Long Thiên Ngâm sau vụ tiếp xúc với Lam Tử Duyệt, mới sáng sớm đã mặt dày chạy đến phụ giúp Lam Tử Duyệt, nhìn bữa sáng mà Lam Tử Duyệt chuẩn bị,nước miếng của hắn sắp chảy đến nơi.

Long Thiên Tuyệt chưa ngủ, vì ngự lực kinh người của hắn, nhưng cũng may không ảnh hưởng nhiều, tinh thần vẫn hăng hái, bước khỏi xe ngựa, liếc nhìn đệ đệ của mình loanh quanh bên cạnh Lam Tử Duyệt, hắn khẽ nhíu mày, Thiên Ngâm đệ đang làm gì vậy? Lúc này, Lam Thành Thành cũng bước từ trong xe ngựa xuống, đúng lúc giáp mặt với Long Thiên Tuyệt, Lam Thành Thành vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Long Thiên Tuyệt, ánh mắt phụ tử hai người giao nhau, lập tức, phụ tử hai người đột nhiên xuất hiện cảm giác kỳ lạ, Lam Thành Thành không tự nhiên đảo mắt đi, bước về phía Lam Tử Duyệt.

“Oa! Thơm quá! Nam nhân bà, chỉ cần do ngươi nấu, là chúng tôi có lộc ăn rồi.” Niên Bình Sùng từ trên xe ngựa bước xuống, duỗi người, chạy bước nhỏ đến bên Lam Tử Duyệt, nhìn thấy Long Thiên Ngâm đứng bên cạnh bận rộn, trong lòng không thoải mái, lại nhìn thấy Long Thiên Tuyệt, trong lòng càng muốn một cước đá bay những tên cứ bám theo nam nhân bà!

“Muốn ăn thì nhanh chóng rửa mặt đi.” Lam Tử Duyệt không vui nói, họ đương nhiên có lộc ăn rồi, mượn hào quang của Thành Nhi, ở sơn giao dã ngoại này nấu ăn đúng là bất tiện.

“Đã biết, bổn thiếu chủ ta sẽ rửa mặt sạch loáng, hì hì, Thành Nhi, ngươi cũng dậy rồi à, cùng Niên thúc thúc đi rửa mặt nào!” Niên Bình Sùng vừa hay thấy Lam Thành Thành bước đến, muốn gọi nó cùng đi.

“Niên thúc thúc, Thành Nhi đã rửa sạch rồi ạ, Niên thúc thúc thúc tự đi đi!” Lam Thành Thành dừng bước nói, nó có thói quen sau khi tỉnh dậy rửa sạch mặt mới đi ra, tránh để mẫu thân giúp Dịch Nhi rửa mặt xong lại phải giúp nó, mẫu thân mỗi ngày cũng đủ mệt rồi, việc nó có thể làm được ắt sẽ tự làm.

“Ồ! Vậy Niên thúc thúc rửa xong rồi qua.” Niên Bình Sùng xoay người đi rửa mặt.

“Thành Nhi, qua đây nào, xem mẫu thân làm món gì cho con nè.” Lam Tử Duyệt ôn nhu gọi, còn hướng Lam Thành Thành vẫy vẫy tay.

“Mẫu thân, hài nhi đến đây ngay.” Lam Thành Thành bước nhanh hơn.

Lam Tử Thiên và Huyền Cơ Tử cũng dậy rồi “ Ân! Ân! Thơm thật!” Huyền Cơ Tử hít một cái thật sâu, đã lâu lắm không ngửi được mùi thức ăn thơm như vậy, nhất định là rất ngon.

Lam Tử Thiên mỉm cười, rất đồng ý với lời nói cuả Huyền Cơ Tử, “ Tiền bối, mời dùng!” Lam Tử Thiên nhường bước, mời Huyền Cơ Tử lên trước.

“Được, được!”

“Ơ! Đại ca, huynh dậy rồi, mau qua đây, Lam Mân Côi đồng ý chúng ta ăn sáng chung với họ này!” Long Thiên Ngâm hướng Long Thiên Tuyệt vẫy tay, gọi huynh ấy qua, lần đầu lạ, lần hai quen, lần ba ngồi ăn chung, lần bốn là ngủ chung rồi. ( =)))))))

Lam Tử Duyệt nhìn Long Thiên Ngâm, nàng có nói đồng ý sao? là do hắn mặt dày muốn đến được không.

Long Thiên Tuyệt do dự một hồi, vẫn hướng về phía Lam Tử Duyệt bước đến.

“Được rồi! Ăn thôi!” Lam Tử Duyệt đặt nồi thịt trên lửa xuống, hô một tiếng, Niên Phúc và Bắc Sơn bận rộn sắp xếp chén đũa.

Lam Dịch Dịch là người dậy cuối cùng, nhưng lại là người ngồi trước.

Liếc nhìn món ăn phong phú trên bàn, Lam Dịch Dịch gấp đến nỗi sắp lấy tay bốc, nó muốn ăn quá! Món mẫu thân làm thật thơm a!

“Hơ hơ! Dịch Nhi, keo sắp chảy xuống chén rồi, ăn nhanh đi!” Lam Tử Duyệt nhìn bộ dạng háu ăn của con mình,  đáng yêu quá rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện