Đêm như nước.

Ánh trăng sáng tỏ nghiêng nghiêng rơi xuống, rơi vào một bộ trắng như tuyết của Dạ Nhược Ly, tản ra ánh sáng nhàn nhạt mà lại ấm áp. Thật lâu sau trong lòng phát ra tiếng thở dài, nàng ngẩng đầu ngắm trăng trong đáy mắt đen hiện lên tia sáng âm trầm mờ mịt. Những lời lúc sáng Bắc Ảnh Thần nói ra làm lòng nàng vô cùng bất an, dù có thế nào, mặc kệ người phương nào cũng không được phép phá hư hạnh phúc gia đình bọn họ! Con mắt giấu sau hàng lông mi đen dày cụp lại không nhìn rõ cảm xúc, trầm giọng nói: “Gia Nhi, kế hoạch của ta có lẽ nên sớm thực hiện đi, ta có cảm giác thời gian không còn kịp nữa, trên đời này chỉ có thế lực cường đại mới thể sống sót.”

Gia Nhi nghi hoặc nhìn Dạ Nhược Ly, mặc dù mấy câu trước nàng nghe không hiểu nhưng câu cuối cùng nàng hiểu rất rõ. Không cần biết tiểu thư sắp làm gì, đời này kiếp này nàng sẽ đi theo tiểu thư tới cùng.

Thời điểm Dạ Nhược Ly quyết định, có một dãy núi cực kì xa Hiên Viên quốc có một đám người yên tĩnh bước trong bóng đêm, thần sắc của họ khác nhau hoàn toàn duy chỉ có một điểm giống nhau đó chính là khí thế siêu việt cường đại. Chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết những người này không tầm thường.

“Đại trưởng lão, chúng ta thật sự sẽ làm như thế sao?” Một vị lão giả tóc trắng áo đổ nhiuws mày, gương mặt già nua không che kín sự khó hiểu: “Lúc trước người để Thiếu chủ rời đi sao bây giờ lại muốn hắn trở về?”

Nghe thấy câu hỏi của lão giả tóc trắng, người nọ nhíu chặt lông mày khí tức nghiêm túc toả ra mãnh liệt: “Gia chủ cũng không có ý định cho hắn vĩnh viễn tự do, chỉ là cho hắn mười năm để đền bù tổn thất, mười năm cũng qua rồi, đây cũng là lúc hắn nên trở về, huống hồ tiểu thư đối với Thiếu chủ nhớ mãi không quên, cưới tiểu thư là nghĩa vụ của hắn và cũng là trách nhiệm để mang lại lợi ích cho hai nhà, quan hệ thông gia phải do hai người kiệt xuất nhất mới được.”

Dứt lời nhìn về phía trăng sáng, gương mặt đầy nếp nhăn của người nọ vô cùng lạnh lùng, trong lòng hắn lợi ích gia tộc luôn luôn quan trọng nhất, hạnh phúc của Thiếu chủ không là gì cả, thân là người của gia tộc Bắc Ảnh thì đời này phải vì Bắc Ảnh mà hy sinh, đây là nghĩa vụ của hắn.

Người đi sau cùng là một vị lão giả tóc đen áo vàng, mặt mày hồng hào nhìn không giống người già chút nào, ngón tay vuốt vuốt chòm râu đen, bờ môi hé ra độ cong âm hiểm, trong ánh mắt bén nhọn xoẹt qua hàn ý, nói: “Đại trưởng lão, Tứ trưởng lão việc này giao cho ta xử lý đi, ta nhất định sẽ đem Thiếu chủ bình an vô sự trở về, về phần nữ nhân dám mê hoặc Thiếu chủ và con gái của nàng ta….” Con mắt hé ra lộ vẻ khắc nghiệt, nhưng khi thấy hai người đi trước nhìn lại thì vội vàng thu sát ý vào trong.

“Lục trưởng lão, đừng quên quy định của đại lục chúng ta không thể đánh võ giả và người bình thường trừ phi họ gây sự trước.” Lão giả áo trắng nhíu mày một cái, con mắt lạnh lùng đảo qua đối phương, giọng điệu nghiêm túc câu nệ: “Vì vậy khi nhìn thấy Thiếu chủ đưa hắn về ngay lập tức, không được phép rat ay với những người khác.’

“Yên tâm, nàng ta chỉ là một nữ nhân bình thường, giết nàng ta còn sợ bẩn kiếm trong tay.” Lão giả áo vàng xem thường nhếch môi, lần này vào Hiên Viên quốc tất nhiên sẽ có người đi tới trước dù hắn có tha cho nữ nhân kia nhưng thuộc hạ của tiểu thư thì khó nói lắm. Những năm gần đây không đi phiền toái cho Thiếu chủ là do gia chủ dùng hai quả đan dược thượng phẩm để đổi lấy mười năm tự do cho Thiếu chủ. Đã mười năm trôi qua tiểu thư chưa bao giờ quên Thiếu chủ, chắc hẳn không lâu nữa nữ nhân kia sẽ nhận án tử. Kể cả con gái nàng ta cũng phải chịu chung số phận.

Sáng hôm sau.

Trước hiệu bán đấu giá lớn nhất Hiên Viên quốc, Dạ Nhược Ly vuốt cằm, ánh mắt đapr qua tấm bảng hiệu màu vàng rồi nhanh chân bước vào. Đón tiếp nàng là một nữ tử ăn mặ xinh đẹp vặn vẹo eo thon, vẻ mặt tươi cười, loại nữ tử này làm Dạ Nhược Ly có cảm giác như đang ở thanh lâu.

“Vị cô nương này, buổi tối phòng đấu giá của chúng tôi mới bắt đầu, bây giờ người tới có vẻ hơi sớm?”

“Ta không tới đây để tham gia đấu giá.” Dạ Nhược Ly nhàn nhạt lắc đầu, con ngươi lạnh lùng nhìn nữ tử trước mặt: “Ta muốn gặp lão bản của các ngươi, làm phiền ngươi báo một tiếng là có người muốn nói chuyện làm ăn muốn nói trực tiếp với lão bản.”

“Được, cô nương chờ một chút.” Nữ tử mỉm cười gật đầu, lập tức uốn éo vòng eo biến mất khỏi tầm mắt Dạ Nhược Ly. Một lúc sau, nữ tử bước nhanh đến chỗ Dạ Nhược Ly: “Cô nương, lão bản chúng tôi cho mời, mời cô nương đi theo ta!”

Dạ Nhược Ly bước theo sát nữ tử kia, mùi son phấn dày đặc toả ra không khỏi làm nàng nhíu mày, có thuộc hạ như thế không biết lão bản có hình dáng như thế nào? Đại khái chắc giống như tú bà thanh lâu? Nếu đúng là vậy, chỉ sợ nàng phải tìm người khác để bàn chuyện hợp tác

“Vị khách nhân ngoài cửa mời vào!”

Âm thanh vang lên, cánh cửa chậm rãi mở ra, Dạ Nhược Ly thu hồi tâm trạng bước vào phòng, ngay sau đó có tiếng vỗ tay vang lên, cánh cửa đóng lại, trong căn phòng cực kì yên tĩnh.

“Này, ngươi tìm ta có chuyện gì để nói sao?”

Dạ Nhược Ly nhìn về phía phát ra âm thanh, liền phát hiện ra một nữ tử dựa lưng vào ghế tựa bằng gỗ lim, chân vắt lên bàn, miệng thích thú cười. Nữ tử này không có làn da trắng như ngọc nhưng màu lúa mì kia lại cho người ta cảm giác thoải mái, tóc đen nhánh, mắt như sao nhìn Dạ Nhược Ly , khoé môi cong lên: “Nói như thế nghĩa là không đủ lợi ích ta cũng sẽ không đích thân tiếp đãi?”

Buông chân xuống nữ tử kia chậm rãi đứng lên, ánh mặt trời chiếu lên ngũ quan xinh xắn, có một loại mỹ vị hoàn toàn khác biệt.

“Tất nhiên,” Dạ Nhược Ly cười nhạt một tiếng, ánh mắt tràn đầy tự tin: “Ta có thể cho ngươi rất nhiều lợi ích nhưng điều kiện đầu tiên là ta muốn ngươi trung thành với ta, chỉ cần ngươi thần phục ta, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi, thậm chí có thể cho ngươi những điều ngươi muốn.”

Nghe vậy, nử tử kia cũng không tức giận, nàng lộ vẻ mỉm cười. khiêu khích nói: “Tiểu nha đầu thật thú vị, ngươi cho rằng điều này có thể sao?”

“Ta sẽ cho ngươi thời gian để suy nghĩ, chúng ta đi.” Dạ Nhược Ly nhìn thẳng vào ánh mắt của nữ tử, cặp mắt tựa hồ như có thể sở hữu được tất cả, rồi nàng cười rộ lên: “Trong mắt của ngươi ta có thể thấy được ngươi là một nữ nhân thông minh, cùng hợp tác với người thông minh ta rất yên tâm, ta tin tưởng một ngày nào đó ngươi nhất định sẽ tới tìm ta.”

Nữ tử kia không cho là đúng, không để Dạ Nhược Ly vào mắt nói: “Ngươi tới tìm ta chỉ vì chuyện này?”

“Đương nhiên không phải thế.”

Dứt lời, một viên thuốc bay ra từ tay áo Dạ Nhược Ly, nữ tử hơi sững sờ xoè ban tay đem viên thuốc kia giữ lại, sau khi nàng ta hoàn hồn trở lại, một đạo âm thanh nhàn nhạt từ đối diện bay tới: “Viên thuốc này có thể đột quá võ giả cấp hai, nửa tháng sau sẽ tiến hành đấu giá, trong nửa tháng này ngươi hãy đem tin tức này truyền ra khắp thiên hạ.”

Bỏ lại những lời này phía sau, Dạ Nhược Ly xoay người bước đi.

Nhìn theo hình dáng của nữ nhân vừa biến mất, nữ tử kia suy nghĩ xuất thần rốt cuộc nàng kia là thần thánh phương nào lại có viên đan dược quý giá như thế? Khó trách nàng ta lại tự tin như thế, có thể đột phá võ giả cấp hai ngay đến nàng cũng thèm thuồng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện