Lưu Trường Nhuận bỗng hỏi: "Mẹ, mẹ mới nói dùng túi xách đánh bay thứ kia. Trong túi xách của mẹ có gì sao?"
Lưu Quyên sửng sốt: "Làm gì có cái gì..."
Lưu Trường Nhuận lấy túi xách của Lưu Quyên, mở ra xem đống đồ hỗn loạn bên trong, toàn là khăn giấy, son môi, ví tiền linh tinh, không tìm thấy thứ gì đặc biệt. Lưu Trường Nhuận dứt khoát đổ hết ra.
Lưu Quyên nói: "Làm gì có cái gì đặc biệt, nếu còn không gọi được điện thoại, mẹ sợ ba con ---"
"Mẹ, bây giờ mẹ nên hy vọng trong túi thật sự có cái gì đó có thể đuổi thứ ngoài kia đi. Vậy thì mới cứu được ba."
Lưu Quyên không nói nữa cùng tìm với con trai, cuối cùng đúng thật tìm thấy một lá bùa vàng trong kẽ hở của túi xách, lúc mở ra xem thì phát hiện là một lá bùa vẽ chu sa.
Lưu Trường Nhuận đón lấy: "Hẳn là nó, mẹ, con qua dẫn thứ kia đi."
Lưu Quyên giành lại: "Để mẹ đi!"
"Mẹ, mẹ chạy không nhanh bằng con." Lưu Trường Nhuận giành lại bùa vàng, sau đó chạy tới bên cửa sổ cản Lưu Quyên: "Mẹ đừng quấy rầy con."
Lưu Quyên đứng lại, sợ làm phiền con trai.
Lưu Trường Nhuận mở cửa sổ, bên ngoài thật yên tĩnh, trống trơn. Cậu ta nhìn xung quanh vẫn rất im ắng, lấy hết can đảm ló đầu ra xem xét. Đầu ló ra khỏi cửa sổ, nhìn trái nhìn phải, không có gì cả. Lưu Trường Nhuận giật mình, bỗng ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt tươi cười quỷ dị.
Lưu Trường Nhuận kinh hãi, nhanh chóng hung hăng chụp bùa lên mặt nó, cùng lúc đó, nó cũng vươn tay dùng sức kéo vai cậu ta, giống như muốn kéo đứt ra luôn.
Vừa bị dán bùa, thứ kia lập tức toả khói đen, còn phát ra tiếng "xì, xì". Nó bị thương nên buông vai Lưu Trường Nhuận ra. Đôi mắt lạnh băng không dao động nhìn chằm chằm cậu, vẫn là gương mặt tươi cười hiền từ quỷ dị kia nhưng lại khiến Lưu Trường Nhuận cảm thấy mình chọc giận nó rồi.
Lưu Trường Nhuận té ngã trên mặt đất, sợ hãi nhìn thứ trước mặt. Cậu ta không động đậy được, mà thứ đó lại muốn giết cậu, nó tạm thời bị bùa chú áp chế, bây giờ bị thương cũng không chịu đi.
Nó có ý đồ muốn vươn đôi tay khô quắt như cành cây tiếp tục tập kích Lưu Trường Nhuận, Lưu Quyên nhanh tay đóng khoá cửa sổ. Nó không ngừng gõ cửa sổ đồng thời vẫn phát ra tiếng "xì, xì", tiếng này giống như thịt dán lên ván sắt nóng bỏng, giống như bị nướng chín.
Lưu Quyên ôm con trai, hai người đều sợ đến nỗi mềm nhũn chân. Qua một hồi lâu, thứ bên ngoài cuối cùng cũng từ bỏ, không gõ cửa nữa. Lưu Quyên định mở cửa sổ nhưng bị Lưu Trường Nhuận giữ chặt lại: "Cẩn thận bị nó lừa."
Lưu Quyên đứng lên, dán vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Căn nhà bọn họ thuê trên cửa sổ đều khắc hoa văn, kính còn mờ, bên trong nhìn không rõ được bên ngoài, bên ngoài cũng thấy không rõ bên trong, dù có dán mặt lên cửa kính cũng chỉ nhìn được một cách mơ hồ.
Khi cô dán mặt lên cửa vừa lúc cũng đối diện với một đôi mắt lạnh băng khiến cô sợ tới nỗi thét một tiếng chói tai, lui về phía sau: "Thứ kia vẫn còn ở ngoài!"
Cả người Lưu Trường Nhuận lạnh băng, cậu quay đầu lại nhìn ba mình sống chết không rõ nằm trên sô pha, cậu thử gọi điện thoại kêu xe cứu thương, gọi suốt năm lần mà không được, đang lúc tuyệt vọng gọi lần thứ sáu thì cuối cùng cũng gọi được, cậu khóc thút thít cầu cứu mạng, sau đó mới dần trấn định nhờ tiếng an ủi của bác sĩ, báo địa chỉ nhà.
Nói chuyện điện thoại xong, Lưu Trường Nhuận chợt khóc chợt cười nhìn Lưu Quyên cũng đang rơi lệ đầy mặt: "Mẹ, ba được cứu rồi."
Từ Tư Tư đè thấp vành nón to rộng, giấu khuôn mặt của mình đi đồng thời tránh né ánh mắt của mọi người trong thang máy.
Mím chặt môi, bàn tay đeo găng màu trắng hơi co lại, ánh mắt dừng trên màn hình điện tử của thang máy --- mới đến lầu tám.
Cửa thang máy mở ra, một cặp tình nhân đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua người Từ Tư Tư còn cố ý nhìn thoáng qua cô ta, sau đó mới tiếp tục đi, cô gái vừa đi vừa nói với bạn trai: "Cô ấy thật gầy, dáng người nhất định rất đẹp."
Người nam rất yêu thương cô gái, khen cô ta: "Đừng học theo cô ấy, quá gầy. Anh chỉ thích em thế này, bế lên mới thoải mái."
Cô gái bị chọc cười, nũng nịu đánh lên người chàng trai.
Người nam lại nhắc tới Từ Tư Tư, còn đánh giá cô ta, giọng nói còn mang theo chút quái dị: "Hơn nữa giữa hè mà cả người bọc kín mít, rất kì quái. Còn đeo găng tay nữa... mà, thật sự quá gầy. Gầy đến nỗi dị dạng luôn."
"Hửm? Anh quan sát rất cẩn thận ha?"
"Không, anh nói em nghe nè..."
Đôi tình nhân kia thì thầm cũng không nhỏ, ít nhất thì người trong thang máy đều nghe được. Trong thang máy ngoại trừ Từ Tư Tư còn ba người khác, ánh mắt nhìn Từ Tư Tư càng thêm không đúng.
Từ Tư Tư nắm chặt nắm tay, môi cũng mím chặt, tận lực bỏ qua ánh mắt những người đó nhìn mình.
Cái cặp tình nhân đáng chết này! Nên bị xé rách miệng!
Gầy? Người bây giờ không phải đều thích người gầy sao? Gầy mới là mỹ nữ, mới có người nâng trong lòng bàn tay. Mập mạp? Heo mập thì đi chết hết cho rồi!!
Từ Tư Tư nắm chặt tay, móng tay nhọn hoắc đâm thủng lòng bàn tay, máu chảy ra nhiễm hồng găng tay trắng. Găng tay bị ướt dính vào nhau, lập tức dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lõm xuống.
Một cô gái đứng bên cạnh cô ta vừa lúc nhìn đến chỗ bị lõm xuống kia, trừng mắt kinh hãi ngẩng đầu nhìn Từ Tư Tư, sau đó đối diện với đôi mắt cũng bị lõm sâu vào hốc mắt của cô ta, sợ tới mức hét lên.
Hai người còn lại thấy vậy cũng nhìn qua, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm giác được không khí không đúng lắm.
Lúc này, thang máy ngừng ở lầu mười, cô gái vội vàng đi ra, cho dù cô không ở lầu mười thì cũng phải đi, hai người khác cũng cảm thấy đen đủi liền nghiêng người tránh Từ Tư Tư đi ra. Một người đi xa không nhịn được quay đầu lại nhìn. Cửa thang máy vừa lúc đóng lại chỉ còn hở khoảng một bàn tay, Từ Tư Tư tháo khẩu trang lộ ra gương mặt thon gầy.
Người kia thấy vậy, chân trái quấn chân phải, thiếu chút nữa té ngã, hắn sửng sốt hồi lâu mới lắc đầu: "Chắc, chắc nhìn nhầm rồi, sao lại có thể có người gầy đến như vậy? Cũng không phải dân chạy nạn châu Phi."
Người nọ lẩm bẩm tự an ủi mình, chân nện bước nhanh hơn chạy đi.
Hai tròng mắt to lồi khỏi hốc mắt của Từ Tư Tư trừng trừng nhìn màn hình điện tử nhích lên từng tầng từng tầng, cuối cùng ngừng ở lầu mười lăm.
Cô ta dừng một chút, lúc cửa thang máy định đóng lại bỗng vươn tay ngăn giữa kẻ hở. Thang máy phát ra tiếng cảnh báo sau đó mở ra.
Từ Tư Tư lộ ra nụ cười ý vị không rõ, bước ra khỏi thang máy, đi tìm nhà của bạn tốt Lâm Tiểu Vi.
Chậm rãi nhấn chuông cửa, cửa mở, cách một cái cửa chống trộm, mẹ Lâm vẻ mặt mỏi mệt, hỏi: "Ai vậy?"
Từ Tư Tư đã sớm đeo lại khẩu trang và kính râm, ngẩng đầu nói: "Dì, là con, Tư Tư đây."
Mẹ Lâm biết Từ Tư Tư, cô bé là bạn thân duy nhất của con gái mình và cũng từng là một cô bé rất béo, sau đó gầy lại trở nên cực kỳ xinh đẹp, rất được hoan nghênh.
Làm con gái bà lúc đó vẫn luôn đòi đi hút mỡ, mẹ Lưu và cha Lưu sợ hút mỡ ảnh hưởng đến sức khoẻ cho nên vẫn luôn không đồng ý. Nhưng đến khi đồng ý rồi thì con gái lại từ chối, sau đó mua một đống thuốc giảm cân, uống một tháng thì thật sự càng ngày càng gầy, trở nên cực kỳ xinh đẹp.
Mẹ Lâm và cha Lâm bắt đầu lo lắng sẽ có tác dụng phụ gì đó, quan sát mấy tháng đều không có vấn đề gì. Hơn nữa, lượng ăn của con gái cũng lớn hơn, khuôn mặt rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, tính cách cũng trở nên tự tin hơn.
Nhìn thấy biến hoá này người làm cha mẹ đương nhiên rất vui mừng.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bây giờ con gái biến thành... như một con mãnh thú đáng sợ.
Nghĩ đến bộ dáng con gái gặm thịt sống, miệng đầy máu tươi không còn lý trí mẹ Lâm không khỏi rùng mình một cái, nhưng bà đi tới rất nhiều bệnh viện cũng đều không tìm ra được nguyên nhân, bà cũng từng mang con gái đi tới đạo quán, tất cả đều không tìm được nguyên nhân.
Không phải bị bệnh cũng không phải trúng tà, mẹ Lâm nóng lòng, đau khổ nhưng lại không còn cách nào.
Bây giờ thấy Từ Tư Tư thì trong lòng bà hơi phức tạp. Nếu không phải bởi vì Từ Tư Tư giảm béo thành công, còn giới thiệu thuốc giảm cân cho con gái, thì con gái họ cũng không thay đổi thành như vậy.
Nhưng Từ Tư Tư là người bạn duy nhất của con gái, hơn nữa, cô bé cũng xuất phát từ lòng tốt mà thôi.
Cho nên tâm tình của mẹ Lâm đối với Từ Tư Tư rất phức tạp.
Mẹ Lâm mở cửa cho Từ Tư Tư vào: "Tư Tư, con đi khuyên Tiểu Vi giúp bác đi, cả ngày nay nó không chịu ăn cơm..." Chỉ muốn ăn thịt sống, không cho ăn thì phát điên muốn cắn người.
Từ Tư Tư bước vào, nhẹ giọng an ủi: "Dì, con sẽ khuyên Tiểu Vi ngoan ngoãn ăn thịt."
Mẹ Lâm ngước mắt nhìn thoáng qua, trong lòng nổi lên chút quái dị, khi nhìn thấy khẩu trang trên mặt Từ Tư Tư thì kinh ngạc hỏi: "Sao con còn đeo khẩu trang?"
Từ Tư Tư cười: "Bị cảm thôi"
Mẹ Lâm không hỏi thêm đưa Từ Tư Tư vào phòng Lâm Tiểu Vi, lúc đi ngang qua phòng khách gặp cha Lâm đang ngồi trên sô pha. Mẹ Lâm nhìn băng gạc quấn trên cánh tay của cha Lâm, đó là bị con gái gặm rớt một miếng thịt.
Khoé môi mẹ Lâm giật giật, cuối cùng vẫn không khuyên bảo Từ Tư Tư.
Từ Tư Tư thoáng nhìn miệng vết thương trên cánh tay cha Lâm, trong mắt hiện lên ý cười.
Mở cửa, mẹ Lâm cẩn thận nói với con gái đang thu mình lại ngồi trên giường: "Tiểu Vi, Tư Tư tới tìm con này. Con... Con trò chuyện với con bé nha, tốt xấu gì cũng nên ăn chút cơm. Nếu còn đói nữa thì thật sự chịu không nổi đâu..."
"Đói... Đói... Đói quá..." Lâm Tiểu Vi giống người điên cuộn tròn trên giường, yết hầu phát ra tiếng giống như dã thú gầm gừ, bỗng nhiên ngửa đầu rống: "Thịt!!!! Cho tôi thịt!!!!"
Lâm Tiểu Vi nhanh chóng lao tới, nhe răng nổi điên muốn đè mẹ Lâm xuống, nhưng lại bị giật trở về.
Từ Tư Tư chú ý thấy xích sắt buộc trên cổ chân của Lâm Tiểu Vi hạn chế hoạt động của cô ta.
Mẹ Lâm bị doạ hết hồn, bà cũng không muốn phải xích con gái mình lại như vậy. Nếu không phải có lần nửa đêm phát hiện con gái đang gặm ăn con chó của nhà hàng xóm thì bọn họ tuyệt đối sẽ không khoá con cái lại như súc sinh thế này.
Bọn họ... sợ đứa con gái này.
Từ Tư Tư an ủi mẹ Lâm: "Dì, dì yên tâm đi, ở đây để cho con được rồi."
Mẹ Lâm rất cảm kích Từ Tư Tư, trong lòng còn có chút áy náy. Bà thật sự cảm thấy Từ Tư Tư thật sự xem con gái mình như bạn thân, nhìn thấy con gái như vậy còn không hề sợ hãi, ngược lại khuyên giải an ủi con gái mình.
"Cảm ơn con, Tư Tư."
Đôi mắt lạnh băng của Từ Tư Tư giấu dưới kính râm nhìn thấy rõ ràng vẻ áy náy trên mặt mẹ Lâm, sau đó ôn hoà đưa bà ta ra ngoài. Đóng cửa lại, tháo mũ, kính râm và khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt da bọc xương đúng nghĩa đen, một cái đầu lâu lớn, đôi mắt lồi ra, gương mặt khô quắt, làn da nhăn dúm.
Nhìn qua rất là đáng sợ.
Không ai có thể chân chính hiểu được một sinh vật gầy đến nỗi chỉ còn một lớp da hơi mỏng bao trùm lên xương cốt là đáng sợ, lại còn dị dạng là thế nào. Quả thật giống như một con quái vật, đặc biệt là làn da của cô ta còn nhăn nheo dính vào nhau, còn hơn cả người già trăm tuổi.
Từ Tư Tư cởi quần áo và bao tay to rộng bọc mình đến độ kín mít, để lộ ra thân thể và cánh tay cũng gầy đến đáng sợ --- cô ta mặt quần áo dày nặng, mang bao tay để che lấp thân hình gầy teo của mình.
Cô ta run rẩy, nhanh chóng bị lạnh chịu không nổi.
Bây giờ vẫn là giữa hè, rất nóng, nhưng cô ta đã bắt đầu run rẩy bởi vì trên người cô ta không có dù chỉ là một giọt mỡ để giữ ấm.
Từ Tư Tư đi đến bên người Lâm Tiểu Vi đang run bần bật, cô ta biết Lâm Tiểu Vi run rẩy như thế không phải vì đói, mà là giống như cô ta vậy, lạnh. Nhưng đáng tiếc cha Lâm và mẹ Lâm đều không biết.
"Tiểu Vi, mình là Tư Tư."
Lâm Tiểu Vi đột nhiên chấn động, sau đó ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Từ Tư Tư, đồng tử co lại khi nhìn thấy bộ dáng của cô ta, giây lát sau lại ác độc đến nỗi có thể phun ra nọc độc, cô hận muốn cắn chết Từ Tư Tư.
Đều vì cô ta! Vì cô ta!
Nếu không phải cô ta giới thiệu Tảo bà bà cho mình thì mình tuyệt đối sẽ không thay đổi thành thế này, người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Từ Tư Tư cười: "Trước đây cậu cứ theo mình muốn biết cách để gầy đi, mình không cho, cậu còn uy hiếp mình. Mình cũng từng khuyên cậu, cậu mắng mình ghen ghét cậu. Bây giờ cậu còn trách mình ư?"
Tình cảm giữa Từ Tư Tư và Lâm Tiểu Vi cũng chỉ là bạn bè giả dối thôi. Hai người quen biết từ nhỏ, công năng của cơ thể biến hoá khiến hai người dù uống chút nước cũng béo.
Từ trước tới nay đều bị xếp vào đám người mập mạp, dù có giảm cân thế nào cũng không được. Hơn nữa còn vì vậy mà bị người khác trào phúng, trêu chọc, khó chịu và đau khổ khi bị người khác chê cười, xa lánh khiến hai người chơi cùng nhau.
Nhà Từ Tư Tư nghèo, vì vậy phải trân trọng Lâm Tiểu Vi nhà giàu lại còn là con gái một. Sau đó Từ Tư Tư biết tới Tảo bà bà, giao dịch với nàng ta, thành công bỏ đi một thân thịt mỡ.
Nếu không phải Lâm Tiểu Vi thường đưa tiền cho cô ta thì Từ Tư Tư vốn sẽ không nói nơi ở của Tảo bà bà.
Nhưng mà bây giờ muốn truy cứu mấy cái này cũng không có ý nghĩa gì.
Từ Tư Tư ngồi xổm xuống, nói: "Cậu rất đói bụng phải không? Hì hì, ăn thế nào cũng thấy không đủ no, ăn thế nào cũng vẫn tiếp tục gầy, gầy thành da bọc xương, gầy như một con quái vật. Hì hì, đó là bởi vì thứ cậu ăn không đúng nha."
Trước mắt Lâm Tiểu Vi sáng ngời, bắt lấy Từ Tư Tư hỏi: "Mình phải ăn cái gì? Cậu nhanh nói cho mình biết đi, nhanh, Tư Tư, Tư Tư, nói mình biết đi, mình cho cậu tiền."
Từ Tư Tư nói: "Chúng ta là chị em tốt mà, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng. Nè, mình mang nó tới cho cậu đây, cậu ăn đi."
Từ Tư Tư móc ra một cái bọc nilon trong túi áo khoác, mở ra, bên trong là một đống mỡ màu vàng dính nhớp.
Nếu là ngày thường Lâm Tiểu Vi nhìn thấy tuyệt đối sẽ ghê tởm, buồn nôn, nhưng đống mỡ màu vàng này bây giờ lại thành mĩ vị trong mắt cô ta. Lâm Tiểu Vi nhịn không nổi, cầm tới ăn ngấu nghiến.
Mấy chục ngày rồi chưa bao giờ có cảm giác no căng, dạ dày vẫn luôn bỏng cháy đau đớn cuối cùng cũng giảm bớt một chút. Lâm Tiểu Vi ăn sạch đống mỡ màu vàng, sau đó thở dài một hơi thoả mãn.
Từ Tư Tư mỉm cười, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: "Tiểu Vi, cậu biết đây là gì không?"
Lâm Tiểu Vi cảnh giác trừng Từ Tư Tư, trải qua chuyện lần này, cô đã biết Từ Tư Tư là một con quỷ ích kỷ, ác độc. Cô không biết Từ Tư Tư lại muốn dụ dỗ mình làm cái gì, nhưng cô hiểu rõ mình tuyệt đối, tuyệt đối không thể cảm nhận thống khổ dạ dày bị bỏng cháy nữa.
"Mỡ."
"Mỡ của động vật?"
Khuôn mặt Lâm Tiểu Vi cứng đờ.
Từ Tư Tư cười sung sướng: "Mỡ người nha. Tiểu Vi, cậu ăn mỡ của mẹ mình, thấy ngon không?"
Lâm Tiểu Vi trừng lớn mắt, bỗng nhiên đưa tay moi yết hầu của chính mình, muốn nhổ hết những thứ đã ăn ra. Nhưng cái dạ dày vất vả lắm mới được thoả mãn lại bủn xỉn không chịu nhổ ra.
Lâm Tiểu Vi đong đầy nước mắt: "Đồ điên, mày là đồ điên!"
Từ Tư Tư tiếp tục nói: "Nhưng cậu ăn mỡ của mẹ tôi mà."
Lâm Tiểu Vi nghe vậy lại tiếp tục nôn ra.
Từ Tư Tư nói: "Tiểu Vi, đừng trách mình không chia sẻ với cậu nha. Cậu biết nguyện vọng khi chúng ta làm giao dịch rồi đó, lúc đó chúng ta nói không muốn thịt trên người nữa. Cậu nhìn xem, bây giờ trên người chúng ta không có thịt nữa. Không có một miếng thịt, một chút mỡ nào cả. Sạch sẽ, một bộ xương, một lớp da, một con quái vật không thể ăn no! Chúng ta không có thịt, không có mỡ, cho nên chỉ có thể ăn thịt, ăn mỡ người để bổ sung vào thôi."
Từ Tư Tư thở dài: "Mình cũng không muốn đâu, nhưng khi ba mẹ nhìn thấy bộ dạng quái vật của mình vậy mà muốn đuổi mình đi! Bọn họ từ trước tới nay không thèm để ý tới mình, luôn coi trọng em trai mình. Sau khi mình gầy đi thì bọn họ đưa mình đi khắp nơi để kết giao với người có tiền, mình hỏng rồi thì bọn họ muốn đuổi mình đi. Mình không còn cách nào hết, mình đói mà. Hơi xúc động một chút đã cắn bọn họ, sau đó mình phát hiện mỡ người ăn còn ngon hơn thịt nữa, cho nên mình mới giết họ."
Lâm Tiểu Vi khóc mắng Từ Tư Tư: "Mày là đồ điên! Đồ điên!"
Mắt Từ Tư Tư buồn rầu: "Đừng nói vậy được không? Người không vì mình trời tru đất diệt. Lại nói, cái gọi là cha mẹ chẳng qua chỉ là công cụ cung cấp t*ng trùng và trứng mà thôi. Cậu phải biết rằng, người đẳng cấp cao, chân chính cao quý sẽ không bị trói buộc bởi quan hệ huyết thống ghê tởm. Thần linh có thể tuỳ ý nuốt con cái, giết cha mẹ mà không cần phải chịu trừng phạt, cậu thấy đó, đây là đạo tự nhiên mà ngay cả thần linh cũng thừa nhận. Xã hội này vặn vẹo, dơ bẩn, nó vậy mà lại cường điệu mấy thứ hiếu đạo buồn cười này! Cái loại cặn bã ghê tởm, phản nhân đạo như thế vậy mà tới bây giờ còn chưa bị loại bỏ!"
Lâm Tiểu Vi trừng lớn mắt, đột nhiên nói: "Mày là Ma Nhĩ?"
Từ Tư Tư dừng lại, mỉm cười, trở nên càng thêm quái dị, xấu xí: "Cậu biết à?"
Cả người Lâm Tiểu Vi đều phát lạnh, cô chưa bao giờ biết bạn tốt của mình vậy mà lại là một cái quái vật mất hết nhân tính, tựa như cầm thú thế này. Cô biết Ma Nhĩ là một tài khoản rất nổi danh trên Weibo, chuyên phát biểu những ngôn luận vừa cực đoan vừa biến thái.
Đặc biệt là một bài "Hiếu đạo ghê tởm là hành vi phản nhân loại", lúc ấy bị rất nhiều người kéo tới mắng chửi.
Lâm Tiểu Vi không thể hiểu được quan niệm của Từ Tư Tư, cho dù cô tham lam cái đẹp nên làm giao dịch với ma quỷ, cô cũng không nghĩ tới muốn làm trái lời cha mẹ... Từ Tư Tư giết chết cha mẹ của cô ta, hơn nữa... còn ăn họ?
Từ Tư Tư lấy điện thoại ra, cho cô ta xem bình luận của mình dưới một bài viết, hưng phấn giảng giải quan niệm của mình hòng muốn thuyết phục Lâm Tiểu Vi. Cuối cùng chau mày nhìn chằm ba chữ màu đỏ như máu trên màn hình ---
Không hiếu thuận!
Từ Tư Tư khinh thường cười nhạo, buông điện thoại, nói: "Không nói nhiều nữa. Tiểu Vi, cậu biết tại sao mình lại nỡ đưa mỡ của mẹ mình cho cậu ăn không?"
Lâm Tiểu Vi không biết.
Từ Tư Tư cũng không định nghe Lâm Tiểu Vi nói, cô ta xoay người lấy ra một cái bình nhỏ trong áo khoác, quơ quơ: "Thuốc ngủ."
Lục Tu Giác đột nhiên có dự cảm không tốt: "Mày muốn làm gì?"
Từ Tư Tư lộ ra biểu tình vô tội: "Mình không còn mỡ để ăn rồi, cho nên..." Cô ta lại cười: "Mình tới mượn mỡ của chú và dì để ăn."
Lâm Tiểu Vi đột nhiên thét chói tai: "Từ Tư Tư, mày dám động đến ba mẹ tao!!! Tao phải nói cho ba mẹ tao, tao muốn nói cho bọn họ. Mày đừng có nghĩ tới, đừng có nghĩ tới hại bọn họ..."
Từ Tư Tư cười đứng lên, lần nữa đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang lên, Lâm Tiểu Vi căm hận cắn cánh tay Từ Tư Tư, cắn đến tứa máu.
"Cậu nhìn xem, cậu lại có thể cắn người bạn thân ngàn dặm xa xôi chạy đến thăm cậu này bị thương, ai sẽ tin cậu nữa đây?"
Từ Tư Tư đi ra ngoài, để lại Lâm Tiểu Vi điên cuồng muốn nhắc nhở cha mẹ. Nhưng cô lại tuyệt vọng nghe thấy Từ Tư Tư nói với cha mẹ mình: "Không thể trách Tiểu Vi, cậu ấy chỉ bị bệnh thôi."
Mẹ Lâm nói: "Tư Tư, Tiểu Vi có được người bạn như con là phước đức ba đời."
Cha Lâm cũng nói: "Tối nay con ở lại ăn cơm đi."
Từ Tư Tư nói: "Dạ, con giúp dì làm cơm."
"Con bé này..."
Trong căn chung cư cao cấp, Hoàng Phẩm Nghi bình tĩnh lau sạch vết máu trên tường và sàn nhà, cuốn khăn trải giường bỏ vào túi đựng rác, sau đó xoay người bình tĩnh nhìn hai cái thùng nước trên mặt đất, bên trong chứa đầy tay chân người vụn vặt.
Hoàng Phẩm Nghi lạnh nhạt nhìn, sau đó nở nụ cười đi qua nhấc hai cái thùng bỏ vào một cái tủ lạnh lớn, lúc đóng cửa lại còn lẩm bẩm tự nhủ: "Đang lo không còn thức ăn gia súc, vậy mà lại tự động đưa tới cửa."
Bên trong thùng là bạn trai mới quen ba ngày của cô ta và tiểu tam, tối nay lên giường với nhau trong nhà của cô ta. Lúc tranh chấp Hoàng Phẩm Nghi đã giết cả hai người, vừa vặn nhớ tới chuyện thức ăn gia súc không còn nhiều, vì vậy dứt khoát phanh thây hai người họ cho xong.
Hoàng Phẩm Nghi phủi tay, không vừa lòng nhìn máu dính đầy trên người mình, đành đi vào tắm cho sạch.
Tắm xong cô lại đi ra nhét hết khăn lông và khăn trải giường vào túi rác, sau đó lấy hai thùng tay chân trong tủ lạnh ra, bỏ tay chân vào thùng giữ nhiệt, còn bỏ thêm rất nhiều đá lạnh vào cùng.
"Cô ấy thích đồ mới, nếu không tươi thì không chịu ăn, bỏ nhiều đá một chút..."
Dọn sạch hết, Hoàng Phẩm Nghi mới xách thùng giữ nhiệt lớn và túi rác, mở cửa đi ra ngoài.
****************
Phúc lợi 1/6 cho các bé đây ~~~
Chương này chưa đủ đô kinh dị nhờ, trời mưa quá chừng, muốn ngủ lắm rồi mà tui còn phải chạy deadline, chạy xong thì tranh thủ up phúc lợi nạ ~
Lưu Quyên sửng sốt: "Làm gì có cái gì..."
Lưu Trường Nhuận lấy túi xách của Lưu Quyên, mở ra xem đống đồ hỗn loạn bên trong, toàn là khăn giấy, son môi, ví tiền linh tinh, không tìm thấy thứ gì đặc biệt. Lưu Trường Nhuận dứt khoát đổ hết ra.
Lưu Quyên nói: "Làm gì có cái gì đặc biệt, nếu còn không gọi được điện thoại, mẹ sợ ba con ---"
"Mẹ, bây giờ mẹ nên hy vọng trong túi thật sự có cái gì đó có thể đuổi thứ ngoài kia đi. Vậy thì mới cứu được ba."
Lưu Quyên không nói nữa cùng tìm với con trai, cuối cùng đúng thật tìm thấy một lá bùa vàng trong kẽ hở của túi xách, lúc mở ra xem thì phát hiện là một lá bùa vẽ chu sa.
Lưu Trường Nhuận đón lấy: "Hẳn là nó, mẹ, con qua dẫn thứ kia đi."
Lưu Quyên giành lại: "Để mẹ đi!"
"Mẹ, mẹ chạy không nhanh bằng con." Lưu Trường Nhuận giành lại bùa vàng, sau đó chạy tới bên cửa sổ cản Lưu Quyên: "Mẹ đừng quấy rầy con."
Lưu Quyên đứng lại, sợ làm phiền con trai.
Lưu Trường Nhuận mở cửa sổ, bên ngoài thật yên tĩnh, trống trơn. Cậu ta nhìn xung quanh vẫn rất im ắng, lấy hết can đảm ló đầu ra xem xét. Đầu ló ra khỏi cửa sổ, nhìn trái nhìn phải, không có gì cả. Lưu Trường Nhuận giật mình, bỗng ngẩng đầu, đối diện với một gương mặt tươi cười quỷ dị.
Lưu Trường Nhuận kinh hãi, nhanh chóng hung hăng chụp bùa lên mặt nó, cùng lúc đó, nó cũng vươn tay dùng sức kéo vai cậu ta, giống như muốn kéo đứt ra luôn.
Vừa bị dán bùa, thứ kia lập tức toả khói đen, còn phát ra tiếng "xì, xì". Nó bị thương nên buông vai Lưu Trường Nhuận ra. Đôi mắt lạnh băng không dao động nhìn chằm chằm cậu, vẫn là gương mặt tươi cười hiền từ quỷ dị kia nhưng lại khiến Lưu Trường Nhuận cảm thấy mình chọc giận nó rồi.
Lưu Trường Nhuận té ngã trên mặt đất, sợ hãi nhìn thứ trước mặt. Cậu ta không động đậy được, mà thứ đó lại muốn giết cậu, nó tạm thời bị bùa chú áp chế, bây giờ bị thương cũng không chịu đi.
Nó có ý đồ muốn vươn đôi tay khô quắt như cành cây tiếp tục tập kích Lưu Trường Nhuận, Lưu Quyên nhanh tay đóng khoá cửa sổ. Nó không ngừng gõ cửa sổ đồng thời vẫn phát ra tiếng "xì, xì", tiếng này giống như thịt dán lên ván sắt nóng bỏng, giống như bị nướng chín.
Lưu Quyên ôm con trai, hai người đều sợ đến nỗi mềm nhũn chân. Qua một hồi lâu, thứ bên ngoài cuối cùng cũng từ bỏ, không gõ cửa nữa. Lưu Quyên định mở cửa sổ nhưng bị Lưu Trường Nhuận giữ chặt lại: "Cẩn thận bị nó lừa."
Lưu Quyên đứng lên, dán vào cửa sổ nhìn ra ngoài. Căn nhà bọn họ thuê trên cửa sổ đều khắc hoa văn, kính còn mờ, bên trong nhìn không rõ được bên ngoài, bên ngoài cũng thấy không rõ bên trong, dù có dán mặt lên cửa kính cũng chỉ nhìn được một cách mơ hồ.
Khi cô dán mặt lên cửa vừa lúc cũng đối diện với một đôi mắt lạnh băng khiến cô sợ tới nỗi thét một tiếng chói tai, lui về phía sau: "Thứ kia vẫn còn ở ngoài!"
Cả người Lưu Trường Nhuận lạnh băng, cậu quay đầu lại nhìn ba mình sống chết không rõ nằm trên sô pha, cậu thử gọi điện thoại kêu xe cứu thương, gọi suốt năm lần mà không được, đang lúc tuyệt vọng gọi lần thứ sáu thì cuối cùng cũng gọi được, cậu khóc thút thít cầu cứu mạng, sau đó mới dần trấn định nhờ tiếng an ủi của bác sĩ, báo địa chỉ nhà.
Nói chuyện điện thoại xong, Lưu Trường Nhuận chợt khóc chợt cười nhìn Lưu Quyên cũng đang rơi lệ đầy mặt: "Mẹ, ba được cứu rồi."
Từ Tư Tư đè thấp vành nón to rộng, giấu khuôn mặt của mình đi đồng thời tránh né ánh mắt của mọi người trong thang máy.
Mím chặt môi, bàn tay đeo găng màu trắng hơi co lại, ánh mắt dừng trên màn hình điện tử của thang máy --- mới đến lầu tám.
Cửa thang máy mở ra, một cặp tình nhân đi ra ngoài. Lúc đi ngang qua người Từ Tư Tư còn cố ý nhìn thoáng qua cô ta, sau đó mới tiếp tục đi, cô gái vừa đi vừa nói với bạn trai: "Cô ấy thật gầy, dáng người nhất định rất đẹp."
Người nam rất yêu thương cô gái, khen cô ta: "Đừng học theo cô ấy, quá gầy. Anh chỉ thích em thế này, bế lên mới thoải mái."
Cô gái bị chọc cười, nũng nịu đánh lên người chàng trai.
Người nam lại nhắc tới Từ Tư Tư, còn đánh giá cô ta, giọng nói còn mang theo chút quái dị: "Hơn nữa giữa hè mà cả người bọc kín mít, rất kì quái. Còn đeo găng tay nữa... mà, thật sự quá gầy. Gầy đến nỗi dị dạng luôn."
"Hửm? Anh quan sát rất cẩn thận ha?"
"Không, anh nói em nghe nè..."
Đôi tình nhân kia thì thầm cũng không nhỏ, ít nhất thì người trong thang máy đều nghe được. Trong thang máy ngoại trừ Từ Tư Tư còn ba người khác, ánh mắt nhìn Từ Tư Tư càng thêm không đúng.
Từ Tư Tư nắm chặt nắm tay, môi cũng mím chặt, tận lực bỏ qua ánh mắt những người đó nhìn mình.
Cái cặp tình nhân đáng chết này! Nên bị xé rách miệng!
Gầy? Người bây giờ không phải đều thích người gầy sao? Gầy mới là mỹ nữ, mới có người nâng trong lòng bàn tay. Mập mạp? Heo mập thì đi chết hết cho rồi!!
Từ Tư Tư nắm chặt tay, móng tay nhọn hoắc đâm thủng lòng bàn tay, máu chảy ra nhiễm hồng găng tay trắng. Găng tay bị ướt dính vào nhau, lập tức dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được lõm xuống.
Một cô gái đứng bên cạnh cô ta vừa lúc nhìn đến chỗ bị lõm xuống kia, trừng mắt kinh hãi ngẩng đầu nhìn Từ Tư Tư, sau đó đối diện với đôi mắt cũng bị lõm sâu vào hốc mắt của cô ta, sợ tới mức hét lên.
Hai người còn lại thấy vậy cũng nhìn qua, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng cảm giác được không khí không đúng lắm.
Lúc này, thang máy ngừng ở lầu mười, cô gái vội vàng đi ra, cho dù cô không ở lầu mười thì cũng phải đi, hai người khác cũng cảm thấy đen đủi liền nghiêng người tránh Từ Tư Tư đi ra. Một người đi xa không nhịn được quay đầu lại nhìn. Cửa thang máy vừa lúc đóng lại chỉ còn hở khoảng một bàn tay, Từ Tư Tư tháo khẩu trang lộ ra gương mặt thon gầy.
Người kia thấy vậy, chân trái quấn chân phải, thiếu chút nữa té ngã, hắn sửng sốt hồi lâu mới lắc đầu: "Chắc, chắc nhìn nhầm rồi, sao lại có thể có người gầy đến như vậy? Cũng không phải dân chạy nạn châu Phi."
Người nọ lẩm bẩm tự an ủi mình, chân nện bước nhanh hơn chạy đi.
Hai tròng mắt to lồi khỏi hốc mắt của Từ Tư Tư trừng trừng nhìn màn hình điện tử nhích lên từng tầng từng tầng, cuối cùng ngừng ở lầu mười lăm.
Cô ta dừng một chút, lúc cửa thang máy định đóng lại bỗng vươn tay ngăn giữa kẻ hở. Thang máy phát ra tiếng cảnh báo sau đó mở ra.
Từ Tư Tư lộ ra nụ cười ý vị không rõ, bước ra khỏi thang máy, đi tìm nhà của bạn tốt Lâm Tiểu Vi.
Chậm rãi nhấn chuông cửa, cửa mở, cách một cái cửa chống trộm, mẹ Lâm vẻ mặt mỏi mệt, hỏi: "Ai vậy?"
Từ Tư Tư đã sớm đeo lại khẩu trang và kính râm, ngẩng đầu nói: "Dì, là con, Tư Tư đây."
Mẹ Lâm biết Từ Tư Tư, cô bé là bạn thân duy nhất của con gái mình và cũng từng là một cô bé rất béo, sau đó gầy lại trở nên cực kỳ xinh đẹp, rất được hoan nghênh.
Làm con gái bà lúc đó vẫn luôn đòi đi hút mỡ, mẹ Lưu và cha Lưu sợ hút mỡ ảnh hưởng đến sức khoẻ cho nên vẫn luôn không đồng ý. Nhưng đến khi đồng ý rồi thì con gái lại từ chối, sau đó mua một đống thuốc giảm cân, uống một tháng thì thật sự càng ngày càng gầy, trở nên cực kỳ xinh đẹp.
Mẹ Lâm và cha Lâm bắt đầu lo lắng sẽ có tác dụng phụ gì đó, quan sát mấy tháng đều không có vấn đề gì. Hơn nữa, lượng ăn của con gái cũng lớn hơn, khuôn mặt rất xinh đẹp, dáng người cũng đẹp, tính cách cũng trở nên tự tin hơn.
Nhìn thấy biến hoá này người làm cha mẹ đương nhiên rất vui mừng.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, bây giờ con gái biến thành... như một con mãnh thú đáng sợ.
Nghĩ đến bộ dáng con gái gặm thịt sống, miệng đầy máu tươi không còn lý trí mẹ Lâm không khỏi rùng mình một cái, nhưng bà đi tới rất nhiều bệnh viện cũng đều không tìm ra được nguyên nhân, bà cũng từng mang con gái đi tới đạo quán, tất cả đều không tìm được nguyên nhân.
Không phải bị bệnh cũng không phải trúng tà, mẹ Lâm nóng lòng, đau khổ nhưng lại không còn cách nào.
Bây giờ thấy Từ Tư Tư thì trong lòng bà hơi phức tạp. Nếu không phải bởi vì Từ Tư Tư giảm béo thành công, còn giới thiệu thuốc giảm cân cho con gái, thì con gái họ cũng không thay đổi thành như vậy.
Nhưng Từ Tư Tư là người bạn duy nhất của con gái, hơn nữa, cô bé cũng xuất phát từ lòng tốt mà thôi.
Cho nên tâm tình của mẹ Lâm đối với Từ Tư Tư rất phức tạp.
Mẹ Lâm mở cửa cho Từ Tư Tư vào: "Tư Tư, con đi khuyên Tiểu Vi giúp bác đi, cả ngày nay nó không chịu ăn cơm..." Chỉ muốn ăn thịt sống, không cho ăn thì phát điên muốn cắn người.
Từ Tư Tư bước vào, nhẹ giọng an ủi: "Dì, con sẽ khuyên Tiểu Vi ngoan ngoãn ăn thịt."
Mẹ Lâm ngước mắt nhìn thoáng qua, trong lòng nổi lên chút quái dị, khi nhìn thấy khẩu trang trên mặt Từ Tư Tư thì kinh ngạc hỏi: "Sao con còn đeo khẩu trang?"
Từ Tư Tư cười: "Bị cảm thôi"
Mẹ Lâm không hỏi thêm đưa Từ Tư Tư vào phòng Lâm Tiểu Vi, lúc đi ngang qua phòng khách gặp cha Lâm đang ngồi trên sô pha. Mẹ Lâm nhìn băng gạc quấn trên cánh tay của cha Lâm, đó là bị con gái gặm rớt một miếng thịt.
Khoé môi mẹ Lâm giật giật, cuối cùng vẫn không khuyên bảo Từ Tư Tư.
Từ Tư Tư thoáng nhìn miệng vết thương trên cánh tay cha Lâm, trong mắt hiện lên ý cười.
Mở cửa, mẹ Lâm cẩn thận nói với con gái đang thu mình lại ngồi trên giường: "Tiểu Vi, Tư Tư tới tìm con này. Con... Con trò chuyện với con bé nha, tốt xấu gì cũng nên ăn chút cơm. Nếu còn đói nữa thì thật sự chịu không nổi đâu..."
"Đói... Đói... Đói quá..." Lâm Tiểu Vi giống người điên cuộn tròn trên giường, yết hầu phát ra tiếng giống như dã thú gầm gừ, bỗng nhiên ngửa đầu rống: "Thịt!!!! Cho tôi thịt!!!!"
Lâm Tiểu Vi nhanh chóng lao tới, nhe răng nổi điên muốn đè mẹ Lâm xuống, nhưng lại bị giật trở về.
Từ Tư Tư chú ý thấy xích sắt buộc trên cổ chân của Lâm Tiểu Vi hạn chế hoạt động của cô ta.
Mẹ Lâm bị doạ hết hồn, bà cũng không muốn phải xích con gái mình lại như vậy. Nếu không phải có lần nửa đêm phát hiện con gái đang gặm ăn con chó của nhà hàng xóm thì bọn họ tuyệt đối sẽ không khoá con cái lại như súc sinh thế này.
Bọn họ... sợ đứa con gái này.
Từ Tư Tư an ủi mẹ Lâm: "Dì, dì yên tâm đi, ở đây để cho con được rồi."
Mẹ Lâm rất cảm kích Từ Tư Tư, trong lòng còn có chút áy náy. Bà thật sự cảm thấy Từ Tư Tư thật sự xem con gái mình như bạn thân, nhìn thấy con gái như vậy còn không hề sợ hãi, ngược lại khuyên giải an ủi con gái mình.
"Cảm ơn con, Tư Tư."
Đôi mắt lạnh băng của Từ Tư Tư giấu dưới kính râm nhìn thấy rõ ràng vẻ áy náy trên mặt mẹ Lâm, sau đó ôn hoà đưa bà ta ra ngoài. Đóng cửa lại, tháo mũ, kính râm và khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt da bọc xương đúng nghĩa đen, một cái đầu lâu lớn, đôi mắt lồi ra, gương mặt khô quắt, làn da nhăn dúm.
Nhìn qua rất là đáng sợ.
Không ai có thể chân chính hiểu được một sinh vật gầy đến nỗi chỉ còn một lớp da hơi mỏng bao trùm lên xương cốt là đáng sợ, lại còn dị dạng là thế nào. Quả thật giống như một con quái vật, đặc biệt là làn da của cô ta còn nhăn nheo dính vào nhau, còn hơn cả người già trăm tuổi.
Từ Tư Tư cởi quần áo và bao tay to rộng bọc mình đến độ kín mít, để lộ ra thân thể và cánh tay cũng gầy đến đáng sợ --- cô ta mặt quần áo dày nặng, mang bao tay để che lấp thân hình gầy teo của mình.
Cô ta run rẩy, nhanh chóng bị lạnh chịu không nổi.
Bây giờ vẫn là giữa hè, rất nóng, nhưng cô ta đã bắt đầu run rẩy bởi vì trên người cô ta không có dù chỉ là một giọt mỡ để giữ ấm.
Từ Tư Tư đi đến bên người Lâm Tiểu Vi đang run bần bật, cô ta biết Lâm Tiểu Vi run rẩy như thế không phải vì đói, mà là giống như cô ta vậy, lạnh. Nhưng đáng tiếc cha Lâm và mẹ Lâm đều không biết.
"Tiểu Vi, mình là Tư Tư."
Lâm Tiểu Vi đột nhiên chấn động, sau đó ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Từ Tư Tư, đồng tử co lại khi nhìn thấy bộ dáng của cô ta, giây lát sau lại ác độc đến nỗi có thể phun ra nọc độc, cô hận muốn cắn chết Từ Tư Tư.
Đều vì cô ta! Vì cô ta!
Nếu không phải cô ta giới thiệu Tảo bà bà cho mình thì mình tuyệt đối sẽ không thay đổi thành thế này, người không ra người, quỷ không ra quỷ!
Từ Tư Tư cười: "Trước đây cậu cứ theo mình muốn biết cách để gầy đi, mình không cho, cậu còn uy hiếp mình. Mình cũng từng khuyên cậu, cậu mắng mình ghen ghét cậu. Bây giờ cậu còn trách mình ư?"
Tình cảm giữa Từ Tư Tư và Lâm Tiểu Vi cũng chỉ là bạn bè giả dối thôi. Hai người quen biết từ nhỏ, công năng của cơ thể biến hoá khiến hai người dù uống chút nước cũng béo.
Từ trước tới nay đều bị xếp vào đám người mập mạp, dù có giảm cân thế nào cũng không được. Hơn nữa còn vì vậy mà bị người khác trào phúng, trêu chọc, khó chịu và đau khổ khi bị người khác chê cười, xa lánh khiến hai người chơi cùng nhau.
Nhà Từ Tư Tư nghèo, vì vậy phải trân trọng Lâm Tiểu Vi nhà giàu lại còn là con gái một. Sau đó Từ Tư Tư biết tới Tảo bà bà, giao dịch với nàng ta, thành công bỏ đi một thân thịt mỡ.
Nếu không phải Lâm Tiểu Vi thường đưa tiền cho cô ta thì Từ Tư Tư vốn sẽ không nói nơi ở của Tảo bà bà.
Nhưng mà bây giờ muốn truy cứu mấy cái này cũng không có ý nghĩa gì.
Từ Tư Tư ngồi xổm xuống, nói: "Cậu rất đói bụng phải không? Hì hì, ăn thế nào cũng thấy không đủ no, ăn thế nào cũng vẫn tiếp tục gầy, gầy thành da bọc xương, gầy như một con quái vật. Hì hì, đó là bởi vì thứ cậu ăn không đúng nha."
Trước mắt Lâm Tiểu Vi sáng ngời, bắt lấy Từ Tư Tư hỏi: "Mình phải ăn cái gì? Cậu nhanh nói cho mình biết đi, nhanh, Tư Tư, Tư Tư, nói mình biết đi, mình cho cậu tiền."
Từ Tư Tư nói: "Chúng ta là chị em tốt mà, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng. Nè, mình mang nó tới cho cậu đây, cậu ăn đi."
Từ Tư Tư móc ra một cái bọc nilon trong túi áo khoác, mở ra, bên trong là một đống mỡ màu vàng dính nhớp.
Nếu là ngày thường Lâm Tiểu Vi nhìn thấy tuyệt đối sẽ ghê tởm, buồn nôn, nhưng đống mỡ màu vàng này bây giờ lại thành mĩ vị trong mắt cô ta. Lâm Tiểu Vi nhịn không nổi, cầm tới ăn ngấu nghiến.
Mấy chục ngày rồi chưa bao giờ có cảm giác no căng, dạ dày vẫn luôn bỏng cháy đau đớn cuối cùng cũng giảm bớt một chút. Lâm Tiểu Vi ăn sạch đống mỡ màu vàng, sau đó thở dài một hơi thoả mãn.
Từ Tư Tư mỉm cười, dùng giọng điệu dụ dỗ nói: "Tiểu Vi, cậu biết đây là gì không?"
Lâm Tiểu Vi cảnh giác trừng Từ Tư Tư, trải qua chuyện lần này, cô đã biết Từ Tư Tư là một con quỷ ích kỷ, ác độc. Cô không biết Từ Tư Tư lại muốn dụ dỗ mình làm cái gì, nhưng cô hiểu rõ mình tuyệt đối, tuyệt đối không thể cảm nhận thống khổ dạ dày bị bỏng cháy nữa.
"Mỡ."
"Mỡ của động vật?"
Khuôn mặt Lâm Tiểu Vi cứng đờ.
Từ Tư Tư cười sung sướng: "Mỡ người nha. Tiểu Vi, cậu ăn mỡ của mẹ mình, thấy ngon không?"
Lâm Tiểu Vi trừng lớn mắt, bỗng nhiên đưa tay moi yết hầu của chính mình, muốn nhổ hết những thứ đã ăn ra. Nhưng cái dạ dày vất vả lắm mới được thoả mãn lại bủn xỉn không chịu nhổ ra.
Lâm Tiểu Vi đong đầy nước mắt: "Đồ điên, mày là đồ điên!"
Từ Tư Tư tiếp tục nói: "Nhưng cậu ăn mỡ của mẹ tôi mà."
Lâm Tiểu Vi nghe vậy lại tiếp tục nôn ra.
Từ Tư Tư nói: "Tiểu Vi, đừng trách mình không chia sẻ với cậu nha. Cậu biết nguyện vọng khi chúng ta làm giao dịch rồi đó, lúc đó chúng ta nói không muốn thịt trên người nữa. Cậu nhìn xem, bây giờ trên người chúng ta không có thịt nữa. Không có một miếng thịt, một chút mỡ nào cả. Sạch sẽ, một bộ xương, một lớp da, một con quái vật không thể ăn no! Chúng ta không có thịt, không có mỡ, cho nên chỉ có thể ăn thịt, ăn mỡ người để bổ sung vào thôi."
Từ Tư Tư thở dài: "Mình cũng không muốn đâu, nhưng khi ba mẹ nhìn thấy bộ dạng quái vật của mình vậy mà muốn đuổi mình đi! Bọn họ từ trước tới nay không thèm để ý tới mình, luôn coi trọng em trai mình. Sau khi mình gầy đi thì bọn họ đưa mình đi khắp nơi để kết giao với người có tiền, mình hỏng rồi thì bọn họ muốn đuổi mình đi. Mình không còn cách nào hết, mình đói mà. Hơi xúc động một chút đã cắn bọn họ, sau đó mình phát hiện mỡ người ăn còn ngon hơn thịt nữa, cho nên mình mới giết họ."
Lâm Tiểu Vi khóc mắng Từ Tư Tư: "Mày là đồ điên! Đồ điên!"
Mắt Từ Tư Tư buồn rầu: "Đừng nói vậy được không? Người không vì mình trời tru đất diệt. Lại nói, cái gọi là cha mẹ chẳng qua chỉ là công cụ cung cấp t*ng trùng và trứng mà thôi. Cậu phải biết rằng, người đẳng cấp cao, chân chính cao quý sẽ không bị trói buộc bởi quan hệ huyết thống ghê tởm. Thần linh có thể tuỳ ý nuốt con cái, giết cha mẹ mà không cần phải chịu trừng phạt, cậu thấy đó, đây là đạo tự nhiên mà ngay cả thần linh cũng thừa nhận. Xã hội này vặn vẹo, dơ bẩn, nó vậy mà lại cường điệu mấy thứ hiếu đạo buồn cười này! Cái loại cặn bã ghê tởm, phản nhân đạo như thế vậy mà tới bây giờ còn chưa bị loại bỏ!"
Lâm Tiểu Vi trừng lớn mắt, đột nhiên nói: "Mày là Ma Nhĩ?"
Từ Tư Tư dừng lại, mỉm cười, trở nên càng thêm quái dị, xấu xí: "Cậu biết à?"
Cả người Lâm Tiểu Vi đều phát lạnh, cô chưa bao giờ biết bạn tốt của mình vậy mà lại là một cái quái vật mất hết nhân tính, tựa như cầm thú thế này. Cô biết Ma Nhĩ là một tài khoản rất nổi danh trên Weibo, chuyên phát biểu những ngôn luận vừa cực đoan vừa biến thái.
Đặc biệt là một bài "Hiếu đạo ghê tởm là hành vi phản nhân loại", lúc ấy bị rất nhiều người kéo tới mắng chửi.
Lâm Tiểu Vi không thể hiểu được quan niệm của Từ Tư Tư, cho dù cô tham lam cái đẹp nên làm giao dịch với ma quỷ, cô cũng không nghĩ tới muốn làm trái lời cha mẹ... Từ Tư Tư giết chết cha mẹ của cô ta, hơn nữa... còn ăn họ?
Từ Tư Tư lấy điện thoại ra, cho cô ta xem bình luận của mình dưới một bài viết, hưng phấn giảng giải quan niệm của mình hòng muốn thuyết phục Lâm Tiểu Vi. Cuối cùng chau mày nhìn chằm ba chữ màu đỏ như máu trên màn hình ---
Không hiếu thuận!
Từ Tư Tư khinh thường cười nhạo, buông điện thoại, nói: "Không nói nhiều nữa. Tiểu Vi, cậu biết tại sao mình lại nỡ đưa mỡ của mẹ mình cho cậu ăn không?"
Lâm Tiểu Vi không biết.
Từ Tư Tư cũng không định nghe Lâm Tiểu Vi nói, cô ta xoay người lấy ra một cái bình nhỏ trong áo khoác, quơ quơ: "Thuốc ngủ."
Lục Tu Giác đột nhiên có dự cảm không tốt: "Mày muốn làm gì?"
Từ Tư Tư lộ ra biểu tình vô tội: "Mình không còn mỡ để ăn rồi, cho nên..." Cô ta lại cười: "Mình tới mượn mỡ của chú và dì để ăn."
Lâm Tiểu Vi đột nhiên thét chói tai: "Từ Tư Tư, mày dám động đến ba mẹ tao!!! Tao phải nói cho ba mẹ tao, tao muốn nói cho bọn họ. Mày đừng có nghĩ tới, đừng có nghĩ tới hại bọn họ..."
Từ Tư Tư cười đứng lên, lần nữa đội mũ, đeo kính râm và khẩu trang lên, Lâm Tiểu Vi căm hận cắn cánh tay Từ Tư Tư, cắn đến tứa máu.
"Cậu nhìn xem, cậu lại có thể cắn người bạn thân ngàn dặm xa xôi chạy đến thăm cậu này bị thương, ai sẽ tin cậu nữa đây?"
Từ Tư Tư đi ra ngoài, để lại Lâm Tiểu Vi điên cuồng muốn nhắc nhở cha mẹ. Nhưng cô lại tuyệt vọng nghe thấy Từ Tư Tư nói với cha mẹ mình: "Không thể trách Tiểu Vi, cậu ấy chỉ bị bệnh thôi."
Mẹ Lâm nói: "Tư Tư, Tiểu Vi có được người bạn như con là phước đức ba đời."
Cha Lâm cũng nói: "Tối nay con ở lại ăn cơm đi."
Từ Tư Tư nói: "Dạ, con giúp dì làm cơm."
"Con bé này..."
Trong căn chung cư cao cấp, Hoàng Phẩm Nghi bình tĩnh lau sạch vết máu trên tường và sàn nhà, cuốn khăn trải giường bỏ vào túi đựng rác, sau đó xoay người bình tĩnh nhìn hai cái thùng nước trên mặt đất, bên trong chứa đầy tay chân người vụn vặt.
Hoàng Phẩm Nghi lạnh nhạt nhìn, sau đó nở nụ cười đi qua nhấc hai cái thùng bỏ vào một cái tủ lạnh lớn, lúc đóng cửa lại còn lẩm bẩm tự nhủ: "Đang lo không còn thức ăn gia súc, vậy mà lại tự động đưa tới cửa."
Bên trong thùng là bạn trai mới quen ba ngày của cô ta và tiểu tam, tối nay lên giường với nhau trong nhà của cô ta. Lúc tranh chấp Hoàng Phẩm Nghi đã giết cả hai người, vừa vặn nhớ tới chuyện thức ăn gia súc không còn nhiều, vì vậy dứt khoát phanh thây hai người họ cho xong.
Hoàng Phẩm Nghi phủi tay, không vừa lòng nhìn máu dính đầy trên người mình, đành đi vào tắm cho sạch.
Tắm xong cô lại đi ra nhét hết khăn lông và khăn trải giường vào túi rác, sau đó lấy hai thùng tay chân trong tủ lạnh ra, bỏ tay chân vào thùng giữ nhiệt, còn bỏ thêm rất nhiều đá lạnh vào cùng.
"Cô ấy thích đồ mới, nếu không tươi thì không chịu ăn, bỏ nhiều đá một chút..."
Dọn sạch hết, Hoàng Phẩm Nghi mới xách thùng giữ nhiệt lớn và túi rác, mở cửa đi ra ngoài.
****************
Phúc lợi 1/6 cho các bé đây ~~~
Chương này chưa đủ đô kinh dị nhờ, trời mưa quá chừng, muốn ngủ lắm rồi mà tui còn phải chạy deadline, chạy xong thì tranh thủ up phúc lợi nạ ~
Danh sách chương