Editor: Preiya
"Tìm chết!"
Vẻ mặt lạnh lùng, Thanh Điền hung hăng nắm chặt quả đấm, đột nhiên nâng quyền lên, quả đấm của hắn được bao bọc bởi một tầng sáng màu vàng đất, vừa dày vừa nặng nhưng không mất sắc bén, lấy khí thế sét đánh bổ về phía đầu Dạ Nhược Ly.
Mọi người đều không nhẫn tâm nhìn nữ tử tuyệt sắc máu bắn tung tóe tại chỗ, không khỏi nhắm hai mắt lại, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Khi bọn họ nghĩ rằng, nàng nhất định đã chết không thể nghi ngờ! Quyết sẽ không có bất kì ngoại lệ nào.
"Phanh!"
Một tiếng trầm đục xuất hiện trong tai mọi người, trong khoảnh khắc mọi người mở mắt ra, lại đúng lúc nhìn thấy Thanh Điền đang trong tình trạng bị quăng theo một đường vòng cung bay ra ngoài, hung hăng rơi xuống đất, thẳng đến khi ngã xuống đất, trên mặt hắn vẫn chưa từng rút đi vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ.
"Sao… làm sao có thể?"
Mọi người đồng thời trọn to hai mắt, không thể tin được vào một màn phát sinh trước mắt.
Khi bọn họ nghĩ Thanh Điền sẽ tất thắng không thể nghi ngờ, thế nhưng chỉ trong một chiêu liền bị địch thủ đánh bại? Phải biết, Thanh Điền chính là một Huyền Tôn, có thể một chiêu đánh bại cao thủ Huyền Tôn, trừ khi nàng cũng là một Huyền Tôn.
Hai mươi tuổi, Huyền Tôn cường giả, đây cũng quá nghịch thiên đi? Hung hăng nuốt nước miếng một cái, tất cả ánh mắt ở đây đều tập trung trên một thân bạch y dưới nắng sớm, một cỗ rung động mãnh liệt xuất hiện ở trong lòng mọi người, thế cho nên một lúc lâu sau, không một ai có thể phục hồi tinh thần.
Bạch y đang ở trước mắt chợt lóe lên, liền rớt xuống bên cạnh Thanh Điền, sau đó là một trận tiếng ba ba, kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng của nữ tử truyền vào trong tai tất cả mọi người, làm cho bọn họ đồng thời rùng mình một cái.
"Không phải là ngươi muốn hãm hại ta sao? Nếu thật sự có bản lĩnh đó, vì sao ngay từ đầu lại không dám tìm ta quyết đấu?"
"Đời này của ta, hận nhất hai chuyện, một là đánh lén sau lưng ta, hai là mượn danh nghĩa người khác hãm hại ta, cho nên, lúc ta còn sống rời khỏi đó, liền thề tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!"
"Ngươi không chỉ muốn hại chết ta, mà sư phụ của ngươi lại càng muốn hại chết Huyền Lão đầu, vậy ta đây đã không thể bỏ qua cho ngươi!"
Mặc dù thông qua tử vong cấm địa, Dạ Nhược Ly có không ít thu hoạch, lại càng là để cho tu vi của nàng tăng lên Huyền Tôn cao cấp đỉnh phong, cách Huyền Tôn đỉnh phong chỉ có một bước nữa.
Thế nhưng, nếu thuật luyện đan của nàng không cường hãn, chờ đợi nàng, phải chăng đó là cái chết?
Mà nếu đối phương không động sát ý, nàng sẽ không làm quá đáng, giống như Lâu Phi Mặc khiêu khích nàng năm ngày trước, chỉ là giáo huấn hắn một chút thôi, nhưng nếu đối phương muốn giết nàng, nàng tuyệt đối sẽ không lưu tình!
Khi Dạ Nhược Ly liên tiếp công kích, Thanh Điền không hề có lực hoàn thủ, không cần trong chốc lát, toàn thân liền máu tươi đầm đìa, trong miệng liên tục không ngừng phun ra máu đỏ tươi, trên dung mạo anh tuấn liền tái nhợt giống như người chết.
"Dừng tay!"
Ngay lúc Dạ Nhược Ly dự định kết liễu tính mạng của Thanh Điền, bỗng nhiên một tiếng quát lớn truyền đến từ phía sau, chứa một cỗ khí thế áp bách khiến mọi người không thể chống cự.
"Là Âm Lão, thế nhưng Âm Lão lại tới…"
Nghe tiếng nói này, mọi người liền đã đoán được chủ nhân của giọng nói là ai, vô cùng kinh ngạc, lúc bọn họ nghĩ rằng, nữ tử này không thể nào giết Thanh Điền, bằng không, liền nhất định phải hứng chịu lửa giận của Âm Lão.
Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, cảm nhận được khí tức của Âm Lão càng lúc càng gần, không chút do dự bóp chặt cổ Thanh Điền, dùng lực vặn một cái, tất cả mọi người cũng chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, lúc quay lại nhìn thì đã thấy Thanh Điền không còn hơi thở.
Nàng… thế nhưng nàng lại giết Thanh Điền…
Mọi người cũng hít một hơi khí lạnh, nghĩ tới Âm Lão ác độc kinh khủng, đồng loạt rùng mình một cái.
"Lão phu để ngươi dừng tay, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao? Giết đồ nhi của ta, ngươi nhất định phải đền mạng!"
Khí tức cường đại bao phủ trên đỉnh đầu lão, cả người Dạ Nhược Ly run rẩy mãnh liệt, sắc mặt trong chốc lát tái nhợt, một giọt mồ hôi chậm rãi trượt xuống theo gương mặt, lúc nàng sắp không thở được, phía trước cũng truyền tới một cỗ khí tức cường hãn giống như vậy.
"Ngươi, lão bất tử này, lấy lớn bắt nạt nhỏ thì tính là cái gì? Để lão phu tới chơi với ngươi một chút!"
"Oanh!"
Lúc tiếng nói này vừa dứt, hai cỗ khí thế mãnh liệt đụng vào nhau, bộc phát ra trận nổ lớn cực mạnh, thổi quét toàn bộ ngọn núi.
Huyền Lão chậm rãi hạ xuống, nhìn sang liền thấy vẻ mặt tái xanh, cùng ánh mắt tràn đầy lửa giận của Âm Lão, vẻ mặt tươi cười xoay người, vỗ vỗ vai Dạ Nhược Ly, rất là vui vẻ nói: "Nha đầu, làm không sai, ha ha, sư phụ vẻ vang vì ngươi."
Sư phụ? Câu nói này của Huyền Lão, khiến đám đệ tử vây xem xung quanh đồng thời sững sờ.
Nàng chính là đệ tử kế tục thiên tài luyện đan Huyền Lão thu đó sao? Không phải nàng đã tiến vào tử vong cấm địa sao? Cũng vì thế mà ở Lâu gia mỗi ngày đều bùng nổ đại chiến, vì sao nàng còn sống sờ sờ đứng đó? Lại càng có thực lực cường hãn như thế?
"Đây là chính bản thân hắn tự tìm chết." Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn Thanh Điền, lạnh lùng nói.
"Ha ha, thật không hổ là đệ tử của ta."
Huyền Lão không quở trách việc Dạ Nhược Ly hạ sát thủ chút nào, nếu như không phải là trong khoảng thời gian này, Âm Lão để Thanh Điền trốn tránh ở Thanh Phong sơn, với lại lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn, nếu không hắn đã sớm tới đây giết tên khốn kiếp này rồi!
"Huyền Lão, có phải ngươi nên cho ta một công đạo không?" Âm Lão hung hăng phất phất tay áo, hai tròng mắt âm lãnh khóa chặt hai thầy trò này, trên người phát ra một cỗ sát khí lạnh lẽo.
"Công đạo? Cái gì công đạo?" Huyền Lão liếc mắt xem thường, cười lạnh một tiếng, "Các ngươi hãm hại đồ nhi bảo bối của ta, ta còn chưa đòi ngươi cho một công đạo, làm sao ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta cái công đạo chó má gì đó? Ngươi có biết xấu hổ hay không? Đúng rồi, ta quên mất, da mặt ngươi còn dày hơn tường thành, làm sao có thể cảm thấy xấu hổ được đây, nếu ta là ngươi, đã sớm lựa chọn đâm đầu đụng chết rồi, miễn cho ở chỗ này xấu hổ mất mặt, ha ha ha…"
"Ngươi nói cái gì?" Âm Lão nắm chặt quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Huyền Lão.
"Thì ra là, ngươi không chỉ da mặt dày, mà còn là một kẻ điếc nữa, chao ôi, thật là đáng thương, đường đường là Âm Lão, một Huyền Thánh cường giả, thế nhưng lại không thể nghe người khác nói chuyện, nếu như sớm biết ngươi là người tàn phế, ta sao có thể đối lập với ngươi, mặc dù lão đầu ta cũng không phải người tốt gì, nhưng cũng biết nhường nhịn người tàn phế một chút."
"Ngươi…"
Cả người Âm Lão run rẩy, sát khí trên người càng phát ra nồng nặc.
Đúng lúc này, phía sau mọi người, truyền tới một giọng nói uy nghiêm: "Hai người các ngươi đây là đang làm gì? Mấy ngày qua náo loạn ầm ĩ còn chưa đủ, còn sợ Lâu gia ta chưa đủ rối loạn sao?"
Lời này vừa dứt, trong nắng sớm mọi người liền nhìn thấy, hai tay Bảo chủ chắp sau lưng, chậm rãi cất bước đi tới, trên dung nhan tuấn mỹ không có bất kì tâm tình nào, thế nhưng, trong khoảnh khắc nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt lại thoáng qua một tia tinh quang, nhưng không ai phát hiện ra.
Lâu Phi Mặc đi theo bên cạnh, từ lúc bắt đầu, tầm mắt đã tập trung ở trên người Dạ Nhược Ly, sau đó cũng không cách nào dời đi tầm mắt.
Nàng không chết, thật sự là quá tốt…
Mấy ngày nay, Lâu Phi Mặc trôi qua cũng không dễ chịu, chỉ cần nghĩ đến nàng đã chết, liền có một loại lửa giận không thể phát tiết ra, nhưng mà, sau khi biết được chân tướng sự tình, mỗi lần hắn muốn đi tìm tên hỗn đản Thanh Điền tính sổ, đều bị phụ thân ngăn cản.
Thật may là, nàng còn sống.
Lúc biết được tin này, Lâu Phi Mặc liền đi cùng Bảo chủ đến Thanh Phong sơn, đáng tiếc là, từ đầu đến cuối, Dạ Nhược Ly cũng chưa từng liếc mắt nhìn hắn một lần, điều này không khỏi làm cho Lâu Phi Mặc có chút thất vọng.
Trong mắt thoáng qua hàn ý lạnh lẽo, Âm Lão nhìn người tới, chợt, khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ bi thống: "Bảo chủ, ngươi phải làm chủ cho ta, tuy Thanh Điền là đệ tử của ta, nhưng ta xem hắn giống như con trai ruột vậy, hiện giờ bị kẻ gian giết chết, mà Huyền Lão, lại còn che chở cho kẻ gian này, ngươi không thể không làm chủ cho ta!"
Nghe vậy, trong lòng Huyền Lão chợt căng thẳng, theo bản năng đứng trước mặt Dạ Nhược Ly, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bảo chủ.
Đáy lòng phát ra một tiếng cười lạnh, Âm Lão âm lãnh quét mắt nhìn Huyền Lão cùng Dạ Nhược Ly, theo ý hắn, người nữ tử này, dám có gan giết người ở Lâu gia, Bảo chủ tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng.
"Ừ."
Bảo chủ lạnh nhạt gật đầu một cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không có bất kỳ dao động nào như cũ.
Trong lúc nội tâm Âm Lão đang vui vẻ, giọng nói đạm mạc mang theo uy nghiêm của Bảo chủ chậm rãi vang lên: "Nàng là đồ đệ của Huyền Lão, Huyền Lão bảo hộ nàng, có phải không?"
"Hả?"
Lúc này Âm Lão sửng sốt, Bảo chủ nói lời này là có ý gì?
Huyền Lão bảo hộ nàng quả thật là đúng, nhưng vấn đề là, hiện tại người bị giết chính là đệ tử của hắn, vì sao Bảo chủ lại nói đến vấn đề không hề liên quan này?
Mà những người còn lại cũng không hiểu lời nói của Bảo chủ, có liên quan gì tới quan hệ thầy trò của nữ tử này cùng Huyền Lão?
"Nếu đã vậy, cũng không còn vấn đề gì nữa," Ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc của Âm Lão, Bảo chủ tiếp tục nói, "Ngươi cũng nên xem xét lại những sai lầm mà mình phạm phải trong khoảng thời gian này, mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng là do các ngươi hãm hại đồng tộc trước, bây giờ Thanh Điền đã vì chuyện này mà trả giá đại giới hắn phải nhận, ngươi cũng cần phải tĩnh tâm suy nghĩ một chút về những hành động ngươi đã làm, ta không hy vọng lại có lần sau, ngươi đã hiểu chưa?"
"Nhưng là, nàng giết đệ tử của ta!"
Âm Lão quả thật không hiểu, vì sao Bảo chủ lại thiên vị người nữ tử này, ai biết nàng lẫn vào Lâu gia có phải là có ý đồ riêng hay không.
Mọi người sao lại không nghe ra ý tứ bảo hộ của Bảo chủ chứ? Chẳng lẽ, nữ tử này là con riêng của Bảo chủ, hoặc là có gian tình gì với hắn? Nếu không, dựa vào tính cách của Bảo chủ, tại sao lại bảo hộ nàng?
"Đó là hắn đáng chết!"
Nói đến chuyện này, trong lòng Bảo chủ cũng tràn đầy tức giận.
Lão tử làm chủ cho ngươi? Vậy ai sẽ làm chủ cho lão tử? Ta dám động đến nàng sao? Bây giờ, nàng chính là bảo bối của Lâu gia chúng ta, tất cả hy vọng của Lâu gia đều đặt trên người nàng, nếu như nàng thiếu một cọng lông tơ, ngươi chính là tội nhân thiên cổ của Lâu gia.
Âm Lão ngươi rất là quan trọng với Lâu gia, nhưng có thể quan trọng hơn nàng sao? Nếu như lão gia hỏa đáng chết này còn nói thêm một câu nữa, Bảo chủ không ngại gọi hết tất cả Trưởng lão tới, lập tức kết liễu tính mạng của hắn.
Lần này, Âm Lão liền trực tiếp trợn tròn mắt, làm sao hắn cũng không đoán được, Bảo chủ sẽ thiên vị rõ ràng như thế.
Chẳng lẽ là, có liên quan đến Thái thượng Trưởng lão? Đúng, nhất định là như vậy, nàng chắc hẳn đã nói dối rằng có thể chữa khỏi thương thế cho Thái thượng Trưởng lão, thế cho nên Bảo chủ cùng Thái thượng Trưởng lão bị lừa gạt bởi lời nói dối của nàng.
Âm Lão không biết cuộc nói chuyện giữa Dạ Nhược Ly cùng Thái thượng Trưởng lão, có lẽ cũng có thể đoán ra vài phần, trừ nguyên nhân này ra, còn có lý do nào khác để giải thích về thái độ của Bảo chủ?
Có lẽ, thật sự là nàng dựa vào thực lực của mình rời khỏi tử vong cấm địa, nhưng cũng không đại biểu, nàng có năng lực luyện chế đan dược khôi phục sinh cơ cho hai vị Thái thượng Trưởng lão.
"Bảo chủ, ta quên mất bẩm báo một việc này với Bảo chủ," Mâu quang chợt lóe lên, một chủ ý hiện ra trong đầu, khóe môi Âm Lão gợi lên nụ cười lạnh lẽo, oán độc nhìn Dạ Nhược Ly, "Ngày hôm qua, thủ hạ của ta báo lại, từng có một cường đạo ở phụ cận Lâu Gia Bảo, gặp qua vị luyện đan đại sư Dạ Nhược Ly, ta nghĩ chúng ta rất nhanh có thể tìm được nàng ấy, chỉ cần ta dùng chút lợi ích, nàng ấy tuyệt đối sẽ nguyện trung thành với ta, lúc đó, ta nghĩ để nàng tỷ thí với nữ tử này, nếu như nàng thua, nhất định phải đền mạng cho đồ đệ của ta!"
Mưu kế của Âm Lão rất hay, nếu hắn biết được, vị nữ tử dùng tên giả Vân Vãn Ca này, chính là vị luyện đan đại sư Dạ Nhược Ly trong miệng hắn vừa nói đến, không biết có lựa chọn đâm đầu đụng chết hay không?
Ngưng mắt nhìn khuôn mặt đầy vẻ oán độc của Âm Lão, khóe miệng Dạ Nhược Ly hơi cong lên, tự mình tỷ thí với chính mình sao? Cho dù nàng nhàm chán, cũng sẽ không làm loại chuyện như vậy…
"Tìm chết!"
Vẻ mặt lạnh lùng, Thanh Điền hung hăng nắm chặt quả đấm, đột nhiên nâng quyền lên, quả đấm của hắn được bao bọc bởi một tầng sáng màu vàng đất, vừa dày vừa nặng nhưng không mất sắc bén, lấy khí thế sét đánh bổ về phía đầu Dạ Nhược Ly.
Mọi người đều không nhẫn tâm nhìn nữ tử tuyệt sắc máu bắn tung tóe tại chỗ, không khỏi nhắm hai mắt lại, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Khi bọn họ nghĩ rằng, nàng nhất định đã chết không thể nghi ngờ! Quyết sẽ không có bất kì ngoại lệ nào.
"Phanh!"
Một tiếng trầm đục xuất hiện trong tai mọi người, trong khoảnh khắc mọi người mở mắt ra, lại đúng lúc nhìn thấy Thanh Điền đang trong tình trạng bị quăng theo một đường vòng cung bay ra ngoài, hung hăng rơi xuống đất, thẳng đến khi ngã xuống đất, trên mặt hắn vẫn chưa từng rút đi vẻ kinh ngạc cùng khiếp sợ.
"Sao… làm sao có thể?"
Mọi người đồng thời trọn to hai mắt, không thể tin được vào một màn phát sinh trước mắt.
Khi bọn họ nghĩ Thanh Điền sẽ tất thắng không thể nghi ngờ, thế nhưng chỉ trong một chiêu liền bị địch thủ đánh bại? Phải biết, Thanh Điền chính là một Huyền Tôn, có thể một chiêu đánh bại cao thủ Huyền Tôn, trừ khi nàng cũng là một Huyền Tôn.
Hai mươi tuổi, Huyền Tôn cường giả, đây cũng quá nghịch thiên đi? Hung hăng nuốt nước miếng một cái, tất cả ánh mắt ở đây đều tập trung trên một thân bạch y dưới nắng sớm, một cỗ rung động mãnh liệt xuất hiện ở trong lòng mọi người, thế cho nên một lúc lâu sau, không một ai có thể phục hồi tinh thần.
Bạch y đang ở trước mắt chợt lóe lên, liền rớt xuống bên cạnh Thanh Điền, sau đó là một trận tiếng ba ba, kèm theo đó là giọng nói lạnh lùng của nữ tử truyền vào trong tai tất cả mọi người, làm cho bọn họ đồng thời rùng mình một cái.
"Không phải là ngươi muốn hãm hại ta sao? Nếu thật sự có bản lĩnh đó, vì sao ngay từ đầu lại không dám tìm ta quyết đấu?"
"Đời này của ta, hận nhất hai chuyện, một là đánh lén sau lưng ta, hai là mượn danh nghĩa người khác hãm hại ta, cho nên, lúc ta còn sống rời khỏi đó, liền thề tuyệt đối sẽ không buông tha cho ngươi!"
"Ngươi không chỉ muốn hại chết ta, mà sư phụ của ngươi lại càng muốn hại chết Huyền Lão đầu, vậy ta đây đã không thể bỏ qua cho ngươi!"
Mặc dù thông qua tử vong cấm địa, Dạ Nhược Ly có không ít thu hoạch, lại càng là để cho tu vi của nàng tăng lên Huyền Tôn cao cấp đỉnh phong, cách Huyền Tôn đỉnh phong chỉ có một bước nữa.
Thế nhưng, nếu thuật luyện đan của nàng không cường hãn, chờ đợi nàng, phải chăng đó là cái chết?
Mà nếu đối phương không động sát ý, nàng sẽ không làm quá đáng, giống như Lâu Phi Mặc khiêu khích nàng năm ngày trước, chỉ là giáo huấn hắn một chút thôi, nhưng nếu đối phương muốn giết nàng, nàng tuyệt đối sẽ không lưu tình!
Khi Dạ Nhược Ly liên tiếp công kích, Thanh Điền không hề có lực hoàn thủ, không cần trong chốc lát, toàn thân liền máu tươi đầm đìa, trong miệng liên tục không ngừng phun ra máu đỏ tươi, trên dung mạo anh tuấn liền tái nhợt giống như người chết.
"Dừng tay!"
Ngay lúc Dạ Nhược Ly dự định kết liễu tính mạng của Thanh Điền, bỗng nhiên một tiếng quát lớn truyền đến từ phía sau, chứa một cỗ khí thế áp bách khiến mọi người không thể chống cự.
"Là Âm Lão, thế nhưng Âm Lão lại tới…"
Nghe tiếng nói này, mọi người liền đã đoán được chủ nhân của giọng nói là ai, vô cùng kinh ngạc, lúc bọn họ nghĩ rằng, nữ tử này không thể nào giết Thanh Điền, bằng không, liền nhất định phải hứng chịu lửa giận của Âm Lão.
Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, cảm nhận được khí tức của Âm Lão càng lúc càng gần, không chút do dự bóp chặt cổ Thanh Điền, dùng lực vặn một cái, tất cả mọi người cũng chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên, lúc quay lại nhìn thì đã thấy Thanh Điền không còn hơi thở.
Nàng… thế nhưng nàng lại giết Thanh Điền…
Mọi người cũng hít một hơi khí lạnh, nghĩ tới Âm Lão ác độc kinh khủng, đồng loạt rùng mình một cái.
"Lão phu để ngươi dừng tay, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy sao? Giết đồ nhi của ta, ngươi nhất định phải đền mạng!"
Khí tức cường đại bao phủ trên đỉnh đầu lão, cả người Dạ Nhược Ly run rẩy mãnh liệt, sắc mặt trong chốc lát tái nhợt, một giọt mồ hôi chậm rãi trượt xuống theo gương mặt, lúc nàng sắp không thở được, phía trước cũng truyền tới một cỗ khí tức cường hãn giống như vậy.
"Ngươi, lão bất tử này, lấy lớn bắt nạt nhỏ thì tính là cái gì? Để lão phu tới chơi với ngươi một chút!"
"Oanh!"
Lúc tiếng nói này vừa dứt, hai cỗ khí thế mãnh liệt đụng vào nhau, bộc phát ra trận nổ lớn cực mạnh, thổi quét toàn bộ ngọn núi.
Huyền Lão chậm rãi hạ xuống, nhìn sang liền thấy vẻ mặt tái xanh, cùng ánh mắt tràn đầy lửa giận của Âm Lão, vẻ mặt tươi cười xoay người, vỗ vỗ vai Dạ Nhược Ly, rất là vui vẻ nói: "Nha đầu, làm không sai, ha ha, sư phụ vẻ vang vì ngươi."
Sư phụ? Câu nói này của Huyền Lão, khiến đám đệ tử vây xem xung quanh đồng thời sững sờ.
Nàng chính là đệ tử kế tục thiên tài luyện đan Huyền Lão thu đó sao? Không phải nàng đã tiến vào tử vong cấm địa sao? Cũng vì thế mà ở Lâu gia mỗi ngày đều bùng nổ đại chiến, vì sao nàng còn sống sờ sờ đứng đó? Lại càng có thực lực cường hãn như thế?
"Đây là chính bản thân hắn tự tìm chết." Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn Thanh Điền, lạnh lùng nói.
"Ha ha, thật không hổ là đệ tử của ta."
Huyền Lão không quở trách việc Dạ Nhược Ly hạ sát thủ chút nào, nếu như không phải là trong khoảng thời gian này, Âm Lão để Thanh Điền trốn tránh ở Thanh Phong sơn, với lại lúc nào cũng nhìn chằm chằm hắn, nếu không hắn đã sớm tới đây giết tên khốn kiếp này rồi!
"Huyền Lão, có phải ngươi nên cho ta một công đạo không?" Âm Lão hung hăng phất phất tay áo, hai tròng mắt âm lãnh khóa chặt hai thầy trò này, trên người phát ra một cỗ sát khí lạnh lẽo.
"Công đạo? Cái gì công đạo?" Huyền Lão liếc mắt xem thường, cười lạnh một tiếng, "Các ngươi hãm hại đồ nhi bảo bối của ta, ta còn chưa đòi ngươi cho một công đạo, làm sao ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta cái công đạo chó má gì đó? Ngươi có biết xấu hổ hay không? Đúng rồi, ta quên mất, da mặt ngươi còn dày hơn tường thành, làm sao có thể cảm thấy xấu hổ được đây, nếu ta là ngươi, đã sớm lựa chọn đâm đầu đụng chết rồi, miễn cho ở chỗ này xấu hổ mất mặt, ha ha ha…"
"Ngươi nói cái gì?" Âm Lão nắm chặt quả đấm, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Huyền Lão.
"Thì ra là, ngươi không chỉ da mặt dày, mà còn là một kẻ điếc nữa, chao ôi, thật là đáng thương, đường đường là Âm Lão, một Huyền Thánh cường giả, thế nhưng lại không thể nghe người khác nói chuyện, nếu như sớm biết ngươi là người tàn phế, ta sao có thể đối lập với ngươi, mặc dù lão đầu ta cũng không phải người tốt gì, nhưng cũng biết nhường nhịn người tàn phế một chút."
"Ngươi…"
Cả người Âm Lão run rẩy, sát khí trên người càng phát ra nồng nặc.
Đúng lúc này, phía sau mọi người, truyền tới một giọng nói uy nghiêm: "Hai người các ngươi đây là đang làm gì? Mấy ngày qua náo loạn ầm ĩ còn chưa đủ, còn sợ Lâu gia ta chưa đủ rối loạn sao?"
Lời này vừa dứt, trong nắng sớm mọi người liền nhìn thấy, hai tay Bảo chủ chắp sau lưng, chậm rãi cất bước đi tới, trên dung nhan tuấn mỹ không có bất kì tâm tình nào, thế nhưng, trong khoảnh khắc nhìn về phía Dạ Nhược Ly, trong mắt lại thoáng qua một tia tinh quang, nhưng không ai phát hiện ra.
Lâu Phi Mặc đi theo bên cạnh, từ lúc bắt đầu, tầm mắt đã tập trung ở trên người Dạ Nhược Ly, sau đó cũng không cách nào dời đi tầm mắt.
Nàng không chết, thật sự là quá tốt…
Mấy ngày nay, Lâu Phi Mặc trôi qua cũng không dễ chịu, chỉ cần nghĩ đến nàng đã chết, liền có một loại lửa giận không thể phát tiết ra, nhưng mà, sau khi biết được chân tướng sự tình, mỗi lần hắn muốn đi tìm tên hỗn đản Thanh Điền tính sổ, đều bị phụ thân ngăn cản.
Thật may là, nàng còn sống.
Lúc biết được tin này, Lâu Phi Mặc liền đi cùng Bảo chủ đến Thanh Phong sơn, đáng tiếc là, từ đầu đến cuối, Dạ Nhược Ly cũng chưa từng liếc mắt nhìn hắn một lần, điều này không khỏi làm cho Lâu Phi Mặc có chút thất vọng.
Trong mắt thoáng qua hàn ý lạnh lẽo, Âm Lão nhìn người tới, chợt, khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ bi thống: "Bảo chủ, ngươi phải làm chủ cho ta, tuy Thanh Điền là đệ tử của ta, nhưng ta xem hắn giống như con trai ruột vậy, hiện giờ bị kẻ gian giết chết, mà Huyền Lão, lại còn che chở cho kẻ gian này, ngươi không thể không làm chủ cho ta!"
Nghe vậy, trong lòng Huyền Lão chợt căng thẳng, theo bản năng đứng trước mặt Dạ Nhược Ly, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Bảo chủ.
Đáy lòng phát ra một tiếng cười lạnh, Âm Lão âm lãnh quét mắt nhìn Huyền Lão cùng Dạ Nhược Ly, theo ý hắn, người nữ tử này, dám có gan giết người ở Lâu gia, Bảo chủ tuyệt đối sẽ không buông tha cho nàng.
"Ừ."
Bảo chủ lạnh nhạt gật đầu một cái, trên khuôn mặt tuấn mỹ vẫn không có bất kỳ dao động nào như cũ.
Trong lúc nội tâm Âm Lão đang vui vẻ, giọng nói đạm mạc mang theo uy nghiêm của Bảo chủ chậm rãi vang lên: "Nàng là đồ đệ của Huyền Lão, Huyền Lão bảo hộ nàng, có phải không?"
"Hả?"
Lúc này Âm Lão sửng sốt, Bảo chủ nói lời này là có ý gì?
Huyền Lão bảo hộ nàng quả thật là đúng, nhưng vấn đề là, hiện tại người bị giết chính là đệ tử của hắn, vì sao Bảo chủ lại nói đến vấn đề không hề liên quan này?
Mà những người còn lại cũng không hiểu lời nói của Bảo chủ, có liên quan gì tới quan hệ thầy trò của nữ tử này cùng Huyền Lão?
"Nếu đã vậy, cũng không còn vấn đề gì nữa," Ánh mắt lạnh nhạt nhìn thoáng qua vẻ mặt kinh ngạc của Âm Lão, Bảo chủ tiếp tục nói, "Ngươi cũng nên xem xét lại những sai lầm mà mình phạm phải trong khoảng thời gian này, mặc kệ là nguyên nhân gì, cũng là do các ngươi hãm hại đồng tộc trước, bây giờ Thanh Điền đã vì chuyện này mà trả giá đại giới hắn phải nhận, ngươi cũng cần phải tĩnh tâm suy nghĩ một chút về những hành động ngươi đã làm, ta không hy vọng lại có lần sau, ngươi đã hiểu chưa?"
"Nhưng là, nàng giết đệ tử của ta!"
Âm Lão quả thật không hiểu, vì sao Bảo chủ lại thiên vị người nữ tử này, ai biết nàng lẫn vào Lâu gia có phải là có ý đồ riêng hay không.
Mọi người sao lại không nghe ra ý tứ bảo hộ của Bảo chủ chứ? Chẳng lẽ, nữ tử này là con riêng của Bảo chủ, hoặc là có gian tình gì với hắn? Nếu không, dựa vào tính cách của Bảo chủ, tại sao lại bảo hộ nàng?
"Đó là hắn đáng chết!"
Nói đến chuyện này, trong lòng Bảo chủ cũng tràn đầy tức giận.
Lão tử làm chủ cho ngươi? Vậy ai sẽ làm chủ cho lão tử? Ta dám động đến nàng sao? Bây giờ, nàng chính là bảo bối của Lâu gia chúng ta, tất cả hy vọng của Lâu gia đều đặt trên người nàng, nếu như nàng thiếu một cọng lông tơ, ngươi chính là tội nhân thiên cổ của Lâu gia.
Âm Lão ngươi rất là quan trọng với Lâu gia, nhưng có thể quan trọng hơn nàng sao? Nếu như lão gia hỏa đáng chết này còn nói thêm một câu nữa, Bảo chủ không ngại gọi hết tất cả Trưởng lão tới, lập tức kết liễu tính mạng của hắn.
Lần này, Âm Lão liền trực tiếp trợn tròn mắt, làm sao hắn cũng không đoán được, Bảo chủ sẽ thiên vị rõ ràng như thế.
Chẳng lẽ là, có liên quan đến Thái thượng Trưởng lão? Đúng, nhất định là như vậy, nàng chắc hẳn đã nói dối rằng có thể chữa khỏi thương thế cho Thái thượng Trưởng lão, thế cho nên Bảo chủ cùng Thái thượng Trưởng lão bị lừa gạt bởi lời nói dối của nàng.
Âm Lão không biết cuộc nói chuyện giữa Dạ Nhược Ly cùng Thái thượng Trưởng lão, có lẽ cũng có thể đoán ra vài phần, trừ nguyên nhân này ra, còn có lý do nào khác để giải thích về thái độ của Bảo chủ?
Có lẽ, thật sự là nàng dựa vào thực lực của mình rời khỏi tử vong cấm địa, nhưng cũng không đại biểu, nàng có năng lực luyện chế đan dược khôi phục sinh cơ cho hai vị Thái thượng Trưởng lão.
"Bảo chủ, ta quên mất bẩm báo một việc này với Bảo chủ," Mâu quang chợt lóe lên, một chủ ý hiện ra trong đầu, khóe môi Âm Lão gợi lên nụ cười lạnh lẽo, oán độc nhìn Dạ Nhược Ly, "Ngày hôm qua, thủ hạ của ta báo lại, từng có một cường đạo ở phụ cận Lâu Gia Bảo, gặp qua vị luyện đan đại sư Dạ Nhược Ly, ta nghĩ chúng ta rất nhanh có thể tìm được nàng ấy, chỉ cần ta dùng chút lợi ích, nàng ấy tuyệt đối sẽ nguyện trung thành với ta, lúc đó, ta nghĩ để nàng tỷ thí với nữ tử này, nếu như nàng thua, nhất định phải đền mạng cho đồ đệ của ta!"
Mưu kế của Âm Lão rất hay, nếu hắn biết được, vị nữ tử dùng tên giả Vân Vãn Ca này, chính là vị luyện đan đại sư Dạ Nhược Ly trong miệng hắn vừa nói đến, không biết có lựa chọn đâm đầu đụng chết hay không?
Ngưng mắt nhìn khuôn mặt đầy vẻ oán độc của Âm Lão, khóe miệng Dạ Nhược Ly hơi cong lên, tự mình tỷ thí với chính mình sao? Cho dù nàng nhàm chán, cũng sẽ không làm loại chuyện như vậy…
Danh sách chương