Cố Lâm Tĩnh chưa bao giờ có cảm giác như vậy, y rõ ràng chỉ vừa quen biết Phượng Tiêu, nhưng ánh mắt y không tự chủ được đuổi theo bóng dáng Phượng Tiêu, muốn tiếp xúc gần hơn với hắn.

Y muốn giữ Phượng Tiêu ở bên cạnh, một tấc cũng không rời, muốn nhìn có thể nhìn thấy bất cứ lúc nào, y muốn giữ ánh sáng chói mắt này trong lòng bàn tay, để ánh sáng này chỉ thuộc về mình.

Biết rõ không nên, nhưng Cố Lâm Tĩnh lại không khống chế nổi bản thân nghĩ như vậy. Trước kia y cảm thấy trên đời này điều không đáng tin nhất đó là vừa thấy đã yêu, nhưng từ lần đầu tiên y nhìn thấy Phượng Tiêu, dòng máu lạnh chảy trong xương cốt y đã sôi trào lên.

Cố Lâm Tĩnh biết trong lòng mình điên cuồng, khi Phượng Tiêu đi từng bước một về phía mình, y cũng hơi nhắm mắt che đậy biểu hiện bên trong, biểu cảm trở nên giống như ngày thường.

Cố Lâm Tĩnh bất kể là tướng mạo hay khí chất đều vô cùng bắt mắt trong đám người, Phượng Tiêu liếc nhìn y sau đó đi tới. Hắn cảm thấy ánh mắt Cố Lâm Tĩnh nhìn mình hơi lạ, bên trong thay đổi bất ngờ, giống như đang nổi lên gì đó, có điều hắn cũng không nghĩ quá nhiều.

Đi đến trước mặt Cố Lâm Tĩnh, Phượng Tiêu nói: “Đợi lâu lắm không?”

“Không, trên đường bị trì hoãn một lúc, tôi cũng vừa đến.” Cố Lâm Tĩnh hé miệng mỉm cười nói.

Phượng Tiêu  “À” một tiếng.

Bởi vì hắn không mang vali hành lý, hai người khá thanh thản rời đi.

Cố Lâm Tĩnh cũng không mang tài xế tới đây, đến chỗ dừng xe, y mở cửa ghế phó lái ra, Phượng Tiêu nhìn y một cái rồi đi lên. Cố Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy cái nhìn này của Phượng Tiêu rất sâu xa, nhưng ở đây cũng không phải chỗ nói chuyện, y vòng qua bên kia ngồi lên sau đó nhận ra Phượng Tiêu đang từ từ cài dây an toàn.

Cố Lâm Tĩnh khựng lại, trong lòng hơi tiếc nuối, nhưng trên mặt không lộ mảy may, chân giẫm lên chân ga xe khởi động rời khỏi sân bay.

Lúc chiếc xe ổn định lái trên đường, Cố Lâm Tĩnh nói: “Anh đói không, chúng ta đi ăn chút gì trước?” Nói ra Phượng Tiêu từ Vân Châu đến Kinh Châu lại trở về Vân Châu cũng chỉ mấy tiếng đồng hồ, trong mấy tiếng này y không biết xảy ra chuyện gì, nhưng y trực giác Phượng Tiêu chưa ăn.

Phượng Tiêu là kẻ thích ăn đồ ngon, ăn những món ăn đẹp và tinh xảo, vẻ mặt sẽ sáng tỏ đẹp hơn bây giờ.

Phượng Tiêu liếc nhìn Cố Lâm Tĩnh: “Được.”

Nụ cười trên mặt Cố Lâm Tĩnh lan rộng ra, y nói: “Có món gì đặc biệt muốn ăn không?”

Phượng Tiêu suy nghĩ một lát, cảm thấy không có, nên mở miệng bảo Cố Lâm Tĩnh làm chủ là được.

Cố Lâm Tĩnh suy nghĩ không lên tiếng, y yên lặng lái xe.

Phượng Tiêu trầm lặng ngồi ở ghế phó lái, mắt thấy xe càng chạy càng cách xa nội thành, hắn không hề có ý định hỏi.

Cuối cùng xe đến nơi, là một tiểu khu cao cấp. Cố Lâm Tĩnh có rất nhiều bất động sản đứng tên, nơi này gần công ty, điều kiện tốt, an ninh cũng tốt, sống tiện nhất.

Cố Lâm Tĩnh dừng xe trong ga-ra, y nhìn về phía Phượng Tiêu nhướng mày nói: “Anh không sợ?”

Phượng Tiêu nhìn lại y, im lặng chốc lát hơi ngờ vực hỏi: “Tôi sợ cái gì?”

Cố Lâm Tĩnh hỏi lời này nửa là nghiêm túc nửa là nói đùa, Phượng Tiêu trả lời cũng rất nghiêm túc. Cố Lâm Tĩnh bị chọc cười bởi biểu cảm nghiêm túc lại ngờ vực này của hắn, sau đó y cười ra tiếng.

Vẻ mặt Phượng Tiêu không hiểu nhìn y, không biết buồn cười chỗ nào, có điều người này cười lên rất đẹp, vừa đẹp đẽ vừa rạng rỡ, hắn nhìn mà tâm trạng không khỏi tung tăng theo.

Cố Lâm Tĩnh rất ít cười thả ga như thế, sau khi cười xong y giơ tay ra dấu đầu hàng nói: “Phải, phải, quên mất anh là đại thiên sư, ma cũng không sợ.”

Phượng Tiêu nhíu mày bác bỏ: “Không nên nói bậy nói bạ, trên đời này rất nhiều chuyện đều là trong lòng người có quỷ mới giày vò ra, sợ ma còn không bằng sợ người.”

Cố Lâm Tĩnh cảm thấy hắn nói lời này rất có lý, rất nhiều chuyện trên đời này đều là cố ý. Khi con người trở nên ác độc, ma cũng sợ hãi.

Ra khỏi ga-ra, Cố Lâm Tĩnh dẫn Phượng Tiêu vào thang may. Y ở tầng cao nhất, bên trong là căn hộ duplex. Dẫn Phượng Tiêu vào nhà, hoàn toàn là lâm thời nghĩ ra, có điều bây giờ ngẫm lại quyết định này thực sự quá chính xác.

“Anh có ăn kiêng gì không? Có thể ăn cay không?” Vào nhà, Cố Lâm Tĩnh treo áo khoác lên, thuận miệng hỏi.

Phượng Tiêu nói: “Không có.”

Cố Lâm Tĩnh “Ừ” một tiếng, y lấy hai đôi dép lê trong tủ giày ra, đưa một đôi trong đó cho Phượng Tiêu nói: “Cái này mới.”

Phượng Tiêu nhận: “Nhìn ra được.” Nhãn hiệu treo bên trên chưa cắt, còn không phải mới à. Giật nhãn hiệu xuống, Phượng Tiêu đi dép vào.

Vóc dáng hai người xêm xêm nhau, Phượng Tiêu cao hơn một chút, đi dép vào cũng vừa.

Đồ đạc trong nhà Cố Lâm Tĩnh đều thiên về màu vàng ấm, nhìn rất thoải mái.

Y bật máy điều hòa lên, bảo Phượng Tiêu ngồi ở sofa nghỉ ngơi, còn mình đến căn bếp kiểu mở bên cạnh bận rộn.

Phượng Tiêu cũng không cảm thấy nóng, lúc gió lạnh của máy điều hòa thổi qua, hắn cũng không cảm thấy lạnh. Phượng Tiêu nhìn cảnh Cố Lâm Tĩnh bận rộn, nhìn lấy lần, hắn bèn thu hồi tầm mắt.

Hắn cuộn người trên ghế sofa, cảm thấy sofa đúng là món đồ tốt. Mềm mềm, ngồi hay nằm đều rất thoải mái.

Cố Lâm Tĩnh biết nấu ăn, trong tủ lạnh toàn là đồ ăn. Bình thường nếu y không bận lắm, sẽ tự bắt tay nấu vài món ăn. Nơi này của y không giữ người ngoài lại, Phượng Tiêu là người đầu tiên y dẫn về nhà.

Y không thích người khác xâm lấn lãnh địa của mình, cho nên căn nhà ngoài nhân viên làm thêm giờ đến quét dọn vệ sinh đúng giờ, trợ lý của y sẽ định kỳ trở về thu dọn và bổ sung đồ trong tủ lạnh, chất lượng đương nhiên là tươi mới.

Hôm nay Cố Lâm Tĩnh chuẩn bị nồi lẩu phần lớn đều có thể chấp nhận, thứ này tương đối dễ làm, hai người ăn trong nhà cũng rất có không khí.

Trời nắng ăn lẩu, cũng là chuyện khá nghệ thuật.

Chuẩn bị đồ xong, khi Cố Lâm Tĩnh quay đầu định gọi Phượng Tiêu ăn gì, phát hiện người kia nằm trên sofa ngủ thiếp đi.

Cố Lâm Tĩnh nhìn dáng ngủ của Phượng Tiêu, trong lòng bỗng nhiên nhói đau. Y luôn cảm thấy cảnh tượng như vậy rất quen thuộc, y từng nhìn vô số lần dáng vẻ Phượng Tiêu sau khi ngủ, nhưng suy nghĩ cẩn thận, lại không có gì cả.

Trái tim trống rỗng, như thể có gió từ bên trong xuyên qua, trời rất nóng, Cố Lâm Tĩnh chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Phượng Tiêu đang ngủ trên người bớt đi cảm giác xa cách tự nhiên kia, thoạt nhìn giống như một bức tranh đẹp đẽ.

Cố Lâm Tĩnh nhẹ giọng thở dài, y quay người bày đồ sẽ ăn và thịt lên bàn. Đun sôi nồi lẩu, sau đó mới đi qua đánh thức người kia.

Phượng Tiêu bị đẩy hai cái, hắn mới mở mắt ra, nhìn thấy mặt Cố Lâm Tĩnh, hắn hơi mơ mơ màng màng thuận miệng nhỏ giọng thì thầm nói: “Tĩnh à, cậu làm đồ ăn xong rồi?”

Hắn vừa dứt lời, cánh tay đột nhiên bị siết chặt.

Phượng Tiêu hoàn toàn hết mơ màng, sau khi vẻ mặt hắn tỉnh táo, nhìn sang cánh tay bị người siết chặt, lại hơi liếc nhìn người nắm lấy tay mình, hắn dùng sức định rút cánh tay.

Cố Lâm Tĩnh bị động tác của hắn làm cho hoàn hồn, y vội vàng buông tay ra cười nói: “Vừa rồi anh gọi tôi là Tĩnh, xưng hô thế này nghe cũng rất thân thiết. Sau này anh cứ gọi tôi là Tĩnh đi, gọi Cố Lâm Tĩnh cứ cảm thấy khách sáo quá.”

Phượng Tiêu chớp mắt, vừa rồi trong lúc mình ngủ mông lung hình như có chuyện như thế. Nhưng khi nghĩ lại, lại không nghĩ ra, có lẽ là một giấc mơ cũng chưa biết chừng.

Cũng may Phượng Tiêu không phải người đặc biệt xoắn suýt trên phương diện này, nếu Cố Lâm Tĩnh đã nói thế, vậy sau này hắn gọi được.

Bây giờ hắn ngửi mùi thơm thấy hơi đói, thế là gật đầu đứng lên đi rửa tay rửa mặt, chuẩn bị ăn chút gì no bụng.

*

Ăn lẩu là một chuyện rất hưởng thụ, cho dù là mùa hè, ngồi máy điều hòa ăn lẩu cũng rất hài lòng, nhất là đối với Phượng Tiêu sẽ không đổ mồ hôi trên người.

Khi Phượng Tiêu ăn động tác rất nho nhã, giống như một quý công tử đi ra từ cổ đại.

Nhưng tốc độ không hề chậm, tính ra hắn chưa ăn một bữa tử tế cả một ngày. Lại thêm tiêu hao chút tâm thần ở nhà họ Văn, những cái này phải nghỉ ngơi và ăn uống để bù vào.

Cố Lâm Tĩnh nhìn dáng vẻ Phượng Tiêu ăn, kìm lòng không đậu lén vui vẻ. Sự vui vẻ này được đẩy lan ra, vừa rồi y đè nén khi nghe Phượng Tiêu mập mờ gọi mình là Tĩnh.

Phượng Tiêu gọi tự nhiên đến thế, nhưng lúc đó y không đáp lại. Y đang nghĩ, trước kia có phải mình từng nằm mơ, trong mơ Phượng Tiêu thường xuyên xưng hô với y như vậy.

Bỏ qua một tiếng đáp lại, lúc Phượng Tiêu đứng lên, sắc mặt người này tỉnh táo không hề biết mình đã nói gì, lại khiến cho trong lòng Cố Lâm Tĩnh nghĩ đến điều gì.

Bây giờ vẫn tốt, Cố Lâm Tĩnh nghĩ thầm, những chuyện trước kia mặc kệ là mơ cũng được, mình suy nghĩ chủ quan cũng được. Hiện tại người này ngồi trước mặt, ăn cùng một nồi lẩu với mình, như vậy đã rất tốt.

Hiện thực mới là quan trọng nhất.

Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh liên hợp ăn hết thịt và rau củ cuối cùng trong nồi, sau đó Phượng Tiêu lười biếng ngồi trên ghế, Cố Lâm Tĩnh tắt lửa, lấy hai chai bia ướp lạnh trong tủ lạnh.

Hai người cụng ly một cái, ngửa đầu uống cạn, toàn thân thoải mái vô cùng.

Đặt bia lên bàn, Phượng Tiêu thấy má Cố Lâm Tĩnh hơi ửng đỏ, hắn nói: “Chẳng lẽ cậu không thể uống rượu?”

“Không có.” Cố Lâm Tĩnh cười nói: “Tửu lượng của tôi tạm được, nhưng có một tật xấu, vừa uống rượu mặt sẽ đỏ, từ nhỏ đã vậy, chuyện không có cách nào khác.”

Phượng Tiêu thấy y thật sự không say, bèn nói: “Vậy là tốt rồi.” Sau đó hắn đứng dậy, thu dọn bát đũa trên bàn.

Cố Lâm Tĩnh hỏi hắn làm gì, mặt Phượng Tiêu không biểu cảm nói: “Rửa bát.”

Trên đời này sẽ có rất ít người thích rửa bát cọ nồi, Phượng Tiêu cũng thế. Nhưng hắn đến, Cố Lâm Tĩnh làm đồ ăn, hắn đi rửa bát là chuyện nên làm.

Có một số việc mọi người đều không thích, nhưng đổi lập trường suy nghĩ, nên làm vẫn phải làm.

Cố Lâm Tĩnh nghe thấy Phượng Tiêu muốn đi rửa bát, phản ứng đầu tiên là nhìn đôi tay sạch sẽ thon dài khớp xương rõ ràng của hắn. Y há miệng muốn nói không cần, để y dọn.

Nhưng nhìn dáng vẻ Phượng Tiêu cúi đầu thu dọn canh thừa trên bàn, câu nói này cuối cùng không nói ra.

Y dựa vào tường phòng bếp, lẳng lặng nhìn Phượng Tiêu vụng về rửa bát ở chậu rửa.

Cảm giác này giống như trong một gia đình, y nấu cơm, Phượng Tiêu là người nhà rửa bát.

Phượng Tiêu nghiêm túc rửa sạch đồ lau chùi sau đó bỏ vào ngăn tủ, lúc hắn quay đầu nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh đứng ở đó nhìn mình chằm chằm không rời mắt.

Ánh mắt Cố Lâm Tĩnh hơi nóng, nóng hơn cả nồi lẩu vừa rồi bốc hơi nóng, Phượng Tiêu nghĩ vậy.

Nhưng hắn vẫn chưa kịp nói gì, Cố Lâm Tĩnh đã lên tiếng: “Tối nay anh ở lại đây đi.” Nói tới đây, y dừng lại một lát rất tự nhiên nói: “Chúng ta là bạn, anh thường xuyên ở khách sạn cũng không phải cách, đợi anh tìm được chỗ ở thích hợp lại dọn đi cũng không muộn.”

“Chuyện này không tiện lắm thì phải.” Phượng Tiêu phân vân nói.

Cố Lâm Tĩnh nhún vai xòe tay bất đắc dĩ nói: “Anh xem như trông nhà giúp tôi.”

Phượng Tiêu suy nghĩ một lát rồi đồng ý.

Chủ yếu là hắn cảm thấy, ngọc che giấu thể chất trên người Cố Lâm Tĩnh bị hắn hủy đi, thể chất của y đặc biệt như thế, lỡ xảy ra chuyện gì, vậy cũng là lỗi của mình.

Bây giờ chẳng bằng ở lại bên cạnh Cố Lâm Tĩnh, đợi hắn tìm được ngọc thích hợp lại rời đi cũng không muộn.

Dĩ nhiên Cố Lâm Tĩnh rất vui với việc Phượng Tiêu có thể ở lại, y ở trên tầng, nên sắp xếp cho Phượng Tiêu ở đối diện mình. Dùng lý do là, phòng khách dưới tầng chưa thu dọn.

Phượng Tiêu cũng không có ý kiến ngủ ở đâu, có thể ở rộng rãi thoải mái hơn, hắn vẫn sẵn sàng.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, Cố Lâm Tĩnh nằm ở trên giường, tâm trạng rất bình tĩnh. Y là người có mục tiêu rất rõ ràng, biết mình nên làm gì và không nên làm gì.

Không biết qua bao lâu, trong lòng Cố Lâm Tĩnh suy nghĩ chuyện mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Bên này y trằn trọc trở mình, bên kia Phượng Tiêu lại ngủ rất say. Đêm nay, hắn cũng không mơ gì cả, nhưng buổi sáng lại bị cuộc điện thoại lạ đánh thức, hắn đã cảm thấy toàn thân rất nặng, giống như trong thời gian không biết đã trải qua một trận đại chiến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện