Ở bên ngoài có một thanh niên cầm quạt xếp, kiêu căng hất cằm, đợi tiểu nhị đuổi khách phòng trong ra.
Chưởng quầy lau mồ hôi lạnh trên trán, tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp, mặc dù Thiên Huyền đại sư rất ít ra ngoài nhưng dù sao hắn cũng là Luyện đan đại sư nổi tiếng của Thiên Vũ quốc đó nha, hơn nữa Thanh Mộc và Thanh Nhiên hay đi cùng người gia tộc Nam Cung ra vào nơi này, chưởng quầy sao có thể không biết chứ? Nhưng người bên trong lại không muốn nói thân phận, trong lúc này, chưởng quầy cũng không biết làm thế nào cho phải.
“Công tử, ngài thực sự không thể vào đó, nhân vật trong đó không phải là người ngài có thể chọc vào đâu.”
“Cút ngay! Tiểu nhân vật như vậy bổn công tử chọc không nổi sao? Thật sự đúng là chuyện cười.” Thanh niên đẩy chưởng quầy một cái, trực tiếp bước thẳng vào trong.
Ở đây dựa theo thân phận khách nhân nên mới được chọn phòng, ở trong mắt hắn người có thân phận cao quý đều ngồi phòng thượng hạng, hắn mới không dám đắc tội,còn căn phòng bình thường này chọn tới chọn lui hắn vẫn thích phòng này hơn.
Mà nguyên nhân chủ yếu chính là đại hội huyền giả đang tới gần nên khách nhân đến quán rượu cũng tăng lên nhiều, các phòng khác đều có người cả rồi, bất đắc dĩ Thiên Huyền đại sư mới mở tiệc chiêu đãi Dạ Nhược Ly ở đây.
“Người nào dám quấy rầy sư phụ và sư tổ ta dùng cơm?”
Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra, Thanh Nhiên nhìn thấy bàn chân chuẩn bị bước vào trực tiếp đá một cái, xem như rác rưởi đá ra ngoài. Phủi phủi đôi giày, Thanh Nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt mang tia giận dỗi, đứng bên cạnh là Thanh Mộc, từ đầu đến cuối sắc mặt chưa từng thay đổi làm người khác không lạnh mà run.
“Lâm công tử, Lâm công tử, ngài không sao chứ?”
Một đám người vội vàng chạy đến đỡ thanh niên kia lên, cơ thể đứng vững dậy, thanh niên đẩy người bên cạnh ra, khuôn mặt ngoan lệ nhìn về phía hai người trước mắt: “Các ngươi có biết bổn công tử là ai không? Tỷ tỷ bổn công tử chính là Lâm Hân Nguyệt, ta là con trai độc nhất của Lâm gia, Lâm Hân Gia, các ngươi dám đối xử với bổn công tử như vậy, bổn công tử lập tức sẽ nói tỷ phu thái tử xử phạt cả nhà các ngươi!”
Thanh Nhiên kinh ngạc trừng mắt, nói: “Lâm Hân Nguyệt, ngươi là đệ đệ Lâm Hân Nguyệt?”
“Như thế nào? Sợ rồi sao?” thần sắc Lâm Hân Gia cực kì đắc ý, khinh thường nhìn Thanh Nhiên: “Nếu sợ hãi thì ngoan ngoãn nhường phòng cho bổn công tử, bổn công tử sẽ không so đo với các ngươi, ngược lại không theo, thì đợi đến lúc bị tịch thu cùng diệt tộc đi!”
Nghe vậy, chưởng quầy không khỏi run rẩy, thật sự là người không biết không có tội, công tử Lâm gia quần là áo lượt lại không biết hai người này sao? Còn dám cuồng ngôn đến gia tộc nhà họ, muốn xử phạt gia tộc Nam Cung, đừng nói đến Lâm gia nho nhỏ kia cho dù là hoàng đế cũng không dám nha.
“Sợ? Ta sợ loại người ngu ngốc như ngươi sao?” Thanh Nhiên mỉm cười, ánh mắt nhìn Thanh Mộc: “Thanh Mộc, nếu ta nhớ không lầm thái tử phi có danh tự là Cung Vân Phi a?”
“Đúng vậy, còn Lâm Hân Nguyệt là trắc phi thái tử.”
“Ah,” Vẻ mặt Thanh Nhiên như bừng tỉnh, ánh mắt trong như nước có nét mỉa mai: “Thì ra là trắc phi, nói cho cùng cũng chỉ là tiểu thiếp nha, có gì đặc biệt hơn người chứ? Ta còn nghe nói trắc phi thái tử kia âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, vì muốn tranh giành tình cảm mà không từ thủ đoạn, chậc chậc, vị công tử cực phẩm trước mắt cùng vị trắc phi kia thật không hổ là chị em ruột nha.”
“Ngươi…” Lâm Hân Gia đỏ mặt, nghẹn cả buổi mới rít lên ba chữ: “Ngươi đánh rắm!”
“Đánh rắm? Đây không phải là chuyện ngươi có thể làm sao?” Thanh Nhiên chớp chớp mắt, ngây thơ nói.
Trong phòng, Thiên Huyền đại sư phun hết ngụm trà mới uống ra ngoài, hắn lau lau khóe môi, sau đó mỉm cười lắc đầu: “Tiểu tử Thanh Nhiên này, thật sự càng càng không nề nếp rồi, hắn phải học hỏi Thanh Mộc nhiều hơn mới được.”
Chỉ là trong mắt Thiên Huyền đại sư lại hết sức vui vẻ, ai cũng nhìn thấy được, hắn dường như rất hài lòng với lời nói của Thanh Nhiên nha.
“Sư phụ à, đồ nhi ta ra ngoài xem thử một chút, Thanh Nhiên hành sự quá chậm.”
Dứt lời, Thiên Huyền đứng lên, tay chắp sau lưng, chuẩn bị bước ra ngoài, bỗng nhiên Dạ Nhược Ly lên tiếng: “Chờ một chút, ta cũng muốn ra ngoài xem.”
Giây phút này, Lâm Hân Gia dĩ nhiên bị tức đến mức nói không ra lời, đám công tử bột sau lưng thấy vậy đều nhìn chằm chằm vào Thanh Nhiên.
“Ngươi tính toán hay làm sao, được Lâm công tử giáo huấn là phúc khí của ngươi, ngươi còn không mau quỳ xuống tạ Lâm công tử chỉ bảo.”
“Đúng đấy, còn không biết soi mặt vào nước tiểu để nhìn lại bản thân, thật đúng không biết lượng sức mình, trắc phi nương nương tuy chỉ là trắc phi nhưng cũng không phải là loại người mà dân thường chúng ta có thể chọc vào, huống chi thái tử phi đã thất sủng, nàng rất nhanh có thể trở thành thái tử phi.”
Nghe mọi người nói, Lâm Hân Gia hòa hoãn chút ít, lại ngẩng cao đầu, đắc ý vô cùng. Hai xú tiểu tử kia mau mau đến nhận lỗi với bổn công tử, nói không chừng tâm tình ta tốt sẽ tha cho các ngươi một mạng…
Đột nhiên, nụ cười đắc ý của Lâm Hân Gia cứng lại, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào người mới bước ra khỏi phòng.
Mọi người khó hiểu nhìn hắn, men theo ánh mắt của hắn nhìn, sau đó mới biết vì sao hắn lại như vậy.
trong phòng bước ra một già một trẻ, lão nhân gia thần thái uy nghiêm, toàn thân tỏa ra khí phách bất phàm, lại bị mọi người trực tiếp bỏ qua. Nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, thanh âm nuốt nước miếng vang lên không ngừng.
Bọn họ sống đến giờ cũng chưa từng nhìn qua nữ nhân nào đẹp như thế.
Vô luận là thiên tài trứ danh trong trẻo nhưng lạnh lùng Long Vũ Cầm hay cao quý trang nhã Lâm Hân Nguyệt đều không thể so sánh với thiếu nữ trước mắt, quả thật là khác xa nhau một trời một vực, với tính cách háo sắc của Lâm công tử, khó trách nhìn đến ngu người.
Nhưng nhìn thấy hai người xuất hiện, thân thể Lâm Hân Gia không ngừng run rẩy, đôi mắt đầy sợ hãi, hai chân mềm nhũn, “Phanh” một tiếng té lăn trên đất.
Sao lại là hắn, trong căn phòng đó sao lại là lão gia hỏa này?
“Lâm công tử, Lâm công tử người làm sao vậy?” Mọi người bị Lâm Hân Gia làm cho hoảng sợ, đều sững sờ nhìn hắn, không rõ vì sao hắn lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Chưởng quầy lau mồ hôi lạnh trên trán, tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp, mặc dù Thiên Huyền đại sư rất ít ra ngoài nhưng dù sao hắn cũng là Luyện đan đại sư nổi tiếng của Thiên Vũ quốc đó nha, hơn nữa Thanh Mộc và Thanh Nhiên hay đi cùng người gia tộc Nam Cung ra vào nơi này, chưởng quầy sao có thể không biết chứ? Nhưng người bên trong lại không muốn nói thân phận, trong lúc này, chưởng quầy cũng không biết làm thế nào cho phải.
“Công tử, ngài thực sự không thể vào đó, nhân vật trong đó không phải là người ngài có thể chọc vào đâu.”
“Cút ngay! Tiểu nhân vật như vậy bổn công tử chọc không nổi sao? Thật sự đúng là chuyện cười.” Thanh niên đẩy chưởng quầy một cái, trực tiếp bước thẳng vào trong.
Ở đây dựa theo thân phận khách nhân nên mới được chọn phòng, ở trong mắt hắn người có thân phận cao quý đều ngồi phòng thượng hạng, hắn mới không dám đắc tội,còn căn phòng bình thường này chọn tới chọn lui hắn vẫn thích phòng này hơn.
Mà nguyên nhân chủ yếu chính là đại hội huyền giả đang tới gần nên khách nhân đến quán rượu cũng tăng lên nhiều, các phòng khác đều có người cả rồi, bất đắc dĩ Thiên Huyền đại sư mới mở tiệc chiêu đãi Dạ Nhược Ly ở đây.
“Người nào dám quấy rầy sư phụ và sư tổ ta dùng cơm?”
Ngay lúc đó, cửa phòng mở ra, Thanh Nhiên nhìn thấy bàn chân chuẩn bị bước vào trực tiếp đá một cái, xem như rác rưởi đá ra ngoài. Phủi phủi đôi giày, Thanh Nhiên ngẩng đầu lên, sắc mặt mang tia giận dỗi, đứng bên cạnh là Thanh Mộc, từ đầu đến cuối sắc mặt chưa từng thay đổi làm người khác không lạnh mà run.
“Lâm công tử, Lâm công tử, ngài không sao chứ?”
Một đám người vội vàng chạy đến đỡ thanh niên kia lên, cơ thể đứng vững dậy, thanh niên đẩy người bên cạnh ra, khuôn mặt ngoan lệ nhìn về phía hai người trước mắt: “Các ngươi có biết bổn công tử là ai không? Tỷ tỷ bổn công tử chính là Lâm Hân Nguyệt, ta là con trai độc nhất của Lâm gia, Lâm Hân Gia, các ngươi dám đối xử với bổn công tử như vậy, bổn công tử lập tức sẽ nói tỷ phu thái tử xử phạt cả nhà các ngươi!”
Thanh Nhiên kinh ngạc trừng mắt, nói: “Lâm Hân Nguyệt, ngươi là đệ đệ Lâm Hân Nguyệt?”
“Như thế nào? Sợ rồi sao?” thần sắc Lâm Hân Gia cực kì đắc ý, khinh thường nhìn Thanh Nhiên: “Nếu sợ hãi thì ngoan ngoãn nhường phòng cho bổn công tử, bổn công tử sẽ không so đo với các ngươi, ngược lại không theo, thì đợi đến lúc bị tịch thu cùng diệt tộc đi!”
Nghe vậy, chưởng quầy không khỏi run rẩy, thật sự là người không biết không có tội, công tử Lâm gia quần là áo lượt lại không biết hai người này sao? Còn dám cuồng ngôn đến gia tộc nhà họ, muốn xử phạt gia tộc Nam Cung, đừng nói đến Lâm gia nho nhỏ kia cho dù là hoàng đế cũng không dám nha.
“Sợ? Ta sợ loại người ngu ngốc như ngươi sao?” Thanh Nhiên mỉm cười, ánh mắt nhìn Thanh Mộc: “Thanh Mộc, nếu ta nhớ không lầm thái tử phi có danh tự là Cung Vân Phi a?”
“Đúng vậy, còn Lâm Hân Nguyệt là trắc phi thái tử.”
“Ah,” Vẻ mặt Thanh Nhiên như bừng tỉnh, ánh mắt trong như nước có nét mỉa mai: “Thì ra là trắc phi, nói cho cùng cũng chỉ là tiểu thiếp nha, có gì đặc biệt hơn người chứ? Ta còn nghe nói trắc phi thái tử kia âm hiểm xảo trá, quỷ kế đa đoan, vì muốn tranh giành tình cảm mà không từ thủ đoạn, chậc chậc, vị công tử cực phẩm trước mắt cùng vị trắc phi kia thật không hổ là chị em ruột nha.”
“Ngươi…” Lâm Hân Gia đỏ mặt, nghẹn cả buổi mới rít lên ba chữ: “Ngươi đánh rắm!”
“Đánh rắm? Đây không phải là chuyện ngươi có thể làm sao?” Thanh Nhiên chớp chớp mắt, ngây thơ nói.
Trong phòng, Thiên Huyền đại sư phun hết ngụm trà mới uống ra ngoài, hắn lau lau khóe môi, sau đó mỉm cười lắc đầu: “Tiểu tử Thanh Nhiên này, thật sự càng càng không nề nếp rồi, hắn phải học hỏi Thanh Mộc nhiều hơn mới được.”
Chỉ là trong mắt Thiên Huyền đại sư lại hết sức vui vẻ, ai cũng nhìn thấy được, hắn dường như rất hài lòng với lời nói của Thanh Nhiên nha.
“Sư phụ à, đồ nhi ta ra ngoài xem thử một chút, Thanh Nhiên hành sự quá chậm.”
Dứt lời, Thiên Huyền đứng lên, tay chắp sau lưng, chuẩn bị bước ra ngoài, bỗng nhiên Dạ Nhược Ly lên tiếng: “Chờ một chút, ta cũng muốn ra ngoài xem.”
Giây phút này, Lâm Hân Gia dĩ nhiên bị tức đến mức nói không ra lời, đám công tử bột sau lưng thấy vậy đều nhìn chằm chằm vào Thanh Nhiên.
“Ngươi tính toán hay làm sao, được Lâm công tử giáo huấn là phúc khí của ngươi, ngươi còn không mau quỳ xuống tạ Lâm công tử chỉ bảo.”
“Đúng đấy, còn không biết soi mặt vào nước tiểu để nhìn lại bản thân, thật đúng không biết lượng sức mình, trắc phi nương nương tuy chỉ là trắc phi nhưng cũng không phải là loại người mà dân thường chúng ta có thể chọc vào, huống chi thái tử phi đã thất sủng, nàng rất nhanh có thể trở thành thái tử phi.”
Nghe mọi người nói, Lâm Hân Gia hòa hoãn chút ít, lại ngẩng cao đầu, đắc ý vô cùng. Hai xú tiểu tử kia mau mau đến nhận lỗi với bổn công tử, nói không chừng tâm tình ta tốt sẽ tha cho các ngươi một mạng…
Đột nhiên, nụ cười đắc ý của Lâm Hân Gia cứng lại, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào người mới bước ra khỏi phòng.
Mọi người khó hiểu nhìn hắn, men theo ánh mắt của hắn nhìn, sau đó mới biết vì sao hắn lại như vậy.
trong phòng bước ra một già một trẻ, lão nhân gia thần thái uy nghiêm, toàn thân tỏa ra khí phách bất phàm, lại bị mọi người trực tiếp bỏ qua. Nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh, thanh âm nuốt nước miếng vang lên không ngừng.
Bọn họ sống đến giờ cũng chưa từng nhìn qua nữ nhân nào đẹp như thế.
Vô luận là thiên tài trứ danh trong trẻo nhưng lạnh lùng Long Vũ Cầm hay cao quý trang nhã Lâm Hân Nguyệt đều không thể so sánh với thiếu nữ trước mắt, quả thật là khác xa nhau một trời một vực, với tính cách háo sắc của Lâm công tử, khó trách nhìn đến ngu người.
Nhưng nhìn thấy hai người xuất hiện, thân thể Lâm Hân Gia không ngừng run rẩy, đôi mắt đầy sợ hãi, hai chân mềm nhũn, “Phanh” một tiếng té lăn trên đất.
Sao lại là hắn, trong căn phòng đó sao lại là lão gia hỏa này?
“Lâm công tử, Lâm công tử người làm sao vậy?” Mọi người bị Lâm Hân Gia làm cho hoảng sợ, đều sững sờ nhìn hắn, không rõ vì sao hắn lại phản ứng kịch liệt như vậy.
Danh sách chương