Thái Quân Minh không tin lời Mao Cửu, nhưng cậu ta bị những miêu tả của Lục Tu Giác doạ rồi.

Tiết buổi chiều cậu ta luôn có vẻ tâm thần không yên, Lưu Trường Nhuận vô cùng lo lắng. Vừa mới tan học, Thái Quân Minh chạy tới sân bóng rổ chơi một hồi, sau khi tắm rửa thì lên lớp cho tiết tự học buổi tối, giống như không hề để chuyện thi thể treo trên trần nhà trong lòng vậy.

Như thế thì có lẽ cũng sẽ không lấy camera để chụp lại, Lưu Trường Nhuận cau mày, lặng lẽ mượn máy ảnh của một người bạn cùng phòng ký túc xá.

Thái Quân Minh không tin nhưng cậu thì không thể không tin.

Thái Quân Minh rõ ràng không muốn tin, nhưng nếu phát hiện cậu lén chụp lại thì có thể đưa cho cậu ta xem.

Lưu Trường Nhuận quyết định lén chụp ảnh.

Sau khi kết thúc tiết tự học, Thái Quân Minh và bạn của cậu ta muốn ra ngoài ăn kem. Lưu Trường Nhuận từ chối lời mời của cậu ta, về ký túc xá trước. Đầu tiên là tìm chỗ để đặt máy ảnh, sau đó hẹn thời gian bắt đầu chụp, rồi tìm vài thứ che khuất nó đi, chỉ để lại một khoảng cho ống kính.

Vị trí của cậu ta gần cửa sổ và ban công, giữa giường và cửa sổ có khe hở, bình thường đều nhét vali và chăn mùa đông vào khe hở này, chồng lên rất cao, vừa hay có thể làm thành một cái giá đỡ.

Thái Quân Minh ăn xong quay về, Lưu Trường Nhuận làm như không có việc gì chào hỏi cậu ta, đối phương vẫn giống như bình thường rửa mặt rồi lên giường ngủ. Vừa nằm xuống bỗng nhớ đến đoạn miêu tả của Lục Tu Giác, cậu ta ngước mắt nhìn lên trần nhà cách mình vô cùng gần kia, không biết vì sao trong đầu lại hiện lên hình ảnh bốn phía treo đầy một đám thi thể hư thối.

Thái Quân Minh mãnh liệt rùng mình, lắc đầu vứt những cảnh tượng kì lạ đó ra ngoài, cậu tự an ủi mình, trên thế giới này không có ma quỷ.

Sau đó nặng nề ngủ thiếp đi, đến nửa đêm vẫn cảm thấy bị thứ gì đó đè nặng, vẫn cảm thấy có thứ gì đang nhìn mình chằm chằm, nhưng lúc này lại cảm thấy hít thở không thông. Mãi đến sáng sớm, Lưu Trường Nhuận đu bên mép giường đánh thức cậu ta.

Thái Quân Minh mở mắt, bàn tay không tự chủ vuốt cổ. Yết hầu bỏng rát đau đớn, cậu ta chú ý đến việc trên người mình không có dấu vết màu đen kia, nhưng nỗi sợ hãi trong lòng không những không giảm mà còn tăng thêm nhiều hơn.

Ánh mắt Lưu Trường Nhuận nhìn cậu ta tràn ngập đồng tình, Thái Quân Minh chịu đựng cơn đau rát ở yết hầu, hỏi cậu: "Sao vậy?"

Lưu Trường Nhuận không nói gì, nhảy xuống lấy một cái gương rồi đưa cho cậu ta. Thái Quân Minh nhìn chính mình ở trong gương, trên cổ có một dấu màu đỏ tím sâu thật sâu.

"Cậu còn chưa tin à?"

Trong mắt Thái Quân Minh lộ ra vẻ hoảng sợ: "Trường Nhuận, bây giờ phải làm sao?"

Lưu Trường Nhuận thở dài nói: "Cậu xuống đây, tôi nói với cậu mấy chuyện, thuận tiện cho cậu xem thứ này. Xem xong cậu đừng trách tôi tự tiện, cũng đừng bị doạ là được."

Thái Quân Minh leo xuống, dưới ánh mắt kỳ quái của hai người bạn cùng phòng khác đi ra ban công rồi khoá kỹ cửa. Lưu Trường Nhuận nói chuyện đã xảy ra trong nhà mình lúc trước cho cậu ta, nói xong, hai người cùng im lặng.

Thật lâu sau, Thái Quân Minh nắm tay đẩy bả vai Lưu Trường Nhuận một cái: "Thằng nhóc này, lúc trước giấu kỹ thật đấy, không nghĩa khí gì hết! Những chuyện thế này cũng không thèm nói với bạn bè."

Lưu Trường Nhuận cười khổ: "Không phải không nói, mà là có nói cũng không có ích gì."

Thái Quân Minh im lặng, thở dài, bực bội nói: "Mẹ nó, chuyện gì thế này?"

Lưu Trường Nhuận quay lại lấy máy ảnh, dưới ánh mắt quỷ dị của Thái Quân Minh, nói: "Đợi lát nữa bất luận là cậu nhìn thấy thứ gì thì cũng phải bình tĩnh."

Thái Quân Minh nghiêm túc gật đầu, sau đó Lưu Trường Nhuận khởi động máy, click mở ảnh đã chụp được từ tối qua, xem từng tấm một. Ban đầu vẫn không có gì kỳ lạ, chỉ là Thái Quân Minh đang ngủ mà thôi.

Liên tục mấy chục tấm cũng không có gì kì lạ, rất bình thường. Trần nhà cũng không có gì cả.

Thái Quân Minh dần thở ra một hơi, vừa định cười nói không có gì cả, chắc là có ai muốn đùa với cậu ta một chút mà thôi thì tay Lưu Trường Nhuận bỗng run rẩy.

Cậu ta ngẩng đầu, gương mặt Lưu Trường Nhuận lộ vẻ hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt. Cậu ta im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Chụp được cái gì rồi?"

Lưu Trường Nhuận đưa máy ảnh cho cậu ta, Thái Quân Minh cúi đầu vừa thấy lập tức tái mặt.

Chỉ thấy Thái Quân Minh trong ảnh vẫn là bộ dạng ngủ rất say, nhưng bốn phía trần nhà đều treo hơn mười mấy cái thi thể hư thối. Những thi thể đó đều mặc quần áo rất xưa cũ, có phục sức triều Thanh, cũng có mặc sườn xám kiểu cũ, còn có tây trang và váy Tây dương, đều rách tung toé.

Đáng sợ nhất là mười mấy cái thi thể này đều treo trên khối trần nhà chỗ Thái Quân Minh, tất cả đều nhìn thẳng vào Thái Quân Minh đang ngủ say không hề phòng bị.

Mười mấy cái thi thể, có nhiều cái bị treo cổ, xương cổ đều bị gãy rồi chết, cũng có nhiều cái bị trói hết tứ chi ra sau rồi treo ngược lên mà chết. Bất luận là như thế nào thì những cái thi thể đó lúc sinh thời đều dường như phải chịu rất nhiều tra tấn nên mới chết, dáng vẻ vô cùng thảm thiết.

Bộ dạng và hình dáng của bọn họ vẫn còn mơ hồ thấy được, nhưng đều đã hư thối, để lộ da thịt và xương cốt, thi trùng chơi đùa trong mũi, hốc mắt, miệng của bọn họ, có con rớt ra, rơi lên mặt Thái Quân Minh đang ngủ say, lên gối đầu của cậu ta, thân thể uốn éo bò tới bò lui.

Xem đến đây, Thái Quân Minh không nhịn được nôn ra.

Lưu Trường Nhuận rất đồng cảm với cậu ta, thành thật mà nói thì nếu người nằm trên giường là cậu, cậu cũng sẽ nôn.

Giống như Lục Tu Giác đã miêu tả, thi thể treo trên trần, chân rũ xuống trên người Thái Quân Minh, quạt vừa thổi đến thì thi thể lay động giống như vải rách. Những thi thể bị treo ngược, khuôn mặt cách mặt Thái Quân Minh không đến một centimet, hai mắt tối om nhìn thẳng vào Thái Quân Minh.

Có cái thi thể rơi ngay trên người Thái Quân Minh, chân dẫm lên thân thể cậu ta, cho nên chẳng trách Thái Quân Minh nói mình cảm thấy bị thứ gì đó đè lên, nặng nề, không thể động đậy. Mấy cái thi thể đạp lên người, đương nhiên là phải nặng rồi.

Lưu Trường Nhuận mở đến bức ảnh tiếp theo, mí mắt đột nhiên nhảy lên, vội vàng gọi Thái Quân Minh đang nôn mửa đến xem. Thái Quân Minh chịu đựng cảm giác khó chịu quay về, vừa thấy bản thân mình trong ảnh lập tức hoảng sợ vô cùng.

Chỉ thấy Thái Quân Minh trong ảnh bị quấn một sợi dây thừng, thắt chặt vào cổ cậu ta, da thịt cũng bị hãm sâu xuống tạo thành một dấu vết sâu hoắm.

Sắc mặt Thái Quân Minh rất khó coi, bàn tay lại không tự giác vuốt ve cổ mình.

Lưu Trường Nhuận không đành nhìn bộ dạng thất thần của cậu ta, cúi đầu xem tấm ảnh tiếp theo. Vừa thấy ảnh, đồng tử lập tức co lại, tay run lên, ném máy ảnh đi.

Chủ nhân của máy ảnh vừa lúc đi WC lướt ngang qua thì thấy cảnh này, kêu lên: "Đậu má! Lưu Trường Nhuận, đây là máy của tôi đấy, hơn vạn đó biết không?"

Cậu ta vội vàng chạy tới nhặt máy ảnh của mình lên kiểm tra, vừa mở lên nhìn thấy bức ảnh làm cho Lưu Trường Nhuận khiếp sợ cũng giật mình: "Đệt! Lưu Trường Nhuận, các cậu cầm nó đi chụp cái gì đấy? Kinh khủng vờ lờ! Thái Quân Minh, cậu còn ở trong đó nữa? Đây là... trong ký túc xá của chúng ta phải không? Hở, photoshop à? Không phải, máy của tôi đâu có chức năng này..."

Cậu bạn cùng phòng chậm rãi phát hiện có gì đó không đúng, máy ảnh trong tay giống như một củ khoai lang nóng bỏng, cậu ta ném cho Thái Quân Minh, sắc mặt vô cùng khó coi, nhìn sang hai người Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh thì càng khó coi hơn, như người bị bệnh rất nặng vậy.

Cậu ta vội vàng rửa mặt, hoảng loạn chạy đi, trước khi đi còn nói: "Tôi không biết đâu đấy Lưu Trường Nhuận, máy ảnh tôi cho cậu mượn, cái đó, mấy thứ dơ bẩn gì trong đó cậu đi mà giải quyết đi. Giải quyết xong thì trả lại máy cho tôi, tôi, tôi đi trước đây."

Lúc chạy đi cậu ta còn cố ý đi tránh giường của hai người họ, ngay cả dũng khí ngẩng đầu lên nhìn trần nhà cũng không có, vội vã chạy mất.

Thái Quân Minh ôm máy ảnh, cúi đầu nhìn ảnh trong máy, cuối cùng thì cậu ta cũng biết nguyên nhân Lưu Trường Nhuận và tên bạn cùng phòng sao lại bị doạ rồi.

Trên ảnh, mười mấy cái thi thể, động tác nhất trí nhìn về phía máy ảnh. Giống như... mười mấy cái thi thể này đều đột ngột quay đầu nhìn chằm chằm bọn họ vậy, vừa quỷ dị vừa đáng sợ.

Thái Quân Minh nuốt nước miếng, bỗng cảm thấy mười mấy cái thi thể trên đỉnh đầu đang nhìn xuống hai người, những bí mật nhỏ mà bọn họ cho rằng che giấu rất kĩ đều bị nhìn thấy rất rõ ràng.

Thái Quân Minh cười mà còn khó coi hơn cả khóc: "Trường Nhuận, không phải cậu có quen biết với vị đại sư kia à? Có thể liên hệ được không? Tôi đi xin lỗi thì còn kịp không?"

Lưu Trường Nhuận: "Tôi... thử xem sao."

Trương Tiểu Đạo mới sáng sớm đã chạy đến nhấn chuông cửa, khí thế như không mở cửa thì thề không chịu thôi, ấn một hồi mà không có ai đến mở cửa. Cậu ta lấy điện thoại ra xem, 7 giờ. Cậu cố ý dậy rất sớm để đến đây, biểu hiện rằng mình rất chăm chỉ, dậy rất sớm.

Bình thường cậu ta đều ngủ đến 9, 10 giờ mới rời giường, bữa sáng Dư Tiêu Hồn chuẩn bị đã sớm lạnh rồi. Hôm nay đột nhiên dậy sớm làm cho Dư Tiêu Hồn sững sốt, sau đó thì cậu leo lên xe, nhờ Dư Tiêu Hồn chở đi một đoạn.

Trương Tiểu Đạo đoán rằng Mao Cửu hẳn còn chưa rời giường, dự định là đứng ở cửa chờ. Cậu lấy điện thoại lướt diễn đàn, bỗng nghĩ đến gì đó lại mở lướt Weibo. Mới vừa vuốt upload thì một cái tin nhắn nhảy ra, là cô bé lần trước được giúp trừ Ngạ Quỷ Cổ, nói là có một người bạn gặp phải chuyện thần quái, muốn nhờ hỗ trợ.

Trương Tiểu Đạo xem phương thức liên hệ với đối phương, sau đó nhìn lướt qua cái tên: Ủa, người quen nè.

Lưu Trường Nhuận, cậu biết cái tên này, nhưng không quen biết người.

Chủ yếu là lần trước giải quyết chuyện của Lâm Tiểu Vi gặp người này, hơn nữa, người này còn xin đối thủ một mất một còn của cậu ta giúp đỡ, cho nên cậu ta mới nhớ rõ tên. Nhưng mà lần trước cậu không đi theo, lúc ấy Mao Cửu gọi điện thoại kêu cậu sang chỗ Lão Tiền, xử lý mấy thi thể đào ra từ chỗ đất dưỡng thi.

Những chuyện này đều là sau đó được Mao Cửu kể lại, sau đó cậu viết lại thành truyện đăng trên Weibo, còn có không ít người tặng thưởng thúc giục viết tiếp nữa.

Sau khi Trương Tiểu Đạo nhớ kỹ thì lại lướt tiếp xuống tin nhắn và bình luận, nhìn thấy có một cái nói về dị tượng xuất hiện ở Mặc Thoát tuyết sơn Tây Tạng, đang muốn xem kỹ hơn chút thì phía sau truyền đến giọng nói ôn hoà của Mao Cửu.

"Tiểu Đạo à? Đứng ở cửa làm gì đấy?"

Trương Tiểu Đạo quay đầu, chào hỏi Mao Cửu: "Anh Cửu, anh không ở trong nhà hả?"

Mao Cửu gật đầu: "Đi chạy bộ."

"Sớm ghê."

Lục Tu Giác đi tới, khẽ "hừ" một tiếng: "Cậu cũng rất sớm."

Trương Tiểu Đạo bỗng muốn chửi thề, Lục Tu Giác đang muốn cười cậu vì dậy trễ đúng không? Sao người này lại đáng ghét thế nhỉ? Lo làm tổng tài của hắn không được hay sao mà cứ một hai phải tranh giành vị trí đồ đệ của Mao Cửu với cậu làm gì? Cậu ta trừng mắt liếc Lục Tu Giác một cái, Trương Tiểu Đạo chạy tới muốn đẩy Lục Tu Giác ra, nhưng ai ngờ lại tự đẩy mình ra. Sức lực không bằng người ta, cậu đành ngượng ngùng chạy sang một bên nói với Mao Cửu: "Em có vài chỗ đạo thuật không hiểu lắm, cho nên đến hỏi anh."

Mao Cửu vừa mở cửa vừa nói: "Vậy được, lát nữa rồi hỏi. Ăn sáng chưa?"

Trương Tiểu Đạo: "Vẫn chưa."

Mao Cửu mở cửa vào đổi giày: "Cũng được, ăn chung đi."

Lục Tu Giác đang đổi giày nghe vậy bất mãn mà vô cùng cảnh giác trừng Trương Tiểu Đạo. Một tên nhóc da thịt non mềm, quả nhiên là muốn giành Mao Cửu với hắn có phải không?

Trương Tiểu Đạo trợn trắng mắt với Lục Tu Giác, không ngừng khiêu khích.

Lục Tu Giác lạnh lùng cười, vươn hai đầu ngón tay vẫy một cái với cổ họng của Trương Tiểu Đạo. Người sau vội vàng nhảy ra, ôm cổ trừng mắt muốn hỏi hắn có phải định đánh lén mình không, kết quả lại phát hiện mình không thể nói chuyện được.

Trương Tiểu Đạo tròn mắt, sốt ruột vô cùng. Dùng sức muốn nói chuyện nhưng phát hiện mình nghẹn muốn chết nhưng lại không thể nói nên lời dù chỉ một chữ. Vội vàng ôm cánh tay Mao Cửu, múa máy tay chân giữa mình với Lục Tu Giác.

Mao Cửu nhìn sang, hỏi: "Nói không được?"

Trương Tiểu Đạo gật đầu.

Mao Cửu lại hỏi: "Lục ca làm à?"

Trương Tiểu Đạo nước mắt lưng tròng gật đầu. Có thể nào sau này cậu không còn nói chuyện được nữa không?

Mao Cửu quay đầu: "Lục ca, đừng quậy."

Lục Tu Giác "hừ" một tiếng, lướt qua Mao Cửu giận dỗi bỏ đi.

Đã nói là cùng nhau ăn sáng rồi, kết quả là thằng nhóc đó vừa tới thì quên hắn luôn. Em ấy có ý thức được ai mới là bạn trai của mình không hả?

Mao Cửu không để chuyện Lục Tu Giác giận dỗi trong lòng, vừa lên lầu thay quần áo vừa nói với Lục Tu Giác đang ngồi trên sô pha: "Đừng quậy nữa, để cho Tiểu Đạo nói chuyện đi."

Lục Tu Giác rất tức giận, sát khí lạnh băng bắn về phía Trương Tiểu Đạo. Khuôn mặt nhỏ của Trương Tiểu Đạo lập tức trắng bệch.

Lục Tu Giác hoàn toàn không muốn nghe Trương Tiểu Đạo nói chuyện, nhưng nếu hắn không cho Trương Tiểu Đạo nói chuyện thì bạn trai nhà mình sẽ tức giận. Hắn uể oải phát hiện ra rằng mình có một tình địch rất là lớn, nhưng lại hoàn toàn không có cách nào xử lý được.

Hai đầu ngón tay chọt lên cổ Trương Tiểu Đạo, Trương Tiểu Đạo nghẹn một lúc lâu lập tức chửi ầm lên, trong ngoài đều chỉ trích hắn độc bá Mao Cửu, sử dụng thủ đoạn hạ lưu, làm người ác độc các thứ.

Lục Tu Giác cười lạnh, ngạo mạn nâng cằm: "Cậu có mắng thêm nữa cũng vô dụng thôi, A Cửu và tôi đã ở bên nhau rồi."

Trương Tiểu Đạo sửng sốt, trong một khoảnh khắc không kịp phản ứng lại.

"Ở, ở bên nhau?"

Lục Tu Giác đắc ý tuyên bố chủ quyền: "Chúng tôi đã chính thức kết giao, tôi là bạn trai của A Cửu."

Có nghe thấy không? Hắn có danh phận rồi! Hồ ly tinh ở đâu ra thì tự động biến mất đi!

Trương Tiểu Đạo im lặng, qua một lúc lâu bỗng mở lớn miệng, trừng Lục Tu Giác: "Anh, các anh ở, ở bên nhau? Là loại như người yêu ấy hả?"

Lục Tu Giác: "Ừ."

Trương Tiểu Đạo hoảng thần giống như bị sét đánh, rồi lại chậm rãi tiêu hoá cái sự thật kinh thiên động địa này, sư phụ của cậu thích đàn ông, còn thích cái kẻ mà cậu luôn cảm thấy là kỹ nữ tâm cơ, lòng dạ bất lương, nhân phẩm thối nát muốn đoạt vị trí đồ đệ với cậu nữa!

Kẻ mà cậu cho là kỹ nữ tâm cơ biến thành... "Sư nương!"

Lục Tu Giác xém chút bị cái xưng hô này doạ cho té ghế, đối diện với gương mặt tươi cười chân chó của Trương Tiểu Đạo, tâm trạng bỗng phức tạp.

Đây là gọi là lũ lụt vọt miếu Long Vương* mà, Trương Tiểu Đạo cảm thán xong thì vội vàng rót nước bưng trà cho Lục Tu Giác, cung kính gọi hắn: "Sư nương ---"

*Từ câu "Đại thủy trùng liễu Long Vương miếu, nhất gia nhân bất nhận thức nhất gia nhân" (大水冲了龙王庙, 一家人不认识一家人): Ý nói người một nhà nhưng không biết là người một nhà nên nảy sinh xung đột, tranh chấp.

Lục Tu Giác chặn ngang: "Ai là sư nương của cậu?"

Trương Tiểu Đạo: "Anh đấy. Không phải em... muốn bái anh Cửu làm sư phụ sao? Anh là bạn trai của anh Cửu, em không phải nên gọi một tiếng "sư nương" à?"

Lục Tu Giác nhận lấy ly nước, đánh giá Trương Tiểu Đạo đang vô dùng thức thời kia từ trên xuống dưới, hiểu rồi, thì ra không phải là muốn đoạt vị trí chính cung của hắn mà là muốn làm đồ đệ thôi.

Nếu không phải tình địch thì chuyện gì cũng dễ xử, huống chi Trương Tiểu Đạo còn rất biết điều, há miệng là gọi sư nương.

Tuy là cái xưng hô này hơi toang, nhưng mà quan trọng là xác định được danh phận của hắn.

Nghe là thấy vui.

Lục Tu Giác vui vẻ vô cùng phất tay, nhận đồ đệ Trương Tiểu Đạo này.

Trương Tiểu Đạo càng thêm chân chó.

Lúc Mao Cửu quay lại thì hai người này đã thân mật vô cùng, phụ từ tử hiếu.

Mao Cửu vừa xuất hiện, Trương Tiểu Đạo lập tức đứng dậy, cung kính đứng thẳng một bên. Lục Tu Giác vẫn còn ngồi tại chỗ, đầy mặt tươi cười nhìn Mao Cửu đi tới ngồi bên cạnh mình.

Mao Cửu nói: "Không đi tắm à?"

Lục Tu Giác ôm bả vai Mao Cửu, "Lát nữa đi, để anh ôm lâu thêm chút."

Mao Cửu bất đắc dĩ, để mặc cho hắn ôm, đối diện với vẻ mặt xấu hổ của Trương Tiểu Đạo mà sắc mặt vẫn rất tự nhiên. Lục Tu Giác là bạn trai của cậu, cậu lại dự định nhận Trương Tiểu Đạo làm đồ đệ, lúc hai người thân cận thì đương nhiên là không cần phải kiêng dè Trương Tiểu Đạo rồi.

"Tiểu Đạo, đi ăn sáng trước đi."

Trương Tiểu Đạo gật đầu, nhưng đi được nửa đường lại vòng về, nói: "Anh Cửu, có một học sinh tên là Lưu Trường Nhuận muốn nhờ anh giúp đỡ."

Lưu Trường Nhuận?

Mao Cửu: "Ừm, anh biết rồi, lát nữa nói tiếp."

Bả vai run rẩy, Mao Cửu giục Lục Tu Giác: "Nhanh đi tắm đi, tắm xong còn ăn sáng. Còn không chịu đi tắm, lát nữa mồ hôi đổ ra thì khó chịu cho xem."

Lục Tu Giác ôm Mao Cửu: "Cùng đi tắm đi."

Mao Cửu: "Cút."

Vừa mới xác định quan hệ chưa tới một tuần đã đòi lột đồ hả?

Lục Tu Giác cắn vành tai Mao Cửu, liếm ướt.

"Anh muốn "làm" với em."

Mao Cửu vả bộp lên mặt hắn: "Suy nghĩ lành mạnh chút đi."

Lục Tu Giác ồn ào: "Sao lại không lành mạnh? "Làm" không phải là cách bình thường để duy trì và thúc đẩy quan hệ giữa hai người đang yêu hả?"

Mao Cửu: "Cũng không phải, không đủ tình cảm làm cơ sở, "làm" chỉ để thúc đẩy quá trình yêu đương chết sớm thôi."

Lục Tu Giác: "Thì ra là em thấy cơ sở tình cảm của chúng ta không đủ à? Không sao, chúng ta có thể vừa "làm" vừa xây dựng cơ sở tình cảm. Lại nói, chỉ có kỹ thuật không tốt thì "làm" mới thúc đẩy tình cảm nhanh chết thôi. Kỹ thuật đủ cứng rắn, tình cảm như mật đường."

Mao Cửu lạnh nhạt nhìn Lục Tu Giác, không nói lời nào.

Lục Tu Giác nhích rồi nhích, yên lặng đứng dậy, vừa ấm ức vừa u oán đứng dậy đi vào phòng tắm. Mỗi bước đều vô cùng lưu luyến, bước một bước thở dài ba lần, làm như thật vậy.

Mao Cửu không dao động, vô cùng lãnh khốc.

Cuối cùng Lục Tu Giác cũng từ bỏ, đi phòng tắm tắm rửa.

Mao Cửu lắc đầu, ngồi ở phòng khách chờ hắn.

Chờ khi hai người tắm xong hết rồi đi vào nhà ăn ăn sáng thì Trương Tiểu Đạo đã ăn xong rồi. Nghĩ đến quy củ ăn không nói chuyện ngủ không nói mớ, hai người yên tĩnh ăn xong bữa sáng.

Ăn xong, Lục Tu Giác thu dọn chén đũa, thuận tiện còn lau chùi bàn bếp và bàn ăn đang sạch bóng đến nỗi phản quang một lần nữa.

Mao Cửu và Trương Tiểu Đạo, hai kẻ không biết làm việc nhà vờ như không thấy gì rời đi, ra phòng khách pha trà uống.

Trong lúc đó, Trương Tiểu Đạo nói ra những thắc mắc về đạo thuật của mình, Mao Cửu nghe xong thì gật đầu hỏi lại: "Em biết Lưu Trường Nhuận muốn nhờ giúp chuyện gì không?"

Trương Tiểu Đạo lắc đầu, đối phương cũng chưa nói gì.

Mao Cửu uống một ngụm trà: "Đấy, em chưa biết tình hình như thế nào đã tuỳ tiện nhận rồi? Nếu cả em và anh đều không giải quyết được thì làm sao?"

Trương Tiểu Đạo ngẫm lại, cảm thấy cậu nói cũng có lý, ngượng ngùng cúi đầu cười cười.

Mao Cửu thuật lại một lần chuyện của Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh, Trương Tiểu Đạo kinh ngạc hỏi: "Anh biết à?"

Mao Cửu nói: "Hôm qua có gặp, em cảm thấy bọn họ gặp phải cái gì?"

Trương Tiểu Đạo: "Gặp quỷ thôi."

Mao Cửu không vừa lòng lắm: "Gặp quỷ có rất nhiều loại, loại trước mắt này, không thù không oán, không trêu chọc, không chủ động tìm đến cửa thì gọi là gì?"

Trương Tiểu Đạo há miệng, không biết phải nói thế nào. Cậu suy nghĩ một lúc lâu, nói: "Chẳng lẽ là... thông linh?"

Mao Cửu: "Tiếp tục."

Trương Tiểu Đạo cẩn thận nhớ về những thứ có quan hệ với thông linh.

Thông linh, tức là thông qua một cách nào đó gặp được quỷ hồn, hoặc là gặp mặt nói chuyện với quỷ hồn ở trong mộng. Nói như vậy thì người không thù không oán gặp quỷ hồn có thể là do sử dụng phương pháp chiêu hồn nào đó để gặp mặt và đối thoại với quỷ hồn, cũng có thể là thông linh, dưới một cơ hội nhất định nào đó thì có thể chạm mặt với quỷ hồn.

Nếu gặp được thiện quỷ thì sẽ không có vấn đề gì, cùng lắm là bị từ trường ảnh hưởng làm cho thân thể suy yếu. Nhưng theo như miêu tả của Lưu Trường Nhuận và Thái Quân Minh, thì những quỷ hồn kia bị chết oan uổng, cũng có ý định hại Thái Quân Minh. Như vậy có thể chứng minh là Thái Quân Minh gặp phải ác quỷ.

Thái Quân Minh vốn dương khí sung túc, bát tự cứng, theo lý mà nói thì sẽ không xảy ra chuyện thông linh. Nhưng học kỳ mới cậu ta dọn vào ký túc xá mới, trường học lại đổi giường mới, chỗ nằm giường trên hơi cao, chạm đến những thi thể đó.

Mười mấy cái thi thể vây quanh người, tự nhiên sẽ hình thành một vùng từ trường âm khí cực mạnh, ảnh hưởng đến từ trường của Thái Quân Minh, làm cho cậu ta bắt đầu cảm nhận được sự tồn tại của quỷ hồn trong giấc mơ.

Đây là thông linh.

Mao Cửu: "Vậy thì em nghĩ giải quyết chuyện này thế nào?"

Trương Tiểu Đạo không hề do dự: "Đánh cho hồn phi phách tán."

Mao Cửu lắc đầu, không đồng ý.

Trương Tiểu Đạo nói: "Chúng nó đã có ý định hại người.

Mao Cửu nói: "Quỷ uổng mạng muốn đầu thai không dễ dàng. Lúc trước chúng nó oán khí tận trời, quậy phá lớn chuyện, nhưng lại không hại đến mạng người. Sau đó bị đạo sĩ nhốt lại ở khoảng trần nhà nho nhỏ kia, không thể đầu thai nhưng cũng không thể hưởng thụ sự cung phụng, nghiễm nhiên là bị vứt bỏ một góc. Dần dà, ý niệm khát vọng đầu thai cũng phai mờ, chỉ còn ý nghĩ giết người. Nhưng dù sao thì vẫn còn chưa giết người, không nên vội vã phán định tử hình."

Trương Tiểu Đạo vẫn chưa hiểu lắm: "Nhưng mà chúng đúng là có ý định hại người. Không phải là nên bóp chết tất cả tai hoạ ngay từ đầu sao? Tránh cho nó lớn mạnh rồi trở thành đại hoạ không thể loại bỏ?"

Mao Cửu hơi kinh ngạc với ý nghĩ không màng đến tình người của Trương Tiểu Đạo, cậu nghiêm túc gạt bỏ ý nghĩ này của Trương Tiểu Đạo.

"Tiểu Đạo, hai giới âm dương không tương quan với nhau, cũng không gì có thể giới hạn luật pháp của cả hai giới. Một khi hai bên người và quỷ liên hệ với nhau, bất luận quỷ có làm ra chuyện gì thì trên thực tế đều sẽ không thể sử dụng pháp luật của dương giới để phán định. Quy tắc của âm giới chỉ căn cứ trên ác nghiệp và thiện nghiệp của quỷ quái lúc sinh thời để thi hành trừng phạt và khen thưởng, cho nên khi cư dân của hai giới âm dương tiếp xúc thì sẽ có thiên sư phán định quy tắc. Quỷ hồn của âm giới không phải không có sinh mệnh, nó chỉ là một tồn tại không giống với nhân loại mà thôi, chúng cũng là một tồn tại được thế giới phép tắc của Thiên Đạo thừa nhận, chúng ta cũng không có quyền lợi được phép tự tiện phán định tội trạng của bọn họ."

Trương Tiểu Đạo: "Nếu vậy thì thiên sư tồn tại để làm gì?"

Nếu thiên sư không có quyền lợi phán định tội trạng của quỷ hồn thì thiên sư đuổi ma trừ tà để làm gì?

"Là vì giữ gìn sự ổn định. Hai giới âm dương tồn tại song hành nhưng tuyệt đối không thể giao thoa, nếu thiên sư vì đuổi ma trừ tà mà thật sự giết chết những hồn phách đó, làm cho chúng nó hồn phi phách tán, không thể đầu thai thì là đang tạo nghiệt. Trừ khi quỷ hồn tạo thành hỗn loạn và thương tổn vô cùng lớn với dương giới, bất đắc dĩ chỉ có thể chém giết, nếu không thì chỉ có thể lựa chọn loại bỏ, cầm tù và đưa về âm giới. Thiên sư, trên thực tế là người chấp pháp ở hai giới âm dương, không có pháp luật quy định, cũng không có quy tắc trói buộc, cho nên việc tuyển chọn thiên sư vô cùng khó khăn, bởi vì làm thiên sư, cần phải biết khắc chế mình, không để bản thân bị lạc trong sát nghiệt, phải đối xử bình đẳng với hai giới âm dương, không được lạm dụng quyền lợi trong tay, không lấy công làm tư, không lợi dụng năng lực của mình làm chuyện xằng bậy. Thân là thiên sư, những dụ hoặc gặp phải trên đường sẽ nhiều hơn người bình thường. Tiểu Đạo, thiên phú đương nhiên rất quan trọng, nhưng càng quan trọng hơn đó là tự khống chế và nhân phẩm của bản thân."

************

Ừm, tui quả nhiên có thiên phú làm thần côn:"> đoán gì có nấy:">
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện