Đối diện đàn tế có một tòa lầu cao, có bốn tầng, tầng thứ năm là ban công lộ thiên, đứng trên đó có thể quan sát được cả quảng trường và đàn tế.
Tòa lầu cao này là chỗ của Vu, hiển nhiên bây giờ là chỗ của tư tế.
Nhưng mà bây giờ tư tế đang bận cuồng hoan ở dưới nên trong tòa lầu này không có người.
Tô Ba và Kỳ Chu đẩy bảy lão già da nhăn nhúm chỉ cao bằng trẻ con kia tới tầng thứ năm, nhìn xuống đám người đang cuồng hoan dưới quảng trường.
Vì Vu có việc cần phải thông báo với thôn dân nên thiết kế của ban công lộ thiên lầu năm khá đặc biệt, đứng ở đó nói chuyện thì giống như cầm cái loa khuếch đại âm thanh vậy, có thể khiến mọi người dưới quảng trường nghe được tiếng nói của mình.
Tô Ba đứng bên trên bễ nghễ nhìn mọi người bên dưới, từ từ nở một nụ cười: "Mọi người, chào buổi tối."
Giọng nói khuếch tán như hòn đá rơi xuống mặt nước tạo ra gợn sóng, truyền vào tai mỗi một người bên dưới.
Mọi người ngẩng đầu nhìn Tô Ba, nhận ra cô, có người trêu đùa gọi cô cùng xuống chơi.
Nhưng bọn họ cũng biết Tô Ba sẽ không xuống chơi, vì cô là chưởng quầy của nhà trọ, tuy thuộc về thôn nhưng lại không bị giới hạn bởi giai cấp.
Cô ta rất đặc biệt, một vài người ở Cực Lạc Thôn tuy mơ ước vẻ mỹ lệ phong vận dù đã qua tuổi 40 của cô ta, nhưng lại không dám làm gì cô ta.
Vậy mà cô ta lại đáp lời người đàn ông bên dưới, nở một nụ cười xinh đẹp: "Chơi chung? Được thôi."
Người bên dưới sửng sốt một lúc rồi hoan hô ầm ĩ.
Tô Ba kéo người bị trói sau lưng tới, "Uống rượu, ca hát, chơi gái thì có vui gì đâu? Giết người mới thú vị. Giết khách quý càng thú vị hơn, đúng không?"
Lão già bị Tô Ba bóp cổ giơ lên kêu gào như con chó nhỏ bị người ta xách đầu: "Cô ta điên rồi! Cô ta muốn phá quy tắc của thôn!"
Phá quy tắc của thôn?
Không thể tha thứ được!
Người phía dưới điên cuồng, biểu cảm phẫn nộ nghiễm nhiên là muốn xé Tô Ba thành mảnh nhỏ.
Tô Ba cười ha hả, tiếng cười khỏa lấp tiếng la ó của mọi người. Cười một lúc lâu, cô ta bỗng ngưng lại: "Khách quý? Khách quý thượng đẳng? Súc sinh hạ đẳng? Ha ha ha, có lẽ các người cũng chỉ có thể nghĩ ra được một cách phân loại giai cấp thô tục như thế thôi! Ghê tởm biết bao nhiêu! Một tồn tại như thượng đế được gọi là khách quý, kẻ nắm trong tay --- sống chết của mọi người trong Cực Lạc Thôn, đã từng, cùng lắm chỉ là những gì mà mấy đứa trẻ vì không sống nổi trong cái thôn quỷ này nên bất đắc dĩ phải dời xuống sống tạm qua ngày dưới chân núi, nhìn thấy trên bảng phân cấp ở khách sạn khi làm người giữ cửa mà thôi! Ha, sống như con kiến qua đường nên phải trở về thôn quỷ, tạo ra cái gọi là cấp bậc, tự biến mình thành thượng đế!"
Cô ta đang nói gì thế?
Những người bên dưới không hiểu gì cả, khách sạn? Người giữ cửa? Bọn họ không biết, bọn họ chỉ biết nhà trọ và nhà dân, chỉ biết sự khác nhau giữa khách và khách quý, chỉ biết bọn họ có thể giết súc sinh hạ đẳng bất cứ lúc nào thôi.
Bọn họ chỉ biết nếu các vị khách quý tạo ra quy tắc này chết đi thì quy tắc sẽ bị phá hủy, cực lạc sẽ biến mất. Mà bọn họ không cho phép quy tắc bị phá hủy, bọn họ quyết không cho phép ai cướp đi cực lạc của bọn họ.
Tô Ba càng thấy mọi người bên dưới phẫn nộ thì càng vui vẻ, nhìn bọn họ bất lực chịu đựng sự đau đớn thì trong lòng càng sung sướng.
"Cực lạc? Trên đời này từ xưa đến nay đều chưa từng có cực lạc, các người tưởng mình trường sinh bất lão, giữ được thanh xuân vĩnh viễn sao? Chỉ có thần mới có đặc quyền này! Các người tưởng mình được thần ân sủng à? Bằng vào cái linh hồn dơ bẩn đến hết thuốc chữa của các người, sự ác độc, lạnh nhạt, ích kỷ, tàn khốc của các người thì chỉ có địa ngục và ma quỷ mới có thể thu nhận các người!"
"Xé xác cô ta! Giết cô ta!"
"Chúng ta là người hầu của thần, cực lạc là món quà mà thần ban tặng cho chúng ta. Thần linh yêu thương chúng ta."
Tư tế hô to phản bác Tô Ba, ánh mắt hắn nhìn Tô Ba tràn ngập vẻ ác độc.
Tô Ba nói từng câu từng chữ: "Các người đã vứt bỏ thần từ lâu rồi, thần cũng vứt bỏ các người rồi, dẫn lối các người đi về phía địa ngục, chỉ có địa ngục mới là chỗ để các người ở mà thôi."
Tô Ba cười, bày vẻ tàn khốc quyết tuyệt: "Các người không trường sinh bất lão, không có thanh xuân vĩnh viễn."
"Không! Câm miệng đi! Kỹ nữ!"
Bảy người biết được chân tướng giãy giụa thét lên, bọn họ muốn cản không cho Tô Ba nói ra chân tướng. Nhưng bọn họ không thể ngăn cản được lòng thù hận đang khao khát được báo thù của Tô Ba.
"Các người đã chết lâu rồi!"
"Các người đều là oán linh đã chết mà không nhận ra!"
Những người phía dưới đều ngừng lại, lẳng lặng, ánh mắt dán chặt vào gương mặt của Tô Ba. Quảng trường vốn ầm ĩ yên tĩnh lại trong nháy mắt, yên tĩnh đến đáng sợ.
Nụ cười trên mặt Tô Ba càng lúc càng lớn, bảy người bị trói sợ hãi run bần bật.
!!!
Bỗng, những người bên dưới trút bỏ lớp da bên ngoài, điên cuồng vặn vẹo thét lên, bộ mặt của oán linh đã lộ ra.
Oán khí tận trời.
Cái gì mà trường sinh bất lão, cái gì mà thanh xuân vĩnh hằng, lại còn thế giới cực lạc vì được thần yêu thương, tất cả đều là giả dối, để lừa những kẻ vô tri mà thôi.
Chân tướng là Cực Lạc Thôn này ngoại trừ thiên sư, bảy lão già cấp bậc khách quý, Tô Ba và Kỳ Chu, tất cả mọi người đều là oán linh, bọn họ đều đã chết rồi.
Cực Lạc Thôn không phải thế giới cực lạc, mà là thôn quỷ.
Năm đó Kháp Quả bị xử cực hình, chết đi trong đau đớn rồi lại bị dung nhập vào Gia Đề trở thành oán cổ. Nhưng vì bản tính của Kháp Quả vẫn lương thiện, tuy bị mọi người trong thôn đối xử tàn khốc như thế nhưng vì vẫn luôn nhớ đến em gái, nên sau khi chết dù oán khí dâng tận trời vẫn không hại người. Nguyện vọng duy nhất là đưa được Tô Ba yếu ớt rời khỏi Cực Lạc Thôn, sống bình an dưới chân núi.
Mà Gia Đề vì trước giờ đều ăn chay, thờ phụng Phật, nhận được Phật ấm nên có linh tính, bởi vậy nên khi Kháp Quả và Gia Đề bị luyện thành oán cổ thì bất ngờ có ý thức, không nghe theo mệnh lệnh của Hắc Vu.
Hắc Vu muốn lợi dụng Tô Ba luyện lại oán cổ nên mới bị Kháp Quả vẫn còn giữ lại ý thức tức giận giết chết.
Còn đứa nhỏ, người đàn ông kia và thảm trạng của Vu đều là do thôn dân làm ra cả, bởi vì Kháp Quả vừa lúc nghe được đối thoại của Hắc Vu và Vu khi vừa được luyện chế thành công nên cô hiểu mình đã sớm bị người ta đặt bẫy hãm hại. Tiếng kêu oán hận thê lương trong khoảnh khắc ấy lại khiến thôn dân chìm vào sợ hãi, còn chưa nhìn thấy oán linh của Kháp Quả thì bọn họ đã bắt đầu tự loạn trận tuyến rồi.
Đến khi bọn họ thấy Tô Ba đang giả thành Kháp Quả, vì sợ hãi nên bọn họ không ngừng đẩy sai lầm lên những kẻ khác, sau đó chết cả đám.
Nhưng những người bị giết từ đầu đến cuối đều không cảm thấy mình đã làm sai, lúc sắp chết nghẹn một bụng tức, cũng hóa thành oán linh. Thôn dân sợ hãi, tiếp tục trốn tránh trách nhiệm, chỉ trích lẫn nhau, cuối cùng tàn sát lẫn nhau.
Khi Tô Ba được Kháp Quả đưa ra khỏi thôn thì những người trong thôn đã bắt đầu điên cuồng, tàn sát lẫn nhau, oán khí tận trời.
Bởi vì ở gần Thánh Mộ, phong thủy khá độc đáo, hơn nữa oán khí của oán cổ và thôn dân bị hành hạ đến chết đã bao phủ cả thôn, khiến toàn bộ thôn dân biến thành oán linh mà còn quên cả chuyện mình đã chết. Nhưng vì trước khi chết đã bộc phát ra ác niệm sâu trong nội tâm, nên vào lần thứ hai thức tỉnh, bọn họ bắt đầu không hề kiêng nể bộc lộ ác niệm của mình.
Tô Ba sống mấy năm dưới chân núi muốn trở về bái tế Kháp Quả. Hơn nữa cô vẫn không thể quên được những hận thù trong lòng. Khi cô vào Cực Lạc Thôn lại thấy đám giai cấp vặn vẹo và những thôn dân làm điều ác mà không nhận ra mình đã sai, hận thù bốc lên như lửa đốt, nóng hừng hực.
Cô ở Mật Tông mấy năm, cũng hiểu biết chút ít với những chuyện quỷ thần. Quan sát một thời gian thì phát hiện Cực Lạc Thôn đã trở thành thôn quỷ từ lâu rồi, cũng phát hiện ra bảy vị khách quý ở lầu bảy khu nhà trọ thật ra là đám trẻ con sống sót chạy khỏi Cực Lạc Thôn năm xưa.
Bởi vì không tìm được đường sống ở chân núi, sống như con kiến nên mới trở lại Cực Lạc Thôn, bất ngờ phát hiện tình trạng trong thôn nên mới lợi dụng Gia Đề và oán khí tạo ra cái gọi là giai cấp tàn khốc, tạo ra cực lạc.
Tô Ba cảm thấy rất tốt, không có gì thú vị hơn chuyện này.
Bảy đứa trẻ kia vốn đang tuổi thanh niên, vì thường xuyên tiếp xúc với oán khí tràn ngập trong thôn quỷ nên già đi rất nhanh. Bọn họ ở trong thôn quỷ này, ngoài việc lợi dụng giai cấp để chơi còn có một lý do khác nữa, vì cốt toản.
Dưới tuyết sơn có dung nham, có thể đi xuống từ dưới đàn tế.
Oán linh của súc sinh hạ đẳng bị dìm vào dung nham, cho dù bọn họ đã quên mất việc mình thành oán linh rồi nhưng vẫn có thể cảm nhận được đau đớn khi bị lửa đốt bỏng cháy.
Tro cốt của bọn họ bị nấu chảy ra rồi trở thành tinh thạch phun trào ra ngoài, dính lên bông tuyết trở thành Hồng Tuyết, sau đó vì dính đầy oán khí cực kỳ tà độc nên có thể ăn mòn được tất cả động vật.
Bảy đứa trẻ này ra lệnh oán linh đi nhặt tinh thạch, một lần nữa tinh luyện thành kim cương thô rồi liên lạc với người ngoài để buôn bán kim cương.
Cho nên dưới nền đất Cực Lạc Thôn mới rải đầy tro cốt, mà Tô Ba lại không muốn vạch trần lời nói dối của đám oán linh trong Cực Lạc Thôn, cô muốn đưa bọn họ lên cao, lên tận chỗ cao nhất.
Rồi mới có thể đạp bọn họ rơi thẳng vào địa ngục.
Mao Cửu nói: "Oán linh là một loại quỷ hồn không thể tự khống chế được bản thân, vì lúc còn sống chịu hành hạ đến chết nên ôm đầy oán khí. Oán khí của thôn dân nằm ở chỗ bọn họ từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình không làm sai điều gì, hại chết Kháp Quả vô tội hay vì tự bảo vệ mình nên mới giết những người khác đều không sai. Nếu không sai thì sao bọn họ lại phải chết? Bởi vậy nên sinh ra oán hận, oán khí trở thành oán linh. Sau đó vì từ trường nơi này rất đặc biệt nên sau khi bọn họ biến thành oán linh thì quên hết chuyện mình đã chết, bao gồm cả những người gián tiếp hoặc trực tiếp hại chết mình. Nói cách khác là bọn họ quên mất Vu, nên mới có Tư tế, quên Kháp Quả, nhưng lại nhớ Gia Đề. Bởi vì bọn họ cần phải có tín ngưỡng, trước đó bọn họ sống vì tín ngưỡng, nhưng bọn họ không dám thờ Phật nữa nên đổi thành Gia Đề. Cũng vì ác niệm sâu trong nội tâm đã thức tỉnh nên mới dùng người sống hiến tế cho Gia Đề. Oán linh sống nhờ tự lừa mình dối người suốt mười mấy năm, vẫn luôn dựa vào cái gọi là cực lạc và giai cấp tạo ra một cuộc sống giả tưởng, nếu vạch trần chân tướng rằng bọn họ đã chết thì bọn họ sẽ trở thành ác linh chỉ trong nháy mắt."
Ở đây ngoại trừ Trần Dục và Trương Tư Đạo kinh ngạc đến độ há to miệng thì mọi người đều không bày tỏ gì. Nhất là các đại lão vẫn luôn ở dưới nền đất, ngồi xổm dưới đất chán gần chết.
Mao Cửu đá một cái về phía Mao lão, Mao lão không kiên nhẫn phủi tay: "Làm gì đấy?"
Mao Cửu trừng mắt: "Xích qua chút đi! Mông người to thế chiếm hết cả chỗ rồi."
Mao lão xuống nước, hừ hừ: "Làm như có mình con biết giận."
Mao Cửu ngồi xổm bên người Mao lão, nghiêng đầu đánh giá Gia Đề. Dường như Gia Đề nhận ra có người đang quan sát mình, yên lặng xoay người đưa lưng về phía Mao Cửu.
Mao Cửu sửng sốt, thật ra cậu muốn nói rằng mình không phân biệt được bên nào mới là mặt.
Cậu nghiêng đầu hỏi Mao lão: "Nếu đã biết rõ mọi chuyện đã xảy ra rồi thì sao mọi người còn ở lại đây? Chơi trốn tìm hay gì? Không biết mấy người bên ngoài lo lắng thế nào à?"
Mao lão vội vàng phủi sạch quan hệ: "Còn không phải tại đám trẻ không có bản lĩnh gì hả? Các vị sư phụ vừa vào thôn hai ngày đã biết hết mọi chuyện rồi. Chỉ có chúng nó là ngơ ngác đi nhặt tinh thạch Hồng Tuyết thôi. Các vị sư phụ không phải chỉ muốn cho chúng nó cơ hội rèn luyện thôi sao? Ai ngờ chúng nó lại vô dụng thế."
Những vị đại lão khác vội gật đầu, ném nồi ném chảo đồ ăn vào tay nải.
Mà Trương Tư Đạo và Trần Dục lại tin, bị đả kích đến nỗi khó chịu trong lòng, thất vọng chán ngán.
Lục Tu Giác không nỡ nhìn, nghiêng đầu: "Lúc mấy người thu đồ đệ không suy xét đến chỉ số thông minh hả?"
Nhóm đại lão câm nín.
Tầm này hạt giống tốt thưa thớt, có thể tạm chấp nhận thì tạm chấp nhận thôi, không thì làm sao giờ?
Mao Cửu nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng thấy trên mặt nguyên một đám người già mà không đứng đắn này viết hai chữ "chột dạ" to đùng.
Mao Cửu nghi ngờ hỏi: "Nếu mọi người đã biết trên thế giới không có gì gọi là trường sinh bất lão thì hẳn cũng hiểu cái gọi là truyền thừa trong Thánh Mộ cũng không hợp với mình, đúng không?"
Nhóm đại lão nghe vậy thì xấu hổ, ấp úng, nhìn trời nhìn đất chứ không nhìn người.
Trần Dục khó hiểu: "Thánh Mộ có truyền thừa thật! Chính miệng Lạt Ma thừa nhận mà, hắn nói ai tìm được thì là của người đó!"
Quách Vân Đường thở dài.
Lục Tu Giác lạnh nhạt: "Rồi sao? Cậu muốn vào Mật Tông à?"
Trần Dục: "Hả? Không, sư thúc yên tâm, sư tổ yên tâm! Con sẽ không phản bội sư môn đâu!"
Lục Tu Giác mím môi: "Heo cũng giống cậu nên mới chết đấy." (Vì ngu ạ?:">>>>)
Trần Dục ấm ức ngồi xổm trong góc tường tự khó chịu.
Gia Đề thấy vậy thì vươn đuôi rắn vỗ bả vai an ủi cậu ta.
Tình bạn nảy sinh lúc chơi đuổi bắt lúc nãy khiến nó tràn ngập vẻ hồn nhiên và thân thiện với Trần Dục, nhưng Trần Dục lại không cảm kích nổi.
Mao Cửu nhìn chằm chằm Mao lão, ánh mắt sắc bén của Lục Tu Giác lướt qua gương mặt của từng người, giống như một con dao nhỏ cạo lên tường vậy. Tường có dày cỡ nào cũng cào được một lớp bụi mà.
"Nói!"
Mao lão từ trước đến nay cưng đồ đệ đến nỗi không có nguyên tắc gì làm lơ ánh mắt cảnh cáo của đám bạn già, ấp úng nói: "Không phải là vì... thanh xuân thôi sao?"
Mao Cửu: "Thanh xuân?"
Mao lão: "Truyền thống."
Mao Cửu: "Truyền thống?"
Mao lão: "Không phải... lúc trước sư phụ của sư phụ, sư tổ của con ấy, cũng toàn nói thế, truyền thống truyền mấy đời nay rồi, không nối tiếp thì không được đâu. Đã là truyền thống thì phải tiếp tục truyền đi thì truyền thừa mới không bị đứt đoạn. Người trẻ tuổi phải biết kiên trì không sợ hãi chứng tỏ chân tướng, đây là nhiệt huyết của tuổi thanh xuân!"
Nói văn vẻ là quá nhiệt tình mà nói thô ra là chột dạ.
Mao Cửu tin vào vế sau hơn, cậu dùng vẻ mặt hồ nghi nhìn Mao lão.
Lục Tu Giác thò qua, cũng nghi ngờ nhìn sư phụ nhà mình: "Không phải là vì sư phụ của các người lừa các người, sau đó các người cũng tin rồi hưng phấn chạy tới đây tìm truyền thừa. Kết quả phát hiện Phật đạo không thể truyền thừa nên cảm thấy mất mặt. Sau đó nhất trí truyền tiếp ra ngoài nói Thánh Mộ có truyền thừa thật?"
Suy đoán này buồn cười biết bao nhiêu.
Ai lại vì thể diện mà nhất trí lừa gạt giới thiên sư bên ngoài rằng trong Thánh Mộ có truyền thừa? Mà còn chuyên lừa đệ tử của mình nữa, không phải ngốc sao?
Nhưng mà các vị đại lão giới thiên sư đang ngồi đây đều xấu hổ.
"Không phải là vì... thanh xuân thôi sao?"
Thanh xuân của ai mà không trẩu? Thanh xuân của ai mà không nhiệt huyết? Thanh xuân của ai mà chưa từng tự ảo tưởng mình có thể nhận được truyền thừa, xé rách hư không rồi phi thăng chứ?
Vừa hay có một tòa Thánh Mộ thần bí như thế, có thể thỏa mãn ảo tưởng của mọi người thì sao lại không cho bọn họ hết mình vì nhiệt huyết thanh xuân một phen chứ?
Các đại lão nhất trí: "Các sư phụ chỉ muốn tốt cho các con thôi."
Thật ra là vì muốn vãn hồi lại tý chỉ số thông minh vốn không có bao nhiêu thôi, không thể để mình chơi ngu một mình được. Ngu một mình cũng không bằng ngu một bầy mà. Cả đám cùng ngớ ngẩn thì có vẻ bản thân mình cũng không ngu đến thế.
Nếu dựa theo cách nói này thì sở dĩ Thánh Mộ càng truyền đi càng thần bí, địa vị của nó trong giới thiên sư càng ngày càng trở nên thần thánh không thể xâm phạm, không phải vì ngay từ đầu là dựa trên suy nghĩ một mình mình mất mặt thì không bằng mọi người đều mất mặt nên mới truyền ra ngoài đấy chứ?
Lục Tu Giác cảm thấy suy đoán này hơi kinh hãi, sau đó hắn thấy mọi người, bao gồm cả Mao Cửu, đều ôm vẻ mặt xúc động.
Má, kiểu này là đồng ý kiến ấy hả?
Lục Tu Giác cảm thấy mình lại xem nhẹ sự quan trọng của thể diện trong giới thiên sư rồi.
Mao lão đột nhiên liếc mắt nhìn sang, dừng trên người Lục Tu Giác: "Cậu là ai?"
Lục Tu Giác đang định trả lời thì cảm nhận được một luồng oán khí và quỷ khí bốc lên cao, chỉ trong một thoáng quỷ khóc thần sầu.
Sắc mặt Mao Cửu thay đổi: "Oán linh biến thành ác linh!"
Lục Tu Giác đứng dậy: "Đám thiên sư trẻ còn ở ngoài."
"Đi."
Tuy bình thường các đại lão đều không đáng tin lắm nhưng vào những lúc mấu chốt vẫn có thể tin được.
Gia Đề giúp đỡ bọn họ, nó dùng đuôi cuốn họ đưa ra khỏi hố. Sau đó Mao lão nói với Gia Đề: "Ngươi ra ngoài theo chúng ta thôi."
Gia Đề lùi ngược về, sợ hãi.
Mao lão nói: "Chuyện gì cũng nên kết thúc. Ngươi ra ngoài cùng chúng ta đi, thôn quỷ này không nên tồn tại nữa, ngươi cũng có thể được giải thoát. Còn nữa, ngươi không muốn gặp Tô Ba sao?"
Tô Ba?
Là người thân duy nhất của nó.
Gia Đề lung lay xúc tua đuôi rắn, do dự.
Nhìn xuống hố, bên dưới toàn là đuôi rắn, nhìn qua khiến người ta tê dại cả da đầu. Nhưng một sinh vật đáng sợ như thế lại thiện lương đến nỗi không muốn làm người khác bị thương.
Cuối cùng Gia Đề vẫn đi theo bọn họ ra khỏi nền đất, bò lên trên.
Bên trên loạn tùng phèo giống như địa ngục vậy. Mặt đất nứt ra, bên dưới là dung nham đang phun trào, ác linh kêu rên chém giết lẫn nhau. Tô Ba đứng trên lầu lạnh nhạt nhìn xuống dưới, không thèm để ý mình có thể bị nuốt mất hay không.
Kỳ Chu đứng sau lưng cô, bất động như núi.
Bảy người bị trói sợ đến nỗi không ngừng kêu khóc, khẩn cầu ác linh buông tha bọn họ. Một con ác linh lén bò đến túm lấy cổ chân cổ tay của một trong số họ, xé ra thành hai nửa.
Mùi máu tươi càng kích thích đám ác linh bên dưới.
Ác linh bò lên lầu muốn giết chết Tô Ba và Kỳ Chu đã phá hỏng cực lạc của bọn chúng, hai người bất động giống như không hề sợ hãi cái chết.
Tô Ba không sợ nhưng Kháp Quả sợ.
Hai cái xúc tua như đuôi rắn cuốn lấy Tô Ba và Kỳ Chu làm cho ác linh vồ hụt. Ác linh thẹn quá thành giận xé nát sáu người còn lại.
Mao Cửu đứng sau lưng Mao lão, Lục Tu Giác đứng sau lưng Quách Vân Đường. Mao lão và Quách Vân Đường sóng vai đứng trước, bọn họ là bạn già.
Nhìn thấy tình hình này chỉ cần liếc nhau cũng hiểu suy nghĩ trong lòng người kia, Mao lão quay đầu lại nói: "Về hết đi, mau rời khỏi Cực Lạc Thôn."
Quách Vân Đường cũng nói với Lục Tu Giác và Trần Dục như thế.
Các vị đại lão còn lại nghĩ một lúc cũng hiểu ý của hai người, không dị nghị gì.
Mao Cửu hỏi Mao lão: "Sư phụ, không siêu độ bọn họ sao?"
Mao lão chỉ vào cảnh tượng như địa ngục bên dưới: "Siêu độ được không?"
Mao Cửu nhìn thoáng xuống dưới, nhíu mày.
Ác linh bên dưới chém giết lẫn nhau, lúc nhìn thấy Gia Đề vì là ác linh nên nó cảm nhận được sự tồn tại của Kháp Quả. Bọn họ nhận ra Kháp Quả, hơn nữa còn điên cuồng nhào đến túm đuôi Gia Đề, vừa xé vừa gặm.
Đối với bọn họ mà nói thì Kháp Quả là quỷ nữ, là kẻ mang đến tai họa cho bọn họ.
Cực Lạc Thôn biến thành thôn quỷ, bọn họ biến thành ác linh vĩnh thế không thể siêu sinh đều là tai họa mà Kháp Quả mang đến.
Bọn họ vẫn không nhận mình sai, vẫn đẩy hết sai lầm lên người kẻ khác.
Kháp Quả đã sớm không còn đau lòng hay ôm hy vọng gì với thôn này nữa rồi, oán khí của cô vẫn luôn tồn tại, ngay từ đầu là vì chết quá thảm, nhưng sau đó thôn dân cũng chết thảm nên cô đã chẳng còn oán hận gì với cái chết của mình nữa.
Cô ấy vốn thiện lương, không chỉ có một dung mạo mỹ lệ mà tâm hồn cũng mỹ lệ không kém.
Nhưng oán khí của cô vẫn luôn ở đó, cô không hiểu tại sao thôn dân lại không nghĩ xem mình đã làm sai gì? Tại sao bọn họ lại không biết mình làm sai?
Căn nguyên oán khí của Kháp Quả là ở đây, chỉ cần thôn dân nhận ra được mình đã làm sai chuyện, nhận ra cô vô tội, mà bọn họ lại hại chết người vô tội ấy. Chỉ cần bọn họ có thể ý thức được điều này thì oán khí của Kháp Quả cũng sẽ tiêu tan, chuyển thế đầu thai.
Mà nay, Kháp Quả hiểu ra rồi.
Đối với một số người, bản thân sự tồn tại của họ đã đầy ác niệm. Kẻ ác thì sao có thể ý thức được mình ác chứ? Nếu ý thức được thì đã không gọi là kẻ ác rồi.
Kháp Quả đưa các thiên sư đi, muốn đưa bọn họ ra khỏi thôn.
Ác linh đuổi theo sau nó, không ngừng xé rách đuôi rắn của Gia Đề.
Cảm giác đau đớn khi da thịt bị xé rách cả Kháp Quả và Gia Đề đều cảm nhận được, Tô Ba thấy vậy thì đau lòng, khóc nức nở.
Mao Cửu tức giận nhảy xuống, đạp lên đuôi rắn của Kháp Quả đuổi ác linh đi. Trương Tư Đạo và Trần Dục cũng nổi máu, nhịn không được cũng nhảy xuống đuổi ác linh.
Mao lão và Quách Vân Đường, còn có các vị đại lão cũng đứng trên nhìn xuống, không ra tay.
Lục Tu Giác vốn không định ra tay nhưng thấy Mao Cửu ở dưới cũng nhảy xuống giúp đỡ.
Mao lão đứng trên đầu Gia Đề vuốt cằm nhìn Lục Tu Giác: "Đồ đệ của bà à?"
Quách Vân Đường cười lạnh: "Chứ không lẽ của ông?"
Mao lão híp mắt suy ngẫm, càng nhìn Lục Tu Giác càng cảm thấy quan hệ giữa hắn và Mao Tiểu Cửu nhà mình rất là không trong sáng. Không phải Mao Tiểu Cửu có bạn trai rồi sao? Còn trong giới phong thủy nữa.
Không lẽ là Lục Tu Giác hả?
Mao Cửu chưa từng phẫn nộ như thế, cậu đã gặp biết bao nhiêu người xấu, lệ quỷ, ác linh, nhưng chưa từng rõ ràng cảm nhận được ác niệm chân chính. Thì ra ác niệm chân chính lại khiến người ta khó có thể chịu đựng như thế.
Ác niệm của Cực Lạc Thôn khiến người ta kinh sợ, sợ hãi.
Mọi người không sợ tà ác và hủ bại, nhưng lại sợ ác niệm không tự cảm thấy mình ác.
Bởi vì nó khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng và bất lực, mọi loại trả thù đối với bọn chúng mà nói đều không thể làm chúng nó tỉnh ngộ được.
Mao Cửu lùi lại một khoảng nhìn đám ác linh hung ác bên dưới. Đột nhiên hiểu ra vì sao Mao lão chỉ cần nhìn một cái đã không muốn đi siêu độ nữa.
Vì ác niệm này không thể siêu độ nổi.
Trên đầu bỗng truyền đến giọng của Mao lão: "Đám thanh niên kia, đi thôi."
Mao Cửu ngẩng đầu, thấy Mao lão và các vị đại sư đều nhàn nhã ngồi xổm, hoặc là thoải mái đứng đó nhìn bọn họ bên dưới chém giết ác linh. Cậu bỗng bật cười, đúng là không cần thiết phải chém giết ác linh.
Sở dĩ ác niệm làm những điều ác là vì không độ được.
Cho nên không cần phải siêu độ, chỉ cần ---
Trấn áp!
Vì sao địa ngục lại tồn tại?
Bởi vì ác niệm nên mới tồn tại.
Mao Cửu hất đầu thấy Lục Tu Giác đứng trước mặt vươn tay về phía mình. Vì vậy cậu đưa tay đặt lên tay Lục Tu Giác, nắm chặt, cùng nhau chạy lên hội hợp với đám người Mao lão.
Gia Đề đã ra đến ngoài thôn, bên ngoài thôn là một khoảng tuyết địa mênh mông, trên tuyết địa là một vòng người mặc quần áo màu vàng xen đen, phía sau là cảnh sát súng thật đạn thật.
Mao lão hô to một tiếng: "Đi thôi!"
Mọi người đều nhảy xuống theo, ra khỏi thôn. Tô Ba và Kỳ Chu bị Gia Đề hất đuôi tung ra ngoài, được các cảnh sát đỡ lấy.
Mao lão và Quách Vân Đường lẫn các vị đại lão đi sau cùng. Trước khi đi còn làm chuyện mình có thể làm, người thì dán chưởng lên đầu Gia Đề, người thì lấy pháp khí, lấy bùa ra, đồng thời siêu độ cho Gia Đề và Kháp Quả.
Gia Đề và Kháp Quả bị người ta luyện chế thành oán cổ, oán khí, quỷ khí, cổ và linh khí pha trộn vào nhau khiến việc siêu độ rất khó khăn.
Nếu không có đám người Mao lão thì Gia Đề và Kháp Quả vĩnh viễn không thể rời khỏi thôn, cũng vĩnh viễn không thể đầu thai, phải gánh vác những tội ác mà kẻ khác đổ lên đầu.
May là Mao lão, Quách Vân Đường và các đại lão giới thiên sư đều ở đây, may là từ đầu đến cuối cả hai đều rất thiện lương.
Ánh sáng màu vàng kim sáng lên, bao phủ Gia Đề và Kháp Quả. Lờ mờ có thể thấy được Gia Đề đang co lại, làn da thô ráp màu đen và nốt nhọt chảy mủ đều bị trút bỏ, để lộ bộ dạng vô hại trước đây. Còn có thể thấy được linh hồn hư ảo của Kháp Quả tách ra khỏi Gia Đề.
Ánh sáng màu vàng kim vẫn bao phủ cả hai, đưa bọn họ về phía con đường luân hồi đầu thai. Mà ác linh bị ánh sáng này làm cho bỏng cháy đau đớn thét lên, vầng sáng vốn dùng để siêu độ lại khiến cho bọn chúng đau đớn vô cùng.
Ác niệm từ chối thiện tâm, từ chối hy vọng, vì thế nên nó cũng bị sinh mệnh từ chối.
Nơi thích hợp cho ác niệm tồn tại chỉ có địa ngục.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, ánh mắt Mao lão trở nên ôn hòa, tràn ngập từ bi, ông dịu dàng nói với Gia Đề và Kháp Quả: "Đi đi, kiếp sau đầu thai vào gia đình nào tốt chút."
Các đại lão nhảy xuống khỏi đầu của Gia Đề, đáp xuống nền tuyết, ánh sáng màu vàng kim ở phía sau vẫn sáng ngời, huy hoàng mà từ bi, tràn ngập hy vọng.
Tất cả mọi người ở đây đều không thể nào quên được cảnh tượng này, cho dù là cảnh sát hay các thiên sư trẻ và môn đồ Mật Tông.
Trên thế giới này tồn tại rất rất nhiều ác niệm và tuyệt vọng, nhưng đi kèm với nó là tấm lòng thiện lương, chính nghĩa và hy vọng mãi mãi không bao giờ biến mất.
Sau khi Gia Đề và Kháp Quả đi đầu thai thì ác linh trong thôn tru lên muốn nhào đến.
Lạt Ma Mật Tông dẫn theo 79 vị môn đồ Mật Tông phía sau vây xung quanh thôn quỷ ngâm đọc Phạn văn, Phạn văn thánh khiết, sạch sẽ mà thần bí vang vọng trên đỉnh núi tuyết sơn, mang đến tác dụng quét sạch phiền não, thanh lọc thể xác và tinh thần một cách thần kỳ.
Nhưng đối với ác linh mà nói thì đó là âm thanh đoạt mệnh cực kỳ đáng sợ.
Ác linh đau đớn kêu rên, bị trói buộc chặt chẽ trong thôn. Mặt đất trong thôn nứt ra để lộ dung nham bên dưới, ác linh vô ý rơi xuống dưới.
Chân mày Lục Tu Giác nhíu lại, thần sắc Mao Cửu lạnh lùng.
Trần Dục và Trương Tư Đạo khó hiểu, bước tới bên người Mao Cửu thì thầm hỏi các môn đồ Mật Tông đang làm gì.
Mao Cửu nói: "Địa ngục có mười tám tầng, mỗi tầng đều có vô số địa ngục nhỏ hơn. Phật hay ma, thiên đường hay địa ngục đều chỉ cách một ý niệm. Mật Tông có một bộ tuyệt học có thể đánh đám ác linh hết thuốc chữa xuống địa ngục, tự tạo thành một cái địa ngục nhỏ."
Địa ngục nhờ ác niệm mới tồn tại, đồng thời cũng là nơi trói buộc ác niệm.
Phật từng trừng phạt ác đồ, giam ác đồ vào địa ngục, cũng từng cho ác đồ một hy vọng, nếu trong lòng ác đồ có một chút thiện niệm thì có thể được giải thoát.
Nhưng ác chỉ có thể nảy sinh ác niệm, mãi mãi sẽ không biết sai.
Thôn quỷ tự biến thành địa ngục nhỏ, bị đánh vào mười tám tầng địa ngục.
Cho nên mới nói, chỗ thích hợp với người trong thôn quỷ này chỉ có địa ngục.
Mặt đất gần như nứt toát ra, nuốt hết Cực Lạc Thôn vào dung nham lửa cháy phun trào bên dưới. Ác linh kêu thảm thiết muốn bò ra khỏi dung nham nhưng không được. Bọn chúng dần bị nuốt hết, mặt đất một lần nữa khép lại.
Một mảnh tuyết địa trống rỗng, Cực Lạc Thôn biến mất trên mặt đất.
Phạn âm thần bí thánh khiết, đứng trên đỉnh tuyết sơn có thể thấy rõ được bầu trời xanh trong như nước. Bỗng, tuyết sơn nổi gió, ánh sáng lan tỏa, trong một khoảnh khắc Phật ảnh hiện ra, từng đợt hương hoa sen xông vào mũi. Phạn âm như đến từ Tây phương gột rửa tâm hồn.
Ánh sáng ấy chỉ xuất hiện trong một nháy mắt rồi biến mất, sau đó là ánh nắng chiếu xuống cả đỉnh tuyết sơn.
Mặt trời lên.
Lúc xuống núi, Mao Cửu hơi hoảng hốt hỏi Lục Tu Giác: "Trong Thánh Mộ có Phật thật à?"
Lục Tu Giác cười, dường như nghĩ đến thứ mình đã thấy, ba phải nói: "Đó là nơi gần với thần nhất."
Có những nơi, có những việc không thể bám mãi không buông, chuyện không nên biết thì không nên cố gắng vọng tưởng tìm tòi, nghiên cứu. Không phải không thể, nhưng chưa đến lúc thôi.
Khi đến được chỗ đóng quân của Bộ Môn Liên Quan thì bọn họ gặp được Hoa Tảo.
Là Tảo bà bà, tên biến thái nam giả nữ ấy.
Thì ra hắn cũng có chút xíu quan hệ với tên Hắc Vu đã luyện chế oán cổ ở Cực Lạc Thôn, cũng biết chuyện ở Cực Lạc Thôn. Hắn muốn vụ làm ăn mua bán kim cương này, còn lén lút giao dịch với quốc gia nào đó, thuận đường muốn bắt hết đám thiên sư đang thí luyện ở tuyết sơn này.
Không ngờ kẻ bị bắt lại là bọn họ.
Bọn họ gấp gáp muốn kiểm tra xem việc buôn bán và việc bắt đám thiên sư này có thuận lợi không nên mới lên trực thăng đến kiểm tra rồi bị phát hiện.
Vì vậy bị đánh rớt một cách thô bạo.
Thuận lợi bắt hết cả lưới.
Hoa Tảo bị bắt vào ngục giam đặc biệt, còn đám thương gia buôn kim cương với quốc gia nào đấy, cả pháp sư của quốc gia nào đấy thì cần phải dùng đến đoàn ngoại giao ưu tú của quốc gia.
Có lẽ sẽ làm quốc gia nào đấy chảy hơi bị nhiều máu.
**************
Tòa lầu cao này là chỗ của Vu, hiển nhiên bây giờ là chỗ của tư tế.
Nhưng mà bây giờ tư tế đang bận cuồng hoan ở dưới nên trong tòa lầu này không có người.
Tô Ba và Kỳ Chu đẩy bảy lão già da nhăn nhúm chỉ cao bằng trẻ con kia tới tầng thứ năm, nhìn xuống đám người đang cuồng hoan dưới quảng trường.
Vì Vu có việc cần phải thông báo với thôn dân nên thiết kế của ban công lộ thiên lầu năm khá đặc biệt, đứng ở đó nói chuyện thì giống như cầm cái loa khuếch đại âm thanh vậy, có thể khiến mọi người dưới quảng trường nghe được tiếng nói của mình.
Tô Ba đứng bên trên bễ nghễ nhìn mọi người bên dưới, từ từ nở một nụ cười: "Mọi người, chào buổi tối."
Giọng nói khuếch tán như hòn đá rơi xuống mặt nước tạo ra gợn sóng, truyền vào tai mỗi một người bên dưới.
Mọi người ngẩng đầu nhìn Tô Ba, nhận ra cô, có người trêu đùa gọi cô cùng xuống chơi.
Nhưng bọn họ cũng biết Tô Ba sẽ không xuống chơi, vì cô là chưởng quầy của nhà trọ, tuy thuộc về thôn nhưng lại không bị giới hạn bởi giai cấp.
Cô ta rất đặc biệt, một vài người ở Cực Lạc Thôn tuy mơ ước vẻ mỹ lệ phong vận dù đã qua tuổi 40 của cô ta, nhưng lại không dám làm gì cô ta.
Vậy mà cô ta lại đáp lời người đàn ông bên dưới, nở một nụ cười xinh đẹp: "Chơi chung? Được thôi."
Người bên dưới sửng sốt một lúc rồi hoan hô ầm ĩ.
Tô Ba kéo người bị trói sau lưng tới, "Uống rượu, ca hát, chơi gái thì có vui gì đâu? Giết người mới thú vị. Giết khách quý càng thú vị hơn, đúng không?"
Lão già bị Tô Ba bóp cổ giơ lên kêu gào như con chó nhỏ bị người ta xách đầu: "Cô ta điên rồi! Cô ta muốn phá quy tắc của thôn!"
Phá quy tắc của thôn?
Không thể tha thứ được!
Người phía dưới điên cuồng, biểu cảm phẫn nộ nghiễm nhiên là muốn xé Tô Ba thành mảnh nhỏ.
Tô Ba cười ha hả, tiếng cười khỏa lấp tiếng la ó của mọi người. Cười một lúc lâu, cô ta bỗng ngưng lại: "Khách quý? Khách quý thượng đẳng? Súc sinh hạ đẳng? Ha ha ha, có lẽ các người cũng chỉ có thể nghĩ ra được một cách phân loại giai cấp thô tục như thế thôi! Ghê tởm biết bao nhiêu! Một tồn tại như thượng đế được gọi là khách quý, kẻ nắm trong tay --- sống chết của mọi người trong Cực Lạc Thôn, đã từng, cùng lắm chỉ là những gì mà mấy đứa trẻ vì không sống nổi trong cái thôn quỷ này nên bất đắc dĩ phải dời xuống sống tạm qua ngày dưới chân núi, nhìn thấy trên bảng phân cấp ở khách sạn khi làm người giữ cửa mà thôi! Ha, sống như con kiến qua đường nên phải trở về thôn quỷ, tạo ra cái gọi là cấp bậc, tự biến mình thành thượng đế!"
Cô ta đang nói gì thế?
Những người bên dưới không hiểu gì cả, khách sạn? Người giữ cửa? Bọn họ không biết, bọn họ chỉ biết nhà trọ và nhà dân, chỉ biết sự khác nhau giữa khách và khách quý, chỉ biết bọn họ có thể giết súc sinh hạ đẳng bất cứ lúc nào thôi.
Bọn họ chỉ biết nếu các vị khách quý tạo ra quy tắc này chết đi thì quy tắc sẽ bị phá hủy, cực lạc sẽ biến mất. Mà bọn họ không cho phép quy tắc bị phá hủy, bọn họ quyết không cho phép ai cướp đi cực lạc của bọn họ.
Tô Ba càng thấy mọi người bên dưới phẫn nộ thì càng vui vẻ, nhìn bọn họ bất lực chịu đựng sự đau đớn thì trong lòng càng sung sướng.
"Cực lạc? Trên đời này từ xưa đến nay đều chưa từng có cực lạc, các người tưởng mình trường sinh bất lão, giữ được thanh xuân vĩnh viễn sao? Chỉ có thần mới có đặc quyền này! Các người tưởng mình được thần ân sủng à? Bằng vào cái linh hồn dơ bẩn đến hết thuốc chữa của các người, sự ác độc, lạnh nhạt, ích kỷ, tàn khốc của các người thì chỉ có địa ngục và ma quỷ mới có thể thu nhận các người!"
"Xé xác cô ta! Giết cô ta!"
"Chúng ta là người hầu của thần, cực lạc là món quà mà thần ban tặng cho chúng ta. Thần linh yêu thương chúng ta."
Tư tế hô to phản bác Tô Ba, ánh mắt hắn nhìn Tô Ba tràn ngập vẻ ác độc.
Tô Ba nói từng câu từng chữ: "Các người đã vứt bỏ thần từ lâu rồi, thần cũng vứt bỏ các người rồi, dẫn lối các người đi về phía địa ngục, chỉ có địa ngục mới là chỗ để các người ở mà thôi."
Tô Ba cười, bày vẻ tàn khốc quyết tuyệt: "Các người không trường sinh bất lão, không có thanh xuân vĩnh viễn."
"Không! Câm miệng đi! Kỹ nữ!"
Bảy người biết được chân tướng giãy giụa thét lên, bọn họ muốn cản không cho Tô Ba nói ra chân tướng. Nhưng bọn họ không thể ngăn cản được lòng thù hận đang khao khát được báo thù của Tô Ba.
"Các người đã chết lâu rồi!"
"Các người đều là oán linh đã chết mà không nhận ra!"
Những người phía dưới đều ngừng lại, lẳng lặng, ánh mắt dán chặt vào gương mặt của Tô Ba. Quảng trường vốn ầm ĩ yên tĩnh lại trong nháy mắt, yên tĩnh đến đáng sợ.
Nụ cười trên mặt Tô Ba càng lúc càng lớn, bảy người bị trói sợ hãi run bần bật.
!!!
Bỗng, những người bên dưới trút bỏ lớp da bên ngoài, điên cuồng vặn vẹo thét lên, bộ mặt của oán linh đã lộ ra.
Oán khí tận trời.
Cái gì mà trường sinh bất lão, cái gì mà thanh xuân vĩnh hằng, lại còn thế giới cực lạc vì được thần yêu thương, tất cả đều là giả dối, để lừa những kẻ vô tri mà thôi.
Chân tướng là Cực Lạc Thôn này ngoại trừ thiên sư, bảy lão già cấp bậc khách quý, Tô Ba và Kỳ Chu, tất cả mọi người đều là oán linh, bọn họ đều đã chết rồi.
Cực Lạc Thôn không phải thế giới cực lạc, mà là thôn quỷ.
Năm đó Kháp Quả bị xử cực hình, chết đi trong đau đớn rồi lại bị dung nhập vào Gia Đề trở thành oán cổ. Nhưng vì bản tính của Kháp Quả vẫn lương thiện, tuy bị mọi người trong thôn đối xử tàn khốc như thế nhưng vì vẫn luôn nhớ đến em gái, nên sau khi chết dù oán khí dâng tận trời vẫn không hại người. Nguyện vọng duy nhất là đưa được Tô Ba yếu ớt rời khỏi Cực Lạc Thôn, sống bình an dưới chân núi.
Mà Gia Đề vì trước giờ đều ăn chay, thờ phụng Phật, nhận được Phật ấm nên có linh tính, bởi vậy nên khi Kháp Quả và Gia Đề bị luyện thành oán cổ thì bất ngờ có ý thức, không nghe theo mệnh lệnh của Hắc Vu.
Hắc Vu muốn lợi dụng Tô Ba luyện lại oán cổ nên mới bị Kháp Quả vẫn còn giữ lại ý thức tức giận giết chết.
Còn đứa nhỏ, người đàn ông kia và thảm trạng của Vu đều là do thôn dân làm ra cả, bởi vì Kháp Quả vừa lúc nghe được đối thoại của Hắc Vu và Vu khi vừa được luyện chế thành công nên cô hiểu mình đã sớm bị người ta đặt bẫy hãm hại. Tiếng kêu oán hận thê lương trong khoảnh khắc ấy lại khiến thôn dân chìm vào sợ hãi, còn chưa nhìn thấy oán linh của Kháp Quả thì bọn họ đã bắt đầu tự loạn trận tuyến rồi.
Đến khi bọn họ thấy Tô Ba đang giả thành Kháp Quả, vì sợ hãi nên bọn họ không ngừng đẩy sai lầm lên những kẻ khác, sau đó chết cả đám.
Nhưng những người bị giết từ đầu đến cuối đều không cảm thấy mình đã làm sai, lúc sắp chết nghẹn một bụng tức, cũng hóa thành oán linh. Thôn dân sợ hãi, tiếp tục trốn tránh trách nhiệm, chỉ trích lẫn nhau, cuối cùng tàn sát lẫn nhau.
Khi Tô Ba được Kháp Quả đưa ra khỏi thôn thì những người trong thôn đã bắt đầu điên cuồng, tàn sát lẫn nhau, oán khí tận trời.
Bởi vì ở gần Thánh Mộ, phong thủy khá độc đáo, hơn nữa oán khí của oán cổ và thôn dân bị hành hạ đến chết đã bao phủ cả thôn, khiến toàn bộ thôn dân biến thành oán linh mà còn quên cả chuyện mình đã chết. Nhưng vì trước khi chết đã bộc phát ra ác niệm sâu trong nội tâm, nên vào lần thứ hai thức tỉnh, bọn họ bắt đầu không hề kiêng nể bộc lộ ác niệm của mình.
Tô Ba sống mấy năm dưới chân núi muốn trở về bái tế Kháp Quả. Hơn nữa cô vẫn không thể quên được những hận thù trong lòng. Khi cô vào Cực Lạc Thôn lại thấy đám giai cấp vặn vẹo và những thôn dân làm điều ác mà không nhận ra mình đã sai, hận thù bốc lên như lửa đốt, nóng hừng hực.
Cô ở Mật Tông mấy năm, cũng hiểu biết chút ít với những chuyện quỷ thần. Quan sát một thời gian thì phát hiện Cực Lạc Thôn đã trở thành thôn quỷ từ lâu rồi, cũng phát hiện ra bảy vị khách quý ở lầu bảy khu nhà trọ thật ra là đám trẻ con sống sót chạy khỏi Cực Lạc Thôn năm xưa.
Bởi vì không tìm được đường sống ở chân núi, sống như con kiến nên mới trở lại Cực Lạc Thôn, bất ngờ phát hiện tình trạng trong thôn nên mới lợi dụng Gia Đề và oán khí tạo ra cái gọi là giai cấp tàn khốc, tạo ra cực lạc.
Tô Ba cảm thấy rất tốt, không có gì thú vị hơn chuyện này.
Bảy đứa trẻ kia vốn đang tuổi thanh niên, vì thường xuyên tiếp xúc với oán khí tràn ngập trong thôn quỷ nên già đi rất nhanh. Bọn họ ở trong thôn quỷ này, ngoài việc lợi dụng giai cấp để chơi còn có một lý do khác nữa, vì cốt toản.
Dưới tuyết sơn có dung nham, có thể đi xuống từ dưới đàn tế.
Oán linh của súc sinh hạ đẳng bị dìm vào dung nham, cho dù bọn họ đã quên mất việc mình thành oán linh rồi nhưng vẫn có thể cảm nhận được đau đớn khi bị lửa đốt bỏng cháy.
Tro cốt của bọn họ bị nấu chảy ra rồi trở thành tinh thạch phun trào ra ngoài, dính lên bông tuyết trở thành Hồng Tuyết, sau đó vì dính đầy oán khí cực kỳ tà độc nên có thể ăn mòn được tất cả động vật.
Bảy đứa trẻ này ra lệnh oán linh đi nhặt tinh thạch, một lần nữa tinh luyện thành kim cương thô rồi liên lạc với người ngoài để buôn bán kim cương.
Cho nên dưới nền đất Cực Lạc Thôn mới rải đầy tro cốt, mà Tô Ba lại không muốn vạch trần lời nói dối của đám oán linh trong Cực Lạc Thôn, cô muốn đưa bọn họ lên cao, lên tận chỗ cao nhất.
Rồi mới có thể đạp bọn họ rơi thẳng vào địa ngục.
Mao Cửu nói: "Oán linh là một loại quỷ hồn không thể tự khống chế được bản thân, vì lúc còn sống chịu hành hạ đến chết nên ôm đầy oán khí. Oán khí của thôn dân nằm ở chỗ bọn họ từ đầu đến cuối đều cảm thấy mình không làm sai điều gì, hại chết Kháp Quả vô tội hay vì tự bảo vệ mình nên mới giết những người khác đều không sai. Nếu không sai thì sao bọn họ lại phải chết? Bởi vậy nên sinh ra oán hận, oán khí trở thành oán linh. Sau đó vì từ trường nơi này rất đặc biệt nên sau khi bọn họ biến thành oán linh thì quên hết chuyện mình đã chết, bao gồm cả những người gián tiếp hoặc trực tiếp hại chết mình. Nói cách khác là bọn họ quên mất Vu, nên mới có Tư tế, quên Kháp Quả, nhưng lại nhớ Gia Đề. Bởi vì bọn họ cần phải có tín ngưỡng, trước đó bọn họ sống vì tín ngưỡng, nhưng bọn họ không dám thờ Phật nữa nên đổi thành Gia Đề. Cũng vì ác niệm sâu trong nội tâm đã thức tỉnh nên mới dùng người sống hiến tế cho Gia Đề. Oán linh sống nhờ tự lừa mình dối người suốt mười mấy năm, vẫn luôn dựa vào cái gọi là cực lạc và giai cấp tạo ra một cuộc sống giả tưởng, nếu vạch trần chân tướng rằng bọn họ đã chết thì bọn họ sẽ trở thành ác linh chỉ trong nháy mắt."
Ở đây ngoại trừ Trần Dục và Trương Tư Đạo kinh ngạc đến độ há to miệng thì mọi người đều không bày tỏ gì. Nhất là các đại lão vẫn luôn ở dưới nền đất, ngồi xổm dưới đất chán gần chết.
Mao Cửu đá một cái về phía Mao lão, Mao lão không kiên nhẫn phủi tay: "Làm gì đấy?"
Mao Cửu trừng mắt: "Xích qua chút đi! Mông người to thế chiếm hết cả chỗ rồi."
Mao lão xuống nước, hừ hừ: "Làm như có mình con biết giận."
Mao Cửu ngồi xổm bên người Mao lão, nghiêng đầu đánh giá Gia Đề. Dường như Gia Đề nhận ra có người đang quan sát mình, yên lặng xoay người đưa lưng về phía Mao Cửu.
Mao Cửu sửng sốt, thật ra cậu muốn nói rằng mình không phân biệt được bên nào mới là mặt.
Cậu nghiêng đầu hỏi Mao lão: "Nếu đã biết rõ mọi chuyện đã xảy ra rồi thì sao mọi người còn ở lại đây? Chơi trốn tìm hay gì? Không biết mấy người bên ngoài lo lắng thế nào à?"
Mao lão vội vàng phủi sạch quan hệ: "Còn không phải tại đám trẻ không có bản lĩnh gì hả? Các vị sư phụ vừa vào thôn hai ngày đã biết hết mọi chuyện rồi. Chỉ có chúng nó là ngơ ngác đi nhặt tinh thạch Hồng Tuyết thôi. Các vị sư phụ không phải chỉ muốn cho chúng nó cơ hội rèn luyện thôi sao? Ai ngờ chúng nó lại vô dụng thế."
Những vị đại lão khác vội gật đầu, ném nồi ném chảo đồ ăn vào tay nải.
Mà Trương Tư Đạo và Trần Dục lại tin, bị đả kích đến nỗi khó chịu trong lòng, thất vọng chán ngán.
Lục Tu Giác không nỡ nhìn, nghiêng đầu: "Lúc mấy người thu đồ đệ không suy xét đến chỉ số thông minh hả?"
Nhóm đại lão câm nín.
Tầm này hạt giống tốt thưa thớt, có thể tạm chấp nhận thì tạm chấp nhận thôi, không thì làm sao giờ?
Mao Cửu nhìn trái nhìn phải, nhìn kiểu gì cũng thấy trên mặt nguyên một đám người già mà không đứng đắn này viết hai chữ "chột dạ" to đùng.
Mao Cửu nghi ngờ hỏi: "Nếu mọi người đã biết trên thế giới không có gì gọi là trường sinh bất lão thì hẳn cũng hiểu cái gọi là truyền thừa trong Thánh Mộ cũng không hợp với mình, đúng không?"
Nhóm đại lão nghe vậy thì xấu hổ, ấp úng, nhìn trời nhìn đất chứ không nhìn người.
Trần Dục khó hiểu: "Thánh Mộ có truyền thừa thật! Chính miệng Lạt Ma thừa nhận mà, hắn nói ai tìm được thì là của người đó!"
Quách Vân Đường thở dài.
Lục Tu Giác lạnh nhạt: "Rồi sao? Cậu muốn vào Mật Tông à?"
Trần Dục: "Hả? Không, sư thúc yên tâm, sư tổ yên tâm! Con sẽ không phản bội sư môn đâu!"
Lục Tu Giác mím môi: "Heo cũng giống cậu nên mới chết đấy." (Vì ngu ạ?:">>>>)
Trần Dục ấm ức ngồi xổm trong góc tường tự khó chịu.
Gia Đề thấy vậy thì vươn đuôi rắn vỗ bả vai an ủi cậu ta.
Tình bạn nảy sinh lúc chơi đuổi bắt lúc nãy khiến nó tràn ngập vẻ hồn nhiên và thân thiện với Trần Dục, nhưng Trần Dục lại không cảm kích nổi.
Mao Cửu nhìn chằm chằm Mao lão, ánh mắt sắc bén của Lục Tu Giác lướt qua gương mặt của từng người, giống như một con dao nhỏ cạo lên tường vậy. Tường có dày cỡ nào cũng cào được một lớp bụi mà.
"Nói!"
Mao lão từ trước đến nay cưng đồ đệ đến nỗi không có nguyên tắc gì làm lơ ánh mắt cảnh cáo của đám bạn già, ấp úng nói: "Không phải là vì... thanh xuân thôi sao?"
Mao Cửu: "Thanh xuân?"
Mao lão: "Truyền thống."
Mao Cửu: "Truyền thống?"
Mao lão: "Không phải... lúc trước sư phụ của sư phụ, sư tổ của con ấy, cũng toàn nói thế, truyền thống truyền mấy đời nay rồi, không nối tiếp thì không được đâu. Đã là truyền thống thì phải tiếp tục truyền đi thì truyền thừa mới không bị đứt đoạn. Người trẻ tuổi phải biết kiên trì không sợ hãi chứng tỏ chân tướng, đây là nhiệt huyết của tuổi thanh xuân!"
Nói văn vẻ là quá nhiệt tình mà nói thô ra là chột dạ.
Mao Cửu tin vào vế sau hơn, cậu dùng vẻ mặt hồ nghi nhìn Mao lão.
Lục Tu Giác thò qua, cũng nghi ngờ nhìn sư phụ nhà mình: "Không phải là vì sư phụ của các người lừa các người, sau đó các người cũng tin rồi hưng phấn chạy tới đây tìm truyền thừa. Kết quả phát hiện Phật đạo không thể truyền thừa nên cảm thấy mất mặt. Sau đó nhất trí truyền tiếp ra ngoài nói Thánh Mộ có truyền thừa thật?"
Suy đoán này buồn cười biết bao nhiêu.
Ai lại vì thể diện mà nhất trí lừa gạt giới thiên sư bên ngoài rằng trong Thánh Mộ có truyền thừa? Mà còn chuyên lừa đệ tử của mình nữa, không phải ngốc sao?
Nhưng mà các vị đại lão giới thiên sư đang ngồi đây đều xấu hổ.
"Không phải là vì... thanh xuân thôi sao?"
Thanh xuân của ai mà không trẩu? Thanh xuân của ai mà không nhiệt huyết? Thanh xuân của ai mà chưa từng tự ảo tưởng mình có thể nhận được truyền thừa, xé rách hư không rồi phi thăng chứ?
Vừa hay có một tòa Thánh Mộ thần bí như thế, có thể thỏa mãn ảo tưởng của mọi người thì sao lại không cho bọn họ hết mình vì nhiệt huyết thanh xuân một phen chứ?
Các đại lão nhất trí: "Các sư phụ chỉ muốn tốt cho các con thôi."
Thật ra là vì muốn vãn hồi lại tý chỉ số thông minh vốn không có bao nhiêu thôi, không thể để mình chơi ngu một mình được. Ngu một mình cũng không bằng ngu một bầy mà. Cả đám cùng ngớ ngẩn thì có vẻ bản thân mình cũng không ngu đến thế.
Nếu dựa theo cách nói này thì sở dĩ Thánh Mộ càng truyền đi càng thần bí, địa vị của nó trong giới thiên sư càng ngày càng trở nên thần thánh không thể xâm phạm, không phải vì ngay từ đầu là dựa trên suy nghĩ một mình mình mất mặt thì không bằng mọi người đều mất mặt nên mới truyền ra ngoài đấy chứ?
Lục Tu Giác cảm thấy suy đoán này hơi kinh hãi, sau đó hắn thấy mọi người, bao gồm cả Mao Cửu, đều ôm vẻ mặt xúc động.
Má, kiểu này là đồng ý kiến ấy hả?
Lục Tu Giác cảm thấy mình lại xem nhẹ sự quan trọng của thể diện trong giới thiên sư rồi.
Mao lão đột nhiên liếc mắt nhìn sang, dừng trên người Lục Tu Giác: "Cậu là ai?"
Lục Tu Giác đang định trả lời thì cảm nhận được một luồng oán khí và quỷ khí bốc lên cao, chỉ trong một thoáng quỷ khóc thần sầu.
Sắc mặt Mao Cửu thay đổi: "Oán linh biến thành ác linh!"
Lục Tu Giác đứng dậy: "Đám thiên sư trẻ còn ở ngoài."
"Đi."
Tuy bình thường các đại lão đều không đáng tin lắm nhưng vào những lúc mấu chốt vẫn có thể tin được.
Gia Đề giúp đỡ bọn họ, nó dùng đuôi cuốn họ đưa ra khỏi hố. Sau đó Mao lão nói với Gia Đề: "Ngươi ra ngoài theo chúng ta thôi."
Gia Đề lùi ngược về, sợ hãi.
Mao lão nói: "Chuyện gì cũng nên kết thúc. Ngươi ra ngoài cùng chúng ta đi, thôn quỷ này không nên tồn tại nữa, ngươi cũng có thể được giải thoát. Còn nữa, ngươi không muốn gặp Tô Ba sao?"
Tô Ba?
Là người thân duy nhất của nó.
Gia Đề lung lay xúc tua đuôi rắn, do dự.
Nhìn xuống hố, bên dưới toàn là đuôi rắn, nhìn qua khiến người ta tê dại cả da đầu. Nhưng một sinh vật đáng sợ như thế lại thiện lương đến nỗi không muốn làm người khác bị thương.
Cuối cùng Gia Đề vẫn đi theo bọn họ ra khỏi nền đất, bò lên trên.
Bên trên loạn tùng phèo giống như địa ngục vậy. Mặt đất nứt ra, bên dưới là dung nham đang phun trào, ác linh kêu rên chém giết lẫn nhau. Tô Ba đứng trên lầu lạnh nhạt nhìn xuống dưới, không thèm để ý mình có thể bị nuốt mất hay không.
Kỳ Chu đứng sau lưng cô, bất động như núi.
Bảy người bị trói sợ đến nỗi không ngừng kêu khóc, khẩn cầu ác linh buông tha bọn họ. Một con ác linh lén bò đến túm lấy cổ chân cổ tay của một trong số họ, xé ra thành hai nửa.
Mùi máu tươi càng kích thích đám ác linh bên dưới.
Ác linh bò lên lầu muốn giết chết Tô Ba và Kỳ Chu đã phá hỏng cực lạc của bọn chúng, hai người bất động giống như không hề sợ hãi cái chết.
Tô Ba không sợ nhưng Kháp Quả sợ.
Hai cái xúc tua như đuôi rắn cuốn lấy Tô Ba và Kỳ Chu làm cho ác linh vồ hụt. Ác linh thẹn quá thành giận xé nát sáu người còn lại.
Mao Cửu đứng sau lưng Mao lão, Lục Tu Giác đứng sau lưng Quách Vân Đường. Mao lão và Quách Vân Đường sóng vai đứng trước, bọn họ là bạn già.
Nhìn thấy tình hình này chỉ cần liếc nhau cũng hiểu suy nghĩ trong lòng người kia, Mao lão quay đầu lại nói: "Về hết đi, mau rời khỏi Cực Lạc Thôn."
Quách Vân Đường cũng nói với Lục Tu Giác và Trần Dục như thế.
Các vị đại lão còn lại nghĩ một lúc cũng hiểu ý của hai người, không dị nghị gì.
Mao Cửu hỏi Mao lão: "Sư phụ, không siêu độ bọn họ sao?"
Mao lão chỉ vào cảnh tượng như địa ngục bên dưới: "Siêu độ được không?"
Mao Cửu nhìn thoáng xuống dưới, nhíu mày.
Ác linh bên dưới chém giết lẫn nhau, lúc nhìn thấy Gia Đề vì là ác linh nên nó cảm nhận được sự tồn tại của Kháp Quả. Bọn họ nhận ra Kháp Quả, hơn nữa còn điên cuồng nhào đến túm đuôi Gia Đề, vừa xé vừa gặm.
Đối với bọn họ mà nói thì Kháp Quả là quỷ nữ, là kẻ mang đến tai họa cho bọn họ.
Cực Lạc Thôn biến thành thôn quỷ, bọn họ biến thành ác linh vĩnh thế không thể siêu sinh đều là tai họa mà Kháp Quả mang đến.
Bọn họ vẫn không nhận mình sai, vẫn đẩy hết sai lầm lên người kẻ khác.
Kháp Quả đã sớm không còn đau lòng hay ôm hy vọng gì với thôn này nữa rồi, oán khí của cô vẫn luôn tồn tại, ngay từ đầu là vì chết quá thảm, nhưng sau đó thôn dân cũng chết thảm nên cô đã chẳng còn oán hận gì với cái chết của mình nữa.
Cô ấy vốn thiện lương, không chỉ có một dung mạo mỹ lệ mà tâm hồn cũng mỹ lệ không kém.
Nhưng oán khí của cô vẫn luôn ở đó, cô không hiểu tại sao thôn dân lại không nghĩ xem mình đã làm sai gì? Tại sao bọn họ lại không biết mình làm sai?
Căn nguyên oán khí của Kháp Quả là ở đây, chỉ cần thôn dân nhận ra được mình đã làm sai chuyện, nhận ra cô vô tội, mà bọn họ lại hại chết người vô tội ấy. Chỉ cần bọn họ có thể ý thức được điều này thì oán khí của Kháp Quả cũng sẽ tiêu tan, chuyển thế đầu thai.
Mà nay, Kháp Quả hiểu ra rồi.
Đối với một số người, bản thân sự tồn tại của họ đã đầy ác niệm. Kẻ ác thì sao có thể ý thức được mình ác chứ? Nếu ý thức được thì đã không gọi là kẻ ác rồi.
Kháp Quả đưa các thiên sư đi, muốn đưa bọn họ ra khỏi thôn.
Ác linh đuổi theo sau nó, không ngừng xé rách đuôi rắn của Gia Đề.
Cảm giác đau đớn khi da thịt bị xé rách cả Kháp Quả và Gia Đề đều cảm nhận được, Tô Ba thấy vậy thì đau lòng, khóc nức nở.
Mao Cửu tức giận nhảy xuống, đạp lên đuôi rắn của Kháp Quả đuổi ác linh đi. Trương Tư Đạo và Trần Dục cũng nổi máu, nhịn không được cũng nhảy xuống đuổi ác linh.
Mao lão và Quách Vân Đường, còn có các vị đại lão cũng đứng trên nhìn xuống, không ra tay.
Lục Tu Giác vốn không định ra tay nhưng thấy Mao Cửu ở dưới cũng nhảy xuống giúp đỡ.
Mao lão đứng trên đầu Gia Đề vuốt cằm nhìn Lục Tu Giác: "Đồ đệ của bà à?"
Quách Vân Đường cười lạnh: "Chứ không lẽ của ông?"
Mao lão híp mắt suy ngẫm, càng nhìn Lục Tu Giác càng cảm thấy quan hệ giữa hắn và Mao Tiểu Cửu nhà mình rất là không trong sáng. Không phải Mao Tiểu Cửu có bạn trai rồi sao? Còn trong giới phong thủy nữa.
Không lẽ là Lục Tu Giác hả?
Mao Cửu chưa từng phẫn nộ như thế, cậu đã gặp biết bao nhiêu người xấu, lệ quỷ, ác linh, nhưng chưa từng rõ ràng cảm nhận được ác niệm chân chính. Thì ra ác niệm chân chính lại khiến người ta khó có thể chịu đựng như thế.
Ác niệm của Cực Lạc Thôn khiến người ta kinh sợ, sợ hãi.
Mọi người không sợ tà ác và hủ bại, nhưng lại sợ ác niệm không tự cảm thấy mình ác.
Bởi vì nó khiến người ta cảm thấy tuyệt vọng và bất lực, mọi loại trả thù đối với bọn chúng mà nói đều không thể làm chúng nó tỉnh ngộ được.
Mao Cửu lùi lại một khoảng nhìn đám ác linh hung ác bên dưới. Đột nhiên hiểu ra vì sao Mao lão chỉ cần nhìn một cái đã không muốn đi siêu độ nữa.
Vì ác niệm này không thể siêu độ nổi.
Trên đầu bỗng truyền đến giọng của Mao lão: "Đám thanh niên kia, đi thôi."
Mao Cửu ngẩng đầu, thấy Mao lão và các vị đại sư đều nhàn nhã ngồi xổm, hoặc là thoải mái đứng đó nhìn bọn họ bên dưới chém giết ác linh. Cậu bỗng bật cười, đúng là không cần thiết phải chém giết ác linh.
Sở dĩ ác niệm làm những điều ác là vì không độ được.
Cho nên không cần phải siêu độ, chỉ cần ---
Trấn áp!
Vì sao địa ngục lại tồn tại?
Bởi vì ác niệm nên mới tồn tại.
Mao Cửu hất đầu thấy Lục Tu Giác đứng trước mặt vươn tay về phía mình. Vì vậy cậu đưa tay đặt lên tay Lục Tu Giác, nắm chặt, cùng nhau chạy lên hội hợp với đám người Mao lão.
Gia Đề đã ra đến ngoài thôn, bên ngoài thôn là một khoảng tuyết địa mênh mông, trên tuyết địa là một vòng người mặc quần áo màu vàng xen đen, phía sau là cảnh sát súng thật đạn thật.
Mao lão hô to một tiếng: "Đi thôi!"
Mọi người đều nhảy xuống theo, ra khỏi thôn. Tô Ba và Kỳ Chu bị Gia Đề hất đuôi tung ra ngoài, được các cảnh sát đỡ lấy.
Mao lão và Quách Vân Đường lẫn các vị đại lão đi sau cùng. Trước khi đi còn làm chuyện mình có thể làm, người thì dán chưởng lên đầu Gia Đề, người thì lấy pháp khí, lấy bùa ra, đồng thời siêu độ cho Gia Đề và Kháp Quả.
Gia Đề và Kháp Quả bị người ta luyện chế thành oán cổ, oán khí, quỷ khí, cổ và linh khí pha trộn vào nhau khiến việc siêu độ rất khó khăn.
Nếu không có đám người Mao lão thì Gia Đề và Kháp Quả vĩnh viễn không thể rời khỏi thôn, cũng vĩnh viễn không thể đầu thai, phải gánh vác những tội ác mà kẻ khác đổ lên đầu.
May là Mao lão, Quách Vân Đường và các đại lão giới thiên sư đều ở đây, may là từ đầu đến cuối cả hai đều rất thiện lương.
Ánh sáng màu vàng kim sáng lên, bao phủ Gia Đề và Kháp Quả. Lờ mờ có thể thấy được Gia Đề đang co lại, làn da thô ráp màu đen và nốt nhọt chảy mủ đều bị trút bỏ, để lộ bộ dạng vô hại trước đây. Còn có thể thấy được linh hồn hư ảo của Kháp Quả tách ra khỏi Gia Đề.
Ánh sáng màu vàng kim vẫn bao phủ cả hai, đưa bọn họ về phía con đường luân hồi đầu thai. Mà ác linh bị ánh sáng này làm cho bỏng cháy đau đớn thét lên, vầng sáng vốn dùng để siêu độ lại khiến cho bọn chúng đau đớn vô cùng.
Ác niệm từ chối thiện tâm, từ chối hy vọng, vì thế nên nó cũng bị sinh mệnh từ chối.
Nơi thích hợp cho ác niệm tồn tại chỉ có địa ngục.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, ánh mắt Mao lão trở nên ôn hòa, tràn ngập từ bi, ông dịu dàng nói với Gia Đề và Kháp Quả: "Đi đi, kiếp sau đầu thai vào gia đình nào tốt chút."
Các đại lão nhảy xuống khỏi đầu của Gia Đề, đáp xuống nền tuyết, ánh sáng màu vàng kim ở phía sau vẫn sáng ngời, huy hoàng mà từ bi, tràn ngập hy vọng.
Tất cả mọi người ở đây đều không thể nào quên được cảnh tượng này, cho dù là cảnh sát hay các thiên sư trẻ và môn đồ Mật Tông.
Trên thế giới này tồn tại rất rất nhiều ác niệm và tuyệt vọng, nhưng đi kèm với nó là tấm lòng thiện lương, chính nghĩa và hy vọng mãi mãi không bao giờ biến mất.
Sau khi Gia Đề và Kháp Quả đi đầu thai thì ác linh trong thôn tru lên muốn nhào đến.
Lạt Ma Mật Tông dẫn theo 79 vị môn đồ Mật Tông phía sau vây xung quanh thôn quỷ ngâm đọc Phạn văn, Phạn văn thánh khiết, sạch sẽ mà thần bí vang vọng trên đỉnh núi tuyết sơn, mang đến tác dụng quét sạch phiền não, thanh lọc thể xác và tinh thần một cách thần kỳ.
Nhưng đối với ác linh mà nói thì đó là âm thanh đoạt mệnh cực kỳ đáng sợ.
Ác linh đau đớn kêu rên, bị trói buộc chặt chẽ trong thôn. Mặt đất trong thôn nứt ra để lộ dung nham bên dưới, ác linh vô ý rơi xuống dưới.
Chân mày Lục Tu Giác nhíu lại, thần sắc Mao Cửu lạnh lùng.
Trần Dục và Trương Tư Đạo khó hiểu, bước tới bên người Mao Cửu thì thầm hỏi các môn đồ Mật Tông đang làm gì.
Mao Cửu nói: "Địa ngục có mười tám tầng, mỗi tầng đều có vô số địa ngục nhỏ hơn. Phật hay ma, thiên đường hay địa ngục đều chỉ cách một ý niệm. Mật Tông có một bộ tuyệt học có thể đánh đám ác linh hết thuốc chữa xuống địa ngục, tự tạo thành một cái địa ngục nhỏ."
Địa ngục nhờ ác niệm mới tồn tại, đồng thời cũng là nơi trói buộc ác niệm.
Phật từng trừng phạt ác đồ, giam ác đồ vào địa ngục, cũng từng cho ác đồ một hy vọng, nếu trong lòng ác đồ có một chút thiện niệm thì có thể được giải thoát.
Nhưng ác chỉ có thể nảy sinh ác niệm, mãi mãi sẽ không biết sai.
Thôn quỷ tự biến thành địa ngục nhỏ, bị đánh vào mười tám tầng địa ngục.
Cho nên mới nói, chỗ thích hợp với người trong thôn quỷ này chỉ có địa ngục.
Mặt đất gần như nứt toát ra, nuốt hết Cực Lạc Thôn vào dung nham lửa cháy phun trào bên dưới. Ác linh kêu thảm thiết muốn bò ra khỏi dung nham nhưng không được. Bọn chúng dần bị nuốt hết, mặt đất một lần nữa khép lại.
Một mảnh tuyết địa trống rỗng, Cực Lạc Thôn biến mất trên mặt đất.
Phạn âm thần bí thánh khiết, đứng trên đỉnh tuyết sơn có thể thấy rõ được bầu trời xanh trong như nước. Bỗng, tuyết sơn nổi gió, ánh sáng lan tỏa, trong một khoảnh khắc Phật ảnh hiện ra, từng đợt hương hoa sen xông vào mũi. Phạn âm như đến từ Tây phương gột rửa tâm hồn.
Ánh sáng ấy chỉ xuất hiện trong một nháy mắt rồi biến mất, sau đó là ánh nắng chiếu xuống cả đỉnh tuyết sơn.
Mặt trời lên.
Lúc xuống núi, Mao Cửu hơi hoảng hốt hỏi Lục Tu Giác: "Trong Thánh Mộ có Phật thật à?"
Lục Tu Giác cười, dường như nghĩ đến thứ mình đã thấy, ba phải nói: "Đó là nơi gần với thần nhất."
Có những nơi, có những việc không thể bám mãi không buông, chuyện không nên biết thì không nên cố gắng vọng tưởng tìm tòi, nghiên cứu. Không phải không thể, nhưng chưa đến lúc thôi.
Khi đến được chỗ đóng quân của Bộ Môn Liên Quan thì bọn họ gặp được Hoa Tảo.
Là Tảo bà bà, tên biến thái nam giả nữ ấy.
Thì ra hắn cũng có chút xíu quan hệ với tên Hắc Vu đã luyện chế oán cổ ở Cực Lạc Thôn, cũng biết chuyện ở Cực Lạc Thôn. Hắn muốn vụ làm ăn mua bán kim cương này, còn lén lút giao dịch với quốc gia nào đó, thuận đường muốn bắt hết đám thiên sư đang thí luyện ở tuyết sơn này.
Không ngờ kẻ bị bắt lại là bọn họ.
Bọn họ gấp gáp muốn kiểm tra xem việc buôn bán và việc bắt đám thiên sư này có thuận lợi không nên mới lên trực thăng đến kiểm tra rồi bị phát hiện.
Vì vậy bị đánh rớt một cách thô bạo.
Thuận lợi bắt hết cả lưới.
Hoa Tảo bị bắt vào ngục giam đặc biệt, còn đám thương gia buôn kim cương với quốc gia nào đấy, cả pháp sư của quốc gia nào đấy thì cần phải dùng đến đoàn ngoại giao ưu tú của quốc gia.
Có lẽ sẽ làm quốc gia nào đấy chảy hơi bị nhiều máu.
**************
Danh sách chương