Edit: susublue

Trong lòng Lạc Phong Nguyệt rất không phục, từ lúc hắn sinh ra tới nay có khi nào bị người ta làm lơ như thế? Nữ nhân này quả thật to gan, tuy rằng bản tính hắn thương hương tiếc ngọc nhưng cũng không phải là đối với tất cả mọi người.

“Xấu……”

Lạc Phong Nguyệt đành phải nuốt lời nói đã dâng tới miệng xuống rồi hừ lạnh một tiếng: “Nếu Huyền Minh đã mở miệng thì lần này ta liền buông tha ngươi!”

Nếu là người khác thì không tính nhưng ngay cả phụ hoàng Hộ Quốc tướng quân phủ cũng phải kiêng kị vài phần, bây giờ hắn lại đang ở trong phủ đệ của người ta nên chỉ có thể nhịn lửa giận đang dâng trào kia xuống thôi.

Lúc này Vân Li mới vấn an Huyền Minh.

Nam tử này có dung mạo anh tuấn phi phàm, ngũ quan cương nghị tuấn lãng, có lẽ là vì hàng năm phơi nắng nên có được da thịt chắc khỏe màu lúa mạch, tóc đen được búi lên, thân hình mạnh mẽ mặc hắc y.

Nam tử có đôi mắt màu hổ phách cực kỳ xinh đẹp, đôi môi gợi cảm nở nụ cười mê người, khi Vân Li đánh giá hắn thì hắn cũng hứng thú nhìn nàng.

Nữ tử trước mặt này mặc một bộ bạch y, bay bổng xuất trần, giống như thiên tiên, dù cho sắc mặt vàng như nến nhưng ngũ quan lại đoan chính, đặc biệt là cặp mắt trong trẻo kia đã bất giác hấp dẫn ánh mắt người khác, thật không hiểu vì sao người ta đều nói nàng là ma lem. Bây giờ nàng trông chỉ thiếu chút dinh dưỡng mà thôi, nếu điều trị thân thể cho tốt thì tất nhiên sẽ trở nên khuynh quốc khuynh thành.

“Vân Li cô nương, ở Phượng Tường quốc này có Huyền Minh ta che chở thì sau này cô nương cứ yên tâm đi.” Huyền Minh khẽ cười, nụ cười mang theo giọng nói đầy từ tính khiến lòng người mê muội.

Có lẽ vì Huyền Minh là nhi tử của dì Hồng nên Vân Li không hề keo kiệt một nụ cười với hắn, nhưng mà lúc nàng nở nụ cười thì khuôn mặt nhỏ vàng như nến kia lại trở nên rất sinh động.

“Đa tạ.”

Nói xong lời này Vân Li cũng không đứng đó nữ mà xoay người rời khỏi nơi này.

Lạc Phong Nguyệt nhìn theo hướng nàng rời đi rồi mới nhìn về phía Huyền Minh, khó hiểu nhăn mày: “Huyền Minh, vì sao ngươi lại giúp đỡ ma lem đó? Chẳng lẽ ngươi coi trọng nàng ta sao?”

Ai ngờ khi nghe được lời này thì Huyền Minh lập tức trầm mặt xuống.

“Tứ hoàng tử, ta không hy vọng nghe thấy ngươi vũ nhục nàng thêm lần nào nữa! Nếu không thì đừng trách ta không niệm tình nghĩa xưa!”

Lạc Phong Nguyệt ngạc nhiên nhìn về phía Huyền Minh, hắn lại vì nàng ta mà không thèm niệm tình xưa sao? Vì sao hắn lại che chở ma lem đó như thế, chẳng lẽ……

“Huyền Minh, mặc kệ như thế nào thì bổn hoàng tử đều phải làm cho ngươi tỉnh, cái ma lem kia không xứng với ngươi!”

“Tứ hoàng tử!” Huyền Minh nắm chặt tay, ánh mắt lập tức lạnh hẳn đi, khí thế đáng sợ do hàng năm chém giết mà thành lập tức bùng nổ: “Ta nghĩ có nên triệu đám tướng sĩ ở biên quan trở về một chuyến hay không?”

Lạc Phong Nguyệt nghe vậy thì lập tức ngây ngẩn cả người.

Huyền Minh lại dám uy hiếp hắn, hắn ta lại có lá gan uy hiếp hoàng tử!

“Huyền Minh, những lời này để bổn hoàng tử nghe được thì thôi đi, nếu truyền tới tai phụ hoàng thì ngươi biết sẽ có hậu quả gì rồi đó! Tuy rằng phụ hoàng kính trọng Hộ Quốc tướng quân phủ, nhưng ngươi đừng quên những binh quyền đó là ai cho ngươi!”

Nói xong lời này Lạc Phong Nguyệt phất vạt áo rồi bỏ đi không quay đầu lại.

Huyền Minh nhìn chăm chú vào bóng dáng Lạc Phong Nguyệt bị mình chọc tức bỏ đi rồi cười lạnh một tiếng, dienxdafnleequsydoon thế lực mà cha mẹ hắn có được không chỉ có nhiêu đó.…

Buổi ngắm hoa này trở nên vô vị từ sau khi Vân Li và dì Hồng bỏ đi, rất nhiều người đều không hiểu vì sao Hộ Quốc phu nhân lại nhìn trúng ma lem Vân Li này, không phải là muốn nàng ta trở thành phu nhân của Thiếu tướng quân đó chứ? Đương nhiên Vân Nguyệt Thanh đã nói hết mọi chuyện xảy ra ở tiệc ngắm hoa cho Vân thừa tướng nghe lúc trở về nhà cho nên ông ta đã bắt đầu âm thầm tính toán.…

Vào ban đêm, ánh trăng như nước, yên ắng tối tăm.

Đang lúc Vân Li muốn cởi ra xiêm y đi ngủ thì tên yêu nghiệt nào đó lại xuất hiện.

Chỉ thấy yêu nghiệt đó nhanh chóng ngồi xuống mép giường, hồng y mở rộng một nửa để lộ vòm ngực trắng nõn mê người, lúc này mỗ yêu nghiệt đang nở nụ cười, nhìn khuôn mặt bình thản của Vân Li với vẻ mê hoặc.

Vân Li có chút bất đắc dĩ xoa trán: “Sao ngươi lại tới đây?”

Yêu nghiệt híp mắt, nguy hiểm nhìn chằm chằm Vân Li: “Thế nào? Nữ nhân, ngươi không chào đón bổn tọa sao?”

Không phải nàng không chào đón hắn mà là cực kỳ không chào đón!

“Nam nhân, ta nói rồi, ta không dám hứng thú với loại nam nhân có hạ thân vô năng như ngươi!” Dứt lời, Vân Li đánh giá Cung Kính, không biết vì sao trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh mỹ nam này tắm rửa vào mấy ngày trước, nhưng suy nghĩ này lại vượt ngoài sức tưởng tượng của Vân Li.

Không ngờ nàng lại nhìn xuyên qua bộ hồng y kia, nhìn triệt để thân hình trắng nõn của nam tử không sót chút gì, thật giống như yêu nghiệt này đang bày biện thân thể trước mặt nàng mà không hề có mảnh vải che thân……

Vân Li ngây ngẩn cả người, Rốt…… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ đây gọi là dị năng sao? Nhưng loại dị năng này ngoài rình coi ra thì còn có tác dụng gì?

“Nữ nhân, ngươi nói bổn tọa vô năng?”

Đột nhiên, một âm thanh tức giận lôi kéo ý thức của Vân Li trở lại.

Lúc Vân Li ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đôi mắt phượng đầy lửa giận của yêu nghiệt kia, nhưng mà hắn lại kiềm nén lại rồi nở một nụ cười: “Ngươi có biết nam nhân ghét nhất là bị người khác nói mình vô năng không, nếu ngươi cho rằng bổn tọa vô năng thì bổn tọa sẽ chứng minh cho ngươi thấy bổn tọa có vô năng hay không!”

Dứt lời, yêu nghiệt liền đứng lên rồi bước tới gần Vân Li một bước, trong giọn nói có chút khí phách.

Lúc này hai người đối mặt nhau, khuôn mặt gần trong gang tấc, từ xa nhìn lại giống như một bức tranh mờ ám, nhưng chỉ có hai người mới biết bầu không khí lúc này là thế nào……

“Phượng Tường quốc có rất nhiều nữ nhân, sẽ có người nguyện ý để ngươi thử một lần, còn ta thì không phụng bồi nổi.” Vân Li ngáp một cái, không thèm để ý đến hắn rồi liền cởi áo ngoài đi ngủ.

Ánh mắt yêu nghiệt đột nhiên nhìn miếng ngọc bội bên hông Vân Li.

Đây không phải là…… Yêu nghiệt ngẩng đầu liếc về phía Vân Li, nàng và cái thế lực kia có quan hệ gì? Vì sao ngọc bội của thế lực đó lại ở trong tay nàng? Mặc kệ như thế nào, nữ nhân Cung Kính hắn nhìn trúng thì bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ động vào!

“Nữ nhân, chúng ta cùng ngủ đi.”

Nói xong hắn cũng không đợi Vân Li đồng ý mà liền cởi quần áo rồi nằm xuống giường, chỉ để lại Vân Li nghẹn lời đứng ở đó……

“Rầm.”

Hôm sau cửa phòng bị người ta đá văng ra, Vân Li nhăn mày lại, cực kỳ không muốn mở mắt, nàng nhìn về phía bên cạnh giường ngủ thì lại phát hiện yêu nghiệt kia đã rời đi không biết từ khi nào, sau đó mới nhìn người đang đứng ngoài cửa.

“Có chuyện gì sao?” Vân Li hạ giọng, có thể nghe ra được lửa giận trong giọng nói của nàng.

Người này nàng quen, là thị nữ bên cạnh lão phu nhân, tên là Vãn Thu, nàng ta đi theo lão phu nhân nhiều năm, cực kỳ được lão phu nhân tin tưởng nên có địa vị rất cao ở phủ Thừa tướng.

“Đã mấy giờ rồi? Ngươi lại còn nằm ngủ, phủ Thừa tướng chúng ta làm gì có người nào lười biếng như ngươi? Lập tức đứng lên cho ta, lão phu nhân kêu ngươi đến gặp bà ấy ngay lập tức!”

Vãn Thu chống nạnh đứng ở cửa căm tức nhìn Vân Li.

Vân Li lập tức sửng sốt: “Ngươi chỉ là một nô tài mà thôi, có tư cách gì dạy dỗ ta? Đừng quên ở chỗ này ta là chủ nhân, ngươi chỉ là hạ nhân, ai cho phép ngươi nói chuyện với chủ nhân như vậy? Loại người không biết lớn nhỏ như ngươi, hạ nhân to gan lớn mật giữ lại thì có tác dụng gì?”

“Ngươi……” Vãn Thu biến sắc, nàng không ngờ Vân Li sẽ nói như vậy.

Vừa định dạy dỗ nha đầu thúi này một trận thì bỗng nhiên nhớ lại lời lão phu nhân nói nên chỉ có thể đè nén cơn tức giận xuống: “Cho ngươi nửa canh giờ để chuẩn bị, đến lúc đó đừng trách nô tỳ không nhắc nhở ngươi, ngươi cũng đừng tưởng rằng nịnh bợ được Hộ Quốc tướng quân phủ thì sẽ không còn lo âu? Hộ Quốc tướng quân phủ đó là nơi nào? Mặc dù ngươi thật sự lọt vào mắt tướng quân phu nhân, gả cho Thiếu tướng quân, nhưng nhiều nữ tử rình cái vị trí đó như vậy, ngươi không có hậu trường thì đó chắc chắn sẽ là con đường chết!”

Vân Li nghe vậy thì nhịn không được nở nụ cười, nụ cười của nàng đầy vẻ chế giễu.

Vừa rồi nàng không hiểu tại sao lão phu nhân từ trước đến nay luôn khinh thường nàng lại bỗng nhiên kêu nàng tới gặp, thì ra là bởi vì Hộ Quốc tướng quân phủ.

“Ngươi đi nói với bà ta là ta sẽ đến gặp bà ta.”

Không sai, nàng sẽ đến, nhưng lúc nào đến thì còn chưa biết.…

Trên đường phố phồn hoa của Phượng Tường quốc, một nữ tử mặt che lụa mỏng chậm rãi bước đi, nữ tử này chính là Vân Li sau khi vụng trộm rời khỏi Tướng quân phủ, hiện giờ nàng lại chùi hết bột phấn vàng trên mặt đi, tuy rằng khuôn mặt bị lụa mỏng che khuất nhưng cả người vẫn để lộ khí chất thanh lệ thoát tục.

“Tới đây, các vị tới đoán xem là lớn hay nhỏ……”

Trong giây lát, một giọng hét to thu hút sự chú ý của Vân Li.

Khi nàng quay đầu nhìn lại thì liền thấy ở bên ngoài sòng bạc có một nam tử trung niên đứng cầm xúc xắc trong tay, đang gắng sức kêu la, dienxdafn;lle~quý*dôn mà tuy sòng bạc này không thể nói là xa hoa nhưng lại không phải nơi mà thường dân có thể đi vào.

Vân Li vuốt ngân phiếu vạn lượng trong tay rồi cất bước đi về phía sòng bạc kia.

“Cô nương muốn đánh cược sao?” Nhìn thấy Vân Li đi vào thì nam tử trung niên tỏ vẻ kinh ngạc, vốn đều là nam tử tới sòng bạc, không ngờ lúc này một nữ tử trẻ tuổi như vậy lại đi vào đây, hắn có thể không cảm thấy kinh ngạc sao?

“Ừ.” Vân Li khẽ gật đầu, nâng chân bước vào sòng bạc.

Vừa tiến vào sòng bạc thì đã nghe thấy một giọng kêu lớn tiếng……

“Ha ha, đại gia ta lại thắng, tới tới tới, có ai đến đánh cuộc với đại gia ta không?”

Lúc này bên cạnh bàn tròn có một tiểu Bàn Tử khoảng mười sáu, mười bảy tuổi đang vén ống tay áo lên, một chân đạp lên ghế, mở miệng cười ha hả, thịt mỡ trên người cũng đều lung lay theo.

“Mẹ nó, hôm nay vận may của đại gia thật không tồi, còn lấy lại được hết số tiền mấy ngày trước thua.”

Đám người còn lại nhìn nhau, bọn họ còn chưa mở miệng nói chuyện thì phía sau đã vang lên một giọng nữ thanh lãnh: “Ta đánh cuộc với ngươi.”

Tiểu Bàn Tử quay đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy Vân Li thì mắt liền mở to, má ơi, mỹ nữ, cái nơi này mà lại có mỹ nữ đến…… Hắn xoa nắn nắm tay, cười tủm tỉm nói: “Ha ha, mỹ nhân, ta dẽ hạ thủ lưu tình, sẽ không làm ngươi thua quá thảm.”

Vân Li nhướng mày, mỉm cười nhìn khuôn mặt buồn cười của tiểu Bàn Tử.

Rốt cuộc nàng biết dị năng của mình mang lợi ích gì rồi, có dị năng này rồi thì sao nàng sẽ bại bởi tên mập này được? Hiển nhiên tiểu Bàn Tử này vẫn không nhận ra được điều này nên trong lòng lại thầm tính toán làm cách nào để mỹ nữ này không thua quá thảm.

Ừ, vậy nhường nàng một chút đi……

“Mỹ nữ, ngươi chuẩn bị tốt chưa? Nếu ngươi chuẩn bị tốt rồi thì chúng ta bắt đầu đi.”

“Được.” Vân Li gật đầu: “Vậy bắt đầu đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện