Đến khi đến trước mặt Long Thiên Tuyệt, biểu cảm của Lam Thành Thành có chút mất tự nhiên, đem cá đưa cho Long Thiên Tuyệt xong rồi rời đi ngay, đối với vị Long thúc thúc này, hắn có một cảm giác muốn thân cận nhưng đồng thời cũng không muốn đến gần, chính hắn cũng cảm thấy rất mâu thuẫn.

Long Thiên Tuyệt nhìn biểu cảm của Lam Thành Thành, hắn nghĩ, Thành Nhi cẩn thận như thế, có một số việc trong lòng hắn đại khái đã biết rõ rồi.

“Long thúc thúc, mau ăn đi, đây là cá nướng đó! Chỉ có lúc ca ca muốn ăn thì chúng ta mới được ăn ké thôi, bình thường là không có mà ăn, gia vị mẫu thân điều chế, phi thường khó làm, nhưng mà ăn rất ngon, mùi cá, trơn nộn, kết hợp với mùi lá chuối tây, hương vị đó, rất là tuyệt vời.” Lam Dịch Dịch giơ ngón tay cái lên nói, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu ngẩng lên, cười meo meo nhìn Long Thiên Tuyệt, động tác trên tay không hề ngừng lại, rất nhanh mở lá chuối tây ra, một mùi hương cá hòa quyện với gia vị thơm phức xông vào mũi.

“Hảo!” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng lên tiếng, dựa theo phương pháp của Lam Dịch Dịch mở cá ra, thật sự rất thơm, lại nhìn Lam Tử Duyệt, không biết thì ra nàng lại có thể nghĩ ra phương pháp nấu ăn đặc biệt như thế nàng, ngay cả đầu bếp của Ma Huyễn Thành cũng không thể làm đồ ăn ngon được như nàng.

“Oa! Đại ca, huynh còn không mau ăn đi, mùi vị thật ngon.” Long Thiên Ngâm vừa ăn, vừa khen ngợi không dứt.

“Ân!” Long Thiên Tuyệt lên tiếng, cũng mở miệng ưu nhã ăn.

Lam Tử Duyệt nghe được âm thanh của Long Thiên Ngâm, quay đầu lại nhìn nhìn Long Thiên Ngâm, cá nướng này chính là tuyệt chiêu đặc biệt của nàng, kỳ thật, bao thiêu cá chính là một món ăn đặc sản ở quê hương nàng, dùng lá chuối tây hoặc là lá sen đem cá đã xử lý sạch sẽ, tẩm gia vị, đặt ở trên lò than nướng, hương vị đặc biệt tươi ngon.

“Nam nhân bà, bản thiếu chủ đã chuẩn bị thỏ, còn lại giao cho ngươi.” Niên Bình Sùng đặt con thỏ đã lột da đặt lên trên bàn, cầm lấy cái đĩa bên cạnh, gắp đồ mình thích vào, gắp đầy một dĩa, vui vui vẻ vẻ đi đến bên cạnh Lam Tử Thiên, trên bàn, Lam Thành Thành đã chuẩn bị tốt bao thiêu cá cho hắn, Niên Bình Sùng vừa nhìn thấy, cao hứng vô cùng, “Thành Nhi, cám ơn.” Niên Bình Sùng chỉ chỉ bao thiêu cá, gấp không chờ nổi mở ra ăn, đây là lần thứ hai hắn được ăn bao thiêu cá, đây cũng là nhờ phúc của Thành Nhi.

Lam Thành Thành cười cười, không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục ăn cá của mình.

“Tử Thiên, ăn ngon không?” Niên Bình Sùng vừa ăn, vừa hỏi.

“Ân! Rất là ăn ngon.” Lam Tử Thiên không hề keo kiệt khen.

“A ha ha……!” Huyền Cơ Tử cũng ở bên cạnh cười không ngừng, “Đây cá ngon nhất mà lão nhân ta từng ăn, cộng thêm cả hoa quả ướp băng này nữa, một chữ thôi, thật thoải mái.” Huyền Cơ Tử cầm một trái nho ướp lạnh bỏ vào miệng, khen không dứt, dạo này cuộc sống sinh hoạt của hắn thật là trafb đầy màu sắc nha!

“Ha hả! Huyền lão cha, người chưa từng ăn cái này sao! Đi theo nam nhân bà, chính là đồ ngon gì cũng được ăn, bay trên trời, bơi trong nước, mọc trên đất, lớn lên trên cây, chỉ cần vào trong tay nam nhân bà, thì đó liền trở thành sơn hào hải vị!” Niên Bình Sùng nhìn bóng dáng Lam Tử Duyệt bận rộn, tình yêu tràn đầy nói, trong mắt phiếm nhu tình.

Lam Tử Thiên chú ý tới ánh mắt của Niên Bình Sùng, trong lòng cũng biết suy nghĩ của Niên Bình Sùng, Bình Dương thiếu chủ này đối với Duyệt Nhi có tâm tư khác sao? “Đúng vậy, lão nhân ta có lộc ăn rồi.” Mặt Huyền Cơ Tử đầy cao hứng, có ăn, lại có chơi, tựa như Dịch Nhi nói, ngày qua ngày đúng là sướng như tiên.

Lam Tử Duyệt cũng nướng sắp xong, chỉ còn lại có thịt con thỏ, ngồi xuống cùng ăn chung với bọn họ, một bữa tối mọi người vừa ăn vừa cười nói, rất nhanh trôi qua, sau khi ăn tối xong, tất cả mọi người đều ngủ không được, Bắc Sơn và Ngũ thúc đi chuẩn bị một ít củi đốt, như thường lệ đốt lửa lớn lên, thời cổ đại giải trí rất ít, mọi người thường cùng nhau vây lại một chỗ nói chuyện phiếm bàn một đề tài thú vị nào đó.

Niên Bình Sùng nhìn Lam Tử Thiên, ý bảo Lam Tử Thiên đem chuyện vừa rồi nhìn thấy được nói cho Lam Tử Duyệt nghe.

“Duyệt Nhi…….” Lam Tử Thiên kêu.

“Ân! Ca ca có việc sao?” Lam Tử Duyệt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ca ca, trong lòng cũng nghĩ đến có chuyện gì đã xảy ra.

“Duyệt Nhi, lúc ca ca và Bình Dương thiếu chủ đi bắt thỏ hoang, phát hiện ở khe núi phía trước có rất nhiều người giết chết thượng cổ thần thú, bụng bị đâm thủng, rồi lấy đi ngự tâm thạch, hơn nữa cách chỗ chúng ta rời khỏi không xa, có đám mây đen bao phủ ở trên không, rất giống một trận pháp.” Lam Tử Thiên đem mọi chuyện mình nhìn thấy đều nói ra hết, muốn nhìn Duyệt Nhi có ý kiến gì không.

Mọi người nghe Lam Tử Thiên nói xong, vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng, ai mà tàn nhẫn như vậy? Suy nghĩ của thượng cổ thần thú và nhân loại là giống nhau, có con so với nhân loại càng tốt bụng, càng cao thượng hơn.

“Thượng cổ thần thú, bị người ta phá vỡ bụng, lấy đi ngự tâm thạch?” Lam Tử Duyệt cau mày, lặp lại lời nói của Lam Tử Thiên.

“Ân! Duyệt Nhi là luyện đan sư, Duyệt Nhi có biết ngự tâm thạch này có chút tác dụng hay không gì?”

“Theo trong Luyện Đan Thư ghi lại, ngự tâm thạch có tác dụng tăng cường tu vi nhân loại, nhưng cũng không phải ai cũng có thể dùng ngự tâm thạch để tu luyện, cần phải là người có thể chất đặc thù, hơn nữa trong cơ thể phải là tam dương tam âm thiên tài thì mới có thể tu luyện được, còn có một lời đồn nói là là, sau một thời gian dùng ngự tâm thạch ngưng tụ được Ngự Lực, có thể luyện chế ra Hoàn Hồn Đan Dược, lúc ở người vừa mới tắt thở, ăn vào Hoàn Hồn Đan này, sẽ có thể cứu mạng, nhưng luyện chế loại đan dược này, cần phải là luyện đan sư cấp bậc Chí Tôn mới có thể luyện chế ra, nhưng mà ở thời không này chưa từng nghe thấy ai đạt được cấp bậc Chí Tôn, khả năng này bị loại trừ, còn lời đồn thứ ba là, người tu luyện ma công, lợi dụng lực lượng của ngự tâm thạch tu luyện, có thể tăng một lượng lớn ma lực, người tu luyện có thể đi đường tắt, trong thời gian ngắn Ngự Lực tăng cao, đến nỗi xuất hiện mây đen trên bầu trời như hai người nói, có thể dùng mắt thường nhìn thấy được, đó hẳn là Càn Khôn Ma Ảo Trận, nhưng những chuyện đó không liên qua đến chúng ta, Càn Khôn Ma Ảo Trận kia không phải là trận pháp người bình thường có thể phá bỏ, hơn nữa còn phải dựa xem tu vi của người lập trận như thế nào nào.” Lam Tử Duyệt đem những chuyện mình biết nói sơ lược ra, nàng hiện tại không có tâm tư lo chuyện bao đồng, giống như Huyền lão cha nói, thiên hạ này đã muốn loạn rồi, nếu thiên hạ đại loạn, vậy người người cũng cảm thấy bất an.

“Duyệt Nhi nói đúng, nhưng mà thân thể tam dương tam âm là gì?” Vấn đề Lam Tử Thiên nói cũng là vấn đề mà mọi người muốn biết, đều nhìn Lam Tử Duyệt, chờ Lam Tử Duyệt trả lời.

“Tam dương tam âm, chính là chỉ âm dương nhân, có âm dương sư tự xưng là, bọn họ bất nam bất nữ, không thuộc về nam tính, cũng không thuộc về nữ tính, bọn họ có thể tụ tập thiên hạ oán linh, dùng ngự tâm thạch tu luyện, như vậy không chỉ có thể tăng một lượng lớn tu vi, còn có có thể khiến người ta càng trở nên tà ác, quan trọng nhất là bọn họ có vĩnh bảo thanh xuân, mặc kệ ngàn năm vạn năm, bọn họ đều sẽ có dung nhan không thay đổi, nhưng rồi thì sao? Loại người này càng ngày càng ít, trong Sử Ký ghi lại, năm mươi năm trước Quỷ Diêu thôn xuất hiện một vị âm dương sư, tên là Diệp Phàm, nhưng hắn bị thế nhân xa lánh, khó sống trong nhân gian, hiện tại không ai biết hắn sống hay chết, khả năng này cũng có thể loại trừ.” Lam Tử Duyệt cũng biết chút gì đó, ở trong rừng phong, quyển Sử Ký trong thư phòng của sư phụ có ghi lại, nàng xem nhiều, cho nên biết một ít, chỉ là những thượng cổ thần thú đáng thương kia, bị phá bụng đoạt thạch, đúng là thủ đoạn tàn nhẫn nhất thiên hạ, nhất định phải đoạt ngự tâm thạch thì mới có được sức mạnh sao.

Lam Tử Duyệt vừa nói như vậy, tất cả mọi người đều thông suốt được một số chuyện.

“Tiểu nha đầu, dựa theo phương pháp loại trừ của ngươi, hiện tại cũng chỉ còn lại người tu luyện ma công.” Huyền Cơ Tử vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

“Cái này rất có khả năng, thiên hạ trừ những người tu luyện ma công, sẽ không có ai dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.” Lam Tử Duyệt cảm thấy khả năng này là lớn nhất.

“Nói như vậy, thiên hạ này thật là muốn loạn, hiện tại chỉ hy vọng cái tên thành chủ Ma Huyễn Thành kia có thể bảo vệ tốt Phệ Hồn kiếm, nếu Phệ Hồn kiếm xảy ra chuyện, Hạn Bạt xuất hiện, vậy hậu quả không dám tưởng tượng.”

“Cái kia Huyền lão cha, Phệ Hồn kiếm và thiên hạ đại loạn có cái gì quan hệ?” Đề cập đến chuyện Phệ Hồn kiếm, Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Ngâm cũng rất quan tâm.

“Phệ Hồn và Hạn Bạt đều là những đồ vật tà ác nhất thế gian, người tu ma rất muốn có được hai món đồ vật này, để tu vi của mình là thiên hạ vô địch, có thể thống trị thế giới, khiến chính mình trở thành kim thân bất diệt, vĩnh viễn lưu truyền, đây là điều mà những tên điên khùng đó theo đuổi, bọn họ mặc kệ sống chết của người trong thiên hạ, chỉ lo vinh hoa phú quý của bản thân, Phệ Hồn kiếm ở trong cơ thể Long Thiên Tuyệt, nếu Long Thiên Tuyệt không tồn thiện tâm, như vậy hắn sẽ trở thành thiên hạ đỉnh cấp ma đầu, nhưng mà sao? Nhiều năm rồi không còn truyền ra chuyện của Phệ Hồn kiếm nữa, cứ nghĩ thế này đi, Long Thiên Tuyệt nhất định là một người tâm tồn thiện niệm, tà không thắng chính, chỉ cần hắn một lòng hướng thiện, không giận, không hận, không thương tâm, không đau khổ, như vậy, theo thời gian trôi qua, Phệ Hồn Kiếm Ma nhất định sẽ bị hắn cắn nuốt, hơn nữa còn có thể chuyển hóa sức mạnh của Phệ Hồn Kiếm Ma thành của mình, nếu hắn có thể làm được đến bước này, đến lúc đó thiên hạ lại thiếu một tên ma đầu, cái này phải xem nghị lực của hắn, khi Phệ Hồn Kiếm Ma phát tác, đúng là muốn mạng, phải có nghị lực kiên cường mới có thể chống cự được.” Vẻ mặt Huyền Cơ Tử ghiêm túc nói, lúc sư phụ của hắn còn sống, hy vọng thiên hạ này có thể thái bình, sư phụ lòng mang tâm thương hại, hắn hy vọng có thể được di nguyện của người.

Nhắc tới Phệ Hồn kiếm, Lam Tử Duyệt không tự giác đem ánh mắt nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, nếu hắn thật là Long Thiên Tuyệt, như vậy, giờ phút này Phệ Hồn kiếm đang ở trong cơ thể hắn, nàng nhớ rõ lần trước ở khi trong rừng cây, sau khi nàng vừa hết đau lòng, Long Thiên Tuyệt xuất hiện, nếu này suy đoán đó đều là chính xác, như vậy, Long Thiên Tuyệt chính là phụ thân của Dịch Nhi và Thành Nhi, nhận thức được điểm này, khiến cho trong lòng Lam Tử Duyệt thực khó chịu, dựa vào cái gì hắn cái gì cũng không làm, liền có được hai thiên tài nhi tử, mà nàng lại mỗi ngày vất vả chăm sóc hai nhi tử, đáng giận nhất là sau khi ăn sạch sẽ hắn liền bỏ chạy lấy người, căn bản là mặc kệ sống chết của nàng, hiện tại còn giả bộ là người tốt ở bên cạnh mẫu tử các nàng, thật là đáng giận.

Long Thiên Tuyệt nhìn thấy ánh mắt của Lam Tử Duyệtt, thông minh như nàng, hẳn là đã đoán được thân phận của hắn rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện