Chương 110: Bệnh lao phổi

 

Sau khi mọi người lui ra ngoài, Hành Nguyên đế sốt ruột hỏi Vân Nhược Linh: “Ly Vương phi, ngươi thật sự chữa được bệnh của Thái hậu sao?”

 

“Chắc là được, nhưng nô tỳ không dám bảo đảm, nô tỳ muốn xác nhận một chút trước xem có phải Thái hậu mắc bệnh lao phổi hay không rồi mới kê thuốc được”

 

“Bệnh lao phổi là gì, sao từ trước tới nay trẫm chưa nghe qua cái tên này?” Hành Nguyên đế hỏi.

 

“Bệnh lao phổi chính là bệnh lao, bệnh phổi mà mọi người quen thuộc, nô tỳ tin rằng các vị ngự y đã biết bệnh chứng này nhưng họ kê chưa đúng thuốc nên bệnh tình của Thái hậu mới trở nên xấu đi” Vân Nhược Linh nói.

 

Nàng biết thời cổ đại không có thuốc kháng sinh cũng không có cách nào chữa khỏi bệnh lao, vì vậy mà những người bị bệnh đều chỉ có thể chờ chết.

 

Điều kiện tốt, bổ sung dinh dưỡng đầy đủ, chú ý nghỉ ngơi, trải qua trị liệu biện chứng của trung y thì có cơ hội khỏi bệnh, càng có nhiều người mắc bệnh phải chết dần trong sự dày vò.

 

đau khổ, hơn nữa còn là do vi khuẩn lao xuất hiện với số lượng lớn trong phổi, chiếm không gian của phổi, làm cho phổi mất đi chức năng hô hấp, cuối cùng bệnh nhân sẽ chết ngạt trong khi ho ra máu.

 

Các thái y bên cạnh nghe thấy vậy thì có người nói ngay: “Đúng vậy, vi thần đã biết Thái hậu bị bệnh lao từ sớm. Lúc trước kê thuốc cho Tháu hậu uống, cơ thể của bà ấy vẫn chưa có chuyển biến xấu, không biết tại sao hôm nay đột nhiên lại trở nên xấu đi rồi”

 

Hơn nữa bọn họ cũng biết, cho dù bây giờ không có chuyển biến xấu nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có, căn bệnh này không trị được tận gốc.

 

Vân Nhược Linh híp mắt lại yên tĩnh, trên người nàng như phải gánh vác trách nhiệm nặng chục nghìn cân, nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, dũng cảm nhìn về phía Hành Nguyên đế: “Hoàng thượng, bây giờ vẫn còn cơ hội, nô tỳ sẽ kiểm tra tình trạng phổi của Thái hậu trước. Xác định nguyên nhân gây bệnh trước rồi sau đó mới kê thuốc đúng bệnh được. Nhưng trong lúc nô tỳ chữa trị, môi trường xung quanh nhất định phải vô cùng yên tĩnh, không một người nào được ở lại bên trong.”

 

Lúc chữa bệnh nàng sợ nhất là bị người khác làm phiền, quan trọng nhất là lỡ như nàng muốn dùng máy móc gì thì cũng không thể để cho người khác nhìn thấy.

 

“Được, Ly Vương phi, ngươi nhất định phải cứu sống được Thái hậu, cứu sống bà ấy sẽ có khen thưởng, nhưng nếu ngược lại thì ngươi cứ liệu đó mà làm” Hành Nguyên đế để lại một lời đe dọa rồi dẫn người đi.

 

 

Nam Cung Nguyệt chỉ là một thê thiếp, nàng ta không xứng làm chủ mẫu.”

 

Không phải Vân Nhược Linh muốn lấy chuyện này làm điểm yếu để uy hiếp người khác mà là nàng không muốn để người khác nghĩ rằng nàng là một người rẻ tiền.

 

Sở Diệp Hàn hung hăng nghiến răng, nữ nhân này đúng thật là một chút cũng không thể thua thiệt. Nàng ta làm bất cứ việc gì đều có mục đích.

 

Được rồi, hắn cũng không muốn nợ nàng nên nói ngay: “Được, chỉ cần ngươi có thể chữa khỏi bệnh cho Thái hậu thì bổn vương hứa với ngươi”

 

Nói xong, hắn lạnh lùng bước ra ngoài.

 

Nhìn thấy tất cả mọi người đều đi ra hết rồi, Vân Nhược Linh nhanh chóng đến trước giường của Thái hậu, dịu dàng nhìn bà ấy: “Thái hậu, người đừng lo lắng, ta sẽ chữa khỏi bệnh cho người, người nhất định phải có lòng tin”

 

Nói xong, nàng vội vàng xách túi vải đi đến phía sau tấm bình phong, vừa nghĩ vừa tiến vào phòng thí nghiệm, nhìn thấy trong phòng thí nghiệm bố trí máy thở, mặt nạ hô hấp và các dụng cụ khác.

 

Bây giờ Thái hậu hít thở rất khó khăn và vô cùng bứt rứt, nàng lấy mặt nạ thở ra cho bà ấy thở oxy, làm giảm đau đớn của bà ấy trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện