“ Lam Mân Côi, lão phu không phải đã nói rồi sao, mời ngươi đem Hưu Linh Kim Đỉnh đưa tới đây, lão phu sẽ tha con trai của ngươi, chớ có lằng nhằng, lão phu cũng không có thời gian cùng ngươi dài dòng.” Người áo đen bịt mặt đem Lam Dịch Dịch bóp ở trong cổ tay, uy hiếp Lam Tử Duyệt.

“ A! Đau quá, đau quá, chết không biết xấu hổ, ngươi buông bổn công tử, ngươi buông ra…” Lam Dịch Dịch đau đến dùng sức giãy giụa, còn không ngừng đánh cánh tay của người áo đen bịt mặt.

“ Ngươi buông con trai ta ra, chỉ cần ngươi động đến con trai ta một chút, thì ngươi vĩnh viễn không cần nghĩ đến Hưu Linh Kim Đỉnh, hừ, nhìn ngươi tu hành, cũng là một người có mặt mũi ở trên giang hồ, lại dùng loại thủ đoạn hạ thấp này, dùng một đứa bé tới uy hiếp, thật đúng là đáng xấu hổ, đáng nói ngươi có còn hay không một chút nhân tính.?” Lam Tử Duyệt khinh bỉ nhìn người đàn ông bịt mặt áo đen nói, nàng luôn đối với dạng người gì, cho dạng sắc mặt gì, tên hỗn đản này, cư nhiên dám bắt cóc con trai của nàng tới uy hiếp nàng, nàng tuyệt đối không nhẹ nhàng mà tha cho hắn.

“ Đúng vậy! Cái người trùm đầu che đậy kia, con trâu nhà ngươi chuyển đi nhanh lên, cút đi đi! Bằng không đợi lát nữa lão đầu tử ta nhất định đánh ngươi khóc đến tổ tông cũng không nhận ra.” Huyền Cơ Tử cũng nhảy tới mắng, tên khốn khiếp này, dám bắt cháu đích tôn của hắn.

Người áo đen bịt mặt nhìn nhìn Huyền Cơ Tử một chút, cau mày, thật đúng là Huyền Cơ Tử, hắn đoán không có sai, lại nhìn Lam Tử Duyệt nói: “ Hừ! Chỉ cần có thể đạt tới mục đích, bất kể dùng thủ đoạn hạ thấp nào lão phu cũng sẽ dùng, danh tiếng thì làm cái gì, có thể hô phong hoán vũ sao? Có thể muốn làm gì thì làm sao? Không thể, ở trến thế giới này, được bao nhiêu người không thẹn với lương tâm nói chính mình là một người tốt sao? Lão phu cho ngươi biết, không có, trên thế giới này chỉ có quyền lực và tiền tài, lòng người đều là tham lam vô tận, liền lấy Lam Mân Côi tới nói ta! Chính là bởi vì ngươi muốn lấy được người trong thiên hạ nên muốn có được thánh vật, bởi vì ngươi tham lam, hậu quả như vậy mang đến cho con trai ngươi, một mình ngươi muối cũng chưa từng ăn qua được bao nhiêu đâu nha đầu thúi, đừng vọng tưởng tới giáo huấn lão phu, ngoan ngoãn dâng Hưu Linh Kim Đỉnh lên, đừng cùng lão phu mà đấu khẩu.” Người áo đen bịt mặt nói như có chứng cứ chính xác, trong lòng phẫn nộ phát tiết không vui.

“ Hoang đường, cái này sao có thể như nhau, ngươi hận đời, tầm nhìn hạn hẹp, lại dùng ánh mắt ếch ngồi đáy giếng của ngươi mà phán xét thế giới này, làm sao lại biết trên cái thế giới này không có cái gọi là người tốt? Hưu Linh Kim Đỉnh ở nơi này, trên giang hồ, mỗi người dùng tất cả năng lực để giành được, có bản lãnh ngươi buông con trai ta ra, ta cùng ngươi đánh, tự mình lấy đi Hưu Linh Kim Đỉnh này.” Lam Tử Duyệt giọng trong trẻo vang lên lạnh lùng mà có lực, tên khốn khiếp này, có bản lãnh đừng dùng con trai tới uy hiếp nàng, nàng cùng hắn đánh, nàng cũng sẽ không nịnh bợ hắn.

“ Ha ha…!” Người áo đen bịt mặt cười to vài tiếng.

“ Lam Mân Côi, nếu lão phu bắt được con trai ngươi, chuyện này làm sao sẽ tốn công như vậy, lão phu luôn dùng cách nhanh mà ít tốn sức để giải quyết chuyện này, đem Hưu Linh Kim Đỉnh đưa tới đây.” Người áo đen bịt mặt lại cảnh cáo lần hai, lại muốn bóp Lam Dịch Dịch.

“ Dừng tay, đừng động tới Dịch nhi, Hưu Linh Kim Đỉnh có suy nghĩ của mình, nàng có nguyện ý cùng ngươi hay không, không phải do ta định đoạt.” Lam Tử Duyệt nhìn người áo đen bịt mặt lại tưởng hắn đang muốn bóp cổ Lam Dịch Dịch, nhanh chóng ngăn cản nói, nàng cũng không muốn do nàng mà Dịch nhi chịu tội.

“ Có suy nghĩ của mình, ngươi lừa ai a? Lão phu chỉ muốn Hưu Linh Kim Đỉnh, đừng nghĩ trì hoãn thời gian.” Người áo đen bịt mặt lần nữa u ám cảnh cáo.

“ Ngươi … Hừ!” Lam Tử Duyệt xoay người nhìn Hưu Linh Kim Đỉnh.

“ Hưu Linh, ngươi tới nói cho hắn, ngươi có nguyện ý cùng hắn hay không?”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện