Lục Tu Giác liếc mắt nhìn Mao Cửu, thấy khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu của đối phương, trong lòng cũng có chút nghi hoặc. Hắn hỏi lại: "Cậu không biết à?"

Mao Cửu đúng là không biết hắn đang nói cái gì, không đầu không đuôi, cậu lắc đầu.

Ánh mắt Lục Tu Giác nhìn Mao Cửu tràn ngập kinh ngạc, tựa như đúng là rất khó có thể tin cậu vậy mà không biết: "Cứ mỗi mười năm, giới thiên sư sẽ có một cuộc thi kéo dài ba tháng. Với phong thủy sư, trừ ma sư mà nói, đây là một cơ hội bộc lộ tài năng, đặc biệt là khôi thủ*, xem như bước nửa chân vào cấp bậc thiên sư, một bước lên trời. Cho nên, với thiên sư giới mà nói, trận thi đấu này rất quan trọng. Khoảng thời gian trước bọn họ đã bắt đầu cử hành ở đế đô, trong lúc đó mọi người không thể rời khỏi nơi ở cố định của mình. Bọn họ không thể phân tâm quản lý chuyện khác, Trộm Kim Tặc lợi dụng cơ hội này mới dám tùy ý làm bậy."

*Khôi thủ (魁首): ý chỉ những người có tài năng vượt trội.

Mao Cửu đối với thịnh hội của giới thiên sư đúng là không biết, Mao lão chưa từng nói với cậu. Nhưng nói đến thịnh hội của thiên sư giới thì lúc nhỏ bảy, tám tuổi cậu đã từng tham gia một lần, nhưng chỉ đứng nhìn từ xa.

Mao lão cũng tránh ở phía dưới lén nhìn, dạy dỗ Mao Cửu thế này: "Cũng không phải con hát, cho người ta xem làm gì? Chúng ta phụ trách ngồi ở dưới nhìn là được."

Mao Cửu lúc ấy xem thật ra rất vui vẻ, nhưng bởi vì lời kia của Mao lão cho nên cậu vẫn cứ không biết gì với mấy ngày thịnh hội này, hoặc là nên nói không có hứng thú.

Bởi vậy, cậu không thể hiểu được những lần thịnh hội này quan trọng thế nào với những người đó, cậu cau mày khó hiểu dò hỏi: "Thịnh hội còn hơn cả mạng người sao?"

Lục Tu Giác cười, không phải trào phúng mà là lý giải: "Cậu không biết những dụ hoặc bên trong... Bọn họ ít nhiều cũng có chừng mực." Hắn bỗng nhiên chuyển đề tài, nói: "Bọn họ không thể ra ngoài, nhưng luôn có người có thể giải quyết những chuyện này. Bọn họ hiểu được cái nào nặng cái nào nhẹ, nếu thật là gây động tĩnh lớn, vẫn sẽ ra tay."

Nếu thật sự không ra tay, Lão Tiền sẽ không tìm được đến chỗ hắn. Dù sao cũng là đế đô, trung tâm của quốc gia. Bọn họ biết cái gì mới là nặng nhất, chỉ là bọn họ cũng đã từng trải qua sóng gió, nếu chỉ có một chút chuyện thế này đã rối loạn trận tuyến, vậy cũng thật uổng phí danh hiệu đại sư.

Mười năm một lần thịnh hội của giới thiên sư, một là để tuyển chọn ra hậu bối có thể kế nhiệm, hai là đề bạt những mầm non có tài năng. Trên thực tế, đối với giới thiên sư hiện nay mà nói, tìm kiếm người kế thừa càng quan trọng hơn.

Giới thiên sư hiện giờ dần suy vong, người trẻ tuổi có thiên phú đã thiếu, có thể chịu khổ cũng ít. Với thiên sư mà nói, thiên phú lại cực kỳ quan trọng.

Mao Cửu gật đầu, lĩnh giáo.

Cậu không vội vàng phủ quyết những lời làm thấp đi cuộc thịnh hội của giới thiên sư, dù sao thì cậu không biết gì về lần thịnh hội này, rõ ràng là Lục Tu Giác biết nhiều hơn cậu. Tuy rằng trong vài ba câu cũng chưa nói được bao nhiêu tin tức, nhưng mà cũng có chút đánh giá đúng trọng tâm.

Đánh giá của Lục Tu Giác với cuộc thịnh hội cũng không tồi, trần thuật sự thật đúng trọng tâm. Đánh giá như vậy có thể khiến Mao Cửu tiếp thu dễ như trở bàn tay.

"Nói vậy, việc bà bà kia làm liền có chút ý vị sâu xa. Lục tiên sinh, anh nói đúng không?"

Đôi mắt xinh đẹp thâm thúy của Lục Tu Giác dừng trên đống thịt lớn ở phía kia, nó đang nhanh chóng cắn nuốt đám thi thể tàn dư phía trên, hiển nhiên là hiểu được mình trốn không thoát lại cảm giác được nguy hiểm, hiểu được hành vi ăn cơm sẽ có thể cho ra càng nhiều Cổ anh.

Thuốc lá bị kẹp ở giữa ngón trỏ cùng ngón giữa thon dài, tư thế thật đẹp, đương nhiên nguyên nhân quan trọng hơn hết là tay đẹp, người cũng đẹp. Phỏng chừng là tư thế giống như người mới học vụng về kẹp thuốc lá hắn cũng có thể lấy ra dụ hoặc người khác.

Lục Tu Giác đặt thuốc lá lên bệ cửa sổ, để tro chậm rãi rơi xuống, cũng không hút nữa. Hắn nghiện thuốc lá rất nặng, đã từng. Nhưng sau đó lại bỏ dần, nếu không phải chỗ này mùi vị quá nặng, hắn cũng sẽ không hút.

Đón lấy ánh mắt của Mao Cửu, hắn gật đầu nhẹ giọng: "Ừm."

Hai người đều là người thông minh, đều có thể đoán được cách ả bà bà kia nuôi cổ. Nơi này là ngoại thành đế đô, nếu cổ này trưởng thành, tất cả Cổ anh phá xác mà ra, gặp tai ương đầu tiên chính là người thường ở đế đô.

Đế đô là trung tâm kinh tế, đế đô rối loạn, cả nước lại không rối loạn được sao? Vụ án này từ án bắt cóc giết con tin bình thường liên lụy đến vấn đề trọng đại như địch tập kích, quốc gia bị tê liệt rồi. Nếu không phải hai người trời xui đất khiến phát hiện chỗ này, chỉ sợ thật sự sẽ gây ra chuyện lớn. Mục đích của những người đó là chế tạo hỗn loạn và khủng hoảng diện rộng.

Hơn nữa bà bà kia lựa chọn lúc này gióng trống khua chiêng gây sự hẳn là nhìn vào thịnh hội của giới thiên sư, muốn nhanh chóng trước khi thịnh hội kết thúc đánh một trận trở tay không kịp. Mục đích của bọn họ chỉ là muốn chế tạo khủng hoảng mà không phải phá hủy đế đô.

Cái này đại khái có thể chứng minh vẫn còn có hậu chiêu, từ đó có thể truy đến, sau lưng cái người được gọi là bà bà kia còn có người hoặc là một tổ chức, một tổ chức khổng lồ đã trù tính nhiều năm chuẩn bị khuấy loạn Hoa Quốc.

Trong lòng Lục Tu Giác bài trừ một ít quốc gia, mơ hồ có thể đoán được là bút tích của người nào. Nhưng hắn không rõ lắm bọn họ còn có những kế hoạch này, chỉ có thể chờ sau khi rời khỏi chỗ này lại nói những thứ mình tra được cho Lão Tiền, khiến bọn họ sớm có chuẩn bị.

"A Cửu, có thể giết chết được thứ này không?"

Trong lòng Mao Cửu hơi run một chút, nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tu Giác. Lục Tu Giác nhìn phía trước, chỉ thấy được sườn mặt. Sườn mặt tinh xảo, so với những tiểu thịt tươi bây giờ không biết đẹp hơn bao nhiêu lần. Quan trọng nhất là, rõ ràng nên là một khuôn mặt thật xinh đẹp, vậy mà một chút khí chất âm nhu cũng không có.

Lúc này ánh mắt lãnh lệ nhìn về phía đống thịt thật lớn phía trước, khí thế sắc bén tựa như người bề trên, ra lệnh khiến người không nhịn được muốn phục tùng. Đúng là... soái đến mức khiến hai chân nhũn ra.

Người này, gọi cậu là A Cửu, không giống hai chữ Mao Cửu cứng nhắc, lạnh nhạt lúc trước, mà là A Cửu càng thêm thân mật...

Cũng... thân mật quá.

Có chút hold hông nổi.

"A Cửu?"

Mao Cửu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, lông mi run rẩy, cố gắng vững vàng hơi thở: "Có."

Chậc chậc, sắc đẹp hoặc nhân, sắc đẹp hoặc nhân.

Mao Cửu nói: "Thứ này có nhiều hơn nữa thì cũng phải có cuối. Hơn trăm lá bùa ngũ lôi trừ tà, nổ cũng có thể nổ chết nó!"

Lục Tu Giác phì cười, hắn thưởng thức phương pháp thô bạo nhưng nhanh chóng này.

Hắn đi tới bên người Mao Cửu, ánh mắt đông lạnh, nhìn Cổ anh sắp phá trứng rơi xuống đất, nói: "Những con Cổ anh này cứ để cho tôi, cậu tới nổ chết Kiến Cổ."

Quay đầu lộ ra một nụ cười xinh đẹp về phía Mao Cửu: "Tôi yểm hộ cậu."

Ây dô má ơi!

Nói thế nào đây? Có một mỹ nhân, chưa bao giờ cười, có cười cũng là cực kỳ ôn hòa đến mức giả tạo, hoặc là cười trào phúng khinh miệt, cực kỳ thiếu đánh. Đột nhiên có một ngày hắn cười, cực kỳ chân thật, cực kỳ sáng lạn, bỗng không kịp phòng ngừa đâm vào lòng ngực, sau đó nổ tung.

Còn kèm theo một câu "Tôi yểm hộ cậu" cực kỳ soái khí.

Loạt sóng xung kích này, nếu trái tim chưa nổ tung sẽ phải thốt ra một câu, a, tui thật kiên cường. (tui chém cho nhây chứ đại ý cũng từa tựa vậy:">>>>)

Mao Cửu cố giữ vững trấn định --- bên ngoài tuyệt đối nhìn không ra động tĩnh gì, dù sao cũng là một đại sư trong việc tùy thời tùy chỗ bảo trì thiết lập nghiêm túc, có thể tùy tùy tiện tiện OOC* sao?

*OOC: viết tắt của Out of Character, vượt ra khỏi tính cách nhân vật đã thiết lập sẵn, cái này hay gặp khi viết, đọc fanfiction hoặc xuyên nhanh nè.

"Ừm"

Mao Cửu cảm thấy cổ họng mình có chút ngứa, có chút run rẩy, run đến nỗi cậu sợ bị phá âm. Không dám nói nhiều vì sợ nói lắp. Đôi mắt đen láy thoạt nhìn như bao phủ một tầng lãnh quang, kỳ thật có chút thất thần.

Lục Tu Giác nghe được thanh âm trả lời thấp hơn một decibel so với bình thường của Mao Cửu, lạnh hơn không biết bao nhiêu lần, còn tưởng là cậu tức giận. Kỳ thật hắn đột nhiên mở miệng gọi "A Cửu" xong cũng có chút sững sờ.

Nhưng mà nói xong rồi, cảm thấy gọi như vậy rất thú vị. Hai chữ "A Cửu" lăn lộn trên đầu lưỡi, phảng phất như nếm được hương thơm tinh khiết của rượu vang đỏ tràn ngập trong không gian.

Lục Tu Giác không cảm thấy thân mật, cũng không khác gì bình tường. Cho nên sau khi mất tự nhiên trong nháy mắt lại gọi lại một tiếng, vui đến rạo rực. Nhưng Mao Cửu lạnh nhạt đáp lại làm hắn tưởng mình đã mạo phạm đối phương, khiến cậu không vui.

Dư quang khóe mắt trộm liếc nhìn, phát hiện Mao Cửu chuyên chú nhìn chằm chằm đống thịt kia, trong mắt bừng lửa giận. Trong nháy mắt đã biết đối phương ghét ác như thù, hoặc là tương đối ái quốc, nghe được âm mưu của Trộm Kim Tặc thì tức giận...

Tóm lại cũng không phải vì hắn.

Lục Tu Giác vừa vui mừng vừa thưởng thức, lại có chút hụt hẫng, cũng không biết là thất vọng hay mất mát.

Mao Cửu trấn định, đè ép xung động trong người xuống, lý trí trở về, liền lấy từ trong túi ra hai mươi mấy lá bùa ngũ lôi trừ tà.

Lục Tu Giác không cẩn thận nhìn thoáng qua, hoảng sợ. Tâm tư gì đó linh tinh cũng dẹp luôn, hắn kinh ngạc hỏi: "Đều là cậu vẽ?"

Mao Cửu đếm được chừng hai mươi mấy lá bùa ngũ lôi, gật đầu. Dừng một chút, không vừa lòng lắm nói: "Có chút thiếu. Lúc sáng vội vàng đi cục cảnh sát, không kịp vẽ, chỉ vẽ hai mươi mấy lá."

Lục Tu Giác vô ngữ nhìn Mao Cửu đang bày sẽ mặt không vừa lòng, trong lòng âm thầm phun tào.

Hắn nhìn cũng hiểu, Mao Cửu không phải đang khoe mẽ, cậu ấy thật sự không hài lòng vì mình vẽ ít. Chỉ là cậu không biết bùa ngũ lôi này uy lực rất lớn, không phải thiên sư lợi hại thì vẽ không ra được.

Lục Tu Giác lúc trước không biết bùa ngũ lôi, nhưng nhìn thấy cậu từng dùng qua một lần hắn liền biết uy lực của nó. Sợ là không thua gì tuyệt kỹ thành danh của Mã gia, Chưởng Tâm Lôi.

Người ở trong giới thiên sư đều sẽ biết một chút, bùa đẳng cấp càng cao, uy lực càng lớn thì yêu cầu cũng càng cao, cần tâm tính của người vẽ bùa, tâm lực và tu vi. Trên thực tế, bùa vàng này cũng giống như một cây súng năng lượng, muốn công kích thì cần phải có năng lượng, mà nguồn năng lượng của bùa chính là từ người vẽ.

Bùa càng lợi hại, lực lượng tiêu hao cũng càng lớn, nói vậy, vẽ bùa xong thiên sư đều sẽ kiệt sức.

Dựa theo uy lực bùa ngũ lôi của Mao Cửu vẽ ra, nếu chiếu theo tuổi của cậu bây giờ, ở trong giới thiên sư chỉ sợ không ai vẽ ra được. Nếu chiếu theo cấp bậc tu vi, người cùng tui vi đại khái cũng không vẽ được nhiều như vậy.

Ít nhất theo như hắn biết, muốn vẽ ra nhiều bùa ngũ lôi như Mao Cửu tuyệt đối sẽ không thể được như cậu, vẽ xong lại tung tăng nhảy nhót đi mua bữa sáng.

Lục Tu Giác có chút ý vị thâm trường thẩm định Mao Cửu, Mao Cửu hẳn là thiên tài.

Hiện giờ trong giới thiên sư sợ là không có một người nào có thể có thiên phú cao như Mao Cửu, dù cho thiên tài được xưng là trăm năm khó gặp như tiểu tử Mã gia, cũng không thể so sánh với Mao Cửu.

Không chỉ so không tới, khả năng còn có thể một giây thành cặn bã.

Mao Cửu, có thể dạy ra được một đồ đệ như cậu thì sẽ là cao nhân nào đây?

Người mang tuyệt kỹ, lại ngây thơ mờ mịt, đối với rất nhiều thường thức cơ bản trong giới thiên sư cũng không biết. Nghe có chút buồn cười, nhưng Mao Cửu đích thật là từ một nơi ngăn cách với thế nhân đi ra.

"Lục tiên sinh!"

Lục Tu Giác phục hồi tinh thần, sau đó nhìn đến ánh mắt sáng lấp lánh của Mao Cửu, bất động thanh sắc lui về phía sau một bước: "Làm sao vậy?"

"Lục tiên sinh, cái đó... tôi không cẩn thận chọc thủng --- tôi tưởng sẽ giống như ấp gà con vậy, chọc thủng vỏ thì sẽ hỏng. Tôi nói anh nghe, tôi ấp gà con rất lợi hại... không không, không phải tôi ấp. Ý của tôi là, tôi hình như không cẩn thận giúp chúng nó phá xác mất rồi."

Lục Tu Giác nhìn xung quanh một vòng, mặt đen lại.

Một vòng năm, sáu mươi con Cổ anh, nhe răng nhìn chằm chằm --- cái miệng bị may lại mở lớn, kéo chỉ căng ra, lộ ra hàm răng sắc nhọn phiếm hàn quang --- bao vây xung quanh hai người.

Mao Cửu có chút ngượng ngùng cười cười: "Làm phiền anh rồi, Lục tiên sinh." Sau đó lại giống như sợ Lục Tu Giác quên mất điều gì, nhắc nhở: "Anh yểm hộ tôi."

Lục Tu Giác: "..."

Tuy là một thiên tài, nhưng cũng là một tiểu yêu tinh gây họa phiền toái!

Mao Cửu có chút ngượng ngùng. Cậu thấy Cổ anh đều nhảy ra từ bướu thịt, giống như gà con phá xác chui ra vậy, còn tưởng nguyên lý hẳn cũng giống nhau.

Kết quả không phải... Sai lầm á!

Lúc trước ở trên xe lửa nhiệt tình thảo luận cùng vị đại thẩm cao thủ nuôi gà kia, vốn tưởng rằng lúc này có thể thực hành thử, kết quả, giống loài khác biệt làm kết quả cũng sai luôn.

Mao Cửu cân nhắc sau khi về thôn mua vài con gà con về nuôi, nuôi hai ba tháng là có thể thực hành nuôi gà cao sản rồi.

Cậu vừa nhảy tới vừa nghiêm túc tự hỏi vấn đề dân sinh này. Cổ anh rất nhiều, vây đầy không gian nhỏ bé này, có con bò trên trần nhà, có con dán lên tường, nhiều hơn hết là bò trên mặt đất, một con tiếp một con, rậm rạp như kiến.

Mao Cửu nhìn đến nỗi da đầu tê dại, đơn giản thả người nhảy tới nhảy lui. Vừa tự hỏi vừa quất chỉ đỏ dính máu trong tay, cậu học võ công, nhưng lợi hại nhất là bộ pháp.

Bộ pháp uyển chuyển nhẹ nhàng lại quỷ quyệt, cùng loại với khinh công thời cổ đại. Tuy rằng không đến nỗi đến vô ảnh đi vô tung, nhưng mượn lực vượt nóc băng tường thì không thành vấn đề.

Vượt nóc băng tường nói trắng ra cũng không khác chơi parkour* là bao, thông qua tốc độ, thể chất và độ nhanh nhẹn, cùng với sự nắm giữ thuần thục đối với mượn lực, dùng lực xuyên qua chướng ngại. Không có gì thần bí đáng để nói.

*Parkour: trên mạng cũng có mấy video kiểu đi học muộn level parkour:v nếu mấy cô có coi rồi thì sẽ hiểu nó là cái gì, người quay gắn một cái camera trên trán, xong rồi di chuyển bằng cách nhảy qua tường hoặc nóc nhà, người xem là dùng góc nhìn thứ nhất để xem ý:v nên là ai bị tiền đình hay sợ độ cao như tui thì tốt nhất đừng xem, chóng mặt xỉu.

Ưu thế của Mao Cửu đại khái là càng thêm uyển chuyển nhẹ nhàng, bộ pháp cũng quỷ quyệt hơn một chút. Hơn nữa cậu cũng thật nhanh nhẹn, dẫm lên bệ cửa sổ, cắt ra một chỗ yếu ớt nhất, nhảy vào bên trong tiếp cận Kiến Cổ.

Kiến Cổ nhận thấy nguy hiểm, điên cuồng run rẩy. Phát ra một loại tiếng thét mà con người không nghe được, tất cả Cổ anh đồng loạt "oa" một tiếng thét lên chói tai, decibel cao ngất sắc nhọn khiến cửa kính vỡ nát.

Những thanh âm đó giống như móng tay cào lên bảng đen, bị phóng đại vô số lần. Cực kỳ chói tai, cực kỳ khó chịu.

Mao Cửu chậm lại vài bước, cậu không thể chống cự được mấy cái sát thương vật lý này. (buff giáp def đi nhanh lên:vvv)

Lục Tu Giác chém giết hơn mười con Cổ anh, tới được sau lưng Mao Cửu, thay cậu ngăn cản những con đang nhào tới. Không biết hắn làm thế nào, chỉ là dùng ngón trỏ hướng tới đỉnh đầu Mao Cửu, tức thì những tiếng thét che trời lấp đất vừa rồi rút đi giống như thủy triều.

Mao Cửu rõ ràng có thể nghe được những thanh âm sắc nhọn đó, rồi lại mơ mơ hồ hồ nghe không rõ lắm. Giống như có một tầng nước biển vô hình ngăn cách những thanh âm đó ra thật xa.

Cậu kinh ngạc nhìn Lục Tu Giác, sau đó lại nhìn tay của hắn. Hắn làm thế nào vậy? Đây là năng lực gì á?

Mao Cửu không tự giác hỏi ra miệng, Lục Tu Giác xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía cậu, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Nhanh đi nổ chết Kiến Cổ."

Hắn không muốn nói thì sẽ nói sang chuyện khác.

Mao Cửu biết, cũng bất đắc dĩ.

Hắn không nói, cậu có tò mò thế nào, dò hỏi thế nào cũng không có tác dụng, cũng không thể cầm cái kìm cạy miệng hắn ra được.

Nhưng mà cậu có thể khẳng định một chút, Lục Tu Giác tuyệt đối là người đồng đạo.

Loại tình huống này có chút giống như thất khiếu, ngũ quan* bị dời đi, cậu nhớ rõ sư phụ từng nói có một loại người có thể làm được. Đó chính là (người) đoán mệnh, nắm giữ ngũ quan, tướng mạo của người khác.

*Thất khiếu (七窍) bảy cái lỗ trên mặt người, hai mắt, hai mũi, hai tai, miệng. Ngũ quan (五官) năm giác quan, thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác.

Nhưng mà nắm giữ tướng mạo, ngũ quan của một người cũng là một nhánh trong hệ thống học tập của thiên sư phong thủy.

Cậu đại khái có thể đoán được Lục Tu Giác là ai.

Mao Cửu đạp lên trên mặt Kiến Cổ, nhảy tới bên trên cậu mới phát hiện thứ này giống như một con thịt trùng ngàn chân, những cái hài cốt, thi thể kia không bị rơi xuống là bởi vì có rất nhiều móc câu lấy chúng.

Những cái móc đó đại khái chính là tay chân của Kiến Cổ. Nhưng những tay chân này đã thoái hóa cực kỳ nghiêm trọng, ngắn, nhỏ đến nỗi chỉ có thể nắm lấy thi thể, hài cốt, không thể chống đỡ giúp thân thể to lớn của Kiến Cổ di chuyển.

Mao Cửu tìm kiếm nơi có thể đặt chân, linh hoạt nhảy qua nhảy lại trên mặt nó, thật cẩn thận né tránh những cái móc rậm rạp đó, Đừng nhìn vào bộ dáng thật vô dụng của chúng mà lầm, kỳ thật rất độc. Dính một chút liền không thể động đậy, giống như một ít động thực vật dùng để bắt con mồi, có chứa thành phần gây tê.

Hơn nữa Kiến Cổ giảo hoạt, có một vài nơi thoạt nhìn thật trơn nhẵn, đều là thịt. Vừa đứng lên liền sẽ lập tức mở ra, lộ ra móc bên trong. Đi qua đi lại vài lần, Mao Cửu biết được những cái móc đó mọc ra ở bên ngoài miệng của Kiến Cổ.

Xung quanh miệng mọc đầy móc, móc nắm lấy thi thể đưa vào trong miệng. Giống như đặt đồ ăn ở bên miệng, muốn ăn thì mở ra ăn, không muốn ăn thì ngậm lại, giấu vào, lúc cần thiết còn có thể làm bẫy.

Diện mạo kỳ lạ, còn giảo hoạt.

Kiến Cổ đại khái có mười một, mười hai cái miệng, mỗi cái miệng đại khái là một bộ phận rất quan trọng, bởi vì chúng được bảo hộ kín mít, hẳn là chỗ trí mạng.

Kiến Cổ không có bao nhiêu trí tuệ, cùng lắm chỉ là công cụ sinh sản, nhưng gần cát tị hung lại là bản năng của các loài sinh vật, tất cả bộ phận của Kiến Cổ, thậm chí còn đặt bướu thịt tương đối yếu ớt ở bên ngoài, nhưng lại giấu cái miệng đến kín mít.

Có thể thấy được cái miệng hẳn chính là nhược điểm trí mạng của nó.

Mao Cửu nhét hết hơn hai mươi mấy lá bùa ngũ lôi trừ tà vào mười mấy cái miệng, cái này không phải một chuyện dễ dàng. Vô ý một cái sẽ bị móc chọc đến, nhanh chóng bị gây tê kéo vào trong miệng ăn luôn.

Thể chất của Mao Cửu, chí dương chí cương, dù có bị nuốt vào nó cũng sẽ bị nổ mạnh. Vấn đề chính là Kiến Cổ bị nổ thì cậu cũng sống không được.

Mười mấy cái miệng chỉ có một hai cái mở ra, những cái khác đều ngậm chặt, lúc này còn là thời khắc nguy hiểm, Kiến Cổ càng chút ý ngậm miệng lại, trừ phi có mồi.

Mao Cửu chính là cái mồi đó, thu liễm hơi thở, đứng trên người Kiến Cổ, ngửi được mùi thịt người mê hồn, Kiến Cổ nhịn không được sẽ mở miệng ra, một cái mở ra đã bị ném vào hai ba lá ngũ lôi, cái này không sao, bởi vì Mao Cửu còn chưa kích nổ. Vấn đề là khi Mao Cửu ném bùa vào bị đám móc rậm rạp kia làm cho ghê tởm, nhịn không được tính tình dữ dằn đạp chúng nó một cái.

Lặp lại như vậy bảy tám lần, Kiến Cổ cũng không bị lừa nữa, mặc kệ Mao Cửu dẫm tới đạp lui trên người, không mở miệng nữa.

Mao Cửu ôn hòa cười, thứ này còn biết mình bị lừa. Nhưng mà Kiến Cổ là thứ không trí tuệ, đầu óc phỏng chừng không lớn hơn móng tay cái bao nhiêu. Dù sao cũng không phải sinh vật tự nhiên gì, là thứ ô tà bị người dùng thủ đoạn tàn nhẫn luyện ra.

Không chịu mở miệng thì đạp đến khi nó không thể không mở miệng ra, thứ duy nhất có thể bảo vệ nó chỉ có Cổ anh. Hiện giờ Cổ anh bị Lục Tu Giác ngăn chặn, không cứu được nó.

Bức nóng nảy thì con thỏ cũng biết cắn người. Cái thứ không có trí tuệ này, nếu làm nó cảm thấy nguy hiểm thì cũng sẽ phản kích. Toàn thân chỗ duy nhất có thể phản kích cũng chỉ có cái miệng mọc đầy móc xung quanh.

Mao Cửu lại bôi máu lên chỉ đỏ, sau đó nện bước uyển chuyển, nhẹ nhàng, nhanh chóng quất đánh Kiến Cổ. Máu của cậu là vật chí dương chí cương, cho dù không đủ để giết chết nó, nhưng tà vật đều sẽ sợ hãi với máu của cậu, theo bản năng cảm thấy nguy hiểm.

Kiến Cổ quả giống như suy nghĩ của Mao Cửu, bắt đầu phản kích, Mao Cửu tay mắt nhanh lẹ ném bùa ngũ lôi vào, sau đó nhảy xuống, vững vàng tiếp đất. Cậu trở tay quất chết một con Cổ anh nhảy tới, quát lớn về phía Lục Tu Giác: "Lục tiên sinh, mau chạy!"

Lục Tu Giác đang đánh chết một con Cổ anh, nghe vậy không hỏi một tiếng, xoay người nhanh chóng chạy đi. Hai người sóng vai chạy nhanh trên hành lang, Mao Cửu vừa chạy, hai bàn tay chắp lại, mười ngón bày ra một tư thế đẹp đẽ.

Thầm niệm vài câu, sau đó hét lớn: "Bách quỷ toàn tru, phá!"

Ầm ầm một tiếng nổ mạnh rung trời động đất từ phía sau truyền tới, vài căn phòng trên lầu bốn đều bị nổ tung, cửa kính bị tạc đến vỡ nát, thân thể Kiến cổ bị nổ tung, thịt khối bị tứ phân ngũ tán bay ra ngoài.

Cổ anh không kịp chạy trốn cũng bị nổ dập nát, có vài con còn lại nửa người bay về phía hai người, há to miệng, chỉ trên miệng kéo da thịt trên dưới căng đến trong suốt, lộ ra hàm răng sắc nhọn bên trong.

Mao Cửu vừa chạy vừa quất chỉ đỏ, chém Cổ anh thành hai nửa. Tốc độ bị rơi chậm lại, nổ mạnh liên tiếp càng ngày càng lợi hại, uy lực của hơn hai mươi lá bùa ngũ lôi kia quá lớn, vụ nổ sinh ra liệt hỏa và dư chấn giống như rắn thổi quét hướng về phía cậu.

Lục Tu Giác mạo hiểm quay đầu, cũng không kịp suy nghĩ, trực tiếp nhào lên đè Mao Cửu xuống đất tránh đi mấy khối thịt và kính vỡ bay tới, sau đó bảo hộ Mao Cửu thật chặt chẽ dưới thân, mãi cho đến khi vụ nổ dừng lại.

Dần dần, Quỷ Vực an tĩnh lại, vài căn nhà ở phía sau bị tạc hỏng, còn có một ít dương hỏa đang thiêu đốt, nhưng thật nhanh đã bị dập tắt. Nơi này là Quỷ Vực, dương hỏa tồn tại không được bao lâu, trừ phi cố ý thi pháp, ví dụ như hỏa phù của Mao Cửu.

Trên mặt đất tán loạn thi thể cháy đen của Cổ anh cùng một đám thịt rách nát của Kiến Cổ, nếu tiến vào trong nhà còn có thể nhìn thấy thi thể đã bị nướng nát bét của nó.

Thật lâu sau, Mao Cửu giật giật, tầm nhìn và hơi thở của cậu đều bị bao phủ dưới người của Lục Tu Giác. Cảm giác và tất cả giác quan đều giao vào với hắn.

Lục Tu Giác không nhúc nhích.

Mao Cửu có chút sợ hãi, sợ Lục Tu Giác bị thương. Cậu giật giật tay, cẩn thận đẩy bả vai Lục Tu Giác: "Lục tiên sinh? Lục tiên sinh, anh không sao chứ?"

Thật lâu sau cũng không có trả lời, Mao Cửu sốt ruột. Đang muốn động đậy một chút, tránh ra để kiểm tra xem Lục Tu Giác có bị thương chỗ nào không --- "Đừng nhúc nhích"

Mao Cửu không nhúc nhích.

Lục Tu Giác chậm rãi động, nhịn không được mắng một câu: "Đệt! Bẩn muốn chết!"

Mao Cửu đột nhiên phì cười, cười đến chảy nước mắt.

Lục Tu Giác, không hổ là tiểu công chúa!

Lục Tu Giác khó hiểu, nhưng quan trọng hơn hết là nhanh chóng đứng lên, cởi áo ngoài đã bị làm dơ ra, Sau đó nhìn cái quần đã bị lấm bẩn --- không đổi được.

Lục Tu Giác không vui: "Cười cái gì?" Sau đó lại ghét bỏ: "Cậu còn nằm đó nữa? Lát nữa đừng có chạm vào tôi."

Mao Cửu ngồi dậy, ngửa đầu nhìn Lục Tu Giác đứng thẳng tắp, nhìn qua vẫn đang thật sạch sẽ. Mi mắt cong cong, bất giác lộ ra nụ cười ôn nhu, tựa như thái dương bị chìm trong mây đen đã lâu không nhìn thấy, phá tan tầng mây chiếu xuống mặt đất.

"Lục tiên sinh, ngài thật là đáng yêu."

***********

Chậc chậc, tranh thủ lảm nhảm tý. Số là trường tui kêu đặt áo khoa, có áo thun, áo sơ mi với cà vạt đi kèm, áo thun thì tụi tui nhận rồi, miễn cưỡng coi như oke, nhưng mà tui muốn khóc ròng với cái áo sơ mi mới vừa thấy. Mà cũng tại khổ người tui toa, size nữ mặc hổng vừa nên đành đăng kí size nam, giờ thấy tragic thặc sự QAQ. Ngôn tình các kiểu, nữ mặc áo nam, ví dụ như chồng hay ngừi yêu gì đó thì lãng mạn rù quến vl, còn gắn lên người tui thì... u know it, ai khóc nỗi đau này QAQ
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện