Tiêu lắc đầu nói: “Không phải, là tôi yêu cầu ở lại. Hai người làm công việc của hai người đi, tôi làm của tôi.”

Triệu Thiết gật đầu, Lý Đại Thuận ở bên cạnh cũng thở phào theo. Gác đêm mặt dù tương đối vất vả, còn bị muỗi đốt, nhưng chú bằng lòng kiếm phần tiền này.

Không bị Sở Đại sa thải, tâm trạng Lý Đại Thuận cũng khôi phục, yên lặng tìm cái góc ngồi xuống. Triệu Thiết kêu Phượng Tiêu qua ngồi cùng, Phượng Tiêu nhìn cậu ta, sau đó đi theo.

Triệu Thiết ngồi dưới đất dùng tay quạt lên người, muốn dùng cách này mang lại chút gió mát, để cho mình thoải mái hơn.

Nhàn rỗi không có chuyện gì, Triệu Thiết hứng khởi nói chuyện trời đất, cậu ta tò mò nói: “Thầy Phượng, anh còn trẻ như thế, nghĩ thế nào mà đến công trường?”

Phượng Tiêu thản nhiên nói: “Theo lệnh thầy.”

Triệu Thiết cho rằng hắn nói đến lệnh của giáo viên trong trường, cũng không quá để ý, cảm thán một tiếng nói: “Anh học cái này đúng không, trong thôn chúng tôi cũng có mấy người học chuyên ngành công trường, tốt nghiệp rồi mỗi ngày chạy đến công trường như chúng tôi, vất vả lắm.”

Phượng Tiêu chưa bao giờ được đi học không biết cậu ta nói gì, cũng không trả lời.

Trước kia Triệu Thiết và Lý Đại Thuận tách ra gác đêm, một người nửa đêm trước một người nửa đêm về sáng, bây giờ Phượng Tiêu tới, Triệu Thiết bèn nói: “Thầy Phượng, anh nhìn xem ba người chúng ta, ai gác trước?”

Phượng Tiêu nói: “Sao cũng được.”

Cuối cùng Triệu Thiết và Lý Đại Thuận bàn bạc một hồi, Triệu Thiết tuần tra trước, sau đó là Lý Đại Thuận, cuối cùng là Phượng Tiêu.

Lúc Triệu Thiết đi tuần tra, Lý Đại Thuận và Phượng Tiêu yên lặng ngồi ở đó, không nói câu nào.

Không biết qua bao lâu, Phượng Tiêu mơ hồ nghe thấy có người đang kêu cứu. Hắn híp mắt lại, đột nhiên đứng lên.

Lý Đại Thuận bị động tác của hắn làm giật nảy mình, cũng nhảy lên theo.

Nhìn thấy Phượng Tiêu rời khỏi công trường, Lý Đại Thuận vốn còn muốn đi cùng, có điều chú vẫn chần chừ không biết có nên rời đi không. Lúc này Triệu Thiết tuần tra trở về, cậu ta kinh ngạc nói: “Thầy Phượng đâu?”

Lý Đại Thuận chỉ hướng Phượng Tiêu rời đi nói: “Cậu ấy vừa đột nhiên chạy về hướng đó đấy.”

Triệu Thiết nhíu mày tiện tay nhặt được cây gậy nói: “Tôi đi xem xem.”

Nơi này cực kỳ vắng vẻ, có một số người tay chân không sạch sẽ đụng đến, cũng vì tòa nhà của nhà họ Cố gắn camera xung quanh, bọn họ không dám tùy ý đi vào.

Bây giờ Phượng Tiêu ra ngoài một mình, gặp phải họ nói không chừng sẽ bị thiệt.

Lý Đại Thuận do dự nói: “Tôi cũng đi vậy.”

Phượng Tiêu chạy rất nhanh, nhưng Lý Đại Thuận và Triệu Thiết vọt ra công trường, láng máng nghe thấy tiếng ồn ào, hai người liếc nhìn nhau, rồi chạy qua.

Sau khi tới, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi đứng bên cạnh Phượng Tiêu. Cô gái này cực nhếch nhác, phấn mắt bị mồ hôi làm nhòe nửa vành mắt, lông mi giả rớt một cái, cái còn lại khó khăn treo ở khóe mắt, tóc rối bù xù. Giày cũng không có, cả người đi chân trần chạy trên mặt đất, chắc là đi chân trần một đoạn đường, trên chân có vết máu.

Mà trên mặt đất bên cạnh họ có bốn năm người đã té xỉu nằm đó.

Nhìn thấy Lý Đại Thuận và Triệu Thiết, cô gái rõ ràng hơi lo lắng, cô rụt người về phía Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu nói: “Đừng sợ, họ là đồng nghiệp của tôi.” Nói xong lời này, hắn lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Cô gái nghe xong thở phào nhẹ nhõm, cô muốn cười một cái, nhưng vẻ mặt hơi cứng, làm thế nào cũng không cười nổi.

Nếu Sở Đại ở đây sẽ nhận ra, cô gái này chính là cô gái trước đó bị Phượng Tiêu ngăn lại ở nhà ga, cô tên là Hà Lệ.

Trong lúc đợi cảnh sát tới đây, Hà Lệ cuối cùng bình tĩnh lại, cô hít mũi một cái nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Phượng Tiêu lắc đầu không lên tiếng.

Cảnh sát tới rất nhanh, nhìn thấy dáng vẻ Hà Lệ và mấy người nằm trên mặt đất, trong lòng đã có chút hiểu rõ về sự kiện lần này. Sau khi hỏi thăm nguyên do, họ copy camera gần đó, sau đó lại dẫn mấy người Phượng Tiêu đến cục cảnh sát lấy lời khai.

Nhất định phải đi theo quá trình, Phượng Tiêu cũng có thể hiểu, lúc gần đi thì gọi điện thoại cho Sở Đại nói rõ tình huống, công trường phải có người trông coi mới được.

So với sự bình tĩnh của Phượng Tiêu, Lý Đại Thuận và Triệu Thiết có phần căng thẳng hơn, họ là dân thường cả đời an phận, đây là lần đầu tiên vào cục cảnh sát đấy.

Họ kính sợ cảnh sát, kính sợ pháp luật. Trong lòng người có chỗ e ngại, làm việc mới có thể suy nghĩ thêm ba phần.

Bởi vì có nhân chứng, chứng cứ và giám sát, việc này nói ra rất thuận lợi, khi Sở Đại chạy đến cục cảnh sát, họ đã lấy lời khai xong.

Sở Đại cảm ơn cảnh sát nhân dân một hồi, sau đó mới nhìn về phía nữ chính của sự việc. Đôi dép trên chân Hà Lệ là dép lê dùng một lần được cảnh sát nữ trong đó cung cấp. Mặc dù cô đã sửa sang lại trong nhà vệ sinh, nhưng lớp trang điểm trên mặt nhòe giống như một bức tranh, trắng rồi hồng rồi đen, tóm lại màu sắc rất quái lạ.

Nhưng Sở Đại vẫn nhìn rõ mặt mũi cô từ nhiều màu sắc này, sau khi nhớ ra cô gái nhìn quen mắt này là ai, cả người anh ta đều trong trạng thái vừa kích động vừa khiếp sợ.

Anh ta đã nói Phượng Tiêu là cao nhân thế ngoại. Không phải ư, chứng cứ ở đây.

Ra khỏi cục cảnh sát, Sở Đại không kìm lòng được nhìn về phía Phượng Tiêu với vẻ mặt bình tĩnh: “Ở nhà ga cậu đã biết cô ấy sẽ xảy ra chuyện?”

Hà Lệ cũng ngước mắt nhìn Phượng Tiêu, cô nói: “Anh… sao anh biết bạn tôi… bạn trai trước của tôi cắm sừng tôi?”

Lý Đại Thuận mờ mịt nhìn họ, không hiểu họ đang nói gì. Đổi lại là Triệu Thiết bên cạnh, nghe lời này xong, vẻ mặt như có điều suy nghĩ nhìn sang Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu chỉ chỉ cục cảnh sát sau lưng nói: “Phải tin cảnh sát, tin vào khoa học, tin tưởng chứng cứ, chỉ cần cô phạm tội nhất định sẽ để lại chứng cứ phạm tội.”

Sở Đại: “...”

Hà Lệ: “...”

Sở Đại kêu gào trong lòng, chẳng lẽ người này đã quên mất mình nói gì ở nhà ga hả? Trước mắt bao người suýt nữa bị chửi, bây giờ lại đường hoàng nói phải tin vào khoa học như thế, thế này không trung thực lắm thì phải.

Lúc này Phượng Tiêu nhanh chóng gõ gõ trên bả vai Triệu Thiết, động tác của hắn rất tự nhiên, người khác không chú ý đến. Mà Triệu Thiết hơi khó hiểu, cậu ta luôn cảm thấy nhiệt độ xung quanh hình như nóng hơn trước.

Nhưng Triệu Thiết cũng không nghĩ nhiều, cậu ta tưởng là bị khiếp sợ trong cục cảnh sát mới cảm thấy lạnh, giờ khiếp sợ đã qua, người cũng không sao rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện