Edit: Preiya

Khuôn mặt tuấn tú khẽ trầm xuống, hai tròng mắt khát máu của Cung Vô Y quét qua nam tử thanh sam, bị ánh mắt của hắn nhìn tới, nam tử thanh sam không nhịn được rùng mình một cái, từ trong ra ngoài sinh ra một tia sợ hãi.

Chậm rãi thu hồi tầm mắt, Cung Vô Y hừ lạnh một tiếng, thực lực của nữ nhân hắn, há là người này có thể hoài nghi? Híp hai mắt lại, lão giả nhàn nhạt quét mắt nhìn Cung Vô Y, chợt chuyển tầm mắt đặt lên trên người Dạ Nhược Ly, hơi mỉm cười nói: "Cô nương, ta thấy ngươi cũng không phải là người sẽ nói láo, cho nên lão phu ta nguyện ý tin tưởng ngươi một lần, Thanh Dực, đưa Tử Ngọc Quả cho vị cô nương này đi."

"Nhưng..." Hơi ngẩn ra, nam tử thanh sam tên là Thanh Dực rất không muốn.

"Thanh Dực, ngươi muốn chống lại lời của ta sao?"

Trên khuôn mặt già nua của lão giả vẫn mang theo bình thản ôn hòa như cũ, giọng nói kia lại có áp bách không cho phép cự tuyệt.

Nghe được bất mãn trong giọng nói của lão giả, Thanh Dực hoảng sợ toát mồ hôi lạnh, vội vàng chắp tay ôm quyền nói: "Thuộc hạ không dám, thuộc hạ sẽ đưa Tử Ngọc Quả cho vị cô nương kia."

Dứt lời, hắn quăng Tử Ngọc Quả đến trước mặt Dạ Nhược Ly, không quên hung hăng trợn mắt nhìn nàng một cái.

Nếu như nữ tử này dám lừa gạt bọn họ, hắn sẽ cho nàng đẹp mặt!

Đối với Thanh Dực mạo phạm, Dạ Nhược Ly cũng không thèm để ý, nàng tiếp lấy Tử Ngọc Quả bay tới, cắt xuống một miếng thật mỏng, sau đó phất phất tay, Long Phượng Thần Đỉnh hiện ra trong tầm mắt của mọi người.

"Chẳng lẽ nàng thật sự luyện chế đan dược hay sao?"

Thanh Dực hơi sững sờ, không khỏi giễu cợt cười một tiếng, tựa hồ như cảm thấy buồn cười vì ý nghĩ trong lòng mình.

Nàng cho rằng nàng là ai? Thần Phẩm Luyện Đan Sư thành danh đã lâu? Còn muốn luyện chế ra Giải Độc Đan cứu trị một Đại nhân có tiếng tăm, nên biết, cho dù là vị bằng hữu Luyện Đan Sư của Đại nhân kia, đều không thể luyện chế Tử Ngọc Quả.

Không nhìn châm chọc trong mắt người khác, Dạ Nhược Ly khẽ trở bàn tay, ngọn lửa nhảy lên cao, chiếu rọi trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng.

Rất nhanh, Dạ Nhược Ly liền có động tác, ngọn lửa bốc lên ở trong tay, một gốc cây dược liệu ném vào trong Đan Đỉnh, cái Giải Độc Đan này, trừ Tử Ngọc Quả ra, dược liệu còn lại đều không trân quý, Dạ Nhược Ly mới không so đo như thế.

"Hừ, tôm tép nhãi nhép!" Thanh Dực cười lạnh một tiếng, rất là xem thường nói.

Chợt, phát hiện một ánh mắt âm lãnh khát máu ở phía trước nhìn thẳng vào mình, cả người hắn đều run rẩy, vội vàng thu hồi nụ cười lạnh nơi khóe miệng, theo bản năng lui về phía sau hai bước.

"Hả?" Có lẽ phát hiện ra cái gì đó, trên mặt lão giả thoáng qua kinh ngạc, "Tiểu cô nương này thật không đơn giản."

Thanh Dực và những người còn lại đều rất muốn hỏi, rốt cuộc là nàng không đơn giản chỗ nào, thế nhưng bọn họ cũng không dám lên tiếng hỏi thăm, chỉ có thể nhìn chăm chú vào động tác trùng điệp trong tay Dạ Nhược Ly.

Ngọn lửa được nàng nắm trong tay, như sinh long hoạt hổ, phảng phất như có sinh mạng, khống chế lực như vậy thật sự là khó có được, mặc kệ thực lực của nàng như thế nào, điểm này đã để cho bọn họ bội phục không thôi.

Cho dù là Thanh Dực bất mãn Dạ Nhược Ly, cũng hiểu được, quả thật là nàng có chút không tầm thường, bất quá Thanh Dực vẫn không tin, nữ tử này có thể luyện chế ra Giải Độc Đan có thể giải trừ độc tố trên người Đại nhân.

Thời gian đã trôi qua một hồi lâu, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Dạ Nhược Ly rốt cuộc thu hồi ngọn lửa trong lòng bàn tay…

Khẽ trở bàn tay, một viên đan dược màu tím trong suốt thuần khiết bay vào trong lòng bàn tay của nàng, nàng chậm rãi xoay người, khóe miệng treo lên ý cười vui vẻ: "Đây chính là Giải Độc Đan, làm giao dịch, Tử Ngọc Quả còn thừa lại liền thuộc về sở hữu của ta."

"Hừ!" Hừ lạnh một tiếng, trên mặt Thanh Dực vẫn mang theo khinh thường như cũ, chẳng qua chút giễu cợt này càng nhạt nhẽo hơn lúc ban đầu, "Ai biết viên đan dược này của ngươi thật sự có giải được độc hay không, ngộ nhỡ là độc dược thì phải làm thế nào?"

Mắt phượng hơi híp lại, trong mắt Cung Vô Y bắn ra tín hiệu nguy hiểm, hắn phất phất tay áo, không tiến lên trước, vừa định ra tay giáo huấn xú tiểu tử này một chút, lại bị Dạ Nhược Ly cản lại.

Lắc đầu một cái, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt cười nói: "Là thật hay giả, thử một lần liền biết, dù sao chúng ta ở đây, còn sợ chúng ta bỏ chạy hay sao?"

Thanh Dực đang tính nói tiếp, lại bị lão giả ngăn lại.

"Ha ha, dù sao không thử cũng chết, vì sao lão phu không là ngựa gần chết thành ngựa sống chứ?" Khẽ mỉm cười, lão giả không chút do dự cầm lấy đan dược, dưới ánh mắt lo lắng của mọi người nuốt vào bụng.

"Ầm!"

Chợt, trong cơ thể lão giả bộc phát ra một cỗ lực lượng, thân thể của ông khẽ run lên, trong nháy mắt khuôn mặt già nua tái nhợt vô sắc, ngay sau đó mở miệng phun ra một ngụm máu đen.

"Đại nhân!" Thanh Dực đột nhiên cả kinh, rút trường kiếm ra chỉa thẳng vào Dạ Nhược Ly, giận dữ hét, "Ta biết ngay ngươi không có hảo tâm mà, ngươi dám hãm hại Đại nhân nhà chúng ta, ta muốn ngươi đền mạng!"

Trong khoảnh khắc khi trường kiếm đâm về phía cổ họng Dạ Nhược Ly, một đạo hồng y thoáng qua, chỉ thấy nam tử chỉ khẽ phất phất ống tay áo, Thanh Dực giống như chịu đòn nghiêm trọng, thân thể lao về phía sau nhanh chóng, hung hăng đụng vào trên một gốc cây cổ thụ.

"Thanh Dực!"

Mấy người còn lại phục hồi tinh thần lại, đều tức giận rút vũ khí ra, vây hai người vào giữa.

"Khụ khụ, tất cả các ngươi dừng tay cho ta!" Lão giả ho khan hai tiếng, lau chùi vết máu màu đen nơi khóe miệng, vòng qua mọi người đi tới trước mặt Dạ Nhược Ly, cúi người vái chào thật sâu với nàng.

"Đại nhân!"

Mọi người đều cả kinh, không hiểu hàm nghĩa trong hành động này của lão giả.

Mà Thanh Dực mới vừa bò dậy, liền nhìn thấy cảnh tượng này, hắn kinh hãi, thiếu chút nữa lại té ngã trên đất lần nữa.

"Đại sư, cảm tạ ngài cứu tính mạng của lão hủ, ân đức của Đại sư, đời này lão hủ khó có thể quên, nếu không phải là Đại sư, sợ rằng lão hủ liền giao mệnh nơi hoàng tuyền."

Chắp tay ôm quyền, trên mặt lão giả lộ ra vẻ cung kính, đó là xưng hô cũng từ lão phu biến thành lão hủ.

"Cái gì?"

Mọi người đều đột nhiên cả kinh, thế nhưng nữ tử này lại có thể giải được độc của Đại nhân? Chẳng lẽ nàng lại là Thần Phẩm Luyện Đan Sư cường đại? Với tài nghệ như vậy, ở trong hàng ngũ Thần Phẩm Luyện Đan Sư, không thể gọi là đỉnh phong thì cũng cách đỉnh phong không xa.

"Chúng ta đây chỉ là giao dịch mà thôi, ta cứu ngươi một mạng, ngươi đưa Tử Ngọc Quả cho ta," vẻ mặt Dạ Nhược Ly lạnh nhạt, mở miệng nói, chợt ánh mắt nhìn khắp bốn phía, khẽ nhíu mày, "Bất quá, các ngươi vẫn muốn bao vây ta hay sao?"

Nghe vậy, sắc mặt mọi người đều lộ ra lúng túng, xấu hổ tản ra, bọn họ cũng chỉ là quan tâm sẽ bị loạn, thế nhưng lại đối đãi vô lễ như thế với ân nhân cứu mạng của Đại nhân.

"Các ngươi lập tức xin lỗi Đại sư, còn có..." Tầm mắt quét về phía Thanh Dực, cho tới bây giờ ánh mắt của lão giả đều là bình thản ôn hòa, nay lại xuất hiện một tia sắc bén trước nay chưa từng có, "Thanh Dực, lập tức lại đây cho ta, lúc nào Đại sư tha thứ cho ngươi, ngươi mới có thể hồi gia tộc với lão phu."

Sắc mặt tái nhợt, Thanh Dực cắn cắn môi, đi tới trước mặt Dạ Nhược Ly, hắn chợt quỳ rạp xuống đất, hung hăng dập đầu mấy cái, nói: "Đại sư, Thanh Dực vô ý mạo phạm, kính xin Đại sư tha thứ cho sai lầm của Thanh Dực, nếu như Đại sư còn không hả giận, có thể đánh Thanh Dực một trận, Thanh Dực tuyệt không phản kháng."

Dạ Nhược Ly không khỏi có chút buồn cười, nàng chưa bao giờ tức giận làm sao hả giận? Với tâm tính hiện giờ của nàng, không thèm so đó với những người này, mà quả thật bọn họ cũng là quan tâm sẽ bị loạn.

Nếu như nàng thật sự đánh hắn một trận, ngược lại có vẻ quá hẹp hòi rồi.

"Tử Điện Thú," Dạ Nhược Ly dừng lại một chút, ánh mắt chợt lóe lên, trong tròng mắt đen xẹt qua một nụ cười âm hiểm, "Ngươi lập tức đi tới Thiên Lạc vương phủ của ta, chờ ta trở lại, ta giúp ngươi đột phá."

Thực lực của Tử Điện Thú không tệ, nếu là giữ hắn ở lại Thiên Lạc vương phủ, Thiên Lạc vương phủ sẽ có bảy Thần Hoàng, thực lực như thế đều là tồn tại số một số hai ở toàn bộ Thiên Lạc Thành.

Tử Điện Thú vốn ủ rũ cúi đầu, nghe Dạ Nhược Ly nói, mắt không khỏi sáng lên, chẳng biết tại sao, nó nguyện ý tin tưởng lời nói của nữ tử tuổi tác không lớn này.

"Yêu nghiệt, chúng ta đi thôi."

Dứt lời, hai người nhìn nhau cười một tiếng, liền muốn đi tới phía trước.

"Đại sư, không biết chuyến này các ngươi là muốn đi nơi nào?"

Lời của lão giả khiến cho bước chân của Dạ Nhược Ly hơi chậm lại, cuối cùng nàng vẫn là không quay đầu lại nói: "Thiên Phương Thành, Tần gia."

"Tần gia?" Khẽ cau mày, lão giả không nhịn được nở nụ cười, "Đại sư, lão hủ còn có chút chuyện muốn thương lượng với ngài, qua một thời gian nữa, lão hủ sẽ đi tìm ngài, ha ha, lão hủ vẫn có chút địa vị ở Thiên Lạc Bình Nguyên này, đúng rồi, hình như Đại sư còn chưa biết danh tính của lão hủ, lão hủ tên là Mạc Nhiên."

Nếu để cho những người tại Thiên Lạc Bình Nguyên kia nghe được tên này, tất nhiên sẽ rất là náo động, đáng tiếc, tâm tình của Dạ Nhược Ly cũng không có bao nhiêu biến hóa, nguyên nhân chỉ là nàng cũng không biết Mạc Nhiên là ai, làm sao có thể có phản ứng?

Nhàn nhạt gật đầu một cái, Dạ Nhược Ly không nhiều lời nữa, tay nắm tay đi cùng Cung Vô Y, trong chớp mắt liền biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.

"Nữ tử này mới hơn hai mươi tuổi đi?" Nhìn bóng lưng của Dạ Nhược Ly, Mạc Nhiên vuốt chòm râu dài trắng như tuyết, khẽ mỉm cười: "Hơn hai mươi tuổi Thần Phẩm Luyện Đan Sư, đây đã không thể là thiên tài rồi, bất kể như thế nào, cần phải tạo mối quan hệ tốt với vị Đại sư này? Chờ sau khi ta an bài mọi chuyện xong xuôi, liền đi Thiên Phương Thành tìm Đại sư..."

Thiên Phương Thành, Tần gia, mới vừa lên đèn, Tần Thiên tươi cười tiếp đãi khách tới, tân khách tới đây lần này, trừ mấy Đại thế lực tại Thiên Phương Thành ra, còn có Đại gia tộc đến từ các tòa thành thị.

Bất quá, phương thế lực Thiên Phương Thành này, cũng đã hiện ra một mặt quỷ dị.

Rõ ràng là Tần gia và Âu Dương gia rất thân thiết, Liễu gia và Phương gia ẩn giấu thành một hàng, mà nửa năm qua, thế cục tại Thiên Phương Thành cũng là như thế, bởi vì chuyện đã phát sinh ở Ngũ Huyền Sơn, Âu Dương gia đã bị hai thế gia còn lại chèn ép, rơi vào đường cùng nên chỉ có thể lấy lòng Tần gia, đối kháng với hai phe thế lực này.

"Ha ha, chư vị, hôm nay là sinh thần của tiểu nữ, ta cảm tạ chư vị đã tới đây chúc mừng cho tiểu nữ, ngoài ra, ta sắp tuyên bố một chuyện," quả đấm đặt vào bên miệng, Tần Thiên ho khan hai tiếng, nói, "Tần gia ta với Liễu gia đã giải trừ hôn ước, từ nay về sau, nam cưới nữ gả đều không liên quan gì tới nhau."

Tiếng nói vang dội truyền khắp đại sảnh, vốn là sảnh yến hội hò hét ầm ĩ, trải qua lời này của ông ta thì trong nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người ôm lấy thái độ xem kịch vui nhìn về phía Liễu gia.

Quả nhiên, bên trong Liễu gia, trừ bản thân Liễu Vân Phong ra, sắc mặt những người còn lại đều thay đổi.

Phương Nam nắm chặt hai quả đấm, muốn đứng lên đòi một công đạo cho hảo hữu, lại bị Liễu Vân Phong gắt gao đè xuống.

"Phương Nam, không nên vọng động, ta vốn cũng không muốn lấy nữ nhân này, giải trừ hôn ước cũng là tâm nguyện của ta." Liễu Vân Phong quét về phía nữ tử bên cạnh, khóe miệng câu lên nụ cười nhu hòa, nhẹ giọng nói ra.

Vốn là nghe được hai nhà chính thức giải trừ hôn ước, trong mắt Âu Dương Chi Nặc xẹt qua mừng rỡ, nhưng mà lại phát hiện cử chỉ thân mật giữa Phương Nam và Liễu Vân Phong, trong đôi mắt đẹp phun ra tia lửa ghen tỵ.

Chẳng qua là nàng ta hiểu được, mình và Liễu Vân Phong cũng không có cơ hội nữa...

Thế nhưng là hai nhân vật chính trong cuộc hôn ước này, một thản nhiên cười nhạt, cũng không thèm để ý, một suy sụp tinh thần, mặt lộ vẻ u buồn, mặc dù rất nhiều người đều biết Tần Dao đau lòng muốn chết vì một người nam tử, hiện giờ thấy bộ dáng này của nàng ta, đều không nhịn được thầm than một tiếng.

Đây tất cả, nói cho cùng, đều là một chữ tình trêu người.

" Vương Gia và Vương Phi Thiên Lạc vương phủ tới đây chúc mừng."

Theo tiếng thông truyền này rơi xuống, dưới ánh trăng, hai bóng dáng thon dài đi từ xa tới gần, dần dần ánh vào trong mắt của mọi người...

Tần Dao không kiềm được ngước mắt lên, tầm mắt hướng về phía ngoài phòng, sau khi nàng ta trông thấy bóng dáng hồng sắc như lửa y kia, thân thể không khỏi ngơ ngẩn, bàn tay như ngọc hấp tấp che miệng lại, nước mắt liên tục không ngừng lăn xuống.

Là hắn, thế nhưng hắn vẫn còn sống...

Bên trong đại sảnh, trừ Tần gia và Âu Dương gia, còn có thật nhiều gia tộc tham dự đuổi giết, hiện giờ nhìn thấy Cung Vô Y bình yên vô sự, làm sao có thể không khiếp sợ?

Hắn chính là vị Thiên Lạc Vương Gia kia, điều này sao có thể? Hơn nữa tựa hồ như nữ tử bên cạnh hắn cũng đổi người.

Rõ ràng là dung mạo của nữ tử kia lúc trước thường thường, nhưng Vương Phi này thật là tuyệt sắc khuynh thành, thấy thế nào cũng không giống như là cùng một người.

Âu Dương Chi Nặc nhìn chằm chằm vào Cung Vô Y, nghiễm nhiên quên mất nam tử y hệt như sát thần ngày đó, trong lòng bất giác tràn đầy vui vẻ.

Quả nhiên nam nhân đều là động vật háo sắc, lúc đó nàng ta còn ghen tỵ tiện nhân kia, vì sao có thể có được giai ngẫu* như vậy, không ngờ tới mới trôi qua nửa năm ngắn ngủn, nàng liền bị nam nhân của nàng vứt bỏ.

*giai ngẫu: ý chỉ phu thê, câu này ý là có được phu quân tốt.

Nhưng theo như lời lão tổ tông từng nói, ngày ấy, hai người đều đã chết, vì sao nam tử này lại còn sống?

"Gia gia, hắn chính là nam tử cháu nhìn trúng, cũng là người cả đời này không phải quân cháu không lấy."

Tần Dao khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú vào nam tử phía trước, ánh mắt tràn đầy nhu tình của nàng ta khiến cho tất cả nam tử cũng bất giác muốn thay thế Cung Vô Y.

Hơn nữa, bên cạnh hắn đã may mắn có một giai nhân tuyệt thế, mặc dù thân phận và thiên phú của nữ tử này không thể so với Tần Dao, nhưng dù là Tần Dao cũng xa xa không bì kịp với dung mạo kia.

Nghe được lời nói của Tần Dao, vị lão giả bên cạnh nàng ta khẽ ngước mắt lên, ngưng mắt nhìn Cung Vô Y ở ngay cửa, không lạnh không nóng nói: "Vương Gia, cháu gái của ta si mê ngươi, không biết ngươi có tâm nguyện thế nào? Ta biết ngươi có Vương Phi, cho nên, Dao Nhi có thể trở thành trắc phi của ngươi, ngươi có thể suy tính thật tốt một chút."

Lão giả này, chính là Tần Phi Tần gia, thân gia gia của Tần Dao.

Lão ta biết được Cung Vô Y cường đại, huống chi hắn còn thống nhất Thiên Lạc Thành, muốn buộc hắn hưu thê là tuyệt đối không thể nào, vì vậy, chỉ có thể lùi về phía sau một bước, huống chi bợ đỡ được vương phủ, cũng có ích lợi rất lớn với Tần gia.

Những người còn lại đều hâm mộ nhìn Cung Vô Y, theo ý bọn họ, Cung Vô Y quyết sẽ không cự tuyệt.

"Gia gia!" Trên kiều nhan của Tần Dao khẽ thay đổi, cắn cắn môi, nói, "Cháu đã từng nói, không phải là nam tử kiệt xuất nhất trên đời thì không lấy, thế nhưng cháu tuyệt không làm thiếp, lại càng không nguyện hầu hạ một phu với người khác, trừ phi hắn hưu Vương Phi của hắn, nếu không, cháu thà rằng cả đời này đều không xuất giá."

"Dao Nhi!" Tần Phi bất đắc dĩ thở dài một hơi, nha đầu này, thật sự chính là bị lão ta làm hư rồi.

"Vương Gia," chậm rãi quay đầu, Tần Phi lại nhìn về phía Cung Vô Y lần nữa, "Nếu như ngươi nguyện ý... Tần gia chúng ta, từ nay về sau nguyện ý thuộc về Thiên Lạc vương phủ, mà điều kiện chính là, ngươi hưu nữ nhân này, cưới Dao Nhi làm thê."

Dứt lời, lão ta không mở miệng nói nữa, chỉ lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của Cung Vô Y.

Theo ý lão ta, tuyệt không có nam nhân nào có thể chịu đựng được cám dỗ này.

"Chỉ bằng loại phế vật này, cũng có thể để cho Vương Gia nhà ta liếc mắt nhìn nhiều một chút sao? Lão cẩu, ngươi là quá đề cao tôn nữ của ngươi, hay là xem thường nam nhân của ta hả?" Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly cười như không cười nói.

Nếu là bình thường, nàng lười phải quản loại chuyện như vậy, trực tiếp giao cho yêu nghiệt toàn quyền xử lý. Bất quá lần này nàng tới Tần gia, chính là để gây chuyện, như thế đương nhiên là ngay cả miệng cũng không buông tha người.

"Càn rỡ! Lão phu nói chuyện với Vương Gia, khi nào thì đến lượt một phụ nhân chen miệng vào?" Vẻ mặt Tần Phi lạnh lẽo, lạnh lùng quát lớn, "Lão phu thừa nhận ngươi mỹ mạo vô song, ngươi cho rằng chỉ bằng dung mạo liền có thể câu được nam nhân, trừ xinh đẹp ra, ngươi có chỗ nào có thể sánh được với tôn nữ của lão phu? Lại còn mắng Dao Nhi là phế vật, nếu như Dao Nhi là phế vật, ngươi thì tính là cái gì?"

Quét mắt nhìn Dạ Nhược Ly, Tần Dao khép hờ mắt, nắm chặt hai quả đấm, đáy mắt dần hiện ra một tia ghen ghét.

Vốn nàng ta là Đệ Nhất Mỹ Nữ Thiên Lạc Bình Nguyên, thế nhưng nữ tử này lại còn đẹp hơn nàng ta, điều này làm cho Tần Dao vẫn luôn kiêu ngạo từ trước đến giờ sao chịu đựng được? Sao nàng ta lại nguyện cùng hầu hạ một phu với một nữ tử mà dung mạo còn xinh đẹp hơn mình chứ.

Lúc này, khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y âm trầm đáng sợ, thế nhưng hắn vẫn ngăn lại cơn giận trong nội tâm, rũ mắt xuống ngắm nhìn nữ tử bên cạnh, môi đỏ mọng giương lên: "Bổn vương cảm thấy Vương Phi nói rất có lý, loại phế vật giống như nàng ta, chỗ nào sánh kịp với Vương Phi chứ? Cho dù là cởi hết y phục, Bổn vương cũng không liếc nhìn nàng ta một cái."

Sắc mặt Tần Dao lập tức trắng bệch, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy đau đớn.

Lúc nào thì nàng ta gặp qua vũ nhục như thế? Hiện giờ vũ nhục nàng ta cố tình lại là nam nhân duy nhất nàng ta yêu…

"Vương Gia, ta không thể nào hiểu được một chuyện," Khuôn mặt già nua của Tần Phi âm trầm xuống, vẻ mặt cực kỳ không tốt, "Tôn nữ của ta chỗ nào không tốt chứ? Thế nhưng lại kém nàng? Ta thấy nữ tử này vốn là một phế vật, Vương Gia, dung mạo như tiên, thực lực vô cùng cường hãn, cần tìm nữ tử có thể sóng vai với ngươi, mới có thể đảm nhiệm vị trí Vương Phi, về phần nữ tử này..."

Liếc nhìn Dạ Nhược Ly, Tần Phi lắc đầu một cái, cười lạnh một tiếng: "Nàng không có thực lực này! Vương Gia, lão phu chỉ là nói thật, kính xin Vương Gia thứ tội nhiều hơn."

Lời nói này khiến sắc mặt Cung Vô Y càng lúc càng âm u, hắn tới nơi này là để giết người, cũng không phải là tới nghe bọn họ quở trách nữ nhân của hắn, nếu bọn họ phối hợp như vậy, mình không giết mấy người, cũng thật là quá không được rồi.

Nắm quả đấm thật chặt, Cung Vô Y vừa định động thủ, bên ngoài sảnh yến hội chợt truyền đến một tiếng cười nhàn nhạt: "Ha ha, ở đây thật đúng là náo nhiệt, lão phu cũng không tới muộn chứ?"

Nghe giọng nói này, mọi người đồng thời quay đầu, sau khi nhìn thấy lão giả cất bước tiến vào liền vội vàng đứng lên, giật mình nhìn người tới.

"Mạc Nhiên Đại nhân?"

Tần Phi kinh ngạc trợn to hai mắt, khuôn mặt già nua tràn đầy khiếp sợ.

Mạc Nhiên Đại nhân này chính là Thiên Hạ Đệ Nhất từ Thần Tôn trở xuống, nghe nói đã bước vào nửa Thần Tôn, giết bọn họ trong nháy mắt là tuyệt đối dễ dàng, hôm nay rốt cuộc là ngọn gió nào thổi ông tới?

Bất kể như thế nào, đây cũng là chuyện tốt, nếu có thể bợ đỡ được Mạc Nhiên Đại nhân, phỏng chừng Thiên Lạc Vương Gia không dám không đáp ứng thỉnh cầu của mình.

"Mạc Nhiên Đại nhân, sao ngài tới đây? Cũng không cho ta biết để phái người đi nghênh đón?" Tần Phi vội vội vàng vàng tiến lên, tươi cười lấy lòng nói.

Thấy bộ dáng này của Tần Phi, không có bất kỳ người nào cảm thấy bất ngờ, tựa hồ như đây chính là chuyện đương nhiên.

"Ha ha, lão phu chỉ là đến tìm người thôi, các ngươi tiếp tục, không cần phải để ý đến lão phu."

Dứt lời, Mạc Nhiên không để ý tới những người còn lại, cất bước đi thẳng về phía Dạ Nhược Ly...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện