Nghe thấy âm thanh gõ cửa, khuôn mặt Lam Thành Thành không vui, để đũa xuống, “Mẫu thân, để con đi mở cửa.”
“Được!” Lam Tử Duyệt âm thanh nhu hòa đáp ứng.
Lam Dịch Dịch tò mò nhìn về phía cánh cửa, nghĩ đến mẫu thân lại có thể kiếm thêm một khoản bạc lớn nữa rồi.
Lam Thành Thành mở cửa ra, nhìn thấy người đến là Mộc Thành Phong, sắc mặt trầm xuống, ngữ khí cũng không tốt, âm thanh lạnh lùng hỏi: “Ngươi đến có chuyện gì?”
“Ra là tiểu công tử, tiểu công tử, là thế này, tại hạ đêm qua cùng Lam Mân Côi đã có bàn bạc qua, buổi sáng hôm nay lại đây lấy đan dược, hi vọng tiểu công tử thành toàn.” Mộc Thành Phong nho nhã lễ nghĩa, chỉ là đối với một tiểu hài tử, hắn cũng sẽ không làm mất lễ nghĩa của bản thân, hơn nữa trong lòng hắn cũng không xem đứa nhỏ trước mắt là một đứa con nít, trên người đứa nhỏ này có khí chất trầm ổn của một người trưởng thành, người bằng tuổi không ai có được khí chất và cơ trí như thế này.
“Mẫu thân ta đang dùng bữa ăn sáng, nửa giờ sau hãy lại đây lấy.” Lam Thành Thành nói xong, “Ầm. . . . . .” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, không chừa lại một nửa thể diện nào cho Mộc Thành Phong.
Hai bàn tay Mộc Thành Phong nắm chặt thành quyền, trên khuôn mặt vẫn luôn mang theo tươi cười, hắn đường đường là thiếu chủ Duật thành, chưa từng bị người khác đối đãi như vậy bao giờ.
“Ca ca, người mau nhìn bọn họ, chỉ một tiểu hài tử thôi mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, thật sự là vô pháp vô thiên, đây rốt cuộc là cách Lam Mân Côi giáo dục con của mình hay sao, thật sự là buồn cười.” Mộc Thành Phượng tức giận mở miệng nói, bất bình giẫm mạnh chân xuống đất, thanh âm rất lớn, toàn bộ khách nhân trên lầu hai cơ bản đều nghe thấy.
“Ầm. . . . . .” Một chiếc đũa bay xuyên qua cánh cửa với tốc độ nhanh như một tia chớp, sát khí mạnh mẽ bay sượt qua cạnh bên má của Mộc Thành Phượng, chiếc đũa cắm phập vào cây cột phía sau nàng ta, lún sâu hơn một nửa, có thể thấy thực lực cường đại như thế nào.
“A!” Theo sau đó là tiếng kêu kinh hoảng của Mộc Thành Phượng, trên má của nàng ta đã bắt đầu rỉ máu.
Trong căn phòng lại truyền tới thanh âm lạnh lùng : “Còn dám nói mẫu thân của ta nửa câu không phải nữa, ta sẽ trực tiếp lấy mạng của ngươi, mời công tử lập tức dời đi chỗ khác, quấy nhiễu đến bữa ăn của mẫu thân của ta, tự tìm đường chết.” Âm thanh lạnh lùng mang theo một lực thâm nhập mạnh mẽ, khiến cho người khác rung động tâm can, khiến người khác dâng lên một sự sợ hãi tận đáy lòng, rõ ràng chỉ là giọng nói của một đứa trẻ, nhưng lại khiến cho người khác không dám có nửa điểm lờ đi.
“Thành Phượng, tại sao muội vẫn còn lỗ mãng như vậy? Ca ca không phải đã dặn dò muội đợi ta ở trong phòng hay sao?” Mộc Thành Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn muội muội của mình, giọng đầy trách móc.
“Ca ca, người sao có thể giận dữ với Thành Phượng như thế, muội đã bị hủy dung, còn chưa tính ca ca không giúp muội đòi lại công đạo, lại còn trách ngược lại muội, muội cũng là vì muốn tốt cho ca ca!” Mộc Thành Phượng mắt lệ che phủ khóc lóc nói, không dám đưa tay lau máu trên miệng vết thương.
“Ôi!” Mộc Thành Phong biết không thể nói lý cùng muội muội của mình được, dứt khoác không đáp lại.
“Đi thôi! Ca ca giúp ngươi xem một chút miệng vết thương, chuyện của ca ca sẽ tự ta giải quyết, Thành Phượng cũng không cần quan tâm.”
“Hừ. . . . . .” Mộc Thành Phượng hung hăng trừng mắt liếc cửa phòng của Lam Tử Duyệt rồi mới đi theo Mộc Thành Phong trở về phòng.
“Oa! Đại ca, tính cách này rất giống đại ca nha, khí thế này, chỉ sợ không người nào có thể làm địch thủ! Chiếc đũa kia nếu chỉ hơi lệch đi một chút, Mộc Thành Phượng kia có lẽ hiện giờ đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất rồi.” Long Thiên Ngâm khua chân múa tay nói, trong lòng lại càng thêm mong muốn nhanh chóng gặp mặt bọn Lam Mân Côi.
“Không nhìn xem miệng ngươi còn đầy thức ăn? Nhanh chóng ăn xong đồ ăn sáng đi!” Long Thiên Tuyệt nét mặt vô cảm nói, chuyện vừa rồi hắn đều thu hết tất cả vào trong mắt, nhưng có một số chuyện không thể vội vàng, để tránh phản tác dụng.
“Ăn không được, đại ca, thức ăn như thế này mà người cũng muốn ăn sao, người xem xem, con cá này, cứng như vậy, người lại xem, rau cải này, mới chín một nửa, lại còn trộn với bột hương vị, còn có con gà này, lông còn chưa vặt sạch đâu, canh sườn củ cải này, bọt canh còn chưa được vớt ra, đen đen trắng trắng, hỏng bét, ta đều không thể nuốt trôi! Thứ này ngay cả lợn cũng không muốn ăn.” Long Thiên Ngâm để đũa xuống, trên đường đi đều là có gì ăn nấy, do đó không có bữa ăn nào là theo ý thích của hắn.
“Được!” Lam Tử Duyệt âm thanh nhu hòa đáp ứng.
Lam Dịch Dịch tò mò nhìn về phía cánh cửa, nghĩ đến mẫu thân lại có thể kiếm thêm một khoản bạc lớn nữa rồi.
Lam Thành Thành mở cửa ra, nhìn thấy người đến là Mộc Thành Phong, sắc mặt trầm xuống, ngữ khí cũng không tốt, âm thanh lạnh lùng hỏi: “Ngươi đến có chuyện gì?”
“Ra là tiểu công tử, tiểu công tử, là thế này, tại hạ đêm qua cùng Lam Mân Côi đã có bàn bạc qua, buổi sáng hôm nay lại đây lấy đan dược, hi vọng tiểu công tử thành toàn.” Mộc Thành Phong nho nhã lễ nghĩa, chỉ là đối với một tiểu hài tử, hắn cũng sẽ không làm mất lễ nghĩa của bản thân, hơn nữa trong lòng hắn cũng không xem đứa nhỏ trước mắt là một đứa con nít, trên người đứa nhỏ này có khí chất trầm ổn của một người trưởng thành, người bằng tuổi không ai có được khí chất và cơ trí như thế này.
“Mẫu thân ta đang dùng bữa ăn sáng, nửa giờ sau hãy lại đây lấy.” Lam Thành Thành nói xong, “Ầm. . . . . .” một tiếng, cánh cửa đóng sầm lại, không chừa lại một nửa thể diện nào cho Mộc Thành Phong.
Hai bàn tay Mộc Thành Phong nắm chặt thành quyền, trên khuôn mặt vẫn luôn mang theo tươi cười, hắn đường đường là thiếu chủ Duật thành, chưa từng bị người khác đối đãi như vậy bao giờ.
“Ca ca, người mau nhìn bọn họ, chỉ một tiểu hài tử thôi mà cũng dám kiêu ngạo như vậy, thật sự là vô pháp vô thiên, đây rốt cuộc là cách Lam Mân Côi giáo dục con của mình hay sao, thật sự là buồn cười.” Mộc Thành Phượng tức giận mở miệng nói, bất bình giẫm mạnh chân xuống đất, thanh âm rất lớn, toàn bộ khách nhân trên lầu hai cơ bản đều nghe thấy.
“Ầm. . . . . .” Một chiếc đũa bay xuyên qua cánh cửa với tốc độ nhanh như một tia chớp, sát khí mạnh mẽ bay sượt qua cạnh bên má của Mộc Thành Phượng, chiếc đũa cắm phập vào cây cột phía sau nàng ta, lún sâu hơn một nửa, có thể thấy thực lực cường đại như thế nào.
“A!” Theo sau đó là tiếng kêu kinh hoảng của Mộc Thành Phượng, trên má của nàng ta đã bắt đầu rỉ máu.
Trong căn phòng lại truyền tới thanh âm lạnh lùng : “Còn dám nói mẫu thân của ta nửa câu không phải nữa, ta sẽ trực tiếp lấy mạng của ngươi, mời công tử lập tức dời đi chỗ khác, quấy nhiễu đến bữa ăn của mẫu thân của ta, tự tìm đường chết.” Âm thanh lạnh lùng mang theo một lực thâm nhập mạnh mẽ, khiến cho người khác rung động tâm can, khiến người khác dâng lên một sự sợ hãi tận đáy lòng, rõ ràng chỉ là giọng nói của một đứa trẻ, nhưng lại khiến cho người khác không dám có nửa điểm lờ đi.
“Thành Phượng, tại sao muội vẫn còn lỗ mãng như vậy? Ca ca không phải đã dặn dò muội đợi ta ở trong phòng hay sao?” Mộc Thành Phong chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn muội muội của mình, giọng đầy trách móc.
“Ca ca, người sao có thể giận dữ với Thành Phượng như thế, muội đã bị hủy dung, còn chưa tính ca ca không giúp muội đòi lại công đạo, lại còn trách ngược lại muội, muội cũng là vì muốn tốt cho ca ca!” Mộc Thành Phượng mắt lệ che phủ khóc lóc nói, không dám đưa tay lau máu trên miệng vết thương.
“Ôi!” Mộc Thành Phong biết không thể nói lý cùng muội muội của mình được, dứt khoác không đáp lại.
“Đi thôi! Ca ca giúp ngươi xem một chút miệng vết thương, chuyện của ca ca sẽ tự ta giải quyết, Thành Phượng cũng không cần quan tâm.”
“Hừ. . . . . .” Mộc Thành Phượng hung hăng trừng mắt liếc cửa phòng của Lam Tử Duyệt rồi mới đi theo Mộc Thành Phong trở về phòng.
“Oa! Đại ca, tính cách này rất giống đại ca nha, khí thế này, chỉ sợ không người nào có thể làm địch thủ! Chiếc đũa kia nếu chỉ hơi lệch đi một chút, Mộc Thành Phượng kia có lẽ hiện giờ đang nằm thẳng cẳng trên mặt đất rồi.” Long Thiên Ngâm khua chân múa tay nói, trong lòng lại càng thêm mong muốn nhanh chóng gặp mặt bọn Lam Mân Côi.
“Không nhìn xem miệng ngươi còn đầy thức ăn? Nhanh chóng ăn xong đồ ăn sáng đi!” Long Thiên Tuyệt nét mặt vô cảm nói, chuyện vừa rồi hắn đều thu hết tất cả vào trong mắt, nhưng có một số chuyện không thể vội vàng, để tránh phản tác dụng.
“Ăn không được, đại ca, thức ăn như thế này mà người cũng muốn ăn sao, người xem xem, con cá này, cứng như vậy, người lại xem, rau cải này, mới chín một nửa, lại còn trộn với bột hương vị, còn có con gà này, lông còn chưa vặt sạch đâu, canh sườn củ cải này, bọt canh còn chưa được vớt ra, đen đen trắng trắng, hỏng bét, ta đều không thể nuốt trôi! Thứ này ngay cả lợn cũng không muốn ăn.” Long Thiên Ngâm để đũa xuống, trên đường đi đều là có gì ăn nấy, do đó không có bữa ăn nào là theo ý thích của hắn.
Danh sách chương