Lúc này, Long Thiên Tuyệt ôm Lam Dịch Dịch vẫn đang hoảng sợ bước đến.

“Huhu…..” Khi sắp đến gần Lam Tử Duyệt, Lam Dịch Dịch không kìm được bắt đầu khóc nức nở.

“Huhu….., mẫu thân ôm ôm, tên hỗn đản đó làm cổ của Dịch Nhi đau quá, còn cho Dịch Nhi uống thuốc độc, mẫu thân, Dịch Nhi sắp chết rồi.” Lam Dịch Dịch khóc đến lợi hại, Long Thiên Tuyệt chưa từng tiếp xúc với hài tử, không biết làm sao an ủi Lam Dịch Dịch, chỉ vỗ nhẹ vai an ủi Lam Dịch Dịch, trong lòng tức giận không giết được kẻ đã bắt cóc Dịch Nhi.

Lam Tử Duyệt đem Lam Dịch Dịch từ trong vòng tay Long Thiên Tuyệt ôm về, ôn nhu xoa xoa: “Dịch Nhi, mẫu thân ở đây, không sao rồi, ngoan! Dịch Nhi đừng khóc.”

“Mẫu thân, Dịch Nhi không khóc, Dịch Nhi không sợ ….” Lam Dịch tuy nói vậy, nhưng cảm xúc vẫn chưa ổn định, thân hình nhỏ bé vẫn còn run rẩy, Lam Tử Duyệt không muốn Dịch Nhi bất an như vậy, liền trên lưng Lam Dịch Dịch vỗ nhẹ vỗ nhẹ, Dịch Nhi cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Lam Tử Duyệt ngẩng đầu nhìn Long Thiên Tuyệt, nói “Đêm nay đa tạ công tử rồi, lại cứu hài tử của ta một mạng, đại ơn của Long công tử, tiểu phụ cảm kích bất tận.”

Long Thiên Tuyệt nhìn Lam Tử Duyệt, thứ hắn muốn không phải lời cảm ơn của nàng: “Không cần cám ơn, bổn tọa chỉ sợ các ngươi gặp nguy hiểm mới đi theo đến đây.” Long Thiên Tuyệt thoáng ửng đỏ, không nói được gì khác, chỉ nghĩ đến câu này, đối diện với Lam Tử Duyệt, hắn luôn mạc danh kỳ diệu khẩn trương lên, ngay cả nói cũng không nên lời.

“Ngươi…”

“Duyệt Nhi….”

“Nam nhân bà, mọi người không sao chứ?” Sự xuất hiện của Lam Tử Thiên và Niên Bình Sùng làm gián đoạn lời nói của Lam Tử Duyệt.

Lam Tử Duyệt và Long Thiên Tuyệt đều quay đầu lại nhìn, Lam Tử Thiên,  Niên Bình Sùng, Mộc Thành Phong và Long Thiên Ngâm cũng đến rồi.

“Duyệt Nhi, Dịch Nhi nó …” Lam Tử Thiên phát hiện Lam Dịch Dịch trong vòng tay của Lam Tử Duyệt, sự lo lắng cũng dần được buông xuống.

Mộc Thành Phong ngẩng đầu nhìn Song Dực Xà và Hưu Linh Kim Đỉnh vẫn bay trên không, trong lòng đã đoán ra, sư phụ đã thất bại, thật đáng hận, sư phụ luôn tự cao tự đại, hắn bảo đem theo vài thuộc hạ đến đây, người lại nói một mình người đã đủ rồi, giờ thì biến thành cái dạng này, thật là thành sự bất túc, bại sự hữu dư*.

( thành sự bất túc, bại sự hữu dư.*: thành công thì ít, thất bại thì nhiều)

“Ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Dịch Nhi sao lại bị người khác bắt đi? Huynh và mọi người sao biết bọn muội đang ở đây?” Trong lòng Lam Tử Duyệt vô số câu hỏi.

“Duyệt Nhi, mọi người cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nửa đêm đang yên giấc thì đột nhiên nghe tiếng động từ bên trong xe ngựa của muội, đợi lúc bọn huynh bước ra, Dịch Nhi đã bị một hắc y mông diện nhân bắt đi, mọi người liền đuổi theo, nhưng được nửa đường, bị một trận ngự lực thổi bay, còn có hai vị nữ nhân bị chấn động bay ra ngoài, nên trì hoãn đến giờ mới gặp được muội.”

Lam Tử Thiên giải thích, bọn hắn cũng không ngờ có người muốn bắt Dịch Nhi, nhưng kỳ lạ là, ban đêm họ thường ngủ không yên giấc, đặc biệt là ban đêm, ai nấy đều rất cảnh giác, vậy mà đêm nay lại ngủ rất sâu, mọi người xung quanh đều như vậy, nếu không phải Mộc Thành Phong hét lên, bọn hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện, cũng sẽ không phát hiện Dịch Nhi bị bắt đi, đêm nay nhất định là bị hạ lượng thuốc mê nhẹ rồi.

“Như vậy à?” Lam Tử Duyệt biết mọi chuyện không đơn giản thế này, nhưng giờ không phải lúc truy hỏi, nàng nên trở về xem thử Dịch Nhi bị hắc y mông diện nhân hạ thuốc độc gì, nàng phải nhanh chóng giải độc cho Dịch Dịch.

“Ca, huynh ôm Dịch Nhi giúp muội.” Lam Tử Duyệt đưa Lam Dịch Dịch cho Lam Tử Thiên, những đóa Kim Liên và Tử Kim Liên này nàng phải di dịch về Cửu chuyển tinh hồn không gian giới, đây đều là những dược liệu quý nhất để luyện đan, vừa hay có thể bào chế thuốc giải cho Dịch Nhi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện