“Phanh!”

Ngay lúc đó một bóng dáng màu đỏ bay tới, Long Phi Tuấn như diều đứt dây thân thể không điều khiển được hung hăng bị ngã ra ngoài, đụng vào cây cổ thụ rồi rớt xuống, vài mảnh tuyết còn đọng trên cây cũng theo đó mà rơi rơi.

“Đừng có dùng bàn tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào chủ nhân lão tử!”

Trên người Chu Tước bốc lên diễm hoả, quanh thân toả nhiệt, tuyết dày trong vòng mười trượng đều tan ra, hoả diễm này tựa như lửa ở địa ngục khiến người ta không khỏi run sợ.

“Đám người các ngươi, thật to gan!” Long Vũ Cầm biến sắc, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn dung mạo Dạ Nhược Ly và Dạ Băng Nguyệt đáy mắt hiện tia ganh ghét, nàng ta tự cho mình là mỹ nhân vô song, không nghĩ tới hai nữ nhân này sao với nàng ta chỉ có hơn không có kém, nhất là thiếu nữ áo trắng kia. Bất quá đáy mắt ganh ghét ấy chỉ có thể giấu kín để tạo vẻ lạnh lùng thanh cao.

Ánh mắt rơi trên người Long Phi thanh, mắt đen có một tia lãnh mang: “Long Phi Thanh, ngươi quên quy định của Long gia rồi sao? Đệ tử Long gia không được ẩu đả một mình, nhưng ngươi lại sai thủ hạ của ngươi đánh đệ đệ của mình, là tội gì đây?”

Con mắt trầm xuống, ngọn lửa trên người Chu Tước ngày càng lớn. hồng hoả trong mắt cũng càng nhiều, gắt gao nhìn chằm chằm Long Vũ Cầm.

“Lão tử đánh người Long gia đấy, chỉ có điều không phải Long tiểu tử sai bảo, lão tử thấy ngứa mắt thì đánh thôi!” Lửa giận bay thẳng lên đỉnh đầu, Chu Tước trực tiếp đạp chân hoả diễm lên. Dám đùa giỡn với chủ nhân tôn kính của hắn, bọn hắn chắc không biết chữ chết viết như thế nào rồi? Nhìn thấy chân hoả diễm đánh tới, Long Vũ Cầm vội vàng đưa tay đỡ, nhưng chân hoả diễm như sét đánh càn quét qua dáng người yểu điệu, không có một chút thương hoa tiếc ngọc, đạp Long Vũ Cầm ra ngoài, trùng trùng điệp điệp ngã xuống bên cạnh Long Phi Tuấn.

“Ai nha!”

Tuyết rơi xuống, phát ra âm thanh đau đớn. Long Vũ Cầm đứng dậy rất nhanh, ngay sau đó Long Phi Tuấn cũng lò mò bò dậy, lúc này hai hàm răng của hắn run lên, vốn đã ốm yếu nay càng trở tái nhợt hơn.

Nhìn dáng vẻ vô dụng của Long Phi Tuấn, Long Vũ Cầm không khỏi cảm thán một tiếng, nghĩ tới mẫu thân luôn yêu thương hắn trong nội tâm lại hiện tia ghen ghét. Vì vậy thời điểm này nàng ta cũng không muốn cứu Long Phi Tuấn mà đối đầu với Long Phi Thanh.

Vì sao cùng một bào thai (sinh đôi) mà sao lại bất công như thế?

Vì huynh trưởng quần là áo lượt, tính tình lười biếng mà từ nhỏ nàng ta đã rất khổ sở, trong lòng mẫu thân chỉ có huynh trưởng, cũng mong hắn sẽ làm gia chủ Long gia, dù nàng ta có cố gắng như thế nào mẫu thân cũng không hề xem trọng, người mẫu thân yêu thương vĩnh viễn chỉ có một người, vì vậy bất chấp tất cả diệt hết những uy hiếp bên cạnh Long Phi Tuấn.

Chẳng lẽ thân là nữ tử không thể chấp chưởng gia tộc? Đã như vậy nàng ta sẽ cho mẫu thân thấy thành tựu của nàng ta, càng muốn mẫu thân vì Long Vũ Cầm mà tự hào.

“Ca, ngươi không sao chứ?” Thu hồi ánh mắt ghen ghét, Long Vũ Cầm chạy đến chỗ Long Phi Tuấn, khuôn mặt không giống như ban đầu lạnh lùng nữa, bên môi nở nụ cười thật nhẹ như cố nén lại, trong sâu đáy mắt có sự vui sướng không hề che đậy.

Toàn thân bị đập vào thân cây, Long Phi Tuấn xoa tay, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Tước: “Ngươi…ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không? Mẹ ta là công chúa đấy, ta là nhi tử của công chúa, ngươi dám đắc tội với bổn thiếu gia nhất định phải chết, bổn thiếu gia sẽ nói với cậu hoàng đế đem cả nhà ngươi tịch thu tài sản, bâm thây vạn đoạn, giết chết không tha!”

Dạ Băng Nguyệt và Dạ Phi Linh nhìn nhau, bóng dáng cùng lướt đến chỗ Long Phi Tuấn. Hai người đồng thời cùng nhau ra tay, đem Long Phi Tuấn đánh thành đầu heo, cuối cùng Dạ Băng Nguyệt giơ chân thon dài đạp vào bụng Long Phi Tuấn một cái.

Long Phi Tuấn chưa kịp kêu to liền bị bay ra ngoài lần nữa, hắn vừa ngẩng đầu lên đã nghe thấy âm thanh tức giận truyền tới: “Con mẹ nó ngươi nói lại một lần nữa cho lão tử nghe xem! Đúng là chuyện cười, chỉ bằng các ngươi…giống như loài sâu kiến mà muốn diệt cả nhà lão tử, đem lão tử bâm thây vạn đoạn? Hoàng đế? Là cái khỉ gì? Đúng là làm lão tử tức chết mà, lão tử phải đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ mới được.”

Nghe Chu Tước nói, Long Vũ Cầm cảm thấy kinh sợ, nàng ta luống cuống chưa kịp trở tay thì từ đầu ngón tay Chu Tước bay ra tia lửa nhằm vào cẩm y Long Phi Tuấn, một ngọn lửa bốc lên.

“A, nóng quá!”

Hoả diễm tiếp xúc với da thịt, Long Phi Tuấn nằm trên mặt tuyết không ngừng lăn qua lăn lại nhưng tuyết đã bị hoà tan mà ngọn lửa vẫn chưa tắt.

Thấy xảy ra chuyện lớn, Long Vũ Cầm thu lại thái độ xem trò vui, vội vàng chạy tới chỗ Long Phi Tuấn hô to: “Cháy rồi, mau tới cứu ngươi a!”

Từ đầu đến cuối Dạ Nhược Ly không hề mở miệng nói chuyện, đối với việc xảy ra trước mắt nàng chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nhìn thấy mọi biểu hiện dù là nhỏ nhất của Long Vũ Cầm, khoé môi không khỏi cười lạnh: “Xem ra Long gia thật đúng là không yên ổn…”

Một lát sau, người trong Long gia chạy tới, phát hiện ra hoả liền múc nước tưới, nhưng cũng không có cách nào dập tắt được hoả lớn.

“A, nhanh lên, nhanh giúp bổn thiếu gia dập lửa, bổn thiếu gia sắp bị chết cháy rồi!”

Âm thanh gào khóc thảm thiết vang lên, Chu Tước tính toán thời gian vỗ tay một cái, một cơn gió thổi qua hoả diễm bị dập tắt ngay lập tức, lưu lại một mùi vị thịt thiêu.

Hai chân mềm nhũn, Long Phi Tuấn nằm trên nền tuyết lạnh, tóc đen rối bời, cẩm y bị cháy sạch sẽ, toàn thân da thịt không có chỗ nào lành lặn, không biết Chu Tước có cố y hay không mà hạ bộ nam nhân cũng bị thiêu huỷ một nửa, sau này cũng không thể gieo tai hoạ cho nữ tử được.

Cái này đối với Long Phi Tuấn đúng là sống không bằng chết.

“Nhanh, nhanh đi bẩm báo gia chủ và phu nhân. Ta đi mời thái y cứu Nhị thiếu gia.”

Hạ nhân Long gia đưa Long Phi Tuấn đi, thời điểm này bọn họ cũng không quản đám người Dạ Nhược Ly, theo bọn họ nghĩ hại Nhị thiếu gia như vậy chắc chắn sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của phu nhân.”

Lập tức có người bẩm báo với Thanh Bình công chúa, nghe thấy tin dữ hai chân Thanh Bình công chúa mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống may mắn có nha hoàn bên cạnh đỡ được, thất tha thất thiểu chạy tới gian phòng Long Phi Tuấn.

Nhìn thấy bộ dạng của con yêu, ả đẩy nha hoàn nhanh chóng chạy tới ôm Long Phi Tuấn, gào khóc: “Con của ta a, con sao lại biến thành bộ dạng như thế này? Rốt cuộc là tên hỗn đản nào đã hại con? Nói cho mẹ biết, tuyệt sẽ không dễ dàng bỏ qua!”

Do dự một lát, Long Vũ Cầm chạy tới, cẩn thận từng li từng tí nói: “Mẹ, vừa rồi ca ca muốn đùa giỡn một thiếu nữ, thiếu nữ kia có quan hệ với Long Phi Thanh, kết quả bị người Long Phi Thanh hại ra thành thế này.”

Nghĩ tới chuyện gì đó, Thanh Bình công chúa đứng lên, quay người nhìn Long Vũ Cầm: “Sao ngươi lại biết rõ ràng như vậy? Chẳng lẽ lúc đó ngươi cũng có mặt? Vậy sao ngươi không cứu huynh ngươi? Ta đã biết ngươi không muốn huynh ngươi sống tốt nên mới thấy chết mà không cứu!”

Thân thể mềm mại run lên, Long Vũ Cầm cắn môi, khuôn mặt lãnh diễm không thể tin được: “Mẹ, con cũng là con người mà, sao người lại nghĩ con như vậy? Không phải con gái thấy chết mà không cứu, căn bản con gái không phải là đối thủ của họ, cứu như thế nào đây?”

“BA~”

Vừa dứt lời, một bàn tay hung hăng đánh vào mặt nàng ta. Long Vũ Cầm ôm mặt, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, không tự chủ lại run lên.

“Ngươi còn dám già mồm? Sao ngươi không dùng thân mình để cứu huynh ngươi? Vì sao người bị thương nặng không phải ngươi? Ta thấy ngươi căn bản là muốn huynh ngươi chết! Ngươi bất quá chỉ là một đứa con gái mà thôi, ta cho ngươi biết cho dù ngươi có cố gắng cỡ nào thì ngươi cũng không thể trở thành gia chủ Long gia, vị trí đó phải thuộc về huynh ngươi!”

Trái tim toàn hơi lạnh, Long Vũ Cầm run rẩy, thấy trong tim thật sự quá lạnh, mặc kệ bao nhiêu cố gắng cũng không thể nào thay thế địa vị trong lòng mẫu thân.

“Vũ Cầm.” Thanh Bình công chúa bớt giận, thần sắc cũng hoà hoãn xuống: “Mẹ chỉ quá lo lắng cho huynh con thôi, không phải cố ý trách con, con cũng là từ trên người mẫu thân mà ra, mẫu thân sao có thể không đau lòng? Con có tha thứ cho mẫu thân không?”

“Mẹ, con gái không tức giận.” Cúi đầu, trong mắt Long Vũ Cầm có tia trào phúng.

“Vậy thì tốt rồi,” Thanh Bình công chúa nhẹ nhàng thở ra, chuyển đề tài: “Nam Cung Thiên của gia tộc Nam Cung đối với con rất chung tình, mẫu thân muốn nhờ con, đến chỗ Nam Cung Thiên cầu một ít đan dược, chắc hẳn Nam Cung Thiên sẽ không cự tuyệt, nếu hắn muốn con gả cho hắn nhất định phải đồng ý, đây là cách duy nhất để cứu huynh con!”

Nghe vậy, Long Vũ Cầm cười lạnh, mẹ biết rất rõ nàng yêu Nam Cung Thần lại còn muốn nàng cầu Nam Cung Thiên.

Nam Cung Thiên dù là tướng mạo hay thiên phú hoặc thân phận cũng không thể so sánh được với Nam Cung Thần, nếu gả cho Nam Cung Thần sau này ai dám coi thường nàng ta nữa? Đáng tiếc ánh mắt Nam Cung Thần quá cao cũng chưa từng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, mà nàng ta tiếp cận tên Nam Cung Thiên ngu ngốc ấy cũng vì Nam Cung Thần mà thôi.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng Long Vũ Cầm lại đáp: “Mẹ, con gái biết rồi.”

“Con có thể nghĩ thông như vậy cũng tốt, mẹ biết tâm tư của con nhưng chính dòng Nam Cung thiếu gia con không thể với tới được, mặc dù Nam Cung Thiên cũng không môn đăng hộ đối nhưng đối với con hắn rất si tình, con cũng không thể nói không cưới, cơ hội ngàn vàng này phải nắm cho thật chắc, bằng không thì không thể bù đắp được đâu.”

Long Vũ Cầm cúi đầu không nói, chỉ là bàn tay nắm thật chặt…

Nàng ta có thể khiến Nam Cung Thiên si mê nàng ta như vậy thì đối với Nam Cung Thần cũng như thế, thứ nàng ta thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện