“Đại ca, đệ hỏi huynh, lúc huynh gặp Lam Mân Côi, có cảm giác tim đập nhanh, hoặc là rất muốn gặp được nàng  ấy, còn nữa, có từng nghĩ đến việc muốn ở bên nàng ấy không?” Long Thiên Ngâm nói xong, nhìn chằm chằm vào đại ca của mình, hắn phải giúp đại ca khai sáng, để đại ca và Lam Tử Duyệt sớm ngày trăng đến rằm trăng tròn, hắn cùng có thể chơi cùng hai đứa cháu! Nói thật thì, sau vài lần tiếp xúc với Lam Tử Duyệt, hắn thật tâm cảm thấy Lam Tử Duyệt là một nữ nhân không tồi, dư điều kiện làm đại tẩu của hắn, hắn tin, phụ thân và mẫu thân cũng sẽ yêu thích nàng thôi.

Long Thiên Tuyệt trầm tư, những điều mà Long Thiên Ngâm nói hắn đều đã trải qua, chẳng lẽ cảm giác đó chính là thích sao? So với những nữ nhân trước đây mà hắn gặp, cảm giác hắn đối với Lam Tử Duyệt đúng là có chút kỳ lạ, chẳng lẽ cảm giác đó cũng chính là thích sao? Long Thiên Tuyệt không ngừng tự hỏi, hắn phải suy nghĩ thật kỹ mới được, hắn không biết cảm giác thích một người là như thế nào. “Vô vị, đi ngủ đi!” Long Thiên Tuyệt nhàn nhạt lên tiếng, thân ảnh nhanh chóng biến mất trước mặt Long Thiên Ngâm, bước vào không gian giới của hắn.

Long Thiên Ngâm trợn tròn mắt, sao lại đi rồi? Hắn còn chưa nghe được đáp án mà? “Đi, Người gì vậy! Đại ca như vậy, mà còn muốn cưới vợ, đừng đến lúc vợ bị cướp đi rồi, mới biết hối hận khóc lóc, tự trách không biết nắm bắt cơ hội, ngủ, đi ngủ, không nghĩ nữa,thiệt là Hoàng Thượng không gấp, thái giám gấp, hắn làm gì phải nhọc lòng như vậy! Vẫn là đi ngủ tốt hơn, chẳng cần bận tâm điều gì.” Long Thiên Ngâm đá văng chiếc giày trên chân, ngã lên xe ngựa ngủ khò khò.

Mộc Thành Phong bên này, đợi sau khi vào trong xe ngựa, Mộc Thành Phong ở xung quanh xe ngựa bày trận pháp, người xung quanh căn bản không nghe được lời của hắn.

“Phách …!” Mộc Thành Phong cho Mộc Thành Phượng một cái tát.

“A! Ca, sao huynh lại đánh Thành Phượng?” Mộc Thành Phường ôm mặt nhìn Mộc Thành Phong, ánh mắt căm phẫn nhìn Mộc Thành Phong, nàng có chút không tin được, ca cư nhiên lại đánh nàng.

“Sao lại đánh muội, ca đánh muội, chỉ muốn nhắc nhở muội, đừn­­g việc gì cũng chăm chăm trả đũa người khác, hôm nay muội xém tí làm hỏng đại sự của ta, cứ cho Lam Mân Côi là người dễ trừ khử, cho dù có giết được nàng ta, hôm nay muội cũng khó lòng sống sót, đã lớn thế này rồi, còn không học được tùy thời cơ mà hành động, còn nữa, có phải muội đã nhìn trúng vị nam tử ngồi kế bên xe ngựa đối diện chúng ta rồi không? Lần trước ở khách điếm Bồng Lai ta đã nhận thấy ánh mắt muội nhìn hắn có chút khác thường.” Mộc Thành Phong âm trầm hỏi, không biết Mộc Thành Phượng có thể câu dẫn hắn không, Phệ Hồn kiếm thiên hạ vô địch, so với Phục Hy kiếm lợi hại gấp trăm lần, đây cũng chính là nguyên nhân chín thành khác không dám động vào Ma Huyễn Thành, hai người đó nhất định là Long Thiên Tuyệt và Long Thiên Ngâm, lần trước lúc ở khách điếm Bồng Lai, bọn họ không có trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, chính là không muốn dẫn đến nhiều phiền phức không cần thiết.

Bị hỏi đến vấn đề này, Mộc Thành Phượng dường như quên mất việc bị Mộc Thành Phong đánh, gương mặt xinh đẹp thoáng ửng hồng, Mộc Thành Phượng ngượng ngùng gật đầu, không lên tiếng.

Mộc Thành Phong vừa nhìn, quả nhiên, đúng như những gì hắn nghĩ.

“Thành Phượng! Muội cũng đã đến tuổi phải thành thân rồi, chẳng việc gì phải ngượng ngùng, đại ca vừa nhìn vị công tử kia thì đã biết hắn là nam nhân tốt, lại anh tuấn tiêu sái, để hôm nào ca tạo cơ hội cho muội và vị công tử kia, để xem hai người có duyên phận hay không.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện