Edit: Preiya
Trong nháy mắt Cung Vô Y ngã xuống, lĩnh vực liền tản đi, bàn tay của Vũ Đằng dùng sức chống trên mặt đất, tựa như muốn đứng lên, vậy mà, chân còn chưa đứng thẳng, liền phù phù một tiếng, lại té ngã xuống đất lần nữa.
"Các ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!" Vũ Đằng cắn chặt hàm răng, cái mặt già nua tái nhợt, trong mắt phun ra lửa giận, oán hận trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Dạ Nhược Ly đã bị ánh mắt của ông ta giết mấy trăm lần ngay lập tức rồi.
Khác với lão ta, Vũ Phi chỉ lộ ra một nụ cười khổ, ông ta hiểu được, lần này Vũ gia bọn họ coi như là hoàn toàn bị bẻ gãy.
"Chết?" Cười lạnh một tiếng, Dạ Nhược Ly nắm quả đấm thật chặt, sát ý toàn thân thổi quét về phía Vũ Đằng, khí thế tới như vũ bão, "Hiện tại người sẽ chết, là ngươi! Ta sẽ để cho ngươi biết kết quả phải nhận khi chọc giận ta!"
"Ầm!"
Bỗng nhiên, bên cạnh Dạ Nhược Ly dâng lên hỏa diễm hồng sắc, tức thì, đạo hỏa diễm kia giống như cơn lốc xông về phía Vũ Đằng, bao vây cả người ông ta lại.
Mọi người chỉ có thể nghe được, tiếng kêu la khiếp người truyền đến từ trong ngọn lửa.
Vũ Đằng hiện giờ đã mất đi năng lực chiến đấu, cho dù là một Huyền Thánh, cũng có thể kết liễu tánh mạng của ông ta dễ dàng.
"A!"
"A a a!"
Tiếng kêu la này một tiếng cao hơn một tiếng, khiến cho người nghe cũng không khỏi rợn cả tóc gáy. Vô luận như thế nào, Vũ Đằng đều là một Thần Hoàng cường giả, ý chí bản thân thập phần kiên cường, có thể khiến ông ta phát ra tiếng kêu la như thế, có thể thấy được đau đớn ông ta đang thừa nhận.
"Ngươi là tự mình chết, hay là ta động thủ?"
Mâu quang rét lạnh, ánh mắt Dạ Nhược Ly quét về phía Vũ Phi, giọng nói lạnh lùng làm cho người ta có một loại cảm giác giá rét thấu xương.
"Ha ha," cười nhẹ hai tiếng, Vũ Phi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử trước mặt, bên môi hiện ra một nụ cười khổ, "Đời ta, chuyện hối hận nhất, chính là vừa rồi không ngăn cản Vũ Đằng, cho tới lúc dẫn đến đại họa."
Thở dài một hơi, trên mặt Vũ Phi đều là bi ai, ông ta không chút do dự cầm thanh kiếm rơi trên mặt đất lên, đặt lên cổ, dùng sức một chút, lập tức một cỗ máu tươi bắn ra.
Một kẻ Thần Hoàng cường giả, ngã xuống như thế.
Nhìn lão giả ngã xuống đất, mọi người đều có một loại cảm giác thỏ chết cáo khóc, chính là Thần Hoàng cũng bỏ mình, huống chi là bọn họ đây? "Ầm!"
Dạ Nhược Ly phất phất tay, hỏa diễm tản đi, trong phút chốc, thân thể Vũ Đằng bị giày vò không ra hình dạng hiện ra ở trong mắt mọi người, mà ông ta lúc này, đã chết không thể chết được nữa rồi.
Không ai chú ý tới, lúc hỏa diễm sắp tiêu tán, một hạt châu bay vào trong lòng bàn tay Dạ Nhược Ly, xuyên thấu qua hạt châu kia, tựa như có thể nhận ra hình dáng của Vũ Đằng…
Thấy cảnh tượng thê thảm của hai lão giả, Vũ Lăng đột nhiên trợn to hai mắt, trên khuôn mặt già nua tràn đầy hoảng sợ.
Lúc ông ta đang nghĩ phương pháp thoát thân thì giọng nói nhàn nhạt của Dạ Nhược Ly chậm rãi vang lên: "Một người của Vũ gia, có thể tới cửa hàng đổi lấy mười viên Phục Huyết Đan, Thần Vương thì đều có thể đạt được mười viên Thiên Tướng Đan, hiệu dụng của Thiên Tướng Đan nhỏ hơn Thần Vương Đan một chút, có thể làm cho cấp bậc Thần Tướng đột phá."
"Bá!"
Lời nói của Dạ Nhược Ly khiến mọi người bùng nổ, ánh mắt mọi người nhìn về phía đám người Vũ gia đều tràn đầy thèm thuồng.
Thân thể đột nhiên run lên, một cỗ tuyệt vọng tràn vào trong lòng Vũ Lăng, khuôn mặt già nua kia thoáng chốc tái nhợt, toàn thân tuôn ra mồ hôi lạnh.
Xong rồi, lần này xong rồi…
Thần Vương trong Thiên Lạc Thành không ít, những Thần Vương này đều có được thế lực của mình, nếu có thể đạt được Thiên Tướng Đan thì có thể làm cho thực lực của Thần Tướng cường giả trong gia tộc tăng lên lần nữa, hơn nữa, đây cũng là cơ hội tạo mối quan hệ tốt với nàng.
Vì vậy, không cần Dạ Nhược Ly nhiều lời nữa, liền có thế lực xông vào chiến đấu, giết vào địa bàn Vũ gia.
Kế tiếp chờ đợi Vũ gia, chính là một cuộc tru diệt hoàn toàn, qua hôm nay, Vũ gia tất phải xoá tên tại Thiên Lạc Thành.
"Ha ha."
Tiếng cười nhẹ vang lên từ dưới đài, chợt một bóng người tung người nhảy một cái, đáp xuống trước mặt của Dạ Nhược Ly.
Thượng Quan Tình chắp hai tay sau lưng, mặt lộ vẻ mỉm cười, giọng nói ôm một chút hữu hảo: "Vương Phi không hổ là nữ trung hào kiệt, xử sự không dài dòng dây dưa, không biết Vương Phi có biết Ngũ Huyền Sơn mở ra nửa tháng sau không?"
Khẽ cau mày, vẻ mặt Dạ Nhược Ly mang theo không hiểu: "Ngũ Huyền Sơn?"
"Đúng vậy," gật đầu một cái, Thượng Quan Tình nhàn nhạt cười cười, "Ngũ Huyền Sơn cách mười năm mở ra một lần, mà nửa tháng sau, chính là ngày Ngũ Huyền Sơn mở ra, ở trong Ngũ Huyền Sơn, tu luyện có thể làm chơi ăn thật, nếu như có vận may tìm được Ngũ Huyền Thánh trì, có lợi ích rất lớn đối với việc trưởng thành, cũng có thể có cảm giác thay da đổi thịt."
Dạ Nhược Ly khẽ vuốt ve cằm, trong mắt xẹt qua một tia dị quang.
Có lẽ Ngũ Huyền Sơn không khơi dậy được hứng thú của nàng, dù sao không có địa phương nào có nồng độ linh khí vượt qua Thanh Minh Phủ, mà gợi lên sự hứng thú của nàng lại là Ngũ Huyền Thánh Trì.
"Vương Phi, ngươi suy tính thế nào? Lần này mở ra, Thiên Lạc Thành ta đạt được ba danh sách dành cho các thế lực, nếu Vũ gia bị diệt, đương nhiên các ngươi có tư cách thay thế."
Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly thản nhiên nói: "Nửa tháng sau? Được, đến lúc đó ta nhất định tới."
Nghe vậy, Thượng Quan Tình chỉ khẽ mỉm cười, dường như đã sớm đoán trước được quyết định của nàng.
Nếu kéo vương phủ về phía mình, gặp được ở Ngũ Huyền Sơn cũng có bảo đảm lớn hơn.
Mà rõ ràng hắc bào lão giả Tôn gia cũng cùng chung một suy nghĩ với Thượng Quan Tình, thế nhưng lại bị ông ta đoạt trước, chỉ có thể không cam lòng trừng mắt liếc ông ta một cái, phất phất áo bào liền quay người bỏ đi.
Mặc kệ như thế nào, ông ta nhất định phải nghĩ biện pháp bắt nữ nhân kia về…
Thực lực của Thiên Lạc Vương Gia cường hãn thì lại làm sao? Hắn có thể thi triển ra lĩnh vực, chắc hẳn phải bỏ ra đại giới cực lớn, hơn nữa không thể thường xuyên sử dụng. Huống chi, tiến vào Ngũ Huyền Sơn, bất luận kẻ nào cũng sẽ bị tách ra, trừ phi bọn họ có vận tốt được phân đến cùng khu vực, nếu không, ai có thể cứu nàng chứ?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tôn Ngô câu lên một nụ cười âm hiểm.
Thời gian như nước, nửa tháng thoáng qua rất nhanh.
Trong thời gian nửa tháng này, Cung Vô Y bị thương nặng khi mạnh mẽ cưỡng chế thi triển ra lĩnh vực cũng từ từ khôi phục, sau khi thấy hắn không hề lưu lại di chứng, Dạ Nhược Ly mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu tăng lên thực lực trong tay mình.
Đầu tiên là người Tán Tu Liên Minh trước, sau khi hấp thu rất nhiều Huyền Tinh Thạch thì phần lớn đều đã đột phá tới Thần Tướng, ngay cả Hồng Lam thân là Thần Tướng cấp thấp, cũng đột phá tới cao cấp.
Hồng Lam vốn có được huyết mạch của Viêm Long, lại có điều kiện phong phú, có thể đạt tới thành tựu này thì Dạ Nhược Ly không kinh ngạc chút nào.
Mà đám người bên trong Thanh Minh Phủ, cũng có được rất nhiều Huyền Tinh Thạch, hơn nữa bên trong Thanh Minh Phủ nồng nặc huyền khí, làm sao thành tựu có thể thấp hơn người bên ngoài chứ?
Thật đáng mừng chính là, lần đầu nàng đi tới Hoàng Thành Lạc Nguyệt Quốc thì Bạch Hổ đã vượt qua môn quan cuối cùng, tiến nhập vào hàng ngũ Thần Tướng, hiện tại lại trôi qua gần nửa năm, nguyên nhân cũng bởi vì Huyền Tinh Thạch liền đột phá tới Thần Tướng trung cấp.
Nhưng càng làm cho Dạ Nhược Ly vui mừng chính là, trong quặng mỏ Huyền Tinh Thạch quả thật có quặng mỏ Băng Tinh Thạch tồn tại, sau khi Hồng Lạc Thiên giao Băng Tinh Thạch cho Dạ Nhược Ly, nàng liền tiến nhập bế quan.
Vào một ngày nào đó nửa tháng sau, vương phủ sau giữa trưa, trong sân tĩnh lặng, trong lòng mọi người tràn đầy lo lắng chờ đợi.
"Vương Gia, Vương Phi người khi nào ra ngoài? Ngày Ngũ Huyền Sơn mở ra đã gần đến, nếu như không xuất phát…" Hồng Lạc Thiên nhìn cửa phòng đóng chặt, khẽ thở dài một hơi, sắc mặt tràn đầy lo âu.
Gió nhẹ lướt qua, hồng y khẽ tung bay, Cung Vô Y lẳng lặng ngưng mắt nhìn phía trước, đôi môi đỏ mọng giương lên một chút ý cười: "Nàng không phải là người không có quan niệm thời gian, ta tin tưởng, nàng rất nhanh sẽ ra ngoài."
Tiếng nói vừa dừng lại, cửa phòng vốn là đóng chặt chậm rãi bị đẩy ra, nữ tử bạch y cất bước đi ra, đón lấy làn gió ấm áp đi xuống bậc thang, vào thời khắc này, mặc dù vẻ mặt của nàng mang theo mệt mỏi nhưng lại có thần thái phấn khởi không nói ra được.
"Hồng Lạc Thiên, chúng ta không có ở đây đoạn thời gian này, vương phủ liền phó thác cho ngươi," Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, nhàn nhạt dặn dò một câu, chợt dời tầm mắt về phía Cung Vô Y, khuôn mặt mang theo nụ cười phát ra từ nội tâm.
"Yêu nghiệt, chúng ta đi thôi."
Ngũ Huyền Sơn, chính là một dãy núi tại Thiên Lạc Bình Nguyên, nghe nói thực lực của chủ nhân vùng núi này Ngũ Huyền Lão Nhân cực kỳ cường hãn, cũng không ai biết, rốt cuộc là lão thuộc cấp bậc nào.
Nghe nói mấy trăm năm trước, Ngũ Huyền Lão Nhân chiếm cứ Ngũ Huyền Sơn, cũng truyền ra mệnh lệnh, không có mệnh lệnh của lão, bất luận kẻ nào cũng không được phép bước vào Ngũ Huyền Sơn một bước, kẻ chống lại, chết!
Một câu nói này, chọc giận mấy đại thế lực đứng đầu Thiên Lạc Bình Nguyên lúc đó.
Dù sao trên Ngũ Huyền Sơn không chỉ có huyền khí nồng nặc, lại còn có rất nhiều thảo dược và quặng mỏ trân quý, vì vậy, mấy Đại Thế Lực hợp lực bao vây tiêu diệt Ngũ Huyền đại nhân, nhưng Ngũ Huyền Lão Nhân lại dùng thực lực một mình diệt mấy Đại Thế Lực này.
Từ đó về sau, cũng không còn ai không thuận theo Ngũ Huyền Lão Nhân nữa.
Cũng may Ngũ Huyền Lão Nhân không phải là người không thông tình đạt lý, cách mười năm, cũng sẽ phát ra một vài danh sách có thể tiến vào Ngũ Huyền Sơn, cho nên, ngày Ngũ Huyền Sơn mở ra, nơi này sẽ vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, mây mù vờn quanh đỉnh núi Ngũ Huyền Sơn, lão giả chắp hai tay sau lưng, đứng đón gió, bạch y bồng bềnh, tiên phong đạo cốt*, cả người tản ra một loại khí tức không nhiễm khói lửa trần gian.
*tiên phong đạo cốt: hình dung người có khí khái thần thái không giống người thường (nguồn: baike.baidu.com)
"Nhị sư huynh."
Chợt, một giọng nói thanh thúy truyền đến từ phía sau.
Nghe được tiếng nói này, lão giả chậm rãi xoay người lại, nhìn về phìa người xông tới trước mặt, khẽ mỉm cười: "Sư muội, Đại sư huynh từng nói, lần này kẻ có được Thanh Minh Phủ đã tiến vào Phong Vực, không biết nàng có ở trong đám người đó không?"
Người tới là một mỹ phụ, chỉ thấy một đầu tóc như thác nước của bà được vấn lên đơn giản, làn da bóng loáng như ngọc, còn hơn là trẻ mới sinh, một bộ hoàng sam, khiến bà tăng thêm một phần cao quý và ưu nhã.
Nếu không phải búi tóc trên đầu tỏ rõ tuổi tác, chỉ sợ người khác sẽ xem bà như một thiếu nữ mười mấy tuổi.
"Tiểu nha đầu kia đã tới, bất quá tình thế của nàng cũng không được tốt, có hai thế lực đồng hành bên cạnh, một hư tình giả ý, một như hổ rình mồi, mà lần này lại có rất nhiều cao thủ tới đây, sợ rằng với thực lực nhỏ yếu của nàng khó có thể sinh tồn," chớp chớp mắt, mỹ phụ hé miệng khẽ cười, "Sư huynh, sau đó chúng ta có cần phải ra tay không?"
"Không, đây tuyệt đối không thể," Ngũ Huyền Lão Nhân lắc đầu một cái, ngăn lại đề nghị của mỹ phụ, "Không có kinh nghiệm trong hiểm cảnh, thì không thể nào trở thành cường giả, năm đó tiểu tử Hỏa Thần kia gặp nạn mấy lần, chúng ta cũng chưa từng ra tay, nếu không phải là như thế, thế nào hắn sẽ trưởng thành nhanh như vậy? Chỉ tiếc, tiểu tử này quá mức nóng lòng, nếu không, cũng sẽ không…"
Lắc đầu một cái, Ngũ Huyền Lão Nhân thở dài một hơi, giọng điệu mang theo một chút tiếc hận.
"Hỏa Thần là người thừa kế do Nhị sư huynh chọn trúng phải không? Ha ha, lần này chúng ta sẽ nhìn một chút người do Đại sư huynh lựa chọn có thể trưởng thành đến mức độ nào, bất quá Đại sư huynh cũng thiệt là, ném người huynh ấy lựa chọn cho chúng ta, còn bản thân mình không biết chạy đi tiêu dao ở đâu."
Miết miết môi, trên mặt mỹ phụ xẹt qua một chút bất mãn, bỗng nhiên, có lẽ là bà như sực nhớ ra gì đó, tiếp tục nói: "Đúng rồi, nam tử bên cạnh nha đầu kia, hình như trên người có khí tức chỗ đó, hẳn là hắn từng có tiếp xúc với người bên kia."
"Bên kia?" Trên khuôn mặt già nua thoáng qua kinh ngạc, Ngũ Huyền Lão Nhân trầm tư một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên, im lặng thở dài một hơi, "Mặc kệ như thế nào, đều cần phải xem cơ duyên của chính bọn họ, chúng ta đều không thể nhúng tay vào những chuyện này, ha ha, tiểu sư muội, chúng ta cũng nên đi mở ra cấm chế của Ngũ Huyền Sơn…"
Ở ngoài Ngũ Huyền Sơn, mọi người đều thì thầm với nhau, sắc mặt kích động thể hiện ra tâm tình vào thời khắc này của bọn họ.
Vào thời khắc này, trong hư không, truyền đến một giọng nói hư vô mờ mịt.
"Hoan nghênh chư vị lại tới Ngũ Huyền Sơn ta lần nữa, chắc hẳn không người nào không biết quy củ của Ngũ Huyền Sơn, chẳng qua ta vẫn lặp lại một lần, dược liệu, trân quả tại Ngũ Huyền Sơn tùy các ngươi hái, nếu như không may mắn chôn thân ở trong bụng huyền thú thì cũng là chuyện của các ngươi, chiến đấu chém giết đều cho phép, thế nhưng nếu người nào dám phá hư cảnh vật của Ngũ Huyền Sơn ta, như vậy thì đừng trách lão phu không khách khí!"
Nghe tiếng nói này, mọi người đều theo tiếng nhìn về phía bầu trời, vậy mà bầu trời xanh dài dằng dặc lại không có phát hiện một giọng nói này.
Hơn thế, những người đã tới đây nhiều lần đã sớm chuẩn bị, không phải là bất luận kẻ nào muốn nhìn thấy liền có thể nhìn thấy Ngũ Huyền Lão Nhân, thế nhưng có một vài thế lực mới có tư cách gia nhập năm nay, bọn họ vốn định nhìn phong thái của Ngũ Huyền Lão Nhân, nhưng chắc hẳn là đã để cho bọn họ thất vọng.
Cảm nhận được một cỗ khí tức âm lãnh tập trung vào mình, Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, lúc nàng ngước mắt nhìn lại, cỗ khí tức kia đã bị thu vào. Nhưng nàng cũng đã biết nơi phát ra khí tức này.
Tôn gia?
Khẽ nắm quả đấm thật chặt, trong lòng Dạ Nhược Ly chợt dâng lên cảnh giác.
"Có phải chư vị đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi không, như thế, ta đây liền cho các ngươi tiến vào Ngũ Huyền Sơn, nhớ kỹ, các ngươi có thời gian ba tháng."
Vừa dứt lời, từng đạo bạch quang thoáng hiện phía trên không trung, hạ xuống trên thân thể tất cả mọi người, lập tức, mọi người chỉ cảm thấy không gian sinh ra vặn vẹo, đồng bạn bên cạnh biến mất từng người một…
"Tiểu Dạ Nhi!"
Cung Vô Y đột nhiên cả kinh, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng qua u ám âm trầm, đưa tay muốn bắt lấy Dạ Nhược Ly, nhưng cuối cùng hai người vẫn bị hai đạo bạch quang phân chia tách ra.
Lúc Dạ Nhược Ly rơi xuống đất, đột nhiên phát hiện, mình đang ở trong một rừng cây.
"Đây chính là Ngũ Huyền Sơn? Không nghĩ tới, Ngũ Huyền Lão Nhân này có thể bóp méo không gian, thực lực bực này, quả thật cường hãn." Khẽ cau mày, Dạ Nhược Ly quan sát tình cảnh của chính mình, trầm tư hồi lâu, lấy ra một mặt nạ màu trắng đeo vào mặt.
Rõ ràng là người Tôn gia không có ý tốt, vào thời khắc hiện giờ vẫn không thể đụng phải bọn họ, vì vậy, chỉ có thể che giấu dung mạo.
"Hả?"
Bỗng nhiên, phía trước có một gốc cây cỏ nhỏ đong đưa theo gió chiếu vào trong mắt Dạ Nhược Ly.
"Đây là Chu Linh Thảo? Không ngờ tới, bên trong Ngũ Huyền Sơn lại có Chu Linh Thảo, thật tốt quá."
Trong nội tâm Dạ Nhược Ly vui vẻ, Chu Linh Thảo này cũng thập phần danh quý, có thể ngộ nhưng không thể cầu, điều kiện sinh trưởng cần thiết của nó quá lớn, vì vậy, địa phương có thể sinh ra Chu Linh Thảo quá mức thưa thớt.
Thoáng chốc, Dạ Nhược Ly tung người nhảy về phía Chu Linh Thảo, lúc tay của nàng sắp tiếp xúc được Chu Linh Thảo, một tiếng ầm vang, ở phía xa bộc phát ra một tiếng nổ vang mãnh liệt, chợt một đạo kiếm phong đánh tới, trong nháy mắt phá hủy Chu Linh Thảo sạch sẽ.
"Ta dựa vào!"
Trơ mắt nhìn dược liệu trân quý bị hủy như vậy, Dạ Nhược Ly trong lúc lơ đãng bạo phát ra một câu chửi bậy, nàng nắm quả đấm thật chặt, áp chế phẫn nộ trong nội tâm, tầm mắt quăng về phía chỗ kiếm phong đánh tới.
"Xú nha đầu, không ngờ tới ngươi lại gặp phải bản thiếu gia ở chỗ này, lúc trước ngươi dám can đảm cự tuyệt bản thiếu gia theo đuổi, bản thiếu gia liền thề nhất định phải cho ngươi đẹp mắt, hiện tại hộ vệ của ngươi đều không ở đây, nhìn xem còn có ai có thể cứu ngươi, ha ha ha…"
Nam tử cười to hai tiếng, trong tay cầm một thanh kiếm hỏa hồng, hồng quang trên thân kiếm phản chiếu lên gương mặt của hắn ta, khiến cho vẻ mặt của hắn ta càng lộ vẻ dữ tợn.
"Tần Lạc, ngươi có bản lĩnh liền giết ta đi, trừ phi ánh mắt ta mù, mới chịu bằng lòng cho ngươi theo đuổi!" Cắn đôi môi thật chặt, nữ tử che cánh tay bị thương, lui về phía sau hai bước, khuôn mặt khả ái xinh xắn cũng không sợ hãi, hung hăng trừng mắt nhìn tên nam nhân này.
"Giết ngươi? Ngươi cho rằng ta không dám sao?" Nam tử nở nụ cười gằn, từng bước tiến tới gần nữ tử, "Hừ, coi như ta giết chết ngươi, chỉ sợ cũng không có ai biết, ha ha, muốn trách thì trách ngươi không nên gặp ta ở chỗ này, đi chết đi!"
Nói xong lời này, nam tử nâng kiếm trong tay lên, mặt không biểu tình bổ về phía đầu nữ tử.
Thân thể nữ tử hơi run lên, nàng cũng hiểu được, lần này mình khó tránh khỏi tai vạ, không khỏi khẽ nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt này, trong đầu của nàng thoáng qua hình dáng của nhiều người…
"Ầm!"
Một tiếng trầm đục truyền vào bên tai, nhưng không có đau đớn như trong dự liệu.
Nàng lập tức sửng sốt một chút, chậm rãi trợn to mắt, vì vậy, trong nháy mắt này, một bóng dáng màu trắng như tuyết xuất hiện trong con ngươi của nàng.
"Ngươi là ai?" Tần Lạc lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn nữ tử mới xuất hiện.
Mặc dù nữ tử này mang theo mặt nạ, có thể cảm nhận được tuổi của nàng cũng không lớn, với tuổi của nàng mà có thể đỡ được công kích của hắn ta, đây là người của thế lực kia sao?
Ánh mắt chợt lóe lên, Tần Lạc khẽ trầm ngâm, nói: "Vị cô nương này, ta là Tần Lạc Tần gia, đây là ân oán giữa ta và tiện nhân kia, vẫn xin ngươi đừng nhúng tay."
Theo ý Tần Lạc, mình báo ra danh nghĩa Tần gia, chắc chắn nữ nhân này sẽ lựa chọn rời khỏi.
Vì người khác mà đối địch với Tần gia, đây là hành động rất không sáng suốt.
Hai mắt híp lại, Dạ Nhược Ly lạnh lùng quét mắt nhìn Tần Lạc: "Ta không có hứng thú với ân oán giữa các ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên phá hủy Chu Linh Thảo của ta!"
"Chu Linh Thảo?" Tần Lạc hơi sững sờ, khẽ nhíu mày: "Chu Linh Thảo là cái gì?"
"Một loại dược liệu."
"Dược liệu? Ha ha, ta tưởng là cái gì chứ," nghe vậy, Tần Lạc cười to hai tiếng, khóe môi khẽ cong lên đầy khinh bỉ, "Không phải chính là dược liệu thôi hay sao? Ngươi yên tâm, chờ ta trở về, ta sẽ bồi thường ngươi một sọt dược liệu."
"Loại dược liệu này, ngươi không bồi thường nổi!" Dạ Nhược Ly nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Tần Lạc, trong tròng mắt đen xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Nếu không phải là loại Chu Linh Thảo này trân quý, làm sao nàng sẽ đau lòng như thế? Loại thảo dược này cũng không phải là những thứ được mua bán trên thị trường kia, mức độ trân quý của nó khó có thể dùng tinh thạch để so sánh.
"Thôi đi, trên đời này không có cái gì mà Tần gia ta không bồi thường nổi," Tần Lạc khinh thường cười một tiếng, kiếm trong tay lộ ra hồng quang nhàn nhạt, "Vị cô nương này, ta khuyên ngươi vẫn là thấy tốt mới làm, Tần gia ta, không phải là ngươi có thể trêu chọc nổi."
Trong nháy mắt Cung Vô Y ngã xuống, lĩnh vực liền tản đi, bàn tay của Vũ Đằng dùng sức chống trên mặt đất, tựa như muốn đứng lên, vậy mà, chân còn chưa đứng thẳng, liền phù phù một tiếng, lại té ngã xuống đất lần nữa.
"Các ngươi nhất định sẽ không được chết tử tế!" Vũ Đằng cắn chặt hàm răng, cái mặt già nua tái nhợt, trong mắt phun ra lửa giận, oán hận trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly. Nếu ánh mắt có thể giết người thì Dạ Nhược Ly đã bị ánh mắt của ông ta giết mấy trăm lần ngay lập tức rồi.
Khác với lão ta, Vũ Phi chỉ lộ ra một nụ cười khổ, ông ta hiểu được, lần này Vũ gia bọn họ coi như là hoàn toàn bị bẻ gãy.
"Chết?" Cười lạnh một tiếng, Dạ Nhược Ly nắm quả đấm thật chặt, sát ý toàn thân thổi quét về phía Vũ Đằng, khí thế tới như vũ bão, "Hiện tại người sẽ chết, là ngươi! Ta sẽ để cho ngươi biết kết quả phải nhận khi chọc giận ta!"
"Ầm!"
Bỗng nhiên, bên cạnh Dạ Nhược Ly dâng lên hỏa diễm hồng sắc, tức thì, đạo hỏa diễm kia giống như cơn lốc xông về phía Vũ Đằng, bao vây cả người ông ta lại.
Mọi người chỉ có thể nghe được, tiếng kêu la khiếp người truyền đến từ trong ngọn lửa.
Vũ Đằng hiện giờ đã mất đi năng lực chiến đấu, cho dù là một Huyền Thánh, cũng có thể kết liễu tánh mạng của ông ta dễ dàng.
"A!"
"A a a!"
Tiếng kêu la này một tiếng cao hơn một tiếng, khiến cho người nghe cũng không khỏi rợn cả tóc gáy. Vô luận như thế nào, Vũ Đằng đều là một Thần Hoàng cường giả, ý chí bản thân thập phần kiên cường, có thể khiến ông ta phát ra tiếng kêu la như thế, có thể thấy được đau đớn ông ta đang thừa nhận.
"Ngươi là tự mình chết, hay là ta động thủ?"
Mâu quang rét lạnh, ánh mắt Dạ Nhược Ly quét về phía Vũ Phi, giọng nói lạnh lùng làm cho người ta có một loại cảm giác giá rét thấu xương.
"Ha ha," cười nhẹ hai tiếng, Vũ Phi chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nữ tử trước mặt, bên môi hiện ra một nụ cười khổ, "Đời ta, chuyện hối hận nhất, chính là vừa rồi không ngăn cản Vũ Đằng, cho tới lúc dẫn đến đại họa."
Thở dài một hơi, trên mặt Vũ Phi đều là bi ai, ông ta không chút do dự cầm thanh kiếm rơi trên mặt đất lên, đặt lên cổ, dùng sức một chút, lập tức một cỗ máu tươi bắn ra.
Một kẻ Thần Hoàng cường giả, ngã xuống như thế.
Nhìn lão giả ngã xuống đất, mọi người đều có một loại cảm giác thỏ chết cáo khóc, chính là Thần Hoàng cũng bỏ mình, huống chi là bọn họ đây? "Ầm!"
Dạ Nhược Ly phất phất tay, hỏa diễm tản đi, trong phút chốc, thân thể Vũ Đằng bị giày vò không ra hình dạng hiện ra ở trong mắt mọi người, mà ông ta lúc này, đã chết không thể chết được nữa rồi.
Không ai chú ý tới, lúc hỏa diễm sắp tiêu tán, một hạt châu bay vào trong lòng bàn tay Dạ Nhược Ly, xuyên thấu qua hạt châu kia, tựa như có thể nhận ra hình dáng của Vũ Đằng…
Thấy cảnh tượng thê thảm của hai lão giả, Vũ Lăng đột nhiên trợn to hai mắt, trên khuôn mặt già nua tràn đầy hoảng sợ.
Lúc ông ta đang nghĩ phương pháp thoát thân thì giọng nói nhàn nhạt của Dạ Nhược Ly chậm rãi vang lên: "Một người của Vũ gia, có thể tới cửa hàng đổi lấy mười viên Phục Huyết Đan, Thần Vương thì đều có thể đạt được mười viên Thiên Tướng Đan, hiệu dụng của Thiên Tướng Đan nhỏ hơn Thần Vương Đan một chút, có thể làm cho cấp bậc Thần Tướng đột phá."
"Bá!"
Lời nói của Dạ Nhược Ly khiến mọi người bùng nổ, ánh mắt mọi người nhìn về phía đám người Vũ gia đều tràn đầy thèm thuồng.
Thân thể đột nhiên run lên, một cỗ tuyệt vọng tràn vào trong lòng Vũ Lăng, khuôn mặt già nua kia thoáng chốc tái nhợt, toàn thân tuôn ra mồ hôi lạnh.
Xong rồi, lần này xong rồi…
Thần Vương trong Thiên Lạc Thành không ít, những Thần Vương này đều có được thế lực của mình, nếu có thể đạt được Thiên Tướng Đan thì có thể làm cho thực lực của Thần Tướng cường giả trong gia tộc tăng lên lần nữa, hơn nữa, đây cũng là cơ hội tạo mối quan hệ tốt với nàng.
Vì vậy, không cần Dạ Nhược Ly nhiều lời nữa, liền có thế lực xông vào chiến đấu, giết vào địa bàn Vũ gia.
Kế tiếp chờ đợi Vũ gia, chính là một cuộc tru diệt hoàn toàn, qua hôm nay, Vũ gia tất phải xoá tên tại Thiên Lạc Thành.
"Ha ha."
Tiếng cười nhẹ vang lên từ dưới đài, chợt một bóng người tung người nhảy một cái, đáp xuống trước mặt của Dạ Nhược Ly.
Thượng Quan Tình chắp hai tay sau lưng, mặt lộ vẻ mỉm cười, giọng nói ôm một chút hữu hảo: "Vương Phi không hổ là nữ trung hào kiệt, xử sự không dài dòng dây dưa, không biết Vương Phi có biết Ngũ Huyền Sơn mở ra nửa tháng sau không?"
Khẽ cau mày, vẻ mặt Dạ Nhược Ly mang theo không hiểu: "Ngũ Huyền Sơn?"
"Đúng vậy," gật đầu một cái, Thượng Quan Tình nhàn nhạt cười cười, "Ngũ Huyền Sơn cách mười năm mở ra một lần, mà nửa tháng sau, chính là ngày Ngũ Huyền Sơn mở ra, ở trong Ngũ Huyền Sơn, tu luyện có thể làm chơi ăn thật, nếu như có vận may tìm được Ngũ Huyền Thánh trì, có lợi ích rất lớn đối với việc trưởng thành, cũng có thể có cảm giác thay da đổi thịt."
Dạ Nhược Ly khẽ vuốt ve cằm, trong mắt xẹt qua một tia dị quang.
Có lẽ Ngũ Huyền Sơn không khơi dậy được hứng thú của nàng, dù sao không có địa phương nào có nồng độ linh khí vượt qua Thanh Minh Phủ, mà gợi lên sự hứng thú của nàng lại là Ngũ Huyền Thánh Trì.
"Vương Phi, ngươi suy tính thế nào? Lần này mở ra, Thiên Lạc Thành ta đạt được ba danh sách dành cho các thế lực, nếu Vũ gia bị diệt, đương nhiên các ngươi có tư cách thay thế."
Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly thản nhiên nói: "Nửa tháng sau? Được, đến lúc đó ta nhất định tới."
Nghe vậy, Thượng Quan Tình chỉ khẽ mỉm cười, dường như đã sớm đoán trước được quyết định của nàng.
Nếu kéo vương phủ về phía mình, gặp được ở Ngũ Huyền Sơn cũng có bảo đảm lớn hơn.
Mà rõ ràng hắc bào lão giả Tôn gia cũng cùng chung một suy nghĩ với Thượng Quan Tình, thế nhưng lại bị ông ta đoạt trước, chỉ có thể không cam lòng trừng mắt liếc ông ta một cái, phất phất áo bào liền quay người bỏ đi.
Mặc kệ như thế nào, ông ta nhất định phải nghĩ biện pháp bắt nữ nhân kia về…
Thực lực của Thiên Lạc Vương Gia cường hãn thì lại làm sao? Hắn có thể thi triển ra lĩnh vực, chắc hẳn phải bỏ ra đại giới cực lớn, hơn nữa không thể thường xuyên sử dụng. Huống chi, tiến vào Ngũ Huyền Sơn, bất luận kẻ nào cũng sẽ bị tách ra, trừ phi bọn họ có vận tốt được phân đến cùng khu vực, nếu không, ai có thể cứu nàng chứ?
Nghĩ đến đây, khóe miệng Tôn Ngô câu lên một nụ cười âm hiểm.
Thời gian như nước, nửa tháng thoáng qua rất nhanh.
Trong thời gian nửa tháng này, Cung Vô Y bị thương nặng khi mạnh mẽ cưỡng chế thi triển ra lĩnh vực cũng từ từ khôi phục, sau khi thấy hắn không hề lưu lại di chứng, Dạ Nhược Ly mới vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu tăng lên thực lực trong tay mình.
Đầu tiên là người Tán Tu Liên Minh trước, sau khi hấp thu rất nhiều Huyền Tinh Thạch thì phần lớn đều đã đột phá tới Thần Tướng, ngay cả Hồng Lam thân là Thần Tướng cấp thấp, cũng đột phá tới cao cấp.
Hồng Lam vốn có được huyết mạch của Viêm Long, lại có điều kiện phong phú, có thể đạt tới thành tựu này thì Dạ Nhược Ly không kinh ngạc chút nào.
Mà đám người bên trong Thanh Minh Phủ, cũng có được rất nhiều Huyền Tinh Thạch, hơn nữa bên trong Thanh Minh Phủ nồng nặc huyền khí, làm sao thành tựu có thể thấp hơn người bên ngoài chứ?
Thật đáng mừng chính là, lần đầu nàng đi tới Hoàng Thành Lạc Nguyệt Quốc thì Bạch Hổ đã vượt qua môn quan cuối cùng, tiến nhập vào hàng ngũ Thần Tướng, hiện tại lại trôi qua gần nửa năm, nguyên nhân cũng bởi vì Huyền Tinh Thạch liền đột phá tới Thần Tướng trung cấp.
Nhưng càng làm cho Dạ Nhược Ly vui mừng chính là, trong quặng mỏ Huyền Tinh Thạch quả thật có quặng mỏ Băng Tinh Thạch tồn tại, sau khi Hồng Lạc Thiên giao Băng Tinh Thạch cho Dạ Nhược Ly, nàng liền tiến nhập bế quan.
Vào một ngày nào đó nửa tháng sau, vương phủ sau giữa trưa, trong sân tĩnh lặng, trong lòng mọi người tràn đầy lo lắng chờ đợi.
"Vương Gia, Vương Phi người khi nào ra ngoài? Ngày Ngũ Huyền Sơn mở ra đã gần đến, nếu như không xuất phát…" Hồng Lạc Thiên nhìn cửa phòng đóng chặt, khẽ thở dài một hơi, sắc mặt tràn đầy lo âu.
Gió nhẹ lướt qua, hồng y khẽ tung bay, Cung Vô Y lẳng lặng ngưng mắt nhìn phía trước, đôi môi đỏ mọng giương lên một chút ý cười: "Nàng không phải là người không có quan niệm thời gian, ta tin tưởng, nàng rất nhanh sẽ ra ngoài."
Tiếng nói vừa dừng lại, cửa phòng vốn là đóng chặt chậm rãi bị đẩy ra, nữ tử bạch y cất bước đi ra, đón lấy làn gió ấm áp đi xuống bậc thang, vào thời khắc này, mặc dù vẻ mặt của nàng mang theo mệt mỏi nhưng lại có thần thái phấn khởi không nói ra được.
"Hồng Lạc Thiên, chúng ta không có ở đây đoạn thời gian này, vương phủ liền phó thác cho ngươi," Dạ Nhược Ly khẽ mỉm cười, nhàn nhạt dặn dò một câu, chợt dời tầm mắt về phía Cung Vô Y, khuôn mặt mang theo nụ cười phát ra từ nội tâm.
"Yêu nghiệt, chúng ta đi thôi."
Ngũ Huyền Sơn, chính là một dãy núi tại Thiên Lạc Bình Nguyên, nghe nói thực lực của chủ nhân vùng núi này Ngũ Huyền Lão Nhân cực kỳ cường hãn, cũng không ai biết, rốt cuộc là lão thuộc cấp bậc nào.
Nghe nói mấy trăm năm trước, Ngũ Huyền Lão Nhân chiếm cứ Ngũ Huyền Sơn, cũng truyền ra mệnh lệnh, không có mệnh lệnh của lão, bất luận kẻ nào cũng không được phép bước vào Ngũ Huyền Sơn một bước, kẻ chống lại, chết!
Một câu nói này, chọc giận mấy đại thế lực đứng đầu Thiên Lạc Bình Nguyên lúc đó.
Dù sao trên Ngũ Huyền Sơn không chỉ có huyền khí nồng nặc, lại còn có rất nhiều thảo dược và quặng mỏ trân quý, vì vậy, mấy Đại Thế Lực hợp lực bao vây tiêu diệt Ngũ Huyền đại nhân, nhưng Ngũ Huyền Lão Nhân lại dùng thực lực một mình diệt mấy Đại Thế Lực này.
Từ đó về sau, cũng không còn ai không thuận theo Ngũ Huyền Lão Nhân nữa.
Cũng may Ngũ Huyền Lão Nhân không phải là người không thông tình đạt lý, cách mười năm, cũng sẽ phát ra một vài danh sách có thể tiến vào Ngũ Huyền Sơn, cho nên, ngày Ngũ Huyền Sơn mở ra, nơi này sẽ vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, mây mù vờn quanh đỉnh núi Ngũ Huyền Sơn, lão giả chắp hai tay sau lưng, đứng đón gió, bạch y bồng bềnh, tiên phong đạo cốt*, cả người tản ra một loại khí tức không nhiễm khói lửa trần gian.
*tiên phong đạo cốt: hình dung người có khí khái thần thái không giống người thường (nguồn: baike.baidu.com)
"Nhị sư huynh."
Chợt, một giọng nói thanh thúy truyền đến từ phía sau.
Nghe được tiếng nói này, lão giả chậm rãi xoay người lại, nhìn về phìa người xông tới trước mặt, khẽ mỉm cười: "Sư muội, Đại sư huynh từng nói, lần này kẻ có được Thanh Minh Phủ đã tiến vào Phong Vực, không biết nàng có ở trong đám người đó không?"
Người tới là một mỹ phụ, chỉ thấy một đầu tóc như thác nước của bà được vấn lên đơn giản, làn da bóng loáng như ngọc, còn hơn là trẻ mới sinh, một bộ hoàng sam, khiến bà tăng thêm một phần cao quý và ưu nhã.
Nếu không phải búi tóc trên đầu tỏ rõ tuổi tác, chỉ sợ người khác sẽ xem bà như một thiếu nữ mười mấy tuổi.
"Tiểu nha đầu kia đã tới, bất quá tình thế của nàng cũng không được tốt, có hai thế lực đồng hành bên cạnh, một hư tình giả ý, một như hổ rình mồi, mà lần này lại có rất nhiều cao thủ tới đây, sợ rằng với thực lực nhỏ yếu của nàng khó có thể sinh tồn," chớp chớp mắt, mỹ phụ hé miệng khẽ cười, "Sư huynh, sau đó chúng ta có cần phải ra tay không?"
"Không, đây tuyệt đối không thể," Ngũ Huyền Lão Nhân lắc đầu một cái, ngăn lại đề nghị của mỹ phụ, "Không có kinh nghiệm trong hiểm cảnh, thì không thể nào trở thành cường giả, năm đó tiểu tử Hỏa Thần kia gặp nạn mấy lần, chúng ta cũng chưa từng ra tay, nếu không phải là như thế, thế nào hắn sẽ trưởng thành nhanh như vậy? Chỉ tiếc, tiểu tử này quá mức nóng lòng, nếu không, cũng sẽ không…"
Lắc đầu một cái, Ngũ Huyền Lão Nhân thở dài một hơi, giọng điệu mang theo một chút tiếc hận.
"Hỏa Thần là người thừa kế do Nhị sư huynh chọn trúng phải không? Ha ha, lần này chúng ta sẽ nhìn một chút người do Đại sư huynh lựa chọn có thể trưởng thành đến mức độ nào, bất quá Đại sư huynh cũng thiệt là, ném người huynh ấy lựa chọn cho chúng ta, còn bản thân mình không biết chạy đi tiêu dao ở đâu."
Miết miết môi, trên mặt mỹ phụ xẹt qua một chút bất mãn, bỗng nhiên, có lẽ là bà như sực nhớ ra gì đó, tiếp tục nói: "Đúng rồi, nam tử bên cạnh nha đầu kia, hình như trên người có khí tức chỗ đó, hẳn là hắn từng có tiếp xúc với người bên kia."
"Bên kia?" Trên khuôn mặt già nua thoáng qua kinh ngạc, Ngũ Huyền Lão Nhân trầm tư một lát, chậm rãi ngẩng đầu lên, im lặng thở dài một hơi, "Mặc kệ như thế nào, đều cần phải xem cơ duyên của chính bọn họ, chúng ta đều không thể nhúng tay vào những chuyện này, ha ha, tiểu sư muội, chúng ta cũng nên đi mở ra cấm chế của Ngũ Huyền Sơn…"
Ở ngoài Ngũ Huyền Sơn, mọi người đều thì thầm với nhau, sắc mặt kích động thể hiện ra tâm tình vào thời khắc này của bọn họ.
Vào thời khắc này, trong hư không, truyền đến một giọng nói hư vô mờ mịt.
"Hoan nghênh chư vị lại tới Ngũ Huyền Sơn ta lần nữa, chắc hẳn không người nào không biết quy củ của Ngũ Huyền Sơn, chẳng qua ta vẫn lặp lại một lần, dược liệu, trân quả tại Ngũ Huyền Sơn tùy các ngươi hái, nếu như không may mắn chôn thân ở trong bụng huyền thú thì cũng là chuyện của các ngươi, chiến đấu chém giết đều cho phép, thế nhưng nếu người nào dám phá hư cảnh vật của Ngũ Huyền Sơn ta, như vậy thì đừng trách lão phu không khách khí!"
Nghe tiếng nói này, mọi người đều theo tiếng nhìn về phía bầu trời, vậy mà bầu trời xanh dài dằng dặc lại không có phát hiện một giọng nói này.
Hơn thế, những người đã tới đây nhiều lần đã sớm chuẩn bị, không phải là bất luận kẻ nào muốn nhìn thấy liền có thể nhìn thấy Ngũ Huyền Lão Nhân, thế nhưng có một vài thế lực mới có tư cách gia nhập năm nay, bọn họ vốn định nhìn phong thái của Ngũ Huyền Lão Nhân, nhưng chắc hẳn là đã để cho bọn họ thất vọng.
Cảm nhận được một cỗ khí tức âm lãnh tập trung vào mình, Dạ Nhược Ly khẽ nhíu mày, lúc nàng ngước mắt nhìn lại, cỗ khí tức kia đã bị thu vào. Nhưng nàng cũng đã biết nơi phát ra khí tức này.
Tôn gia?
Khẽ nắm quả đấm thật chặt, trong lòng Dạ Nhược Ly chợt dâng lên cảnh giác.
"Có phải chư vị đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi không, như thế, ta đây liền cho các ngươi tiến vào Ngũ Huyền Sơn, nhớ kỹ, các ngươi có thời gian ba tháng."
Vừa dứt lời, từng đạo bạch quang thoáng hiện phía trên không trung, hạ xuống trên thân thể tất cả mọi người, lập tức, mọi người chỉ cảm thấy không gian sinh ra vặn vẹo, đồng bạn bên cạnh biến mất từng người một…
"Tiểu Dạ Nhi!"
Cung Vô Y đột nhiên cả kinh, trên khuôn mặt tuấn tú thoáng qua u ám âm trầm, đưa tay muốn bắt lấy Dạ Nhược Ly, nhưng cuối cùng hai người vẫn bị hai đạo bạch quang phân chia tách ra.
Lúc Dạ Nhược Ly rơi xuống đất, đột nhiên phát hiện, mình đang ở trong một rừng cây.
"Đây chính là Ngũ Huyền Sơn? Không nghĩ tới, Ngũ Huyền Lão Nhân này có thể bóp méo không gian, thực lực bực này, quả thật cường hãn." Khẽ cau mày, Dạ Nhược Ly quan sát tình cảnh của chính mình, trầm tư hồi lâu, lấy ra một mặt nạ màu trắng đeo vào mặt.
Rõ ràng là người Tôn gia không có ý tốt, vào thời khắc hiện giờ vẫn không thể đụng phải bọn họ, vì vậy, chỉ có thể che giấu dung mạo.
"Hả?"
Bỗng nhiên, phía trước có một gốc cây cỏ nhỏ đong đưa theo gió chiếu vào trong mắt Dạ Nhược Ly.
"Đây là Chu Linh Thảo? Không ngờ tới, bên trong Ngũ Huyền Sơn lại có Chu Linh Thảo, thật tốt quá."
Trong nội tâm Dạ Nhược Ly vui vẻ, Chu Linh Thảo này cũng thập phần danh quý, có thể ngộ nhưng không thể cầu, điều kiện sinh trưởng cần thiết của nó quá lớn, vì vậy, địa phương có thể sinh ra Chu Linh Thảo quá mức thưa thớt.
Thoáng chốc, Dạ Nhược Ly tung người nhảy về phía Chu Linh Thảo, lúc tay của nàng sắp tiếp xúc được Chu Linh Thảo, một tiếng ầm vang, ở phía xa bộc phát ra một tiếng nổ vang mãnh liệt, chợt một đạo kiếm phong đánh tới, trong nháy mắt phá hủy Chu Linh Thảo sạch sẽ.
"Ta dựa vào!"
Trơ mắt nhìn dược liệu trân quý bị hủy như vậy, Dạ Nhược Ly trong lúc lơ đãng bạo phát ra một câu chửi bậy, nàng nắm quả đấm thật chặt, áp chế phẫn nộ trong nội tâm, tầm mắt quăng về phía chỗ kiếm phong đánh tới.
"Xú nha đầu, không ngờ tới ngươi lại gặp phải bản thiếu gia ở chỗ này, lúc trước ngươi dám can đảm cự tuyệt bản thiếu gia theo đuổi, bản thiếu gia liền thề nhất định phải cho ngươi đẹp mắt, hiện tại hộ vệ của ngươi đều không ở đây, nhìn xem còn có ai có thể cứu ngươi, ha ha ha…"
Nam tử cười to hai tiếng, trong tay cầm một thanh kiếm hỏa hồng, hồng quang trên thân kiếm phản chiếu lên gương mặt của hắn ta, khiến cho vẻ mặt của hắn ta càng lộ vẻ dữ tợn.
"Tần Lạc, ngươi có bản lĩnh liền giết ta đi, trừ phi ánh mắt ta mù, mới chịu bằng lòng cho ngươi theo đuổi!" Cắn đôi môi thật chặt, nữ tử che cánh tay bị thương, lui về phía sau hai bước, khuôn mặt khả ái xinh xắn cũng không sợ hãi, hung hăng trừng mắt nhìn tên nam nhân này.
"Giết ngươi? Ngươi cho rằng ta không dám sao?" Nam tử nở nụ cười gằn, từng bước tiến tới gần nữ tử, "Hừ, coi như ta giết chết ngươi, chỉ sợ cũng không có ai biết, ha ha, muốn trách thì trách ngươi không nên gặp ta ở chỗ này, đi chết đi!"
Nói xong lời này, nam tử nâng kiếm trong tay lên, mặt không biểu tình bổ về phía đầu nữ tử.
Thân thể nữ tử hơi run lên, nàng cũng hiểu được, lần này mình khó tránh khỏi tai vạ, không khỏi khẽ nhắm hai mắt lại, trong nháy mắt này, trong đầu của nàng thoáng qua hình dáng của nhiều người…
"Ầm!"
Một tiếng trầm đục truyền vào bên tai, nhưng không có đau đớn như trong dự liệu.
Nàng lập tức sửng sốt một chút, chậm rãi trợn to mắt, vì vậy, trong nháy mắt này, một bóng dáng màu trắng như tuyết xuất hiện trong con ngươi của nàng.
"Ngươi là ai?" Tần Lạc lui về phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn nữ tử mới xuất hiện.
Mặc dù nữ tử này mang theo mặt nạ, có thể cảm nhận được tuổi của nàng cũng không lớn, với tuổi của nàng mà có thể đỡ được công kích của hắn ta, đây là người của thế lực kia sao?
Ánh mắt chợt lóe lên, Tần Lạc khẽ trầm ngâm, nói: "Vị cô nương này, ta là Tần Lạc Tần gia, đây là ân oán giữa ta và tiện nhân kia, vẫn xin ngươi đừng nhúng tay."
Theo ý Tần Lạc, mình báo ra danh nghĩa Tần gia, chắc chắn nữ nhân này sẽ lựa chọn rời khỏi.
Vì người khác mà đối địch với Tần gia, đây là hành động rất không sáng suốt.
Hai mắt híp lại, Dạ Nhược Ly lạnh lùng quét mắt nhìn Tần Lạc: "Ta không có hứng thú với ân oán giữa các ngươi, nhưng ngươi ngàn vạn lần không nên phá hủy Chu Linh Thảo của ta!"
"Chu Linh Thảo?" Tần Lạc hơi sững sờ, khẽ nhíu mày: "Chu Linh Thảo là cái gì?"
"Một loại dược liệu."
"Dược liệu? Ha ha, ta tưởng là cái gì chứ," nghe vậy, Tần Lạc cười to hai tiếng, khóe môi khẽ cong lên đầy khinh bỉ, "Không phải chính là dược liệu thôi hay sao? Ngươi yên tâm, chờ ta trở về, ta sẽ bồi thường ngươi một sọt dược liệu."
"Loại dược liệu này, ngươi không bồi thường nổi!" Dạ Nhược Ly nhàn nhạt nhìn chăm chú vào Tần Lạc, trong tròng mắt đen xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Nếu không phải là loại Chu Linh Thảo này trân quý, làm sao nàng sẽ đau lòng như thế? Loại thảo dược này cũng không phải là những thứ được mua bán trên thị trường kia, mức độ trân quý của nó khó có thể dùng tinh thạch để so sánh.
"Thôi đi, trên đời này không có cái gì mà Tần gia ta không bồi thường nổi," Tần Lạc khinh thường cười một tiếng, kiếm trong tay lộ ra hồng quang nhàn nhạt, "Vị cô nương này, ta khuyên ngươi vẫn là thấy tốt mới làm, Tần gia ta, không phải là ngươi có thể trêu chọc nổi."
Danh sách chương