Lục Tu Giác đá văng một căn phòng không người ở, đi vào. Đây là căn nhà cuối cùng ở hướng Tây Bắc, thật nhỏ hẹp. Nhà ở chỗ này vốn dĩ đã nhỏ hẹp, giống như chuồng bồ câu vậy. Căn nhà này lại càng thêm nhỏ, chỉ có một phòng khách cùng một phòng ngủ, phòng bếp và toilet còn gần nhau, thực tế là chia ban công ra làm thành phòng bếp và toilet thôi.
Mao Cửu đi theo vào, sờ sờ bụng, có chút đói. Cậu từ lúc giữa trưa nhìn thấy người đàn ông kỳ quái kia, đi theo cái lồng sắt quái dị đó mãi tới tận chỗ này, bây giờ là hơn 12 giờ đêm rồi.
Cơm trưa lẫn bữa tối cũng chưa có ăn, đói.
Lục Tu Giác thoáng nhìn động tác vuốt bụng của cậu, không có cảm giác gì. Căn nhà này trống không, ngoại trừ cái giường ván cùng với tấm ván gỗ kiểu cũ làm sô pha ở ngoài thì cái gì cũng không có.
Ngay cả cái bàn cũng không có, nước thì có, nhưng phải đi tới bồn nước chung ở ngoài xách về.
Mao Cửu có chút thất vọng, nước cũng không có để uống.
Nước có thể xách về, nhưng không có ấm nước.
Cái này liền bi thương.
Mao Cửu ý thức được bọn họ cần phải nhanh chóng tìm được người yêu của Chu Hiềm, thi thể biến mất của Lưu Ngọc Lan. Nếu không bọn họ sẽ đói chết hoặc khát chết ở chỗ này mất.
Những thứ trong Quỷ Vực đều là quỷ, quỷ không cần ăn gì. Cho dù hừng đông ngày mai, gặp được người đã từng sinh hoạt ở nơi này cũng không thể nhận được đồ ăn từ bọn họ, bởi vì đều là giả dối.
Lầu bốn thật sự đã hoang phế bảy tám năm, đâu ra đồ ăn gì đó, dù có nước, sợ là cũng không sạch sẽ.
Lúc Mao Cửu nhíu mày xem nên đi đâu tìm đồ ăn, đột nhiên hoàn hồn, phát hiện Lục Tu Giác biến mất rồi. Cậu cả kinh, vội vàng xoay người ra ngoài tìm kiếm, kết quả vừa lúc đụng phải Lục Tu Giác vừa vào cửa.
Cái trán vừa đụng vào cằm Lục Tu Giác, cũng không biết cằm của hắn có phải làm bằng sắt thép hay không, đụng một cái đau hết cả đầu. Mao Cửu vừa vuốt trán đau đến nhe răng, vừa hỏi: "Lục tiên sinh, anh chạy đi đâu vậy?"
Cằm của Lục Tu Giác cũng đau nha. Cái trán của con người vốn là phần cứng rắn nhất, đụng vào một cái, đau đến tê dại từng đợt luôn. Nghe vậy tức giận ném túi đồ xách trong tay tới lòng ngực Mao Cửu, chân dài bước tới đặt một cái bình nước quân dụng màu xanh lên sô pha.
Mao Cửu mở túi trong lòng ngực, phát hiện bên trong là bánh nén khô. Ánh mắt sáng lên, "Lục tiên sinh, anh mang à?"
Cậu cũng không thấy Lục Tu Giác mang theo thứ này, có thể là lúc hai người tách ra, hắn trở lại xe lấy đồ tới.
Thật là, bản lĩnh trừ tà của Lục Tu Giác không bằng Mao Cửu, nhưng kinh nghiệm của hắn còn phong phú hơn Mao Cửu nhiều. Hắn lại còn "nhìn" thấy gì đó, thứ ở lầu bốn cũng không dễ giải quyết như vậy, để phòng ngừa vạn nhất hắn đành quay lại xe cầm túi đựng lương khô cùng một cái bình nước quân dụng.
Những cái này đều là thói quen khi hành quân, hắn thường trang bị đồ ăn như lương khô các loại, nhưng nước thì lại càng không thể thiếu.
Lục Tu Giác ngồi trên sô pha, hai chân mở rộng (ha hả:vvvv) dáng ngồi rất là đại khí. Mí mắt nửa rũ xuống, liếc mắt nhìn Mao Cửu nói: "Đói bụng thì ăn đi."
Mao Cửu ôm túi, trong lòng có chút ngượng ngùng.
Nói cho cùng, chuyện này là cậu liên lụy Lục Tu Giác, nếu không phải cậu tự quyết định một hai phải dừng ở lầu bốn, thì cũng không đến mức cả hai người bây giờ đều bị nhốt ở chỗ này.
Mao Cửu ôm túi, ngồi bên cạnh Lục Tu Giác, trầm mặc một lát rồi quay sang xin lỗi hắn.
Lục Tu Giác ngước mắt, có chút kinh ngạc: "Xin lỗi chuyện gì?"
"Tôi làm anh bị liên lụy."
"Tôi tự muốn vào thôi."
Mao Cửu dừng một chút, "Nếu không phải tôi muốn vào, anh cũng sẽ không phải vào." Cho nên, nói cho cùng là cậu liên lụy Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác cười như không cười nhìn cậu: "Vì sao cậu đi vào thì tôi nhất định cũng sẽ vào?"
"??"
"Tôi đi vào là bởi vì tôi muốn, nếu đổi thành người khác đi vào, tôi sẽ không quản."
Cho nên... lời này có nghĩa là... bởi vì cậu, Mao Cửu, cho nên Lục Tu Giác mới quản?
Ánh mắt Mao Cửu thẳng tắp cố định trên sàn nhà, tâm tình từ trước đến nay đều bình tĩnh không gợn sóng bị nói đến... rối loạn.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy. Trảm ma trừ tà vốn dĩ là trách nhiệm, tín ngưỡng của các cậu, cậu tuân thủ tín ngưỡng của chính mình mà thôi, không sai. So với người khác dưới tình huống biết rõ là nguy hiểm thì lập tức không nhớ đến trách nhiệm của mình mà nói, cậu thật tốt."
Mao Cửu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Tu Giác, vừa lúc đối diện ánh mắt của đối phương. Cậu cũng không rời ánh mắt đi, cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, khóe môi mang ý cười, mi mắt cong cong.
Lục Tu Giác ngẩn ra, như chìm vào ánh mắt lóng lánh gợn sóng kia, hơi thở trở nên có chút nguy hiểm, mang theo một ít tính xâm lược, tựa như khát vọng chinh phục của mãnh thú khi theo đuổi bạn lữ.
Mao Cửu làm như không nhận thấy được cổ hơi thở xâm lược này, nói: "Lục tiên sinh, anh và sư phụ tôi rất giống nhau... Ý tôi là lời nói."
Lục Tu Giác bất động thanh sắc: "Vậy sao? Đó là vinh hạnh của tôi."
Tuyệt đối không phải vinh hạnh!
Trong lòng Lục Tu Giác hung hăng kêu gào như vậy.
Bất cứ lúc nào, khi hai người đang chìm trong một loại không khí ám muội, một người cố ý hay vô ý nói điều gì đó, lại bị nói giống trưởng bối hoặc người thân, tuyệt đối là mang ý phủ định, vũ nhục mà không phải vinh hạnh.
Lục Tu Giác nói: "A Cửu, cậu thật thông minh, là một thiên tài trừ tà. Nhưng kinh nghiệm quá ít, ví dụ như tình huống này, lấy năng lực của cậu giải quyết là không thành vấn đề. Nhưng mà bởi vì kinh nghiệm quá ít nên không suy xét đến một vài nhân tố, ví như thức ăn và nước uống."
Mao Cửu thừa nhận, Lục Tu Giác nói đúng.
Cậu có gan ôm chuyện này vào người, dám bước vào lầu bốn. Một là bởi vì tín ngưỡng và trách nhiệm của một thiên sư, hai là bởi vì cậu thật tự tin vào chính mình. Phạm phải sai lầm cấp thấp không phải do năng lực không đủ, mà do kinh nghiệm quá ít.
Nếu là một thiên sư kinh nghiệm phong phú liền sẽ nhìn ra đây là một vụ án lớn, quá âm tà, bọn họ sẽ suy xét đầu tiên không phải tốc chiến tốc thắng, không phải làm sao để giải quyết. Mà là làm sao bảo mệnh, làm sao bảo đảm thức ăn và nước uống của mình sẽ không thiếu.
Bọn họ trước khi tiến vào sẽ mang theo những thứ này đầu tiên.
Mao Cửu không có nhiều kinh nghiệm, khi còn nhỏ chỉ có vài lần theo sư phụ đi ra ngoài, nhưng lúc đó đều có người chăm sóc, khiến cậu xem nhẹ những thứ này, nhưng mà lần kinh nghiệm này cũng xem như là trưởng thành.
Sau này khi xử lý một ít sự kiện càng hung mãnh hơn, có thể càng chú ý bảo mệnh cho mình hơn.
Thật ra mà nói, thiên sư trừ tà là một việc tùy thời tiếp xúc với tử vong. Bọn họ có đôi khi còn nguy hiểm hơn thiên sư phong thủy, ít nhất thiên sư phong thủy chỉ tiếp xúc với người, có đôi khi nhân lực không thể chống, bọn họ có thể chống đỡ một chút.
Thiên sư trừ tà là giao tiếp cùng tà, vu, hung, sát các loại, tùy thời tùy chỗ có thể rơi đầu. Học nghệ không tinh thì có chết cũng không biết chết như thế nào, Mao Cửu may mắn, tuyệt đối là may mắn. Thể chất kia của cậu khiến vật âm tà sợ hãi ba phần, tính mạng của cậu thêm được một tầng bảo đảm.
Cho nên mới nói, cậu là người sinh ra để ăn chén cơm này.
Mao Cửu chú ý tới đôi mắt của Lục Tu Giác cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ thâm thúy nhưng lại rất sáng. Cậu có thể nhìn thấy ảnh ngược của chính mình ở bên trong, nhưng lại dần dần mơ hồ, đôi mắt của Lục Tu Giác tựa như bao phủ một tầng sương mù. Sương mù kia càng ngày càng đậm, càng ngày càng đậm, dần dần bao phủ ảnh ngược của cậu. Khiến cậu sinh ra một loại ảo giác, tựa như bên trong sương mù kia ẩn giấu một con mãnh thú thời thượng cổ.
Giây tiếp theo sẽ xé mở sương mù dày đặc, giương nanh múa vuốt nhào tới xé nát, cắn nuốt lấy cậu.
Mao Cửu giật mình một cái, hoàn hồn, vội vàng tránh đi ánh mắt kia.
"Nhưng tôi vẫn... muốn cảm ơn anh, Lục tiên sinh."
Lục Tu Giác nhíu mày một chút, thật nhanh lại thả lỏng. Hắn không thích xưng hô kia của Mao Cửu, vì thế đành thương lượng với cậu: "Vậy thì cậu không cần cứ gọi tôi là Lục tiên sinh. Cậu có thể gọi tên của tôi."
"Lục Tu Giác?"
Lục Tu Giác không hài lòng: "Quá xa lạ."
Hắn cũng đã gọi Mao Cửu là A Cửu rồi.
"Tu Giác? Tu? Giác? A Giác?" Gọi thế nào cũng cảm thấy có chút biệt nữu, Mao Cửu có chút ghét bỏ, đột nhiên nghĩ tới: "Tiểu Lục!"
"Tôi còn là lão Hình đây*." Lục Tu Giác tức giận trừng cậu một cái: "Cậu gọi Lão Tam thế nào?"
*(小六, 老邢): hai cái tên trong phim Võ lâm ngoại sử (武林外传), chắc là thường đi chung hoặc là cùng một người nên nói đùa như vậy chăng?
"Tam ca hở?"
Lục Tu Giác có chút chua, gọi hắn là Lục tiên sinh xa lạ, gọi Lão Tam là Tam ca thân thiết biết mấy.
"Vậy cậu cũng gọi tôi là Lục ca đi. Tôi lớn hơn cậu... nhất định lớn hơn cậu."
"Được thôi, Lục ca."
"Đúng rồi, đừng luôn gọi "anh, anh"*. Mỗi lần gọi, da đầu tôi cũng muốn tê dại.
*Từ đầu, Mao Cửu luôn dùng 您 để xưng hô với Lục Tu Giác, là một cách gọi tôn trọng, khách sáo, bây giờ ảnh đòi đổi sang 你 để thân hơn =))))))))
Mao Cửu cười cười, xé mở một gói lương khô đưa cho Lục Tu Giác. Lục Tu Giác không nói gì, nhận lấy ăn.
Lúc này, hai người thật ăn ý không nói lời nào, lẳng lặng ngồi vừa ăn lương khô cho chắc bụng, vừa nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Không cần nói, trừ bỏ tĩnh mịch và trắng bệch, ánh trăng bên ngoài vẫn thật đẹp, như giả như thật, phủ lên một tầng sa mỏng, khiến người liên tưởng đến một vẻ đẹp mông lung tựa như kính hoa thủy nguyệt*.
*水中落花水中月(Thủy trung lạc hoa, thủy trung nguyệt), nghĩa của câu này cũng giống câu Hoa trong gương, trăng trong nước (Kính hoa thủy nguyệt), ý nói một thứ có đẹp thế nào cũng chỉ là hư ảo, không có thật.
Lục Tu Giác mở bình nước, uống một ngụm rồi đưa cho Mao Cửu. Mao Cửu nhận lấy, lắc lắc, phát hiện nước thật đầy, tiết kiệm một chút hẳn đại khái có thể trụ được hai ngày.
Ngửa đầu uống nước, hoàn toàn không chú ý tới vị trí cậu đặt môi vừa đúng là vị trí Lục Tu Giác đã uống qua.
Cái này xem như là... hôn gián tiếp?
Ánh mắt Lục Tu Giác trầm xuống, không nhắc nhở Mao Cửu.
"Ăn xong thì vào trong ngủ đi."
Lục Tu Giác chỉ chỉ phòng ngủ, để Mao Cửu đi vào.
Mao Cửu sửng sốt một chút, hỏi: "Anh thì sao?"
Lục Tu Giác vỗ vỗ sô pha bằng gỗ cứng ngắt phía dưới. Mao Cửu hiểu được, nhíu mày: "Cùng vào ngủ đi. Cái sô pha này ngủ không thoải mái nổi. Lại nói, ngủ ở đây anh đại khái chỉ nằm được nửa người lên thôi."
Lục Tu Giác liếc nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu không ngại?"
Mao Cửu không hiểu nói: "Có gì mà phải ngại? Giường ở bên trong tuy rằng nhỏ, nhưng chen chúc một ít là được, ngủ ngon hơn chỗ này nhiều."
Lục Tu Giác nhìn chằm chằm vẻ mặt thản nhiên như không biết gì của Mao Cửu, đột nhiên có chút suy nghĩ ác liệt. Hắn muốn nhìn thử bộ dáng kinh ngạc, sợ hãi của Mao Cửu, vì vậy hắn tiến tới trước mặt Mao Cửu, mặt dán mặt với cậu, rất gần.
Hô hấp đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, Lục Tu Giác nói: "Tôi thích nam, đặc biệt là người đẹp giống như cậu vậy, thiếu niên vừa mới trưởng thành, có chút ngượng ngùng, mỹ vị, ăn vào cũng rất thú vị.
Lời này ở trong miệng đám lưu manh trong quân đội là phổ biến nhất, bọn họ trong vòng một giây có thể càng lưu manh, khiêu khích đến độ người khác mặt đỏ tai hồng. Lục Tu Giác đương nhiên cũng không thể lạc hậu, vốn dĩ là một tên lưu manh thổ phỉ, còn có thể văn minh được sao? Nhưng mà trước kia dù miệng có nghiện tới mức nào, nói với người khác... thì thật sự không có.
Cho nên, khi Lục Tu Giác giở trò lưu manh với Mao Cửu xong hắn liền lúng túng. Nhanh chóng rời ánh mắt đứng lên, không dám nhìn biểu tình chán ghét của Mao Cửu. Duỗi duỗi eo, lười nhác nói: "Tôi đi vào ngủ."
Sau đó bước chân có chút dồn dập đi mất. Hắn quên mất mình mới vừa chơi trò lưu manh đã bá chiếm giường của người ta, vội vàng nghĩ chạy trốn, hắn cũng quên mất, nếu Mao Cửu thật sự là thẳng nam, đêm nay hắn thật sự phải ngủ sô pha rồi.
Mao Cửu có chút trợn mắt há miệng, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên bị người ta giở trò lưu manh, còn lộ liễu như vậy. Cảm giác của cậu vậy mà... cũng không tệ?
Được rồi, đại khái là bởi vì đối tượng giở trò lưu manh với cậu tương đối đặc thù.
Nhưng mà...
Mao Cửu nghiêm túc trầm tư nhìn hành động rời đi của Lục Tu Giác --- hắn đang ngượng ngùng sao?
Tòa dân cư này nói dễ nghe một chút thì ở đế đô, thật ra là ở vùng ngoại thành, không khác bao nhiêu với vùng nông thôn, cùng lắm là treo cái danh đế đô, ở chỗ này còn phải khó khăn nhiều, cũng nghèo hơn nhiều.
Toà nhà này cũng không khác mấy với khu tạp cư, sáng sớm, trời còn chưa sáng đã có người ở bên ngoài múc nước giặt quần áo hay rửa mặt. Một ngày mới cứ vậy mà bắt đầu. Người nhiều, tiếng động lớn, hiệu quả cách âm cũng không tốt.
Không bao lâu Mao Cửu đã tỉnh, vừa mở mắt liền đối diện với một gương mặt gần như gang tất. Cái mũi cao thẳng, lông mi thật dài rũ thành một cái bóng ma. Làn da thật trắng, dựa gần như vậy cũng không nhìn thấy được lỗ chân lông. Môi mím chặt thành một đường, không nói chuyện, không mỉm cười lại như là đang cười, cười đến ôn hoà, thanh nhã.
Không giống như cậu, cậu nếu không cười sẽ là một bộ dáng nghiêm khắc, cười lên mới đánh nát tất cả nghiêm khắc mà trở nên ôn nhu.
Lục Tu Giác đột nhiên mở to mắt, Mao Cửu không kịp chuẩn bị đã ngã vào ánh mắt thâm thúy kia, không tìm lại được thần trí.
Thanh âm Lục Tu Giác mang theo một chút khàn khàn: "Dậy rồi?"
Mao Cửu hàm hồ "ừm" một tiếng, ngồi dậy, tóc dài nhu thuận chảy xuống, phủ xuống giường. Trong mắt Lục Tu Giác hiện lên một mạt kinh diễm, có một lọn tóc dừng trên mu bàn tay của hắn, lật tay, tóc trượt từ mu bàn tay lọt vào lòng bàn tay.
Lục Tu Giác kinh ngạc vì lọn tóc mượt mà này, hắn hỏi: "Tóc này của cậu, nuôi bao lâu rồi?"
Mao Cửu còn có chút mơ hồ, tối hôm qua hình như lúc ngủ đã cởi bỏ bím tóc, tóc cứ vậy tản ra. Hai người còn chen chúc cùng một cái giường nhỏ, tay quấn tay, chân quấn chân, da dán lên da, nói hai người bị đánh thức, chi bằng nói bị nóng tới tỉnh.
Nghe vậy, Mao Cửu quay đầu nhìn lướt qua mái tóc dài: "Bốn, năm năm gì đó."
"Rất lâu á, sao cậu lại muốn nuôi tóc dài?"
"Sư phụ không cho cắt."
"Tại sao?"
"Không biết." Mao Cửu lắc đầu: "Tóc dài là từ lúc nhỏ đã nuôi, cách một thời gian sẽ đi tỉa bớt, bảo trì cùng một đoạn chiều dài như vậy, dài quá cũng rất phiền."
Ngay từ đầu là bởi vì Mao lão yêu cầu, sau đó thành thói quen, nếu đi cắt tóc thì lại thấy có chút không quen, cũng không bỏ được.
Lục Tu Giác ngồi dậy, hai tay xuyên vào tóc của cậu, cầm tất cả đuôi tóc trên tay, tay còn lại xoè ra muốn lấy dây thun.
Hắn có chút hứng thú bừng bừng: "Tôi thắt tóc cho cậu"
(A lô, a lô đang bắt quỷ mà? Tính chơi cúp bế hẻ?)
Mao Cửu có chút hoài nghi: "Anh biết?"
"Thử một cái không phải sẽ biết sao?"
Mao Cửu nửa tin nửa ngờ cởi dây thun trên cổ tay đưa cho hắn, Lục Tu Giác tiếp nhận, bởi vì không có lược nên đành dùng ngón tay thay thế chải vuốt tóc của hắn.
Mái tóc này cũng thật mượt mà, cho dù ngủ một giấc, dùng ngón tay chải vài cái đã suông lại, không bị rối loạn, hơn nữa xúc cảm quá tốt, Lục Tu Giác sờ soạn một hồi mới thắt thành bím tóc, là thắt kiểu con rết thật xinh đẹp.
Mao Cửu sờ sờ bím tóc đã thắt xong, thật kinh ngạc sự khéo tay của Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác cười nói: "Mẹ tôi tóc dài, rất thích thắt bím tóc. Bà ấy biết rất nhiều cách, tôi chỉ học được vài loại."
Mao Cửu thật tán thưởng: "Vậy cũng rất lợi hại."
Mái tóc này của cậu, khi còn nhỏ là sư phụ thắt cho, sau đó tự mình thắt cũng chỉ là hình thức truyền thống đơn giản nhất, đâu ra có nhiều hình dạng như vậy.
Lục Tu Giác nhìn Mao Cửu từ chính diện, lại bị kinh diễm. Mái tóc dài của Mao Cửu không giống như những mỹ nam thời nay có tóc mái, của cậu đều bằng nhau cả, sau khi thắt thành bím tóc, tất cả đều ôm lên, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ.
Lúc này chính là lúc khảo nghiệm tướng mạo của một người, dù sao thì không phải khuôn mặt của mọi người đều đẹp, đặc biệt, quan trọng nhất là cái trán. Tóc mái ra đời trở thành trào lưu, cũng là vì che đậy khuyết điểm trên khuôn mặt.
Nhưng khuôn mặt của Mao Cửu không thể nghi ngờ là rất đẹp, mặc dù không có tóc mái cũng rất đẹp, đặc biệt là nhìn còn có tinh thần hơn.
Hiện tại tóc phía sau bện thành hình con rết, không thể vòng qua cổ được, làm cho Mao Cửu càng thêm đẹp. Có chút thiên hướng trung tính, cậu dù sao cũng mới thành niên, là ở chính giữa thiếu niên và thanh niên, không có đặc thù giới tính quá mức rõ ràng.
Nhưng mà đây là Mao Cửu khi yên lặng, một khi động, dù chỉ chuyển chuyển ánh mắt, người khác cũng không thể nào xem cậu là con gái. Đó là một thân khí chất ôn hoà, nghiêm túc cực kỳ rõ ràng chỉ thuộc về khí chất của thanh niên.
Không ai có thể nhìn nhầm.
Không ai có thể phủ nhận mị lực của cậu.
"Trời sáng rồi." Mao Cửu đứng lên, tiếp nhận ánh mặt trời, nhưng lại không cảm nhận được sự thoải mái khi tinh hoa ánh nắng chạy khắp kinh mạch như trước kia, nhướng mày, có chút ngượng ngùng: "Cũng là giả."
"Đi thôi, ra ngoài nhìn xem, tìm được thi thể Lưu Ngọc Lan sớm chút, cũng để sớm rời khỏi nơi này."
Mao Cửu đáp ứng, liền đi theo hắn cùng ra ngoài.
*************
Ờm, nghe nói hôm nay là ngày đặc biệt, 4 năm một lần nên tui up phúc lợi chứ không phải tại vì tui rảnh quá không có gì làm nên mới up đâu, tin tui, nhìn vào ánh mắt chân thành của tui mà tin tưởng tui đây nè.
Chương này vẫn chưa đá động gì tới vụ án luôn... người đâu quá đáng thật sự, ân ân ái ái cả một chương thế này =)))))
Vụ tóc mái là thật, một loại khảo nghiệm đối với khuôn mặt... người ta vén tóc mái thì đáng yêu, sáng sủa, tui vén tóc mái lên thì để được mấy chén chè luôn, bi thương này ai mà thấu cho nổi:"<<<<<<<
Mao Cửu đi theo vào, sờ sờ bụng, có chút đói. Cậu từ lúc giữa trưa nhìn thấy người đàn ông kỳ quái kia, đi theo cái lồng sắt quái dị đó mãi tới tận chỗ này, bây giờ là hơn 12 giờ đêm rồi.
Cơm trưa lẫn bữa tối cũng chưa có ăn, đói.
Lục Tu Giác thoáng nhìn động tác vuốt bụng của cậu, không có cảm giác gì. Căn nhà này trống không, ngoại trừ cái giường ván cùng với tấm ván gỗ kiểu cũ làm sô pha ở ngoài thì cái gì cũng không có.
Ngay cả cái bàn cũng không có, nước thì có, nhưng phải đi tới bồn nước chung ở ngoài xách về.
Mao Cửu có chút thất vọng, nước cũng không có để uống.
Nước có thể xách về, nhưng không có ấm nước.
Cái này liền bi thương.
Mao Cửu ý thức được bọn họ cần phải nhanh chóng tìm được người yêu của Chu Hiềm, thi thể biến mất của Lưu Ngọc Lan. Nếu không bọn họ sẽ đói chết hoặc khát chết ở chỗ này mất.
Những thứ trong Quỷ Vực đều là quỷ, quỷ không cần ăn gì. Cho dù hừng đông ngày mai, gặp được người đã từng sinh hoạt ở nơi này cũng không thể nhận được đồ ăn từ bọn họ, bởi vì đều là giả dối.
Lầu bốn thật sự đã hoang phế bảy tám năm, đâu ra đồ ăn gì đó, dù có nước, sợ là cũng không sạch sẽ.
Lúc Mao Cửu nhíu mày xem nên đi đâu tìm đồ ăn, đột nhiên hoàn hồn, phát hiện Lục Tu Giác biến mất rồi. Cậu cả kinh, vội vàng xoay người ra ngoài tìm kiếm, kết quả vừa lúc đụng phải Lục Tu Giác vừa vào cửa.
Cái trán vừa đụng vào cằm Lục Tu Giác, cũng không biết cằm của hắn có phải làm bằng sắt thép hay không, đụng một cái đau hết cả đầu. Mao Cửu vừa vuốt trán đau đến nhe răng, vừa hỏi: "Lục tiên sinh, anh chạy đi đâu vậy?"
Cằm của Lục Tu Giác cũng đau nha. Cái trán của con người vốn là phần cứng rắn nhất, đụng vào một cái, đau đến tê dại từng đợt luôn. Nghe vậy tức giận ném túi đồ xách trong tay tới lòng ngực Mao Cửu, chân dài bước tới đặt một cái bình nước quân dụng màu xanh lên sô pha.
Mao Cửu mở túi trong lòng ngực, phát hiện bên trong là bánh nén khô. Ánh mắt sáng lên, "Lục tiên sinh, anh mang à?"
Cậu cũng không thấy Lục Tu Giác mang theo thứ này, có thể là lúc hai người tách ra, hắn trở lại xe lấy đồ tới.
Thật là, bản lĩnh trừ tà của Lục Tu Giác không bằng Mao Cửu, nhưng kinh nghiệm của hắn còn phong phú hơn Mao Cửu nhiều. Hắn lại còn "nhìn" thấy gì đó, thứ ở lầu bốn cũng không dễ giải quyết như vậy, để phòng ngừa vạn nhất hắn đành quay lại xe cầm túi đựng lương khô cùng một cái bình nước quân dụng.
Những cái này đều là thói quen khi hành quân, hắn thường trang bị đồ ăn như lương khô các loại, nhưng nước thì lại càng không thể thiếu.
Lục Tu Giác ngồi trên sô pha, hai chân mở rộng (ha hả:vvvv) dáng ngồi rất là đại khí. Mí mắt nửa rũ xuống, liếc mắt nhìn Mao Cửu nói: "Đói bụng thì ăn đi."
Mao Cửu ôm túi, trong lòng có chút ngượng ngùng.
Nói cho cùng, chuyện này là cậu liên lụy Lục Tu Giác, nếu không phải cậu tự quyết định một hai phải dừng ở lầu bốn, thì cũng không đến mức cả hai người bây giờ đều bị nhốt ở chỗ này.
Mao Cửu ôm túi, ngồi bên cạnh Lục Tu Giác, trầm mặc một lát rồi quay sang xin lỗi hắn.
Lục Tu Giác ngước mắt, có chút kinh ngạc: "Xin lỗi chuyện gì?"
"Tôi làm anh bị liên lụy."
"Tôi tự muốn vào thôi."
Mao Cửu dừng một chút, "Nếu không phải tôi muốn vào, anh cũng sẽ không phải vào." Cho nên, nói cho cùng là cậu liên lụy Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác cười như không cười nhìn cậu: "Vì sao cậu đi vào thì tôi nhất định cũng sẽ vào?"
"??"
"Tôi đi vào là bởi vì tôi muốn, nếu đổi thành người khác đi vào, tôi sẽ không quản."
Cho nên... lời này có nghĩa là... bởi vì cậu, Mao Cửu, cho nên Lục Tu Giác mới quản?
Ánh mắt Mao Cửu thẳng tắp cố định trên sàn nhà, tâm tình từ trước đến nay đều bình tĩnh không gợn sóng bị nói đến... rối loạn.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy. Trảm ma trừ tà vốn dĩ là trách nhiệm, tín ngưỡng của các cậu, cậu tuân thủ tín ngưỡng của chính mình mà thôi, không sai. So với người khác dưới tình huống biết rõ là nguy hiểm thì lập tức không nhớ đến trách nhiệm của mình mà nói, cậu thật tốt."
Mao Cửu nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lục Tu Giác, vừa lúc đối diện ánh mắt của đối phương. Cậu cũng không rời ánh mắt đi, cứ như vậy nhìn chằm chằm hắn, khóe môi mang ý cười, mi mắt cong cong.
Lục Tu Giác ngẩn ra, như chìm vào ánh mắt lóng lánh gợn sóng kia, hơi thở trở nên có chút nguy hiểm, mang theo một ít tính xâm lược, tựa như khát vọng chinh phục của mãnh thú khi theo đuổi bạn lữ.
Mao Cửu làm như không nhận thấy được cổ hơi thở xâm lược này, nói: "Lục tiên sinh, anh và sư phụ tôi rất giống nhau... Ý tôi là lời nói."
Lục Tu Giác bất động thanh sắc: "Vậy sao? Đó là vinh hạnh của tôi."
Tuyệt đối không phải vinh hạnh!
Trong lòng Lục Tu Giác hung hăng kêu gào như vậy.
Bất cứ lúc nào, khi hai người đang chìm trong một loại không khí ám muội, một người cố ý hay vô ý nói điều gì đó, lại bị nói giống trưởng bối hoặc người thân, tuyệt đối là mang ý phủ định, vũ nhục mà không phải vinh hạnh.
Lục Tu Giác nói: "A Cửu, cậu thật thông minh, là một thiên tài trừ tà. Nhưng kinh nghiệm quá ít, ví dụ như tình huống này, lấy năng lực của cậu giải quyết là không thành vấn đề. Nhưng mà bởi vì kinh nghiệm quá ít nên không suy xét đến một vài nhân tố, ví như thức ăn và nước uống."
Mao Cửu thừa nhận, Lục Tu Giác nói đúng.
Cậu có gan ôm chuyện này vào người, dám bước vào lầu bốn. Một là bởi vì tín ngưỡng và trách nhiệm của một thiên sư, hai là bởi vì cậu thật tự tin vào chính mình. Phạm phải sai lầm cấp thấp không phải do năng lực không đủ, mà do kinh nghiệm quá ít.
Nếu là một thiên sư kinh nghiệm phong phú liền sẽ nhìn ra đây là một vụ án lớn, quá âm tà, bọn họ sẽ suy xét đầu tiên không phải tốc chiến tốc thắng, không phải làm sao để giải quyết. Mà là làm sao bảo mệnh, làm sao bảo đảm thức ăn và nước uống của mình sẽ không thiếu.
Bọn họ trước khi tiến vào sẽ mang theo những thứ này đầu tiên.
Mao Cửu không có nhiều kinh nghiệm, khi còn nhỏ chỉ có vài lần theo sư phụ đi ra ngoài, nhưng lúc đó đều có người chăm sóc, khiến cậu xem nhẹ những thứ này, nhưng mà lần kinh nghiệm này cũng xem như là trưởng thành.
Sau này khi xử lý một ít sự kiện càng hung mãnh hơn, có thể càng chú ý bảo mệnh cho mình hơn.
Thật ra mà nói, thiên sư trừ tà là một việc tùy thời tiếp xúc với tử vong. Bọn họ có đôi khi còn nguy hiểm hơn thiên sư phong thủy, ít nhất thiên sư phong thủy chỉ tiếp xúc với người, có đôi khi nhân lực không thể chống, bọn họ có thể chống đỡ một chút.
Thiên sư trừ tà là giao tiếp cùng tà, vu, hung, sát các loại, tùy thời tùy chỗ có thể rơi đầu. Học nghệ không tinh thì có chết cũng không biết chết như thế nào, Mao Cửu may mắn, tuyệt đối là may mắn. Thể chất kia của cậu khiến vật âm tà sợ hãi ba phần, tính mạng của cậu thêm được một tầng bảo đảm.
Cho nên mới nói, cậu là người sinh ra để ăn chén cơm này.
Mao Cửu chú ý tới đôi mắt của Lục Tu Giác cực kỳ xinh đẹp, cực kỳ thâm thúy nhưng lại rất sáng. Cậu có thể nhìn thấy ảnh ngược của chính mình ở bên trong, nhưng lại dần dần mơ hồ, đôi mắt của Lục Tu Giác tựa như bao phủ một tầng sương mù. Sương mù kia càng ngày càng đậm, càng ngày càng đậm, dần dần bao phủ ảnh ngược của cậu. Khiến cậu sinh ra một loại ảo giác, tựa như bên trong sương mù kia ẩn giấu một con mãnh thú thời thượng cổ.
Giây tiếp theo sẽ xé mở sương mù dày đặc, giương nanh múa vuốt nhào tới xé nát, cắn nuốt lấy cậu.
Mao Cửu giật mình một cái, hoàn hồn, vội vàng tránh đi ánh mắt kia.
"Nhưng tôi vẫn... muốn cảm ơn anh, Lục tiên sinh."
Lục Tu Giác nhíu mày một chút, thật nhanh lại thả lỏng. Hắn không thích xưng hô kia của Mao Cửu, vì thế đành thương lượng với cậu: "Vậy thì cậu không cần cứ gọi tôi là Lục tiên sinh. Cậu có thể gọi tên của tôi."
"Lục Tu Giác?"
Lục Tu Giác không hài lòng: "Quá xa lạ."
Hắn cũng đã gọi Mao Cửu là A Cửu rồi.
"Tu Giác? Tu? Giác? A Giác?" Gọi thế nào cũng cảm thấy có chút biệt nữu, Mao Cửu có chút ghét bỏ, đột nhiên nghĩ tới: "Tiểu Lục!"
"Tôi còn là lão Hình đây*." Lục Tu Giác tức giận trừng cậu một cái: "Cậu gọi Lão Tam thế nào?"
*(小六, 老邢): hai cái tên trong phim Võ lâm ngoại sử (武林外传), chắc là thường đi chung hoặc là cùng một người nên nói đùa như vậy chăng?
"Tam ca hở?"
Lục Tu Giác có chút chua, gọi hắn là Lục tiên sinh xa lạ, gọi Lão Tam là Tam ca thân thiết biết mấy.
"Vậy cậu cũng gọi tôi là Lục ca đi. Tôi lớn hơn cậu... nhất định lớn hơn cậu."
"Được thôi, Lục ca."
"Đúng rồi, đừng luôn gọi "anh, anh"*. Mỗi lần gọi, da đầu tôi cũng muốn tê dại.
*Từ đầu, Mao Cửu luôn dùng 您 để xưng hô với Lục Tu Giác, là một cách gọi tôn trọng, khách sáo, bây giờ ảnh đòi đổi sang 你 để thân hơn =))))))))
Mao Cửu cười cười, xé mở một gói lương khô đưa cho Lục Tu Giác. Lục Tu Giác không nói gì, nhận lấy ăn.
Lúc này, hai người thật ăn ý không nói lời nào, lẳng lặng ngồi vừa ăn lương khô cho chắc bụng, vừa nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ. Không cần nói, trừ bỏ tĩnh mịch và trắng bệch, ánh trăng bên ngoài vẫn thật đẹp, như giả như thật, phủ lên một tầng sa mỏng, khiến người liên tưởng đến một vẻ đẹp mông lung tựa như kính hoa thủy nguyệt*.
*水中落花水中月(Thủy trung lạc hoa, thủy trung nguyệt), nghĩa của câu này cũng giống câu Hoa trong gương, trăng trong nước (Kính hoa thủy nguyệt), ý nói một thứ có đẹp thế nào cũng chỉ là hư ảo, không có thật.
Lục Tu Giác mở bình nước, uống một ngụm rồi đưa cho Mao Cửu. Mao Cửu nhận lấy, lắc lắc, phát hiện nước thật đầy, tiết kiệm một chút hẳn đại khái có thể trụ được hai ngày.
Ngửa đầu uống nước, hoàn toàn không chú ý tới vị trí cậu đặt môi vừa đúng là vị trí Lục Tu Giác đã uống qua.
Cái này xem như là... hôn gián tiếp?
Ánh mắt Lục Tu Giác trầm xuống, không nhắc nhở Mao Cửu.
"Ăn xong thì vào trong ngủ đi."
Lục Tu Giác chỉ chỉ phòng ngủ, để Mao Cửu đi vào.
Mao Cửu sửng sốt một chút, hỏi: "Anh thì sao?"
Lục Tu Giác vỗ vỗ sô pha bằng gỗ cứng ngắt phía dưới. Mao Cửu hiểu được, nhíu mày: "Cùng vào ngủ đi. Cái sô pha này ngủ không thoải mái nổi. Lại nói, ngủ ở đây anh đại khái chỉ nằm được nửa người lên thôi."
Lục Tu Giác liếc nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Cậu không ngại?"
Mao Cửu không hiểu nói: "Có gì mà phải ngại? Giường ở bên trong tuy rằng nhỏ, nhưng chen chúc một ít là được, ngủ ngon hơn chỗ này nhiều."
Lục Tu Giác nhìn chằm chằm vẻ mặt thản nhiên như không biết gì của Mao Cửu, đột nhiên có chút suy nghĩ ác liệt. Hắn muốn nhìn thử bộ dáng kinh ngạc, sợ hãi của Mao Cửu, vì vậy hắn tiến tới trước mặt Mao Cửu, mặt dán mặt với cậu, rất gần.
Hô hấp đều có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, Lục Tu Giác nói: "Tôi thích nam, đặc biệt là người đẹp giống như cậu vậy, thiếu niên vừa mới trưởng thành, có chút ngượng ngùng, mỹ vị, ăn vào cũng rất thú vị.
Lời này ở trong miệng đám lưu manh trong quân đội là phổ biến nhất, bọn họ trong vòng một giây có thể càng lưu manh, khiêu khích đến độ người khác mặt đỏ tai hồng. Lục Tu Giác đương nhiên cũng không thể lạc hậu, vốn dĩ là một tên lưu manh thổ phỉ, còn có thể văn minh được sao? Nhưng mà trước kia dù miệng có nghiện tới mức nào, nói với người khác... thì thật sự không có.
Cho nên, khi Lục Tu Giác giở trò lưu manh với Mao Cửu xong hắn liền lúng túng. Nhanh chóng rời ánh mắt đứng lên, không dám nhìn biểu tình chán ghét của Mao Cửu. Duỗi duỗi eo, lười nhác nói: "Tôi đi vào ngủ."
Sau đó bước chân có chút dồn dập đi mất. Hắn quên mất mình mới vừa chơi trò lưu manh đã bá chiếm giường của người ta, vội vàng nghĩ chạy trốn, hắn cũng quên mất, nếu Mao Cửu thật sự là thẳng nam, đêm nay hắn thật sự phải ngủ sô pha rồi.
Mao Cửu có chút trợn mắt há miệng, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên bị người ta giở trò lưu manh, còn lộ liễu như vậy. Cảm giác của cậu vậy mà... cũng không tệ?
Được rồi, đại khái là bởi vì đối tượng giở trò lưu manh với cậu tương đối đặc thù.
Nhưng mà...
Mao Cửu nghiêm túc trầm tư nhìn hành động rời đi của Lục Tu Giác --- hắn đang ngượng ngùng sao?
Tòa dân cư này nói dễ nghe một chút thì ở đế đô, thật ra là ở vùng ngoại thành, không khác bao nhiêu với vùng nông thôn, cùng lắm là treo cái danh đế đô, ở chỗ này còn phải khó khăn nhiều, cũng nghèo hơn nhiều.
Toà nhà này cũng không khác mấy với khu tạp cư, sáng sớm, trời còn chưa sáng đã có người ở bên ngoài múc nước giặt quần áo hay rửa mặt. Một ngày mới cứ vậy mà bắt đầu. Người nhiều, tiếng động lớn, hiệu quả cách âm cũng không tốt.
Không bao lâu Mao Cửu đã tỉnh, vừa mở mắt liền đối diện với một gương mặt gần như gang tất. Cái mũi cao thẳng, lông mi thật dài rũ thành một cái bóng ma. Làn da thật trắng, dựa gần như vậy cũng không nhìn thấy được lỗ chân lông. Môi mím chặt thành một đường, không nói chuyện, không mỉm cười lại như là đang cười, cười đến ôn hoà, thanh nhã.
Không giống như cậu, cậu nếu không cười sẽ là một bộ dáng nghiêm khắc, cười lên mới đánh nát tất cả nghiêm khắc mà trở nên ôn nhu.
Lục Tu Giác đột nhiên mở to mắt, Mao Cửu không kịp chuẩn bị đã ngã vào ánh mắt thâm thúy kia, không tìm lại được thần trí.
Thanh âm Lục Tu Giác mang theo một chút khàn khàn: "Dậy rồi?"
Mao Cửu hàm hồ "ừm" một tiếng, ngồi dậy, tóc dài nhu thuận chảy xuống, phủ xuống giường. Trong mắt Lục Tu Giác hiện lên một mạt kinh diễm, có một lọn tóc dừng trên mu bàn tay của hắn, lật tay, tóc trượt từ mu bàn tay lọt vào lòng bàn tay.
Lục Tu Giác kinh ngạc vì lọn tóc mượt mà này, hắn hỏi: "Tóc này của cậu, nuôi bao lâu rồi?"
Mao Cửu còn có chút mơ hồ, tối hôm qua hình như lúc ngủ đã cởi bỏ bím tóc, tóc cứ vậy tản ra. Hai người còn chen chúc cùng một cái giường nhỏ, tay quấn tay, chân quấn chân, da dán lên da, nói hai người bị đánh thức, chi bằng nói bị nóng tới tỉnh.
Nghe vậy, Mao Cửu quay đầu nhìn lướt qua mái tóc dài: "Bốn, năm năm gì đó."
"Rất lâu á, sao cậu lại muốn nuôi tóc dài?"
"Sư phụ không cho cắt."
"Tại sao?"
"Không biết." Mao Cửu lắc đầu: "Tóc dài là từ lúc nhỏ đã nuôi, cách một thời gian sẽ đi tỉa bớt, bảo trì cùng một đoạn chiều dài như vậy, dài quá cũng rất phiền."
Ngay từ đầu là bởi vì Mao lão yêu cầu, sau đó thành thói quen, nếu đi cắt tóc thì lại thấy có chút không quen, cũng không bỏ được.
Lục Tu Giác ngồi dậy, hai tay xuyên vào tóc của cậu, cầm tất cả đuôi tóc trên tay, tay còn lại xoè ra muốn lấy dây thun.
Hắn có chút hứng thú bừng bừng: "Tôi thắt tóc cho cậu"
(A lô, a lô đang bắt quỷ mà? Tính chơi cúp bế hẻ?)
Mao Cửu có chút hoài nghi: "Anh biết?"
"Thử một cái không phải sẽ biết sao?"
Mao Cửu nửa tin nửa ngờ cởi dây thun trên cổ tay đưa cho hắn, Lục Tu Giác tiếp nhận, bởi vì không có lược nên đành dùng ngón tay thay thế chải vuốt tóc của hắn.
Mái tóc này cũng thật mượt mà, cho dù ngủ một giấc, dùng ngón tay chải vài cái đã suông lại, không bị rối loạn, hơn nữa xúc cảm quá tốt, Lục Tu Giác sờ soạn một hồi mới thắt thành bím tóc, là thắt kiểu con rết thật xinh đẹp.
Mao Cửu sờ sờ bím tóc đã thắt xong, thật kinh ngạc sự khéo tay của Lục Tu Giác.
Lục Tu Giác cười nói: "Mẹ tôi tóc dài, rất thích thắt bím tóc. Bà ấy biết rất nhiều cách, tôi chỉ học được vài loại."
Mao Cửu thật tán thưởng: "Vậy cũng rất lợi hại."
Mái tóc này của cậu, khi còn nhỏ là sư phụ thắt cho, sau đó tự mình thắt cũng chỉ là hình thức truyền thống đơn giản nhất, đâu ra có nhiều hình dạng như vậy.
Lục Tu Giác nhìn Mao Cửu từ chính diện, lại bị kinh diễm. Mái tóc dài của Mao Cửu không giống như những mỹ nam thời nay có tóc mái, của cậu đều bằng nhau cả, sau khi thắt thành bím tóc, tất cả đều ôm lên, lộ ra cái trán trơn bóng no đủ.
Lúc này chính là lúc khảo nghiệm tướng mạo của một người, dù sao thì không phải khuôn mặt của mọi người đều đẹp, đặc biệt, quan trọng nhất là cái trán. Tóc mái ra đời trở thành trào lưu, cũng là vì che đậy khuyết điểm trên khuôn mặt.
Nhưng khuôn mặt của Mao Cửu không thể nghi ngờ là rất đẹp, mặc dù không có tóc mái cũng rất đẹp, đặc biệt là nhìn còn có tinh thần hơn.
Hiện tại tóc phía sau bện thành hình con rết, không thể vòng qua cổ được, làm cho Mao Cửu càng thêm đẹp. Có chút thiên hướng trung tính, cậu dù sao cũng mới thành niên, là ở chính giữa thiếu niên và thanh niên, không có đặc thù giới tính quá mức rõ ràng.
Nhưng mà đây là Mao Cửu khi yên lặng, một khi động, dù chỉ chuyển chuyển ánh mắt, người khác cũng không thể nào xem cậu là con gái. Đó là một thân khí chất ôn hoà, nghiêm túc cực kỳ rõ ràng chỉ thuộc về khí chất của thanh niên.
Không ai có thể nhìn nhầm.
Không ai có thể phủ nhận mị lực của cậu.
"Trời sáng rồi." Mao Cửu đứng lên, tiếp nhận ánh mặt trời, nhưng lại không cảm nhận được sự thoải mái khi tinh hoa ánh nắng chạy khắp kinh mạch như trước kia, nhướng mày, có chút ngượng ngùng: "Cũng là giả."
"Đi thôi, ra ngoài nhìn xem, tìm được thi thể Lưu Ngọc Lan sớm chút, cũng để sớm rời khỏi nơi này."
Mao Cửu đáp ứng, liền đi theo hắn cùng ra ngoài.
*************
Ờm, nghe nói hôm nay là ngày đặc biệt, 4 năm một lần nên tui up phúc lợi chứ không phải tại vì tui rảnh quá không có gì làm nên mới up đâu, tin tui, nhìn vào ánh mắt chân thành của tui mà tin tưởng tui đây nè.
Chương này vẫn chưa đá động gì tới vụ án luôn... người đâu quá đáng thật sự, ân ân ái ái cả một chương thế này =)))))
Vụ tóc mái là thật, một loại khảo nghiệm đối với khuôn mặt... người ta vén tóc mái thì đáng yêu, sáng sủa, tui vén tóc mái lên thì để được mấy chén chè luôn, bi thương này ai mà thấu cho nổi:"<<<<<<<
Danh sách chương