Trong cục cảnh sát, Lâm Y Nhiên người đầy máu ngồi trong phòng thẩm vấn, biểu tình ngơ ngác, không biết đang nghĩ gì.

Hai cảnh sát phụ trách tra hỏi là một nam một nữ, cả hai đều biết thân phận Lâm Y Nhiên, nữ cảnh sát còn là fan hâm mộ của Lâm Y Nhiên, vì thích nên khi biết tình huống của thần tượng thì thật sự sửng sốt.

Nam cảnh sát mở miệng trước: "Lâm Y Nhiên, cô cùng người đã chết, cũng chính là người đại diện của cô rốt cuộc có thù hận gì mà phải cầm dao phay đuổi giết ông ta như vậy?"

Lâm Y Nhiên hốt hoảng, ánh mắt không có tiêu cự, cô vẫn chưa tiếp thu được việc mình giết người, rõ ràng cô nhìn thấy mặt quỷ, rõ ràng thứ cô giết cũng là quỷ, vì sao nháy mắt quỷ lại biến thành người đại diện của cô? Rốt cuộc không đúng chỗ nào chứ? "Lâm Y Nhiên..." Nam cảnh sát gọi một tiếng: "Cô có nghe thấy tôi nói chuyện không?"

Lâm Y Nhiên hơi nghiêng đầu, trên người toàn là máu, dinh dính, chóp mũi cũng đều là mùi máu, nó hành hạ cô sắp điên rồi, cô giết người ở trước mặt mọi người, tội danh này không thể nào trốn thoát, thế nhưng... thế nhưng chỉ cần chứng minh mình có bệnh tâm thần thì có thể trốn được trừng phạt của pháp luật.

Ý tưởng lóe sáng, Lâm Y Nhiên quyết định giả ngu.

"Quỷ quỷ quỷ, có quỷ!" Lâm Y Nhiên run run, lại hét to: "Tôi giết là quỷ, tôi giết quỷ! Cô ta cười với tôi, cô ta cười với tôi a!"

Hai cảnh sát nhìn mặt nhau, nam cảnh sát tức giận nói: "Cô đang nói gì vậy? Đừng có giả ngu!"

Lâm Y Nhiên không quan tâm, vẫn là dáng vẻ bị quỷ dọa hoảng, ánh mắt kinh hãi, cử chỉ điên cuồng, miệng cứ lẩm bẩm, giống như thật sự nhìn thấy quỷ vậy.

Nữ cảnh sát thương hại nói: "Có phải cô ấy bị sợ hãi gì không?"

Nam cảnh sát tức giận liếc mắt: "Tôi mới là người bị thi thể kia dọa sợ đây này."

Không quản thế nào, vô luận hai người hỏi gì, Lâm Y Nhiên vẫn luôn lộ ra dáng vẻ sợ hãi, bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể ngừng thẩm vấn, cũng quyết định đưa Lâm Y Nhiên tới bệnh viện để bác sĩ kiểm tra.

*

Tống Triết bắt chéo chân ăn kem, tay cầm điện thoại lướt xem tin tức, vừa vặn nhìn thấy tin về Lâm Y Nhiên.

Tống Triết không quan tâm chuyện của giới giải trí, thế nhưng đoạn thời gian trước tin tức vẫn luôn đề cập tới Lâm Y Nhiên nên cậu cũng biết đại khái, cô gái này là bạn tốt của nữ minh tinh đã tự tử vì scandal clip sex trước đó.

Xem dáng vẻ thì Lâm Y Nhiên không phải người thành thật, Lý Hiểu Nghệ làm bạn với Lâm Y Nhiên chỉ có phần bị hố mà thôi.

Mà bây giờ, Lâm Y Nhiên cư nhiên mang tội danh giết người, pha xoay ngược này cũng tới quá nhanh rồi đi!

Tiêu Thiên đặt văn kiện trong tay xuống, giật giật bả vai ngồi xuống bên cạnh Tống Triết, thấy tin tức trên di động cậu thì thuận miệng nói: "Em cũng chú ý tới cô ta à?" Trong tập đoàn của anh có rất nhiều người là fan của Lâm Y Nhiên, lúc tin tức Lâm Y Nhiên giết người bị tung ra, không ít nhân viên gào rú, nói là có chết cũng không tin Lâm Y Nhiên làm ra chuyện như vậy.

Tống triết nói: "Không có, chỉ thuận tay click vào xem một chút thôi. Theo phóng viên nói thì Lâm Y Nhiên giết người vì đầu óc không bình thường, hiện giờ đã được cảnh sát đưa tới bệnh viện rồi."

Tiêu Thiên nhíu mày: "Đầu óc không bình thường?! Ý là cô ta bị bệnh tâm thần à?"

Tống Triết tắt giao diện, chuyển sang tin tức khác: "Ai biết được chứ? Dù sao thì cũng là việc của cảnh sát!" Cậu không hứng thú với mấy chuyện này.

Đúng lúc này Nghiêm Minh Nhân gọi điện qua: "Tống Triết, Tống Triết, cậu có thấy tin tức về Lâm Y Nhiên không?"

Tống Triết ừ một tiếng: "Có thấy, sao vậy? Có liên quan gì với cậu à?"

Nghiêm Minh Nhân vội vàng phủ nhận: "Không có không có, là có chút quan hệ với anh trai mình."

"Anh trai cậu?" Nếu Tống Triết nhớ không nhầm, trước kia bởi vì liên quan với nữ minh tinh Dương Như Ngọc mà anh trai Nghiêm Minh Nhân đã trúng đạn một phen. Đã vậy rồi mà vẫn tiếp tục dây dưa với nhóm nữ minh tinh?

Nghiêm Minh Nhân cũng phỉ nhổ: "Không sai, rõ ràng là tới chết cũng không chịu đổi tính. Sau khi Lâm Y Nhiên kia gặp chuyện, anh của mình mới nhớ ra là trước kia từng có một đoạn quan hệ với cô gái này."

Tống Triết bĩu mội: "Sau đó thì sao?"

Nghiêm Minh Nhân cười hắc hắc: "Còn không phải xem trò cười của ổng sao? Ai bảo ổng không chịu tìm bạn gái mà cứ thích dây dưa với đám nữ minh tinh kia chứ! Tống Triết, cậu xem xem cô gái kia có phải cũng dưỡng tiểu quỷ gì gì đó không? Bây giờ cô ta bị như vậy có phải vì bị cắn trả không? Như vậy mình sẽ có bằng chứng rõ ràng để báo cáo với ba mẹ, để bọn họ dạy bảo anh trai một phen." Cũng tiết kiệm được mỗi lần đều bị anh trai đả kích.

Tống Triết xem mấy tấm hình chụp trên báo, cũng không phát hiện dấu hiệu cô gái này dưỡng tiểu quỷ, hơn nữa cắn trả của tiểu quỷ cũng không phải như vậy, vì thế cậu lắc đầu nói: "Không có, cậu nghĩ nhiều rồi. Bất quá cho dù không dưỡng tiểu quỷ, chỉ hành động giết người của cô ta thôi cũng đủ để cậu đi mét ba mẹ rồi còn gì."

Nghiêm Minh Nhân tấm tắc vài tiếng: "Có lý, được rồi, không nói với cậu nữa, hiếm có dịp túm được nhược điểm của anh trai, mình phải đi cà khịa ổng đây."

Tống Triết bất đắc dĩ cười cười, cậu cúp máy, tâm sự với Tiêu Thiên: "Nghiêm Minh Nhân đúng là giống hệt như con nít ấy."

Tiêu Thiên rót cho cậu cốc nước, độc miệng nói: "Rõ là trí chướng."

Tống Triết: "..."

Trong phòng bệnh, Lâm Y Nhiên nằm trên giường, ánh mắt thất thần nhìn trần nhà, không nhúc nhích.

Hai cảnh sát ở bên cạnh nói chuyện với bác sĩ, bác sĩ nói: "Lâm tiểu thư bị kích thích quá độ nên dẫn tới tinh thần có chút không bình thường."

"Kích thích? Cái gì kích thích?" Nam cảnh sát khó hiểu.

Bác sĩ nói: "Cái này thì không rõ lắm, nhưng nhất định là chuyện rất đáng sợ nên Lâm tiểu thư vừa nghe đến chữ đó liền bắt đầu nổi điên." Chữ đó chính là quỷ, bác sĩ cố ý không nói vì đã có kinh nghiệm trước đó, chỉ cần có người nói tới chữ này, Lâm Y Nhiên sẽ nổi điên, sẽ cuồng loạn, không có cách nào ngăn được.

Hai vị cảnh sát nhìn mặt nhau, chẳng lẽ thật sự bị quỷ hù?

Thế nhưng không quản thế nào, hiện giờ bọn họ không có cách nào thẩm vấn Lâm Y Nhiên.

Hai người đi ra ngoài, đứng ở cửa thương lượng một chút, một người trở về cục, một người ở lại bệnh viện trông coi.

Căn phòng lập tức trở nên an tĩnh, Lâm Y Nhiên mặt không biến sắc nghe thấy tiếng đóng cửa thì chậm rãi lộ ra ý cười.

Mà lúc này trên trần nhà đột nhiên xuất hiện một gương mặt máu thịt be bét, thịt nát từng miếng từng miếng rơi xuống, cái miệng không biết nằm ở đâu trên gương mặt bắt đầu nói: "Mày vui lắm đúng không? Giết tao như vậy, mày vui lắm đúng không?"

Lâm Y Nhiên kinh hãi mở to mắt, muốn hét to, muốn kêu cứu mạng, muốn chạy trốn, thế nhưng không được, thân thể giống như bị cố định ở đó, làm thế nào cũng không thể nhúc nhíc.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn gương mặt đó áp tới gần.

Máu thịt be bét, một con mắt còn bị rớt ra, thịt nát lộp bộp rớt xuống mặt cô, mang theo mùi hôi thối nồng nặc.

Hắn đưa tay túm lấy con mắt đung đưa đung đưa cười hì hì nhìn Lâm Y Nhiên: "Thấy thú vị không? Đây chính là kiệt tác của mày!"

Lâm Y Nhiên điên cuồng lắc đầu, kinh hãi cùng cực, nước mắt không ngừng chảy ra, cô muốn hô cứu mạng, chính là cổ họng giống như bị thứ gì đó nghẹn lại, không có cách nào mở miệng.

Người kia vươn tay đưa tròng mắt tới gần Lâm Y Nhiên rồi lăn lăn lăn trên mặt cô ta, cảm giác dinh dính tởm lợm làm cô ta nổi da gà, tròng mắt kia dừng lại trên con mắt trái của cô, Lâm Y Nhiên theo bản năng nhắm mắt trái lại, dùng mắt phải thấp thỏm lo âu lạnh run nhìn hắn.

"Kiệt tác của mày đương nhiên phải cho mày dùng rồi, đúng không?" Người kia đâm đâm mắt trái của cô, ý cười sâu xa, chỉ là mặt đã bị chém nát nên căn bản không biết được hắn đang có biểu tình gì.

Chỉ là lời nói của hắn làm Lâm Y Nhiên có dự cảm không lành.

Cô khiếp sợ nhìn đối phương vươn tay, móng tay nháy mắt trở nên dài hơn hẳn, giống như lũ quỷ trong phim kinh dị vậy, từng chút từng chút tiến tới gần mắt trái của cô.

Đừng, đừng mà, cầu xin ông, cứu mạng a, ai cứu tôi với, ai mau tới cứu tôi với!!!

Lâm Y Nhiên điên cuồng gào rống trong lòng, tuyệt vọng cùng cực ập tới bao phủ cả người cô, cô muốn nhắm mắt lại nhưng phát hiện mắt mình tựa hồ bị khống chế nên chỉ có thể trợn thật to nhìn móng tay sắc bén kia từng chút vươn tới gần.

A a a a a a a!

Đau đớn vì tròng mắt bị cưỡng ép móc sống làm Lâm Y Nhiên gào khóc thảm thiết, cô ôm mắt, đau đớn điên cuồng lăn lộn trên giường, máu tươi văng ra thấm ướt cả dra trải giường, nhìn giống như hiện trường phạm tội.

Nữ cảnh sát nghe thấy động tĩnh vội vàng mở cửa ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì sợ ngây người.

Lâm Y Nhiên cư nhiên moi mắt mình!!!

Tròng mắt rớt xuống đất, mờ mịt chăm chú nhìn nữ cảnh sát, nữ cảnh sát nhịn không được sợ run cả người, cuối cùng trong tiếng kêu khóc của Lâm Y Nhiên kịp phản ứng, vội nhấn chuông gọi bác sĩ tới.

Bác sĩ cũng sợ ngây người, cư nhiên moi mắt mình ra như vậy, cảm giác đau đó người bình thường làm sao chịu được?

Nữ cảnh sát nhìn bác sĩ đẩy Lâm Y Nhiên tới phòng phẫu thuật, sau đó vội vàng gọi điện về cục: "Lâm Y Nhiên kia điên thật rồi, cô ta vừa mới tự moi mắt mình. Không lừa anh đâu, là moi mắt thật đó, tròng mắt rớt xuống đất luôn, tôi nhìn thấy tận mắt, sợ muốn chết luôn a!"

Nói tới đây, lưng nữ cảnh sát túa mồ hôi lạnh, cô không phải chưa từng thấy thi thể, thế nhưng Lâm Y Nhiên phát điên tới mức tự móc mắt mình như vậy thật sự làm người ta sợ run! Không phải đầu óc có vấn đề thì còn là gì nữa chứ? Người mình thường có ai vô duyên vô cớ móc mắt mình không?

Nếu như vì muốn chứng minh mình bị bệnh tâm thần mà móc cả mắt như vậy, cái giá có phải quá lớn rồi không?

Mới đầu nam cảnh sát cũng hiểu được Lâm Y Nhiên rất có thể đang giả ngu để vào bệnh viện, thế nhưng nghe nữ cảnh sát nói vậy thì anh cũng nhịn không được lầm bầm, nếu vì muốn chứng minh mình có bệnh mà tự móc mắt thì cái giá quả thực quá lớn! Hơn nữa cô ta còn là minh tinh, đã không còn mắt thì khẳng định chính là ác mộng!

Cùng lúc đó, ở cùng bệnh viện nhưng khác phòng bệnh, Vũ Phong rốt cuộc nuốt xuống ngụm khí cuối cùng, lặng lẽ chết đi trong cơn hôn mê, lưu lại thân thể đã bị hành hạ thê thảm.

Lý Hiểu Nghệ mặt không biến sắc nhìn âm hồn Vũ Phong xuất hiện, sau đó ngoác to miệng nuốt vào trong bụng.

[end 266]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện