“Ân! Dịch Nhi tuổi còn nhỏ, tư chất còn thấp, không thể phát huy ra toàn bộ khả năng khi chiến đấu cùng với Thương Long.” Long Thiê Tuyệt nhàn nhạt nói, ánh mắt không rời khỏi Lam Dịch Dịch và Lam Thành Thành, trong lòng vui mừng không thôi, hổ phụ vô khuyển tử, Dịch Nhi và Thành Nhi càng giỏi hơn hắn năm đó.
“Ân! Đại ca nói đúng, sau này lớn lên, Dịch Nhi nhất định sẽ có thể bách chiến bách thắng.” Long Thiên Ngâm cũng rất cao hứng, không hổ là nhi tử của đại ca, năng lực cường đại giống hệt đại ca.
Lam Thành Thành vươn tay nhỏ trắng trắng tròn tròn ra, bàn tay hơi chuyển động, trên tay liền xuất hiện một thanh kiếm sắc bén phát ra hồng quang, con ngươi Lam Thành Thành thâm thúy nhìn thân kiếm thật sâu, chiều dài thân kiếm còn dài hơn cả người bé, Phục Hy, rốt cuộc chúng ta cũng có thể cùng trổ tài năng, Phục Hy kiếm này là kiếm sư phó truyền cho hắn, bình thường, nếu không gặp được địch nhân cường đại, hắn chưa bao giờ lấy nó ra.
Huyền Cơ Tử nhìn Phục Hy kiếm trong tay Lam Thành Thành, đôi mắt tròn tròn lóe sáng, tên ẻo lả kia thật đúng là chịu chơi, đem cả Phục Hy kiếm tặng cho tiểu quỷ này, khó trách hai tiểu quỷ này lại không chịu bái hắn làm thầy. Thì ra là cái tên ẻo lả đó cũng dùng nhiệt tình để thu được đồ đệ, bất quá hắn càng xác định phải thu được hai đồ đệ tốt này.
“Phục Hy kiếm? Làm sao mà ngươi có được Phục Hy kiếm?” Người của Quỷ Cốc Tam Ưng ngồi ở giữa kinh ngạc hỏi, Phục Hy kiếm này là của Bách Thiên Mị, làm sao tới tay tiểu hài tử này được? Phục Hy kiếm này năm mươi năm trước ở trong tay Bách Thiên Mị chính là bách chiến bách thắng, trong thiên hạ, chỉ có vài người mới có thể ngăn cản được uy lực của Phục Hy, đương nhiên, đó cũng là vì ngự lực của Bách Thiên Mị đã đạt tới mức đăng phong tạo cực [1], mới có thể kích phát ra uy lực cường đại, không biết ở trong tay tiểu hài tử này, sẽ phát ra uy lực thế nào đây, ba người bọn họ đều rất muốn lĩnh giáo một phen.
Phục Hy kiếm, Mộc Thành Phong cùng Mộc Thành Phượng kinh ngạc nhìn nhau, hôm nay thật sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, Thương Long và Phục Hy kiếm đều xuất hiện, bình thường bọn họ chỉ có thể tưởng tượng thánh vật trong đầu, hôm nay chúng đều xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Lam Tử Thiên cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch, trong lòng rất vui mừng vì hai huynh đệ các bé có thể đạt được thiên hạ chí bảo, nhưng tâm lý vẫn còn rất là lo lắng, hai huynh đệ các bé vẫn còn quá nhỏ, còn chưa hiểu hết quy tắc sinh tồn của thế gian này, có lẽ Duyệt Nhi cũng chỉ muốn cho các bé được rèn luyện nhiều một chút thôi! Bằng không Duyệt Nhi cũng sẽ không đem bản thân ra làm trò cười của mọi người, để cho Thành Nhi và Dịch Nhi làm bậy như thế.
Mà Lam Tử Duyệt cái gì cũng không nói, chỉ im lặng nhìn, nàng biết giờ phút này trong đầu những người có mặt ở đây có đủ loại suy nghĩ, nàng sẽ không quản trong lòng họ suy nghĩ cái gì, nàng chỉ biết là, trên thế giới này, nếu muốn sống thật tốt, nhất định phải trở nên cường đại.
“Ngươi hỏi thì liền nói cho ngươi sao! Chính ngươi cũng biết đây là Phục Hy kiếm, đương nhiên là biết được lai lịch của nó, các ngươi Quỷ Cốc Tam Ưng cái quỷ gì, rốt cục có muốn đánh hay không đây! Không đánh thì mau cút, bản công tử ta còn phải trở về ngủ nữa đó? Ngủ không đủ, vóc dáng nho nhỏ này của ta không biết đến bao giờ mới lớn lên được?” Lam Dịch Dịch khoanh tay trước ngực, hùng hồn nói, bé biết ca ca nhất định sẽ không trả lời cầu hỏi của Quỷ Cốc Tam Ưng, bé thích nhất chính là tận dụng mọi thứ để luyện tài ăn nói của mình, Đồng Đồng hơi hơi béo tròn ở bên cạnh bé phụ hoạ trợ uy, nhe răng nhếch miệng nhìn Quỷ Cốc Tam Ưng.
“Đánh, sao lại không đánh chứ, nếu Quỷ Cốc Tam Ưng chúng ta vừa nhìn mà đã bị Phục Hy kiếm dọa sợ một phen, thì sau này làm sao lăn lộn trên giang hồ được?”
[1] Đăng Phong Tạo Cực: lên đỉnh tạo cực, trong võ học thường chỉ tạo ra một đỉnh cao mới, kiểu như phá kỷ lục guiness ấy.
“Ân! Đại ca nói đúng, sau này lớn lên, Dịch Nhi nhất định sẽ có thể bách chiến bách thắng.” Long Thiên Ngâm cũng rất cao hứng, không hổ là nhi tử của đại ca, năng lực cường đại giống hệt đại ca.
Lam Thành Thành vươn tay nhỏ trắng trắng tròn tròn ra, bàn tay hơi chuyển động, trên tay liền xuất hiện một thanh kiếm sắc bén phát ra hồng quang, con ngươi Lam Thành Thành thâm thúy nhìn thân kiếm thật sâu, chiều dài thân kiếm còn dài hơn cả người bé, Phục Hy, rốt cuộc chúng ta cũng có thể cùng trổ tài năng, Phục Hy kiếm này là kiếm sư phó truyền cho hắn, bình thường, nếu không gặp được địch nhân cường đại, hắn chưa bao giờ lấy nó ra.
Huyền Cơ Tử nhìn Phục Hy kiếm trong tay Lam Thành Thành, đôi mắt tròn tròn lóe sáng, tên ẻo lả kia thật đúng là chịu chơi, đem cả Phục Hy kiếm tặng cho tiểu quỷ này, khó trách hai tiểu quỷ này lại không chịu bái hắn làm thầy. Thì ra là cái tên ẻo lả đó cũng dùng nhiệt tình để thu được đồ đệ, bất quá hắn càng xác định phải thu được hai đồ đệ tốt này.
“Phục Hy kiếm? Làm sao mà ngươi có được Phục Hy kiếm?” Người của Quỷ Cốc Tam Ưng ngồi ở giữa kinh ngạc hỏi, Phục Hy kiếm này là của Bách Thiên Mị, làm sao tới tay tiểu hài tử này được? Phục Hy kiếm này năm mươi năm trước ở trong tay Bách Thiên Mị chính là bách chiến bách thắng, trong thiên hạ, chỉ có vài người mới có thể ngăn cản được uy lực của Phục Hy, đương nhiên, đó cũng là vì ngự lực của Bách Thiên Mị đã đạt tới mức đăng phong tạo cực [1], mới có thể kích phát ra uy lực cường đại, không biết ở trong tay tiểu hài tử này, sẽ phát ra uy lực thế nào đây, ba người bọn họ đều rất muốn lĩnh giáo một phen.
Phục Hy kiếm, Mộc Thành Phong cùng Mộc Thành Phượng kinh ngạc nhìn nhau, hôm nay thật sự khiến bọn họ mở rộng tầm mắt, Thương Long và Phục Hy kiếm đều xuất hiện, bình thường bọn họ chỉ có thể tưởng tượng thánh vật trong đầu, hôm nay chúng đều xuất hiện ở trước mắt bọn họ.
Lam Tử Thiên cũng vô cùng kinh ngạc nhìn Lam Thành Thành và Lam Dịch Dịch, trong lòng rất vui mừng vì hai huynh đệ các bé có thể đạt được thiên hạ chí bảo, nhưng tâm lý vẫn còn rất là lo lắng, hai huynh đệ các bé vẫn còn quá nhỏ, còn chưa hiểu hết quy tắc sinh tồn của thế gian này, có lẽ Duyệt Nhi cũng chỉ muốn cho các bé được rèn luyện nhiều một chút thôi! Bằng không Duyệt Nhi cũng sẽ không đem bản thân ra làm trò cười của mọi người, để cho Thành Nhi và Dịch Nhi làm bậy như thế.
Mà Lam Tử Duyệt cái gì cũng không nói, chỉ im lặng nhìn, nàng biết giờ phút này trong đầu những người có mặt ở đây có đủ loại suy nghĩ, nàng sẽ không quản trong lòng họ suy nghĩ cái gì, nàng chỉ biết là, trên thế giới này, nếu muốn sống thật tốt, nhất định phải trở nên cường đại.
“Ngươi hỏi thì liền nói cho ngươi sao! Chính ngươi cũng biết đây là Phục Hy kiếm, đương nhiên là biết được lai lịch của nó, các ngươi Quỷ Cốc Tam Ưng cái quỷ gì, rốt cục có muốn đánh hay không đây! Không đánh thì mau cút, bản công tử ta còn phải trở về ngủ nữa đó? Ngủ không đủ, vóc dáng nho nhỏ này của ta không biết đến bao giờ mới lớn lên được?” Lam Dịch Dịch khoanh tay trước ngực, hùng hồn nói, bé biết ca ca nhất định sẽ không trả lời cầu hỏi của Quỷ Cốc Tam Ưng, bé thích nhất chính là tận dụng mọi thứ để luyện tài ăn nói của mình, Đồng Đồng hơi hơi béo tròn ở bên cạnh bé phụ hoạ trợ uy, nhe răng nhếch miệng nhìn Quỷ Cốc Tam Ưng.
“Đánh, sao lại không đánh chứ, nếu Quỷ Cốc Tam Ưng chúng ta vừa nhìn mà đã bị Phục Hy kiếm dọa sợ một phen, thì sau này làm sao lăn lộn trên giang hồ được?”
[1] Đăng Phong Tạo Cực: lên đỉnh tạo cực, trong võ học thường chỉ tạo ra một đỉnh cao mới, kiểu như phá kỷ lục guiness ấy.
Danh sách chương